* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa Full

Tiên tri, Harry nuốt vội vàng bữa ăn tối, rồi trở lại gian phòng học trống với Hermione, dùng tấm Áo khoác Tàng hình để tránh đụng đầu các giáo viên. Hai đứa thực tập miết đến nửa đêm. Tụi nó còn tính ở đó khuya hơn nữa, nhưng mà con quỷ Peeves siêu quậy xuất hiện. Nó giả bộ tưởng là Harry đang chọi nó, và nó bắt đầu liệng ghế bay ngang qua phòng. Harry và Hermione vội vã rời khỏi căn phòng trước khi tiếng động rầm rầm đó thu hút thầy giám thị Filch đến. Hai đứa đi trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, lúc ấy đã vắng vẻ một cách hiền lành.
Vào khoảng hai giờ sáng, Harry đứng gần lò sưởi giữa những mớ đồ vật, nào là sách vở, viết lông ngỗng, mấy cái ghế lật ngược, một bộ bi Xì bùm, và con cóc của Neville, con Trevor. Chỉ đến giờ cuối cùng Harry mới thực sự nắm được bùa Triệu tập. Hermione có vẻ kiệt sức tới nơi nhưng rất hài lòng:
“Khá hơn rồi đó, Harry, khá hơn nhiều lắm rồi đó.”
Harry quăng trả một cuốn từ điển cổ ngữ Rune cho Hermione để thử lại một lần nữa. Nó nói:
“Ừ, bây giờ mình biết phải làm gì lần sau, nếu học không thông yểm bùa không được cứ đem rồng ra dọa mình. Ừ, đúng vậy…”
Nó giơ cây đũa phép lên một lần nữa:
“Accio Dictionary!” (Có nghĩa là: “Cuốn từ điển, đến đây!” )
Cuốn sách nặng nề bật ra khỏi tay Hermione, bay ngang qua căn phòng, và Harry chụp bắt lấy. Hermione vui mừng nói:
“Harry ơi, mình thiệt tình tin là bồ làm được rồi đó.”
Harry nói:
“Chỉ mong sao bùa chú linh nghiệm vào ngày mai. Cây chổi thần Tia Chớp sẽ ở khoảng cách xa hơn nhiều so với mấy thứ đồ ở đây. Cây chổi sẽ ở trong tòa lâu đài, còn mình lúc đó lại ở ngoài sân…”
Hermione nói một cách chắc chắn:
“Không hề gì đâu. Miễn là bồ tập trung thực sự, hết sức tập trung vô nó là nó sẽ đến thôi. Bây giờ đi ngủ thôi Harry…bồ cần ngủ lắm đó…”
Nhờ dốc hết tâm trí học hành bùa Triệu tập nên tối hôm đó Harry không bị hoảng loạn. Tuy nhiên vào sáng hôm sau thì nỗi kinh hoàng quay trở lại ám nó với đầy đủ tính chất đáng sợ. Không khí trong trường là một không khí vô cùng căng thẳng và hồi hộp. Giữa trưa thì các lớp học ngưng lại để cho tất cả học sinh có thì giờ đi ra chuồng rồng – mặc dù dĩ nhiên là chúng chưa được biết chúng có thể tìm thấy cái gì ở đó.
Harry cảm thấy xa cách mọi người chung quanh một cách kỳ lạ, bất kể là khi nó đi ngang qua được họ cầu chúc điều lành hay độc địa huýt gió “Tụi tao chuẩn bị sẵn cả hộp khăn giấy đây nè, Potter.” Nó ở trong một trạng thái căng thẳng quá mức đến nỗi nó không biết liệu nó có phát điên lên không khi người ta dẫn nó ra gặp mấy con rồng, và biết đâu lại xoay ra nguyền tất cả những ai nằm trong tầm mắt. Thời gian trôi qua với một phong cách đỏng đảnh hơn bao giờ hết, khi thì ào ạt trôi đi cả khối, khiến cho nó cảm thấy như vừa ngồi xuống học tiết đầu tiên, môn Lịch sử Pháp thuật, thì đã tới giờ đi ăn trưa…và rồi (không biết buổi sáng biến đi đâu? Những giờ không có-rồng cuối cùng của nó mất đi đâu?) giáo sư McGonagall vội vã đến chỗ nó trong đại sảnh đường. Cả đống người ngó theo thầy trò nó.
