rũ. Là do hai cơ thể sát gần nhau hay sao mà Hải Quỳnh cảm nhận từng nhịp
đập của Tần Phong theo từng nhịp thở. Bất giác thấy đỏ mặt, tim đập mạnh.
Nguyên Thu đi vào nhìn thấy Hải Quỳnh và Tần Phong ngồi sát vào nhau thì nóng giận vô cùng. Hai tay cô ta siết chặt lại, nén giận ngồi xuống chúc mừng sinh nhật Công. Sau đó, mọi người tụ tập đông đủ bắt đầu buổi tiệc.
- Chúc anh mau sớm tìm được chị dâu cho tụi em – Phương Hồng trêu Công khi chúc sinh nhật.
- Anh, mối tình đầu của anh là khi nào? – Minh trang lâng la hỏi.
- Đối với anh, tình nào cũng là tình yêu đầu cả, em hỏi về tình yêu đầu nào – Công vui vẻ nói khi bị Minh Trang hỏi về tình yêu đầu – Còn em thì sao.
- Em hả, tình yêu đầu của em nhất định phải là chồng em, nếu không em không yêu – Minh Trang bèn đáp.
- Tiêu chuẩn của em là gì, để bữa nào anh thấy giới thiệu cho em – Giang bèn hỏi.
- Haiz! Tiêu chuẩn của nhỏ Trang đơn giản lắm, chỉ cần người nào tên Nghĩa thì đều làm chồng nó được hết.
Sau này nhất định sẽ sinh ra hai đứa con, đứa tên Liệt, đứa tên Sĩ. Gia đình nhà nó hợp lại gọi là Nghĩa Trang Liệt Sĩ – Phương Hồng cười haha đáp.
- Mày chết đi con quỷ – Minh Trang chồm tới đập cho Phương Hồng một cái.
- Ê…được người ta tôn trọng thấp nhanh hàng ngày mà mày còn chê à – Phương Hồng bèn đáp trả.
- Mày thèm thì bây giờ tao cho mày lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân – Minh Trang trợn mắt giơ tay đe dọa.
- Haiz! Tao không thèm, nhường cho mày.
Mọi người cười ngất nhìn bọn họ đấu khẩu. Sau đó cùng thi nhau hát Karaoke. Sau đó Giang chuyển qua một bài nhạc trầm rồi tuyên bố:
- Nào chúng ta khiêu vũ thôi.
- Được đó – Tiếng vỗ tay tán thành vang lên.
- Tần Phong! Nghe nói, anh khiêu vũ rất giỏi đúng không? Vậy anh dìu Hải Quỳnh nhảy đi, Hải Quỳnh không biết khiêu vũ đâu – Lê Phương bèn lên tiếng đề nghị.
- Không cần đâu – Hải Quỳnh vội xua tay lắc đầu.
- Đi mà, hôm nay sinh nhật anh, chẳng lẻ anh để mình em ngồi chơi vơi một mình sao được – Công lặp tức lên tiếng.
- Đi thôi – Tần Phong đứng lên đưa tay trước mặt Hải Quỳnh làm động tác mời.
Coi như nể mặt hôm nay sinh nhật Công, Hải Quỳnh đành đứng dậy nắm lấy tay Tần Phong cùng anh bước ra sảnh trống phía trước bắt đầu cùng mọi người khiêu vũ. Nguyên thu nhìn Hải Quỳnh cùng nhau khiêu vũ mà thấy tức lộn gan, cô ta giận dữ ném cho Công cái nhìn đe dọa, Công nhìn thấy nhún vai nhăn răng cười, không xem sự đe dọa của Nguyên Thu là gì cả.
Hải Quỳnh chưa từng khiêu vũ cho nên khá lúng túng, nhưng Tần Phong đã nói khẽ bên tai cô:
- Hãy nhìn anh, đừng nhìn xuống dưới. Anh sẽ dìu em.
Tần Phong nói xong vòng tay qua eo Hải Quỳnh kéo cô sát vào người mình rồi dìu Hải Quỳnh bước đi theo điệu nhạc. Hải Quỳnh nghe theo lời Tần Phong, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Tần Phong dịu dàng nhìn cô trấn an dìu cô nhảy theo điệu nhạc thật nhịp nhàng. Hải Quỳnh để mặc cho Tần Phong dìu mình, mắt cô bị ánh mắt Tần Phong thu hút. Mọi cảm giác của Hải Quỳnh bị đóng băng lại trong đôi mắt đó, ngoài cảm giác bàn tay Tần Phong đặt ở eo cô, tay anh nắm lấy tay cô. Hải Quỳnh lướt mắt nhìn gương mặt Tần Phong, anh có một gương mặt rất đẹp trai, bờ môi gợi cảm. Chợt Hải Quỳnh thấy nóng bừng lên khi nhớ tới đôi môi đó gắn trên môi mình, tiếng tim đập mạnh rộn ràng, bất giác hơi thở gấp gáp của cô phủ trên người Tần Phong.
