* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Voz Full Chap mới nhất

bái, lễ lạy xì xụp vì đây là thời điểm đầu năm nên ko ít thì nhiều mọi người đều có chút để ý đến lòng thành và tâm linh. Kể từ lúc vào Phủ đến giờ My vẫn ko nói thêm lời nào với tôi, chỉ đi đặt lễ và khấn vái các ban. Xong xuôi thì trầm mặc dạo bước ven rìa Phủ, nơi hướng ra mặt nước của lòng hồ Tây. Tôi cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ lẳng lặng bước đi bên cạnh My.

- "KUÔNGG... KUÔNGGG... "

- TIếng chuông nghe thanh cao quá anh nhỉ.

- Ừ.

- Nghe xong anh cảm thấy thế nào???

- Thấy 1 chút nhẹ nhàng, thanh thản...

- Vậy à... Anh có biết ban nãy khi lễ em đã cầu mong những gì ko???

- Anh ko biết... Chắc em cầu sức khỏe và học hành???

- Em cầu cho mọi người thân xung quanh em đều được hạnh phúc... Trong đó có cả anh nữa... Anh trai của em ạ... - My nghẹn giọng ở những chữ cuối cùng, từng giọt nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của em. 1 lần nữa My lại khóc vì tôi, chỉ có điều lần này em ko còn nức nở thành tiếng, khóe mắt rơi lệ nhưng trên môi lại nở nụ cười như 1 mảnh trăng non đang cố gắng giữ lấy những ánh sao kiên định của lòng mình.

- Anh cảm ơn em... Anh xin lỗi vì trước giờ chỉ toàn làm em khóc... - tôi ôm lấy khuôn mặt My, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Đoạn thở hắt ra bởi sự xúc động và giải tỏa vì trút bỏ đc hoàn toàn những phiền muộn đã chiếm chỗ bấy lâu nay trong lòng.

My lắc đầu - ... Em khóc vì anh, nhưng 1 phần cũng là do em cố chấp nữa... Thực ra từ lâu em đã hiểu những gì anh nghĩ rồi. Em cũng đã xác định rõ từ trước, nhưng ko hiểu sao cứ nhớ về anh, nghĩ đến anh, đối diện với anh là em lại ko kiềm chế đc sự cố chấp của mình... Đôi lúc biết là mình chỉ nghĩ cho bản thân, ko chịu nghĩ cho người khác nhưng em vẫn ko dừng lại đc... Em ích kỷ quá phải ko anh...

- ... Ko sao đâu, chỉ cần em hiểu và chịu thay đổi là đc rồi. Như hiện tại, chẳng phải em đang là em gái ngoan của anh đấy sao, lại còn là bạn tốt của anh nữa chứ.

- Hứ, nhận vơ nhanh thế... chắc là chán ngán em đến tận cổ rồi, chỉ muốn thoát ra cho càng sớm càng tốt chứ gì... Hứ hứ.

- Em hâm à, anh mà thế thì sao lại còn quan tâm đến em, gọi điện, nt nheo nhéo suốt ngày cho em, rồi lúc nãy còn rủ em đi chơi làm gì nữa... Thôi ra ngoài kia làm ít bánh tôm đầu xuân đi em. Lâu rồi ae mình chưa đc hàn huyên, tâm sự với nhau. Nhớ ế, hì hì hì.

- Hừ... em biết thế. Anh lẻo mép lắm!!!

----

Năm mới năm nay đến với tôi dường như hoàn hảo hơn hẳn năm ngoái, ko những công việc khai trương quán cafe diễn ra đúng tiến độ mà chuyện quan trọng liên quan đến My cũng được triệt để giải quyết ổn thỏa. Tất nhiên cái chữ "hoàn hảo" ấy chỉ là sự hy vọng nằm ngoài những tính toán của tôi. 1 con đường thênh thang, mịt mù, trải dài xa tít tắp đang chờ đợi tôi đặt lên nó những bước chân đầu tiên - con đường mang tên Thành công.

Đầu tháng 3 dương, sau những đợt hoàn thiện cuối cùng hạng mục âm thanh và quảng cáo. "Đứa con" tinh thần của tôi và Xuân với mặt bằng gần 60m2 và 6 nhân viên (chưa kể tôi, Xuân và ku Hải thay phiên nhau quản lý) chính thức đc khai trương trong 1 ngày mà toàn bộ khách hàng hầu hết đều là những người thân quen, bạn bè, đối tác của cả 2 chúng tôi.

