chống tay lên thành lan can, anh Linh đứng bỏ tay vào túi quần rồi anh hỏi.
“Nhìn chú buồn thê thảm, có chuyện gì nói anh nghe”
“Dạ, không có gì đâu anh”
“ĐM, còn dấu. Mày là thằng anh em tốt, nói đi, ngại cái éo gì”
“Có gì đâu. Bạn gái em mất” Mắt nó cúi sầm xuống, nhắc đến sự ra đi của em mà lòng nó lại buồn.
Anh Linh vỗ vai nó.
“Ừm. Buồn thật, chân thành chia buồn với chú. Thế mà éo nói với bọn tao”
“Thì chuyện buồn nói làm gì anh”
“Ừm, nhưng ít nhất để bọn tao hiểu. Cố lên chú mày, đừng suy nghĩ nữa.”
Nó im lặng, nhìn dòng nước lấp lánh ánh đèn, nhớ cái ngày em vào đà nẵng, đứng trên cầu ôm em. Tim nhói đau.
Đứng thêm lúc nữa rồi anh em lại bàn uống tiếp. Anh linh lại nói.
“Bọn bây, hôm nay uống mệt thì thôi, không về được thì anh em lang thang”
Bọn đó đồng thành hô ok. Nó lại cầm ly uống, mắt nhìn bâng quơ. Thấy nó uống nhiều quá thằng Bình cản.
“T, thôi mày, uống vừa thôi, mày toàn uống vậy”
Anh linh nhắc thằng bình.
“Để thế Bình, mấy thằng cũng uống với nó đi. Nhiệt tình vào. ok”
Đến cuối buổi thì nó nôn thốc nôn tháo. Vừa nôn nước mắt nó vừa chảy, rồi lại gục xuống đường mà khóc. Uống cho say, cho xỉn để quên đi tất cả, nhưng nó lại một lần nữa bất lực.Nó chắc lúc này thê thảm lắm.
Sáng sớm tỉnh dậy thì nó đang nằm trên giường, trong phòng nó, cũng chả biết làm sao nó về được phòng. Lơ ngơ vệ sinh rồi đi học.
Đầu năm nên việc của lớp trưởng cũng nhiều hơn, nó cũng vẫn làm, vẫn học, nhưng nó ít nói chuyện hơn, mà gần như nó không nói chuyện với ai, ai hỏi thì cũng ừ, gật đầu cho qua. Ly thấy nó thế cũng như muốn hỏi xem nó đang có chuyện gì, nhưng hình như Ly cũng nhận ra lúc này ko nên hỏi nó gì cả nên thôi… Cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra trong sự im lặng, buồn bã của nó.
Chap 4:
Chiều về, nó lại ngủ, vì không ngủ nó cũng chẳng biết làm gì, mà thực sự lúc đó nó cũng chẳng thiết làm gì cả. Mặc kệ cho những chiều thể dục rộn ràng dưới sân, nó cứ ủ rủ trong phòng, đến giờ nó đi ăn, nhấm nháp tí cơm rồi bỏ bữa đó. Với nó cuộc sống lúc này thật vô vị, mọi thứ đều vô nghĩa.
Tối đến nó lại lang thang, tay cho vào túi quần, lúc cúi mặt, lúc ngẩng mặt lên trời mà đi. Qua quán net mà nó vẫn vào online để nói chuyện với em, mắt nó lại cay, nó đứng thần người nhìn vào đó, nhớ lại cách đây không lâu là nó tung tăng tung
tẩy khi có tin em, khi được nói chuyện cùng em.
Mặt nó lại gục xuống, tay trong túi quần nắm chặt, miệng cắn chặt lấy môi. Rồi lại ngửa mặt lên trời, nước mắt lại chảy, một mình cứ đứng trong bóng tối, mặc cho người qua lại, mặc cho trong cái không gian sáng kia là những tiếng cười đùa.
