nhanh...1 cảm giác gì đó rất lạ đang len lỏi...nó nhanh chóng đặt Quân nằm xuống...
Nó từ từ...ngại ngùng gỡ từng chiếc cúc áo...
- Hihi...tui cứ tưởng ông be lắm chớ...haha...thì ra toàn là be sườn...- nó cười thích thú quên cả ngại ngùng khi thấy 2 hàng dao thái của Quân...
- Phù...xong cái áo...còn cái...trời ơi...không phải chứ??? – nó méo mỏ...nhăn mặt nhìn xuống chiếc quần jean ẩm ướt của Quân...
Nó từ từ tiến lại...chau mài suy nghĩ...và tìm cách lột bỏ chiếc quần jean...
- Làm sao đây...??? mình điên lên mất...ôi trời ơi...- nó nhăn nhó...
- Hay...mình bỏ qua bước này đi...phải rồi "phần dưới" chắc không có dễ bị bệnh đâu...phải rồi..."phần dưới"...chắc là không sao đâu...- nó đỏ ửng cả mặt...
-
Nó vẫn ngồi đó túc trực chăm sóc...đắp khăn ấm cho Quân...lâu lâu lại lấy tay sờ lên trán...thời gian cứ thế trôi...nó ngồi đó chăm chú nhìn khuôn mặt baby đang ngủ say...
- Không ngờ lúc ông ngủ lại dễ thương như vậy...??? ai như hằng ngày...ông cứ như chó điên haha...- nó nhìn Quân chăm chú...
- Mắt to...long mi dài...mũi cao...da trắng...chiều cao lý tưởng...hix...ông trời thiệt là bất công...tại sao mấy cái đẹp đều hội tụ vô ông hết trơn vậy hả...??? – nó lấy tay cốc nhẹ vào đầu Quân
- Đầu heo...tại sao ông lại đứng đó dầm mưa để chờ tui...??? Tại sao ông không bỏ về như mấy lần trước...??? sao ông ngốc thế hả??? – mắt nó dịu lại nhìn Quân...
Đột nhiên...những ngón tay nhỏ bé của nó khẽ chạm vào những ngón tay dài đang tỏ ra hơi nóng...bàn tay nhỏ nhắn xen khẽ với nhau...nắm chặt...từ từ nó nâng bàn tay ấy lên...
- Tui...xin lỗi...ông đừng có bệnh nữa...hix...- nó khẽ nói...ánh mắt mún nhòa đi...tay nắm chặt...1 chút ray rứt...
Không gian cứ thế đằm chìm trong màn đêm...nó nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ...thời gian cứ thế cũng lẳng lặng trôi...đâu đó trong căn phòng nhỏ...2 trái tim đang từ từ hướng về nhau...
-
Những ánh nắng của sáng sớm nhẹ nhàng đánh thức Quân...Quân dần mở mắt...nhìn quanh phòng...và bắt gặp nó đang vô tư ngủ say trên cánh tay của mình...Quân thích thú nhìn nó chăm chú...nhẹ nhàng khẽ lướt những ngón tay lên khuôn mặt nó...
- Thịch...thịch...thịch...- Quân đưa tay lên ngực và nhìn nó...
- Lại là cảm giác này...cảm giác của ngày hôm qua??? Sao lại...mình...không lẽ đã...chắc là không đâu...- Quân nhìn nó chau mài thầm nghĩ...
- Ư...ư...hơ...- nó tư từ tỉnh giấc...Quân nhanh chóng nhắm mắt lại...giả vờ...
- Ôi trời ơi...cái lưng của mình...- nó dụi mắt...vươn vai...và nhanh chóng chồm người về phía Quân...
- Hạ sốt rồi...hì...mừng quá...hì...- nó đưa tay sờ lên trán của Quân...thở phào nhẹ nhõm...nở nụ cười vui mừng...