“Harry, các quán quân phải ra sân ngay bây giờ…Con phải chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện bài thi đầu tiên.”
Harry đứng lên, cái nĩa của nó rớt xuống chạm vào cái đĩa kêu keng một tiếng. Hermione thì thầm:
“Chúc bồ may mắn, Harry. Bồ sẽ làm tốt mà!”
Harry đáp bằng một giọng không còn gì là giọng của nó nữa:
“Ừ.”
Nó rời Đại sảnh đường với giáo sư McGonagall. Trông giáo sư cũng không có vẻ gì còn là chính giáo sư nữa; thực ra trông bà lo lắng căng thẳng không khác gì Hermione. Khi bà cùng nó đi xuống mấy bậc thềm đá và ra khỏi tòa lâu đài trong buổi trưa tháng mười một lạnh lẽo đó, bà đặt bàn tay lên vai Harry và nói:
“Bầy giờ, đừng hoảng loạn nghe con. Cứ giữ cái đầu tỉnh táo…chúng ta có các pháp sư đứng chung quanh để chế ngự tình huống nếu nó trở nên quá đà…Vấn đề chính là con chỉ cần cố gắng hết sức mình,và không ai nghĩ sẽ có chuyện gì tệ hại xảy ra cho con đâu…Con có sao không?”
Harry nghe thấy mình nói:
“Dạ, dạ thưa, con khỏe.”
Giáo sư McGonagall dắt Harry đi về phía có những con rồng nhốt ở ven rừng, nhưng khi hai người vừa đi đến gần một lùm cây, qua khỏi lùm cây ấy là có thể nhìn thấy rõ ràng chuồng rồng, thì Harry nhìn thấy một cái lều đã được dựng lên, cửa lều hướng về phía nó, che mất lũ rồng.
Giáo sư McGonagall nói với giọng hơi run run:
“Con sẽ vô đó với các quán quân khác và chờ đến phiên mình, Potter à. Ông Bagman đang ở trong đó…Ông sẽ nói cho con biết thủ tục…Chúc con may mắn…”
Harry đáp lại bằng giọng ỉu xìu, xa xăm:
“Cám ơn cô.”
Giáo sư McGonagall quay đi, để Harry ở lại trước cửa lều, và nó bước vào.
Fleur Delacour đang ngồi trên một cái ghế gỗ ở một góc lều. Trông cô ta không còn bình tĩnh như ngày thường, mà có hơi nhợt nhạt và lấm tấm mồ hôi. Viktor Krum thì tỏ ra cáu gắt hơn cả ngày thường, chắc đó là cách anh ta bày tỏ sự căng thẳng, Harry nghĩ vậy. Cerdic thì đang đi qua đi lại. Khi Harry bước vào, Cerdic nhẹ mỉm cười với nó. Harry cũng mỉm cười đáp lại, cảm thấy các cơ mặt của nó khó khăn lắm mới giãn ra được một chút, như thể chúng đã quên béng đi phải giãn ra như thế nào khi người ta cười.
Ông Bagman nhìn quanh thấy Harry, vui vẻ nói:
“À, Harry, tốt tốt. Vô đây, vô đây, cứ thoải mái như ở nhà nhé!”
Ông Bagman trông giống như một nhân vật hoạt hình bị thổi to phình giữa đám quán quân mặt mày tái mét. Ông lại mặc cái áo chùng cũ của đội Ong Bắp cày. Ông hớn hở nói:
“Nào, bây giờ các thí sinh đều đã ở đây…đã tới lúc phổ biến thể lệ! Khi khán giả tụ tập đông đủ, tôi sẽ đưa cho mỗi trò cái túi này.”
Ông giờ ra một cái túi nhỏ bằng lụa màu tím và lúc lắc cái đựng bên trong, nói tiếp:
“Mỗi trò sẽ lựa chọn từ trong túi này một mô hình nhỏ của cái mà mình sẽ phải đương đầu. Có nhiều loại…ờ, khác nhau, các trò hiểu chứ? Và tôi cũng phải nói với các trò một điều nữa…À, phải…bài thi của các trò là đi lấy một cái trứng vàng.”
