* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Em Đã Là Thiên Thần Full

dung nhỏ nhất. Nó sẽ phải tự tính toán chi tiêu, sao cho tiết kiệm nhất. Thử thách mới đang chờ nó.
5h sáng, bố con nó chở nhau xuống bến xe. Suốt dọc đường nó không nói đc câu nào cả. nó cứ suy đoán
coi bố dang nghĩ gì. Thương bố, thương mẹ quá.
Lúc lên xe, nó bảo bố về, bó nó không chịu, nó ngồi ngay sát cửa kính, còn bố nó đứng cạnh xe. Thỉnh thoảng nó bảo bố về, nhưng bố không chịu, hình như nó muốn khóc. Chả lẽ nó dễ khóc vậy sao. Nhưng lúc đó, nó thương bố lắm. sao bố không về ngỉ đi bố ơi. Đến lúc xe chạy nó vẫn thấy bố đứng đó ngóng theo. Nước mắt nó lăn dài trên má. Nó tự nhủ phải học thật tốt đền ơn bố mẹ.
Nó chưa bao giờ đi xa nhà cả. đi đến mỗi địa điểm nó lại mở sổ ra nghi chép lại, thời gian, địa điểm, nó như 1 thằng tộc lần đầu ra thành phố. Lúc này nó bắt đầu nghĩ đến H nhiều hơn. Nghĩ xem H ntn ngoài đó. Rồi nó chìm vào giấc ngủ trên xe.
Xe vừa qua đèo hải vân, tp đà nẵng hiện lên trước mắt nó. Đẹp quá. Xen lần đường xá nhà cửa là bờ biển dài với song xô bờ cát trắng. là bán đảo sơn trả, nó thả hồn cho mây cho gió mặc cho những khó khăn đang chờ nó.
Ngày đầu tiên đi làm thủ tục nhập học. đông quá trời. nó ra ghế đá ngồi cho mát, chờ rảnh rồi làm cũng chưa muộn, đang lơ ngơ gặp con bạn H (đến cùng cái lần 2 đứa ướt).
“T…”
“Hả. Thùy. Làm gì ở đây?” nó ngạc nhiên
“Nhập học chứ làm gì” trời, đúng là không ngờ. lại gặp ngay Thùy ở đây. Không chỉ Th mà nó còn gặp cả thằng bạn cùng lớp nó nữa, quái quỷ gì thế, sao thi vào đây cả mà chả thằng nào nói cả. hê hê, tạm quên vụ nhập học, 3 đưa kéo nhau ra quán chè đánh chén.Kể ra thế là nó không đơn độc ở chốn đô thi ồn ào này. Đến sau này nó mới cảm nhận đc hơi ấm tình đồng hương ở nơi đây.
Rồi thì nó cũng nhập học. Buổi đầu tiên làm quen nhau, gặp cô chủ nhiệm lớp, bầu cán bộ.
Cả lớp làm quen nhau, còn nó thì ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ về gia đình, nghĩ về mọi người. Hình như nó nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ. và hình như nó còn nhớ là H. một cảm giác khó tả. Đáng lẽ ra nó đã có thể có H rồi, nhưng nó ngu ngơ, hay nó vẫn chưa có cái gọi là tình yêu. Đang thả vào cái suy nghĩ bay qua cửa sổ thì cô chủ nhiệm bước vào. Trước mắt nó là cô chủ nhiệm đó, cô còn trẻ, đẹp làm sao, cả lớp xôn xao.
Sau màn chào hỏi. cô bắt đầu đi vào bầu cán bộ lớp. chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lúc đó nó lại chen ngang, đề xuất 1 câu (nghĩ là hồ đồ thì đúng hơn).
“Dạ, thưa cô. Cô có thể xin nhà trường cho lớp thêm mấy bạn nam đc không ạ”. Lớp nó có 8 thằng con trai à. Làm sao tham gia các hoạt động thể thao đây. Cả lớp cười, nó quê. Cô chỉ nói ngắn gọn
“Không được em à”. Tiu nghỉu.
