* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Đồ Khốn! Sao Để Tôi Nhớ Cậu ? Full

nhường cho HLV trưởng đồng chí Trần Na Na!
- Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten…bọn nó làm nhạc miệng.
- E hèm…thời gian không còn nhiều tôi sẽ phổ biến kế hoạch cụ thể luôn nhé. Bây giờ mình chia thành 2 nhóm. Nhóm 1 gồm tổ 1 và tổ 2 do Bảo đảm nhận, nhóm hai gồm tổ 2 và tổ 3 do tao chịu trách nhiệm. Nhóm 1 theo Phát để tới nhà mới của thầy dọn dẹp sạch sẽ, lên danh sách những thứ cần mua và thực đơn bữa tối. Nhóm 2 mình sẽ đến bệnh viện, đúng 7h gặp lại tại nhà mới của thầy Khánh, OK?
- YES!!! cả lớp cô đồng thanh.
- Xí xí, no yes no yes, bọn tao biết gì mà mua, ăn gì mà nấu? Bọn tao trước giờ có đụng tới mấy thứ đó đâu. Vy nói.
- Yên tâm đi, tao sắp xếp hết rồi, chuyện nhà cửa giao cho Kì Lâm còn chuyện bữa tối thì đã có Bảo lo, bọn mày chỉ cần giúp họ là xong.
- Nhất trí luôn! Phát nhảy cẫng lên.
- Ok let’s go! cậu hô.
Bọn nó chia ra làm việc răm rắp như kế hoạch, nhóm 1 theo chân Phát Xêkô về nhà mới dọn dẹp. Nhà cửa dưới sự chỉ đạo của Kì Lâm loáng cái đã được bọn nó lo tươm tất, cậu thì lo phần bếp núc. Danh sách đồ nhà bếp cần mua của cậu lẫn đồ dùng sinh hoạt của Kì Lâm đã có đầy đủ, bọn nó kéo nhau ra siêu thị mua đồ.
…o…
“Cốc cốc cốc” cô gõ cửa.
“Cạch”
- Mấy đứa…
- Chúng em chào thầy!
- Ờ…các em vào đi!
- Anh/chị chào em! bọn cô đến bên giường con thầy.
- Bọn anh có quà cho em nak! Hoàng Lâm giơ túi quà lên khoe.
- Em chào anh chị! Em cám ơn ạ! cô bé có vẻ rất vui nói.
- Em tên gì? cô hỏi.
- Dạ anh chị có thể gọi em là Ti ạ!
Bọn nó bu quanh giường bệnh của bé Ti- một cô bé dễ thương, nhanh nhảu nhưng bất hạnh. Trong lúc đó, cô và Kiên nách ra ngồi xuống cùng thầy Khánh.
Mới hai hôm mà tóc thầy đã bạc đi nhiều, vết chân chim trên mắt rõ hơn, râu cũng dài hơn nhiều.
- Sao mấy đứa biết mà tới vậy?
- Điều đó không quan trọng, tại sao thầy lại dấu bọn em về việc đó? cô không tiện nói ra.
- Thầy xin lỗi!
- Bọn em không chấp nhận lời xin lỗi đó vì lỗi không phải của thầy. cô nhíu mày.
Cô nhét chiếc phong bì vào tay thầy.
- Cái gì đây? thầy Khánh hỏi lại.
- Bọn em không có nhiều nhưng bọn em muốn phụ thầy, thầy nhận cho bọn em đỡ áy náy, suy cho cùng thì cũng tại bọn em khiến thầy…
- Thầy không nhận đâu, còn việc thầy nghỉ việc là do thầy chứ không liên quan gì đến mấy đứa hết.
- Thầy phải nhận, thầy không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho bé Ti chứ, em ấy cần được chăm sóc chu đáo mà! Kiên nói.
- Nhưng thầy…
- Thầy nhận cho chúng em vui đi mà! Thầy như tía bọn em vậy, con cái giúp tía là điều đáng phải làm mà tía!