Tần Phong nhìn ánh mắt ánh mắt trong veo của hải Quỳnh nhìn mình, cảm thấy gương mặt đỏ bừng của Hải Quỳnh, sự ấm áp tỏa ra từ cơ thể cơ khiến trái tim anh rung động. Hơi thở nóng ấm của cô phả vào ngực anh khiến tim anh đập mạnh vô cùng. Bờ môi đỏ hồng nỉ xinh hơi hé ra của cô khiến Tần Phong nhớ lại hương vị ngọt ngào khi hôn cô vào buổi tối ở nơi tình nguyện, anh muốn nếm lại lần nữa vị ngọt đó.
Nguyên Thu nhìn thấy ánh mắt của hai người cứ nhìn nhau không rời, thì thấy máu chảy loạn lên quyết cắt đứt tin nhìn đó. Cô ta cố tình dậm vào chân Hải Quỳnh thật mạnh. Hải Quỳnh đi đôi giày búp bê, còn cô ta đi đôi giày cao gót nhón hoắc, dẫm vào chân Hải Quỳnh để lại một vết sâu trên chân Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh bị đau ngã nhào vào lòng Tần Phong, đôi mắt muốn khóc.
- Xin lỗi nha, tôi vô ý quá.
- Không sao – Hải Quỳnh miễn cưỡng đáp rồi quay sang Tần Phong nói – Em không nhảy nữa đâu, dù sao em cũng không biết nhảy.
- Vậy anh dìu em đi vào – Tần Phong nhỏ nhẹ nói với Hải Quỳnh nhưng lại ném cho Nguyên Thu một cái nhìn giận dữ, Tần Phong biết rõ là cô ta cố ý dẫm vào chân Hải Quỳnh.
Nguyên Thu thấy Tần Phong dìu Hải Quỳnh đi lại chỗ ngồi thì hậm hực cũng buông người bạn bên cạnh mình ra định đến chỗ ngồi thì “bốp”
- Ngại quá, xin lỗi chị nha, em sơ ý quá – Minh Trang giả vờ xin lỗi sau khi bàn tay nắm tay Công đập vào mặt của Nguyên Thu.
- A, ngại quá, em thật vụng về, dẫm phải chân chị rồi, tại em không biết khiêu vũ – Phương Hồng cũng nhe răng xin lỗi vì dẫm vào chân Nguyên Thu.
Biết thừa hai người này cô ý chơi mình, nên Nguyên Thu bực tức mắng:
- Không biết nhảy thì đừng có nhảy.
- Đúng đó, không biết nhảy thì đừng có nhảy, nhảy chi dẫm vào chân người ta – Lê Phương giả vờ phụ họa mắng.
- Mai mốt bà có muốn nhảy thì đừng mang giày thấp, mang giày cao gót đó, có cố ý dẫm chân người ta thì dẫm cho lũng chân luôn đi – Ngọc Yến cố tình nhấn mạnh.
Nguyên Thu giận đỏ mặt nhưng chẳng thể làm gì được, đành hậm hực đi về chỗ ngồi, Công thấy vậy đành lên tiếng giàn hòa. Sau đó bữa tiệc lại bắt đầu vui vẻ đến khi tàn tiệc.
- Tần Phong, anh đi xe riêng đến thì giúp tụi em đưa Hải Quỳnh đi băng bó rồi về nha. Tụi em đón taxi đi không tiện ghé nhà thuốc – Minh Trang cố tình nhờ vả.
- Không cần đâu, cũng đâu có gì nặng – Hải Quỳnh liền lắc đầu từ chối.
- Cơ hội để quyến rũ anh ta – Minh Trang liền kề tai Hải Quỳnh nói khẽ – Lấy lại công bằng cho các cô gái bị anh ta bỏ rơi.
Hải Quỳnh đã lỡ theo lao đành cúi đầu chấp nhận, đành đứng nhìn mấy đứa bạn lên xe đi về.
