cho em kìa, em ăn đi kẻo nguội. nói xong chị mở cửa xuống nhà. –Nhớ đánh răng đã nhé! nói rồi chị đóng cửa lại để cô tự nhiên.
Hành động của chị giống hệt anh cô điều đó khiến tim cô như thắt lại, nhói lên. Anh cô luôn quan tâm cô nhưng trong mọi tình huống anh đều tỏ ra điềm tĩnh và để cô tự do. Từ khi anh ra đi hình bóng của anh được thay bằng sự có mặt của chị, có chị và nhờ chị cô cũng nguôi đi được phần nào bởi sự thiếu vắng anh trai.
Cô nhấc mình ngồi dậy mà toàn thân đau ê ẩm, cô gượng mãi mới ngồi dậy nổi, đặt chân xuống sàn đứng dậy vào WC nhưng…
Uỵch chân cô không trụ nổi khiến cô té xuống.
Đó là hậu quả của việc cả ngày hôm qua cô chỉ biết mỗi chạy cứ mỗi lần té cô lại đứng dậy tiếp tục chạy, càng chạy càng mệt mà càng mệt lại càng té nhiều; hành hạ đôi chân và giờ nó phản chủ là điều đương nhiên. Cô chạy từ lúc cậu bỏ về đến khi đã sức cùng lực kiệt cô mới lê thân tàn về, khi đó thì trời đã tối mịt.
(Mình chạy 3 vòng sân trường chỉ mất 3’ mà đã xịt khói đen rồi, Na nhà mình chạy cả bao nhiêu tiếng vậy mà chịu được PHỤC)
Đi được nửa số bậc thang nghe có tiếng động chị Trâm Anh quay người lại *chắc Na Na té rồi* chị đoán.
Đúng lúc ấy nội cũng chạy lên định lên phòng cô xem sao nhưng chị ngăn lại:
- Nội đừng lên lúc này, hãy để Na Na tự đứng dậy, hãy để nó một mình.
- Nhưng…nhìn vào mắt chị đầy cương nghị cụ cũng nhất trí; hai người cùng xuống nhà.
*Sao vậy chứ? Chân mình…sao không chút sức lực vậy?* cô hoảng loạn.
Giờ cô mới nhớ ra việc tự hành hạ đôi chân của mình ngày hôm qua. “Không thể gục ngã khi mình chưa ngã gục” cô lấy hết sức cố đứng dậy nhưng hễ đứng lên chân lại quỵ xuống, mãi mà không đứng nổi.
Cô bất lực, hét lên:
- AAAAA…hộc hộc cô thở hắt ra sau tiếng hét dài.
Dưới nhà, nội và chị Anh nghe tiếng hét của cô liền chạy lên nhưng chị cản nội.
- Để con lên được rồi, chắc chỉ chuyện con gái thôi nội.
Nghe chị nói chuyện con gái nội đồng ý luôn.
- Vậy con lên lẹ đi xem nó có sao không.
Mở cửa thấy cô đang nằm dưới sàn chị vội đỡ cô dậy, ngồi lên giường.
- Em có sao không?
- Chân em…mặt cô dại đi.
- Chân em làm sao? chị Trâm Anh lo lắng.
- Em không biết…em…em không đi được. cô lắc đầu.
- Chắc tại em đang mệt nên không đủ sức để nó làm việc đấy thôi, em đừng lo. chị trấn an cô.
- Nhưng lần này con cảm thấy khác mấy lần trước nội ah. cô nói.
- Mấy lần trước em ốm cũng có đi được đâu. chị dẫn chứng thêm.
Cô im lặng
Không nói gì thêm chị chạy vàoWC, lúc ra bưng
một ca nước cùng nhíp đánh răng, khăn mặt và một cái chậu nhỏ cho cô.
–Đây, em đánh răng đi.
Cô cầm nhíp đánh răng lên *mày tệ đến mức phải để người khác hầu cơ đấy Na ạ*, nhìn chị Trâm Anh cô thấy rất ngượng. Chị khẽ gật đầu và mỉm cười với cô. Không thể để mọi người phiền lòng cô nói:
- Em biết rồi, chị xuống nhà đi, để em được rồi.
- Ưhm, vậy để chị đi múc tô cháo khác cho em, nguội cả rồi.
Nội cứ đi đi lại lại dưới nhà, thấy chị xuống nội mừng:
- Bé Na có sao không con?
- Dạ không, chỉ là…có con nhện to trong phòng vệ sinh làm em nó giật mình hét toáng lên thôi. Nội yên tâm!
