bầu trời kia là một đám mây đen dày đặc không thấy mặt trời.
Dù cho chân đang chaỷ máu khá nhiều nhưng cô vẫn gượng đứng dậy cố gào thét, nhưng đáp lại chỉ là tiếng của cô vọng vào không gian dội lại…**
=: =: =: =: =
- Này, này…cô có sao không hả? cậu cố gắng thoát khỏi đám ruồi nhặng kia xong định về nhà thì thấy cô cứ đứng đó, vai run lên bần bật nãy giờ mà không chịu đi. Cậu lại gần thấy mặt cô trắng bệt ra như cắt hết máu vậy, cậu hơi sợ lay cô xem thử cô có sao không.
Giật mình bởi tiếng cậu hỏi cô chớp mắt làm hai hàng lệ rơi xuống dù đã cố giữ lại.
- Cám ơn! Tôi không sao. cô thều thào.
*Cô ta cám ơn mình cơ đấy, hay tai mình bị ù tai?* cậu ngạc nhiên bởi thái độ cô lúc này.
- Cô không về sao?
- Ơm…không, cậu về trước đi.
Sợ rằng cô như vậy là tại cậu nên cậu hơi lo nhìn thẳng vào mặt cô để khẳng định lại nhưng bị cô gạt đi.
Cô không nói gì lặng lẽ cất bước nhưng đi vào trong công viên. Cậu mặc kệ cô bỏ về trước.
Hôm ấy, dù anh cô đã đi chân đang chảy máu cô cứ đứng trong công viên khóc cứ khóc và khóc mãi đến khi kiệt sức, nước mắt cũng cạn thì ngất đi cũng may đã có một người đưa cô về. Từ ngày anh cô đi, tuy nói rằng rất ghét anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nhưng cô vẫn âm thầm làm theo lời anh dặn. Riêng có việc dựng võ đài thì không bao giờ cô đấu đến vòng 3. Mãi đến hôm nay, khi phải tỉ thí với cậu cô cứ ngỡ mình đã quên mọi việc năm xưa nhưng lại không ngờ nó vẫn lẳng lặng sống trong cô ở một góc nhỏ.
Đã đợi anh quá lâu mà vẫn bặt vô âm tín, thất vọng? Lo lắng? Giận dữ? Ghét bỏ?…Cô vu vơ tự hỏi bản thân vì ngay lúc này cô cũng không biết mình nên như thế nào với ông anh trai này mới phải.
Chân cô chỉ biết chạy và chạy, cô chạy mà không biết mệt là gì. Trong đầu cô lúc này chỉ “đánh máy” được mỗi chữ “chạy” duy nhất và chân cô dưới sự chỉ đạo của “máy chủ”, nó chỉ biết răm rắp làm theo.
=: =: =: =
Nhà ngoại,
- Bảo, về rồi hả con? ngoại hỏi.
- Vâng! cậu mệt nhoài trả lời.
- Vào ăn trưa đi con! ngoại nói.
- Dạ? Ăn trưa ạ? cậu giật mình hỏi (đến cả cơm sáng cậu còn chưa ăn hột nào thì cơm trưa nỗi
gì chứ)
- Ơ, 11h rồi không ăn trưa thì ăn sáng hả ông tướng? ngoại trả lời. –Đừng nói là con chưa ăn sáng nghen?
Cậu gật gật đầu.
- Ý trời ơi! Ngoại tưởng con về muộn vậy đã ăn sáng cùng bé Na rồi chứ.
Ngoại nhắc đến cô, cậu thấy có chút lo lắng *không biết cô ta về chưa ta? Trông cô ta như vừa bị bắt hồn vậy!…ơ mà mắc mớ chi ta phải lo cho con nhỏ siêu sao chổi đó chứ*. Cậu không nghĩ nữa vào rửa tay rồi ra ăn cơm cùng ngoại.
Nhà nội…
- Sao trưa trật rồi mà nó còn chưa về vậy cà? nội chút lo lắng. –Chậc…haiz…chắc lại ngủ trong nhà sách rồi đây.
Nội nghĩ cô lại ngủ quên trong nhà sách như mọi khi nên không mấy bận tâm nữa (thói quen của cô khi đến nhà sách là tìm cho mình một góc nhỏ, ngồi đó lén đọc sách và rồi bén rễ ngủ quên luôn).
…+…
Buổi tối tại nhà nội,
- Na! Na ơi…Na…! K.Lâm gọi.
Không trả lời
- NAAAAA…nó bực mình hét to.
