phần vì... 1 chút gì đó như thể cả 2 đang ngầm hiểu về 1 không gian riêng để quen dần với sự vắng mặt của nhau trong cuộc sống của mỗi người.
- Gọi gì tôi đấy.
- Lâu ko gọi nên gọi hỏi thăm thôi.
- Vậy hỏi thăm đi... bắt đầu tính giờ để đi ăn cơm này.
- Vậy anh chưa ăn gì à?
- Đang chuẩn bị đi ăn thì cô gọi đây...
- Giờ tôi đang ở gần chỗ anh nè...
- Hả, cô đang ở NB ư???
- Ừ, ở gần chỗ anh luôn nè, giờ anh ra đường xxx đi nhé, tôi đợi ở đấy.
- Okie, cứ đứng yên ở đấy nhé, tôi ra liền!!!
Đúng là ngay gần thật vì tôi phi xe mất chưa đến 10' đã tới nơi.
- Sao hn lại bỏ cả việc để đi thăm tôi cơ à!!! - tôi tiến lại gần nơi Ngọc đang đứng.
- Trời, có người mặt dày nhận vơ kìa, hì hì
- Thế sao hn lại về đây vậy, ko phải nghỉ làm thì là gì.
- Nghỉ đâu mà nghỉ, tôi cùng mấy người trong cty về đây để hoàn tất 1 số hồ sơ liên quan đến công trình của anh đấy.
- Vậy mấy người kia đâu?
- Đi dùng cơm cùng mấy lãnh đạo tỉnh rồi.
- Thế sao cô lại ở đây?
- Tôi ko thích mấy chỗ đó nên lấy cớ mệt ko đi. Mà mình ko phải nhân vật chủ chốt gì nên cũng ko cần thiết phải có mặt.
- Cô đi xe của cty à?
- Ừm, đến chiều nay là về rồi. Đang định tìm quán thì nhớ đến anh nên gọi thôi.
- Ra là gọi tôi vì cần đc ăn, hề hề. Đc lắm.
- Hì hì, học anh cả thôi.
- Thôi lên xe đi, để tôi đưa cô ra mấy quán đặc sản ở đây.
Và đặc sản ở NB thì nổi tiếng nhất vẫn là dê núi cùng Kim Sơn cuốc lủi, ngồi ăn trong trạng thái "nghiêm túc" nhất có thể vì buổi chiều còn nhiều việc phải làm nên chúng tôi cũng ko nói đc nhiều chuyện với nhau. Trước lúc tạm biệt Ngọc dúi vào tay tôi 1 hộp giấy nhơ nhỡ. Nhìn vào bên trong thì toàn bánh là bánh, những chiếc bánh tròn nhẵn thín, ko bao bì và nhãn mác. Có cái tròn nhưng cũng có những cái méo mó ko đều nhau.
- Cái này...???
- ... Bánh trung thu... tôi tự làm đấy...
- Cô tự làm loại bánh này sao???
- Ừm... đều là tôi tự làm hết đấy... Nên anh phải ăn hết, ko đc chia cho ai đâu đấy, biết chưa.
- Hả... ai lại làm thế chứ!!!
- Hihi, tôi nói đùa thôi, ai thích thì anh cứ chia. Có điều ăn ko đc ngon thì cũng đừng chê bai quá nhé!!!
- Cô biết là tôi thế nào rồi mà... Cảm ơn cô nhé!!! - tôi cười với Ngọc.
- Thôi anh về công trường đi, cũng sắp đến giờ làm rồi đấy.
- Ừ, bb cô.
- BB anh!!!
Chạy xe đi đc 1 quãng dọc con phố dài, nhìn qua gương chiếu hậu tôi vẫn thấy bóng Ngọc thấp thoáng đứng đó và nhìn về phía tôi cho đến khi khuất hẳn...