Những ánh mắt của sáng sớm vẫn len lỏi rọi vào căn phòng...khuôn mặt baby đã đẹp lại càng thêm cuốn hút...nó tiến lại gần Quân chăm chú nhìn...
- Đẹp...đẹp thiệt...- nó vẫn chăm chú nhìn Quân không chớp mắt...đột nhiên...
- Chớp...chớp...AA...- Quân mở to mắt nhìn nó...làm nó giựt mình đứng bật dậy mất đà ngã người ra sao...Quân nhanh chóng nắm tay nó kéo lại...
Nó ngã vào lòng Quân...4 mắt chăm chú nhìn nhau...không gian như dừng lại...
- Bà có biết là bà nặng lăm không...??? muốn nằm trên người tui bao lâu nữa hả??? Câu nói của Quân làm nó trở về hiện thực... ngại ngùng và nhanh chóng đứng dậy...
- Hì...hì...- Quân lén nở 1 nụ cười thích thú trước thái độ của nó...
- "Trời à...mới sáng sớm mà mình đã làm cái quái gì vậy nè...hix...thiệt là ngại quá..."- nó nhăn nhó mặt mài suy nghĩ...
- Ông...ông thức hồi nào thế hả...??? – nó ngẩng đầu lên nhìn Quân nói...
- Hihi...à...để xem...đủ để nghe hết nhữn gì đáng để nghe...- Quân vừa nói vừa cười thích thú...
- HẢ...???? ÔNG...ÔNG...– nó ngại ngùng quát lớn...đột nhiên Quân từ từ tiến lại nó...Quân càng tiến lại...nó càng lùi bước...
Khoảng cách ngày càng gần...và nó không thể nào lùi bước được nữa khi đã đứng sát tường...Quân vẫn không ngừng tiến tới...nó sợ hãi...nhắm mắt lại...Quân cúi nhẹ đầu xuống kề sát vào nó...
Khoảng cách ngày càng gần...và nó không thể nào lùi bước được nữa khi đã đứng sát tường...Quân vẫn không ngừng tiến tới...nó sợ hãi...nhắm mắt lại...Quân cúi nhẹ đầu xuống kề sát vào nó...
- Tối qua...bà đã làm gì tôi hả...??? Póc... - Quân nghiêng đầu nói nhỏ vào tai nó...và bún nhẹ vào tai nó...
- Tui...tui...làm...làm gì là làm gì hả??? – nó mở to mắt bối rối ngại ngùng và ấp úng...
- Nếu tui nhớ không lầm thì...hôm qua tui mặc áo sơ mi chứ không phải áo thun...không lẽ...bà đã...- Quân vẫn không tha cho nó...
- Ê...tại tui...thấy ông sốt...nên tui...tui...mới...- những hình ảnh ngày hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu nó...làm nó lúng túng nói không nên lời...
- Chứ không phải bà... "ham muốn" tui sao??? Hahaha...– Quân nhìn nó đăm đăm...nhe răng cười...
- BỐP...ÔP...- nó ngại và ngượng đến mức không biết phải nói gì...tức giận nó đá vào chân Quân...hậm hực bước xuống lầu...
- Haha...vui thiệt...biết thế hôm qua mình dầm mưa lâu chút nữa...ngu thiệt...củ tỏi...hôm nay bà chết chắc rồi...hehe...- Quân ngả người xuống giường cười thích thú...
- AAAAA...cái tên đầu heo đó...dám đem mình ra để chọc phá...đợi đó...ông mà hết bệnh là ông tới số rồi...- nó bực tức nói và móc chiếc đt ra...
- A lô...Thảo hả??? Hôm nay bà xin phép cho tui với ông Quân nghỉ 1 ngày nha...
- Ủa??? sao dạ??? 2 người hẹn hò đi đâu hả??? hahaha...- Thảo vừa thắc mắc và không quên chọc nó...
- Tại ông Quân bệnh...mà nhà không có ai nên tui cũng phải nghỉ ở nhà...