Trong nhà, nội đang khò khò trên sôfa vì coi phim hồi chiều rồi ngủ quên luôn (hai ông cháu không cùng chung AND mà sao giống nhau quá, cứ ngỡ chỉ có con nít mới coi phim rồi ngủ quên thôi chứ ai dè các cụ cũng vậy, đễ ngủ quên quá. Đúng là khi ta già ta lại trở về làm con nít. Đúng không cả nhà? Haizz…)
Kì Lâm đi đi lại lại trước cổng bất lực.
- NAAAA, bé NAAAAA!!! Kì Lâm cố gọi.
Có chút tác dụng, nội hơi cục cựa rồi dần tỉnh.
- Ai vậy? haiz…àaa…nội ngái ngủ hỏi, nhưng câu hỏi của nội chỉ đủ để mình nội nghe còn cô bé ngoài cổng thì vẫn đang la ó.
Không chịu nổi nội bật dậy ra ngoài xem thử, Kì Lâm thấy nội mừng khôn tả.
- Nội, con nè nội. Nội làm gì mà con gọi hoài nội không nghe?
- Nội ngủ quên mất, lúc chiều ngồi xem phim đợi bé Na rồi ngủ quên luôn hồi nào không hay, vào nhà đi con. nội vừa nói vừa mở cổng cho Kì Lâm.
Nghe nội nói Kì Lâm hỏi lại:
- Vậy Na đi đâu hả ông?
- À nó ra công viên rồi từ sáng đến giờ không thấy về cũng không biết đang ở đâu làm gì nữa con.
- Dạ? từ sáng ý ạ? Kì Lâm tròn to mắt hỏi nội.
- Ừ nội thản nhiên trả lời.
- 8h10 rồi, con nhỏ này định làm gì vậy ta? Hẹn mình 7h mà giờ này chưa về. Kì Lâm nhíu mày lụng bụng trong miệng.
Nội giật nảy người khi nghe Kì Lâm nói.
- Con nói sao? Mấy giờ rồi?
- Dạ?…Kì Lâm không hiểu mô tê nhìn nội.
Nội đi nhanh vào nhà nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường hoảng hốt.
*8H12’17” rồi mà nó vẫn chưa về*, Kì Lâm thấy nội chạy nó cũng chạy theo xem thử.
- Có chuyện gì hả nội?
- Nội không biết nữa nó đi từ sáng đến giờ mà chưa thấy về. nội lo lắng.
- Từ sáng đến giờ ạ? Kì Lâm hỏi lại.
- Ừ. nội gật đầu.
- Nó không nói với nội là nó đi đâu sao?…Hay là…nó đến nhà sách hả nội? Kì Lâm hỏi.
- Ừmm…nội…nội ngập ngừng suy nghĩ thử. –Nhưng mà nhà sách đó đóng cửa lúc 5h chiều rồi.
- A. để con gọi cho nó xem sao! Kì Lâm nhớ ra con dế của mình lấy ra ấn số phone rồi gội cho cô.
- Ừ con gọi lẹ đi. nội dục.
Tút…tút…tút…
Đầu dây bên kia không có ai trả lời, Kì Lâm ấn gọi lại lần nữa nhưng vẫn chỉ nghe chuông đổ mà không ai bắt máy. Kì Lâm ấn gọi lại mấy lần nữa nhưng kết quả cũng vậy.
- Sao rồi con? nội lo lắng, hỏi.
Kì Lâm chỉ lắc đầu.
- Gọi lại lần nữa đi con!
- Dạ! Kì Lâm lại ấn số.
“Thuê bao quý khách…tút tút tút.”
- Tắt máy rồi nội ơi. Kì Lâm bắt đầu lo lắng.
- Kì Lâm, chắc có chuyện gì với con bé rồi con ơi. nội hoảng loạn.
- Chắc không có chuyện gì đâu nội, hề…ông yên tâm. Kì Lâm trấn an nội nhưng thật sự nó cũng đanghoảng loạn không biết nên làm gì.
- Không đâu con, nội cảm giác được đang có chuyện gì với nó, nội phải đi tìm nó thôi.
- Nhưng biết đâu mà tìm hả nội? Kì Lâm ngăn nội lại.
Nội im lặng suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Mình đến nhà bà Ba hỏi cậu kia coi sao. nội nói rồi bước đi nhanh nhưng k kéo tay nội lại, nó thắc mắc.
- Cậu nào hả nội?