----
Buổi chiều xin nghỉ sớm vì công việc hn giải quyết tương đối êm xuôi, cũng chẳng còn việc gì nên tôi nổi hứng phóng xe đi dạo quanh cái mảnh đất này để thăm thú thêm những điều mà mình còn chưa biết. Chạy xe dưới cái nắng nhẹ cuối chiều kể ra cũng có cái thi vị riêng. Gió vi vu khe khẽ luồn qua 2 mang tai, đường xá rộng rãi, ko đông đúc như trên HN nên tôi cứ như người đang say đi tìm vị rượu trời từ trong men nắng... Tay ga đều đều, chiếc xe vẫn chầm chậm, bon bon qua từng con phố, đến khi thoát khỏi 1 ngã 4 để rẽ vào 1 con phố nhỏ, tôi bỗng thấy xa xa nơi cuối đường 1 bóng người quen thuộc... Chính là Ngọc đây mà, vẫn bộ váy công sở cô ấy mặc trưa nay nên tôi có thể nhận ra dễ dàng. Nhưng điều kỳ lạ ko đến từ sự xuất hiện của Ngọc mà lại nằm ở chiếc xe cô ấy vừa bước ra từ ghế lái. Đó chính là chiếc audi màu trắng sứ thuộc sở hữu của Ngọc.
- "Sao cô ấy lại nói là đi cùng đoàn công tác bằng xe của cty nhỉ??? "
1 loạt những câu hỏi, nghi vấn và suy tư chạy dọc quanh đầu tôi, nhanh chóng sắp xếp thành những giả thiết khả dĩ nhất.
Tôi liền lấy máy gọi cho Ngọc để kiểm chứng 1 phép thử vừa hình thành trong đầu.
- Tôi nghe nè.
- Tôi đc nghỉ sớm, giờ muốn gặp cô 1 chút mà ko biết cô đã về hay chưa? - tôi rào trước bằng cái sự "nghỉ sớm" của mình.
- ... Ờ... ừ... tôi vẫn chưa về. Có mấy chị em muốn đi mua chút đặc sản nên chắc là phải lát nữa.
- "Thì ra là vậy... " - tôi nhủ thầm trong đầu, cõi lòng bắt đầu cuộn lên những đợt sóng nóng bỏng vốn dĩ lâu nay đã nguội lạnh bởi những ám ảnh và khoảng cách...
Chap 71
- ... Xem nào... Giờ anh qua phố xxx đón tôi nhé.
- "Ranh phết!!!" - tôi nghĩ thầm khi nghe Ngọc chỉ 1
con phố nằm về phía bên kia ngã 4 so với con phố
có bãi xe mà cô nàng vừa gửi.
- Ừ, vậy cứ đứng đợi ở đó nhé, tôi ra liền. - tôi tắt máy và cười nhẹ khi thấy Ngọc lọ mọ đánh xe vào
lại bãi gửi. 1 người ko quan tâm đến mình hẳn sẽ
ko bao giờ làm như vậy.
Định bụng cứ đứng câu giờ cho chuẩn thời gian
đón Ngọc nhưng ngẫm nghĩ 1 lúc tôi quyết định
quay về công trường mượn a.Quý con Escape để kế hoạch "bắt cóc" diễn ra hoàn hảo nhất có thể.
Thấp thoáng đã thấy bóng dáng mảnh khảnh ở
phía xa xa. Sơ mi trắng tinh ôm lấy vòng eo thon và
chiếc quần âu cao gấu nhung đen nền nã khoe trọn
đôi chân dài thẳng tắp. Vẻ xinh đẹp, duyên dáng
của Ngọc dường như làm sáng bừng cả 1 góc phố. - Đợi tôi lâu chưa? - tôi mở cửa cho Ngọc.
- Từ lúc anh gọi thôi. Mà sao... lại đi xe này?
- Cho nó an toàn, giao thông giờ hỗn loạn lắm,
chẳng biết thế nào mà lần.
- Gì ghê vậy!!! Định khoe khéo hả!!!
- Ờ, tinh ý đấy, cũng đang định khoe cái bằng mới lấy, hì hì
- Xì, lái thế nào thì lái, để tôi nguyên vẹn trở về là đc.
