khắc được nũng nịu trên lưng cậu nữa rồi. Nó sẽ vẫn ấm chứ? Hãy dành nó cho người xứng đáng với cậu nhé! Chắc cậu đang đau và thất vọng về tớ lắm; tớ cũng đau lắm Gia Bảo à! Nhưng thế này sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. Nếu còn bên cậu, tớ sợ một ngày sẽ làm cậu đau hơn bây giờ rất nhiều. Tớ với cậu…“xa” lắm cậu ạ. Chúng mình…đến đây thôi nhé!?*
o0o
Còn lại khách sạn…
Khách khứa bắt đầu bỏ về, sợ thông tin của bữa tiệc bị rò rỉ ra ngoài, Gia Huy phải tìm mọi cách để xử lí cho sự việc êm xuôi; nếu không chắc chắn sẽ có một sự kiện là chấn động lớn trên thương trường, tập đoàn sẽ lại lâm vào tình trạng khó đỡ mất.
…
Tất cả đã về hết, ngay cả những nhân viên vệ sinh cũng đã ra về. Chỉ còn lại mình cậu, mình cậu vẫn đứng đó.
- Rồi sẽ ổn thôi Gia Huy đến bên cậu.
- …
- Anh sẽ đưa em về.
- Hãy mặc em đi! cậu vô cảm thốt lên câu nói rồi bỏ đi.
Nếu là khi sáng, cô chắc chắn sẽ nhận lời cậu mà không cần do dự nhiều. Nhưng bây giờ…không thể, cô không thể xem như không có chuyện gì để vui vẻ đến với cậu được.
Sau bữa ăn ấm áp khi sáng ở nhà nội, Thiên Tuấn đã nói với cô tất cả, cả kế hoạch và dự định anh sắp thực hiện. Cũng là một người con, một người bạn, sao cô có thể không làm gì được. Bản thân cô cũng không muốn mình cuốn vào vòng luẩn quẩn thù địch, nhưng cô không muốn để Thiên Tuấn một mình mạo hiểm lần nữa. Nghĩ chuyện lâu dài với cậu, thực sự cô cũng không thấy gì phía trước mối quan hệ của hai người. Hoang mang, lo sợ, vô định, chính cô cũng không biết mình muốn gì, sẽ làm gì, sẽ đi về đâu. Nếu nhận lời cậu, cô sợ mình đã trói buộc cậu, lỡ có chuyện chẳng lành chẳng phải cô đã làm lỡ tuổi xuân, thời gian của cậu sao? Thà rằng cứ thế, một lần tổn thương để rồi sẽ không phải thương tổn nữa.
Liệu rằng lựa chọn và quyết định của cô có đúng???
Rời khỏi khách sạn, cầm chiếc áo khoác trên tay, bước đi thất thểu, lầm lũi trong đêm tối.
Cậu không biết mình muốn đi đâu, chỉ bước đi theo đôi chân đưa đẩy mà thôi…
- Vui anh nhỉ!?
- Uhm!
- Lần sau mình đến nữa nha!?
- Hai đứa mình thôi à?
- Uhm, hi.
- Không được.
- Tại sao? Anh không muốn đi với em đúng không?
- Không.
- Vậy tại sao?
- Đến với con chúng ta thì sao là hai được, ngốc ạ.
- …
Một cặp tình nhân khoác vai nhau đi bên đường nói với nhau. Nhưng những lời vô tình ấy như đang sát muối vào vết thương cậu mang. Cậu bị thu hút bởi cuộc trò chuyện ấy, hay đúng hơn là đang tìm được bóng mình trong đó.
Cũng là một buổi tối đầy sao…
**
- Vui quá, lần sau cũng được đến thế này thì nhất luôn. mắt cậu lonh lanh.
- Vào đó chơi nhiều, tốn nhiều tiền vé chứ gì.
- Nhưng vui. Mà có mỗi cái vé giữ xe thôi chứ nhiều gì đâu mà sợ tốn, hi.