*Tía sao?* thầy rưng rưng.
- Thầy cám ơn các em! thầy mà có những đứa con thế này thì thật tốt.
- Thì bọn con mãi là con tía mà, tía có đuổi bọn con cũng bám chân không chịu đi đâu. Hì cô nói.
- Vậy là ổn rồi, tối nay tía xin bác sĩ cho bé Ti về nhà ăn bữa cơm nha tía! Kiên nói.
- Nhà…? Nhà thầy…thầy Khánh lấp lửng.
- Bọn nó chắc đang dài cổ ở nhà đợi tía con mình về đó, mình lên đường luôn đi tía! Quỳnh đề nghị.
- Ưhm thầy Khánh gật đầu đồng ý.
…v…
Chúng nó đã đợi sẵn ở cổng, thấy thầy về đứa nào cũng réo ầm lên.
- Thầy vào nhà đi thầy!
Bọn nó kéo thầy vào nhà.
- Tía! Tía thấy nhà mới được không ạ? cô hỏi.
- TÍA? cả đám ngơ ngác.
- Chính xác! Tía, tía, nghe hay chứ? Nhỏ Quỳnh khởi xướng ấy! cô trả lời.
- Thầy…ah tía thấy căn nhà được không? Nhìn nó vậy thôi chứ điện đóm nước nôi tía không phải lo lắng đâu, cứ xài mái thoải tía ạ!
- Bữa tối bọn con đã chuẩn bị xong hết rồi, tía với em ăn ngon miệng nha! cậu nói.
- Vậy mấy đứa về luôn hả? Sao không ở lại ăn cơm luôn? thầy xúc động nãy giờ chưa nói được câu nào, nghe cậu nói, thầy giữ lại.
- Được cái vườn trái cây sau nhà sai trái quá bọn con ăn căng rốn hết trơn rồi, hì. Kì Lâm xoa bụng.
- Ba ơi tía là gì ạ? Sao mấy anh chị cũng xưng với ba là “con”? bé Ti ngồi trên xe lăn giật tay áo thầy Khánh hỏi.
Đứa nào cũng phì cười bởi câu hỏi ngô nghê của Ti.
- Anh chị gọi tía cũng giống em gọi ba vậy đó! Hiểu không cô bé? cậu

xoa đầu Ti.
- …A em hiểu rồi ạ! Vậy tức là từ giờ em sẽ có 1 2 3…40 anh chị, sướng quá em là út. bé Ti vỗ tay.
Thầy Khánh nhìn Ti vui vẻ cũng an ủi được phần nào.
- Giờ cũng tối rồi, chắc ba mẹ bọn em đang ngóng ở nhà, bọn em phải về không ba mẹ lại lo lắng thầy ơi.
- Ờ mấy đứa về cẩn thận nha, thầy không biết nói gì…cám ơn mấy đứa nhiều!
- Không phải thầy mà là tía không phải em hay mấy đứa mà là con, các con mới đúng chứ tía!
Đứa nào cũng tặc lưỡi trước câu nói tỉnh queo của bé Ti.
- Hay! Hay!…Anh thích em rồi đấy cô bé! *chụt* Bảo hôn lên má Ti.
Mặt Ti ửng đỏ cả lên.
- Haha hahaha…mặt em ấy ửng lên cả rồi kìa, đáng yêu chưa. bọn nó cười ngắc ngư.
- Em cũng thích anh! *chụt* Ti kéo cậu xuống hôn lên môi cậu.
Cậu có bao nhiêu máu chắc giờ đều tập trung tại mặt hết, đến tận tai cũng đổi sang màu tía.
Không còn lời nào diễn đạt ngoài từ sock, đứa nào cũng mắt chữ O mồm chữ A, “ực” bọn nó nuốt khan + cứng họng.