- Bảo học cùng lớp với con đó. nội trả lời gấp gáp (hồi sáng đi ăn với ngoại, ngoại đã kể cho nội nghe về Bảo và vụ phá xe đạp kia còn nội thì kể ngoại nghe về cô và vụ xe đạp đó luôn nên nội cũng biết sơ sơ về Bảo qua lời kể của ngoại
Ngạc nhiên, *sao lại có Bảo ở đây?* nhưng thấy nội đang gấp rút mà nó cũng muốn nhanh chóng tìm ra cô nên nó không hỏi nữa chỉ chạy theo nội.
Mải lo cho cô mà Kì Lâm quên bẽn đi chiếc xe đạp kia, nó quay lại lấy xe rồi chạy tới nội.
- Nội, lên đây con chở đi cho lẹ nội ơi.
Nội ngồi ra yên sau để Kì Lâm chở, đạp xe cổng nhà ngọai Kì Lâm đang định gọi to khi nhìn thấy ngoại thì nội cản lại.
- Khoan đã con, lỡ bả không biết gì lại lo lắng nữa thì phiền.
- Dạ? Dạ vâng, vậy để con thử cách này xem sao. Nội! Nội chịu khó núp đi xíu nghen nội.
- Ờ ờ nội biết rồi. nội lật đật núp sau hàng rào hoa xum xuê của ngoại đợi kết quả.
Thấy nội đã vào vị trí Kì Lâm mới gọi to:
- Ngoại, ngoại ơi ngoại!
Nghe có người gọi mình ngoại ra mở cổng.
- Ai đó? nhìn rõ người trước mặt ngoại cười hiền. –Kì Lâm hả con? Vào nhà chơi đi con.
- Dạ không…Kì Lâm nói vội.
Thấy Kì Lâm nói “không” ngoại nhíu mày, Kì Lâm ngập ngừng:
- Dạ…ạ…có Bảo ở nhà không ngoại? Kì Lâm nói rồi lén nhìn vào trong nhà.
- À, thì ra là tìm người ta. Giờ bà già này bị bỏ rơi rồi haiz…
- Dạ không, không phải vậy đâu ngoại, con có việc mà ngoại. Kì Lâm thanh minh.
- Thôi tôi biết việc của các cô cậu rồi.
- Thật mà ngoại, con đang có việc gấp lắm!
Thấy cô có vẻ gấp gáp ngoại không đùa nữa.
- Bảo về nhà rồi con ạ, tối nay chủ nhật nên nó tranh thủ về thăm nhà.
- Không có cách nào để liên lạc với cậu ta hả ngoại?
- Ừ, ngoại chịu, mà có chuyện gì vậy Kì Lâm?
Không để ngoại lo lắng nên cô “chèo thuyền rút quân”.
- À cũng không có gì đâu ngoại, thôi con về nha ngoại lúc khác con ghé ngoại chơi! Kì Lâm chào ngoại xong quay xe về.
Đợi ngoại đóng cổng vào nhà hẳn nội mới gọi Kì Lâm:
- Sao rồi con? nội mong tin.
Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu đầy thất vọng của Kì Lâm.
- Bảo về thăm nhà rồi nội.
- Vậy bé Na đang ở đâu chứ?
- Nội, nội gặp bé Na lần cuối ở đâu hả nội? (nghe giống cô trinh thám quá “lần cuối” cơ đấy)
- Hồi sáng bé Na ở công viên đánh cầu với cậu kia, còn sau sao thì nội không biết nữa. (trả lời nhầm chủ đề rồi nội ơi)
- Vậy là ở công viên, nội lên xe con chở nội.
- Ờ ờ…
Kì Lâm chở nội tới công viên để nội chờ ở cổng rồi vào cất xe, xong Kì Lâm chạy ra cùng đi tìm cô với nội. Hai người tìm trong công viên cả 30’ mà vẫn không thấy cô. Mệt lắm nhưng hai người vẫn chịu đựng chỉ mong nhanh chóng tìm ra cô. Nội với Kì Lâm lật tung mọi ngóc ngách trong công viên mà vẫn không thấy cô đâu.
Đã hơn 1h tìm cô nhưng không thấy, vì trời tối nội lại có tuổi rồi nên Kì Lâm đưa ý kiến:
- Minmhf tìm cũng lâu rồi, có khi bé Na về nhà rồi cũng nên. Hay là để con đưa nội về rồi nội ngồi ở nhà chờ nó còn con sẽ đi tìm nó tiếp.
- Con biết nó ở đâu mà tìm chứ? Thôi đẻ nội đi với con. nội nói rồi đi trước.
