* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đại Ma Kinh Full Kiếm Hiệp Cực Hay

của lão không một biểu hiện gì chứng tỏ lão đang chột dạ, nhưng cứ theo đôi mắt đang láo liêng của lão cũng đủ biết lão không muốn gặp Dư Hải Bằng chút nào hết !
Và dựa theo ánh mắt của lão tặc họ Lưu, bằng khóe mắt Dư Hải Bằng đã nhìn thấy một nhóm đúng tám người gồm ba nữ và năm nam đang túm tụm ngồi ở một xó !
Hóa ra nhóm nhân vật đó chính là những nhân vật tiêu biểu của năm môn phái và tam bảo trên giang hồ !
Họ là chưởng môn nhân của năm môn phái ! Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Hoa Sơn và Côn Luân ! Còn ba nữ nhân kia lần lượt là người của Thanh Vân Bảo, Hồng Hạc Bảo và Thiên Địa Bảo !
Cùng theo ánh mắt thất thần đó của lão tặc họ Lưu, Dư Hải Bằng biết thừa ý định của lão ! Nếu cần, lão sẽ dùng tám nhân vật kia để cứu nguy cho chính mạng lão !
Vờ như không biết gì về định ý của lão, hay nói đúng hơn là Dư Hải Bằng lúc này không cần quan tâm đến việc gì khác ngoài lão, nên chàng vẫn trầm trọng đặt bước chân tiến luôn về phía trước !
Không một lời gầm thét vì không cần ! Không chọn lựa thái độ cũng vì cũng không cần nốt ! Khi bọn U Minh Giáo giáo đồ rốt cuộc không chịu đựng được đã cùng nhau ào ra thì Dư Hải Bằng cứ lặng lẽ giữ thi thể Kha Uyển trên tả thủ còn hữu chưởng thì vẫy mạnh ra:
- Tặc tử ngông cuồng ! Ngươi muốn tìm chết hử !
Ầm ! Hự !
- Tiến lên đi ! Giết tiểu tử đi !
Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
Nhào ra một, giết một ! Năm bảy tên lao ra thì giết hết năm bảy tên !
Mãi đến sau lượt chưởng thứ ba của Dư Hải Bằng thì lão tặc họ Lưu mới gầm lên:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi không xem bổn nhân ra gì sao ? Ngươi đến đây có việc gì ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ta tưởng lão sợ quá hóa câm rồi chứ ? Lão hỏi ta muốn gì à ?
Ta chỉ muốn giết lão thôi !
- Dư Hải Bằng ! Đã tam phen tứ thứ ngươi gây rắc rối cho bổn nhân, bổn nhân còn chưa giết ngươi mà ngươi lại muốn điều ngược lại sao ?
- Câm ! Cả nhà họ Dư ta là do ai giết hại ? Mấy phen ta tận khổ là vì ai ? Lão còn mồm mép định chạy tội nữa sao ?
- Dư Hải Bằng ! Kẻ nào sát hại Uyên Ương song kiếm thì ngươi tìm kẻ đó. Cớ gì ngươi đổ vấy lên người bổn nhân ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lão câm miệng lại đi ! U Minh Giáo là của lão... bất cứ một tội ác nào do U Minh Giáo gây ra đều là do lão, theo lịnh của lão ! Lão có một chuyện ác nào mà lão từ ? Hay lão bảo ta lão là một chính nhân quân tử, luôn có những hành vi phù hợp đạo nghĩa võ lâm ?
- Dư Hải Bằng ! Người phải câm miệng lại là ngươi mới đúng ! Bổn nhân đã làm gì sai nào ?
- Lập U Minh Giáo nhằm bá chủ võ lâm ! Vì Tam Ma tử kiếm lệnh cùng Hắc Tử Lâm bí đồ lão đã ám hại lần lượt tam vị chưởng môn nhân tam phái và bội tín với Tam Thủ thư sinh ! Dùng Tam Ma như một công cụ huyết tẩy Hoa Sơn và Võ Đang nhị phái !
Chiếm đoạt luôn báu vật trấn môn của hai phái này ! Sau cùng, đang tay sát hại một tiểu điệt nữ của bằng hữu thâm giao ! Bất nhân bất tín, bất nghĩa ! Tội của lão trời không dung đất không tha. Lão bảo lão không làm điều gì sai sao ?
