phải đầu tư cùng anh nhưng cái này cũng nên tìm hiểu thêm cho biết. Sau có cơ hội thì còn biết mà nắm bắt.
- Vâng, vậy để hôm nào em qua anh.
- "Còn hơn 400t trong ngân hàng, ko đầu tư thì cứ thấy ngứa ngáy trong người. Mà đầu tư khi chưa làm, chưa hiểu kỹ lại như vụ cafe thì bỏ mịe!!!" - tôi cười thầm với suy nghĩ trong đầu, quả thực có ngã mới biết cách đi, có sai lầm mới biết cách khắc phục. Nhưng ko phải cứ hùng hục lao đầu vào tường bất cần biết bức tường đó vững chắc thế nào. Đầu tư về lĩnh vực gì trước tiên cũng cần phải hiểu và biết, sau là sự chuẩn bị kỹ càng trước sau, cuối cùng là chọn thời điểm để bắt tay vào làm thực sự. Có rất nhiều kiểu đầu tư, đơn giản có, phức tạp có. Có kiểu đầu tư trực tiếp tự làm tự hưởng, cũng có kiểu đầu tư gián tiếp, xây dựng cơ sở rồi mở thầu cho đơn vị khác vận hành, còn mình chỉ ăn theo phần trăm theo cam kết... Nhưng tựu chung lại, mọi sự đều cần kiến thức, kỹ năng, sau cùng là kinh nghiệm thì việc đầu tư, kinh doanh mới có thể lập đc cơ sở và vận hành tốt trên cái cơ sở đó.
- "Ring... Ring... Ngọc calling... " - đang ngồi nói chuyện thì Ngọc gọi cho tôi. Đây đã là cuộc gọi thứ 2 kể từ khi tôi mở máy lúc chuẩn bị ăn cơm trưa. Lần đầu gọi đúng lúc đang chén bác chén cháu nên tôi để kệ ko nghe. Lần này... thì đành phải nghe vậy.
- Tôi đây.
- Anh làm gì mà ban nãy tôi gọi ko nghe máy vậy???
- Đang nghe đây còn gì!!! - giọng tôi nửa thờ ơ nửa khiêu khích.
- Vậy... giờ sao rồi???
- Sao là sao cái gì!!!
- Thì giờ anh ở đâu vậy? Vẫn ở dưới quê hay đã lên trên này rồi???
- Vẫn đang ở quê!!!
- ... Hn anh nghỉ làm à???
- Ừm...
- Sao tự dưng lại nghỉ? Công việc của anh lúc nào cũng bận cơ mà!!!
- Tôi thấy hơi mệt nên xin nghỉ thôi... Hajzzz... - tôi nhẹ giọng kèm 1 hơi thở dài, việc bất cần khi đối thoại với Ngọc làm cho tôi cảm thấy khó chịu... Có lẽ bởi vì trong thâm tâm tôi thực sự ko muốn làm điều đó...
- ... Là do chuyện đêm qua phải ko?... Tôi... xin lỗi nhé... - Ngọc thấp giọng, tiếng nói bỗng nhẹ bẫng, nghe thoảng qua như tiếng thì thầm của ai đó đang bồng bềnh trôi bên tai tôi.
- Ko có gì đâu, thỉnh thoảng tôi cũng muốn nghỉ ngơi cho đầu óc bớt căng thẳng. Nay về quê cũng vui lắm, coi như hn tôi đi vậy mà lại được việc.
Tôi cố gắng "nhẹ nhàng hóa" những hệ quả mà sự việc đêm qua mang lại. Nghĩ mà thấy buồn cười, đêm qua còn nghèn nghẹn 1 nỗi ức chế mơ hồ trong lòng. Vậy mà hiện tại, tôi lại cố nói giảm nói tránh để an ủi ngược cô nàng "bị cáo" này. Thôi thì coi như đàn ông chịu 1 chút thiệt thòi trước phụ nữ cũng là việc nên làm. Nhìn nhận theo 1 góc độ tích cực nào đó thì nhờ có sự việc đêm qua mà hn tôi mới tự thưởng đc cho mình 1 ngày thăm quê vui vẻ và ý nghĩa.