Rồi nó lại lang thang tiếp, đi vẩn vơ trong sân trường lại gặp đúng chỗ nó từng bị em tát, cái tát ngập tràn hạnh phúc, cái tát mà sẽ không bao giờ nó có lại, nó chỉ mong ngày nào cũng được em tát như thế. Nhưng trước mắt nó lúc này chỉ là ánh đèn mờ ảo, hàng cây đang đứng im, ủ rũ theo nó, không một chút gió.
“Khóc cho nhớ thương vơi trong lòng.
Khóc cho nỗi sầu nhẹ như không.
Bao nhiêu yêu thương những ngày qua.
Đã tan theo khói mây bay thật xa.”
Nó đứng đó mà thét mà gào, chán nó lại đưa tay lên mà cắn, máu nó chảy, nhưng chả thấy đau. CHỉ thấy nước mắt vào miệng nó mắn chát. Nó đang ngửa mặt lên trời thì thấy bóng ai đứng cạnh nó, không nói gì chỉ nghe tiếng sụt sịt. dần thành tiếng nấc, tiếng nấc làm nó tò mò. Nó ngoảnh sang thì Ly đang đứng đó. Không biết vì sao Ly biết nó ở đây.
Nó quay sang, Ly thấy nó máu trên tay đang chảy, vừa nấc Ly vừa nói với nó
“T ơi, đừng làm Ly sợ, nhìn T thế này Ly sợ lắm”
Nó đang không sợ gì thì Ly sợ gì chứ, sợ cái quái gì, hay sợ nó. Nó lấy tay gạt nước mắt cho Ly rồi cười như một thằng điên, có lẽ hành động của nó chỉ có ở viện tâm thần thôi. Thấy nó thế Ly quay sang nó, ôm lấy nó mà tiếp tục khóc. Nó chẳng biết làm gì, cứ đứng thế, 2 tay buông lỏng, nhìn hàng cây nước mắt lại chảy, nó buồn. Máu từ tay nó dình vào áo Ly, nhìn máu nó lại sợ. Đẩy ly ra nó chạy, chạy và chạy. Ly đằng sau hét lên
“T ơi, đừng thế nữa…” rồi Ly òa khóc, nó nghe tiếng khóc của Ly to hơn, có gì đó bất lực trong tiếng khóc đó, nó đứng lại, ngoảnh lại nhìn Ly thì thây Ly đang gục xuống, 2 tay chống xuống đất mà khóc. Ly khóc vì cái gì chứ, vì nó ư, vì một thằng điên như nó ư.
Nó từ từ lại gần chỗ Ly. Ly vẫn cứ khóc, nhìn Ly nhỏ bé, còn nó thì thảm hại. Nó đã làm em, và giờ là Ly phải khóc.
“Ly… đứng dậy đi”
Nó ngồi xuống đỡ lấy Ly từ 2 vai. Nghe lời nó Ly từ từ đứng dậy, tiếng khóc lại to hơn, rồi lại ôm nó mà khóc. Nó một tay buông lỏng, 1 tay vô lưng Ly.
“Đừng khóc nữa Ly…”
“Đừng khóc nữa … T xin đó”
Rồi Ly nín dân, nhưng vẫn gục vào người nó. Nó cũng chẳng biết phải làm sao, cứ đứng đó mặc cho màn đêm buông xuống. Đâu đó là những đứa sinh viên đi chơi về đang đứng nhìn nó với Ly, bàn tán, xì xào, nhưng nó có để ý làm gì nữa đâu, thân xác nó nó còn không tiếc thì những thứ gọi là xấu hổ giờ cũng chẳng tồn tại trong nó nữa.