Kì Lâm kéo nội lại.
- Nội ơi, con biết mà nội con sẽ tìm thử những nơi bé Na hay đến với nhà của mọt số đứa bạn trong lớp con nữa.
- Nhưng…nội khô…không để nội nói hết câu Kì Lâm đã tiếp lời:
- Nội cứ yên tâm đi con nhât định sẽ tìm ra nó mà.
Không để nội nói gì thêm Kì Lâm chạy vào lấy xe chở nội về.
Đi được nửa đường thì hai người gặp Bảo đang đi trên vỉa hè, Kì Lâm vội kít xe lại chạy tới hỏi tới tấp Bảo.
- Cậu làm gì mà giờ này mới mò mặt ra hả? Bé Na đang ở đâu?
Bảo đang nghệt mặt ra không hiểu mô tê chi hết thì nội hỏi:
- Cậu có biết bé Na nhà tôi đang ở đâu không?
Thấy hai người có vẻ đang vội vã và rất lo lắng cậu nói:
- Dạ không ạ…hai người quá hụt hẫng với câu trả lời của cậu. –Có chuyện gì sao? cậu hỏi Kì Lâm.
- Hy vọng là không, từ sáng tới giờ Na chưa về nhà nữa. Nội với Lâm đi tìm cả buổi tối mà vẫn không thấy. Cậu không biết thật sao?
*Có khi nào con nhỏ này sợ quá rồi trốn luôn không ta? Mắc mà sao cô ta không về nhà nhỉ? Hồi sáng cô ta có vẻ không được bình thường cho lắm, tưởng chỉ bị sốc nhẹ chứ. Cô ta đi đâu được nhỉ…* cậu đang mải suy nghĩ nên không nghe Kì Lâm hỏi, thấy cậu cứ ngơ ngác lại có vẻ đang bình chân như vại nó quát:
- Tôi hỏi cậu có nghe không đấy?
Cậu vẫn không nghe thấy
- AAAAA Kì Lâm hét to vào tai cậu làm cậu bừng tỉnh.
- Aaaaa gì vậy? cậu ôm tai.
- Thôi cậu không biết thì thôi, mình về thôi Kì Lâm! nội nói.
Kì Lâm đồng tình, nguýt cậu một cái đến cháy mặt rồi đạp xe chở nội về.
Kì Lâm cố hết sức đạp xe thật nhanh về nhà nội, chở nội tới cổng nó để nội vào nhà rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Vừa quay đầu xe đạt chân lên bàn đạp định đạp thì…
Rầm
Kì Lâm để xe đổ tự do rồi vội chạy đến đỡ người (giống ma chơi hơn) đang đứng vất vưởng trước mặt mình.
Kì Lâm để xe đổ tự do rồi vội chạy đến đỡ người (giống ma chơi hơn) đang đứng vất vưởng trước mặt mình.
- Na, Na ơi! Mày có sao không? nhìn bộ dạng cô, Kì Lâm hoảng sợ tay chân luống cuống không biết làm gì ngoài cách vỗ nhẹ vào mặt cô mong cô tỉnh táo hơn.
Cô vì quá kiệt sức nên chỉ biết gục vào nơi có điểm tựa là vai Kì Lâm, mặt tái mét đi, mồ hôi nhễ nhại như mới tắm, tóc tai rối tung, mí mắt cố kéo lên rồi lại xập xuống mở không nổi, hơi thở mệt nhọc và…không tránh được việc cô ngất đi.
- Nội ơi nội!…Kì Lâm gọi.
Nội vừa bước vào nhà đã nghe tiếng Kì Lâm gọi, nội chạy ra. Thấy cô trong tình trạng xuống sắc nội quýnh lên.
- Bé Na ơi, tỉnh lại đi con!
- Nội phụ con đưa nó vào nhà đi nội. Kì Lâm nói.
Nội với nó đưa cô vào phòng ngủ để cô nằm trên giường, Kì Lâm chạy đi lấy khăn ấm lau mặt rồi vò lại lần nước lạnh đắp lên trán cho cô. Sờ tay cô lạnh ngắt nội vội đi pha cho cô cốc trà gừng để sẵn trên tủ đèn.
- Lạnh quá! Hực…anh ơi em hừhừ…lạnh quá hừhừ…
Ngừời cô run lên từng hồi, có lẽ cô đang sốt.
- Haiz…nội nheo mày ủ não, thở dài mà thương cho cô. –Tội nghiệp con nhỏ.