- Vậy khi nào thì anh lên?
- Chưa biết, có thể là ngày mai.
- Ừm, vậy thôi nhé, tôi làm việc tiếp đây. Bye anh!!!
- Bye cô!!!
- Ai gọi mà nghe có vẻ nhát gừng thế!!! - ông anh họ xen vô 1 câu khiến tôi ấm nóng trong lòng vì "chạm nọc".
- Sếp em đấy!!! - tôi ko thèm suy nghĩ mà trả lời luôn.
- Sếp??? Sếp gì mà mày ăn nói bạo gan bạo phổi vậy!!!
- "Xếp xó" ấy mà anh, hê hê hê.
- Thằng này!!! Thích con nào thì cứ tán rồi yêu cho cuộc sống nó đỡ nhạt. Mà sắp tới ra trường mày thích anh xin cho mày sang bên tài chính làm, cty bạn anh trên kia nhiều lắm. Làm mãi mảng XD làm gì cho tù người ra.
- Nghề nào mà chẳng có "bệnh" hả anh. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa thôi, nói chung em thấy chỗ làm hiện tại cũng thoải mái, mặc dù có hơi vất vả thật. Khi nào em suy nghĩ khác thì lúc đó lại nhờ đến anh nhé.
- Thằng này chặn trước đón sau cũng khéo mồm nhở.
- Hì hì, để em vào lấy mấy lon bia với đĩa lạc ae mình nói chuyện cho đỡ nhạt!!!
----
2 ae tôi ngồi lai rai với nhau đến hơn 1h trưa thì lăn kềnh ra ngủ. Chợp mắt thiu thiu đến hơn 2h thì lại bị Xuân chóa phá đám.
- Mày biết gọi vào giờ "thiêng" nhỉ... - tôi ngáp ngắn ngáp dài mở đầu cuộc nói chuyện với Xuân.
- Ờ, tao biết mày đang ngủ nên mới gọi mà, hê hê hê.
- Ờ, thằng này mấy hôm nằm viện tự dưng thông minh ra đấy. Mày chịu đâm thêm nhát nữa khéo lại thành thiên tài thì bỏ mịe, hehe!!!
- Thôi, éo dông dài nữa, vào chuyện chính đây. Sáng nay tao nói chuyện với a.Dũng rồi.
- Sao, mày nói chuyện gì với a.Dũng?
- Thì chuyện về thằng ôn kia chứ còn chuyện gì nữa...
- Sao ko nói với a.Mạnh???
- Nói với a.Dũng thì làm sao???
- À... ờ, cũng chẳng sao cả. Vậy mày với anh ấy nói chuyện thế nào???
- Thì thế thôi, tao nhờ và anh ấy nhận lời.
- Nhận lời? Vậy định bao giờ xử lý thằng kia?
- Thì vẫn đợi sau khi bọn mình tốt nghiệp thôi. Tao nóng ruột muốn làm ngay lắm nhưng a.Dũng cũng khuyên là nên bình tĩnh. Trong thời gian chờ đợi cũng là để xem xét có biến gì khác xảy ra nữa ko.
- Vẫn chỉ có vậy thôi chứ gì. Ừm, mà đến lúc a.Dũng tiến hành thì chắc tao cũng ko ở đây để tham gia cùng nữa rồi.
- Mày đi đâu mà ko ở đây nữa???
- Tốt nghiệp xong chắc cũng đến hạn tao đi dự án ở Ninh Bình rồi.
- Đi NB cơ à?
- Chấp nhận thôi, dự án này cũng khá quan trọng với bản thân tao.
- Ừ, à mà có chuyện này tao cũng đang muốn bàn với mày.