- Ờ nội gật gù.
Chị trở vào bếp hâm nóng lại cháo, nội định quay ra thì nhớ đến Kì Lâm không *không biết con bé đâu rồi mà từ sáng đến giờ không thấy?*
- À, Trâm Anh nè.
- Dạ, con nghe. chị trả lời, tay vẫn tiếp tục công việc. – Con có thấy…nhỏ Lâm không?
Nghe nội hỏi chị cười nhẹ đậy nắp xoong quay lại.
- Dạ con kêu Kì Lâm về chuẩn bị đi học từ sớm rồi ạ, lỡ mất buổi học thì hổng hết kiến thức. Con cũng đưa vở Na Na cho Kì Lâm chép hộ luôn rồi, nội đừng lo nữa nha; giờ nội ăn sáng đi kẻo lại mất sức đó nội nói xong chị lại quay vào bếp.
Nội gật gù, nhìn theo từng cử chỉ của chị nội nghĩ bụng nhưng không nói ra *Trâm Anh, con quả là một cô gái tốt. Nội cám ơn con nhiều lắm…! Haiz…Tuấn ah! Con không chỉ là một ông anh tồi, một đứa cháu hư mà hơn hết con là một thằng đàn ông tồi.*
Chị bưng tô cháo lên phòng cho cô, cô đang chảy tóc nhưng có vẻ cũng là khổ sở so với cô trong lúc này. Chị thấy thế liền đặt tô cháo lên đầu tủ đèn rồi cầm lấy chiếc lược trên tay cô.
- Để chị. chị chải tóc và buộc lại gọn gàng hộ cô. Cô ngoan ngoãn ngồi yên để chị cột tóc cho.s
Chải xong, chị bỏ lược xuống, bưng tô cháo lại trước mặt cô:
- Nghe lời chị, ăn vào mới có sức để đi được; phải ăn hết đó biết chưa? Cháo chị nấu đấy em ăn đi.
cô không nhớ ra là đã có sự có mặt của Kì Lâm nên cô cũng không nhắc tới.
thấy cô múc thìa cháo đầu tiên rồi đến thìa thứ hai…ba, chị yên tâm và đi xuống nhà. Vừa tới cửa cô gọi chị lại:
- Chị!
- Có gì sao em?
- Chị đừng nói chuyện này cho nội hay bất kì ai biết nha!
- Tại sao? chị biết cô đang nghĩ gì nên ngay từ lúc đầu chị đã cản nội lên đây, biết vậy nhưng chị vẫn giả nai xem cô nàng như thế nào.
- Em không muốn nội hay bất cứ ai phiền lòng và lo lắng về em.
Cả hai cùng im lặng, không thấy chị trả lời cô nói tiếp:
- Chị hứa đi!
- Chị biết rồi, em ăn đi nhanh lấy lại sức để nhảy nhót tung tăng nữa. Chị không chắc có thể dấu được nội lâu đâu. nói xong chị đóng cửa lại.
Trong phòng có người mà như trống không lâu lâu có tiếng thìa khẽ va vào thành tô vang lên tiếng “keng” nhưng không đủ lớn để phá đi sự tĩnh mịch hiện tại; và…cô đang tự kỉ.
- Hey you! Làm gì mà cười đắc chí vậy? thấy Bảo cứ lâu lâu lại cười khúc khích một mình như khùng Hoàng Lâm hỏi.
- Không có gì. ông trả lời.
- Không có gì? Không có gì mà ông cười như thằng vừa trốn viện á, lớp mình mà đứa nào cũng như ông chắc nơi này thành FUN CENTER mất, á ah hay là phải lòng em nào rồi hả?
- Tôi đã kêu không có gì rồi mà, ông thích ăn ốc thì vỉa hè có mà đầy. Nhá! Chỗ tôi không có, đi lo cho em Lâm của ông đi kìa trông phờ phạc quá. cậu hất mặt ra cửa lớp.
Nghe ông nói đến Kì Lâm, Hoàng Lâm vội nhìn theo hướng ông vừa hất mặt.
Kì Lâm đặt chiếc cặp lên bàn rồi ngồi phịch xuống gục mặt lên chiếc cặp ấy nhắm nghiền mắt lại, thấy nó bơ phờ mệt mỏi Hoàng Lâm vội chạy lại hỏi han:
- Cậu ốm ah? Kì Lâm không trả lời mắt vẫn nhắm.
