thì đến lượt lão phải lo ứng phó với Tam Ma ! Vì thế, lão đã thiên phương bách kế muốn sang đoạt Hồi Nguyên Đan trên người Dư Hải Bằng để lão đủ đầy nội lực và tu luyện thần công cái thế ! Khi Hồi Nguyên Đan vô phương thu hồi thì lão lại đổi sang phương kế khác bằng cách chiếm đoạt Thiên Niên Hà Thủ Ô và Hà Thủ Ô bảo mệnh để hoàn thành tâm nguyện ! Lão biết được điều này có lẽ là do Mạc Hà và Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dật chưởng môn môn phái Hoa Sơn đã bị lão bắt giữ nói lộ ra !
Vì thế Dư Hải Bằng càng nôn nóng hơn khi muốn đi ngay đến Ngũ Hành Sơn là tổng đàn của U Minh Giáo. Chàng càng đến sớm chừng nào thì thời gian luyện công của lão giáo chủ U Minh Giáo càng ngắn chừng nấy ! Kẻo đến khi lão luyện xong thần công thì vô hình chung Võ Lâm Trung Nguyên sẽ có thêm một đại địch ngang tầm với Tam Ma thì khốn !
Thế nhưng cước trình của các giai nhân là Tư Đồ Linh, Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ dù là hảo thủ cũng không thể đi nhanh bằng chàng. Huống chi Dư Hải Bằng còn phải quan tâm chăm sóc đến Kha Uyển nữa.
Biết sự nóng lòng của Dư Hải Bằng là chính đáng nên đêm đó, trong khi dừng chân để nghỉ ngơi, Kha Uyển có đến gặp riêng chàng !
Kha Uyển chủ động hỏi trước:
- Đại ca nóng lòng lắm phải không ?
Gật đầu, Dư Hải Bằng sau khi nói mọi nhận định của chàng cho Kha Uyển nghe xong, chàng còn nói:
- Chậm một ngày, nguy một ngày ! Đại ca không thể không nóng lòng !
- Vậy còn Tam Ma thì sao ? Đến lúc đó, đại ca làm sao đối phó được với cả một U Minh Giáo có Tam Ma trợ lực ?
Dư Hải Bằng không tỏ ra ngần ngại khi nói:
- Khi trước khác, bây giờ khác ! Đụng độ với một trong Tam Ma thì đại ca không việc gì phải sợ ! Còn nếu Tam Ma cùng một lúc xuất hiện thì đại ca vừa chạy vừa phá phách một phen !
- Đại ca làm như thế thì có ích gì chứ ?
- Quần hùng đang hội tụ tại Thiếu Lâm, sẵn sàng đương đầu với bọn chúng, đại ca muốn nhân lúc này hạ bớt tên nào đỡ tên đó. Còn không nữa thì cũng làm cho bọn chúng nhụt bớt đi phần nào nhuệ khí ! Đại ca nói không đúng sao ?
- Đúng thì cũng đúng, nhưng lại không đáng !
- Sao lại không đáng ?
Kha Uyển thở dài thườn thượt cứ như một lão bà, sau đó mới nói:
- Mấy ngày qua, những chuyện gì liên quan đến đại ca, tiểu muội đã biết cả rồi !
Tiểu muội cũng biết việc đại ca lần lượt có lời hứa với các vị tỷ tỷ ! Hơn nữa, tâm tình của chư vị tỷ tỷ ra sao, tiểu muội cũng rõ ! Đại ca sao lại cư xử tệ với họ quá vậy ?
- Tệ ? Đại ca đã làm gì mà Uyển muội trách đại ca ?
- Còn không à ? Hễ đi thì đi một mạch, không nói năng với ai cả ! Còn mỗi lúc dừng chân thì cứ câu:
“nam nữ hữu biệt !” đại ca lại lãng ra xa ! Như vậy không phải tệ sao ?
Một thiếu nữ đang độ tuổi mới lớn như Kha Uyển thì làm sao biết nói được lời này ? Dư Hải Bằng thừa năng lực để đoán rằng là do mấy nàng kia đã than phiền gì đó nên Kha Uyển mới nghe và nói thay cho họ !
Chàng thở ra một hơi dài rồi nói:
Uyển muội nhận định thật là tinh tế ! Nhưng đại ca đang có một nỗi khổ tâm không sao nói được !
- Là khổ tâm gì vậy, đại ca ?