Lão U Minh Giáo giáo chủ tuy gương mặt không có gì thay đổi nhưng toàn thân lão đã run bắn lên trước những lời nói vạch trần tội ác của lão do Dư Hải Bằng nêu ra !
Điều đó chứng tỏ lão đang căm phẫn đến cực độ ! Lão nhìn Dư Hải Bằng chằm chặm như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chàng vậy !
Do lão mãi chú ý đến chàng nên lão hoàn toàn bị bất ngờ khi có tiếng thét lanh lãnh xuất phát từ chỗ nhóm tù nhân của lão:
- Lưu lão tặc ! Lão còn định chối tội nữa sao ? Hãy xem chưởng của bổn cô nương đây !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Đưa mắt nhìn qua, Dư Hải Bằng kịp nhận ra tiếng thét và luồng chưởng kình đó là do Tư Đồ Linh đánh ra ! Chàng cũng phải sững sờ kinh ngạc như Lão giáo chủ khi lão gầm lên thịnh nộ:
- Tiểu nha đầu ! Ai đã giải huyệt cho ngươi ! Muốn chết !
Lão vẫy ra một ngọn chưởng đỡ thẳng vào chưởng lực của Tư Đồ Linh.
Ầm !
Có lẽ do một đàng thì bất ngờ, còn một bên nguyên là chủ động, nên sau khi chưởng kình va vào nhau thì cả hai đều tỏ ra ngang tài ngang sức !
Trong khi song phương đang tiếp tục chuẩn bị ra chiêu kế tiếp, Dư Hải Bằng nhanh tốc đảo người.
Một bọn gồm năm tên giáo đồ U Minh Giáo đoán được ý đồ của Dư Hải Bằng là muốn giải huyệt cho bọn nạn nhân ! Chúng bèn túa cả ra quyết ngăn chặn hành vi của Dư Hải Bằng !
Động nộ, Dư Hải Bằng quát lên:
- Lui !
Vù... Vù... !
Ầm ! Ầm !
Ngay lúc đó, âm thanh cuồng nộ của lão giáo chủ U Minh Giáo chợt vang lên:
- Tiểu liễu đầu ! Đến Tư Đồ Quang còn không là đối thủ của bổn nhân huống gì là ngươi ! Đỡ !
Đổi lại, Dư Hải Bằng chợt nghĩ đến một điều khi chàng nghe Tư Đồ Linh quát trả lại lão giáo chủ:
- Lão đừng nghĩ rằng lão hơn được gia huynh là hơn được bổn cô nương ! Này !
Lưu giữ thật kỹ mối nghi nan vừa nẩy sinh trong lòng, sau khi bằng đơn chưởng chấn lực được bọn giáo đồ U Minh Giáo, Dư Hải Bằng bèn nhanh tay giải huyệt cho các vị chưởng môn nhân cùng Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ !
Và còn nhanh hơn khi Dư Hải Bằng đau đến xé lòng vừa giao thi thể Kha Uyển cho Tư Mã Hoa, chàng vừa rít lên:
- Nhị vị cô nương hãy chăm sóc giùm Uyển muội đây !
Vút !
Nói xong, Dư Hải Bằng liền triển khai thân pháp Thiên Thốn địa xúc nhanh không thể tả, lao đến bọn giáo đồ U Minh Giáo còn bàng hoàng đứng quanh đó !
Thế nhưng, khi chàng chưa kịp ra tay thì tai chàng liền nghe một tiếng gió rít kỳ hoặc ! Kinh nghi, Dư Hải Bằng quay đầu nhìn về phía đã phát ra âm thanh đó ! Chàng sững sờ đến tròn miệng khi nhìn thấy từ tâm chưởng của lão giáo chủ U Minh Giáo đang xuất hiện một ngọn chưởng phong đặc dị !
Nó vẫn là chưởng phong nhưng không tỏa rộng ra như bất kỳ một loại chưởng phong nào khác !
Ngược lại, nó cứ cuộn tròn lại như một quả cầu và cứ bằng bặng lao vào lớp sóng kình của Tư Đồ Linh ! Dó chỉ là một quả cầu nên uy lực của nó được tập trung trọn vẹn !
Vì thế quả cầu kình lực đó cứ ngang nhiên xuyên qua lớp sóng kình dày đặc của Tư Đồ Linh và cứ thế nó lao ập vào chính diện của nàng !