Sẽ ko có gần như là vô tận mọi điều để nói về chuyện kinh doanh nếu đơn thuần cứ mở ra là sống, cứ làm lấy đc là lãi. 1 tuần, 2 tuần... gần 1 tháng trôi qua sau cái ngày đầu tiên khai trương rầm cmn rộ và hoành thị tà nó tráng ấy. Doanh thu của quán cứ giảm dần theo thời gian, ngày này qua ngày khác hầu như chúng tôi chỉ chờ đến giữa chiều và buổi tối thì mới có tương đối lượng khách ra vào. Dù đã xác định trước bỏ qua 3-6 tháng đầu làm ăn ko lãi, thậm chí là lỗ. Nhưng với mức doanh thu ảo não như thế này thì quả thực đáng lo ngại nếu tình trạng đó tiếp tục kéo dài sang những tháng tiếp theo.

Kết thúc tháng đầu tiên trong tình trạng "ế" khách. Tôi và Xuân điên cuồng lao vào mảng quảng cáo nhiều hơn nữa để pr sản phẩm của mình tới cộng đồng. Liên tục là các khoản phí đc sử dụng để phát tờ rơi, lập banner trên các web, các forum, diễn đàn, đăng tin trên các chợ điện tử, các kênh mua bán-dịch vụ v.v... Nói chung là chúng tôi cố gắng huy động mọi nguồn lực có thể nhằm phát tán đc thông tin cũng như hình ảnh quán cafe của mình tới tay mọi người. Tâm sức cố gắng đc bù đắp phần nào khi tháng thứ 2... đỡ lỗ hơn tháng thứ nhất một chút. 1 phần đến từ việc My nhiệt tình lôi kéo hết đám bạn của em đến với quán theo đúng kiểu "ép đi ăn cưới hộ". Mỗi khi My động viên là tôi lại cười cảm kích trong điệu bộ mếu máo.

Tháng thứ 3 trở lại nguyên si với tình trạng kinh doanh trước đó. Nhiều thời điểm tôi và Xuân cảm giác như mình là những người đang đi trong mộng. Mặc dù hiện lên những so sánh chân thực về tương quan giữa quán mình với quán của thiên hạ nhưng lại mơ hồ trong việc tìm ra câu trả lời chính xác cho câu hỏi "tại sao quán của họ đông mà quán mình thì lại ế???". Tháng thứ 4 cả chủ lẫn nhân viên tự biến mình thành khách hàng của quán. Khách vãng lai ngày nào cũng có nhưng ko ăn thua và cũng ko có mấy ai quay trở lại lần 2. Doanh thu tháng này thực sự có thể gọi là "gãi ghẻ" so với những gì chúng tôi đã bỏ ra. Cứ đến cuối tháng rút tiền túi trả lương nhân viên rồi nhìn vào sổ quyết toán mà tôi và Xuân ko còn nuốt nổi cơm. Đã xác định trước con đường kinh doanh là vô cùng gian khổ nhưng chỉ đến khi đc nhìn tận mắt, trải nghiệm thực tế và mất mát bằng tiền thật thì chúng tôi mới thấu hiểu nỗi khó khăn của những người mới dấn thân lập nghiệp là như thế nào. Chỉ 4 tháng trôi qua đã cho chúng tôi cái cảm giác như mình vừa trải qua 1 "khóa đào tạo" đắt đỏ nhất từ trước đến giờ.

Những kế hoạch kinh doanh bao giờ cũng vậy, vẽ ra thì tưởng rất ngon lành, kiểu như 1 chiếc bánh mới đc hầm từ lò đem ra, màu sắc vàng ngậy, bóng láng những mỡ, ai nhìn cũng thèm... Cảm quan đánh lừa vị giác, ấy là sai lầm khi ta chưa đc nếm mùi vị của nó mà đã vội nhỏ giãi. Với tôi và Xuân cũng vậy, cầm trong tay 1 số vốn ngót 300t (bình thường so với mặt bằng chung khi đó nhưng lại là khá lớn đối với chúng tôi) cùng 1 bản kế hoạch được coi là "chi tiết" (theo những gì chúng tôi "tự sướng"). Như người ta vẫn nói "vạn sự khởi đầu nan", ít có việc gì mới làm lại có thể suôn sẻ ngay đc, nhất là trong kinh doanh, buôn bán, làm ăn kinh tế. 2 đứa tôi lúc này chỉ như những chàng Đông ki xốp thời hiện đại, cầm trên tay ngọn giáo cùn mang tên "hoài bão lớn" cùng 1 bộ óc AQ chỉ ưu tiên cho những màu hồng thành công mà ko sợ, hay thậm chí là quên đi những rủi ro, thất bại đang trải ra đầy rẫy trên con đường lập nghiệp.

