hướng này. Cô bé nói nhanh:
“Tụi nó thú vị quá hén? Phải không, Harry?”
Chân cô bé dẫm lên chân Harry, Harry kêu:
“Cái gì? Ờ phải…ờ…thú vị lắm.”
“A, em ở đây hả, Harry?”
Cô Rita Skeeter nhìn quanh và thấy Harry.
“Vậy ra em rất thích môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí phải không? Đây là một trong những môn học em thích nhất phải không?”
Harry khẳng định:
“Dạ.”
Lão Hagrid tươi cười với nó.
Cô Rita nói:
“Thiệt là dễ thương. Thiệt là dễ thương.”
Cô hỏi thêm lão Hagrid:
“Dạy học lâu chưa?”
Harry nhận thấy mắt của cô Rita đảo qua Dean (mặt bó bị một vết xước vắt ngang một bên má), đến Lavender (áo đầm của cô bé này bị cháy xém), rồi đến Seamus (nó đang săn sóc mấy ngón tay bị phỏng), và rồi ngó tới cửa sổ của căn chòi, ở đó đang tụ tập đám học sinh còn lại của lớp học, tụi nó đang in mũi vào cửa kính, xem tình hình có sáng sủa lên chưa. Lão Hagrid nói:
“Tôi dạy được hai năm rồi.”
“Dễ thương quá…Tôi thấy ông không thích được phỏng vấn, đúng không? Có thể chia sẻ một ít kinh nghiệm của ông về những Sinh vật Huyền bí không? Tờ Tiên tri có một cột báo về động vật vào mỗi thứ tư, tôi chắc chắn là ông có biết. Chúng tôi có thể đăng những bài đặc biệt nói về…ờ…mấy con quới tum đuôi bùm này.”
Lão Hagrid hăng hái đính chính:
“Những con Quái Tôm Đuôi Nổ. Ờ…được…sao lại không?”
Harry cảm thấy chuyện này không lành rồi, nhưng cũng chẳng có cách gì thông tin với lão Hagrid mà không bị cô Roberts nhìn thấy, thành ra nó đành đứng đó mà theo dõi trong yên lặng khi lão Hagrid và cô Rita sắp xếp một cuộc hẹn trong tuần ở quán rượu Ba Cây Chổi Thần để thực hiện một cuộc phỏng vấn dài khá hay ho. Lúc đó chuông reo trong lâu đài, báo hiệu hết giờ học. Khi Harry, Ron và Hermione đi về tòa lâu đài, Rita vui vẻ gọi với theo:
“Thôi, tạm biệt nhà, Harry! Hẹn gặp lại vào đêm thứ sáu nhé, ông Hagrid!”
Harry nói thầm:
“Cô ta sẽ bóp méo mọi thứ về bác ấy cho coi!”
Hermione liều lĩnh nói:
“Chỉ mong sao bác ấy không nhập khẩu lậu mấy con quái tôm hay làm chuyện phi pháp nào đó.”
Tụi nó nhìn nhau – Đó chính là cái điều mà rất có thể lão Hagrid đã làm.
Ron an ủi:
“Bác Hagrid từng vướng vô cả đống chuyện rắc rối trước đây mà cụ Dumbledore vẫn không bao giờ đuổi bác ấy. Điều tệ nhất có thể xảy ra là bác Hagrid sẽ phải dẹp đi lũ quái tôm. Ủa, xin lỗi…mình nói điều tệ nhất hả? Ý mình nói là điều tốt nhất chứ!”
Harry và Hermione cùng bật cười và cảm thấy phấn khởi lên được một chút, bèn rủ nhau đi ăn trưa.