“Công phu quái quỷ gì đây ? Nguy cho Tư Đồ Linh mất !” Không riêng gì Dư Hải Bằng, mà năm vị chưởng môn nhân, Tư Mã Hoa, Tư Không Huệ cùng bọn giáo đồ U Minh Giáo đều như chết lặng cả thần hồn khi mục kích công phu quái lạ của giáo chủ U Minh Giáo !
Tuy biết rằng, bây giờ mới biết, là Tư Đồ Linh có thể đấu ngang tay với lão tặc họ Lưu, nhưng với loại công phu đặc dị này của lão thì Dư Hải Bằng không dám chắc vào điều đó nữa ! Do đó, từ một khoảng cách khá xa, Dư Hải Bằng vừa lao đến, vừa xuất chưởng bằng cả song chưởng theo chiêu Thiên Địa giao thái ! Đồng thời chàng cũng giận dữ gằn lên:
- Lưu lão tặc ! Chớ có đắc ý ! Xem đây !
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Hự !
Sau mộ tiếng kêu đau đớn, Tư Đồ Linh liền bị đẩy lùi lại khá xa ! Nếu nàng không kịp rơi vào vòng tay của Dư Hải Bằng vừa đến thì có lẽ nàng đã bị đẩy tít vào khoảng tối đen thâm u rồi !
Vừa đở lấy tấm thân kiều diễm đó, Dư Hải Bằng vừa bàng hoàng kêu lên:
- Là thần công lão vừa tu luyện xong à ? Đó là thần công gì vậy ?
Đáp lại, lão giáo chủ cười lên sặc sụa:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Rõ là ếch nằm đáy giếng nên không biết trời cao đất rộng như thế nào ! Dư Hải Bằng ! Ngươi tưởng ngươi có thể hơn được bổn nhân sao ? Hạ..
Hạ.. Hạ.. !
- Hừ ! Ta không tin lão có thể hơn được Đệ Tam Ma Hắc Diện !
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Bọn già cổ hủ đó à ? Rồi ngươi xem, sớm muộn gì bổn nhân cũng làm cho Tam Ma khuất phục thôi ! Không lâu lắm đâu ! Hắc... Hắc...
Hắc... !
Đã được Kha Uyển báo trước nên Dư Hải Bằng không thể không lo sợ khi nghe những lời này của lão tặc họ Lưu ! Thần công đã quái dị, lão lại còn có Thiên Niên Hà Thủ Ô và hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mệnh trợ lực nữa ! Không khéo lão sẽ đạt đến cảnh giới thượng thừa mất ! Và lúc đó, lời của lão sẽ biến thành sự thật ! Rồi đây Tam Ma sẽ phải khuất phục trước uy vũ của lão thật ! Họa kiếp rồi sẽ giáng xuống giang hồ Trung Nguyên thôi !
Không cam lòng trước viễn cảnh này, vì như thế thì Dư Hải Bằng biết đến bao giờ mới báo phục được gia thù ! Nhanh tay trao lại Tư Đồ Linh cho Tư Không Huệ vừa chạy đến, Dư Hải Bằng vội vàng lao đến ! Chàng tận lực bình sinh vừa ra chiêu vừa quát lên:
- Ta dù chết cũng quyết giết chết lão ! Đỡ !
Y pháp cũ, lão giáo chủ cũng đẩy bắn ra một quả cầu khí lao thẳng vào chưởng kình của Dư Hải Bằng !
Lão còn cười cợt:
- Tiểu tử ! Công phu trong Thiên Địa Bí Lục không làm gì được bổn nhân đâu !
Xem đây !
Veo... Veo...
Tiếng rít gió do quả cầu khí tạo ramột lần nữa lại xuất hiện ! Và cũng lại một lần nữa mọi người đều bị cuốn hút vào trận giao tranh vô tiền khoáng hậu này !
Cùng với sự kinh ngạc như mọi người, Tư Không Huệ còn có thêm một sự kinh ngạc khác ! Hóa ra trước đây, Dư Hải Bằng đã nói đúng về việc Thiên Địa Bí Lục bị rơi vào tay tên giả danh giáo chủ U Minh Giáo, nên bây giờ lão tặc họ Lưu mới vanh vách nói ra như thế ! Ngoài ra, Dư Hải Bằng vẫn không nói cho nàng biết là chàng cũng có luyện qua võ công trong Thiên Địa Bí Lục ! Vậy còn những gì nữa mà Dư Hải Bằng còn đang giấu nàng không ?