Màn đêm buông xuống, một người đi, một người đau và làm 2 người đau, ít nhất là lúc này…
Chap 5:
Bỗng Ly giật nó, đẩy nó ra, rồi chạy. Lần này Ly chạy chứ không phải nó chạy. Nó không hỏi gì, không nói gì, chỉ ngoái đầu lại nhìn theo. Tự nghĩ, chắc có lẽ ai rồi cũng bỏ nó đi bất ngờ vậy thôi. Đưa đôi bàn tay lên vuốt mặt kêu trời mới biết máu đã chảy rất nhiều xuống 2 bàn tay, nhỏ từng giọt xuống đất. Quay đầu lủi thủi đi về thì Ly lại chạy vào, trên tay Ly là bông băng, thuốc. Giờ thì nó hiểu Ly vì sao lại chạy, trên tay Ly cũng là những giọt máu của mình.
“T ngồi lại ghế, để Ly băng tay lại cho” Ly đã bình tĩnh lại, giọng nhỏ nhẹ, vừa kéo mình lại chỗ ghế đá.
“Thôi, cần gì, 1 tí nó hết thôi, chảy hết đi cũng được, hết là chết, chết là hết”
“T nói gì vậy, ngồi xuống đi, đừng làm Ly sợ nữa”
Bây giờ nó mặc nhiên cho Ly muốn làm gì thì làm, đối với nó mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì, kể cả bản thân nó. Dưới ánh đèn xen qua những kẽ lá, Ly chăm chút từng tý để băng lại những vết răng lún trên tay nó. Ly xức thuốc khử trùng, lúc này nó thấy đau, bất giác nó rên lên.
“T chịu đau tí thôi, băng lại là hết đau đó” Ly nhẹ nhàng vỗ về nó. Một thằng con trai nhưng bây giờ như trẻ con, dễ khóc, và có người đang ở cạnh an ủi.
Đôi trẻ cứ ngồi đó, màn đêm cứ dần về khuya, im lặng, không ai nói với ai câu gì. Nó ngồi thẫn thờ, còn Ly ngồi nhìn nó với ánh mắt muốn dò xét, nhưng có lẽ Ly ngại hoặc cũng có thể Ly hiểu đang có nỗi đau vô hình trong nó.
“Ly, về đi, muộn rồi. Về đi không mẹ lo”
“Ừ, tí nữa Ly về”
“Về đi, T cũng về nghỉ đây” Đến lúc nó thấy mệt, một phần vì máu nó ra, một phần cũng muốn nằm ngỉ, ngủ cho quên đi tất cả.
“Ừ, thế mình về thôi”
Nó đứng dậy đi về, tưởng rằng 2 người 2 ngả, nhưng Ly lại theo lối nó đi.
“Ly về đi” Nó dừng lại, mặt vẫn cúi xuống đường, 2 tay vẫn bỏ vào túi quần vừa nói với Ly.
“Ly vào lấy xe. Nãy qua phòng T nhưng không thấy T”
“Ừm”
Giữa màn đêm lại có 2 con người cạnh nhau, nhưng giường như họ đang độc bước. Sân ký túc xá giờ vắng vẻ, trong các phòng, hành lang thì vẫn nhộn nhịp. Nhìn cảnh ấy nó lại thấy cô đơn, trống trải.
“Ly vào lấy xe đi. T đứng chờ”
“Ừm”
Nó chờ Ly lấy xe, hồn vẫn lạc nơi đâu. Chiếc xe Ly chạy ra.Nhớ những lần em chạy xe sang nhà nó, cũng chiếc xe ga, cùng màu.
“T lên nghỉ đi. Ly về đây”
“Ừ, Ly về đi”
Chiếc xe chạy dần khuất, nó đứng ngóng theo nhớ về hình ảnh quen thuộc. Lòng nó lại đau. Nó ngồi xuống đó, mặt ngửa lên trời mà hỏi ông trời “tại sao lại đối xử như thế với con?” Nước mặt lại chảy từ khóe mắt. Có ai đó đang ngồi xuống cạnh nó.
“Thôi, mọi chuyện qua rồi, mày buồn anh em cũng buồn, đời mày con dài, còn bao nhiêu thứ mày phải làm. Đứng dậy nào, giờ về đi ngủ” Tiếng anh Linh điềm đạm cất lên bên nó, động viên nó.