- Ườm ! Uyển muội biết thế là đủ rồi, đừng hỏi thêm nữa ! Đại ca không nói được đâu !
- Đại ca nghĩ cũng lạ ! Đã bảo có khổ tâm, nếu đại ca không chịu nói ra thì ai mà biết được là có hay không ?
Dư Hải Bằng bật cười:
- Đúng thật ! Nhưng nếu đại ca muốn nói ra điều đó thì biết nói với ai đây ? Với mấy nàng đó thì đại ca lại không dám !
- Thì còn tiểu muội đây ! Đại ca là đại ca của muội, việc của đại ca là việc của muội ! Đại ca nói với muội cũng được vậy ! Không lẽ đại ca không tin muội sao ?
Làm sao mà Dư Hải Bằng dám nói điều đó cho Kha Uyển nghe ? Nhưng ngay lúc đó, Dư Hải Bằng chợt phát hiện có nhiều tiếng bước chân đang đến khá gần ! Biết chắc là mấy nàng kia do tò mò nên lẽn đi đến, Dư Hải Bằng bèn nhân câu nói của Kha Uyển mà thổ lộ luôn !
Chàng nói:
- Uyển muội nói cũng phải ! Đại ca nếu không nói cho Uyển muội nghe thì biết nói với ai bây giờ ? Thật sự, đại ca đã rõ tình ý của họ đối với đại ca, nhưng đại ca còn vướng bận một chuyện hết sức hệ trọng ! Nếu đại ca không nói thì họ không biết, còn nếu nói ra thì sợ họ lại không tin ! Đâu, Uyển muội hãy nghe thử xem rồi trả lời cho đại ca biết là muội có tin hay không nha ! Chuyện là thế này ! Một lần nọ, lúc đại ca bị rơi vào tay Nhị Ma và Lão giáo chủ U Minh Giáo thì...
Với Uyển Nhi thì đúng là Dư Hải Bằng dễ thổ lộ hơn, nhưng chàng cũng phải lựa lời để một thiếu nữ đang độ tuổi mới lớn dễ hiểu hơn và không đặt quá nhiều vấn nạn vượt quá tầm hiểu biết ! Và đương nhiên là mấy nàng kia đều nghe rõ không sót một lời.
Dư Hải Bằng vừa nghe được những tiếng thở dài thầm lặng của cả ba ! Nhưng Dư Hải Bằng lại không biết rằng trong ba tiếng thở dài lặng lẽ đó có một tiếng thở dài ẩn chứa một niềmvui thầm kín, khác hẳn hai tiếng thở dài kia !
Và một khi Uyển Nhi đã hiểu được nổi lòng của Dư Hải Bằng thì chính Uyển Nhi cũng không biết phải nói những lời gì ! Do đó, Uyển Nhi cũng tỏ ra trầm mặc không kém gì tâm trạng của Dư Hải Bằng lúc bấy giờ !
Một lúc sau, Dư Hải Bằng chợt lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng:
- Uyển muội ! Hay Uyển muội hãy chậm chân cùng đi với chư tỷ tỷ, đại ca không thể trùng trình mãi như thế này được đâu !
Kha Uyển ngước đầu lên nhìn Dư Hải Bằng với ánh mắt ngây thơ trong sáng, nhưng vẫn ẩn hiện một sự lo âu. Kha Uyển đáp:
- Được rồi ! Nhưng đại ca phải cẩn trọng đó ! Đại ca định khi nào sẽ đi ?
- Ngay bây giờ ! Uyển muội không nghe đại ca nói gì sao ? Sớm được giờ nào đỡ lo được giờ đó !
- Đại ca có định đến gặp chư tỷ tỷ không ?
- Không cần đâu ! Uyển muội cứ nói với chư tỷ tỷ thì họ sẽ hiểu ngay thôi. Đừng lo cho đại ca, mà hãy tự bảo trọng đấy. Đại ca đi đây !
Thế nhưng, Kha Uyển vội vã kêu Dư Hải Bằng dừng lại. Đoạn nàng điềm chỉ cho Dư Hải Bằng biết rõ vị trí, nơi năm vị chưởng môn đang bị U Minh Giáo giam giữ. Sau đó, Kha Uyển còn nói:
- Ba ngày nữa bọn muội sẽ đến nơi ! Đại ca hãy bảo trọng !