- Cái gì...??? ông Quân bệnh hả??? – Thảo nói lớn làm Nam và Kent quay qua với ánh mắt tò mò...
- Ưh...zị đi ngen...mai mốt tui kể cho nghe...bye bà...- nói đoạn nó tắt máy và tiếp tục bấm bấm...
- Thảo??? Quân bị gì...??? tên đó bệnh sao??? – Nam đi lại chỗ Thảo tò mò hỏi...
- Không rành...mà nghe nhỏ Hiên nói vậy...nên hôm nay 2 đứa nó xin nghỉ...- Thảo nhún vai nói.
- Ủa??? hôm qua nó còn vui vẻ tung tăng đi xem phim mà ta??? Thôi 1 hồi tui lại nhà nó xem sao...- tui đi nữa...
Lúc này...Kent ngồi đó...vừa nghe vừa suy nghĩ...rồi từ từ tiến lại chỗ của Thảo và Nam...
- Nếu 2 người không muốn làm kì đà...thì đừng có lại nhà của Quân...- nói đoạn Kent mỉm cười rồi bỏ đi...để lại đàng sao 4 con mắt đang tròn xoe thắc mắc...
- Trời...tui có nhìn lầm không vậy...??? ông Kent mới cười đó hả??? chuyện lạ nghen...- Thảo dõi mắt theo Kent ngạc nhiên...
Kent bước về chỗ...tiếp tục nhìn xa xăm ra ngoài sân...đột nhiên...Ring...ring...ring...1 số điện thoại lạ hiện lên...Kent nhìn ngập ngừng...
- A lô...??? Vâng...tôi là Minh Trường...xin hỏi...bà là...????
-
Lúc này...tại nhà...Quân thì đang ngôi trĩm trệ rung đùi trên giường đọc tạp chí...nó thì bị đài đọa đang hì hục nấu cháo ở dưới bếp...
- Cái tên đầu heo đó...ông mà không bị bệnh thì đừng có mơ tui nấu cháo cho ông...trời ơi...tức quá...sao mình giống làm mọi quá vậy nè...- nó đứng tức tối...
- Củ tỏi...bà ngủ ở dưới luôn rồi hả...??? làm gì mà lâu dạ...tui đói gần chết rồi...- Quân nói vọng xuống lầu...mỉm cười thích thú khi có dịp hành hạ nó...
Nó hậm hực bưng chén cháo lên lầu...
- Cháo đó...- nó trả lời cụt ngủn và nhanh chân bước đi...thì...
- Ê...bà đi đâu dạ...??? – Quân réo lại...
- Đi xuống...ông ăn cháo tui ngồi đây chi...nhìn miệng hả??? – nó quay đầu lại hậm hực nói...
- Ai cho phép bà xuống...??? bà ngồi đây..."đút" cho tui ăn...- Quân bình thản nói...tay chỉ vào chén cháo và cười thích thú...
- CÁI GÌ...HAHAHA...tui nhớ ông bị sốt chứ đâu có bị liệt??? ông tưởng tui là nô tỳ hay sao??? Tui nấu cháo cho ông ăn mà may lắm rồi còn kiu tui đút hả??? ông giỡn mặt với tui đó hả??? - nó quát lớn...
- Haizzz...trước khi bà đi...bà nói 2 đứa nên chăm sóc lẫn nhau...tui chăm sóc bà không bị sứt mẻ gì...đổi lại...hix...tui lại sốt nằm liệt giường thế này...huhu...bà ơi...cháu bà đang bệnh nè...bà ơi...hhuhu...- Quân nằm đó nói với vẻ mặt nhăn nhó...tỏ vẻ đau khổ...
- ĐƯỢC RỒI...TUI "ĐÚT"...- nó hét lớn với vẻ mặt câm hận...