Nó vẫn ngồi im, vì nó chẳng biết nói gì cả, mặc dù nó biết anh em trong phòng cũng đồng cảm với nó lắm, nhưng ước gì nỗi đau có thể dễ vượt qua như cơn gió thoảng.
“Thôi, về nào. Chú mày mạnh mẽ lên” Anh Linh vừa nói, vừa kéo nó đứng dậy. Rồi 2 anh em lên phòng.
Hình như hôm nay mấy thằng trong phòng cố tạo ra nhiều trò để làm nó vui, để cả phòng nhộn nhịp. Nhưng nó cũng chỉ có cười trong nước mắt, buồn cho cái sự đời.
Sáng hôm sau, nó đang ngủ thì bị mấy thằng thức dậy. Bọn đó biết, nếu bọn đó đi trước thì chưa chắc nó đã muốn đến lớp.
“T, dậy, dậy đi học”
“Dậy đi ăn sáng đi học mày”
Cả mấy đứa cứ xúm lại, bắt nó dậy để đi cùng như muốn động viên nó. Ừ, thì cũng dậy, la lết cho hết ngày, ngày rồi lại qua ngày cho quên đi nỗi đau.
Có đau thương, có hoạn nạn thì mới thấm tình anh em, mới biết ai sống thật với mình. Ít ra lúc này nó cảm thấy, nó không thật sự cô đơn.
Lên đến lớp, nó đi thẳng tới chỗ nó, mặc cho có những ánh mắt dò xét nó. Một lúc sau thì Ly tới. Ly bước tới chỗ nó, lại an ủi.
“Này, vẫn buồn thế à, đừng buồn nữa”
“Ừm, có buồn đâu, chỉ mệt thôi mà”
Đến lúc này thì lớp nó bắt đầu xôn xao. Hình như sáng sớm ở lớp đã có những thông tin gì rồi.
“Chà…đôi trẻ âu yếm nhau quá cơ”
“Lại còn ôm nhau dưới ánh đèn mờ ảo nữa”
“Khóc sướt mướt…ôi…lãng mạn quá đi”
Bọn đó vừa nói vừa cười mỉa mai, còn nó mặc kệ. Ly đứng lên đáp lại mọi người.
“Mọi người nói gì vậy. Đừng nói linh tinh nữa, không như mọi người nghĩ đâu” Cảm thấy Ly như yếu ớt trước những lời chọc ghẹo của Lớp.
“Thôi Ly, kệ đi, quan tâm làm gì”
Thấy nó cản LY cả lớp lại chọc ghẹo mỉa mai.
“Đấy, thấy chưa, chối làm gì nữa”
“Ừ, yêu nhau chứ có gì đâu mà chối”
…
Thấy 2 đứa giả bộ cảnh lúc tối qua nó với Ly mà nó không chịu được.
“Mọi người biết gì mà nói. Để cho Ly yên được không. Sướng lắm à, mọi người thấy làm người khác khó xử sướng lắm à. Im hết đi, hay mọi người thấy tôi đau, tôi khóc nên sướng thế. Phải, tôi đau đấy, tôi buồn đấy, nhưng mọi người biết gì không. Không biết thì im lặng đi, im hết đi, để Ly yên, để chúng tôi yên.”
Bọn đó lúc này mới chịu yên, còn nó bỏ đi trong im lặng, trong sự sửng sốt của mọi người. Ly chạy theo nó, ra đến cầu thang thì Ly đuổi kịp, níu tay nó lại.
“T, đừng quan tâm mấy bạn đó. Ở lại học có sao đâu”
“Thôi, T về, Ly vào học đi”
Nó về, mặc cho Ly đứng đó. Lang thang sân trường, nó lại gọi anh Linh ra đi uống rượu
Chap 6:
Lững thững giữa sân trường, nó gọi cho anh Linh cùng đi uống rượu
- Sao thế mày?
- Anh xuống sân trường đi, anh em mình đi đâu đó làm tí.