Harry liếc nhìn quanh. Cerdic gật đầu một cái, để tỏ ra rằng có hiểu những lời ông Bagman nói, và lại bắt đầu đi loanh quanh trong lều, trông anh ta xanh lét. Fleur và Krum không phản ứng gì hết. Có thể tụi nó sợ là tụi nó sẽ phát ọe
nếu tụi nó mở miệng ra. Đó chính là cảm giác mà Harry đang có. Nhưng ít nhất đối với Fleur và Krum thì đây là cái chuyện mà tụi nó xung phong làm cơ mà…
Chẳng mấy chốc, vang lên tiếng hàng trăm và hàng trăm cặp giò đi rần rần ngang qua căn lều, và chủ nhân những cặp giò đó nói cười phấn khởi, đùa cợt nhau…Harry cảm thấy mình xa cách đám đông như thể họ thuộc những chủng loại khác. Và rồi…Harry cảm thấy như thể chỉ một giây sau mà thôi, ông Bagman mở cái miệng của cái túi bằng lụa tím. Ông đưa cái túi cho Fleur,nói:
“Ưu tiên cho phụ nữ.”
Fleur cho một bàn tay run rẩy vô trong túi và rút ra một mô hình con rồng nhỏ xíu hoàn hảo, con Xanh xứ Wales. Nó đeo con số 2 quanh cổ. Và căn cứ vào sự kiện là Fleur chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì hết, mà chỉ tỏ một vẻ hơi cam chịu đã được xác định, Harry biết là nó đã nghĩ đúng: bà Maxime đã tiết lộ đề thi cho gà nhà.
Đối với Krum cũng xảy ra tương tự. Anh rút thăm được một con Cầu lửa Trung Hoa đỏ tía. Con này đeo số 3 quanh cổ. Krum thậm chí không chớp mắt, chỉ ngồi trở xuống và đăm đăm ngó xuống đất.
Cerdic cho tay vô túi và rút ra mô hình con Mũi cụt Thụy Điển với số 1 cột quanh cổ. Biết là bên trong còn lại cái gì rồi, Harry thò tay vô cái túi lụa lấy ra con Đuôi-Gai Hungary, đeo số 4. Khi Harry nhìn cái mô hình con rồng, con rồng liền xòe cánh và nhe mấy cái răng tí hon của nó ra.
Ông Bagman nói:
“Vậy là các thí sinh đã nhận xong đề, mỗi người đã bốc thăm một con rồng mà mình phải giải quyết, và con số đó là số thứ tự mà các trò sẽ ra thi với con rồng, các trò rõ chưa? Bây giờ, tôi sắp phải để lại các trò một mình, vì tôi sẽ là bình luận viên của cuộc thi đấu. Nào, thí sinh Diggory, cậu là người thi đấu đầu tiên, chỉ việc đi thẳng vô chuồng rồng khi trò nghe một tiếng còi, được chứ? Bây giờ…Harry này…tôi có thể nói nhanh đôi lời với cậu chứ? Ra ngoài nhé?”
“Dạ…ơ…được.”
Harry thẫn thờ đáp, nó đứng dậy và đi ra khỏi lều với ông Bagman. Ông dắt nó đi ra một khoảng cách khá xa, vô trong hàng cây, rồi quay lại nhìn nó với vẻ mặt cha chú:
“Con có thấy ổn không, Harry? Bác có giúp được gì cho con không?”
Harry nói:
“Cái gì? Dạ…Con…không, không có chi.”
Ông Bagman hạ giọng xuống một cách bí ẩn:
“Con cần lên kế hoạch không? Bởi vì bác không ngại chia sẻ với con vài mánh đâu, ý bác nói là nếu như con muốn, con biết đấy.”
Ông Bagman lại càng hạ thấp giọng hơn nữa, nói tiếp:
“Con là kẻ lép vế trong cuộc thi đấu này, Harry à…nếu có bất cứ điều gì bác có thể làm để giúp con…”
“Không cần.”
Harry nói nhanh đến nỗi nó biết như vậy là hỗn hào.
“Không cần…Con…con biết con sẽ làm gì, cám ơn bác.”
Ông Bagman nháy mắt:
“Không ai biết đâu, Harry à.”
Harry nói:
“Không cần mà, con không sao.”