Do hoang mang là vậy nên Tư Không Huệ bắt đầu chăm chú quan sát lại mọi chưởng thế và thân pháp của Dư Hải Bằng !
Ầm !
Cùng một lúc, cả Dư Hải Bằng lẫn lão giáo chủ U Minh Giáo đều bị dư kình chấn động ! Nhưng Dư Hải Bằng thì bị chấn động nhiều hơn so với lão giáo chủ U Minh Giáo. Điều này cho thấy rằng thần công của lão giáo chủ xem ra chiếm ưu thế nhiều hơn chưởng pháp của Dư Hải Bằng !
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Một khi đã chiếm được ưu thế thì lão tặc họ Lưu đâu dễ gì bỏ lỡ dịp may ! Trước sau lão tặc họ Lưu phát ra hai kích nữa với hai quả cầu khí lao vào Dư Hải Bằng !
Dư Hải Bằng đang mang trong người đến một trăm năm công phu tu vi do Hồi Nguyên Đan ban cho nhưng sau hai lượt chạm chưởng nữa Dư Hải Bằng lần lượt bị đẩy lui thêm ba bước nữa !
Biến sắc và kinh tâm, Dư Hải Bằng vội vàng thi triển Túy Tiên bộ pháp để tạo cơ hội cho chính chàng kịp điều hòa khí huyết sau ba phen chấn động !
Lão giáo chủ thấy thế bèn cười rộ lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Dư Hải Bằng ! Do cảm mến bản lãnh của ngươi, bổn nhân giành cho ngươi một cơ hội đấy ! Nếu ngươi chịu đầu phục bổn nhân, cùng nhau xưng bá trên giang hồ thì bổn nhân nhất định giành cho ngươi một con đường sống.
- Câm đi ! Lão chớ nên mơ mộng nữa ! Xem chưởng đây !
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Ầm ! Ầm !
Vù... Ầm...
Veo... Veo... Ầm !
Nhờ vào Túy Tiên bộ pháp nên phương vị của Dư Hải Bằng luôn thay đổi ! Do đó, sau một loạt năm lần chạm kình nữa, Dư Hải Bằng tạm giữ được thế quân bằng !
Việc đó nếu có lợi cho Dư Hải Bằng thì lại khích nộ lão tặc họ Lưu. Lão luôn miệng gầm lên và thóa mạ:
- Cũng là bộ pháp của lão Túy cẩu à ? Đỡ !
- Hừm ! Tiểu tử ! Ngươi không dám đường hoàng giao đấu với bổn nhân sao ?
Này !
- Ngươi có còn là nhân vật hảo hớn nữa không ? Hay ngươi đã biến thành giống rùa chỉ biết thụt cổ mà thôi ? Đỡ này...
Veo... Veo...
Ầm ! Ầm !
Mỗi một câu thét lác của lão là mỗi một quả cầu khí bay ra. Mỗi một lần lão thóa mạ là mỗi một lần lão xuất chưởng. Vì thế, trong khi Dư Hải Bằng tạm bảo lưu được chân khí thì lão tặc họ Lưu đã có dấu hiệu xuống sức.
Điều này không một ai nhận ra trừ chính lão và Dư Hải Bằng là hai người đương cuộc. Vì thế, không bỏ lỡ cơ may, Dư Hải Bằng bèn ngưng việc thi triển Túy Tiên bộ pháp. Chàng đường hoàng hiện thân và ngang nhiên đối mặt với lão.
Chàng tận lực bình sinh vừa xuất kình vừa gầm lên:
- Thiên Hôn chưởng ! Đỡ !
Ầm !
- Địa Ám Chưởng ! Đỡ !
Ầm !
- Còn đây nữa này !
Ầm !
- Nữa này !
Ầm !
Ầm !
Nhờ vào đấu pháp thích hợp, đợi đến khi đối phương đã tiêu hao bớt chân lực mới tận lực ra tay nên Dư Hải Bằng bây giờ đã làm cho lão giáo chủ họ Lưu cùng thất điên bát đảo với chàng.
Sau một loạt xuất chưởng, cả hai lúc này đã cùng lâm vào tình trạng không khác nhau là bao nhiêu. Thân pháp, chưởng pháp của cả hai dần dần trì trệ lại. Và đây cũng là lúc khẩn trương nhất không những cho hai người đang giao chiến mà còn là sự khẩn trương của cả hai phe.