- Mày chờ anh tí, mà có chuyện gì thế?
- Thì anh cứ xuống đi
5 phút sau anh Linh xuống, nó ngẩn ngơ quay đầu nhìn anh chờ anh đi tới.
- Sao thế? Chú lại buồn à?
- Không, tại ngồi học chán quá, kêu anh ra tìm chỗ nào ngồi anh em uống tí
- Ok, đi ra tìm chỗ nào ngồi, nhưng không uống rượu nữa.
- Uống tí thôi anh, cho cái đầu nó quên đi, thế này em chịu sao nổi.
- Mày, nhìn mày tao đéo hiểu sao giờ mày thế này. Không nói nhiều, ra ngồi cafe thôi.
2 anh em ra quá cafe sinh viên ngồi. Anh Linh vừa ngồi vừa xem phim cười một mình, còn nó ngồi thẫn thờ nhìn ra đường, ngắm dòng người qua lại.
Nơi con đường ấy, nơi nó từng nắm tay em đi, giữa đèn đêm sương rơi mờ ảo.
Ngồi đến 9h anh Linh lên lớp điểm danh, còn nó cũng về. Một mình ngồi trong phòng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, nhìn ra trước sẽ thấp thoáng thấy sông hàn, ra phía sau lại là biển, những thứ đó cứ làm nỗi nhớ em trong nó thêm lớn hơn và con tim nó đau hơn.
Nó nằm xuống giường úp mặt xuống gối ngủ, giấc ngủ giờ đây không còn sâu nữa, người mệt mỏi.
Đến gần trưa thì cả phòng đi học về, nó nằm ngủ, nó biết mọi người về đó nhưng nó vẫn cứ mặc kệ, nằm quay mặt vào tường coi như nó đang ngủ. Nhưng có ai đó lay lay vai nó.
- Nè, dậy mà ăn cơm.
Giọng của Ly đang nói với nó. Nó vẫn nằm yên thế.
- Ly về đi, không cần phải lo cho T đâu.
- Dậy ăn đi, dậy đi ăn với Ly
- T nói rồi, T ăn sau, Ly về đi
Nó quay ra lớn tiếng với Ly, mặc cho Ly ngơ ngác, nó lại quay mặt vào tường. Sau đó anh Linh lại nói với Ly, bảo ly về.
- Thôi, cứ để nó đó bọn anh lo cho, em cứ về đi, mai mốt nó lại bình thường thôi.
- Nhưng T có chuyện gì thế anh
- Không sao đâu, em cứ về đi.
Một ngày buồn chán nữa lại trôi qua, một đêm lang thang nữa lại đến.
Chap 7:
Ngó ngang, ngó dọc chẳng thấy quán nước vỉa hè nào. Nó lủi thủi đi tới quán cafe mà nó vẫn hay ngồi, theo sau nó vẫn là Ly. Thấy thế nó quay lại.
- Ly, lên học đi, theo T làm gì.
- Không, Ly sợ. – Thấy nó đứng lại, Ly cũng đứng lại cách nó khoảng hơn 1m. mặt cúi xuống trả lời nó.
- Sợ gì? Lên đi, T không sao đâu.
- Hông. – Ly vẫn cúi gằm mặt, không nhìn nó mà trả lời.
Lắc đầu chịu thua, nó mặc kệ, đi tiếp tới quán. Ly cũng theo nó tới.
- Vẫn như cũ à em? – Chị chủ quán hỏi nó.
- Dạ
Ly cũng ngồi chung với nó luôn. Lỳ quá, nhìn cũng tội, dành tình cảm cho ai không dành, lại dành cho nó.
- Em gái uống gì? – Chị chủ hỏi Ly.
- Cho em giống anh này chị ạ.
Nó mặc cho Ly làm gì thì làm, cứ thế ngồi nhấp ngụm trà, lúc này chẳng biết nó đang nghĩ gì nữa, vừa buồn, lại vừa thương Ly.