Nó không biết tại sao nó cứ khăng khăng nói cái giọng “không sao” đó, không biết liệu nó có khi nào “có sao” hơn lúc này chăng. Nó khẳng định:
“con có kế hoạch rồi, con…”
Một tiếng còi thổi vang lên đâu đó.
“Chèn ơi, bác phải chạy đi đây.”
Ông Bagman giật mình kêu lên và chạy đi.
Harry đi trở vô lều và thấy Cerdic từ trong lều chui ra, xanh lè xanh lét hơn bao giờ hết. Harry cố gắng nói câu chúc lành khi anh đi ngang qua nó, nhưng cái tiếng thoát ra khỏi miệng nó chỉ là một tiếng ậm ừ khàn khàn.
Harry ngồi trong lều với Fleur và Krum. Vài giây sau, nghe tiếng hò reo vang trời của đám đông, tụi nó hiểu là Cerdic đã bước vô chuồng rồng và bây giờ đang mặt đối mặt với cái bản sao sống của cái mô hình mà anh bốc thăm được…
Ngồi đó mà dỏng tai nghe ngóng thì thiệt là tệ hại hơn cả tưởng tượng của Harry. Đám đông gào thét…rú lên…hổn hển như một con người duy nhất có nhiều đầu, khi Cerdic làm cái gì đó để vượt qua được con Mũi cụt Thụy điển. Krum vẫn cứ nhìn chòng chọc xuống mặt đất. Fleur bây giờ lặp đi lặp lại những bước đi của Cerdic, cứ đi lòng vòng quanh lều. Và những lời bình luận của ông Bagman làm cho mọi thứ càng tồi tệ thêm lên…Những hình ảnh khủng khiếp đang hiện ra trong đầu Harry khi nó nghe thấy:
“Ối…thoát trong đường tơ kẽ tóc, chỉ trong đường tơ kẽ tóc mà thôi…Anh chàng này, liều mạng quá…Động tác khéo léo…tiếc là không hiệu quả!”
Và rồi, sau khoảng mười lăm phút, Harry nghe một tiếng gầm điếc tai và điều đó chỉ có thể có nghĩa là Cerdic đã vượt qua được con rồng và đã lấy được quả trứng vàng.
Ông Bagman hét oang oang:
“Quả là xuất sắc! Và bây giờ là điểm của Ban giám khảo.”
Nhưng ông Bagman không đọc lên những điểm số đó; Harry đồ chừng Ban giám khảo đang giơ bảng điểm lên cho đám đông xem.
Khi còi nổi lên lần nữa, ông Bagman hét tiếp:
“Một thí sinh đã xong, còn ba thí sinh nữa! Xin mời cô Delacour!”
Fleur run rẩy từ đầu đến chân. Mãi đến giờ, Harry mới thấy có cảm tình với Fleur hơn một chút khi cô gái rời khỏi căn lều với đầu ngẩng cao và cây đũa phép nắm chặt trong tay. Chỉ còn lại Harry và Krum ở lại trong lều, ngồi đối diện với nhau, nhưng tránh nhìn vào mặt nhau.
Rồi diễn tiến tương tự lúc nãy lại bắt đầu…
“Ối…tôi không chắc như vậy là không ngoan đâu!”
Harry có thể nghe tiếng ông Bagman thét lên đầy vui sướng.
“Ối…suýt chút nữa! Bây giờ cẩn thận…Mèn đét ơi, tôi cứ tưởng là cô ta đã lấy được rồi chứ!”
Mười phút sau, Harry nghe đám đông bùng nổ một trận hò reo hoan hô một lần nữa…Ắt là Fleur cũng đã thành công. Một khoảnh khắc tạm lắng, khi điểm của Fleur được công bố…thêm nhiều tiếng vỗ tay…và rồi, lần thứ ba, tiếng còi thổi vang.
Ông Bagman gào lên khi Krum lù đù đi ra, bỏ lại Harry hoàn toàn cô độc trong căn lều:
“Và bây giờ là cậu Krum!”
Bây giờ Harry mới ý thức về thần thể nó hơn ngày thường, rất ý thức rằng trái tim nó đang đập rất nhanh, và những ngón tay của nó tê rần vì sợ…vậy mà đồng thời nó dường như thoát ra bên ngoài chính bản thân nó, ngắm nghía mấy tấm vách lều, nghe ngóng tiếng hò hét của đám đông, như thể vẳng lại từ đâu xa lắm…
‘Rất táo bạo!”
