nó vẽ thời cấp ba được nó dính trên tường vẫn còn. Nó vẽ không đẹp nhưng được cái giống thật và có hồn, anh nó và thằng Long bảo vậy… Thường thì nó vẽ chân dung, nhìn người hoặc ảnh để vẽ, và chỉ vẽ những ai nó quí… Bố, mẹ, ông, bà, anh, thằng Long…Chị. Bức tranh của chị nó còn tự thêm một cái cặp hình giọt nước trên mái tóc để tượng trưng cho tên chị, là Thủy… Tất nhiên là chỉ vẽ bằng chì, không màu mè được… Nhưng riêng giọt nước đó nó để màu xanh như sự trong sáng hồn nhiên của chị vậy… Rồi nó lại khóc, không thể phủ nhận rằng nó quá yếu đuối… Chán thật… Nhớ chị quá… Mong chị ở trên đó, luôn dõi theo nó.
Nằm trên chiếc giường con con thân quen để ngủ… Nó cũng không thèm quạt, thời tiết tháng mười thì cần gì, mát mẻ và sảng khoái lắm… Khéo tháng nữa lại rét cũng lên… Thời tiết miền bắc nó dở hơi như thế đấy… Hôm nay nắng mai gió mùa về có thể rét luôn…@@.
Mà cũng quên mất, từ chiều cũng không sang bên nội , căn bản vì không có thời gian… Thôi thì để mai vậy giờ ngủ đã.
.
.
.
Sáng sau đang ngủ thì ông anh gọi, mặt cau có…
- Thằng kia dậy mau đi ăn sáng…!
- Ơ… – Nó còn ngu một lúc…
- Mẹ…, mày đi học trên ấy cũng như thế này à?
- Dạ không, mấy giờ rồi anh?
- Tám giờ rồi… Đi ăn sáng tao đói quá.
- Sao anh không ăn trước đi… Mà bố mẹ đâu?
- Bố mẹ ăn xong đi làm rồi, mẹ bảo tao đợi mày…
- Dạ đợi em tý…
Vào VSCN xong xuôi cho tỉnh ngủ, hôm qua khóc quá giờ đau hết cả mắt…@@.
- Giờ ăn gì anh?
- Tính ăn cơm nguội mà bố mẹ ăn hết rồi, thôi ra quán bác Thể làm bát bún.
- Vâng.
Ra đến quán thì bác cứ hỏi , vì cũng là khách quen của bác rồi… Trước kia cứ 1nghìn một bát… Bún với canh không là ngon @@.
- Mày đi đâu mà sao dạo này không tới quán bác nữa thế?
- Dạ cháu học trên HN bác ạ.
- Học đại học hả?
- Vâng.
- Cố gắng mà học để về nuôi bố mẹ mày.
- Vâng…
- Lấy cháu hai bát riêu mười nghìn bác ơi…!!- Ông anh nó kêu to.
Bố ông, làm như chết đói không bằng…@@.
- Rồi rồi đây, cha bố mày hỏi han tý cũng không được…
- Hehe, hỏi nó chứ có hỏi cháu đâu bác
Nhìn cái tư thế bốc bún, chần rồi bỏ cái, ngạch cua, đậu… Sao mà quen thế không biết… Vị của bát bún riêu ở quê hương luôn vậy, canh mặn nhưng luôn mang một hương vị quen thuộc chua chua của riêu, bùi bùi của ngạch… Món đó nó ăn không biết chán… Đi rồi mới biết quí báu cái món ăn nơi quê nhà… Ngon lắm.
Xong hai bát bún thì nó về, còn ông anh thì đi làm luôn… Về quét dọn, cho con milu ăn… Ăn đi con chó, sau này tao thịt mày mới ngon… Nhìn con milu vẫy đuôi, mà thè lưỡi liếm liếm nó…lại nghĩ, tao đùa đấy @@.