Mà anh lấy xe này ở đâu vậy?
- Mượn đồng nghiệp thôi, mà sao cô ko đi chơi với
mấy chị em?
- Tôi ko có hứng, định ngồi đây nghỉ rồi lát về thôi. - Lát là mấy giờ?
- À... thì khoảng... nửa tiếng gì đó. Giờ ra quán nào
đó ngồi nói chuyện 1 lúc rồi về nhé. Ồ mà... cái bọc
này là gì vậy? - Ngọc tò mò khi nhìn vào băng ghế
sau.
- Đèn trời ấy mà, của ông trưởng nhóm mấy hôm trước mang từ HN lên. Chắc là thả để cầu cho công
trình thi công đc thuận lợi.
...
- Này, anh đưa tôi đi đâu xa vậy, đi nãy giờ hơn 10'
rồi đấy. - Ngọc bắt đầu thắc mắc.
- Sắp đến rồi. - Sắp là bao giờ!!!
- Đã bảo là sắp đến rồi mà!!! - tôi cười thầm trong
lòng, tự thấy bản thân ngày càng đểu giả.
- Mà sao nãy giờ toàn đi đường quốc lộ vậy...???
- Về muộn đc ko, hn tôi muốn đưa cô ra biển.
- Gì cơ... ko đc, tôi đi cùng xe cty mà!!! - Thì bảo họ là có việc riêng phải về sau.
- Làm thế sao đc!!! Mà này... có phải anh đang định
giở trò gì phải ko???- Ngọc nghi ngờ.
- Tôi thì nhiều trò lắm... - tôi tỉnh bơ.
- Anh...
- Hì, đùa vậy thôi, tôi chỉ muốn rủ cô đi ăn 1 bữa tử tế thôi mà. Tôi có nhiều trò thật đấy nhưng với cô
thì chỉ toàn trò tử tế thôi.
- Hừ, quay xe lại đi.
- ...
- Dừng lại đi, cho tôi xuống.
- ... - tôi lặng thinh ko trả lời, lúc này mới thấy cái lợi của 4 bánh. Chứ kể mà đi xe máy thì hẳn là cô nàng
đã nhảy xuống rồi.
- Anh có nghe thấy gì ko vậy... Dừng xe lại để tôi
xuống!!! - Ngọc bắt đầu to tiếng vì bất nhẫn.
- Tôi chỉ muốn đưa cô ra biển đi dạo thôi, đi chơi với
tôi 1 buổi như vậy cũng làm cô khó chịu đến thế sao!!! - tôi nhìn thẳng vào mắt Ngọc sau khi cho xe
tấp vào lề. Điều này làm Ngọc đôi chút bối rối.
- ... Ko phải tôi khó chịu... Là tôi bực vì anh tự làm
theo ý mình mà ko thèm hỏi ai khác. Tôi cảm thấy
mình bị thiếu tôn trọng...
- Tôi luôn tôn trọng cô, điều này tôi khẳng định. Vậy bây giờ đi cùng tôi đc chứ?
- Giờ mới hỏi thì để thể hiện điều gì, hứ!!!
- Thế tóm lại là có đi ko?
- Tôi... ko...
- Kệ cô, hỏi cho có thôi chứ ngồi trong xe tôi rồi thì
cam chịu đi!!! - dứt lời tôi đạp ga cho xe chạy tiếp. - Anh... tôn trọng mà như vậy à!!! - Ngọc to tiếng.
- Nhìn cô những lúc thế này rất dễ thương đấy, hê.
- ... Đồ xấu xa!!! - Ngọc rướn người về phía tôi
đánh tới tấp.
- Cứ giận tiếp đi, giận nữa đi để tôi ngắm... - tôi
nhơn nhơn thách thức vẻ mặt uất ức của Ngọc. - "TOA...!!!" - Kìa, coi chừng!!! - tiếng Ngọc hét lên
khi chiếc xe bồn chạy ngược chiều hiện ra lù lù
trước mặt với tiếng còi kêu inh ỏi.