Hiểu được ý của Kha Uyển là muốn chàng hãy chờ đợi bọn họ cùng đến nên Dư Hải Bằng vừa gật đầu, vừa tung người lướt vượt đi vào đêm đen sâu thẳm !
oOo Ngũ Hành Sơn vốn là một dãy núi kéo dài theo hình cánh cung với bốn đỉnh núi !
Đứng trấn ngay trước hình cách cung ở phần lõm là một ngọn cô phong sừng sững như muốn che chắn cho bốn đỉnh kia thấp hơn ở phía sau ! Ngược lại, cả bốn đỉnh núi kia lại như muốn bao che cho ngọn cô phong phía trước bởi vòng cung như một bức tường thành vĩ đại !
Do đó, bất kỳ ai muốn thâm nhập vào vị trí trung tâm của Ngũ Hành Sơn thì từ phương vị nào cũng vậy, đều khó lòng thoát được tai mắt của những người đang lưu trú tại Ngũ Hành Sơn ! Cụ thể là giáo đồ U Minh Giáo đang dùng Ngũ hành Sơn là tổng đàn của giáo phái !
Vì thế, Dư Hải Bằng dù liều mình đến mấy, chàng cũng không dám đường đột đi ngay vào Ngũ hành Sơn lúc vầng dương vẫn còn đang chiếu sáng !
Nấp ở một chỗ khuất một phía chính diện Ngũ hành Sơn, tức là phía trước ngọn cô phong cao sừng sững, Dư Hải Bằng vốn đang nôn nóng cho bóng hoàng hôn buông phủ thì chàng càng nôn nóng hơn khi cảm nhận được một không gian yên tĩnh đang bao trùm một phạm vi Ngũ hành Sơn rộng lớn !
Vùng rừng núi vốn yên tĩnh, nhưng không thể là sự yên tĩnh của một nơi ẩn chứa không biết bao nhiêu là người thuộc U Minh Giáo như thế này ?
Đối với ai khác do công phu kém cõi thì khác, còn đối với Dư Hải Bằng có đến hơn trăm năm công phu tu vi thì chàng cảm thấy bất an khi bằng vào thính lực của chàng, chàng không phát hiện được bất kỳ một tiếng động hay một âm thanh nào khả nghi cả !
Những âm thanh, tiếng động đúng ra phải có của một số đông người đang ẩn náu thì ở đây lại không có !
“Bọn chúng án binh bất động như thế này có phải là đang giăng bẫy không ? Nếu có thì bọn chúng bẫy ai ? Bẫy ta chăng ? Làm sao bọn chúng biết rằng ta sẽ đến mà giăng bẫy và chờ đợi ? Hay bọn chúng không còn ở đây nữa ? Có phải thế không ?” Càng suy nghĩ, Dư Hải Bằng càng cảm nhận sự nôn nao khó tả đang dấy lên trong lòng. Với sự nôn nao đó, Dư Hải Bằng mơ hồ nghĩ rằng sự yên tĩnh đang bao trùm ở Ngũ hành Sơn chính là sự yên tĩnh của chết chóc !
Vì thế, ngay lúc vầng dương đỏ ối vừa nép mình vào một trong bốn đỉnh núi phía sau thì Dư Hải Bằng liền như một làn khói mờ nhạt lao vun vút đến ngọn cô phong ngay tức khắc !
Và sự nhận định mơ hồ của chàng bỗng chốc hóa thành sự thật !
Một sự thật hiển nhiên được minh chứng bằng năm thi thể của bọn giáo đồ U Minh Giáo ! Chúng bị vỡ ruột phanh thây nằm chết ngay trên con đường sơn đạo dẫn đi ngoằn ngoèo theo chân ngọn cô phong.
“Bạch Diện Ma ? Cung cách hạ thủ này chính là tiêu ký của Bạch Diện Ma đây, không thể nào sai được ! Tại sao lại như thế ? Sao bọn chúng lại tự tàn sát lẫn nhau như thế này ?” Vận lực lên song thủ, Dư Hải Bằng thận trọng đi lướt dần vào sâu hơn !
Lần lượt, Dư Hải Bằng càng đi sâu vào bên trong thì chàng càng gặp nhiều thi thể của bọn giáo đồ U Minh Giáo xấu số ! Và trong số những thi thể này, Dư Hải Bằng liền nhận ra tiêu ký của Bạch Diện Ma chiếm một phần lớn ! Chỉ có một số ít là có tiêu ký của Hắc Diện Ma ! Thỉnh thoảng Dư Hải Bằng mới phát hiện được vài thi thể chết theo cung cách khác biệt ! Vài thi thể này có vẻ ngoài như khi đang nằm ngủ ! Đã thế, ở khóe miệng lại ẩn ước một nụ cười ! Cứ như họ đang mộng mị về một chuyện gì đó lý thú trong lúc ngủ và đã ngủ luôn một mạch cho đến hết đời !