- Ghê chưa? Em chuẩn là em anh đấy, gen của anh để lại mạnh thật! hahaha…ai bảo con nít khờ chứ? Nhút nhát nữa chứ? Hoàng Lâm nói.
- Thôi, về! chào thầy ah quên chào tía con về! cô bỏ đi trước, có vẻ hơi tức tối.
- Haha kiểu này Bảo phải ngàn lần kiên nhẫn nhé! Coi chừng bé Na từ mày luôn đấy! Kiên nói.
- Mày…chỉ được cái nói đúng! Haha Hoàng Lâm tiếp.
- Về thôi! Bọn con chào tía, chào bé Ti nghen! Kì Lâm nói.
 
 
- Bọn mày về trước đi hen tao có tí việc. nói xong cậu bỏ chạy theo cô.
- Haizzz Bảo nhà mình dính chưởng ái tình của Lý Mạc Sầu roài! Chậc chậc thuốc giải hơi khó kiếm đây! Hehe Quỳnh nói. – Thôi ta về nào anh em!
- Nhỏ! Đợi tôi với coi.
Cô vẫn đi
- Này! Tôi đang gọi đấy. cậu kéo tay cô lại.
- Hứ…
- Tôi làm gì đâu mà cậu dỗi chứ?
*Đồ ngốc! Cậu còn hỏi được nữa hả?* cô nhíu mày. – Không có gì, mắc mớ gì tôi phải giận người như cậu.
- Vậy thì tốt, đi thôi. cậu đút tay vào túi đi hiên ngang.
Cô vẫn đứng
- Nhanh lên, qua giờ hoàng đạo bây giờ.
Nhớ lại có kế hoạch đang chờ cô mới chịu cất bước.

- Từ giờ mình là vợ chồng đấy, biểu hiện cho giống chút đi! cậu đề nghị.
- Biết rồi!
“Cạp cạp cạp” tin nhắn tới điện thoại cậu.
“…”
- Đi thôi, cá sắp cắn câu rồi! cậu đọc xong tin nhắn, nắm tay cô vào khách sạn.
- Mà khoan đã. cô khựng lại.
- Gì vậy?
- Nhìn mình đàng hoàng quá.
- Thì sao?
- Bình thường có đôi nam nữ nào vào đây để đàng hoàng không? Vào những chỗ này mà tỏ ra bình thường thì mình bị coi là bất bình thường hiểu không? cô nói.
- Hớ.. cậu rành quá nhỉ!
- Xoàng thôi. cô nhướn mày.
- Ok, tưởng gì ghê lắm, đơn giản.
Cậu tháo kính ra, vuốt tóc dựng dựng lên theo mốt bây giờ, tháo một nút áo trên cổ để lộ ngực, xắn tay áo lên khỷu tay.
- Thấy sao? Ok chứ? cậu nháy mắt.
Khổ thân cô, chiều cao khập khiễng nên tầm nhìn ngang của cô chỉ tới chiếc nút áo cậu vừa cởi kia. Cậu xoay người lại khiến tầm mắt cô đụng trúng phần ngực lộ ra ấy, tim cô bỗng đập loạn xạ.
- Ờm…hờm…tạm ổn. cô thoáng đỏ mặt *Mày sao vậy Na?*.
- Rồi, nhóc đã xong giờ đến nhỏ. cậu hất mặt về cô.
Cô nhìn lại mình rồi bắt đầu tân trang, cô cũng tháo cặp kính, kéo áo lệch sang một vai, gỡ cột tóc xuống tạo thành mái tóc bồng bềnh suông mượt tự nhiên.
- Thế này đã ổn chưa? cô quay sang cậu.
Lại đến lượt cậu choáng *Mắt nhỏ long lanh vậy sao giờ mình mới biết nhỉ? Cả bờ môi cong mềm mại này, chỉ muốn…*
- Bảo! thấy cậu ngây ra cô liền gọi.
- Ah…ổn! Đi nào honey! cậu vòng tay qua eo cô, ôm cô sát vào mình rồi đẩy cửa vào khách sạn.