- "Vù!!!" - vặn vô lăng đánh lái kịp thời cho chiếc
"Ếch" chạy lại vào làn đường quy định. Tôi cười
mỉm với Ngọc. - Thấy chưa, giao thông giờ nguy hiểm lắm!!!
- Suýt chết còn gì, anh lái cho hẳn hoi vào, đừng có
ẩu nữa!!!
- Do ai ôm cứng lấy tôi đấy.
- Ai... Hừ... - Ngọc buông vội tay phải tôi ra, vẻ uất
ức trước đó chưa nguôi, nay lại điểm thêm chút mây hồng phủ nhẹ nơi gò má.
...
Chiếc xe bon bon trên đường ql thêm 1 lúc nữa thì
cũng đến nơi cần đến...
- Ở đây nhiều nhà thờ quá, cái to cái nhỏ đủ cả, mà
còn đẹp nữa chứ!!! - Ngọc nhìn chăm chú những nhà thờ cổ kính, mang đặc trưng kiến trúc của
phương tây.
- Chỗ này gần giáo xứ Bùi Chu mà... E hèm, trong
balo của tôi có máy ảnh đấy.
- Thật ko... Woa, anh mà cũng chơi mấy thứ này
sao? - Ngọc hý hửng lôi từ trong balo ra chiếc box đựng "súng".
- Mượn thôi, đều là đồ của ông anh trưởng nhóm
hết. Mà con canon này chắc ko bằng con của cô nhỉ?
- Ko sao, với tài năng của tôi thì máy xấu qua tay
cũng thành đẹp hết.
Ngọc vừa nói vừa chỉnh thước ngắm rồi tý toách chụp những nhà thờ cổ kính xung quanh. Tôi
đành dừng xe lại tại mỗi nơi Ngọc muốn, cho cô
nàng thoải mái sáng tạo những khung hình của
mình.
...
- Ra biển thôi!!! - Từ từ đã, ở đây vẫn còn nhiều thứ chưa chụp
mà!!! - Ngọc vẫn chưa thoả mãn.
- Ra biển đi, có thứ này đáng chụp lắm... Nhanh lên,
quá 6h là mất hết cảnh đẹp đấy!!!
Tôi giục giã rồi cho xe chạy ra hướng biển. Trời vào
cuối hè cận thu nên những cơn gió chiều thổi tạt trên triền đê mang theo hơi biển và vị ngai ngái của
đất của cỏ, ùa tới mát dịu và ngọt lịm. Phía xa xa
biển đã thấp thoáng...
- Biển này chính là biển Thịnh Long à? Giờ tôi mới
đến lần đầu đấy.
- Cô thấy biển này thế nào? - Hơi hoang sơ, có vẻ vắng người. Mà Nam Định nổi
tiếng nhất Quất Lâm mà, cũng gần đây nữa. Sao lại
ko xuống đó?
- Ở đó bẩn chứ ko đc sạch và vắng người như ở
đây. Với lại ở đó chỉ hợp với chơi thôi, mấy ae trong
đội tôi có đi với nhau thì thỉnh thoảng mới xuống đó.
- Xuống đó làm gì? - Ngọc hỏi dồn.
- Làm những việc cần làm. - tôi tỉnh bơ.
- Việc gì cần làm mà phải xuống tận đó? - Ngọc
lườm xéo tôi.
- Cô có muốn biết ko? Muốn thì để tôi chỉ cho. - tôi lim dim mắt nhìn Ngọc bằng 1 vẻ đê tiện.
- Hừ, đồ điên!!!... ... Ôi...
- Sao, bắt đầu thấy hay rồi chứ!!! - tôi cười nhẹ
chứng kiến vẻ thích thú hiển hiện trên khuôn mặt
Ngọc khi cô nàng nhìn thấy toà nhà thờ đổ nằm ở
phía xa xa bãi biển. ...