- Tui nể tình bà...hãy đợi đó...1 hồi ông biết tay tui...bây giờ tui nhịn...trời ơi...tức quá...mình chỉ muốn chọi chén cháo vô mặt ổng...- nó thầm nghĩ...nhìn Quân với ánh mắt viên đạn...
- Muốn trả thù thì cũng phải đợi tui khỏi bệnh...còn bây giờ thì bà phải...ngoan ngoãn...chăm sóc tui...haha...- Quân nhìn nó chớp chớp mắt...nhe răng cười thích thú...
- Nói nhiều quá...há cái họng ra...- nó đưa muỗng cháo lên nhìn Quân quát...
- Thổi...thổi đi...nóng lắm...- Quân nhìn nó nũng nịu...
- CÁI GÌ...còn bắt tui thổi nữa hả??? đủ rồi nghen...- nó tức giận
- Chứ sao nữa...cháo nóng mà bà không thổi...bộ tui sốt chưa đủ còn muốn tui bị bỏng lưỡi nữa hả??? – Quân cười bình thản nói...mặc cho nó đang tức xì khói...
- Phù...phù...nè...được chưa...- nó đưa muỗng cháo lên thổi qua loa...rồi "đút" vào miệng Quân...
- Chà...sao hôm nay ăn cháo nó...NGON...ONN...dữ...dữ vậy ta...haha...- Quân nhóp nhép và kéo dài câu nói chọc tức nó...
Sao 1 thời gian nhẫn nhịn thì cuối cùng nó cũng hoàn thành nhiệm vụ...
- Ăn xong rồi...mau mau thay đồ đi...rồi đi khám bệnh với tôi...- nó vừa nói vừa dọn chén...
- Khám bệnh...??? – Quân chau mài nhìn nó...
- Ừh...tui đã hẹn với bác sĩ rồi...- nó mỉm cười bí hiểm...
- Nhưng tui chưa đánh răng rửa mặt...- Quân vẫn dán mắt vào tạp chí và nói...
- CÁI GÌ...chưa...chưa đánh răng...rửa mặt á...vậy...vậy...sao nãy giờ ông ngồi ăn cháo tỉnh bơ vậy hả??? – nó nhìn Quân nhăn mặt...Quân ngẩng đầu lên nhìn nó cười đầy ngụ ý...
10’ sau...tay cầm ca nước...bàn chải đánh răng...mặt hậm hực đầy sát khí...nó từ từ đi lên lầu...
- Lấy có nhiu mà bà cũng lâu lắc...- Quân giả vờ cằn nhằn...
- Ông có tin là tin giết ông tại đây không hả??? sao ông không giỏi mà đi lấy đi...- nó tức tối nói...
- Mau lên đi...phòng khám hẹn lúc 10h đó...
- Mua thuốc uống được rồi...cần gì lại đó khám cho tốn tiền...màu mè nữa...- Quân vừa đánh răng vừa nói...
- Uống thuốc thì làm sao dứt bệnh được...vì vậy ông phải đến phòng khám để "chích" mấy mũi cho hết luôn...- nó nhìn Quân nói và cười thích thú...
- PHỤ...ỤT...TT...CÁI GÌ...CHÍCH Á...- Quân bất ngờ và hoảng hồn trước câu nói của nó...thế là bao nhiêu kem đánh răng rủ nhau định cư trên khuôn mặt đang xì khói của nó...
- Yaaaa...ông làm cái quái gì thế hả...??? AAAA...điên lên mất...không có nói nhiều...ông mau thay đồ đó...15’ sau...tui lên mà ông chưa xong là ông chết chắc với tui...BIẾT CHƯA HẢ??? ôi trời ơi...cái mặt của mình...thiệt là kinh tởm...- nó hậm hực bỏ đi...bỏ lại khuôn mặt đang nhăn nhó của Quân...
**
15’ sau...
- RẦM...ẦM...xong chưa...ông làm gì mà lâu thế hả...??? AAAAA...- nó mở cửa xông vào...hốt hoảng khi thấy Quân đang trong tư thế chỉ có mỗi chiếc "underwear" trên người...