- Hừm…cô nheo mắt.
- Hông hì hôi (không thì thôi), hông đi tớ đi với người khác. cậu vênh mặt.
- Với…với với ai?
- Muốn biết hông?
- …Ờh thì…nói thì nghe, ko thì thôi.
- Híhí, lại đây tớ nói nhỏ cho. nhìn mặt cậu gian không tả nổi.
Cô nhìn cậu dò xét, nghi ngờ.
- Nói nghe nè. cậu kéo cô lại, ghé sát tai cô. – Với gà con(baby) của tớ với cậu đó. Moahhh. cậu ấn nụ hôn mạnh lên má cô.
Người cô có chút máu nào thì thú thực nó đang tập trung về mặt hết cả rồi.
- Dễ thương quá, hi. cậu nói làm cô càng ngượng.
- Cậu…
- Nàng ngốc của tôi ơi, mình đi nào!
- Đi đâu?
- …cậu nhìn cô rồi bật cười thích thú, nhưng chỉ dám cười nhẹ vì sợ cô sẽ giận. Cậu đưa mặt mình lại gần mặt cô, vẻ nham hiểm. – Về nhà.
- Nhà!?
- Ngốc ạ. cậu bóp mũi cô. – Phải về ấp trứng thì gà con mới nở để đi chơi cùng tớ được chứ.
- Cậu…cô trừng mắt.
- Haha…cậu cười lớn rồi bỏ chạy.
- Đứng lại đó cho tớ!
- @#$%$…**
Cậu ngước lên nhìn nơi mình đang đứng.
Là trước cổng “CÔNG VIÊN X” (công viên hai người vẫn thường tới lui).
Những hình ảnh của cô gắn liền với nơi này hiện lên trong đầu cậu…
Nhìn lại hàng cây xanh, dãy ghế đá, …tất cả đều quen thuộc, vẫn vậy; nhưng con người thì đã khác.
Ngồi xuống chân mình đang đứng mà chẳng thiết quan tâm đó là đâu. Trên thềm đá, cậu cảm nhận được cái se se lạnh trong đêm vắng, cái đìu hiu gợn buồn trong tâm trí, cái man mác tận cõi lòng…
“Sẹt…” bỗng đâu, những “sợi dây tóc” sáng dài lóe trên nền trời đen ngòm. Phải chăng là dấu hiệu chuyển trời!?
“Ầm ầm ầm…Sẹt đùng…”
“Rích rích…lốp đốp…rào rào rào…”
Những hạt mưa bắt đầu xuất hiện và mỗi lúc một to hơn, dày hạt hơn, lớn hơn. Những hạt mưa rơi vào mắt cậu nhói rát, mưa thấm ướt dần hết lưng áo và tất cả.
Nước mưa có nóng không? Tại sao làn nước đang phủ lấy mặt cậu kia lại ấm nóng đến thế? Là nước mưa hay là nước mắt ai???
Thu người lại, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt đau khổ của mình, vai cậu bắt đầu rung lên theo từng hồi…
*Tại sao???…Từ khi nào?…Từ khi nào tôi đã đặt tình cảm của mình vào mối tình này quá nhiều đến vậy?…Có lẽ tôi luôn rượt theo bóng tình nên nó sợ quá mà bỏ chạy chăng? Hay là…tôi nên quay lại để nó rượt tôi?* cậu dằn xé lòng mình.
*Cậu có chắc sẽ vui khi đã làm tôi đau đớn thế này? Dù là một trò chơi…tôi vẫn muốn được lạc mãi trong ấy. Tại sao lại để nó kết thúc quá sớm đến thế?*
…Một vệt đen trải dài trên đất- một chiếc bóng…
Tiếng gót chân dẫm lên những vũng nước đi tới…
Những hạt mưa ngưng hẳn, dù cho vẫn nghe có tiếng rào rào…
xxx
*Na…cậu phải không? Làm ơn!?* cậu thầm nguyện cầu cho những gì mình đang nghĩ là đúng.