Chắc cô ấn tượng hay sao mà bầu nó làm luôn lớp trưởng. Hớ, chết nó rồi. từ bé đi học có bao giờ làm lớp trưởng đâu chứ. Nhưng chối cũng không xong với cô. Có lẽ vì là lớp trưởng nên nó bắt đầu phải quen nhiều người hơn, nhất là cô giáo. Thế nên, cô chủ nhiệm nó không chỉ là cô mà còn như 1 người bạn, 1 người chị của nó sau này. Từ đó nó đi đâu mà gặp bạn lớp thì chả đc gọi bằng tên nữa mà thay vào đó là “Lớp trưởng” nghe mà ngại chết.
Thế đó, nó bước vào giảng đường đại học như thế đó.
Sinh viên năm nhất, ở nơi đất khách thật sự là bỡ ngỡ, lạ lẫm. Nhật là giọng nói nơi đây, rất khó quen, nhất là vùng quảng nam, quảng ngãi… vào đến phú yên. Có lần, đi chơi làm quen phòng bên cạnh, con bạn người quảng nam nó bảo “mượn xe độp đi chơi”, mắt nó hình chữ O miệng chữ A, chả hiểu gì, khổ thế đó.
Tháng ngày trôi qua, nó gặp không ít các cô gái, xinh có, dễ thương có, nhưng lòng nó vẫn không thể nào để ý ai. Có lẽ nó tự ti về bản thân. Hay nó ngu ngơ, khù khờ. Phòng nó lại nằm giữa 2 phòng nữ, nói chung là cứ mở mắt thấy gái, đi đâu cũng gặp gái. Đặc biệt hơn phòng bên có nhỏ người hà tĩnh, xinh xắn, nhỏ nhắn mà cũng khá dễ thương. suốt ngày bị tụi cùng phòng ghép đôi nó cũng mặc kệ. nhỏ đó tên Hà, chắc có lẽ ảnh hưởng của những lời ghép đôi nên nhỏ cũng quan tâm nó nhiều hơn (lạ, nó xấu thế mà toàn gặp gái xinh là sao).
Thời gian đầu, ở cạnh phòng nữ cũng sướng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng đến lúc thân quen hơn rồi thì ôi thôi. cứ nửa đêm là 2 bên có tiếng dội thùng thình như ai đánh trống đưa đám vậy, cứ con nào con đó dơ 2 chân đạp vào tường, chỉ muốn sang mà phang vào đầu cho im mẹ đi. nhưng cứ gõ cữa phòng cạnh là lại bắt gặp 8 nụ cười nhe nguyên hàm răng, có đứa có răng nanh (răng khểnh nhưng nó cứ kêu là răng nanh cho độc) xong thì nó cũng phải lượn, về phòng chịu trận .
Người mà nó chơi nhiều nhất chính là Thùy, bạn của H. dường như vào đây, xa nhà. Nó với Th có thể tâm sự đủ thứ chuyện. Chơi với nhau, đi đâu cũng rủ nhau đi, nhưng với nó, Th vẫn chỉ là bạn, mọi người đã lầm tưởng nó với Th là 1 cặp, nhưng không hiểu sao nó vẫn chỉ dừng lại ở “bạn”. Còn ở Th thì dường như Th đang hiểu nhầm tc của nó. Nó cũng không biết, vì nó đâu có để ý. Mãi sau này qua 1 người bạn nó mới biết tc Th dành cho nó. Nó cũng đành xl Th và cố để bình thường mọi thứ. Dường như nó vô tâm.
Đôi lúc nó cũng tự mình hỏi, tại sao lại như thế, hay tại H, hay H đang ở trong nó. Nó mông lung, và rồi nó bắt đầu mon men yahoo, internet, và nó bắt đầu tìm thông tin H. NGày đó thường lập nick yahoo theo tên, nên nó cứ mò mẫm, để xem có ai trả lời không. Ngày qua ngày vẫn chỉ là con số 0. Dần nó cũng từ bỏ, chờ tết về vậy. Đôi lúc nó nhớ H, nhưng nó vẫn cứ cố để ép nó về nhớ bạn. Nó không nhận ra hình ảnh H đang dần ở trong nó.