- Lên xe đi – Tần Phong ngồi vào xe thúc giục Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh miễn cưỡng lên xe Tần Phong, anh lái xe chở Hải Quỳnh về nhà mình giúp cô băng bó vì nhà anh gần đó. Vì chân bị đau nên Hải Quỳnh bước đi khập khễnh khá chậm, Tần Phong thấy vậy liền bế cô lên đi vào trong nhà.
Hải Quỳnh lúng túng không biết phải làm sao trong vòng tay rắn chắc của Tần Phong, tim cô đập mạnh, hơi thở loạn nhịp. Khi Tần Phong đặt Hải Quỳnh xuống ghế sofa nhà anh, mặt Hải Quỳnh đã đỏ bừng như quả cà chua. Khi Hải Quỳnh nhìn thấy chai cồn trong tay Tần Phong thì mặt xanh lại, co rút chân nhất quyết không cho Tần Phong định vào.
- Nếu không rữa, lỡ bị nhiễm trùng thì sao – Tần Phong quắc mắt đe.
Hải Quỳnh nhất quyết lắc đầu, cô rất sợ đau rát.
- Để em bị thương cũng có phần lỗi của anh nên anh không muốn cáic hân của em bị tật đâu. Bây giờ em muốn sao mới chịu cho anh rửa vế thương đây – tần Phong bất lực hỏi.
- Em muốn ăn kẹo – Hải Quỳnh em dè đáp.
- Nhà anh không có kẹo.
- Vậy anh đi mua đi. Mỗi lần rữa vết thương em đều thích ngậm kẹo.
- Em…anh là người hầu của em à. Em đừng có trẻ con như vậy.
- Ừ đó, em trẻ con vậy đó, vậy thì sao – Hải Quỳnh xịu mặt xuống ương bướng nói.
- Em đúng thật là đồ ngang bướng – Tần Phong mắng.
- Ừ đó, em ngang bướng vậy đó, vậy thì sao. Anh có thể không đi mua mà, ai cần anh phải lo lắng – Hải Quỳnh hất mặt mím môi để lộ hai đồng tiền sâu của cô nhìn đáng yêu vô cùng khiến Tần Phong nhìn vào thấy yêu thích vô cùng.
Anh đứng bật dậy thở dài ném lại một câu:
- Ngồi yên ở đó.
- Anh đi đâu? – Hải Quỳnh ngơ ngác hỏi.
- Đi mua kẹo – Tần Phong ngán ngẩm đáp rồi đi thẳng ra ngoài.
Lát sau, anh mua rất nhiều loại kẹo về vì không biết cô thích ăn loại kẹo gì. Hải Quỳnh vui vẻ chọn một cây kẹo mút ngậm ngon lành rồi chìa chân cho Tần Phong rửa. Tuy có xuýt xoa một chút nhưng Hải Quỳnh không còn sợ hãi nữa mà ngoan ngoãn ngồi yên cho Tần Phong băng bó.
Hải Quỳnh vừa mút kẹo vừa nhìn Tần Phong tỉ mỉ băng bó cho mình, anh sợ cô bị rát nên thổi nhẹ vào vết thương vừa xức thuo16c làm cảm giác đau rát trở nên dịu lại, Hải Quỳnh thấy rung động trước cử chỉ dịu dàng này của Tần Phong. Cô ngẩng người nhìn ngắm anh.
Băng bó xong Tần Phong ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt lén lút nhìn mình của Hải Quỳnh, khiến cô xấu hổ vội rút chân về.
- Cám ơn – Hải Quỳnh lí nhí nói.
- Tại sao lại thích ngậm kẹo khi rửa vết thương – Tần Phong không để ý lời cảm ơn của Hải Quỳnh, đứng dậy ngồi kế bên cô hỏi.
- Chất ngọt trong kẹo có thể làm người ta vui vẻ, cho nên dù là đau đớn hay buồn bã mà ngậm một viên kẹp ngọt vào sẽ giúp ta giảm bớt sự đau đớn và buồn bã đó – Hải Quỳnh vô tư giải thích.
Tần Phong khẽ cười trước giọng điệu giải thích như trẻ con của Hải Quỳnh, anh nhìn cô không chớp mắt khiến Hải Quỳnh xấu hổ.
- Anh cũng muốn thử cảm giác vui vẻ của em lúc mút kẹo – Anh cũng lấy một cây kẹo mút cho vào miệng hưởng thụ cảm giác ngọt ngào sảng khoái mà nó đem tới.