- Tớ biết cậu sẽ không bỏ mặc tớ mà! cậu đứng bật dậy, ôm chặt lấy người đang đứng cạnh mình.
Chiếc dù trên tay ai bỗng rớt xuống, nằm sõng xoài trên đất. Cả hai người đều chìm trong cơn mưa…
Mùi nước hoa Pháp quen thuộc xộc lên mũi cậu, thơm lắm; cậu có thể ngửi thấy rất rõ mùi nước hoa ấy dù cho bây giờ chỉ toàn là nước mưa. Nhưng cậu đã quên mất hay chưa kịp nhớ ra một điều rằng, Na Na của cậu không bao giờ xài nước hoa…
Vòng tay vừa xiết vội thật chặt bỗng từ từ nới lỏng và buông hẳn…
*Tôi đã sai, sai thật rồi sao?* hai vai cậu rũ xuống, dáng người vô định, cậu như chiếc bóng cứ khuất dần trong màn đêm.
…
*Hãy quên hết đi, hãy bỏ lại tất cả đi anh! Em sẽ cho anh tất cả!* bàn tay nắm chặt thể hiện quyết tâm của chiếc bóng còn lại.
- Hức…tiếng lòng đang được ai nén chặt từ một gốc cây cổ thụ bỗng nấc lên.
*Đây không phải điều mày muốn sao? Mày vừa lòng rồi mà, mãn nguyện rồi mà, đúng ý định mày rồi đấy thôi. Sao mày lại đau thế hả???* cô tự đấm vào lồng ngực mình thình thịch, nỗi đau ấy quằn quại khôn nguôi.
Cô chính là một kẻ tội nhân, cô đã phụ một tấm lòng, đã làm tổn thương một tâm hồn, đã phá hỏng một mối chân tình. kết án như vậy có lẽ đã quá nặng cho cô.
*Tớ xin lỗi! Người ấy…tốt hơn tớ, hãy mở lòng nhé! Nếu kiếp sau có thật, hẹn cậu nơi ấy!* cô quay lại, nhìn vào dáng cậu lần nữa…
Không được rồi, nhịp tim cô lại lỗi một nhịp. Tốt hơn hết, có lẽ cô nên rời khỏi đây, đã dồn hết công sức vào vai diễn này, cô không thể vừa để mình ra sân đã tự bỏ đi đất diễn của mình một cách hoài phí như vậy được.
- Sẽ nhanh thôi. Chào cậu của ngày hôm nay! cô gạt nhanh giọt nước trên má và quyết tâm bước đi.
Nhà nội…
Từng đợt khói thuốc trắng bay lên và hòa vào không trung của bầu trời mưa. Thiên Tuấn nghiêng mình bên ban công suy tư với ly cà phê đặc nóng không đường. Anh nhìn đi khắp mọi hướng. Bỗng…mắt anh dừng lại phía dưới lòng đường. Dụi điếu thuốc đang dở vào gạt tàn thuốc, anh đứng dậy…
…
“Két két kít…” Thiên Tuấn cầm chiếc ô ra mở cổng…
Cô vừa bước tới cổng đã bị chựng lại vì có Thiên Tuấn đứng cầm chiếc ô ở đó.
Cô từ từ ngước đôi mắt đau khổ, đỏ hoe lên nhìn Thiên Tuấn.
- …Hức…hức hức…hu hu hu…cô bỗng trở nên mềm yếu trước anh mình.
Thiên Tuấn tiến lại, cầm chiếc ô che cho cả hai. Anh đưa tay ra ôm lấy ót cô kéo nhẹ vào lồng ngực mình.
- Sẽ qua mau thôi. anh vỗ về cô.
- Hức hức, em mất hơi thở rồi anh ơi. Huhu…ức…cô nghẹn ngào.