Ông Bagman đang gào, và Harry nghe tiếng con Cầu lửa Trung hoa phát ra một tiếng rống khủng khiếp vang rền, trong khi đám đông cùng lúc nín thở.
“Đó chính là khí phách mà Krum đang bộc lộ…và…Vâng, anh đã lấy được cái trứng!”
Tiếng vỗ tay hoan hô làm nát vụn bầu không khí chớm đông như làm nát vụn một tấm kiếng. Krum đã hoàn tất bài thi. Chút xíu nữa là đến lượt Harry đây.
Nó đứng lên, mơ hồ nhận thấy chân nó hình như làm bằng kẹo dẻo. Nó chờ đợi. Và rồi nó nghe tiếng còi thổi lên. Nó đi ra, qua cửa lều, cơn hoảng loạn đang dâng tràn tới cực điểm bên trong con người nó. Và bây giờ nó đi qua hàng cây, chui qua một kẽ hở của cái hàng rào chuồng rồng. Nó nhìn mọi thứ trong nước mắt như thể đó là một giấc mơ đầy màu sắc chói lọi. Có hàng trăm và hàng trăm gương mặt đang chăm chú ngó xuống nó từ trên khán đài được phù phép dựng lên từ lúc mà nó đứng ở vị trí này lần cuối. Và kia là con Đuôi-Gai Hungary, đứng ở cuối chuồng, cuộn mình phục thấp bên trên đám trứng của mình, cánh của nó cụp lại nửa vời, hai con mắt vàng độc ác ngó trừng trừng Harry. Là một con bò sát đen đầy vẩy, hung bạo, con Đuôi-Gai Hungary quật đập cái đuôi của nó, để lại những vết hằn sâu xuống mặt đất cứng thành những cái rãnh. Đám đông đang hò la ồn ào, nhưng Harry không còn biết đó là tiếng cổ vũ hay phản đối. Harry không biết hay không bận tâm. Đây là lúc nó làm điều nó phải làm…tập trung tâm trí, hoàn toàn và tuyệt đối, vào cái gọi là cơ hội duy nhất của nó…
Nó giơ cây đũa phép lên và hét:
“Accio Firebolt!” (Có nghĩa là: “Tia chớp, đến đây!” )
Harry chờ đợi,
mọi thớ thịt trên người nó đều hy vọng, đều cầu nguyện…nếu mà bùa chú không linh…Dường như nó đang nhìn mọi thứ chung quanh qua một loại bức tường trong suốt lung linh, như một màn sương nóng, khiến cho cái chuồng rồng và hàng mấy trăm gương mặt chung quanh đều hơi bồng bềnh một cách kỳ quái…
Và rồi Harry nghe tiếng cây chổi thần, đang lao nhanh trong không trung về phía nó từ đằng sau lưng. Harry quay lại và thấy cây chổi thần Tia Chớp đang vụt mạnh về phía nó. Vòng quanh hàng cây, lao vút vô chuồng rồng, và đứng chựng lại giữa không trung bên cạnh nó, chờ nó trèo lên. Đám đông càng hò hét dữ tợn hơn…Ông Bagman cũng hét lên câu gì đó…nhưng tai của Harry không còn hoạt động bình thường nữa…Nghe đối với nó không còn là chuyện quan trọng nữa…
Nó đu chân lên cây chổi và đạp mạnh xuống mặt đất. và trong một giây sau, một điều mầu nhiệm đã xảy ra…
Khi Harry phóng vút lên không, khi gió thổi lùa qua tóc nó, và những gương mặt của đám đông trở thành những đốm màu da người bên dưới, còn con Đuôi-Gai Hungary thu lại bằng kích thước một con chó, Harry nhận thấy nó không chỉ rời mặt đất mà còn thoát khỏi cả nỗi sợ hãi của mình…nó đang trở lại đấu trường quen thuộc của mình…
Đây chẳng qua là một trận đấu Quidditch khác, không hơn không kém…chỉ là một trận Quidditch nữa mà thôi, và con Đuôi-Gai Hungary chẳng qua chỉ là một đấu thủ xấu xí..,
Nó ngó xuống đám trứng để thấy quả trứng vàng đang lấp lánh tỏa chiếu giữa những cái trứng khác màu xi măng xám xịt, yên vị an toàn giữa hai chân trước của con rồng Harry tự nhủ mình:
“Được thôi, chiến thuật đánh lạc hướng…chơi thôi…”
Nó lao xuống. Đầu con Đuôi-Gai Hungary dõi theo Harry. Harry biết sắp phải làm gì và nó ngừng cú lao xuống vừa đúng lúc một luồng lửa xẹt ra phóng trúng ngay chỗ mà lẽ ra nó sẽ lao tới nếu như nó trông đánh lạc đúng lúc…nhưng Harry chẳng bận tâm đến luồng lửa đó…tránh nó chẳng khó gì hơn tránh một trái Bludger…
Ông Bagman gào to khi đám đông hú hét lên và há hốc miệng nín thở.