Quan hệ của hai người bước sang một trang mới.
Chương 11: Lừa dối.
Sáng sớm khi Hải Quỳnh thức giấc, Tần Phong đã đi rồi. Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn cho cô, Hải Quỳnh ngồi xuống lặng lẽ ăn, cảm nhận sự săn sóc lần cuối cùng của Tần Phong.
Sau đó Hải Quỳnh đã rời khỏi nhà Tần phong trở về nhà mình, tắm rữa sạch sẽ rồi đến công ty, lặng lẽ nộp đơn xin thôi việc. Sắp xếp mọi việc một chút rồi ra về, cô chưa phải là nhân viên chính thức cho nên việc xin nghỉ cũng không quá khó khăn. Hải Quỳnh nhận được tin nhắn của Tần Phong khi mà cô vừa bước ra khỏi cửa công ty. Sáng nay Tần Phong không đến công ty mà đi gặp mặt một đối tác:
- Em đang ở đâu.
- Em đang ở công ty – Hải Quỳnh nhắn lại.
- Chiều nay đến nhà anh, anh ở nhà chờ em – Tần Phong liền gửi một tin nhắn tiếp ngay sau đó.
Hải Quỳnh bấm nút xóa tin nhắn, cô xóa luôn số điện thoại của Tần Phong, nhưng cô biết số điện thoại đó cô mãi mãi không quên. Không bao giờ quên được, cũng như tình yêu mà cô dành cho Tần Phong mãi mãi không phai nhòa.
Hải Quỳnh trở về nhà, tắt luôn điện thoại, cô vùi mình vào trong chăn khóc thương cho một tình yêu vừa mới nở đã nhanh chóng bị vùi lấp.
Hiểu Huy về nhà, đi ngang qua phòng Hải Quỳnh tiện tay mở cửa bật đèn giúp cô, đó là thói quen từ nhỏ đến lớn của anh. Nhưng khi đèn sáng vừa định quay lưng ra đi thì thấy một bóng dáng mờ ảo trên giường. Lo lắng lại gần xem, Hiểu Huy đưa tay sờ trán Hải Quỳnh, thấy cô hơi nóng thì lo lắng định giúp cô kéo tấm chăn ra khỏi người cho thoải mái.
Nhưng Hải Quỳnh đã tỉnh giấc và bảo:
- Em không sao, chỉ là em hơi mệt thôi.
- Đã uống thuốc chưa?
Hải Quỳnh lắc đầu.
- Anh đi nấu chút cháo cho em?
Hải Quỳnh không nói gì, cô mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Cảm thấy hai hốc mắt đau rát và mệt mỏi vô cùng, cô đã khóc quá nhiều.
Hiểu Huy đi ra, lát sau trở lại với tô cháo còn bốc khói trên tay khẽ lay Hải Quỳnh dậy.
Hải Quỳnh uể oải ngồi dậy, hai mắt đã sưng đỏ lên, Hiểu Huy thấy vậy thì lo lắng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì à?
Hải Quỳnh không nói, cô đón lấy tô cháo đặt trên bàn thổi nhẹ và ăn, cô cảm thấy rất đói, sức lực cùng kiệt cả. Ăn được một chút, cô thể có chút phục hồi, Hải Quỳnh mới nói:
- Anh, em xin nghỉ việc rồi.
- Ừ! – Hiểu Huy đáp ngắn gọn, cũng không gặn hỏi gì thêm. Nhìn bộ dạng của em gái, Hiểu Huy thấy thương vô cùng. Trước nay bao bọc em gái trong vòng tay, anh không muốn em gái phải chịu bất cứ tổn thương nào. Cho nên cũng không muốn đưa ra câu hỏi làm khó Hải Quỳnh.
Kiên nhẫn đợi Hải Quỳnh ăn xong, giúp cô uống thuốc, Hiểu Huy mới đi ra khỏi phòng thì Minh Trang chạy tới.
- Anh, Hải Quỳnh có nhà không?
- Có, đã xãy ra chuyện gì – Hiểu Huy cau mày nhìn vẻ mặt sốt sắng của Minh Trang, anh biết Hải Quỳnh nhất định có chuey65n gì đó mà muốn giấu diếm.
- Chuyện gì là chuyện gì? Em thì có thể xảy ra chuyện gì mà anh hỏi – Minh Trang thè lưỡi cười đáp, đánh lừa ánh mắt của Hiểu Huy.