“Nhân Diện Ma ? Cứ theo ác danh ác hiệu thì cách chết này mười phần đến chín là do Nhân Diện Ma hạ thủ ! Là công phu gì quái đản như thế này ? Trông bọn chúng chết thật là yên lành ! Đúng là ma nhưng vẫn còn tính người, chứ không như Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma chỉ vui thú với cảnh đồ sát ! Hừ !” Được một lúc quan sát, Dư Hải Bằng khi đã tin chắc tại Ngũ hành Sơn không còn bóng dáng một ai, chàng vèn quày quả đi đến một động thất là nơi năm vị chưởng môn nhân bị giam giữ, như lời Kha Uyển đã mách bảo !
Nhưng khi đến được nơi đó, dù đã sẵn lòng hồ nghi, Dư Hải Bằng cũng cảm thấy bất ngờ khi chỉ nhìn thấy một động thất trống không !
Rảo tìm một vòng rộng, sau khi nhận diện từng thi thể một, Dư Hải Bằng không thể không có nhận định như sau:
lão giáo chủ U Minh Giáo do mâu thuẩn gì đó với Tam Ma nên cớ sự mới xảy ra như thế này ! Và lão đã bỏ chạy tháo thân ! Cùng đi với lão còn có một số giáo đồ tin cẩn đã áp giải cả năm vị chưởng môn nhân !
Chứ nếu đã là trận đồ sát thực sự thì năm vị chưởng môn khó mong thoát được móng vuốt tử thần chạm đến ! Cùng lắm là chỉ còn mỗi một mình lão giáo chủ chạy thoát được thân mà thôi !
Sau khi minh định được điều đó, Dư Hải Bằng tuy thất vọng nhưng cũng phần nào mừng trước sự phân rã tất yếu phải có trong hàng ngũ những ác nhân ! Ác lai, ác báo !
Không còn việc gì để làm, Dư Hải Bằng cũng không muốn phí thời gian lưu lại chỗ chết chóc này để chờ đợi bọn người Kha Uyển đi đến ! Hơn nữa, chàng còn muốn nhanh chóng được đến Thiếu Lâm để cùng hội tụ với quần hùng, đề phòng Tam Ma phát cuồng và gây thêm thảm cảnh kinh thiên động địa !
Chàng vội vàng lao ngược ra, theo hướng cũ mà chạy như bay, mong đón đầu bọn người Kha Uyển đang đi đến đây !
Khi bình minh vừa ló dạng, Dư Hải Bằng bất giác động tâm lúc nhìn thấy nhiều dấu máu loang lổ còn vấy trên mặt đất ở một ngã ba quan đạo !
Đi theo dấu vết đó, Dư Hải Bằng chợt kinh tâm khi nhận ra thi thể của một nữ nhân đang nằm co quắp bên vệ đường !
Vút !
- Uyển muội ! Sao lại thế này ! Uyển muội ! Uyển muội !
Bồng xốc thi thể của Kha Uyển lên, Dư Hải Bằng mắt lộ những tia hung quang khủng khiếp khi chàng đảo nhìn về tứ phía !
Dư Hải Bằng đang tìm gì ? Thủ phạm đã hạ thủ Kha Uyển ư ? Không phải ! Vì Dư Hải Bằng đang thắp thỏm nói lên thành tiếng:
- Bọn họ không sao cả ? Nhưng bọn họ đã bỏ đi đâu ? Sao bọn họ nỡ tâm bỏ Uyển muội trơ trọi một mình ? Tại sao chứ ? Tại sao ?
Là hoàng thiên hữu nhãn hay chính tiếng gào thét của Dư Hải Bằng đã tạo ra kỳ tích ?
Không thể nào biết được ! Và Dư Hải Bằng cũng không lưu tâm lý giải điều đó !
Chàng cũng không thèm lưu tâm đến bất kỳ việc gì khác ngoài tiếng rên rĩ yếu ớt của Kha Uyển đang nằm vắt vẻo trên tay chàng !