Cô ngả đầu vào vai cậu, bước đi chệch choạng như mấy em tiếp viên cô thường thấy trên phim cùng phối hợp theo cậu.
Đến quầy lễ tân cậu vờ hỏi chuyện dành cơ hội cho việc quan sát của cô. Công nhận cô vào vai khớp hết ý luôn, lấy ngón tay xoăn xoăn nọn tọc kiểu cách lả lơi nhìn xung quanh từ mọi ngóc ngách *A cú mèo đã bắt đầu tìm mồi kia rồi!*
- Hây ya…xong chưa honey! Em chờ mà đứng muốn rụng chân òi nak, giận. cô nói điệu chảy nước.
Dẫu biết đang diễn nhưng nhìn cô cậu không nhìn được cười *Nhỏ này cũng có khiếu đấy! hahaha *
- Ok xong rồi nak, đừng giận anh nữa mà *chụt* cậu hôn nhẹ lên má cô. – Mình đi thôi kưng! cậu lại ôm eo cô cùng sải bước.
- Cậu muốn chết hả? cô nghiến răng ken két, gằn lên.
- Em yêu, mình đang vào khách sạn mà em! cậu thản nhiên đáp.
- Cậu…
- Trong chỗ này một tấc cũng có camera đấy.
- …
- Honey có mệt hông? đứng trước thang máy cô vờ chỉnh lại cổ áo cho cậu, lén hất mặt sang một old man bên cạnh.
Cậu khẽ nhếch mép cười.
- Chỉ cần lát nữa là hết liền mà kưng! cậu phối hợp.
Vào thang máy hai người không bấm số mà để người đàn ông kia bấm.
Không muốn bị lộ mặt nên cậu đẩy cô vào góc rồi quay lưng về phía người đàn ông kia, vờ ân cần với cô. Được cái chiều cao + body chuẩn đã che cô khỏi chiếc camera trên đầu lẫn ánh mắt của old man bên cạnh. Cô vòng tay ôm cổ cậu, cậu cúi mặt xuống vờ như cả hai đang kiss; giả thôi nhưng sao tim của hai người đang muốn bật tung khỏi lồng ngực lên đây “thình thịch thình thịch…” tiếng ấy mỗi lúc một nhanh.
“Tinh” đã đến tầng 10- nơi old man muốn tới
Dĩ nhiên là hai người theo chân liền.
Cậu cầm chìa khóa mở phòng còn cô lén nhìn theo old qua mái tóc. Lúc hai người vào phòng cũng là lúc old man đó vào phòng của ông ta.
- Sao cậu biết lão ấy ở phòng bên mà đặt phòng này. cô đóng cửa lại liền hỏi.
- Đó là việc của tôi, yên tâm hoàn thành nhiệm vụ đi. cậu nằm đổ người xuống giường.
Có được phòng này thật ra là do anh Huy đã đặt sẵn, còn những việc tiếp theo là của hai người.
- Giỏ mini đâu đưa đây lẹ lên! cậu bật dậy hỏi cô chiếc giỏ lúc nãy cậu đưa cho cô.
- Đây.
Cậu mở giỏ, lấy ra một ống nghe (ống nghe bác sĩ hay dùng) gắn vào tai rồi chạy lại đặt lên tường, bắt đầu lắng nghe.
“@#$%&@#$%…”
- Sao rồi? cho tôi nghe với nào. cô đòi.
Nhưng cậu không cho.
- Nhanh lên, cơ hội tới rồi. Bước 1 bắt đầu. cậu vứt ống nghe lên giường, kéo cô ra cửa.
Khẽ mở cửa thò đầu ra ngoài khảo sát tình hình dân tình, kia rồi có hai anh chàng phục vụ đang đi tới.
- Sẵn sàng chưa? cậu hỏi nhỏ.
- Ô kế! cô đưa tay làm dấu ok.