"Quan trọng nhất là mặt bằng... " - đó là những gì chúng tôi nằm lòng phải nhớ, vậy mà sai lầm lại đến ngay từ bước đầu tiên này. Như đã từng nói trước đây, quán của chúng tôi mở trong 1 khu phố tương đối đông dân cư, lại ở gần 1 khu chợ dân sinh cạnh đó thành ra mất nguyên 1 buổi sáng buôn bán vì hoạt động của khu chợ này. Chưa kể quanh khu chợ lại có nhiều quán nc, giải khát nhỏ lẻ đã tồn tại từ lâu. Quán cafe tôi mở gần như là duy nhất trong khu vực, cứ nghĩ đó là điểm nổi bật nhưng đi vào làm thực tế mới biết. Chính sự nổi bật nhưng đơn độc ấy lại khiến cho quán của chúng tôi trở nên lu mờ và thiếu điểm hút. Làm cho mọi người có cảm giác "ngại" ko muốn vào hoặc có vào thì cũng ko muốn quay trở lại lần thứ 2.

Vấn đề quan trọng tiếp theo là "bài toán chi phí", lỗ ko tự nhiên có mà đc sinh ra từ chi phí và khấu hao. Cái này thì ko thể gọi là sai lầm, nhưng chính sai sót ở khâu tính toán, chọn lựa vị trí mặt bằng dẫn tới kết quả kinh doanh ảm đạm đã khiến cho chúng tôi lâm vào cảnh thu ko đủ bù chi, thua lỗ trầm trọng. Nó biến quán cafe của chúng tôi từ 1 chỗ để kinh doanh thì nay lại là nơi trợ cấp thất nghiệp cho các bạn nhân viên và trở thành cái máy kiếm tiền ko công cho chủ nhà và các tầng cán bộ quản lý.

Tháng thứ 5 duy trì đc sau 2 tuần thì tôi và Xuân bàn bạc với nhau đi đến quyết định chuyển địa điểm cho quán sau tháng này. Nhà thuê 6 tháng, còn dư 1 tháng cọc cuối nữa là đủ để chúng tôi tìm địa điểm và lên kế hoạch xây dựng 1 quán cafe mới.

Tháng thứ 6... Tạm thời đóng cửa quán, chờ tìm mặt bằng mới...

----

- "Cộc.. cộc... cộc... " - Anh Xuân ơi!!!

Một buổi trưa đầu tháng 8, tôi đang thiu thiu cơn buồn ngủ sau khi đã ngấu nghiến hết 1 lượt các trang web thương mại thì bỗng có tiếng gọi cửa của con gái. Hình như là cái Trinh - người yêu thằng Xuân... Tôi uể oải lết mình ra mở cửa.

- Em chào anh, anh Xuân có ở nhà ko anh!!!

1 mùi rượu thoang thoảng tỏa ra, đúng là cái Trinh rồi. Hình như con bé vừa uống rượu thì phải, nhìn cái mặt hưng hửng màu hồng phấn của nó là biết. Dù là ny của Xuân nhưng tôi lại ko có cảm tình với con bé này lắm, bởi nó có cái vẻ ăn chơi theo phong cách đú đởn. Ko biết thằng Xuân xác định thế nào nhưng tôi vẫn khuyên nó ko nên dấn quá sâu tình cảm của mình vào những mối tình như thế này.

- Nó vừa ra ngoài với thằng Hải rồi em.

- Thế ạ. Anh ấy đi lâu chưa anh? Khoảng mấy giờ thì về ạ?

- Nó đi tìm cửa hàng, chắc phải tầm chiều tối mới về em ạ!!! - tôi cứ ngỡ nói như vậy thì cái Trinh sẽ bỏ về, vậy nhưng...