Dư Hải Bằng nửa mừng nửa sợ khi khe khẽ đặt Kha Uyển nằm xuống !
- Uyển muội ! Uyển muội có nghe ta gọi không ? Là đại ca đây ! Đại ca của Uyển muội đây ! Mau đáp lời đại ca đi ! Uyển muội !
Tiếng kêu xé lòng của Dư Hải Bằng đã được cao xanh đáp lại ! Có tiếng Kha Uyển lào thào như trong mợ.. một giấc mơ duy nhất đang ám ảnh mọi trí nghĩ của Kha Uyển nếu còn cho đó là trí nghĩ:
- Hắc... Tử... Lâm... ! Lão... đã... đưa... mọi... người... đến... Hắc...
- Uyển Nhi ! Đại ca đã nghe, đừng nói nữa ! Hãy cố gắng chịu đựng rồi đại ca sẽ.. ! Uyển muội ! Uyển muội sao lại vội đi như vậy ? Uyển muội đã không nói là thích sống với đại ca sao ? Uyển muội đừng lừa gạt đại ca, làm cho đại ca đau lòng ! Lưu lão tặc ! Lưu lão tặc ! Ta phanh thây ngươi ! Ta giết ngươi !
Phát cuồng đến cực độ, Dư Hải Bằng chưa một lần nào phải phát cuồng đến thế này ! Khi mẫu thân chàng bị hại, chàng cũng phát cuồng nhưng là sự phát cuồng của một kẻ vô phương báo được thù ! Còn lúc này, sự phát cuồng của Dư Hải Bằng là sự phát cuồng của một nhân vật thừa năng lực thét gió gào mây, đạp bằng được tất cả mọi chướng ngại ! Do đó, sự phát cuồng của Dư Hải Bằng lần này được phát huy trọn vẹn !
Sự phát huy trọn vẹn đó được thể hiện bằng một thân pháp quán tuyệt nhân trần, dù Dư Hải Bằng đang phải mang theo người một trọng lượng thêm vào là thi thể của Kha Uyển !
Và thân pháp đó quán tuyệt đến độ khi Dư Hải Bằng còn cách Hắc Tử Lâm độ một dặm thì chàng đã lao vượt qua lần lượt ba nhân vật quái đảng ! Ba nhân vật này dường như cũng đang hướng về Hắc Tử Lâm như chàng vậy !
Nhân vật đầu tiên chàng vượt qua là một hắc y quái nhân với Hắc Diện !
Nhân vật thứ hai kế đó là Bạch bào quái nhân, có sắc diện trắng bạch !
Cả hai nhân vật này Dư Hải Bằng đã từng biết mặt biết danh ! Đó là Bạch Diện Đệ Nhị Ma và Hắc Diện Đệ Tam Ma !
Và đương nhiên, nếu hai nhân vật đó là Nhị Ma thì nhân vật còn lại đang đi đầu phải là Đệ Nhất Ma Nhân Diện !
Với trường bào nho nhã, đội mũ nho quan, Nhân Diện Ma không khác nào một nhân vật võ lâm bình thường vô thưởng vô phạt !
Chỉ khi Nhân Diện Ma cất giọng lạnh lẽo đến cực độ hỏi với theo chàng lúc lão nhìn thấy thân pháp quán tuyệt của chàng, thì Dư Hải Bằng mới biết Nhân Diện Ma đúng là Tâm Ma nhưng lại có Nhân Diện.
- Hừ ! Tiểu tử nào lại muốn lòe mắt Tam Ma chúng ta đó ?
- Lão đại ! Là tiểu oa nhi hôm trước đã thương lão Tam đó !
Vù... Vù...
Vút ! Ào... Ào...
Bất cần một lời hô hoán nào, khi vừa được Đệ Nhị Ma Bạch Diện nói như thế thì Nhân Diện Ma liền lẳng lặng đẩy vút một kình vào hậu tâm Dư Hải Bằng !
Nhưng Dư Hải Bằng đã điềm nhiên tiếp tục lao đi sau khi khẽ lách thân tránh ngọn chưởng đó ! Đồng thời chàng cao giọng ném lại cho Tam Ma nghe một câu:
- Nhớ đấy ! Tiểu gia sẽ chờ bọn lão ở Hắc Tử Lâm ! Mọi ân oán trước sau gì tiểu gia sẽ tính hết với bọn lão ! Hừ !
Vút !
Vút ! Vút ! Vút !