Mọi chuyện tiếp theo cũng không có gì đáng nói, nó vẫn cố để làm 1 thằng lớp trưởng tốt. quậy tưng bừng ở ký túc xá, với Th nó cũng đã để giới hạn ở bạn bè. Thời gian của trôi. Vào 1 ngày vừa tan 5 tiết học rã rời. thì Th ở đâu chạy tới.
“T…”

“Có tin vui này.”
“Hở?” nó thì có tin gì vui chứ. Chả lẽ bố mẹ nó nhặt đc vàng, hớ hớ, đổi đời chăng.
“Có thông tin của H này” trời, nghe xong nó đúng là như bắt đc vàng, mặc dù nó cũng không mong mỏi thông tin này lắm.
“Thế à, đâu đâu, đưa T coi” thế là nó đã có email + nickname của H. đi về nó hát líu lo như bị phởn. xua đi cái mệt mỏi sau buổi học.đời nó giống lên mây, cũng chả hiểu tại sao như thế, vi với nó H vẫn là bạn thôi mà.
Ăn cơm xong nó chả về phòng, vào Net online luôn, addnick mà chả thấy add lại. thì nó cũng nhắn 1 tràng dài cho H, nói như chưa bao giờ đc nói.
Chờ mãi chả thấy tăm hơi đâu, nó đang định ra về
Buzzz.
“Sao hôm H đi T không ra tiễn”
Trời, chả lẽ đọc 1 tràng tin nhắn của nó thế mà không có lấy 1 câu hỏi thăm hay sao, đc 1 câu, lại là trách móc nữa chứ.
“Hề hề. T không biết” nó cười xuề xòa.
“H nói rùi mà bảo ko biết à” lại trách. Chết mất thôi
“T quên mà. Xl nha. Mà có bao nhiêu đứa đến tiễn rồi mà. Hôm T đi có mỗi bố “
“Bao nhiêu cũng thế. Thiếu T…”
“Ờ ờ.”
“Ờ ờ cái gì mà ờ ờ. Ghét”
“Thì T xl rồi mà…”
Rồi H cũng bỏ qua cho nó. Tiếp đó là những lời hỏi thăm của H. Hic. H cũng giống nó. Cũng tìm thông tin về nó. 2 đứa kể với nhau rất nhiều, cả nó và H đều rất vui khi biết đc thông tin của nhau.
“Thôi, muộn rồi. H nghỉ ăn cơm đi” thế là nó với H ngồi chat từ trưa cho đến gần tối. sao giờ nó nc đc nhiều thế không biết.
“Gặp H. T vui lắm” nói xong nó tắt vụt nickname, chả dám đọc câu nói của H nữa. nó nhát gái. Xong thanh toán tiền đi ăn cơm.hehe.
Những ngày sau đó nó cứ tưng tửng, sớm ngủ dậy vui hơn. Việc gì nó cũng chen chân vào. Ngày nào nó với H cũng dành ít nhất 30 phút nc với nhau. TỪ khi nc với H nó dường như ít tâm sự với những người bạn, có cả Th nữa. mặc dù nó với H cũng chỉ là bạn thôi.
Thấy tiền ngày càng cần nhiều, mà bố mẹ nó kiếm đâu ra, thế nên nó quyết định tìm việc làm thêm. Tìm mấy ngày mới đc một chỗ làm ở quán cơm. Hờ, có việc làm, lại quán cơm, có cơm ăn free chăng? Cũng ổn. Thế là nó vừa học vừa làm, , có những ngày học mệt phờ râu nhưng cũng phải lết cái xác đến quán cơm. Nghèo thì phải chịu thôi, nó tự an ủi. Được mỗi 1 điều, cơm trong này gần biển, hải sản rẻ, mỗi suất 3k mà có cả tôm, không tôm thì có cua nữa nhá .