“Ôn dịch ơi, thằng nhỏ bay! Này cậu Krum ơi, cậu có đang xem cảnh này không đó?”
Harry phóng vọt lên, bay thành một vòng tròn quành lại; con Đuôi-Gai Hungary vẫn theo dõi bước tiến của Harry ; đầu nó xoay tròn trên cái cổ dài…Nếu nó cứ làm vậy thì thể nào một hồi nữa cũng phát chóng mặt. Nhưng có lẽ không nên kéo dài chiêu này quá đáng, kẻo con rồng lại xịt ra một luồng lửa khác.
Vừa lúc con rồng há miệng ra, Harry lao thẳng xuống như thả một trái dọi, nhưng lần này nó kém may mắn hơn: nó cũng né được ngọn lửa, nhưng cái đuôi con rồng quật lên cao đánh trúng nó. Và khi Harry lách mình sang bên trái thì một trong những cái gai đuôi dài quẹt trúng vai nó, xé rách toạch áo…
Harry cảm thấy đau buốt, nó nghe tiếng gào rú của đám đông, nhưng vết thương không có vẻ sâu lắm…Bây giờ Harry bay quành trở lại con Đuôi-Gai Hungary, và nó nhận ra một cơ hội cho mình…
Con Đuôi-Gai Hungary không có vẻ gì muốn bay lên, nó chỉ chăm chăm phòng thủ để bảo vệ đám trứng của mình. Mặc dù xoay mình, quằn quại, nhấp nhổm, cánh xòe ra rồi xếp lại, đôi mắt vàng khè dễ sợ vẫn chằm chằm theo dõi Harry và con rồng vẫn không dám lìa xa đám trứng của mình…Nhưng mà Harry phải làm sao cho nó buông đám trứng ra, chứ không thì đời nào đến gần được quả trứng vàng…Mưu mẹo cần áp dụng là phải cẩn thận và từ từ…
Harry bắt đầu bay, trước tiên bay về hướng này, sau đó bay theo hướng khác, vừa đủ xa để cho con rồng đừng xịt lửa ra đuổi nó nữa, nhưng cũng đủ gần để tạo thành một mối đe dọa khiến cho con rồng phải để mắt canh chừng Harry. Đầu con rồng cứ xoay hết hướng này sang hướng khác, con mắt nó dõi thoe Harry đến lác luôn, và răng nanh của nó nhe cả ra…
Harry bay cao hơn. Đầu của con Đuôi-Gai Hungary vươn cao theo Harry, cổ nó bây giờ đã vươn dài hết cỡ, vẫn còn đung đưa xoay vòng như một con rắn bị bùa mê…
Harry bay cao thêm chừng một thước nữa, và con rồng rống lên một tiếng tức tối. Harry giống như một con ruồi vo ve trước mũi con rồng, một con ruồi nhí mà con rồng những muốn đập một phát; đuôi con rồng lại quật đập lần nữa, nhưng bây giờ Harry đã bay quá cao, cái đuôi rồng không đánh tới được…Con rồng lại xịt lửa vào không trung. Harry lại bay lắt léo để tránh…Móng vuốt của con rồng xòe rộng…
“Ráng lên con.”
Harry xuỵt con rồng, và bay chệch choạc trên nó để nhử nhử:
“Ráng lên con, ráng mà bắt...

<< 1 ... 31 32 33 34 35 ... 70 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status