*Đứa em gái tội nghiệp của tôi.* Thiên Tuấn cũng xót xa khi thấy em mình trong tình trạng này.
o0o
3 ngày sau…
Biệt thự Hoàng Gia
- Khụ khụ khụ…
“Cốc cốc” có tiếng gõ cửa phòng cậu.
…
“Cạch” cậu mở cửa.
Vừa mở cửa đã có một que thử nhiệt độ được Gia Huy đưa thẳng vào miệng cậu.
- Để yên đó. anh nói rồi đưa tay lên sờ trán cậu.
- Khụ khụ…cậu ho.
- Còn mệt không?
- Hết rồi.
(Phải rồi, chỗ bị bệnh và có vấn đề là con tim chứ đâu phải cơ thể của cậu đâu)
- …Anh tưởng em đang ngủ.
- …cậu không nói gì, để cửa đó rồi quay vào phòng, đứng trước gương và chỉnh lại chiếc cà vạt trên cổ mình.
- Em định đến trường à?
- Uhm.
- Sao hôm nay đến trường lại lịch lãm thế? Bình thường vẫn hay chê đồng phục là rườm rà, lôi thôi mà.
- …
Gia Huy nhíu mày khi cậu cố tình ngó lơ anh.
- Mấy hôm nay bận, anh chưa kịp hỏi em.
- …
- Sao…hôm đó em biết anh đưa Na Na đến mà chuẩn bị?
- Còn ai khác hiểu anh hơn em sao?
- Em biết trước là sẽ như thế?
- …
- Thảo nào em lại thản nhiên đến thế. Nhưng lỡ anh thay đổi quyết định lúc ấy thì sao?
- Anh bỏ rơi anh quản gia đã lâu rồi đấy.
-???
- Em nhờ anh quản gia quản anh, những gì anh làm hoặc không, tất nhiên em biết.
- Được lắm.
- …
- Còn chuyện này.
- …
- Sao em lại để Yuu vào công ty? Em biết rõ tình trạng của Yuu trong lúc này mà.
Cậu vẫn bình thản. Mở tủ và lấy ra một sấp tài liệu, cậu đưa ra trước mặt Gia Huy rồi khoác chiếc áo ngoài của bộ đồng phục vào, đút tay vào túi quần và đi.
- Đi sớm vậy? Anh đưa đồ ăn sáng qua rồi, ăn miếng rồi đi.
- Em không đói.
- Haizzz – Gia Huy lắc đầu, thở dài.
ooo
Hôm nay là ngày tựu trường, đã lâu không có cảm giác nhốn nháo, sợ sệt khi sợ vào học trễ. Cậu chọn cho mình một đôi giày và xuống phố, như bao lần khác, cậu đi học.
- Khụ khụ…trên con đường ấy, lâu lâu lại có những tiếng ho, nó khiến tim ai thắt lại.
Cô chỉ dám lén nhìn cậu từ xa ở phía sau…
o0o
Trường học…
Đã lâu mới được đến trường, tất cả đều háo hức được gặp nhau, đứa nào cũng nhốn nháo cả lên. Đứa hỏi câu này, đứa hỏi câu kia, làm cả đám cứ nhặng xị hết lên.
- A tía! một đứa trong đám hô lên khi thấy thầy Khánh đang đến gần chỗ chúng nó.
- Tía ơi con nhớ tía quá trời quá đất quá mây quá núi luôn á. Quỳnh ôm lấy bụng thầy Khánh, thủ thỉ như con gái với bố.
- Tía cũng nhớ con nữa nè. thầy Khánh cười mỉm chi.
- Thế không nhớ bọn con ạ? Kiên ghanh tỵ.
- Ra rìa rồi anh ơi. Haizzz Phát Xêkô vỗ vai Kiên, thở dài.
- Mấy đứa nói thế tội nghiệp tía, tía thương tất cả mà. thầy nở nụ cười hiền.