Chính việc nó đi làm thêm cũng làm nó với H ít nc hơn. Mỗi lần tranh thủ nc với H là nó lại nhận đc cái cục tức to đùng của H, H hay gắt gỏng hơn. Hình như H đang muốn nó làm điều gì đó. Mà nó thì vẫn ngu ngơ không nhận ra.
Vào 1 ngày, đúng buổi hẹn chat. Nó chờ, chờ mãi không thấy H online. ủ rũ ra về, cũng buồn, chả hiểu sao nó buồn.
Nằm nhà buồn, nó chạy qua nhà Th rủ đi dạo. ra đi được 1 lúc thì
“T”
“Ơi”
“H đang ốm đó. Nhập viện 3 hôm rồi.”
“Sao giờ Th mới nói” nó la lớn.
“H không cho nói…”
Nó không nói đc gì nữa. Chạy về gấp vài bộ đồ. Bắt xe ôm ra bến xe.
“Mai lên lớp T xin T về quê cái” nó ngoái đầu dặn Th.
Ngồi trên xe ra bắc mà lòng như lửa đốt, chả lẽ bạn bè thôi mà làm nó thấp thỏm vậy sao.
6h sáng chiếc xe khách cập bến xe giáp bát, mới 6h sáng thôi mà người đi đường đông quá, 1 thoáng choáng ngợp trước dòng người nơi đây, trước sự tấp nập đến ngột ngạt.
Nó bắt xe ôm chạy vào bệnh viện, khi đó nó chỉ nhớ là bệnh viện bạch mai, hình như nó may vì gặp bác xe ôm tốt tính, bác lấy 10k từ giáp bát tới bạch mai, khi đó nó cũng chẳng biết quãng đường là bao xa cả, lần đầu ra thủ đô mà. Đến cổng bệnh viện, nó trả tiền bác xe ôm xong nuôi nó mới ngẩn người ra, cái bệnh viện to vật vã, mà nó có biết H nằm phòng nào đâu. Ngay khi bước vào cổng nó thấy cái sơ đồ bệnh viện, nhưng làm sao biết được cụ thể H ở chỗ nào nhỉ, lang thang, gặp ai mặc cái áo blue trắng nó cũng hỏi “Chị (anh, chú, cô, bác) ơi có biết M N H nằm ở đâu không ạ?”, hỏi thế thôi chứ giữa cái bệnh viện to vật vã thế này thì làm sao mà biết được.
Đang lúc lơ ngơ định ngồi xuống nghỉ tí thì may măn mìm cười với nó
“T, phải T không?” nó giật mình ngước mặt lên, thì ra là con N, bạn học cùng lớp với nó và H. Nó như trúng số vậy
“N…”
“Ừ, mà T đi đâu đây?” con này lạ, đang ở bệnh viện còn hỏi đi đâu, chả lẽ đi chơi chắc.
“Ừ, nghe nói H ốm nằm viện, T ra coi sao. mà quên hỏi mất H nằm đâu rồi”
“haha, bày đặt, không biết mà cứ xồn xồn chạy ra. đi theo N, N vào coi nó sao đây, cũng bình thường thôi”
“Thế để T ra mua cái gì vào cho H”
“Thôi khỏi, tí tính, cứ vào nhìn cái mặt nó đã. nhìn ông rõ tội nghiệp, haha”
Nói đến đây 2 đứa vào với H. Lúc này chẳng có ai ở với H. H chẳng nói cho ai biết. chỉ có vài người bạn cùng lớp . Sao phải tội nghiệp thế chứ.