- Mày lạnh hả? Kì Lâm sờ trán cô thấy đang nóng như cục lửa. –Đâu có trán mày nóng mà!…Chắc nó sốt rồi nội ơi!
- Hừhừ…khụ…hừ…em hực…lạnh quá…cô lí nhí rên lên.
- Để tao lấy thêm mền cho mày nghen. quá rành với “mê cung” của nhà nội Kì Lâm không cần hỏi han gì phi thẳng ra ngoài, khi trở lại nó mang thêm hai cái mền bự chảng đắp lên người cô. Được khoảng 5’ cô lại rên lên.
- Nóng quá…cô dùng chút sức còn lại đạp mạnh mền ra nhưng sức mạnh của cô bây giờ không đủ để giết một con kiến thì đạp sao nổi 3 cái mền đang đè nặng trên người mình chứ.
Thấy cô quằn quại khổ sở Kì Lâm kéo chăn ra cho cô. Nhưng chiến tranh nóng lạnh vẫn đang tiếp diễn trong cô không nghỉ. Được một chút cô lại trở lạnh, cứ thế đến mấy lần cô mới đỡ chút và thiếp đi. Kì Lâm thấy thương cho đứa bạn tội nghiệp của nó mà không làm gì được, nó bất lực trong lúc này nhìn cô mà nước mắt nó cứ tuôn ra. Nội vỗ vai Kì Lâm:
- Thôi con về nghỉ đi, mai còn đi học cũng muộn lắm rồi. Nội cám ơn con nhiều lắm!
- Nhưng con lo cho nó lắm. Kì Lâm không chịu về.
- Có nội lo cho nó rồi mà, về nghỉ đi con.
Kì Lâm vẫn khăng khăng, nó nắm tay nội đang đặt trên vai mình, nói:
- Con không sao mà nội, để nó vậy con không yên tâm. Nội cho con ở lại với nó nha nội.
Thấy Kì Lâm van nài, nội cũng đành cho nó ở lại.
- Haiz…ừ, vậy con gọi về báo cho sơ biết đi kẻo các sơ lại lo.
- Vâng, con cám ơn nội. Kì Lâm gật đầu lia lịa.
…
Kì Lâm để cô nằm nghỉ rồi theo nội xuống nhà.
- Vẫn không có tin gì về anh ấy hả nội? Kì Lâm hỏi nhỏ, chân vẫn bước theo sau nội.
Nội không nói gì chỉ khẽ gật đầu xác nhận.
- Thật quá đáng, anh ta đúng là kẻ vô tâm mà. Kì Lâm gằn lên, tay đập mạnh xuống bàn.
- Đừng nói vậy, nó cũng có nỗi khổ riêng mà con. nội nói tiếng bào chữa cho anh.
- Nỗi khổ của anh ta là gì con chưa thấy, con chỉ thấy người khổ là bé Na thôi ah!
Nội ngồi ngả lưng ra ghế sau thở dài suy nghĩ mông lung gì đó.
**Ngày ấy…
- Nội.
- Ơ bé Na đâu? Hai anh em đi cùng mà sao về một vậy.
Anh không trả lời
- Tuấn, con có nghe nội hỏi không? không thấy anh trả lời nội duc.
- Con có chuyện muốn nhờ nội!
- Chuyện gì nói nội nghe nếu được nội sẽ giúp.
- Sau này bé Na nhờ nội cả.
- Cái thằng này, tôi mượn anh nhờ chắc? Tôi lo cho 2 anh em cậu đến giờ đấy, gớm hôm nay lịch sự quá.
- Con không có ý đó, nội chăm bọn con rất chu đáo nhưng…sau này con đi rồi chắc bé Na buồn lắm, con gửi nó cho nội.
- Anh định đi đâu ah?
Anh không trả lời mặt cúi gằm xuống đất.
- Sao? Nói tôi nghe xem nào. nội ra lệnh.
- Vâng…
- Anh đi đâu? Lâu không?
- Nội đừng ghẹo con nữa.
Nội ngồi xuống cạnh anh, nói:
- Rồi, có gì nói nội nghe xem nào.
- Con…con cũng không biết nữa.
- Ơ, thằng nhóc này vậy là thế nào? Phải nói rõ thì nội mới biết được chứ!
Anh im lặng
- Chậc…con không nói tức là không có gì, không có gì thì nội đi đó! nói xong nội đứng dậy đi.
- Con có nỗi khổ riêng, hãy hiểu cho con.
- Nhưng con không nói thì nội biết gì mà hiểu.