2 ly cafe đen được mang ra. Ngồi chờ cafe tan trong im lặng. Nó nhìn ra phía đường, còn ly ngồi nhìn nó.
Pha thêm chút đường vào ly cafe, Ly cũng thế, nhưng nhiều hơn nó. Đưa ly nhấp 1 ngụm, thưởng thức cái đắng của cafe, đắng từ lưỡi cho đến cổ họng, và đắng cả lòng. Thất thần ngồi nhìn không điểm đích, miệng cắn hướng hạt dưa.
- Nè, nói gì đi chứ – Ly lay lay cái tay nó.
- Gì? Biết nói cái gì đây, Ly ngồi yên đi.
- … cứ buồn hoài.
- … – nó thở dài mà chẳng nói gì.
- Lại im lặng nữa rồi.
- Ngồi yên đi.
- Không.
- Làm sao biết?
- Biết gì?
- Còn hỏi, nói đi
- Không biết.
- Nói – Nó buồn nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc
- Th
- Ừm.
Lại tĩnh lặng trong sự im lặng. Ngồi tới 9h30 thì nó lên lại lớp, đâu đó có đôi ánh mắt nhìn nó với Ly như muốn thăm dò. lần này Ly đi gần như ngang với nó, nó cũng không để ý Ly đang nghĩ gì, làm gì, nó cứ thế cúi mặt mà đi. Chắc có lẽ mọi người xung quanh tưởng rằng nó với Ly đang là một đôi dỗi hờn. Trong đầu nó giờ như bất cần điều gì nữa.
Chap 8:
Trưa hôm đó, sau khi tan học, nó rủ mấy đứa cùng lớp đi nhậu, nhưng chúng nó chẳng đứa nào thèm đi. Nó quay sang gọi cho anh Linh, thêm mấy thằng cùng phòng nữa.
- Alo
- Anh à, đi nhậu đi.
- Chú máy sao cứ đòi nhậu suốt thế, về đây
- Cuối tuần, đi uống tí cho dễ ngủ anh ạ
Thuyết phúc một lúc thì anh Linh đồng ý, chờ thêm lúc nữa thì mấy anh em ra chỗ nó, nó đang đứng ở cổng trường.
Ra biển T20 ngồi uống rượu với ốc. Bọn nó chưa ăn cơm nên cứ ngồi ăn, còn nó ngồi uống, lúc nào cũng thế. Lần này nó uống như không còn biết gì nữa, anh Linh lần này cũng mặc cho nó uống, vì anh với mấy thằng kia cũng uống nhiều. Kết quả tiếp theo thì nó không biết được nữa, chỉ biết rằng lúc nó mở mắt ra thấy nó đang nằm ở một nơi khá xa lạ, ngoảnh đi ngoảnh lại thấy Ly ngồi bên cạnh nữa.
- Ly, T đang ở đâu đây.
- Ôi, T tỉnh rồi, T tỉnh rồi mọi người ơi.
Nó còn chưa hiểu chuyện gì thì Th, anh Linh cùng mấy đứa nữa chạy vào.
- ĐM, nhìn mặt chú mày, nhợt nhạt quá, chú mày làm bọn anh sợ quá.
- Nhưng…
- Tỉnh là tốt rồi. – Ly nói, đúng lúc đó có cô bác sỹ đi vào. Giờ thì nó hiểu là nó đang nằm bệnh viện
- Tỉnh rồi à em?
- …
- Chị ơi, bọn em cho bạn ấy ăn cháo được chưa ạ
- Để chuyền thêm chai dịch nữa, chiều nay ăn cháo sau.
Nhìn cảnh mọi người nó cay cay khóe mắt, đúng là trong họa có phúc, bên cạnh nó vẫn còn bao nhiêu người tốt hơn. Trò chuyện với mọi người thêm một lúc thì biết được nó uống quá nhiều nên xuất huyết dạ dày, nghĩ lại nguy hiểm thật. Nhưng có lẽ, chết đi biết đâu lại được bên em.