- Tiểu súc sinh ! Ngươi thử đứng lại xem nào !
Nhưng Dư Hải Bằng vào lúc này không còn ý tưởng nào khác ngoài việc tìm và gặp cho bằng được Lưu lão tặc, giáo chủ U Minh Giáo. Chàng chỉ muốn băm vằm lão ra thành ngàn mảnh vụn ! Mối gia thù của chàng tựu chung là do lão gian tặc đó ! Bao cơ cực giãi dầu với mấy phen suýt thảm tử cũng do lão tặc họ Lưu ! Đến Kha Uyển nếu xét về bối phận thì là tiểu điệt nữ của lão, là nghĩa muội của Dư Hải Bằng bây giờ cũng do lão tặc họ Lưu hãm hại ! Lão là quáixà quái thú chứ không còn là giống người nữa !
Vì thế, Dư Hải Bằng không vì sự rượt đuổi của Tam Ma, vì đòn áp kích ám muội vừa rồi của Đệ Nhất Ma, vì những lời thóa mạ đang ném theo của Tam Ma mà quên đi ý niệm đang khởi sát của chàng. Chàng không muốn vì Tam Ma khiến cho ý niệm của chàng phải đình trệ ! Ai muốn hiểu thế nào cũng được ! Dư Hải Bằng chỉ cần lão tặc họ Lưu mà thôi ! Duy một mình lão mà thôi ! Bằng không huyết khí đang sôi sùng sục trong người chàng sẽ làm cho huyết quản phải vỡ tung ra mất !
Bởi đó, Dư Hải Bằng cứ ngang nhiên lao đi mải miết, để mặc cho Tam Ma cứ việc đuổi theo.
“Cứ đến Hắc Tử Lâm đã ! Hừ ! Lưu lão tặc ! Bọn Tam Ma còn ngần ngại Hắc Tử Lâm chứ tiểu gia thì không đâu ! Phen này tiểu gia không giết được lão thề không làm người !” Một dặm đường thoáng chốc đã hết ! Hắc Tử Lâm đã ở ngay trước mặt !
Đã trông mau đến được Hắc Tử Lâm thì một khi đã đến nơi, chàng đâu màng quan tâm đến những biến đổi gì ở bên ngoài Hắc Tử Lâm, Dư Hải Bằng vẫn ngang nhiên lao luôn vào dãy rừng thâm u và tối đen như chốn không người !
- Ai ?
Ầm ! Hự !
“Hừ ! Lão cứ ngỡ Hắc Tử Lâm bao năm rồi là cấm địa, nên ngang nhiên kéo đến làm chỗ dung thân ! Lại còn cắt đặt người canh giữ nữa à ?” Một tên vô danh tiểu tốt nào đó là giáo đồ U Minh Giáo do phận sự nên không thể không lên tiếng hỏi ! Thế là Dư Hải Bằng liền thưởng cho tên đó một cước như trời giáng !
Tiếng động đó vô hình chung đã làm cho khu Hắc Tử Lâm náo nhiệt hẳn lên !
Một vài tên giáo đồ U Minh Giáo liền nghênh ngang tiến ra quát hỏi:
- Là nhân vật nào vừa xâm nhập...
- Là ta đây !
Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
Vút !
Bồng Kha Uyển tiến tới, xuyên qua vùng rừng tối đen thâm u, bước thẳng vào vùng quang lâm sáng lòa ánh dương quang ! Bao nhiêu cử chỉ đó được Dư Hải Bằng thực hiện cứ như Hắc Tử Lâm vốn là nhà của chàng vậy !
Do đó, do đây vốn là chỗ thân quen của Dư Hải Bằng, nên chàng cứ điềm nhiên đi xăm xăm đến một chỗ có đông người tụ tập nhất ! Vì Dư Hải Bằng đã nhìn thấy rõ một trong đám đông bọn U Minh Giáo giáo đồ là kẻ mà chàng đang muốn tìm. Giáo chủ U Minh Giáo ! Lão tặc họ Lưu !
Thái độ của chàng, gương mặt lạnh như hóa đá của chàng, tia sát khí ánh lên từ đôi mắt của chàng, cộng thêm vào đó là thi thể của một tiểu cô nương trên tay chàng.
Tất cả những điều đó đã làm cho bọn U Minh Giáo giáo đồ phải chột dạ !
Lão tặc họ Lưu cũng chột dạ không kém ! Tuy gương mặt như da người chết...