- ... Anh Tuấn cho em vào phòng 1 lát đc ko... Nãy em uống hơi nhiều nên giờ nhức đầu quá...

- ... Hả... ờ... ừm, em vào đây... Nằm tạm ngoài này đc ko, bên trong kia bừa bộn lắm ko ngủ đc đâu. Em vào rửa mặt đi để anh trải chiếu cho.

Đoạn tôi lấy đt gọi cho Xuân thì ko thấy trả lời, gọi cho ku Hải thì ko liên lạc đc. Có thể chúng nó đang bận nói chuyện với chủ nhà nên ko tiện nghe máy. Đành nhắn 1 cái tin báo qua cho Xuân nó yên tâm.

- Trông em có vẻ mệt đấy, nghỉ tạm ở đây nhé. Anh vào trong kia làm nốt 1 số việc.

- Em cảm ơn anh...

- ... Em có bị sốt ko vậy??? - tôi hơi băn khoăn khi thấy 2 má cái Trinh càng lúc càng đỏ ửng, ánh mắt thì lim dim, lơ đễnh.

- ... Anh cho em xin chút nước... Em nóng quá... - cái Trinh vừa nói vừa cởi bỏ chiếc áo sơ-mi khoác ngoài, lộ ra bên trong là chiếc áo đen bó chẽn hở 2 vai trần.

Tôi hơi đắn đo và cảm thấy khó chịu trước sự xuất hiện ko đúng lúc của con bé này. Nhưng vì nể nó là ny của Xuân nên ngoài mặt tôi vẫn nhẹ nhàng thực hiện những yêu cầu của nó.

- Nước của em đây.

- ... - cái Trinh ko tỏ thái độ hay hành động gì mà lại chằm chằm nhìn tôi.

- ... Anh để xuống đây nhé. - tôi muốn cách ly khỏi con bé này ngay lập tức. Linh tính mách bảo chuyện ko hay sẽ xảy ra nếu như còn dây dưa với nó.

- ... Anh...

- ... Này em làm cái gì đấy... Bỏ anh ra... Có bỏ ra ko thì bảo!!! - tôi bất ngờ hết sức khi Trinh đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy cổ tôi rồi kéo mạnh xuống khiến tôi chới với theo đà, ngã đè lên người nó.

- "Cạch... Cạch... " - Mịe, đi đc nửa đường rồi mới nhớ ra quên điện thoại.

Tiếng Xuân nói oang oang vang lên cùng lúc với tiếng mở cửa...

Chap 48

 - Ko đi vào đi, còn đứng ỳ trước cửa làm gì thế anh???... Ơ...

Ku Hải theo vào ngay sau lưng Xuân... và cũng chỉ biết sững người trước cảnh tượng mà nó và Xuân đang chứng kiến. Mắt tôi trơ ra chờ đợi 1 phản ứng đến từ 2 đồng tử đang trợn trừng, trống rỗng của Xuân, hàm môi như bị ai đó khóa cứng lại, ko thể thốt nên lời. Chỉ vài giây đồng hồ trôi qua nhưng đủ để nhấn chìm tất cả vào 1 không gian đang đặc quánh bởi im lặng lúc này. Sự im lặng đến từ giấc nghỉ trưa, từ sự đình trệ tạm thời của con người và từ chính thằng bạn thân thiết suốt 2 năm trời của tôi... 1 sự im lặng đáng sợ...

- ... Xuân ơi, cứu em... Huhuhu...

- ... Hả... Cái... Cái gì!!! - mắt tôi nóng bừng vì nỗi bàng hoàng và cơn tức giận ập đến xối xả. Trợn trừng nhìn con Trinh lúc này đang vùng vẫy, tỏ vẻ khổ sở, sợ hãi. Bỗng...

- ... "Toạc... " - Mẹ mày... mày đang làm cái trò gì vậy hả... Hả???

Xuân đã túm lấy áo tôi từ lúc nào, nhanh và mạnh đến rách toạc cả cổ áo. Ánh mắt Xuân nhìn tôi rực lửa giận dữ, có lẽ cả đời này tôi sẽ chẳng thể quên đc ánh mắt ấy, cũng như là chính giây phút này. Ngày hn, 1 ngày bình thường như bao ngày khác... Lại là ngày đánh dấu biến cố lớn nhất trong tình bạn của 2 chúng tôi.