Hai tiết học môn Tiên tri chiều hôm đó, Harry hoàn toàn thích thú; tụi nó vẫn còn học bản đồ các tinh tú và tiên đoán, nhưng giờ đây nó và Ron đã lại là bạn với nhau, mọi thứ lại trở nên mắc cười hết sức. Giáo sư Trelawney đã rất hài lòng với hai đứa nó từ khi tụi nó tự tiên đoán cái chết khủng khiếp của chính mình. Nhưng rồi cô nhanh chóng cáu tiết lên khi tụi nó cười khẩy đang lúc cô giải thích những cách thức khác nhau mà sao Diêm Vương có thể can thiệp vào cuộc sống hàng ngày. Cô nói với giọng thì thào huyền bí không giấu giếm được sự khó chịu quá rõ ràng:
“Tôi nghĩ là một số người trong chúng ta…”
Cô nhìn Harry trừng trừng đầy ngụ ý:
“…có thể sẽ bớt lông bông đi nếu họ thấy được cái mà tôi đã nhìn thấy trong suốt cuộc chiêm nghiệm quả cầu pha lê của tôi vào tối hôm qua. Lúc đó tôi ngồi ở đây, miệt mài việc kim chỉ, bỗng nhiên có một sự thôi thúc mạnh mẽ khiến tôi phải thỉnh thị sáng ý của quả cầu. Tôi đã đứng dậy, đến ngồi trước quả cầu, tôi đã nhìn vào chiều sâu trong suốt pha lê…và các trò có biết tôi nhìn thấy cái gì đang chăm chú nhìn ngược lại tôi không?”
Ron thì thầm trong hơi thở:
“Chắc là một con dơi già xấu hoắc đeo kiếng bự quá cỡ chứ gì?”
Harry ráng nhịn cười để giữ nét mặt nghiêm trang. Giáo sư Trelawney nói tiếp:
“Tử thần, các trò ạ.”
Cả Parvati và Lavender đều đưa tay lên bụm miệng, trông hãi hùng ra mặt. Giáo sư gật đầu với vẻ uy nghi đường bệ:
“Đúng vậy, Tử thần đến, đến gần hơn, bay quần quần trên cao như con kền kền, sà xuống thấp dần…thấp dần xuống tòa lâu đài…”
Giáo sư trừng trừng nhìn Harry một cách châm chọc trong khi Harry ngoác miệng ngáp một cái dài không thèm che đậy.
Cuối cùng, sau khi leo xuống cái cầu thang treo bên dưới phòng học của giáo sư Trelawney, hít trở lại không khí trong lành bên ngoài, Harry nói:
“Kể ra cũng có thể gây ấn tượng đậm hơn nếu như cổ đã không làm cái chuyện đó cỡ tám chục lần trước đây. Nhưng nếu cứ mỗi lần cổ nói mình sắp chết mà mình đều lăn đùng ra chết giấc được thì chắc mình đã thành một ca y khoa kỳ diệu rồi.”
Ron cười giòn khi đi ngang con ma Nam tước Đẫm máu đang đi ngược chiều với tụi nó, đôi mắt mở to trừng trừng hết sức tang tóc.
“Lúc đó bồ sẽ thành một loại ma siêu hạng. Ít nhất thì tụi mình cũng khỏi phải làm bài tập. Còn mình hy vọng lúc đó Hermione sẽ bị giáo sư Vector giao cho hàng đống bài tập về nhà. Khi nào Hermione phải làm bài mà mình khỏi phải làm thì mình khoái lắm…”
Sau đó tụi nó đi kiếm Hermione, nhưng cô bé không có mặt trong phòng ăn cũng không có mặt trong thư viện. Người duy nhất ở trong thư viện lúc đó là Viktor Krum. Ron lảng vảng sau mấy kệ sách một hồi, theo dõi Krum, thì thầm tranh cãi với Harry xem tụi nó có nên đến gần Krum để xin chữ ký không…Nhưng rồi nhận ra có sáu bảy nữ sinh lấp ló sau dãy kệ sách kế bên cũng đang thảo luận đề tài tương tự; Ron bèn mất hứng.
Khi nó và Harry quay trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Ron vẫn còn thắc mắc:
“KHông biết Hermione ở đâu nhỉ?”
“KHông biết…Ba láp ba lếu.”
Bà Béo chưa kịp quăng tấm tranh chân dung của bà tới trước thì có tiếng chân rầm rập chạy tới sau lưng tụi nó, báo hiệu Hermione vừa đến. Cô bé thở hổn hển, ghim chân dừng lại bên cạnh Ron và Harry (Bà Béo trợn mắt ngó xuống cô bé, chân mày bà nhướn lên cao).
“Harry ơi, Harry, bồ phải đến, bồ phải đến mà coi, chuyện kỳ lạ nhất từ trước tới nay, mau lên…”
Cô bé túm lấy cánh tay Harry và bắt đầu lôi kéo nó đi ngược lại hành lang. Harry hỏi:
”Chuyện gì vậy?”