- Sao ở đây lại có cái này hay vậy? - Ngọc hỏi khi 2
đứa đi bộ chân trần trên nền cát.
- Do nước biển xâm lấn... Chẳng biết nó còn tồn tại
đc bao lâu nữa.
- Vậy sao!!! Ko còn nữa thì tiếc quá nhỉ!!! - Tranh thủ chụp đi, ở đây lúc sắp hoàng hôn là lúc
đẹp nhất để chụp ảnh đấy!!!
Ngọc bước đi chân trần trên cát, bàn tay thì lúc nào
cũng ôm khư khư lấy chiếc máy ảnh như sợ vuột
mất 1 khung hình hay 1 khoảnh khắc nào đó. Toà
nhà thờ đổ này nhìn từ xa nó nghiêng nghiêng như tháp Piza ở Ý vậy. Đứng trước mặt rồi dang tay
ra thì cảm giác cả toà nhà như đang muốn đổ vào
người. Mặc dù ko to lắm và đã sứt mẻ gần như toàn
bộ nhưng những nét cổ kính khắc hoạ chi tiết trên
những khối trụ còn lại vẫn thể hiện rõ tinh thần
công giáo và kiểu kiến trúc đặc trưng phương Tây. Dấu vết thời gian in hằn trên đống tàn tích đổ nát
còn sót lại mang đến vẻ đẹp nguyên sơ, thú vị
nhưng cũng man mác 1 nét trầm buồn.
Bãi biển dọc nơi nhà thờ đổ này nằm gần 1 làng
chài nhỏ nên cứ lác đác cách 1 khoảng lại là 1 chiếc
thuyền ngư nằm phơi mình dãi nắng. Vương vãi trên những hộc đá to từ công trình đê điều là
những chùm lưới rách cắt vụn nằm rải rác. Quang
cảnh nơi đây thực sự rất hoang sơ, thậm chí ko
giống 1 bãi biển cho lắm nếu ko nhờ những con
sóng lớn mang đặc trưng biển cả cứ từng đợt vỗ ì
oạp vào bờ cát. - "Choách!!!"
- Gì vậy!!!
- Hajzzz, nhìn anh xấu quá, đứng tạo dáng hẳn hoi
đi tôi chụp cho vài "bô".
Chán chụp cảnh lại đến chụp người, tôi bị Ngọc ép
làm "mẫu" trong những bức chân dung lồng cảnh. Chụp tôi chán chê xong, Ngọc lại bắt tôi chụp cho
cô ấy. Cơ mà điều này thì tôi thích, căn bản vì Ngọc...
rất đẹp...
- Cát ở đây lạ nhỉ, nhìn như bị bẩn ấy!!! - Ngọc hỏi
tôi khi nhún nhẩy đôi chân trắng muốt trên nền cát
nâu sẫm hơi pha sắc đỏ. - Do lẫn phù sa đấy chứ ko phải bẩn gì đâu!!! Biển
này nằm gần cửa sông nên nó vậy.
- Thảo nào nhìn nước cũng hơi đục chứ ko trong
và xanh như những nơi khác... Nhưng mà hoàng
hôn ở đây thì đẹp thật!!!
Ráng chiều hoàng hôn vàng nhạt xen lẫn sắc hồng tía hắt rọi những tia sáng cuối cùng trong ngày.
Ánh lên những mảng sáng sóng sánh nơi cuối chân
biển. Ngọc khẽ so vai, từng sóng tóc xoã tung bay
theo những cuộn gió biển ào ạt thổi tới. Dáng vẻ
mong manh, thanh khiết ấy như ghi tạc vào lòng
tôi. Cánh tay khẽ đung đưa, muốn dang rộng để ôm ấp, để bao bọc lấy người con gái ấy trọn cuộc đời
này...
- Đói chưa? Đi ăn nhé!!!
- Ăn ở đâu đây, quanh đây làm gì có hàng quán nào
đâu.