Không thấy Kì Lâm trả lời Hoàng Lâm đành tự kiểm chứng, ông sờ trán Kì Lâm xem có nóng không. Nhưng vừa chạm vào thì Kì Lâm đã đẩy tay Hoàng Lâm ra.
- Tôi không sao cậu không phải lo, có lo thì lo cho bé Na kìa.
- Bé Na? Bé Na bị sao? Hoàng Lâm hỏi.
- Ai chocậu gọi là “bé” hả, cậu ấy có bé bỏng gì nữa đâu mà gọi người ta là “bé”! Kì Lâm gắt lên ngồi thẳng dậy nói.
Chớp chớp
Hoàng Lâm chớp mắt liên hồi nhìn nó.
- Coi như tôi sai, từ nay tôi không gọi “bé” là được chứ gì! Giờ thì nói tôi nghe tình trạng của Na xem nào.
Thấy thằng bạn “dại gái” cậu chỉ lắc đầu, mắt lại đang tập trung vào cuốn tiểu thuyết trên tay.
- Haiz…Kì Lâm thở dài, nó lắc đầu. –Chậc…chán lắm.
- Nghiêm trọng lắm ah? Hoàng Lâm hỏi.
Kì Lâm gật đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy chiều đi học về tôi với cậu ghé qua nhà Na Na thăm bả hen.
Gật
- Có gì mà thăm với hỏi, chắc là sợ tôi quá nên lấy cớ nằm lì ở nhà chứ gì? cậu cười khảy.
- Cậu vừa nói cái gì? Mắc gì nó phải sợ cậu chứ. Kì Lâm nói.
- Muốn biết thì về hỏi cô bạn yêu dấu có cái đầu lâu của cậu sẽ biết.
- Cậu thật quá đáng! Nó bệnh đến chết đi sống lại mà cậu còn nói vậy được à.
Nghe nói cô bệnh cậu hơi khựng lại *Cô ta bệnh thật sao?* nhưng không nghĩ nhiều cậu nhanh chóng đáp trả lại:
- Tôi nói gì sai ah?
Kì Lâm nghiến răng trèo trẹo, xắn ống tay định bước qua chỗ cậu thì Hoàng Lâm ngăn lại.
- Bảo nói vậy chứ không có ý gì đâu, thôi bạn bè có gì thì bỏ qua đi.
- Nhưng rõ ràng cậu ta có ý mà. Kì Lâm vẫn không chịu thua.
Ông thầy Khánh chủ nhiệm bước vào làm cả lớp im lặng đứng dậy nghiêm chào; cả nó, Hoàng Lâm và cậu cũng không giám ho he. Kì Lâm chỉ giám đưa cặp mắt liếc qua cậu đến cháy mặt.
- Hôm nay bạn Na Na bệnh nên không đi học được, lát học về các bạn ghé qua xem bạn ấy có sao không. thầy ra lệnh.
- Vâng. cả lớp đồng thanh trừ ông.
*Ông thầy này cũng đâu đến nỗi tệ* Kì Lâm nghĩ.
Buổi học trôi qua nhanh chóng.
Tan trường, song Lâm cùng chạy vào lấy xe lúc ra gặp cậu đang lững thững đi vào Hoàng Lâm rủ cậu:
- Đi với bọn tôi luôn không?
- Đi đâu? cậu hỏi.
- Thăm NA Na. Hoàng Lâm trả lời.
- Tôi không rảnh. cậu nói.
- Đồ máu xanh, bé Na ghét cậu cũng phải. Vậy mà lúc đầu tôi cứ tưởng…hic. Kì Lâm nói bỏ lửng rồi phóng xe đi thẳng.
- Thôi tôi đi đây, ông bận thì đi làm việc của ông đi hen. Hoàng Lâm nói xong nối gót theo Kì Lâm.
Cậu đút tay vào túi quần xách cặp lên vai trông rất ngông, nhưng trong đầu cậu lại đang băn khoăn điều gì đó thì không ai biết.
=v=v=v=v=
Vì đôi chân vẫn đang “giận” chủ bởi sự hành hạ của chủ mà vẫn chưa chịu đi nên cô phải nghỉ học mấy bữa nay, song Lâm thay phiên chép bài rồi lại giảng lại bài cho cô (đúng là có hoạn nạn mới biết ai là bạn chân tình của mình) Cô thì không chịu đi khám cũng không cho chị Trâm Anh gọi bác sĩ đến; nội rất lo vì mấy bữa nay cô không ra khỏi phòng rồi vốn dĩ cô là người rất hiếu động mà giờ lại chịu ngồi một chỗ như vậy.