- Ờ mà…tao thấy còn thiếu thiếu. Phát Xêkô nói.
- Gì?
- Gì thế?
- Khổ quá, nó thì lúc nào chả thấy thiếu thiếu. Hiền mít ướt lên tiếng.
- Đừng bỏ mặc Phát Vy ơi…Hoàng Lâm thêm nếm.
- Mày hát gì hở ku kia? Phát Xêkô trợn mắt lên nhìn Hoàng Lâm.
- Hahaha haha Hoàng Lâm được đà cứ ôm bụng cười.
- Kì Lâm. Quỳnh vỗ vai Kì Lâm khi thấy nó cứ thụt thò như đang đợi ai đó.
- Hở?
- Đợi ai à?
- Uhm.
- Chắc là hai ông bà đó lo quần áo xúng xính rồi mới tới thôi.
- Tao không biết nữa. Kì Lâm cụp mi xuống.
- Sao? Có chuyện gì à?
Kì Lâm lắc đầu.
- Hú hú, Gia Bảo! một đứa nhảy lên gọi khi vừa thấy cậu xuất hiện.
- À há, chú mày đây rồi, sao đến muộn thế? Hoàng Lâm chạy lại quàng vai cậu.
- Ơ, bé Na của bọn tao mày dấu đâu rồi? Kiên hất mặt về cậu.
Cậu ngước mắt lên nhìn Kiên…
“Vi vuuuu” tiếng gió.
Ánh mắt của cậu như cơn gió lạnh thổi qua gáy bọn nó, làm tất cả đều lạnh ót, rùng mình, sợ hãi mà tránh ra. Có điều gì đó chẳng lành mà bọn nó đang cảm nhận được…
- Con chào tía! cậu đến trước thầy Khánh, lạnh giọng chào.
- Chào con, dạo này thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?
- Tía nhìn là biết rồi, khụ khụ. mới tự tin xong thì tiếng ho đã phản lại cậu, thiếu điều cậu muốn bay thẳng lên trời vào không trung và biến mất khỏi nơi này.
- Uhm, mà Na Na đâu con?
- Năm nay tía vẫn chủ nhiệm lớp chứ? cậu đánh trống lảng.
- …Ah…tía cũng không biết nữa, còn phải đợi xem phân công của nhà trường nữa con ạ.
- Con xin phép.
- Uhm.
Cả bọn đều nín thở nghe cậu nói chuyện với thầy Khánh. Không cười, không thể hiện cảm xúc, thật kì lạ.
- Có…có có chuyện gì vậy? Phát Xêkô lắp bắp.
Tất cả đều bíu víu lấy nhau thành một cụm, di chuyển từ từ đến cạnh thầy Khánh, cùng nhìn theo dáng cậu đang bỏ đi.
- Lạ lắm luôn các cậu ạ. Kiên làm mặt nghiêm trọng.
- Uhm. tất cả đồng thanh.
- Mọi người biết
tại sao không? Kiên
- Uhm…Sao? tất cả.
- Chắc chắn là có chuyện gì rồi. Kiên.
- …tất cả đều nhìn Kiên.
- Cái đó ai chả biết, nói cũng như không. Quỳnh chống nạnh.
- Hề hề. Kiên cười trừ.
- Hầy hầy hầy xuỵt. Hiền thúc bọn nó, hất mặt về hướng cổng.
Bọn nó không hiểu gì nhưng cũng ngó ra theo. Một dáng người quen thuộc đang đi từ cổng vào hướng bọn nó. Trông cô có vẻ tươi tắn hơn nhiều so với con người lúc nãy.
Để chắc chắn hơn, lần này bọn nó không chạy tới nữa mà đứng đợi cô đến chỗ bọn nó.
- Chào! Cô cười thật tươi.
- Bão phải không? Cấp mấy vậy? Hiền mít ướt ghé sát tay Kì Lâm nói nhỏ.