Quả vậy, Dư Hải Bằng đang tận dụng toàn bộ chân lực trong người lên song thủ khi chàng thở hào hển nói:
- Lưu lão tặc ! Lão đã từng nắm giữ Thiên Địa Bí Lục trong tay, vậy lão có biết chiêu Thiên Hôn địa ám này không ? Đỡ !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Như đã nói, do trước kia Dư Hải Bằng dựa hoàn toàn vào chân nguyên dương cương do Hồi Nguyên Đan tạo thành nên chàng đã dùng Thiên Hôn chưởng thành Thiên Dương chưởng công, đã đổi Địa Ám chưởng thành Địa Âm chưởng công và hợp cả hai chưởng trở lại thành kỳ chiêu “Thiên Địa giao thái”. Nhưng say này, vì nguyên nhân nào thì chàng chưa rõ mà Thiên Dương và Địa Âm chưởng công đã mất đi nhiệt khí và hàn khí. Do đó, cả hai đã trở lại hình thái lúc ban đầu là Thiên Hôn và Địa Ám chưởng như Thiên Địa Bí Lục có chỉ dạy. Tuy nhiên, chàng vẫn còn biết rõ uy lực kinh hồn khi hợp hai chưởng lại làm một, biến thành kỳ chiêu Thiên Hôn địa ám chưởng như chàng vừa nói ra. Điều này thì Thiên Địa Bí Lục nào có một lời nào nhắc đến.
Do đó, thoạt nghe Dư Hải Bằng nói lên điều này, không riêng gì Tư Không Huệ là người thuộc Thiên Địa Bảo, mà cả giáo chủ U Minh Giáo cũng phải ngạc nhiên. Lão cười lên:
- Ha ha hạ.. Ngươi đã phát cuồng rồi sao tiểu tử ? Làm gì có...
Nhưng lão phải ngưng ngay lời châm chọc khi nhìn thấy lớp sóng kình quái dị vừa được Dư Hải Bằng đẩy ra. Rõ ràng là hai luồng kình khác biệt nhau nên chúng không trộn lẫn vào nhau. Ngược lại, cả hai lại tạo thành một lớp xoáy kình cực kỳ lợi hại.
Gương mặt da người chết của lão vẫn không biến đổi, nhưng âm sắc giọng nói của lão lại đổi biến. Lão vội vàng gầm lên điên loạn:
- Hay lắm ! Để xem nào ! Này !
Veo... Veo...
Quái dị trên chỗ tưởng. Một người thì dùng chưởng lực để tạo nên xoáy kình, còn một người thì dồn nén chân lực tạo thành một quả cầu khí. Cứ thế, quả cầu khí luân phiên chao đảo vào cuộn tròn trong lớp xoáy kình như thần long giỡn sóng. Khiến cho cuộc giao chiến này biến thành cuộc giao chiến độc nhất vô nhị chưa từng có trên giang hồ cả trăm năm trước lẫn trăm năm về sau.
Và sau cùng là một tiếng chấn kình cực mạnh liền vang lên, sau đó là một loạt dư âm nối tiếp.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Dư Hải Bằng và lão tặc họ Lưu cùng thoái lui nửa trượng dài sau lần chạm chiêu này.
Và lúc Dư Hải Bằng vừa điều hòa chân lực xong định chồm lên thì lão giáo chủ cũng đã phục hồi xong một phần nào chân nguyên. Hai tròng mắt của lão đột nhiên đoanh tròn và dần dần đỏ sọng lên. Thân hình lão chợt run lên hai lượt. Rồi không hiểu nghĩ sao, lão thay vì lao bổ đến tiếp tục giao đấu với Dư Hải Bằng thì lão lại đảo người một cái.
Kinh nghi, Dư Hải Bằng liếc chừng từng cử chỉ của lão. Và chàng chợt kinh hoảng khi thấy lão vừa đảo người vừa quờ tay định chộp giữ Tư Đồ Linh đang nằm trong vòng tay ôm giữ của Tư Không Huệ. Chàng vội vàng thét lên thất thanh:
- Coi chừng đó ! Lão thất phu ! Lão...
Đã là đại cao thủ thì chỉ cần một chút cơ hội là định cục liền biến đổi. Dư Hải Bằng do không ngờ lão tặc đột nhiên giở trò nên chàng hoàn toàn bất lực.
Thế nhưng, tiếng thét của chàng vừa kêu lên đã kịp giúp cho Tư Không Huệ phản ứng. Nàng kéo Tư Đồ Linh ra phía sau lưng nàng, và lẹ làng đẩy ngọc thủ ra phát thành chưởng lực đập bổ vào ngực của lão tặc họ Lưu.