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa phòng cô.
Nội vào đi, cửa không khóa! cô nói.
Cánh cửa mở ra nhưng không phải là nội mà là chị Trâm Anh.
- Chị, sao chị đến sớm vậy? cô đặt quyển báo trên tay xuống.
Chị ngồi xuống cạnh cô nói:
- Chị đi ngang qua đây tiện ghé qua xem em thế nào rồi.
- Vẫn vậy thôi chị ạ. cô xụ mặt xuống.
- Em có tập đi không vậy?
- Em cố hết sức rồi.
- Thực chất em đâu cần phải cố. câu nói của chị khiến cô giật nảy người.
- Ý chị là sao? cô vờ không hiểu.
- Em hiểu ý chị mà, đúng không? chị đưa ánh mắt dò xét nhìn cô nhưng đã biết trước được câu trả lời nên chị hỏi để thay cho lời khẳng định đấy thôi.
Cô ngượng đến chín mặt *Không lẽ chị…*
Thấy cô lúng túng chị đành thả cửa, lái chèo đi chỗ khác.
- Chị đã bảo em là để bác sĩ khám cho mà cứ bướng. Mình đã dùng hết biện pháp đâu mà nói cố hết sức.
*Phù…* cô thở phào. *Vậy mà mình tưởng*
- Không, chị đừng gọi bác sĩ nha! cô xua tay.
Chị Trâm Anh thở dài, chịu thua cô:
- Tùy em! Thôi chị có việc bận phải đi rồi, trưa chị lại ghé.
- Vâng. cô đáp nhẹ.
Chị Trâm Anh xuống nhà chào nội nhưng không thấy nội nên chị đi luôn (nội đang đi thăm “người tình bé nhỏ” của nội rồi mà sao thấy được. Khekhe)
…
Tối hôm ấy
- Bé Na ơi! nội mở cửa gọi cô.
- Dạ
- Con đi với nội không?
- Đi đâu hả nội?
- Qua nhà bà Ba ăn chè, nay bả nấu chè rồi gọi hai ông cháu mình qua ăn.
- Thôi con không đi đâu, nội đi đi.
- Con cứ ngồi trong phòng cả ngày vậy sao chịu nổi, đi cho khuây khỏa hít thở khí trời mới mau khỏi bệnh chứ con!
- Con không thích. cô nhìn ra pgiá cửa sổ, nói.
Hiểu ý nên nội không ép nữa.
¬- Vậy nội cũng không đi nữa. nội buồn bã định xuống nhà.
- Sao vậy nội? cô gọi với.
- Haiz…để con ở nhà một mình, con gái con đứa, lại còn đang bệnh nội không yên tâm.
- Chậc…nội không phải lo cho con đâu con lớn rồi chứ bé bỏng gì nữa đâu, hơn nữa lát có chị Trâm Anh ghé qua chơi với con mà nội (nổ); nội cứ yên tâm đi ăn món chè ngọt ngào đang nghi ngút khói ở nhà ngoại đi! cô nói rồi nháy mắt tinh nghịch.
- Con nhỏ này. nội gườm yêu.
- Thôi nội đi đi kẻo ngoại monggggg. cô cố tình kéo dài ra.
- Con không sao thật chứ?
- Thật, nội yên tâm! cô vừa nói vừa hất hất tay về phía nội.
- Ừ…vậy con ở nhà cẩn thận, nội đi nghen.
- Vâng, nhớ để phần con nha nội! hihi.
- Ờ
Nội đóng cửa phòng lại, trong phòng một mình cô lại ngẩn người nhìn ra phía cửa sổ ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời xa xôi và tự kỉ.
Được một lúc thì điện thoại cô rung lên
Có tin nhắn
Cô cầm điện thoại lên mở tin, đọc xong dòng tin nhắn tim cô lại như bị ai bóp chặt nhói lên.
“Em đã quên lời anh dặn rồi sao?
Mạnh mẽ…là em gái của anh”
Là số của anh Tuấn, đã bao lần cô gọi lẫn nhắn tin đều không bao giờ trả lời, nhưng tại sao giờ lại có tin của anh gửi đến.
Những ngón tay run rẩy vội vã, cố gắng bấm số gọi lại nhưng…“ò í e…thuê bao…” kết quả nhận lại là giọng nói “thỏ thẻ” của chị tổng đài chứ không phải của anh trai.