Anh đứng dậy đút tay vào túi quần lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nội khiến nội lạnh cả xương sống, chưa bao giờ anh nhìn nội như vậy cả.
- Sau này nội nhớ cẩn thận, cả bé Na nữa. Nội nhớ giữ gìn sức khỏe! Con xin lỗi, …con là người anh tồi một đứa cháu hư anh cúi đầu chào nội rồi bước ra cổng bước lên một chiếc xế hộp màu đen nãy giờ đậu ở đó đợi cậu mà giờ nội mới nhận ra.
- Tuấn, Tuấn con đi đâu vậy? nội đuổi theo nhưng đôi chân đã có tuổi của nội làm sao nhanh bằng bốn “chân” của chiếc xế hộp kia, nội đành bất lực nhìn theo chiếc xe chạy.
(Sau khi bỏ cô ngoài công viên, không yên tâm lắm nên cậu ghé về nhà dặn nội và…cũng để gặp nội lần nữa)**
Kì Lâm thấy nội có vẻ trầm tư nên nó không giám làm phiền, Kì Lâm rón rén lên phòng cô khẽ mở của để không phát ra tiếng động rồi ngồi xuống cạnh cô.
*Mày khờ lắm mày biết không? Việc gì mày phải như vậy vì ông anh đáng xấu hổ ấy chứ. Haiz…* Kì Lâm vuốt mấy sợi tóc rớt xuống mắt cô lên, kéo mền sát lại cho cô.
Cũng thấm mệt vì phải chạy tìm cô cả buổi tối Kì Lâm thiếp đi bên cạnh giường cô nhưng nội thì hoàn toàn không chợp mắt được cứ ngửa cổ nhìn trần nhà đôi khi liếc qua cánh cổng như mong rằng sẽ có ai đó mở nó ra. Mãi đến gần sáng nội mới bắt đầu thiu thiu thìtiếng đồng hồ quả lắc trên tường điểm chuông 7h sáng, nội mở mắt ra thấy cũng đã trễ liền bỏ chiếc mền mỏng trên người mình xuống vào WC, xong xuôi nội định vào bếp nấu ít cháo cho cô và làm gì đó cho mình và Kì Lâm ăn thì đã thấy một cô gái đang lúi húi dọn cơm ra trông cách làm có vẻ rất chuyên nghiệp, thấy nội cô cúi đầu chào, dịu dàng nói:
- Nội dậy rồi ạ? Con mời nội ăn cơm, để con bưng cháo lên cho Na Na. không chần chừ cô gái bưng tô cháo hành thơm phức lên phòng cho cô.
Nội đang thắc mắc khó hiểu *tại sao con bé biết bé Na bệnh? Cái mền hồi nãy của nó đắp cho mình sao…?* nội hơi ngạc nhiên vì tối qua nội không hề báo cho chị về việc của cô nhưng sao chị lại biết được và lo chu đáo như thế.
(Đó là bạn gái của anh Tuấn (TRẦN THIÊN TUẤN), tên Vũ Trâm Anh, chị thua anh 2 tuổi. Khi anh bỏ đi không nói lời nào chị cũng đau đớn không kém gì cô, nhưng tự nhủ không thể gục ngã chị đã mạnh mẽ lên và lặng thầm đợi chờ anh dù trước lúc ra đi đã có lần anh có ý đề cập tới việc chị hãy tìm người khác để chăm sóc cho mình. Gia đình chị là dân trí thức nên chuyện chị với anh Tuấn qua lại chỉ 5 người biết (anh, cô, nội, chị và mãi đến sau này có thêm một người là Kì Lâm). Chị vừa đẹp người lẫn nết nên không ai ghét hay giận chị được lâu cả. Chị luôn chu đáo, hòa đồng và vui tính nhưng đôi khi chị rất nóng nảy và nghiêm khắc đặc biệt là với cô.)
Trên phòng…
Chị đặt tô cháo lên tủ đèn cạnh đầu giường cô rồi tiến lại phía cửa sổ kéo rèm ra để những tia nắng ấm áp ghé thăm cô. Thứ ánh sáng đó soi vào mắt cô làmcô khẽ nhíu mày cục cựa, cộng thêm mùi cháo hành thơm nức mũi của chị thì cô đã tỉnh hẳn.
Từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh, cô đang ngơ ngác *mình đang ở đâu đây?* tối qua cô sốt cao quá nên không nhớ được gì. Thấy mọi vật xung quanh rất quen thuộc cô thở phào trong bụng.
- Em tỉnh rồi à! Chị nấu cháo giải cảm...