- Bà...bà...ham muốn tui lắm hả...??? cái đồ...háo sắc...- Quân nhanh tay với lấy cái quần jean mặc vào...
- Ông...ông...tại sao ông không khóa cửa hả??? – nó quay lưng ngược lại với Quân ngại ngùng nói...
- Bà vào phòng tui...không chịu gõ cửa còn nói nữa hả??? Quân vừa mặc đồ...mặt đỏ lên...
- Xong chưa hả??? – nó vẫn không dám quay đầu lại...
- ĐI...đồ háo sắc...ở chung với bà thiệt là nguy hiểm cho cái "tiết hạnh nam nhi" của tui mà...hix...- Quân nhanh chân bước đi...bỏ lại nó với vẻ mặt nhăn nhó...đỏ ửng...
] [
Két…ét…ttt…Quân thắng xe trước 1 phòng khám tư nhân…nó cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm ra và nhanh chóng đi vào…Quân đứng đó méo mó…mặt mài tái xanh…
Phòng khám đông ghẹt bệnh nhân…nó và Quân ngồi trên ghế chờ đợi…30’ sau…
- Lâu quá…hay đi về đi…- Quân quay qua nhìn nó nói không quên nở 1 nụ cười baby dụ dỗ haha…
- Ngồi- yên- ở – đó- cho- tui…- nó nhìn Quân hằn giọng…
- “Haha…bây giờ ông chết chắc rồi…dám hành hạ tui hả…để coi…1 hồi ông sẽ như thế nào…haha…”- nó lén nhìn qua Quân thầm tưởng tượng và cười thích thú…
SỐ 374…TRƯƠNG ẤN QUÂN…- giọng cô y tá vang lên…làm Quân giật mình… nhăn nhó…hồi hộp…
- MAULÊN…- nó trừng mắt ghiến răng nhìn Quân nói…Quân miến cưỡng đứng dậy…nhưng…tay vẫn nắm chặt thành ghế…nhăn nhó…lắc đầu…
-
- Há miệng ra…- giọng bác sĩ nhẹ nhàng nói…
- Bác sĩ à…cháu không sao đúng không ạ…thế chỉ cần cho thuốc uống là khỏi phải không ạ…- Quân nhìn bác sĩ với ánh mắt trìu mến cần sự đồng cảm haha…
- Ưh…bệnh đã bớt rồi…lấy toa này mua thuốc uống 3 ngày và nhớ giữ gìn sức khỏe…- nói đoạn bác sĩ cuối xuống viết toa thuốc…Quân thở phào nhẹ nhõm…và nở nụ cười vui mừng…đột nhiên…
- Được rồi…đưa tay ra…- nói đoạn bác sĩ cầm 1 ống tiêm đưa lên…
- Cái gì vậy ạ…sao…sao lại chích ạ…không phải chỉ cần uống thuốc là khỏi sao ạ…???- Quân tái xanh mặt mài luống cuống…sợ hãi…
- Tiêm và uống thuốc cùng lúc sẽ hiệu quả hơn…với lại sẽ dứt bệnh luôn…được rồi đưa tay ra…- Không cần đâu ạ…cháu không muốn chích đâu…uống thuốc được rồi ạ…- Quân bối rối…sợ hãi…đứng bật dậy nói to…làm nó ngồi bên ngoài không biết gì tò mò đi vào…
- Sao vậy…không lẽ con trai mà sợ chích thuốc à…??? – câu nói của bác sĩ làm Quân ngượng đỏ cả mặt khi thấy nó đang đứng khúc khích cười…
- Cháu…cháu…mà