1 2 3 cậu giơ từng ngón tay.
“Bịch” hai anh chàng phục vụ đã gục.
Cô cậu kéo hai tên đó cùng xe thức ăn vào phòng và đóng cửa lại.
Lúc sau bước ra lại hai người phục vụ cùng xe thức ăn.
“Cốc cốc”
“Cạch” là old man lúc nãy mở cửa.
- Sao lâu vậy? Vào đi. old man cằn nhằn.
- Dạ!
Hai người phục vụ đẩy xe vào, đặt thức ăn lên bàn.
(Đúng, hai người phục vụ ấy chính là cô và cậu. Cô cậu đã trói hai tên phục vụ kia lại, lột hết quần áo đồng phục khách sạn trên người hai tên đó và mặc vào.)
Cậu liếc qua cô, cô gật nhẹ đầu; hai người đẩy xe ra ngoài và về phòng. Mặc lại đồ cho hai tên phục vụ kia rồi cô cậu kéo họ ra cầu thang để cùng xe thức ăn.
- Xong! Yeah hai người đập tay ăn mừng.
- Về thôi! cậu ngoắc tay.
- Hô lê! cô vỗ tay.
- Suỵt! cậu bịt miệng cô lại. – Be bé cái mồm, chưa ra khỏi đây thì chưa hết là tình nhân đâu đấy!
Gật gật
- Thế vẫn phải ôm eo tôi ra khỏi đây ak? cô hỏi.
- Chứ sao? Cậu muốn bị tóm hả?
- Hớ…đáng ghét. cô khoanh tay trước ngực.
- Đừng có tỏ thái độ nghe cô nương…AAAAA cậu hét lên nhưng không giám hét to.
- Gì vậy? cậu mới chửi tôi be bé cái mồm mà.
- Cam cam…camera, nãy giờ không để ý! cậu nói lắp.
- Xời…tưởng gì, bản cô nương mã hóa tạm thời hết rồi. Yên tâm đi! cô xua tay.
- Hả? hồi nào?
- Lúc ấy, cái lúc tôi làm. Hỏi nhiều.
- Sao cậu làm được vậy?
- Nghề tôi mà.
- Nghề ak? cậu tròn mắt.
- Suỵt! Có người. nghe có tiếng bước chân cô kéo cậu vào góc khuất nhỏ cạnh cầu thang.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cô nín thở nép sát người vào cậu.
- Người đâu? Có ai ở đây không giúp tôi với, có người bị ngất. một old lady la lên.
Cậu xoay người lại quay lưng ra ngoài chắn cho cô- có lẽ bản lĩnh của người đàn ông đã trỗi dậy. trong bóng tối lập lòe nhưng hai người vẫn có thể nhìn vào mắt nhau và cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của đối phương.
“Ực” cả hai đều nuốt khan, lưng áo bắt đầu vã mồ hôi.
Cậu từ từ ghé sát mặt cô, hai tay chống lên tường. Cô nhìn thẳng vào ánh mắt cậu nhờ chút tia sáng bên ngoài- ánh mắt đen láy, xoáy sâu vô hạn. Lần đầu tiên cô bắt gặp ánh mắt ấy, tuy ánh sáng lập lòe nhưng cô có thể cảm nhận được có sức mạnh cùng nỗi niềm nào đó ẩn sâu trong ánh mắt cậu.
Khuôn mặt cậu mỗi lúc một gần cô, chỉ còn cách 5 phân nữa thôi…3 phân…2…
“Cạp cạp cạp” điện thoại cậu có tin nhắn.
- Ai đó! Trộm, trộm…old lady la lớn.
“Hự” cô đánh vào gáy khiến bà ta nất tỉnh.
- Chạy! cô kéo tay cậu chạy thục mạng.