- Ra mấy bãi tắm phía trên là có thôi. 2 đứa lại lên xe dắt díu nhau lên mấy bãi tắm chính
của biển TL. Về đến khu này thì sầm uất hơn hẳn
bởi các hàng quán, cửa hàng, khách sạn và những
khu dịch vụ phục vụ cho du lịch. Tuy nhiên trời lúc
này đã về tối, gần 7h nên bãi tắm cũng ko còn mấy
người tắm nữa. Chủ yếu chỉ là đi dạo hoặc đạp xe ngắm cảnh là chính.
Quán xá ở đây ko rẻ nhưng cũng ko đến mức đắt
đỏ như ở những bãi biển có tiếng khác. Đồ ăn cũng
ngon và đầy đủ, chỉ hơi tiếc 1 chút là không khí du
lịch ko đc sôi động cho lắm. Cũng phải thôi vì địa
điểm này đc đưa vào khai thác muộn hơn các địa danh truyền thống khác nên mật độ du khách lẫn
hạ tầng dịch vụ vẫn chưa bắt kịp nhịp phát triển.
...
- Oài, no no rồi... Mà này, gần 8h rồi đấy, hn đi với
anh muộn thế này lát nữa ko biết về kiểu gì đây!!!
- Có gì đâu, để lát tôi đưa cô về. - Ko cần, tôi tự về cũng đc. Anh đi lại nhiều làm gì,
mệt ra.
- Mai cuối tuần, chẳng lo!!!
- Ko cần đâu, lát tôi bắt taxi về cũng đc.
- Đi đường dài, lại trời tối vậy nó thấy cô xinh nó
giở trò thì sao!!! - tôi cười nhẹ. - Hừ, anh nghĩ ai cũng như anh đấy!!! Thôi nghỉ
ngơi 1 chút rồi chia tay nhé, anh về NB còn tôi bắt
taxi ở đây về HN luôn.
- Đi dạo với tôi 1 lúc nhé!!!
- ... Ừm... đi 1 lúc thôi nhé, muộn rồi đấy...
... - "ÀO.. Ào... Oạp...!!!"
Sóng nối sóng, gió tiếp gió xô đến dào dạt, bên này
biển động xám xịt 1 màn nhung tối. Bên kia yên
tĩnh thì lại sáng rực bởi thứ ánh sáng phát ra từ
bóng đèn đường và những nhà hàng, khách sạn
nối tiếp nhau chạy dọc quanh bờ biển. Ngọc cứ chốc chốc lại búng vào chiếc vỏ ốc tôi mua tặng.
Khẽ áp tai lắng nghe như thể bên trong nó đang
lưu trữ 1 thứ âm thanh kỳ diệu nào đó thì phải.
Khuôn mặt khẽ nhăn lại sau mỗi lần áp tai...
- Cái này phải về nhà mới nghe đc tiếng sóng chứ. Ở
đây sóng đánh ngay cạnh nghe làm sao đc. - Tôi nghe tiếng búng tay mà, có nghe tiếng sóng
đâu.
- Chịu cô rồi đấy!!!
- Tôi còn thấy chịu anh hơn, nãy giờ cứ tha mãi cái
bọc này như sợ trộm nó lấy mất vậy.
- Ra chỗ mấy hòn đá kia đi, tôi cho cô xem cái này... ...
- Tự ý "móc trộm" 2 cái đèn này có sợ ông trưởng
nhóm kia nói gì ko? - Ngọc thích thú sờ nắn 2 quả
đèn trời đang đc tôi châm lửa chuẩn bị cho màn
"thăng thiên".
- Cùng lắm ăn vài viên gạch vào đầu thôi... - Hứ, thật...!!!
- Hì... cô tự cầm lấy quả kia đi... Kìa, che vào, đừng
để gió thổi tắt trước khi nó bay đc.
- Đc rồi, tôi biết rồi...
- Đẹp chứ?
- Đẹp!!! Hồi bé đc xem nhiều nhưng đây là lần đầu tiên tôi tự tay thả 1 chiếc đèn trời đấy!!!