Lúc nó vào. H đang ngủ, H bây giờ thay đổi nhiều so với hồi cấp 3. Có vẻ sành điệu hơn, tóc cũng đẹp hơn. Người H gầy đi trông thấy, nó lại gần ngồi cạnh giường H, nhìn mê đắm vào H. Sao lại để ốm thế này hả H, sao không báo cho T biết. nó thầm trách H. Nó với T ngồi cạnh giường H làm cho H trở mình tức giấc. N chạy tới lấy tay bịt mắt H
“Rồi, từ từ ngồi dậy, từ từ mở mắt.haha” N vừa thực hiện vừa cười dòn tan.
Lúc này nó chuẩn bị đón nhận ánh mắt của H bằng nụ cười tươi trên miệng. rồi N buông tay khỏi mắt H. hồi hộp quá
“Hì…” lúc H vừa mở mắt, nó nhìn H rồi cười (nó tưởng tượng là duyên lắm )
“Ơ N, ai đây, bạn mày à, nhìn gì mà xấu kinh tởm vậy N” H buông lời, nó rất chi là bình thản, có tỏ cái mặt giả ngây giả ngô nữa, muốn phang cho
“N ơi, thôi T ra trước nhé, T chờ N ngoài sân nhé” nó vừa nói vừa giả bộ thờ ơ, không quen đi ra, nó cũng đâu kém cạnh nhở.
“Này, đi thật à. Ờ ờ, có người ra thăm người ta mà thế đó. đi đừng quay lại nhá” haha, cho chết. Nó vẫn đứng thế.
“CÓ người bảo không quen tôi mà. ai vừa kêu tôi lại vậy nhỉ” nó vẫn đứng chọc H.
“Hứ, đi luôn đi… oa oa” H tức lên giả vơ khóc, nghe xong nó quay lại nhìn H.
“Hì…” thấy nó quay lại H cười. đập vào mắt nó là nụ cười trong trẻo, cái mặt nhỏ nhắn, hồn nhiên ngay thơ, nói chung là yêu lắm lắm
“Ở trọ bức bối quá hay sao mà vào đây nằm. Thích lắm à” Nó tỏ thái độ bực tức. mặt H đang hớn hở, cụp xuống như kiểu con chó đang hì hửng vẫy đuôi, la một cái cụp cả tai cả đuôi xuống luôn .
“Thì đi học về ướt mưa… rồi…” H nhỏ nhẹ trả lời, thái độ cũng có vẻ sợ sợ, sợ cái ánh mắt nó đang hơi nghiêm túc.
“Đó, nói nhiều lần rồi. không chịu nghe cơ”.
“Đang nóng, ướt mưa thì cảm hàn chắc luôn. biết thế rồi mà còn… sao đi học không mang ô.” Đc đà nó làm căng hơn, thử coi H thế nào.hehe
“Thôi mà, người ta ốm thế này, còn mắng nữa.” Rồi H giả vờ giận nó. Nó biết, nhưng mà thấy yêu thế chớ.hớ hớ.
“Ờ, cấm có lần sau”
“Hì…mà ra làm chi vậy?” Má nó, ngồi cạnh nó, ở trong bệnh viện còn giả vờ hỏi.
“Thì lâu ngày ra…”
“Thăm H chớ gì. hì hì” Chưa nói hết câu thì H xen ngang.
“Haha, có người tưởng bở kìa, T ra thăm thủ đô”
“Ờ… thế thì đi thăm đi, đi ra” đệt, còn đuổi nữa. muốn goánh cho phát. má nó, không biết nó đang là thủ đô à.
“Gì nữa… rồi, thăm H.hic”
“hì…”
đang vui thì lại có 1 thằng chạy vào.
“T… Mẹ, mày làm chi đây.” Xong tập 2 với nó rồi. thằng V, cái thằng nằm khóc tỉ tê với nó trên núi, chuyện tán H.
“Tau đi ra có tí việc, nghe nói H nằm viện nên ghé vô thăm”. Nó ấp úng. Nó thì có việc quái gì ngoài này ngoài cái việc ra thăm H chớ. Nhìn sang H nó thấy H có vẻ buồn, tiu nghỉu
“Sướng nha. Có người mang cháo cho ăn kìa.” Nó quay sang chọc H để xóa đi cục buồn trên mặt H.