sợ á…haha…bác sĩ biết đùa gê…được rồi…chích…chích đi ạ…- Quân gượng cười nghiêm giọng…và miễn cưỡng ngồi xuống hồi hộp…mặt mài nhăn nhó khi nhìn thấy cây tiêm thuốc…
- AAAAA…ĐAU QUÁ…AAAAA…- Quân nhắm mắt lại…la lớn lên…
Sao mấy giây không thấy động tĩnh gì…Quân từ từ mở mắt ra…
- Hahahahaha…- nó đang đứng ôm bụng cười nghiêng cười ngả…
- Cậu làm gì mà hét to lên thế hả??? tui vẫn chưa làm gì hết mà…- bác sĩ điềm tĩnh nói…trước khuôn mặt đơ ra và xấu hổ của Quân…
- Ha…tại…tại…cháu…ha…haha…- Quân gượng cười xấu hổ…mặt mài vẫn tái mét sợ hãi…nó thì vẫn đứng kế bên bịch miệng khúc khích cười…và âm thầm móc trong túi ra chiếc điện thoại…chụp lại những khoảnh khắc hiếm có…
- Vậy…bây giờ chích được rồi phải không??? – Dạ…dạ…được rồi…- Quân nhăn nhó…lấy tay lên che mặt…
Bác sĩ lấy bông gòn tẩy trùng vào cánh tay của Quân…và nhẹ nhàng từ từ đưa mũi tiêm vào…
- Ư…aa…aaa…đau…aaa…- đột nhiên Quân đưa tay kéo nó lại…nhắm chặt mắt lại…áp sát mặt vào người nó…khẽ nhăn mặt…nó đơ người ra trước hành động của Quân và chỉ biết đứng im bất động…bác sĩ thì nở 1 nụ cười hiền nhìn 2 đứa…
-
- Hix…hix…- Quân bước ra khỏi phòng khám…nhìn vết thương trên tay đang sưng nhẹ lên…nhăn nhó xuýt xoa…
- Sưng có tí xíu…íu…mà làm gì ông cứ nhoi nhoi như vòi…- nó chề môi nhìn Quân nói…
- Đau lắm đó…vừa đau…vừa rát…vừa nhức…lại ngứa nữa…hix…đụng đến lại sợ nhiễm trùng…hix…khó chịu lắm bà biết không??? – Quân nhìn nó nhăn nhó…nũng nịu…(nhõng nhẻo kìa trời haha)
- Đâu đưa coi…- nó kéo tay Quân lại đưa lên chăm chú xem xét…
- Đó thấy chưa…đỏ hết rồi…hix…- Quân nhìn nó chu mỏ…nũng nịu với khuôn mặt baby…(đã đẹp mà còn vậy nữa…giết người kìa trời haha)
- Thôi được rồi…đừng có ở đó mà la nữa…1 hồi tui mua kem cho ăn hén…- nó nhìn Quân cười nói…
- Bà tưởng tui là con nít còn ** sữa hả??? cái gì mà mua kem hả????…tui chỉ thích ngậm kẹo thôi…BIẾT CHƯA…hix…thiệt là đau quá đi…– Quân chau mài nhìn nó quát rồi hậm hực bỏ đi…bỏ lại nó đứng đàng sau nhìn theo đơ người vài giây…cười thú vị…
**
- Nè…chở tui lại chợ đi…- nó ngồi đằng sau kều vai Quân…
- Lại đó làm cái gì…??? – Quân vừa ngậm kẹo vừa nói…
- Công nhận…ông đẹp trai…nhà giàu…chỉ tội cái là ngốc như con cóc…ghẻ…đi chợ đương nhiên là để mua đồ ăn…ông có thấy ai đi chợ để tắm nắng chưa…????