“Mình sẽ chỉ cho bồ coi khi tụi mình đến đó…Ôi, đi lẹ lên…”
Harry nhìn quanh kiếm Ron, Ron cũng nhìn lại Harry, ngạc nhiên và tò mò hết sức.
Harry nói:
“ừ thì đi.”
Và nó đi theo Hermione xuống hành lang, Ron cũng lật đật đi theo.
Bà Béo giận dữ gọi với theo tụi nó:
“Ối, không đếm xỉa gì đến tui sao! KHông thèm xin lỗi đã làm phiền tui nữa chứ! Chẳng lẽ tui cứ để hở hang như vậy mà đợi mấy người quay trở lại hay sao hả?”
Ron ngoái đầu lại la to:
“Ừ, cám ơn nha!”
Harry hỏi:
“Hermione, tụi mình đang đi đâu đây?”
Hermione đã dẫn tụi nó đi một mạch xuống sáu tầng lầu và bắt đầu đi xuống cầu thang cẩm thạch để vào Tiền sảnh. Cô bé hồi hộp nói:
“Bồ sẽ thấy, chút xíu nữa là bồ sẽ thấy!”
Xuống hết cầu thang, cô bé quẹo trái và vội vã đi về phía cánh cửa mà Cerdic Diggory đã đi qua vào cái đêm sau khi cái Cốc lửa đổ ra tên của Harry và Cerdic. Trước đây Harry chưa từng đi vào cánh cửa đó. Nó và Ron bèn theo Hermione đi xuống một tầng cầu thang đá, nhưng cái cầu thang đó thay vì dẫn tới một hành lang tối hù dưới mặt đất như cái cầu thang tụi nó vẫn dùng để đi đến phòng học Độc dược của thầy Snape, thì cái cầu thang này lại đưa tụi nó tới một hành lang rộng bằng đá, được những ngọn đuốc thắp sáng rực, và còn được trang trí bằng những bức tranh vui tươi, chủ yếu là vẽ các món ăn.
Đi được nửa hành lang, Harry đi chậm lại:
“Ôi khoan đã, chờ một chút đi, Hermione…”
Cô bé quay lại nhìn Harry, trên khắp gương mặt cô bé là sự chờ đợi háo hức:
“Cái gì?”
Harry nói:
“Mình biết cái này dẫn tới đâu rồi.”
Harry thúc nhẹ khuỷu tay vô người Ron và chỉ cho nó thấy bức tranh ở ngay sau lưng Hermione. Bức tranh đó vẽ một tô trái cây khổng lồ bằng bạc. Ron hiểu ra:
“Hermione ơi! Bồ lại tìm cách cột tụi này vô cái Hột Vịt đẹt nữa sao?”
Hermione vột vã nói:
“Không, không, mình không có ý đó. Và đây không phải là chuyện Hột Vịt Đẹt đâu, Ron à.”
Ron cau mày nhìn Hermione:
“Bồ đã đổi tên nó rồi hả? Vậy thì bây giờ nó được kêu là cái gì? Mặt trận Giải phóng Gia tinh hả? Mình không thèm đột nhập vô cái nhà bếp đó và kiếm chuyện ngăn lũ gia tinh làm việc đâu nha. KHông, mình không đời nào làm chuyện đó…”
Hermione sốt ruột:
“Tôi có biểu bồ làm đâu! Bữa nay mình xuống đây chỉ để nói chuyện với họ mà thôi, và mình nhận thấy…Ôi, Harry, đi đi, mình muốn chỉ cho bồ xem mà.”
Cô bé lại nắm lấy cánh tay của Harry, kéo nó tới trước bức tranh cái tô trái cây bạc, giơ ngón tay trỏ ra, khều khều trái lê. Trái lê bắt đầu nhột, cười khúc khích, và bỗng nhiên biến thành một cái nắm đấm cửa màu xanh lá cây bự chảng. Hermione cầm nắm đấm vặn mở cánh cửa ra, đẩy mạnh lưng Harry buộc nó phải bước vào bên trong.
Harry liếc nhìn bao quát căn phòng lớn mênh mông có trần cao và rộng như Đại sảnh đường. CHất đầy dọc những bức tường đá của căn phòng là những đống nồi chảo bằng đồng sáng lóng lánh, và ở cuối phòng có một cái lò sưởi khổng lồ. Lúc đó bỗng nhiên có cái gì đó nho nhỏ từ chính giữa phòng chạy rần rần về phía Harry, kêu eo éo:
“Harry Potter! Ôi, cậu Harry Potter!”