- Chuyện gì?
- Sắp tới 3 ae mình lại về ở cùng nhau chứ!!!
- ... À... chuyện này... - thực sự chuyện này tôi cũng từng nghĩ đến khi tôi và Xuân chóa làm lành đc với nhau. Tuy nhiên vì 1 lý do nào đó mà tôi chỉ nghĩ đến chứ chưa chủ động bàn bạc cùng Xuân và Hải. Suy nghĩ này sau đó cũng tạm thời chìm vào quên lãng, cho đến ngày hôm nay nó mới đc "kích hoạt" trở lại khi Xuân đem chuyện này bàn bạc với tôi.
- Ý mày thế nào? Ko có vấn đề gì phải ko, ae trước ở thế nào thì giờ lại như thế thôi.
- Đc rồi, trước hết mày cứ lo sắp tới ra viện đi đã, rồi còn cả chuyện tốt nghiệp nữa. Mà sao hôm trước tao nghe mẹ mày nói định mua luôn nhà trên này cho mày sau khi mày tốt nghiệp mà.
- Ôi dời, biết thế nào đc, ông bà già tao lúc thế này lúc thế kia nên tao cứ tự tính cho mình trước cho nó lành. Vậy cứ thế nhé, mày xem thu xếp đi rồi hết tháng sau dọn về với bọn tao. Ở 1m dù sao cũng tốn kém và buồn hơn là ở 3.
- Ờ, cứ biết thế, để tao xem có đòi đc tiền nhà 2 tháng 5, 6 ko đã rồi tính. - tôi đi nước đôi.
- Mịe, đại gia mà tiếc 2 tháng tiền nhà à.
- Thôi, biến đi chỗ khác buôn chuyện đi, tao đang có người gọi rồi... - tôi ngắt cuộc nói chuyện với Xuân để nhận cuộc gọi lạ vừa gọi đến.
- Alo!!!
- Dạ, a.Tuấn ạ... - 1 giọng nói nghe quen quen... À, giọng cái An đây mà.
- Ừ, ai đấy nhỉ?
- Dạ, là em... em An đây ạ... - giọng nói có đôi chú ngập ngừng, làm tôi nhớ lại khoảng khắc đêm qua. Cũng chính vì cái nhịp điệu ngập ngừng, xen lẫn chút gấp gáp, hớt hải trong giọng nói đã khiến tôi vào "tròng".
- À, An hả em, từ đêm qua tới giờ chắc câu đc nhiều "cá" lắm rồi phải ko!!! - tôi cười nhẹ.
- Câu gì đâu anh, đc có mỗi "con cá" đêm qua mà làm em áy náy đến nỗi cả ngày hn chỉ ngồi ôm cần hối hận đây. - dù có chút bực với An nhưng quả thực nghe cái giọng tỏ vẻ biết lỗi, pha chút nũng nịu ko thể ko khiến tôi cảm thấy buồn cười.
- Cho cá lên thớt, băm chặt làm gỏi rồi thì còn gì mà áy náy nữa hả em, hề hề.
- Em xin lỗi anh mà, đêm qua quả thực em chỉ muốn đùa anh đúng tính chất ngày cá thôi. Ai dè đt anh lại hết pin nên sự việc mới ra ngoài tầm kiểm soát như vậy.
- Làm gì nghe to tát thế em, anh hiểu mà. Tuy nhiên lần sau có đùa gì, nhất là đùa những thứ nhạy cảm ntn thì phải suy nghĩ trước sau thật kỹ xem có gây ra hậu quả gì hay ko. Ví như hq ko phải anh mà là 1 ai khác yếu tim, họ nằm vật ra đấy thì em tính sao.
- Nhưng anh có phải ny chị Ngọc đâu mà phải lo tới mức như vậy, à hay là...
- Là anh đang lấy ví dụ thôi, em lại nghĩ linh tinh đi đâu đấy...