- Xì. Kì Lâm thúc vào hông Hiền làm Hiền im bặt.
- Chào tía! cô giơ một tay lên quá đầu chào.
Bình thường cô có bao giờ thế đâu, sao hôm nay…
- Đi trước nhé. cô đút tay vào túi, nói.
- Ực…tất cả bọn nó đều rướn cổ nuốt khan.
- Tía, tía tía tía. Kiên chạy lại. – Sao vậy tía?
Thầy Khánh cũng lắc đầu.
- Sắp đến giờ tập trung rồi, mấy đứa chuẩn bị đi nhé, tía đi có chút việc.
- Dạ vâng ạ!
- …
- Làm sao đây? bọn nó sốt xắng.
- Tình hình này không ổn rồi.
- Ờ, phải đấy.
- Bây giờ làm sao?
- @#$^%^$@…
Cũng thật may mắn khi cô và cậu có những người bạn là chúng nó.
Song Lâm nhìn nhau, chau mày khó nghĩ. Tất nhiên, cả hai cũng chỉ biết là cô và cậu đang có vấn đề.
- Phát! (tiếng gọi từ xa)
- …
- Ê bọn mày. Hoàng Lâm.
- Gì? cả đám cùng chựng lại.
- Hình như…tiếng nhỏ Vy.
- Hây ỳa, coi bộ không phải ku Phát nhớ mà là chú mày nhớ nó quá đó. Kiên.
- Không mà, rõ ràng là…đó, bọn mày nghe không?
- Không! tất cả đồng thanh.
- Nguyễn Chí Tâm Phát! lần này thì tiếng gọi ấy đã rõ mồn một sau lưng chúng nó.
Tất cả đứng hình cài giây rồi mới từ từ quay lại phía sau…Cả cô cũng không là người loại trừ bị thu hút bởi tiếng gọi ấy.
- Y ma. một đứa rùng mình.
“Cốc”
- Ma mị gì ở đây hở? một đứa khác gõ lên trán đứa vừa nói.
- Chứ tao nhớ nhỏ Vy bay bay rồi mà.
- “Bay bay”?
- Chậc, đi du học í.
- Ờ, sao nó lại về đây? Mà…nhìn mặt nó đang hằm hằm thế kia, có lẽ nào…
Tất cả liền im bặt, nín thở khi Vy bước đến gần bọn nó. Tất cả dần dạt sang hai bên và cuối cùng là để một mình Phát đứng nguyên vẹn nơi ấy.
Vy đứng trước mặt Phát và nhìn chằm chằm.
- Về đây làm gì?
- Gặp ông.
- Làm gì?
- …Vy bặm môi, trừng mắt khi Phát hỏi mình với giọng điệu ấy.
- Đáng lí…Phát ngập ngừng. – Phải để tui qua bển đón bà chứ. chưa nói dứt câu thì Phát đã ôm lấy Vy nhấc bổng lên xoay vòng vòng.
- Hiu huýt…Woooo…Đốp đốp đốp…@#$%^…tất cả bọn nó hết huýt sáo rồi lại reo hò, vỗ tay cho hai đứa.
Đứng một bên, cô cũng chứng kiến được cảnh của Phát và Vy. Cô thầm chúc mừng và vui cho hai đứa, bỗng thấy có một chút chạnh lòng nho nhỏ đang len lỏi trong cô. Hít vào…thở ra…cô lấy lại tự tin và mỉm cười bước đi.
Từ ô cửa sổ ngó ra, tuy hơi xa nhưng cậu cũng chứng kiến được tất cả mọi chuyện của hai đứa ấy, và cũng thấy cả con người đang đi tới kia nữa.
…
“Kẹt” Chiếc kêu nhẹ khi có người ngồi xuống.
Cô ngồi xuống cạnh cậu, vẫn là chỗ của năm trước.
- Chào! cô cười với ánh mắt châm biếm nhìn cậu.