Trong nháy mắt sau đó, Harry suýt ná thở vì cùng với tiếng con gia tinh kêu eo éo là một cái thụi mạnh vô be sườn nó, rồi ôm chầm nó chặt đến nỗi nó tưởng xương sườn nó gãy tới nơi rồi.
Harry há hốc miệng kêu:
“D…Dobby đó hả?”
“Đúng là Dobby, thưa cậu. Dobby đây nè.”
Tiếng nói eo éo vang lên từ đâu đó gần rún nó.
“Thưa cậu, Dobby cứ mong mỏi và mong mỏi được gặp lại cậu Harry Potter, và thưa cậu, chính Harry Potter đã đến đây gặp Dobby.”
Dobby buông Harry ra, lùi lại vài bước, ngước nhìn Harry tươi cười, hai con mắt to cồ như trái banh quần vợt màu xanh lá cây của Dobby ràn rụa nước mắt vì vui mừng. Trông Dobby giống y hệt như trong trí nhớ của Harry: cái mũi nhọn như cây viết chì, hai tai giống như tai dơi, ngón tay ngón chân dài ngoằng, tất cả vẫn y chang như hồi trước, ngoại trừ áo quần là khác thôi.
Hồi Dobby còn làm việc cho gia đình Malfoy, nó luôn luôn mặc một cái áo gối dơ dáy. Nhưng bây giờ nó mặc một thứ quần áo lạ lùng nhất mà Harry từng thấy. Bây giờ nó tự ăn mặc cho nó theo phong cách còn quái dị hơn cả những phù thủy giả dạng Muggle ở Cúp Quidditch Thế Giới. Dobby đội một cái ấm ủ nóng trà, coi như cái nón, và trên cái nón đó nó ịn vô một mớ phù hiệu rực rỡ. Một cái cà vạt in hình móng ngựa trên bộ ngực trần; Dobby mặc một cái gì đó giống như quần xà lỏn non nít mặc để đá banh, và chân thì mang vớ cũ. Harry thấy một trong hai chiếc vớ là chiếc màu đen mà Harry đã lột khỏi chân của nó để lừa ông Malfoy ném cho Dobby, nhờ đó Dobby được giải phóng. Còn chiếc vớ kia thì có sọc cam và hồng.
Harry hết sức ngạc nhiên hỏi:
“Dobby, bạn làm gì ở đây?”
Dobby kêu lên eo éo một cách phấn khích vô cùng:
“Thưa cậu, Dobby đã đến Hogwarts để làm việc. Giáo sư Dumbledore đã cho Dobby và Winky công ăn việc làm đó, thưa cậu.”
Harry hỏi lại:
“Cả Winky nữa hả?”
“Dạ, thưa cậu, đúng vậy.”
Dobby nắm cánh tay của Harry và kéo nó vô nhà bếp, đi qua giữa bốn dãy bàn gỗ dài. Khi đi ngang qua, Harry nhận thấy mỗi dãy bàn này được đặt đúng ngay bên dưới vị trí của bốn dãy bàn của các Ký túc xá đặt trên Đại sảnh đường. Hiện giờ thì bàn nào cũng trống trơn, bữa ăn tối đã xong rồi, nhưng Harry đoán là trước đó một giờ chắc là những đĩa đồ ăn được bày trên mấy cái bàn này để rồi được đưa thẳng lên những dãy bàn trong Đại sảnh đường bên trên, xuyên qua trần nhà.
Có ít nhất hàng trăm con gia tinh đang đứng chung quanh trong nhà bếp, chúng tươi cười, cúi chào hay khẽ nhún đầu gối khi Dobby dẫn Harry đi ngang qua chúng. Tất cả gia tinh ở đây đều mặc đồng phục giống nhau: một tấm khăn lau chén có đính huy hiệu trường Hogwarts, và có gắn cà vạt, trông như một cái áo choàng rộng mà những người đàn ông La mã thời xưa mặc; Winky cũng từng mặc như vậy trước đây.
Dobby dừng lại trước một cái lò sưởi bằng gạch và chỉ:
“Thưa cậu, Winky đây.”