- Hải: Kìa anh... bình tĩnh lại đã, có gì thì cũng phải nghe đầu đuôi câu chuyện đã chứ!!! - ku Hải lao nhanh đến can thiệp.

- Trinh: ... Cứu em... huhu... Anh ấy định giở trò với em, Xuân ơi!!! - con Trinh run lên từng hồi, nhìn vẻ mặt hốt hoảng và dáng vẻ co rúm làm bộ làm tịch vì sợ hãi của nó thì khó có ai có thể ko tin những gì nó nói. Nhất là sau cảnh tượng vừa rồi, khi tôi vì chới với mà nằm đè lên người nó.

- Tôi: Im mồm!!! - tôi bừng bừng quát con Trinh trong cơn giận tột cùng, đoạn quay sang Xuân - Xuân, mày phải nghe tao nói đã, chuyện này ko phải như mày nghĩ đâu...

- Xuân: Nghĩ cái gì??? Mày muốn tao phải nghĩ thế nào???

- Tôi: Mày ở với tao suốt 2 năm rồi mà còn hỏi như vậy là sao??? Con người tao thế nào chẳng lẽ mày còn ko biết, chuyện này còn chưa rõ ràng mà mày đã cư xử với tao như vậy rồi. Mang tiếng bạn bè thân thiết mà đ' biết tin nhau là sao hả mày???

- Trinh: ... Huhuhu, anh ơi... Em sợ... - con Trinh khép nép ôm lấy ngực Xuân, nức nở liên hồi những tiếng thút thít, nỉ non. Hành động của nó chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, buộc Xuân phải đưa lưng ra bảo vệ nó mà thành thế đối đầu với tôi.

- Xuân: ... Những gì vừa đập vào mắt tao còn chưa đủ rõ ràng hay sao... Tao có thể ngu nhưng tao đ' bao giờ mù... Bạn thân thì phải ở bên tao chứ ko phải là bên cạnh ny tao... ĐM!!! - Xuân càng nói càng giận dữ.

- Hải: Kìa anh, chuyện còn chưa rõ ràng mà sao anh lại nói anh Tuấn như vậy!!!

- Tôi: Hải để yên anh nói... Vậy là mày tin nó hơn tin tao???

- Xuân: Giờ tao chẳng muốn tin ai cả, tao chỉ tin vào những gì tao thấy...

- Tôi: Mày đang sai lầm đấy mày có biết ko. Thề với trời đất là tao chưa bao giờ làm cái trò mất dạy ấy với bất kỳ ai chứ đừng nói là với bạn của mình!!!

- Trinh: ... Đừng nghe anh ấy nói... Anh ấy ko tốt đẹp như vậy đâu... Hức hức... May mà anh về kịp với em, ko thì... Huhuhu - con Trinh vẫn dụi mặt nức nở trong lòng Xuân. Với tôi lúc này nó ko khác gì 1 con sâu độc, chỉ 1 cú đục nhẹ nhưng đủ để làm cho cái cây tình bạn to lớn suốt thời gian qua giữa tôi và Xuân có thể đổ sụp bất cứ lúc nào...

- ... - Xuân lặng đi ko nói gì nữa, từ từ dìu con Trinh ngồi xuống. Nhìn từng nhịp thở dồn dập, ánh mắt đỏ nhờ nhợt nhạt như pha lẫn trong đó nỗi uất hận và sự thất vọng. Tôi hiểu Xuân cũng đang rất khó khăn khi phải đối diện với tình cảnh cay đắng hiện tại.

- "Toong... toong... "

Tiếng nước nhỏ giọt trong bồn rửa bát nghe rõ mồn một. Không gian lại chìm vào lặng im... Ko còn đáng sợ như khi nãy nhưng lại ngập tràn nặng nề và cam chịu. Xuân ko nói gì càng khiến cho tình hình thêm tồi tệ hơn, thà rằng nó cứ giận dữ, chửi rủa thì tôi còn theo nước để phân trần, giải thích... Cứ im lặng thế này, tôi cảm giác như nó đã chấp nhận hay đúng hơn là cam chịu 1 điều gì đó trong lòng. Có lẽ... vết thương này nặng hơn tôi nghĩ rất nhiều...