Nhà cửa xong đâu vào đấy thì nó ngồi nghỉ mệt, ngắm thành quả của mình… Nhà giờ cũng đầy đủ hơn trước nhiều rồi, tốt quá, nó cũng chỉ mong có vậy thôi… Nhân đợt này về lắp cho bố mẹ cái điện thoại bàn để tiện liên lạc… Vì nó cũng có điện thoại rồi…
Trưa chờ bố mẹ về ăn cơm bàn với bố mẹ thì, hai người cũng đồng ý… Hỏi nó lấy điện thoại đâu ra thì nó bảo anh Cương cho., bố mẹ cũng không nói gì nữa…
Chiều ngủ dậy về nhà nội…
Bà nội và ông nội là hai người nó kính mến nhất trong nhà… Vì bố nó là út, nhà nghèo nhất nữa, lên nó được ông bà quí lắm… Bà đi lễ đâu cũng có quà cũng cho nó đầu tiên, rồi ngày bé đi đường mưa lội bà bế nó đi qua… Bà nội sống tình cảm hơn ông nội, ông hơi khó tính, hai ông bà nhất quyết ở cùng nhau không cho đứa con nào nuôi… Ông cũng quí nó vì nó dễ sai bảo, hôm nào đánh chắn ông cũng cho nó tiền dù thắng hay thua… Có thể nói nó là đứa cháu gần ông bà nội nhất… Bước vào thềm cửa, thấy ông nằm một bên, bà nằm một bên giường, vì nhà ông bà có hai chiếc riêng đối nhau, ngăn cách bởi chiếc bàn thờ… Nhìn ông bà mà nó thương không tả hết… Ông bà giờ cũng già rồi nên hay nằm nghỉ, ông thì còn khoẻ chứ bà thì nằm suốt… Nó ghé giường
bà trước… Bà thấy nó thì nói khẽ khẽ…
- Mẹ cha mày… Đi suốt hôm ý không về thăm bà lần nào…
- Thì bây giờ cháu ở đây rồi còn gì? Bà mệt ạ?
- Ừ, nó trở trời… Nên mệt quá, mày pha bà cốc nước cam, người ta biếu ở trong tủ ấy.
- Vâng… – Pha luôn cho ông một cốc để đó, qua đỡ bà dậy uống xong rồi qua bên ông…
Thấy nó ông nở nụ cười móm mém mà nắn tay nó…
- Thằng này, sao mày gầy thế hả cháu… – Bàn tay với làn da nhăn nheo của ông… Cầm tay nó… Nó mời ông uống cốc nước cam…ông bảo…
- Mai dỗ cụ, bảo bố mẹ mày sang mà làm nhé, ông bà thế này không làm được… – Nó cũng quên khuấy mất đã tháng mười, hàng năm những ngày này, nó thường háo hức, vì sẽ được họp mặt, rồi ăn cỗ, quan trọng hơn là trong đó nó sẽ được ăn thịt @@.
- Vâng.
Ngồi nói chuyện với ông bà một lúc thì nó đến nhà các bác, chào hỏi gia đình vui nhất là nó được gặp mấy ông anh cùng các cháu của nó, đông lắm… Có đứa chỉ mới một tuổi, có đứa lại lớp mười rồi @@.
- A chú M về, chúng mày ơi, thằng Tú đi gọi chúng nó về đây.!- Thằng Hoàng thằng con của ông anh lớn nhất gào lên…thằng này này cũng là thằng to xác nhất… Có thể nó không có bạn, nhưng với gia đình của nó thì chưa bao giờ nó thiếu người chơi cùng những đứa cháu nghịch như quỉ… Bọn này quí nó nhất vì nó gần tuổi và hay bày trò chơi để mấy đứa đều cùng chơi được.
Sau tiếng gọi, y như rằng… Một lũ trẻ con lúc nhúc đến… Gào vang nhà bác cả ra…
- A chú M chú M…!
- Chú đi đâu mà mãi mới về với chúng cháu thế…!
- Chú ơi ra đồng thả diều đi chú… – Thằng ngu này, tháng mười đi ra đồng thả diều để sun người à.@@
- Thôi, mấy đứa chơi với nhau đi… Để lần mai, giờ muộn chú phải về.
- Eo, chán chết… Chú M lớn, đầu to không chơi kìa anh em…
- Thằng nào nói thế, muộn tao phải về đấy chứ, mai rồi chơi… Mà mai sang cụ làm cỗ giỗ nhé… Bảo bố mẹ với ông bà chúng mày thế.
- Vâng… Thích quá có cỗ chúng mày ạ… Hêhê… Thôi bọn cháu về đây…
- Ừ…
Hôm sau ăn cỗ thì lại gặp các bác hỏi han… Cũng không có gì đặc biệt nhiều.
Hết tuần nó lại bắt xe lên HN… Nó mua thêm một bọc bánh giầy cả mặn với ngọt, đặc sản quê nó, cho bà cô háu ăn trên kia.
Xuống xe lại bắt xe ôm về phòng… Vì quá say xe, thành ra mệt… Đến phòng nó ngủ luôn chả thèm ăn uống gì cả… Chiều sang quán làm vậy, nghỉ đã rồi còn gì nữa.