- Hì, vậy anh có giận em thì cũng chỉ giận nốt hn thôi nhé. Em xin lỗi anh lần nữa, anh đừng để bụng nha, hì hì.
- Đêm qua anh cũng muốn làm người nhỏ nhen lắm mà ko đc. Nên em có thể yên tâm chuyện bụng dạ của anh, hê... Mà này, anh hỏi cái này...
- Anh muốn hỏi gì ạ???
- Phải trả lời thật nhé, anh hỏi chỉ để biết thôi.
- Vâng, thì anh cứ hỏi đi.
- Vụ này từ đầu đến cuối là em làm phải ko?
- ... Dạ... vâng ạ, hq em vừa ngại vừa sợ nên a.Nguyên phải đứng ra nói đỡ cho em.
- Ừm, đêm qua anh cũng đoán ra phần nào rồi. Vụ này thì chỉ có em hoặc Ngọc nghĩ ra thôi, chứ a.Nguyên là người lớn, ko dưng lại rỗi hơi đi làm như vậy.
- Anh ơi, chuyện này từ đầu đến cuối đều là mình em hết. Chị Ngọc cũng ko liên quan đâu ạ.
- Anh ko giận đâu mà, em ko cần nói đỡ cho Ngọc đâu. Chuyện cũng có gì đâu mà phải phức tạp làm gì.
- Em ko phức tạp mà sự thật là như vậy, chị Ngọc chỉ biết chuyện này sau khi nghe em kể lại thôi.
- Ngọc ko tham gia vậy làm sao em lại biết đc quê anh.
- Thì có gì đâu, em nghe chị Ngọc nói chuyện thôi mà.
- Nói chuyện về anh???
- Vâng... à mà ko có nói xấu gì nhiều đâu, anh yên tâm, hì hì.
- Ừ, vậy đc rồi. Nói chung là mọi chuyện qua rồi thì thôi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Giờ anh đang dở 1 số việc, khi nào ae mình gặp nhau nc sau nhé.
- Vâng, vậy em ko làm phiền anh nữa, em chào anh ạ.
- Chào em!!!
- "Cuối cùng vẫn ko thể làm rõ đc cô ta có tham gia hay ko... Mà thôi kệ, tại sao mình lại cứ bị ám ảnh mãi về cái chi tiết nhỏ nhặt này như vậy nhỉ. Mọi chuyện đã qua rồi thì thôi... " - tôi nghĩ thầm trong đầu, đâu đó trong lòng vẫn còn vương vãi 1 chút gì đó lấn cấn ko đáng có.
...
Mất giấc ngủ trưa vì 2 cuộc gọi, tôi đành dạo bước đi bộ qua vài con phố quen thuộc quanh khu nhà bác. Nắng mùa này đã vàng và gắt hơn, vài tia nắng xé lẻ, xuyên qua những tán lá gạo chớm non mơn mởn tưới lên khuôn mặt tôi 1 vị ấm áp, dìu dịu. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ lào xào lại trà sát xuống đáy tầng không len qua cổ và cánh mũi tôi những mùi hương ngai ngái của cỏ cây và khí bụi.
- "Ring... Ring... Ngọc calling... " - đang mải tận hưởng hương gió và vị nắng thì Ngọc lại gọi. Cuộc gọi thứ 3 trong ngày vào đúng 3h chiều...
- Lại có việc gì vậy?
- Này... đ/c nhà anh ở đâu vậy?
- Hả, đ/c nào... Đừng nói là cô đang ở quê tôi đấy nhé? Từ đêm qua tới giờ vẫn đang đầy bụng vì ăn no "cá" đây.
- Trời ơi, tôi đâu có rỗi hơi mà "câu" anh làm gì cơ chứ!!! Đọc đ/c nhanh lên, chỗ này lạ nc lạ cái, anh mà ko chỉ thì tôi ko biết phải đi thế nào đâu.