- Tôi: Hajzzz... Tao có gửi cho mày 1tn lúc ny mày qua đây (tôi ko thèm nhắc tên con Trinh vì cảm thấy bẩn mồm)... Mày cứ suy nghĩ kỹ đến tối rồi cho tao biết suy nghĩ của mày... Tao cũng ko muốn nói nhiều nữa vì sự tình bây giờ ko còn đơn giản chỉ là kẻ nói và người nghe. Lòng tin ko còn trọn vẹn thì tao có giải thích thế hay giải thích nữa cũng coi như ko... Chỉ khuyên mày chuyện gì cũng phải nghe từ 2 tai...

- Xuân: Tao tự biết... - Xuân ngắt lời.

- Tôi: ... Và những gì mày nhìn thấy chưa chắc đã phản ánh đúng sự thật của nó. Cuối cùng, khuyên mày cẩn thận với ny của mày đấy, bạn của tao ạ!!! - tôi chua xót buông từng lời lạnh nhạt với thằng bạn thân của mình. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua gương mặt con Trinh khiến nó hiện vẻ hoang mang, e dè.

- Hải: Anh đi đâu vậy anh Tuấn... từ từ giải thích cho nhau hiểu đã chứ... - tiếng ku Hải gọi với theo sau khi tôi bước ra khỏi căn phòng trọ quen thuộc, nơi có 1 thằng bạn thân thiết luôn hiện diện quanh mình trong suốt 2 năm qua.
----

Hơn 5h chiều...

Vị bia đắng chát đóng quánh nơi cuống họng, trời hè oi ả mà nuốt từng ngụm bia lạnh cũng ko trôi thì quả là 1 sự lạ đời.

- Uống nữa đi anh, uống cho bớt nóng anh ạ.

- Mày cứ uống đi, mặc anh. Hajzzz...

- Anh lạ thật, có chuyện gì thì cũng phải ở lại giải thích cho nhau rõ đã chứ.

- Mày ngoài cuộc, lại thân với anh nên dễ chấp nhận những gì anh vừa kể. Với thằng Xuân, nó lại là 1 nhẽ khác vì còn vướng con Trinh, chưa kể những gì mà nó chứng kiến nữa. Nếu là anh... có lẽ anh cũng chỉ biết tin vào những gì mình nhìn thấy thôi. Anh giận nó lắm nhưng mà phải thông cảm cho nó... Căm là căm con phò kia thôi!!!

- ĐM con đĩ ấy, gái đĩ còn già mồm, mẹ nhà nó... Em vẫn ko hiểu tại sao nó lại làm vậy vs anh???

- Mày ko nhớ đợt tháng trước Xuân nó tâm sự chuyện gì à.

- ... À... rồi, em nhớ rồi. Đợt ấy ổng kêu xích mích với con này vì ko đc gặp nhau thường xuyên đúng ko. Đợt ấy đúng vào dịp quán mình thua lỗ nặng phải bỏ dở nên ae mọi người đều chán. Chẳng còn tâm trí đâu mà chơi với bời.

- Đó... chắc vậy mà hn nhân có tý hơi men nên nó định "mèo mả" với anh. Chắc nó nghĩ là ai cũng thèm thịt nó... Hajzzz, con mẹ nhà nó, đẹp mà lẳng lơ chẳng khác gì phò... Hầy...

- ... Hừm... lát anh vẫn về chứ... Mà ko, phải về chứ, nhà của anh mà.

- ... Vẫn về... Ực... Ực... Hà... Anh có chuyện này mày cố gắng giúp anh nhé Hải.

- Chuyện gì anh???

- Lát anh vẫn sẽ về để xem thái độ thằng Xuân thế nào, nhưng anh cũng ko hy vọng gì nhiều đâu, ngồi đây nãy giờ anh cũng đã xác định trước rồi. Xích mích lần này khó giải quyết ngay bây giờ lắm, có ấn tượng về nhau rồi thì sau này sẽ khó sống nếu ko đc giải tỏa. Có lẽ phải để thêm 1 thời gian nữa, nếu có cơ hội thì may ra anh và thằng Xuân mới làm lành lại đc với nhau...

- ... Anh...

<< 1 ... 27 28 29 30 31 ... 86 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ
Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố Truyện Voz: Chuyển trường và những biến cố

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status