Hiểu Huy lườm Minh Trang một cái, mắng:
- Con bé này, sao lúc nào cũng ăn nói ngang như cua thế hả?
- Hihi, anh cho con cua này cái gì ăn đi, đói bụng quá hà, em vào phòng Hải Quỳnh chơi một chút.
Nói rồi, Minh Trang chạy thẳng lên lầu vào phòng Hải Quỳnh, Hiểu Huy nhìn theo lắc đầu chịu thua đứa em gái này.
- Này! Xảy ra chuyện gì vậy? Tần Phong gọi cho Quỳnh nhiều lần mà không được, gọi cho mình loạn xị lên kia kìa – Minh Trang vừa vào phòng lặp tức nhảy lên giương hải Quỳnh lay cô tỉnh dậy.
Hải Quỳnh bị Minh Trang quấy rầy đành ngồi dậy đáp.
- Không có gì, mình hơi mệt thôi.
- Vậy sao lại xin nghỉ việc. Tần Phong lo lắng lắm, ảnh bảo mình hỏi xem có phải ai ăn hiếp Quỳnh không kìa.
- Chỉ là mình không thích làm việc ở đó nữa thôi – Hải Quỳnh lắc đầu.
- Không phải ông cụ non hồi nãy nói gì chứ – Minh Trang khỉnh mũi hỏi.
- Anh Hiểu Huy không nói gì hết – Hải Quỳnh lắc đầu nói.
- Vậy thì chuyện gì, kể cho mình nghe mau.
- Không có chuyện gì cả – Hải Quỳnh không rõ mối quan hệ giữa Tần Phong và Minh Trang thế nào, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn kể cho Minh Trang biết.
- Còn coi mình là bạn không? Nếu như Quỳnh không kể, mình lập tức ra về, từ nay về sau chúng ta không còn là bạn – Minh Trang cố tình uy hiếp, cô nhìn sắc mặt vô cùng kém của Hải Quỳnh, biết là đã xảy ra chuyện gì rồi, cô nóng lòng muốn biết đành ra tối hâu thư đe dọa, rồi dỗ ngọt thêm – Nói cho mình nghe, chúng ta cùng giải quyết.
Hải Quỳnh bị Minh Trang đe dọa, miễn cưỡng đồng ý ngồi dậy định kể lại mọi chuyện thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bật ra, ba gương mặt quen thuộc xuất hiện.
Phương Hồng vừa bước vào nhìn thấy Hải Quỳnh thì đanh giọng hỏi thẳng:
- Bà nói đi. Tại sao lại chia tay với Khánh Vũ.
- Là Khánh Vũ nói cho mọi người biết chuyện à. Anh ấy bảo ba người đến đây hỏi mình à – Hải Quỳnh ngước mặt hỏi.
- Chuyện đó không cần thiết phải biết. Bây giờ bà nói đi, tại sao lại chia tay với Khánh Vũ – Phương Hồng vội gạt ngang câu hỏi của Hải Quỳnh.
- Không tại sao cả, chỉ là vì mình phát hiện hóa ra mình chưa hề yêu anh ấy, chỉ xem anh ấy như một người bạn nương tựa mà thôi – Hải Quỳnh uể oải đáp.
- Quỳnh nói dối, tất cả đều là do cái tên Tần Phong đó mà ra. Có phải hắn ta đã nói gì với Quỳnh rồi không? – Phương Hồng lên tiếng phản đối câu trả lời của Hải Quỳnh.
- Không liên quan gì đến Tần Phong cả, tất cả là do mình – Hải Quỳnh lập tức phủ định.
- Hải Quỳnh, đừng có ngốc nghếch như vậy, Khánh Vũ rất tốt với bà. Còn Tần Phong anh ta…- Lê Phương muốn nói nhưng lại không dám, cô cúi mặt suy nghĩ xem có nên nói với Hải Quỳnh hay không thì Minh Trang đã xen vào vào.
- Khánh Vũ và Tần Phong, ai cũng tốt cả. Hải Quỳnh đang mệt, chuyện này để từ từ bàn đi.
- Làm sao từ từ được chứ, chẳng phải đã bàn bạc ngày cưới hết rồi sao. Cũng đã thông báo cho gia đình hai bên rồi, bây giờ Hải Quỳnh lại nói chia tay không đám cưới, bảo Khánh Vũ phải làm sao. Anh ấy còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa chứ – Phương Hồng phẫn nộ lớn tiếng quát.