- Hajzzz... cứ đứng đợi ở đấy đi...
- Này... Này...
Tôi tắt máy rồi chạy xe ra bến xe khách luôn, thành phố tỉnh lẻ, nhỏ bé và vắng vẻ nên chỉ sau có hơn 5' tôi đã tìm thấy Ngọc.
- Ko đi làm hay sao mà lại mò về đây. Mà về để làm gì vậy?
- Mò về để đi chơi... - Ngọc bất cần trả lời.
- Đúng là đồ lọ mọ, tôi cũng ko nghĩ cô lại về đây thật đấy!!!
- Xùy, có mỗi việc đêm qua thôi mà đã vội nghĩ xấu về người khác.
- Hê, tôi đâu có dám nghĩ xấu về cô chứ, chỉ là trong 1 ngày đặc biệt ntn thì tốt nhất là nên đề phòng mọi chuyện thôi. Hê hê. Ôm chặt vào, tôi đi đây.
- Anh đi thì cứ đi đi, sao tôi phải ôm chứ!!!
...
- Nhà anh xa nhỉ, đi nãy giờ hơn 10' rồi mà vẫn chưa về!!! - Ngọc thắc mắc sau 1 hồi vừa đi vừa nói chuyện phiếm với tôi.
- Nãy giờ tôi đưa cô đi lung tung để ngắm cảnh mà, hehe.
- Thế sao ko về đi, đi lung tung mãi thế này làm gì.
- Lát nữa về cũng đc, về chào các bác, anh chị của tôi rồi lên HN luôn.
- Ơ, vậy sao lúc trưa nói chuyện anh bảo mai mới lên mà?
- Trưa khác giờ khác.
- Sao mà khác???
- Vì vướng cục nợ là cô đấy!!!
- Đánh chít giờ, tôi thì ảnh hưởng gì đến anh chứ!!!
- Thì cô về bằng xe khách thế này tôi lại phải đèo lên sớm chứ sao.
- Ko cần anh, tôi về đc thì lúc lên tôi cũng tự lên đc.
- Hê, làm gì căng thẳng thế... Vậy sao cô ko đi con audi mới mua ấy, đi xe khách làm gì cho phức tạp.
- Là tôi muốn đi thôi, đi xe khách cũng có cái thú vị của nó mà... Mà này, anh cứ định đưa tôi đi lòng vòng thế này mãi à, thành phố này nhỏ vậy đi nãy giờ làm gì còn cảnh nào để ngắm nữa đâu, lại còn nắng nữa. Với lại hn tôi cũng ko mang máy ảnh theo nên cũng chẳng có hứng ngắm cảnh đâu.
- Vậy đi ăn nhé, quê tôi cũng ko có nhiều thứ thú vị nhưng đc cái ẩm thực cũng ko đến nỗi nào.
....
Nắng vẫn chiếu giòn tan từng vệt vàng vọt, ấm nóng xuống từng mét đường. Tôi vi vu qua nốt vài con phố rồi đưa Ngọc tới 1 quán bún chả mà ngày trước gia đình tôi vẫn thường ăn.
- Ăn đc chứ?
- Đc, cũng ngon đấy. Tôi gọi đĩa nữa nhé, hì. - Ngọc ăn uống rất tự nhiên, ko gò bó, đó cũng là 1 trong những nét đáng yêu tôi nhận thấy ở cô nàng này.
- Mà chủ quán này quen anh có phải ko?
- Cả nhà tôi ngày trước vẫn hay đến quán này. Giờ mỗi lần về quê tôi cũng đều ghé qua để ăn. Chủ quán vì vậy nên quen mặt tôi... Ăn xong có muốn ăn kem bờ hồ nữa ko.
- Ở đây cũng có kem bờ hồ á???
- Có chứ, có cả hồ cho cô ngắm luôn. Chỉ là ko to như Hồ Gươm thôi.
- Có phải chính là cái hồ ở gần quảng trường ban nãy ko?