Chap 31:
Ngủ dậy mà bã hết cả người, uể oải ngồi trên giường… Say xe thật kinh khủng, người nó thậm chí còn hơi nôn nao sau một giấc ngủ khá dài… Khát nước như là đang cháy cổ, nó tiến đến cái bình nước chả thèm rót ra cốc mà tu luôn… Ở có một mình chứ có ở với ai đâu mà sợ mất vệ sinh.
Đã cơn khát rồi nó vào WC rửa mặt cho tỉnh xong thay quần áo để ra quán… Hazzj, không biết có nên mang theo đàn không nhỉ… Thôi kệ cứ mang đi cho chắc vậy, đằng nào thì có còn hơn không, một tuần không chơi, đến rồi còn gì nữa… Nó cũng muốn chơi. Để ra ngoài quán chơi luôn, tiện cả đôi đường hehe… Tầm này quen rồi thì cũng chả ngại khách nhìn nữa.
Lại lóc cóc con xe trên đường HN, ồn ào và đông đúc là hai cái đầu tiên nó thấy được. Chán thật, ngoài đường thì toàn mùi động cơ, không khí đã oi rồi còn chen trúc nhau… Mà cái thời tiết này cũng lạ… Trời thì âm u nhưng lại nóng… Chán không tả được, nó là chỉ thích mùa đông thôi, ,
Đến quán mới nhớ đến món bánh mua tặng chị… Tưởng quên, may mà lúc ngủ nó lại để trong rọ xe… Phù… Bánh này để lâu được nhưng sẽ cứng và dai, nên ăn được càng sớm càng tốt.
Gặp anh Vinh, ông cứ hỏi suốt, mới có một tuần mà ông cứ làm như một năm vậy, bắt tay bắt chân chán chê mới cho nó vào, còn đòi dắt xe hộ nữa chứ @@.
Vào trong thì cũng chả có gì thay đổi mấy, vô khu vườn của nó thì thấy nhỏ Mi với nhỏ Yến chạy như con choi choi… Khổ, một tuần để hai nhỏ làm một mình… Để cây đàn với bọc bánh trong quầy, nó lại bê giúp hai nhỏ…
- Ý… M về rồi à? Về quê mà không bảo với mình…hihi- Nhỏ Yến.
- Ngon nhỉ, đi về quê không nói lời nào… Để hai đứa tôi phải làm hết cả phần của M… Sướng.- Vừa về đã chảnh chọe rồi, con nhỏ M lại đang ở chế độ lạnh băng, thôi cũng chả dám trêu tức nhỏ làm gì, kệ nhỏ vậy. Nó cầu hòa.
- Uhm, mình xin lỗi nha, trường cho nghỉ lên mình về quê… Thôi để mình làm cho, hai cậu cứ để đấy.
- Không sao đâu M ơi, có gì đâu mà hihi… – Nhỏ Yến luôn vậy, hiền hòa với nó, chả như con nhỏ kia… Lúc dễ thương, lúc như con quỷ theo đúng nghĩa đen…
- Khỏi, một mình cậu cũng chả làm được hết đâu… Về quê có quà gì bỏ ra đây nhanh lên!…vừa thấy mang theo cái bọc đen gì cơ mà… – Thôi xong, mắt nhỏ này tinh thế không biết, quà này dành cho chị Huyền mà… Mà nhỏ đòi đúng kiểu cảnh sát bắt giao ra vật chứng ý, không đưa lại mang tiếng kibo, đưa ngộ nhỡ hai nhỏ ăn hết thì nói sao với chị Huyền… Mặt nó lúc đó nhìn thảm thôi rồi…hix
- Sao, không đưa à… Cái đồ ki bo này… Đã làm giúp cho rồi mà thế à… Cậu được đấy… – Nó mới đi một tuần mà nhỏ Mi sao điên nặng hơn thế này?… Sợ quá, ai giúp nó rước cái nỗi kinh hoàng này đi trời ơi là trời…
- Gì đó M?- Nhỏ Yến còn hỏi thêm mới ghê… Nó lúng túng…
- À…à… Bá…nh… Th…ôi… Mà…
- A…a…a…a…a…a…a, nhóc M! Về rồi hihi… – Phù cái giọng trẻ con và hồn nhiên này chả có ai khác ngoài chị… May quá vị cứu tinh đây rồi.