Cậu không có phản ứng hay đúng hơn là đang coi người cạnh mình như vô hình. Trên tai đeo earphone nhưng không biết có đang nghe nhạc hay không!?
Cô nhướn mày, gật gù trước thái độ của cậu.
- Tôi tưởng hôm nay cậu không dám đến trường cơ chứ!? đau lắm, nhưng cô phải buộc lòng mình để nói ra những câu như dao cạo ấy.
- …cậu vẫn không trả lời, mắt nhắm, ngả lưng tựa đầu vào bức tường sau lưng.
Không đâu, không phải cậu không quan tâm đâu. Nếu để ý kĩ sẽ thấy ngay đôi chân mày đang nhúc nhích cố giữ bình tĩnh, nuốt nỗi đau ngược trở vào. Earphone không hề phát nhạc, thế nên từng câu chữ, từng hơi thở của cô, cậu đều nghe thấy rõ. Từ ngày hôm đó, trái tim cậu chưa lúc nào thôi nguôi ngoai khỏi nỗi đau ấy. Bây giờ cô xuất hiện, còn thêm những câu như cào xé những vết thương kia vẫn đang rỉ máu nơi cậu.
…
Bọn nó “hành quân” vào lớp, vừa vào đến cửa đã thấy ngay hai “hiện tượng” cuối lớp. Cả hai người đều trong một tư thế, ngả lưng ra sau tường, trên tai đeo earphone, khoanh tay trước ngực. Bọn nó không dám gây tiếng động mạnh hay nói to, vì sợ sẽ làm kích động hai người.
- Nóng quá đê. Hoàng Lâm bỗng nói to như cố tình để hai người nghe thấy, lấy tay cầm cổ áo mình nhấc lên nhấc xuống để tạo gió cho mình.
Hoàng Lâm tìm đến chỗ của mình và ngồi xuống, tiếp theo là Kì Lâm, và tất cả bọn nó.
- AAAAA…bỗng bé điệu (Diệu) hét toáng lên.
- Có chuyện gì vậy vợ? Quang béo lăng xăng chạy đến.
- “VỢ”??? tất cả bọn nó đều há hốc, tròn mắt nhìn ngạc nhiên.
- Hề hề Quang gãi đầu.
- Hức…hức…chồng mập bắt con nhện cho vợ điệu đi! Hức…bé điệu nói giọng chảy nước, nhõng nhẽo.
- Nhện, nhện đâu? Nó ở đâu? Vợ điệu chỉ để chồng còn đập nó nào.
- Huhu…ki…kia…kia kìa…bé điệu nhảy tưng tưng, chỉ về phía cuối góc lớp.
Chú nhện ấy đang lổm ngổm trên bàn cô…
- Gia Bảo! Nhện chỗ Na Na kìa. Quang nói.
Cậu như chiếc máy liền đứng phắt dậy, dang tay ra, che cho cô.
Là một chú nhện lớn.
Cậu lấy quyển vở, giơ lên cao và hạ xuống…nhưng quyển vở sắp va chạm với mặt bàn thì cổ tay cậu đã cứng đờ bởi đang bị một bàn tay khác ghìm chặt cổ tay mình.
Khi tay cậu đã dừng lại, cô thả tay mình ra và dùng một ngón tay của mình, đẩy tay cậu đang cầm quyển vở sang một bên.
Cô nhoài người ra phía trước một chút để gần hơn với chú nhện. Nhìn “âu yếm” chú nhện một lượt, cô thổi một hơi nhẹ vào nhện, khiến những sợi lông trên mình nó rung rinh rung rinh.
Tất cả đều nuốt khan…
Cô thổi lông nhện rung rinh, còn bọn nó thì lạnh ót, tóc gáy dựng hết cả lên.
Thế này nghĩa là thế nào??? Hẳn rằng trong đầu mỗi đứa đang tự đặt ra câu hỏi cho mình.
- Đừng...