- Anh thật tàn nhẫn anh biết không? cô rít qua kẽ răng, mắt nổi lên những tia đỏ au. –Hực…em ghét anh. cô nghẹn ngào, nhưng nước mắt thì không. Cô đánh vào mặt con gấu của anh tặng vào sinh nhật của cô trước hôm anh đi vài ngày.
Sau khi cô khóc tầm tã lúc anh đi, kể từ đó đến nay cô không hề rơi thêm một giọt lệ nào cho chuyện gì, cho ai.
- Anh đang ở đâu?…Em nhớ anh. cô thốt lên, ôm lấy con gấu vùi mặt vào bộ lông nó rồi thiếp đi từ lúc nào cũng không hay.
Sáng hôm sau cô dậy, làm về sinh cá nhân chuẩn bị cặp sách đến trường từ sớm. Lúc ấy nội đang khò khò nên cô để lại lời chào trên tờ giấy ghi chú rồi dong xe đạp đi.
Cô đi sớm cũng chỉ muốn đi dạo lâu hơn dưới hàng cây trên vỉa hè từ nhà đến trường rợp bóng mát rượi. Vừa dạo vừa nghe những bản hòa tấu piano êm dịu, tiếng piano từng bước đi vào tâm hồn giúp thanh lọc mọi ưu tư đưa ta về chốn bình yên.
Cuối cùng cũng đến trường, bước vào lớp hầu như đứa nào cũng bu quanh cô, từ lúc nghe tin cô bệnh ngày nào bọn nó cũng đến chơi làm loạn mê cung của nội vậy mà giờ gặp vẫn như đã xa cách lâu năm vậy cứ nhặng cả lên.
- CHÚNG MÀY CÓ IM KHÔNG THÌ BẢOOOOOOOO? Kì Lâm quát như sấm làm đứa nào cũng sợ bà la sát mà tránh ra hai bên để nó đi vào giữa.
- Mày đi học được rồi hả? Mà mày đỡ chưa? Ờ mà đỡ rồi mày mới đi học chứ nhỉ! Hihi…lại gần cô lập tức nó đổi sắc mặt, nắm tay cô nói không ngớt, làm cô nhức cả tai. Bọn nó thì đứng nhìn lắc đầu ngán ngẩm rồi tản ra ai về chỗ nấy.
Cô không chịu nổi cái mồm lia tia của nó nữa, đưa hai tay hình chữ X ra trước miệng Kì Lâm.
- Xịt tóp ngay. Mày cho tao xin phút bình yên cái, có gì lát tao với mày tâm sự tiếp, OK?
Kì Lâm phụng phịu nhưng cũng thôi không tia miệng nữa.
Cô ngồi ngả người dựa đầu vào tường phía sau, mở to volume tiếp tục nghe nhạc.
Đang du dương tâm hồn theo từng nốt nhạc thì một bên phone bị giật ra, cô giật mình, lẫn tức giận *tên khốn nào giám chọc tức chị vậy, ngươi tới số rồi…* cô mở mắt thì một khuôn mặt đập vào mắt cô, chỉ cách mặt mình khoảng 5cm và đang dần tiến sát lạ. Nhưng nhờ phản xạ nhanh cô giật lùi mạnh về phía Kì Lâm.
- Cậu điên ah, định hù ma tôi sao?
Cậu lùi lại địa phận của mình, nói mà không thèm nhìn cô:
- Tôi tưởng cậu không giám đi học nữa.
- Sao tôi lại không giám?
- Vì sợ tôi.
- Ha ha hahahahahaaaaa…cô ôm bụng cười lấy cười để làm ai cũng đưa mắt nhìn cô như nhìn một “bệnh nhân”. –Tôi? Tôi sợ cậu ư…ha ha…cô chỉ vào mình rồi chỉ lại vào cậu.
- Buồn cười vậy sao? cậu hơi có thái độ.
- Ưhm! Hoàng Lâm trả lời nho nhỏ vào tai cậu thay cô.
Cậu xám mặt, tức giận nhìn Hoàng Lâm.
- Nhỏ nổi tiếng không biết sợ là gì đấy anh bạn! Hoàng Lâm lại nho nhỏ vào tai cậu lần nữa.
Hoàng Lâm thỏ thẻ vậy mà cô vẫn nghe được, cứ rúc rích cười
- Vậy sao? Vậy tôi sẽ là người làm cô ta biết sợ. cậu cố tình nói to để cô nghe.