- Hiểu Huy có nhà đó – Minh Trang giật mình khi thấy Phương Hồng lớn tiếng quát tháo như vậy vội nhắc nhở.
Hải Quỳnh cũng sợ hãi, nét mặt vốn mệt mõi càng xanh xao hơn. Cô vội đứng dậy rồi nói:
- Để mình nhờ anh Hiểu Huy đi mua đồ, sẵn lấy nước uống luôn. Lúc đó muốn nói gì thì nói. Mình sẽ im lặng nghe mọi người **** mắng.
Nói xong cô đi ra ngoài, để lại bốn người bạn, sắc mặt không được tốt. Minh Trang nhìn dáng vẻ yếu ớt của Hải Quỳnh thì thương xót vô cùng, cô liếc mắt nhìn Phương Hồng khẽ trách.
- Vừa lòng chưa?
- Tui không cố ý – Phương Hồng ăn năn nói, nhưng sau đó ngẩng đầu lên nhìn Minh Trang trách – Nhưng bà nói Tần Phong tốt là sao chứ hả. Anh ta thì có cái gì tốt cơ chứ.
- Haiz! Mình thấy Tần Phong tốt hơn kẻ cơ hội như Khánh Vũ nhiều – Minh Trang nhìn Phương Hồng cười mĩa mai nói. Sau khi hiểu được toàn bộ câu chuyện thì sự kíng trọng dành cho Khánh Vũ đã bay biến đâu mất nhường lại sự khi rẽ trong lòng cô.
- Ý bà là sao chứ. Ý bà là đang bênh vực cho Tần Phong à – Phương Hồng tức giận quắc mắt nhìn Minh Trang hỏi.
- Tui không bênh vực ai hết, tụi chỉ nói sự thật thôi – Minh Trang khẳng khái đáp.
- Sự thật gì chứ? – Ngọc Yến chớp chớ mắt hỏi, Lê Phương và Phương Hồng cũng nhìn Minh trang dò xét.
- Hải Quỳnh từ trước đến giờ chưa từng yêu Khánh Vũ, cậu ấy chỉ yêu Tần Phong mà thôi. Chỉ có Khánh Vũ mặt dày tự chạy đến nói dối mình là bạn trai của Hải Quỳnh – Minh Trang đáp.
- Đó là chuyện trước kia, là chuyện trước khi Hải Quỳnh bị mất trí nhớ. Nhưng sau đó chẳng phải chính bà cũng đã nói, vì quá đau khổ khi biết Tần Phong phản bội khiến Hải Quỳnh quyết định quên đi tình yêu với anh ta hay sao? Khánh Vũ chỉ là muốn giúp Hải Quỳnh quên đi đau khổ mà thôi – Phương Hồng bực tức nói.
- Tui hỏi bà, có phải bà nói chuyên mất trí nhớ của Hải Quỳnh cho Tần Phong biết phải không? – Ngọc Yến
chất vấn Minh trang.
- Phải, là mình nói cho anh ấy biết – Minh Trang trầm tư đáp.
- Tại sao?
- Vì mình nợ anh ấy một ân tình. Anh ấy đã đòi mình phải trả.
- Ân tình gì mà đến nỗi bà bán đứng bạn bè như thế chứ – Lê Phương nghe vậy liền lớn tiếng trách – Bà phải biết nếu Hải Quỳnh vì thế mà bị kích động thì sao. Sao bà có thể làm như vậy chứ.
- Ai cũng có thể trách tao, nhưng mày thì không thể. Bởi vì món nợ đó là do tao gánh dùm mày – Minh Trang quát lại Lê Phương.
Lê Phương nghe Minh Trang nói thì giật mình kinh hãi, cô ngay lặp tức biết được món nợ năm xưa là gì. Cô run run nhì Minh Trang, Minh Trang cũng thở dài ngồi xuống bên cạnh Lê Phương rầu rĩ nói:
- Trước khi chúng ta tốt nghiệp, sau khi tụi mình gom tiền lại để đưa cho tên khốn đó lấy lại những tấm hình của bà bị chụp lén. Hắn ta lại tiếp tục tìm mình đề đòi tiền, lúc đó bà vẫn còn bị shock khi biết mình bị chụp lén dẫn đến suy nhược thần kinh, lại còn bận rộn thi cử. Cho nên mình không muốn nói ra sợ mọi người bị hoảng sợ mà ảnh hưởng. Tiền đã dồn hết đưa cho hắn nên mình không còn tiền, ngay lúc đó mình gặp Tần...