Winky đang ngồi trên một cái ghế đẩu bên cạnh lò sưởi. Không như Dobby, Winky hiển nhiên không có ý thể nghiệm mốt quần áo. Winky mặc một cái áo sơ mi nhỏ gọn gàng, một cái áo choàng rất hợp với cái nón màu xanh, cái nón này phải đục lỗ để cho hai cái chóp tai nhọn hoắt của con gia tinh nhú lên. Tuy nhiên, trong khi bộ sưu tập trang phục lạ lùng của Dobby rất ư sạch sẽ và được chăm chút tử tế đến nỗi trông như đồ hàng hiệu mới toanh, thì Winky đơn giản là chẳng để ý chút gì hết đến áo quần mà nó đang mặc. Trên khắp áo khoác của Winky đều có dính những vết súp và trên váy nó mặc có một vết cháy xém.
Harry nói:
“Chào Winky!”
Môi Winky run run. Rồi nó òa khóc, nước mắt tuôn trào ra từ đôi mắt nâu to cồ của nó, rơi lã chã xuống ngực áo, y như cảnh Winky khóc hồi cuối trận Cúp Quidditch Thế Giới.
Hermione nói:
“Ôi, Winky, đừng khóc nữa mà…thôi, nín đi…”
Nhưng Winky lại càng khóc rống lên to hơn nữa. Con Dobby thì ngược lại, vẫn cứ rạng rỡ tươi cười với Harry. Nó nói to, giọng eo éo, át tiếng khóc của Winky:
“Cậu Harry có muốn uống một tách trà không?”
Harry nói:
“Ừ…được, cho xin một tách trà.”
Ngay lập tức, sáu gia tinh lướt tới ngay đằng sau Harry, bưng một cái khay bạc lớn, trên đó đặt nào là ấm trà, nào là những tách trà cho Harry, Ron và Hermione, lại có bình sữa, và một đĩa bánh qui bự. Ron nói bằng một giọng đầy ấn tượng:
“Phục vụ chu đáo thiệt!”
Hermione cau mày với Ron, nhưng những con gia tinh thì vui mừng hớn hở, chúng cúi mình thiệt thấp và lùi bước rút lui. Trong lúc Dobby mời trà, Harry hỏi:
“Bạn ở đây bao lâu rồi hả Dobby?”
Dobby vui vẻ nói:
“Thưa cậu Harry Potter, chỉ mới một tuần lễ mà thôi! Thưa cậu, Dobby đã đến gặp giáo sư Dumbledore. Cậu hiểu không, một gia tinh bị đuổi việc rồi thì rất khó mà kiếm được một chỗ làm mới, thiệt tình là khó khăn…thưa cậu!”
Lúc này Winky rống lên khóc to hơn, thảm thiết hơn, cái mũi cà chua chẹp bẹp của Winky chảy nước mũi lòng thòng xuống ngực nó, mà nó cũng chẳng thèm ngăn chi dòng nước mắt. Dobby tiếp tục nói eo éo:
“Dobby đã đi khắp nước trong suốt hai năm trời, thưa cậu, cố gắng tìm kiếm một công ăn việc làm. Nhưng Dobby chẳng kiếm được việc gì, bởi vì Dobby đòi hỏi được trả lương!”
Tất cả đám gia tinh đang đứng quanh nhà bếp đang chăm chú lắng nghe và quan sát một cách thích thú, khi nghe Dobby nói tới mấy tiếng đòi trả lương thì đều quay mặt đi, như thể Dobby vừa nói điều gì thô tục lắm, khiến người ta ngượng ngùng lắm. Tuy nhiên Hermione thì nói:
“Bạn đúng đó, Dobby!”
Dobby giơ tất cả răng về phía Hermione để cười với cô bé:
“Cám ơn lắm, thưa cô! Nhưng thưa cô, hầu hết các pháp sư và phù thủy đều không muốn có một gia tinh đòi được trả lương. Họ nói:’Đó không phải là vị trí của gia tinh’, và họ đóng ập cánh cửa trước mặt Dobby! Thưa cậu, Dobby muốn làm việc, nhưng Dobby cũng muốn được mặc quần áo và muốn được trả lương! Cậu Harry Potter à…Dobby thích được tự do!”
Những con gia tinh đứng chung quanh bắt đầu lảng ra, tránh xa Dobby, như thể nó đang mắc chứng truyền nhiễm gì khủng khiếp lắm. Nhưng Winky thì vẫn ngồi lại tại chỗ, mặc dù tiếng khóc của nó đã tăng độ cao rất nhiều lần.