- Mời, trước giờ người để tôi nể thì có chứ người để tôi sợ thì chưa. Để xem cậu độc tài tới đâu. cô lên giọng.
*Được, cô đã thích thì tôi sẽ nhích. Chuyện mình để tối tôi tính, haha* cậu tự đắc.
- Cô cứ chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi, kẻo đến lúc loạn thần thì tội nghiệp chết được.
Cô khẽ nhếch mép
- Tôi đang chờ đây, đã lâu chưa có ai làm tôi phải sợ *Từ lúc anh đi*. cô chợt lại nhớ về anh.
- Cái này là cô nói nhé.
Cuộc tranh luận kết thúc
Tự dưng trong cậu có thứ cảm giác rất kì lạ đang ngự trị, không biết sao từ lúc tới lớp nhìn thấy cô, cậu lại thấy vui vui. Không biết vì có người để cậu chọc phá hay vì…cái gì đó…vô định hình không xác định được.
Buổi học trôi qua rất nhẹ nhàng, đến khi tan học vẫn không có chuyện gì xảy ra ai về nhà nấy.
Cậu hồ hởi phóng xe tới tiệm tạp hóa gần nhà ngoại, loay hoay tìm gì đó (hình như là vũ khí bí mật cho phát nổ súng đầu tiên cho ngày mai). Lựa được những thứ mình muốn, cậu đạp một mạch về nhà. Thấy cậu tay xách nách mang ngoại hỏi:
- Làm gì mà nhiều đồ vậy con?
- Dạ, đồ con làm thí nghiệm ngoại ạ! cậu trả lời rồi chạy nhanh lên phòng với túi đồ đang sở hữu.
…
Chiều về cô thong dong xe đạp trên phố để tìm chút bình yên, nhưng đường dài đến đâu cũng có điểm dừng của nó.Cô đẩy cổng ra dắt xe vào, thấy có một chiếc xe máy đang dựng đó cô nhận ra ngay là xe của chị Trâm Anh. Cô hơi ngại khi đối diện với chị *Chắc chị ấy giận lắm…* đang suy nghĩ không biết nên thế nào thì chị Trâm Anh gọi:
- Na, về rồi hả em? Vào nhà rửa tay rồi cơm chứ. chị cầm đôi đũa, chỉ vào bếp.
Ngạc nhiên trước thái độ của chị Anh, cứ ngỡ chị sẽ giận lắm cô ngây ra một lát rồi lững thững bước vào nhà…vào bếp…tới bồn rửa tay…rồi ngồi vào bàn. Nội cũng ngồi còn chị thì bê tô canh cuối cùng lên đặt giữa bàn rồi cũng ngồi xuống đối diện cô.
Ai nấy đều cầm đũa
Chị gắp cho cô miếng sườn chua ngọt to nhất.
- Em ăn đi, bữa đầu đi học chắc mệt lắm nhỉ? cô chỉ biết nhìn chị thốt không lên lời.
Nói xong chị lại gắp thêm cho cô miếng rau xào, nem rán.
- Tôi già lẩm cẩm nên bị bỏ thừa rồi. nội tị nạnh.
- Hihi…chị cười rồi cũng gắp cho nội miếng sườn, miếng rau xào, nem rán như cô. –Đây, con mời nội; nội ăn cho nhanh lớn nha nội!
Cô nghe cũng phì cười, nhìn chị lúc này giống một đứa trẻ vô tư, ngô nghê nhưng chớ có nhầm đằng sau cái vẻ ngô nghê ấy là một người nhìn thấu tâm can người khác (rất chuẩn).
Nội thấy cô nở nụ cười hiếm hoi nên cũng hùa theo chị.
- Hình như nhỏ hơn bé Na kìa, nội không chịu đâu.
Và mục đích của nội đã đạt được, biểu hiện là nụ cười của cô tươi hơn lúc nãy.
- Nội này, khó chiều quá chậc chậc…kiểu này con phải tìm một bảo mẫu cho nội thôi. chị Trâm Anh đùa.
- Để em đề cử cho. cô giơ tay phát biểu, quên luôn cảm giác có lỗi lẫn ngại ngùng với chị.
- Ok! Mời em phát biểu. chị Anh đồng ý.
Cô kéo ghế ra sau đứng dậy hắng giọng:
- E hèmmm…tôi xin đề cử một vị bảo mẫu có tay nghề thâm hậu, rất thích hợp để chăm sóc bé Bảy (nội) đây. Đó là dì Ba gần gần nhà mình, sát sát giường mình…
- Em em…chị Trâm...