- Ừ, chính là nó đấy.
....
- Hồ này đẹp thật, còn sạch nữa!!! - Ngọc vừa nói vừa xúc 1 thìa kem lên miệng.
- Kem thì thế nào?
- Cũng ngon... Nè, ăn thử đi... - Ngọc xúc 1 thìa kem từ chiếc ly của mình rồi đưa lên miệng tôi.
- Vị này tôi biết rồi mà, cấp 3 ăn ở đây với bọn bạn suốt...
Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn Ngọc, cô nàng đang mải ngắm nhìn 1 thứ gì đó... Có thể là những hàng cây đc tỉa tót theo những hình khối kỳ lạ dọc vỉa hè ven hồ. Cũng có thể là cảnh chơi đùa của những đứa trẻ hay những tốp thanh thiếu niên, học sinh đã bắt đầu tụ tập để nhảy nhót, trượt ván hay cũng đang ngồi ăn kem giống chúng tôi. Cách ko xa lắm nơi thảm cỏ xanh mướt bên thềm công viên thành phố, từng nhịp từng nhịp những cánh diều nhỏ ngập tràn màu sắc với những chiếc đuôi phấp phới nhảy nhót, lúc lên lúc xuống. Dập dờn, đan xen nhau như những cánh lá sặc sỡ đang chao liệng, đung đưa trên nền trời. Phản chiếu dưới lòng hồ những hình ảnh tan vỡ bởi sóng nước tạo ra, cũng đang dập dềnh vỗ vào mạn phao sắt của những chiếc đạp vịt đang tung tăng dạo quanh giữa lòng sóng nước vi vu gió hồ...
- Cô đang nhìn gì vậy?
- ... Tôi nhìn cuộc sống... - Ngọc trả lời, ánh mắt thoáng lên 1 chút gì đó đầy hình dung và mơ mộng.
- Hơn 5h rồi đấy, về chào các bác tôi rồi mình lên HN nhé.
- Ừ... giá mà hn tôi có mang theo máy ảnh thì hay quá!!!
----
Trở về nhà bác với câu giới thiệu và những lời chào ngắn ngủi. Ấy vậy mà cũng đủ để 2 đứa tôi ngượng chín mặt vì cứ bị các bác hiểu lầm là người yêu dưới sự gán ghép có "chủ ý" của ông anh họ.
- "Xếp xó" à, giờ thì anh hiểu "xếp xó" của mày là gì rồi nhé, hê hê hê. - câu nói bâng quơ cùng cái nhìn hữu ý của ông anh họ đủ để tôi nhận ra 1 sự thắc mắc ẩn hiện trong mắt Ngọc sau khi chứng kiến biểu hiện của anh họ tôi.
- Giờ đang qua nhà anh phải ko?
- Ừ... nhà tôi đây này... Đó, thấy cái nhà mà trước cửa có cái cây hoa sữa đấy ko!!!
- Là đây phải ko... Ơ, sao lại đi qua, anh ko định vào chào bố mẹ à???
- Nhà đấy cho thuê rồi!!!
- Vậy giờ bố mẹ anh đang ở đâu???
- Tôi đang đưa cô đi đây!!!
Chap 67
Chiều muộn đầu tháng 4... Không khí vẫn còn vương vấn, phảng phất chút nồng ẩm của tiết trời xuân. Dư vị cuối mùa quanh quất đâu đó như cố níu giữ lại khoảng thời gian sắp hết của 1 mùa. Bầu trời trên cao gợn những mảng mây mờ ko lấy gì làm sáng sủa, thậm chí còn có chút gì đó xám xịt và ảm đạm. Từng ráng mây trắng xám ôm trọn lấy toàn bộ nghĩa trang, phủ xuống nó 1 vẻ quạnh hiu và tịch mịch. Còn vài ngày nữa mới đến tiết thanh minh nhưng từng khu, từng lô mộ xung quanh, lác đác đã có vài lớp người đi thăm mộ.