- Ai không biết là bà đi chợ để mua đồ ăn…ý tui là tại sao bà không đi siêu thị ở gần nhà mà lại đi chợ…ở chợ vừa dơ lại vừa hôi…KHÔNG ĐI…- Quân dừng xe ngay đèn đỏ…ngậm kẹo hậm hực nói…
- Xì…đúng là công tử bột…ông đừng có nói với tui là đó giờ ông chưa đặt chân lại cái chợ nha…- nó nhón người ra trước hỏi…
- Công nhận…bà vừa xấu mà còn chậm tiêu nữa…tui đã nói là ở chợ vừa dơ lại vừa hôi…thì tại sao tui lại phải đi chợ chứ hả???? đi siêu thị có phải hay hơn không…???- Quân quay nhẹ đầu ra sau nói…
- PÓC…không có nói nhiều…tui nói đi chợ là đi chợ…BIẾT CHƯA HẢ???? – nó giơ tay lên pún mạnh vào lỗ tai của Quân quát lớn…
- Ây…da…đã nói là đi siêu thị…sao bà lì thế hả??? – Quân đưa tay lên xoa xoa…quay ra sao quát lại…
- ĐI CHỢ…SIÊU THỊ…ĐI CHỢ…SIÊU- THỊ…- cuộc chiến vẫn không ngừng…
- TIN…TIN…TIN…TIN…2 ĐỨA KIA…CÓ CHẠY KHÔNG HẢ…???? LÀM CÁI GÌ THẾ…???- giọng nói lớn tiếng phía sau cắt ngang cuộc chiến…Quân ngẩng đầu lên nhìn…mới biết là đã đèn xanh…thế là cả 2 nhanh chóng dọt lẹ…bỏ lại đằng sao những tiếng la hét không ngừng…
Cuối cùng, cuộc chiến cũng kết thúc…Quân đành ngậm ngùi nghe theo lời nó đi đến chợ…khi bị nó hâm dọa là sẽ lăng xê chuyện Quân sợ tiêm thuốc lên tất cả diễn đàn…phát tờ rơi cho tất cả học sinh nữ trong trường và được tặng kèm 1 tấm hình Quân đang nhăn nhó…mếu máo…haha
Chợ hôm nay vẫn như mọi ngày…tấp nập…xôn xao…chen lấn giữa người bán lẫn người mua…nó nhanh nhẹn luồng lách đi lên phía trước…Quân thì vẫn bị kẹt giữa đám đông đang xô đẩy nhau…nó quay đầu lại nhìn…
- Ông làm gì mà cứ đứng ở đây hoài vậy hả??? 1 hồi lạc bây giờ…mau đi theo tui…- nói đoạn nó nắm lấy tay Quân kéo đi…nhưng nó đâu biết với hành động vô tư…tự nhiên ấy đã làm ai đó xuyến xao vài giây…haha…
**
- Ê…hôm nay ông muốn ăn cơm với cái gì…??? À…ông thích ăn canh chua mà phải không??? vậy…làm 1 món canh, 1 món xào với 1 món kho đi hén…- nó quay sang nhìn Quân nói…
- Bà…bà cũng biết nấu nữa hả…??? tui mới vừa hết bệnh à nghen…– Quân nhìn nó chau mài nghi ngờ…
- Ờ…thì…trời ơi có gì đâu…dễ ợt à…tui thấy trên tivi hoài…yên tâm…- nó nhìn Quân cười nói…
- Thiệt không đó…tui còn yêu đời lắm nghen…- Quân vẫn chau mài với vẻ mặt không mấy tin tưởng vào khả năng của nó…
- YÊN TÂM…tui mà…cái gì chứ mấy cái đó là chuyện nhỏ…đi…- nói đoạn nó lại lôi Quân đi…
Tại khu rau cải…
- Cái đó là củ gì dạ???? củ dềnh hả…???– Quân cầm củ su hào lên hỏi nó…
- Ờ…khoai môn đó mà…- nó đưa tay chỉ nói…Quân thì đứng đó gật đầu như hiểu ra…
- Su hào đó em ơi…không phải khoai môn hay củ dềnh đâu…- tiếng chị bán rau cải làm nó quê ngượng đỏ cả mặt…Quân thì đưa tay lên bịch miệng cười khúc khích…
Sao 15’ quần quại...