Chạy được một đoạn dãy hành lang thì…
- Làm gì mà gấp vậy hai nhóc? một tên bảo vệ ah không là vệ sĩ, hắn có bộ râu quai nón, dáng to cao rắn chắc, đôi mắt…y khiến người ta dựng tóc gáy. Hắn đứng khoanh tay trước ngực đợi sẵn hai người.
- Tên này chắc chắn không dễ xơi đâu. cậu nói.
- Sao? Định xơi hắn hả? cô chống nạnh nói.
- Không được ah?
- Nổi không?
- Huyền đai đã nổi chưa? cậu quẹt mũi như Lý Tiểu Long.
- Bây giờ hai kưng muốn thế nào? Có cần ta cho chút thời gian tâm tình cuối cùng không? thêm một tên vệ sĩ nữa, hắn ngạo mạn.
- Tên này phải để tôi xơi cùng thì mới hết được! cô hất mặt sang cậu.
- Thít thì nhít, you are ready? cậu hỏi.
- Yes! cô trả lời.
- YAAAAA…hai người cùng xông lên rồi chia ra mỗi người xử một tên.
“Huỵch…hự…A…hạ…bốp…chát…ui ya…AAA…hực…” bao nhiêu thứ âm thanh vang lên, không biết kết quả thế nào. Cũng may là cô đã mã hóa một số camera gần đó nếu không thì viện trợ của hai tên vệ sĩ tới chắc cô cậu nát xương mất.
- Yaaaaa…hậy
“Rầm…rầm” hai tên vệ sĩ gục hẳn, thương tích đầy mình.
Nhưng hai người cũng đâu kém, mồ hôi nhễ nhại, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối tung.
- Sửa soạn lại nhanh lên! cậu giục cô rồi vuốt sơ lại tóc, chỉnh lại quần áo của mình.
- Đi thôi! cô nói.
Hai người lại giả vờ làm đồi tình nhân nhưng rảo bước nhanh hơn lúc mới vào. Ra khỏi khách sạn hai người dốc hết sức để chạy, đến một trạm xe buýt thì mệt quá không tiếp được nữa đành dừng lại nghỉ.
- Phù…cuối cùng cũng thoát. cô thở phào. – Cậu cũng khá đấy! cô khen
- …
- Cậu không sao chứ?
- …cậu vẫn không trả lời.
- Hợ…cậu…máu? cô quay lại hoảng hồn khi thấy vết thương trên tay cậu đang chảy máu khá nhiều.
- Không sao! cậu thều thào, lấy tay cô ra.
- Máu chảy thế kia mà còn nói không sao hả, ngồi đây đợi tôi. noia rồi cô chạy đi.
Thấy cô lo cho mình cậu thấy mình bị thương cũng đáng, cảm giác đau không còn nữa vì nó đã được đắp thuốc từ trái tim rồi.
Chốc sau, cô chạy về tay cầm bông băng với chai thuốc sát trùng.
Cô sát trùng vết thương nhẹ nhàng hết sức có thể nhưng động tác không kém phần thành thục.
Cậu chỉ im lặng nhìn kỹ khuôn mặt cô- khuôn mặt cậu nhìn không bao giờ chán.
- Xong rồi nek, hên cho cậu là có tôi đó! cô nói.
- …cậu vẫn nhìn cô.
- Sao? Mặt tôi dính gì ah? cô hỏi khi thấy cậu cứ nhìn mình.
Cậu lắc đầu
- Cám ơn! cậu nói.
Hey baby, when we are together, doing things that we love.
Everytime you’re near I feel like I’m in heaven, feeling high
I don’t want to let go, girl.
I just need you to know girl…
Điện thoại cậu đổ chuông, là anh Huy gọi.
- Alo
“Hai đứa làm tốt lắm! Hình ảnh rất rõ nét. Có sự cố gì không? Hai đứa vẫn ổn chứ?”
- Vâng!
“Được rồi, hai đứa vất vả rồi nghỉ sớm đi nhé!”
- Vâng!
“Bảo! Có chắc là em ổn chứ? Anh thấy giọng em không ổn chút nào.”