Ngọc vẫn đi bên tôi nãy giờ, im lặng ko nói gì kể từ lúc tôi chạy xe đến gần khu nghĩa trang thành phố. Hoa và hương đã chuẩn bị đầy đủ, thuê nhân viên vệ sinh thêm vài xô nước. Tôi lau dọn "ngôi nhà" của gia đình mình theo thói quen mỗi lần về thăm. Ngọc cũng lẳng lặng phụ tôi dọn dẹp, nhìn cô nàng cẩn thận hay đúng hơn là rón rén lau lau, chùi chùi để khỏi chạm vào bát hương mà tôi thầm cười.
- Dọn vậy là đc rồi đấy. Giờ châm giúp tôi bó hương này nhé để tôi cắm hoa. - tôi cất tiếng, đây mới là lần đối thoại đầu tiên kể từ lúc vào nghĩa trang.
- Hajzzz, anh làm gì vậy... định cứ để nguyên vậy rồi cắm sao!!! Thôi, anh đốt chỗ hương này đi, để hoa đấy tôi cắm cho. - Ngọc nhăn mặt nhìn bó hoa tôi vừa cắm vào lọ, cô nàng gỡ ra, tỷ mỷ ngắt cuống và lá mọc dưới cuống rồi cắm vào ngay ngắn, tầng tầng lớp lớp xếp theo từng loại hoa riêng biệt.
- "Nhìn cũng ko đến nỗi nào mẹ nhỉ, hì!!! Con định thử cô ấy thôi nhưng mà cô ấy cắm hình như còn đỡ xấu hơn cả con nữa, hì hì". - tôi cười thầm, cắm vài nén nhang rồi chắp tay khấn... hay đúng hơn là "nói chuyện" với gia đình mình...
...
Làn khói hiu hắt tỏa ra từ nén nhang, trôi bồng bềnh, cuộn xoáy lên 1 khoảng không nhất định rồi tan dần vào không gian. Thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ, cái ráng chiều xám xịt ban nãy đã đc nhuộm hồng phần nào bởi những tia ánh dương đang khuất bóng xa xa nơi cuối chân trời. Hoàng hôn buông rủ, kéo theo những vân sáng màu vàng trầm phủ xuống vạn vật, làm lòng người như giãn ra, bỗng thấy mọi thứ trở nên bồng bềnh, nhẹ nhõm...
Tôi và Ngọc vẫn ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá nhỏ, cách ko xa mộ của gia đình. Vài cơn gió mát lướt qua con kênh rộng trước mặt thỉnh thoảng lại thổi qua làm Ngọc se se thu mình vào tà áo khoác mỏng.
- ...
- ... Ơ... tôi ko sao... - Ngọc tròn xoe mắt khi nhận ra chiếc áo khoác của tôi đang nằm yên vị trên người mình.
- Đợi thêm 1 lúc nữa nhé, hương sắp cháy hết rồi...
- Ừm... ngồi 1 lúc nữa cũng đc mà... - Ngọc đưa mắt nhìn hàng liễu rủ đang thướt tha trong gió, phủ bóng dọc con kênh.
- ... Chia buồn vì chuyện của gia đình anh nhé...
- Ko sao, chuyện xảy ra cũng lâu rồi.
- Xảy ra vào hồi anh mới vào cấp 3 có phải ko?
- Ừm, để ý năm mất ấy...
- Ừ, hồi đó... chắc là khó khăn với anh lắm?
- ... ... Đó là thời gian ko bao giờ tôi có thể quên đc... Tai nạn đó xảy ra... Hajzzz... 1 phần cũng là do tôi... - tôi chầm chậm cúi đầu, những ký ức đau buồn năm xưa lại cuồn cuộn hiện về, nóng nẩy lan ra nơi khóe mắt.
- Anh đừng nói vậy, cũng đừng...