“Và rồi, thưa cậu Harry Potter, Dobby đến thăm Winky và thấy là Winky cũng đã được tự do, thưa cậu!”
Giọng của Dobby hân hoan vui sướng vô cùng.
Nhưng khi nói tới chuyện đó, Winky quăng mình tới trước, nằm úp mặt xuống sàn đá, nắm tay đấm thùm thụp xuống sàn và khóc rống lên cực kỳ thảm thiết. Hermione bối rối quì xuống bên cạnh Winky và cố gắng vỗ về nó, nhưng dù Hermione nói gì thì cũng không thay đổi được tình thế bao nhiêu. Dobby thì cứ tiếp tục câu chuyện của nó, cố cất giọng cao hơn tiếng rền rĩ thất thanhc của Winky.
“Và Dobby chợt nảy ra sáng kiến. Thưa cậu Harry Potter. Dobby bèn nói với Winky ‘Ừ, tại sao Dobby và Winky lại không cùng nhau đi kiếm việc làm?’ Winky nói ‘Ở đâu mà có đủ chỗ cho hai gia tinh làm việc chứ?” Vậy là Dobby suy nghĩ, và rồi thưa cậu, Dobby nghĩ ra! Hogwarts! Vậy là Dobby và Winky đến gặp giáo sư Dumbledore, thưa cậu, và giáo sư Dumbledore đã nhận chúng tôi.”
Dobby cười nói rạng rỡ và nước mắt vui mừng lại tuôn trào ra hai con mắt to cộ thao láo.
“Thưa cậu, giáo sư Dumbledore nói giáo sư sẽ trả lương cho Dobby nếu Dobby muốn có lương! Vậy là Dobby bây giờ là một gia tinh tự do, thưa cậu, và Dobby kiếm được mười galleons một tuần và mỗi tháng được một ngày nghỉ!”
Hermione đang quỳ trên sàn, bên cạnh Winky đang khóc lóc và đấm thùm thụp xuống đất. Cô bé kêu lên phẫn nộ:
“Nhiều đó thì quá ít!”
“Giáo sư Dumbledore đề nghị trả công cho Dobby mười Galleon mỗi tuần, và cuối tuần thì được nghỉ.”
Dobby bỗng nhiên khẽ rùng mình, như thể cái viễn cảnh phát tài làm cho nó hoảng lên:
“Nhưng thưa cô, Dobby trả giá với cụ…Dobby thích tự do, thưa cô, chứ Dobby không đòi hỏi quá nhiều, Dobby thích làm việc hơn…”
Hermione ân cần hỏi:
“Và giáo sư Dumbledore trả cho bạn bao nhiêu hở Winky?”
Nếu mà Hermione tưởng là những lời tử tế đó sẽ làm cho Winky vui lên thì cô bé đã nhầm to. Winky không ngừng khóc, nhưng nó ngồi phắt dậy, tròn hai con mắt bự thao láo màu nâu nhìn Hermione, toàn bộ gương mặt Winky đẫm nước mắt và nổi lên cơn giận bất ngờ:
“Winky dẫu là một gia tinh thất sủng, nhưng Winky không đời nào lãnh lương! Winky chưa xuống dốc đến mức đó! Winky xấu hổ hết sức vì bị tự do!”
Hermione sững sờ:
“Xấu hổ? Nhưng…Winky nè, đúng ra thì chính ông Crouch mới là kẻ xấu hổ, chứ đâu phải bạn? Bạn không hề làm điều gì sai trái cả, còn ông ta thì quá ư tàn bạo đối với bạn…”
Nhưng vừa nghe mấy lời này, Winky đã đưa hai tay lên hai cái lỗ trên chiếc nón, bịt chặt tai nó lại để nó khỏi phải nghe lọt một lời nào. Winky rít to lạc cả giọng:
“Cô đừng có xúc phạm chủ nhân tôi! Cô đừng có xúc phạm ông Crouch! Ông Crouch là một pháp sư tốt! Ông Crouch có quyền đuổi Winky hư hỏng!”
Dobby kêu ré lên:
“Cậu Harry Potter ơi, Winky còn gặp khó khăn trong việc thích nghi với tự do. Winky cứ quên là mình không còn ràng buộc gì với ông Crouch nữa; bây giờ Winky đã được quyền nói lên quan điểm của mình, nhưng lại không chịu...