- Em vẫn ổn mà! Mai em sẽ qua nhà thu hoạch cho công sức hôm nay.
“Ưhm! Thôi nghỉ sớm đi!”
- Vâng.
Cậu đút điện thoại trở lại vào túi.
- Kết quả rất tốt, mai tôi về thu hoạch thành quả rồi tiến hành bước cuối cùng nữa là the end. cậu nói.
- Hay quá! Vậy là tía sắp được quay lại làm việc rồi. cô nhẩy lên.
Cậu dường như đã sức cùng lực kiệt, chỉ khẽ cười bởi hành động của cô rồi lại im bặt.
- Mà tôi thấy cậu không ổn chút nào, đi tôi đưa cậu đi bệnh viện xem sao.
- Tôi không sao mà, ngồi chút là đỡ thôi. cậu kéo tay cô lại.
- Bây giờ mà rông bộ về nhà cũng hơi phê để lát có xe rồi về luôn ha? Đằng nào tuyến này cũng cùng đường về nhà. cô nói.
Cậu gật đầu đồng ý.
Lát sau có chiếc bus đến và hai người lên xe như đã định.

- Cậu…cô với chút bực bội đẩy đầu cậu ra khi đầu cậu chạm vai cô.
Nhưng hễ cô đẩy lên thì cậu lại gục xuống, đẩy lên lại gục xuống…cô đành thôi cho cậu mượn tạm bờ vai.
Cô nhìn xuống mặt cậu, phát hiện một đường cong trên môi cậu, có lẽ cậu đang cười chăng. Và cô cũng cười.

Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự Hoàng Gia
- Em ngồi đi! anh Huy nói.
- Cuộn băng đâu?
- Đây! Huy nói rồi đẩy qua cho cậu một chiếc hộp.
- Sao lại có cái này? cậu ngạc nhiên khi thấy có thêm một máy ghi âm.
- Anh nghĩ với cái đó của em không thì không thể uy hiếp được ông ta vì hắn còn hơn cả một con cáo già. Hôm qua anh đã nói chuyện với ông ta và ghi âm được đoạn hội thoại đó, hy vọng sẽ nên việc.
- Anh cũng đâu kém ông ta, nhưng may mắn IQ của anh dùng để cứu người. cậu cười.
- Cám ơn em quá khen!
- Thôi em đi kẻo trễ.
- Ưhm! Goog luck!
- Em không cần may mắn vì nhất định em sẽ chiến thắng!
- Tốt lắm, anh đợi tin tốt từ em.
Cậu bước đi quyết tâm.
Nhà nội
- Bé Na! Dậy đi có Quốc đến kìa! nội gọi.
Không trả lời
- Bé Na!
- Oáp…haizzz cho con ngủ đi mà. cô ngái ngủ, mắt không kéo lên nổi, toàn thân ê ẩm.
Cũng dễ hiểu thôi, đã lâu mới có cơ hội “giãn gân cốt” lại còn phải thức khuya nên cô mệt cũng phải.
- Chậc, cái con bé này lớn rồi mà như con nít ấy. nội lắc đầu.
- Dễ thương mà nội Quốc cười hiền.
- Chỉ có con mới thấy nó dễ thương thôi, phải rồi yêu người yêu cả đường đi lối về mà. nội chọc.
- Dạ…hì Quốc gãi đầu. – thôi để con lên xem bé Na thế nào!
- Ưhm…mà này cẩn thận nó ngủ mớ rồi đạp con dính tường đó nghen! Nội mình đầy thương tích nhiều lần rồi con, riết rồi giờ không bao giờ giám vào phong lúc nó ngủ luôn.
- Dạ vâng! Quốc bật cười.
“Cạch” Quốc mở cửa.
- Dậy đi cô bé! Quốc kéo rèm để những tia nắng soi lên mắt...

<< 1 ... 15 16 17 18 19 ... 66 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status