“Sướng gì mà sướng, có việc gì thì đi đi, ngồi đây làm chi nữa… V mua làm chi, tí H với bạn đi ăn được rồi mà.” H trách nó, xong quay sang khách sáo với V. Nó chỉ biết lè lưỡi cho qua, cười trừ.
“Hề hề. Ko đi đó” Vừa nói xong thì H nguýt nó 1 phát. Nhìn rõ điêu.ặc ặc
“Thôi, giờ H với V ngồi đây nha. T với N đi ăn cái, hôm qua giờ đói meo” Thấy H ổn, nên nó tính đi ăn. N cũng là đứa bạn chung lớp hồi cấp 3.
“Cho H đi với”.
“hay cả nhóm đi ăn. T ra, V bao, hehe” thằng V xen vào. Thằng này tốt ghê bây.
“Không, H ở đó, có cháo rồi, ra ngoài chi ốm thêm.” Nó dứt khoát.
“Không, H cũng đi” H vẫn lẽo nhẽo.
“Nói không nghe hả. Thế H đi đi, T ở đây” nó tỏ vẻ bực bội
Không lại với nó. H nghe theo. H với V ở lại. nó với N đi ăn. Chà, HN đông đúc quá. Nó nhìn ngao ngán. Lại là 1 thằng tộc ra thành phố. Hôm đó nó đc N cho đi ăn bún chả, lần đầu tiên nó ăn, chả quen. Hôi ở nhà, ăn bún thì 1 là nó đổ nước đầy bát ăn, 2 là ăn bún lá chấm với mắm tôm. Chứ chưa bao giờ nó ăn kiểu này cả. nghe mà quê quá. Nhưng kệ, nó đói, nó ăn luôn 2 suất. mà 2 cũng đúng, mỗi suất gì mà ít teo.chả bõ bèn gì cả. ăn xong kêu N dẫn nó mua ít hoa quả. Nó biết H chỉ thích ăn nho. Hehe. Nó làm hơn 1 cân nho tung tăng.
2 đứa vào phòng H. H vừa thấy nho bớp ngay ăn luôn. Con này ham thế là cùng. Chưa kịp rửa đã ăn. Nhìn lên cặp lồng cháo V mua vào H vẫn chưa ăn.
“Ơ hay, sao không ăn cháo đi. V mày sao không đút cho nó ăn, keke”. Nó mở lời.
“KHông, ăn nho rồi, cháo để sau” đúng là ham.
“KHông được, đưa nho đây, ăn cháo đi đã. Nhanh” Nó lại dứt khoát.
H vẫn không chịu, cứ dằng co nhau túi nho. Một lúc sau nó cũng giật lại đc túi nho.
“Ờ, thăm người ốm mà giật lại nha. KHông thèm nữa” H giả vờ giận nó.
“Ăn cháo đi đã, ăn rồi còn uống thuốc”
“Không ăn” H tỏ vẻ giận dỗi hơn
“Ăn đi”
“Không”
“Ăn, có ăn không” Nó nói to hơn, quên mất xung quanh đang còn bệnh nhân.”
H có vẻ sợ. hehe, hiệu nghiệm vậy ta.
“Ờ, thì ăn” H cầm lấy cặp lồng cháo
“Hay T đút cho H đi” H nhõng nhẽo, năn nỉ. Móa, cháo của V, đang ngồi đó mà bảo nó đút, có thách cũng không dám.
“V đút đi”. Nó vừa nói vừa cười. Thằng V thì có vẻ ái ngại, cũng cười nhưng có vẻ không vui.
“Thôi, không đút thì H tự ăn” giận thật rồi. nhưng mà nó kệ. haha. Nó đang định xách nho đi rửa thì N tranh phần rửa. Xong nó, V, N lấy nho ăn, còn H ăn cháo. Vừa ăn vừa xuýt xoa quả nho khi đưa lên miệng để chọc H. H vẫn cứ tỏ vẻ giận, không thèm. Nhưng nó biết H tức nó lắm. haha
Ăn xong, lúc này H cũng sắp khỏi rồi. cả 4 ra hành lang ngồi. chỗ này ngắm ra đường được. Vừa trêu đùa nhau, vừa nhìn ra đường nhìn dòng xe cộ.