Chai dịch được cắm vào tay nó, thuốc ngấm dần làm nó buồn ngủ…và rồi nó thiếp đi.
Chap 9:
Lúc tỉnh dậy, anh Linh cùng những người trong phòng đã nhường chỗ cho thành viên lớp đó đến thăm nó. Mắt nó đưa nhìn khắp phòng. Mọi người cười cười nói nói, đi thăm người bệnh mà đùa như nơi công cộng vậy. Chỉ có mỗi Ly đang loay hoay gọt trái cây. Một cô bé gần như là tiểu thư gia đình khá giả, nay lại chăm nó, lo cho nó hơn chính bản thân mình.
- T tỉnh rồi hả, thấy trong người sao? – Bảo lớp phó hỏi nó.
- Ừ, không sao đâu. Trên lớp có việc gì không?
- Cũng không có gì đâu, T cứ nghỉ ngơi cho khỏe, khỏi cần lo.
- Ừ, có gì Bảo thay T giải quyết cái.
Mọi người ngồi ăn trái cây xong thì kéo nhau về, còn lại nó với Ly. Ly ngồi xuống cạnh nó, vừa nói chuyện với nó vừa cầm cuốn tiểu thuyết đọc.
- Hôm nay thứ mấy rồi Ly?
- Thứ 3, sao thế?
- Không sao, ngày thứ 3 rồi à? Bao giờ được về nhỉ?
- Ly không biết. Để tí bác sỹ vào hỏi thử coi.
- Ừm, Ly cũng về nghỉ đi, Mọi người đâu cả rồi?
- Mọi người về nghỉ rồi. – Ly lơ đi việc nó bảo Ly về nghỉ.
- Ừm, Ly mệt rồi, cũng về nghỉ đi, T nằm một mình không sao đâu.
- Về gì mà về. – Mặt ly buồn.
- Về đi mà. T muốn một mình – Nó thực sự muốn một mình, cũng muốn Ly về kẻo người nhà mong.
- Không về.
- Ly. Coi như T cầu xin Ly đó. Ly đừng làm mọi thứ vì T như thế nữa.
- … – Ly ngồi im lặng, chẳng nói gì, mặt chăm chăm vào cuốn tiểu thuyết, còn nó ngước mắt nhìn Ly, nó biết Ly đang buồn, 2 con mắt đang đỏ, biết rằng Ly đang cố nín chặt môi để khỏi khóc.
- T xin lỗi. – Ly vẫn ngồi yên sau câu nói của nó, mặt Ly không còn nhìn cuốn tiểu thuyết nữa. Ly ngoảnh nhìn ra cửa, hình như muốn che đi những giọt nước mắt trên má.
- Lần sau mọi người cứ để T chết đi cũng được, sống thế này khổ lắm. – nó nói như đang ai oán, nói cho Ly nghe nhưng như là chẳng cho ai cả, nó đang nói cho chính nó, cho chính các thời gian tồi tệ này.
- T ích kỷ lắm, T hèn lắm – Ly ngồi yên hướng đó, nói bâng quơ nhưng đang nói chính nó.
Nó im lặng, nó chỉ muốn giải thoát bản thân khỏi cái tình trạng này, và cách tốt nhất là chết đi, chết đi nó sẽ gặp được em.
- T không nghĩ cho bao người bên cạnh T, quan tâm, lo lắng cho T à?
- T có nghĩ, T sống thế này thì Hạnh yên nghỉ được không?
- Tưởng T mạnh mẽ, biết suy nghĩ, nhưng Ly đã lầm rồi. – Ly nói xong cầm gấp cuốn tiểu thuyết, cầm lấy túi xách rồi đi, không nhìn lại phía nó.
- Ly để cho T một mình đó…
Nó nhìn theo Ly đang khuất dần, nhưng trong nó giờ đây không còn chút cảm giác gì nữa. Nhắm mắt lại cho nước mắt chảy...