Do bất ngờ, lão tặc họ Lưu không những không chộp được Tư Đồ Linh mà lại còn bị chưởng kình của Tư Không Huệ đập phải.
Lão hé miệng thổ ra một búng máu và gào lên sững sốt:
- Ngươi... Hay lắm ! Hay lắm ! Ha ha hạ..
Đột nhiên lại bật cười như thế, hành vi của lão giáo chủ thật khó hiểu. Và càng khó hiểu hơn khi lão chộp giữ Tư Không Huệ vào tay lão. Lão vừa lôi Tư Không Huệ chạy đi, vừa ném lại một câu:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi không được vọng động nha ! Bằng không, đừng trách bổn nhân không biết thương hương tiếc ngọc đó !
Hiểu được ý định của lão một cách mơ hồ, Dư Hải Bằng vội kêu to:
- Lão không được làm bậy đó ! Bằng không dù chân trời góc bể gì ta cũng không buông tha lão đâu !
Cũng lúc đó, Tư Không Huệ cũng kêu lên:
- Lão buông ta ra ! Buông ta ra ! Dư Hải Bằng, mau đến cứu ta !
Đáp lại tiếng kêu cứu của Tư Không Huệ và tiếng hăm dọa của Dư Hải Bằng lão tặc họ Lưu trước khi biến mất vào cánh rừng tối đen thâm u đã ném lại một câu:
- Yên tâm đi ! Con nha đầu này và bọn người các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây đã ! Ha ha hạ..
Phịch !
Vất bỏ Tư Không Huệ lại không một chút thương tích, lão giáo chủ U Minh Giáo liền bay biến đi mất.
Ngay lúc đó, khi Dư Hải Bằng lao đến dìu đỡ Tư Không Huệ thì phía sau lưng chàng liền có hàng loạt âm thanh chợt vang lên:
- Giáo chủ ! Chờ bọn thuộc hạ với...
- Giáo chủ...
- Hừ ! Lão đã bỏ bọn ngươi rồi. Bây giờ thì bọn ngươi đền tội thôi !
- Phải đó ! Giết hết bọn chúng đi ! Phải trả lại cái hận bị bắt giam hàng bao lâu nay.
Ầm ! Hự ! Ầm... Ầm...
Thế là các vị chưởng môn nhân của năm phái bây giờ mới phát tác lên để trút hận. Và bọn giáo đồ U Minh Giáo đành phải chịu cảnh mệnh chung.
Dư Hải Bằng nhẹ nhàng dìu đở Tư Không Huệ đến chổ Tư Đồ Linh để cùng chăm sóc cho cả hai. Còn Tư Mã Hoa thì đến bấy giờ mới nhỏ giọt nước mắt thương tâm cho cái chết thảm của Kha Uyển.
Hồi 30 : Giáo Chủ Lộ Mặt Thành Bảo ChủThiên Bất Dung Gian Đảng, Thế Thường
Không bao lâu sau, khi giáo chủ U Minh Giáo đã bỏ chạy thì tại Hắc Tử Lâm chỉ còn lại bọn người Dư Hải Bằng gồm đúng chín mạng.
Năm vị chưởng môn nhân sau khi đã diệt hết toàn bộ số giáo đồ U Minh Giáo hiện diện tại Hắc Tử Lâm xong, họ liền tỏ ra băn khoăn không hiểu sẽ làm cách nào để thoát được Hắc Tử Lâm.
Nhưng bọn họ vẫn còn phần nào an tâm vì chung số phận với bọn họ còn có Dư Hải Bằng mà họ đã vừa mục kích được thần công cái thế của chàng. Do đó, bọn họ cùng đứng vây quanh đó, chờ xem Dư Hải Bằng sẽ làm gì khi đã lo lắng xong cho hai giai nhân tuyệt sắc là Tư Đồ Linh và Tư Không Huệ.
Phần Tư Không Huệ chỉ bị một phen hoảng loạn nhưng không một thương tích gì, nên Dư Hải Bằng giảm được phần nào lo ngại. Ngược lại, sau khi xem qua thương thế của Tư Đồ Linh, Dư Hải Bằng biết rằng Tư Đồ Linh chỉ cần điều tức một lúc thì sẽ bình an...

<< 1 ... 41 42 43 44 45 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status