“Giữa dòng người xuôi ngược, anh và em tìm thấy nhau” bất giác H nói, không nhìn ai, chỉ nhìn ngoài đường.
Nó biết H đang nói nó. Nhưng nó im lặng. quay sang thằng V.
“Ngoài này sao mày. Trường mày chắc gái nhiều lắm nhỉ” thằng V học kinh tế mà.
“Ờ ờ, gái cả đống” thằng này nói gì mà nói con gái như đống gì ấy.Mịa, gái nó không yêu cũng phải.
“Có hay gặp mấy thằng không”
“Nhậu suốt. Xả hơi” tư tưởng giống nó quá ta.
“Tối nay tụ tập đê, mày bao giờ về” V tiếp lời
“Thôi, chờ H nó khỏe rồi tụ tập, yên tâm, tao đập phá với bọn bây 1 bữa rồi mới vào”
“hehe, mày ngon. Con nào đổi tính mày thế”
“Chả có con nào, dòng đời xô đẩy” Nó nói thế, chứ xô cái quái gì, trong kia nó cũng có nhậu nhẹt gì đâu.
“Ghê quá ta, ai mà dám xô T thế” H chen vào.
“Ờ, cô thì lo khỏi bệnh đi, để tui còn vào. Người ta là lớp trưởng đó, không vào lớp nguy khốn. Ha haha” Nó khoe, cười sảng khoái, tự cho nó là oai phong lắm.
3 đứa quay sang chọc nó. Móa, lớp trưởng thôi mà có gì chọc.
“Chà, H sướng ghê, hôm nay được cán bộ ra thăm nom nha” N chọc quê nó.
Nhìn sang H thấy thẹn thùng, còn V thì cười nhưng không vui. Con này nói gì mà lộ liễu thế chớ. Chả để ý gì cả.
Cả nhóm ngồi nói chuyện cả chiều. đến lúc thì 2 đứa kia cũng về. đáng lẽ tối nay N nó ở lại với H. nhưng hnay nó xung phong ở lại. hôm nay nó liều thế chớ.
Tối đến, 2 đứa xuống cantin ăn cơm. H cứ nhường hết phần thức ăn cho nó. Lạ lùng thế chứ. Người ốm nhường cho người lành ăn. Nó có từ chối nhưng H vẫn cứ nhường. thỉnh thoảng ngước mặt lên lại gặp ánh mắt H đang nhìn nó ăn. Trời, xấu hổ quá đi. Có cười 1 phát rồi cúi ăn tiếp. ngại chết đi được.
Ăn xong, 2 đứa đi dạo 1 vòng trong bệnh viện. ban đầu 2 nó bỏ tay vào túi quần, còn H thì 2 tay cứ véo vào nhau, chả biết làm thế làm gì. Đi được 1 lúc, bỗng H luồn tay qua tay nó, khoác tay nó. Hớ. gì nữa thế này. Nó cũng chả nói gì, chả dám nhìn H. H cũng im lặng, dần càng gần nó hơn, đầu H ép vào vai nó. Nó bắt đầu cảm thấy hơi ấm của H (đang bệnh nên người H nóng hơn bình thường ). Cả 2 lúc này không nói câu nào, cứ đi, chà, giống đôi tình nhân quá. Cứ đi mà chả biết đi đâu, cứ vòng vòng thế.
“Thôi, về phòng nghỉ nha”
“Ừm.” H ừm rồi quay sang cười với nó. Nhìn như thiên thần. Nó cũng không tưởng tượng, 2 con người xa nhau hàng tram km, nay đang đi cạnh nhau. Nhưng...

<< 1 2 3 4 ... 17 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status