- Thích vậy sao ko mua về thả chơi?
- Có nhiều việc chi phối quá làm tôi quên mất những
điều mình từng muốn mà chưa kịp làm.
- Vậy mới cần 1 người quan tâm đến cô. - tôi nhẹ
giọng. - ... Ngọc im lặng ko nói gì, che chắn cho lửa đốt
nóng khoang đốt của chiếc đèn.
- Hình như đc rồi đấy, cô thử thả tay ra xem nào.
- Ô, nó lơ lửng rồi này, giờ cắt dây đi liệu có bay đc
lên ko nhỉ?
- Đc chứ sao ko, này cắt đi. Ngọc cười tươi cầm lấy chiếc kéo rồi cắt dây buộc
đá ra khỏi 2 quả đèn trời.... 1, 2, 3... giây trôi qua...
- Woa...!!! - Ngọc reo lên đầy phấn khích khi 2 quả
đèn trời chầm chậm bay lên, lơ lửng giữa không
trung.
- Lên cao gió mạnh vậy có sợ nó tắt ko nhỉ? - Ngọc băn khoăn khi nhìn 2 đốm lửa nhỏ lập loè, dập dìu
theo từng đợt gió.
- Ko sao đâu, chỉ khi nào hết dầu thì nó mới tắt thôi.
Mà cô muốn gì thì tranh thủ ước đi, thả rồi mà ko
ước là bị xui ngược đấy.
- Vậy à... - cô nàng lập tức nắm tay rồi nhắm mắt lại. - "Ngốc thật, doạ vậy cũng tin!!!" - tôi khẽ cười,
nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc...
- ... Này... nhìn gì vậy... Đã ước gì chưa?
- Hả... à... ước rồi... Cô ước gì vậy?
- Những điều thầm kín... Mà thầm kín thì làm sao có
thể nói ra đc. - Ngọc vừa nói vừa ngồi xuống nền cát.
- Hajzzz... ước thì có gì mà ko nói đc.
- Vậy anh thử nói xem nào!!!
- ... Nhìn lên bầu trời lúc này cô có thấy thế nào?
- ... - Ngọc ngước nhìn lên trên cao, hn tuy ít sao
nhưng từng gợn mây trắng đc phủ bạc bằng ánh trăng đầy đặn vẫn làm nổi lên những mảng bóng
sáng trong trên nền trời. 2 quả đèn trời vẫn đang
nhấp nháy hững đốm sáng vàng vọt tạo thành 2
chấm sáng nhỏ. Mỗi lúc một bay xa dần...
- 1 màu tối, đen kịt!!! - Ngọc kết luận.
- Ko nói thật những gì mình nghĩ thì đừng mong tôi nói thật với cô.
- ... Ừ thì đẹp, đc chưa!!!
- Đẹp thật???
- Thì đẹp thật mà.
- Trước đây tôi cũng nhiều lần chứng kiến những
bầu trời đẹp như thế này, thậm chí là còn đẹp hơn. - ...
- Nhưng chưa bao giờ tôi thấy nó hoàn hảo như
hn, vì vậy tôi ước rằng khoảng khắc này sẽ còn đc
tái hiện nhiều lần trong phần đời sau này của tôi.
- Điều gì làm cho nó trở nên hoàn hảo vậy? - Ngọc
hướng ánh mắt tò mò nhìn tôi. - ... Vì có cô đấy!!!
Biển vẫn ồn ào vỗ sóng từng đợt ko nguôi, gió vẫn
rì rào từng cơn cuộn xoáy tan vào tán lá, rặng cây
hoà tấu nên 1 thứ âm thanh vi vút nghe như tiếng
thở, tiếng nhịp đập nhanh chậm của con tim ai đó
đang xúc động. Vẫn là 2 hồ thu trong veo dáng hình giọt lệ, 1 lần nữa bóng hình tôi lại in đậm, thu
nhỏ lại như muốn đắm chìm...