- Chị…
- Hihi… Nhóc con mới về à, mà tại sao về quê không nhắn tin lại cho chị hả nhóc kia? Bộ quên chị luôn à?… – Chị bám vào tay nó, đung đưa… Lắc qua lắc lại, vừa cười xong giờ mặt đã phụng phịu… Hồn nhiên thế hả bà, từ nãy chị vào, hai nhỏ kia nhìn thấy hết chị thân thiết với nó… Bà không ngại thì tôi ngại chứ bà kia @@.Nó tính gạt gạt tay chị ra…
- Em biết đâu, điện thoại em hết pin mà sạc lại để trên đây rồi… – Gạt tay ra không được, chị còn cầm chặt hơn mới chết… Chị cao hơn nó lên bắp tay nó lại cọ sát vào cái gì đó… Ôi trời ơi… Thiện tai…thiện tai… Mà chả hiểu chị xịt cái gì mà thơm dữ vậy… Cái mùi này còn quen quen nữa chứ @@.
- Được rồi, tha cho nhóc vụ này… Thế còn quà chị đâu hihi…nhóc bảo về quê sẽ mua quà cho chị mà… – Nhìn chị háo hức thế không biết.
- À có, nhưng có người đòi kìa… – Nó để mặt đểu đểu nhìn sang nhỏ Mi.
- Ủa, cái đó của chị Huyền à?
- Uhm, nhưng không sao, có nhiều mà… Hai cậu ra ăn xong làm tiếp… Được không chị?
- Thoải mái đi mấy đứa… Mà cái này ăn được hả nhóc?- Mắt chị sáng lên.
- Uhm, đặc sản quê em đó…
- Gì mà có vẻ ghê vậy… Cậu ra lấy đi…?
- M ra lấy đi hihi…
- Đúng đúng, nhóc ra lấy vô đây, chị tò mò quá rồi đấy hihi…
Chán thật, đã mang bánh về mà còn bị sai, con gái đúng là chúa khôn lỏi… Nó ấm ức nhưng cũng chả dám bật, ba oánh một không chột cũng mù @@… Đành lò dò ra lấy bánh.
Vừa để bọc bánh xuống bàn thì chị gạt tay nó ra, mở luôn cái túi…
- Từ từ nào, ai cướp của chị à?
- Hihi… Mà bánh gì đây nhóc… Mềm mềm…hihi… – Ôi trời ơi, đến chết vì điệu bộ này của chị mất thôi.
- Bộ chưa đọc sự tích bánh Chưng bánh giầy à?
- Chị chưa…@@- đến nản… Không hiểu bà này có phải người Việt Nam không nữa.
- Hazzj… Đây là bánh giầy đặc sản quê nhóc á.
- Vậy hả…hihi, bánh này ăn như nào nhóc?
- Đơn giản lắm, cho vào mồm, nhai rồi nuốt, và cảm nhận.
- Hứ, như thế thì ai chả nói được…
- Sao ko nói đi. Hỏi làm gì?
- Ý chị là, ăn kèm gì không đó.
- Không, thôi chi ăn đi… Em ra tiếp khách… Hai cậu cũng ăn đi.- Nó quay sang nhỏ Mi với nhỏ Yến.
- Uhm, cảm ơn M nha hihi.- Nhỏ Yến thì cười cười, nhỏ Mi thì chả thèm nói câu gì… Chả lẽ lại không cho nữa @@.
- Xùy xùy… Nhóc ra chỗ khác chơi đi… – Chơi được đã tốt, phải tiếp khách cho mấy bà ngồi ăn nè… Nhân viên mà ngồi, khách người ta cứ nhìn…@@.
Vừa ra thì khách cũng vào… Ôi trời ơi… Lại gặp đúng nhỏ Chi với nhỏ Phương Anh, Ly đi vào… Đủ đội rồi, uống caphe mà toàn kéo đội thế này thì sập quán người ta quá… Ba nhỏ đều đẹp mới ghê chứ, làm cái lũ con trai trong quán quay đi quay lại, khéo vẹo cổ mất… Trừ nó, riêng nó thì đã không có thiện cảm đến tận hai nhỏ rồi…@@.
- Hihi… Chào M.- Nhỏ Chi cười hiền chào nó, nhỏ Phương Anh thì vẫn vậy, lạnh lùng nhưng quyến rũ kì lạ… Chả thèm nhìn nó, ngồi luôn xuống cái bàn, tâm điểm của khu quen thuộc cùng hai đứa bạn. Nhỏ Ly thì hôm nay trông lạ hơn rất nhiều, chả nói năng trêu ngươi nó như thường nữa, thái độ nhỏ cũng lạnh như nhỏ Phương Anh vậy… Khéo nó về quê một tuần, hai nhỏ này học tập tính cách của nhau cũng nên… Càng tốt, như thế đỡ mệt, từ lâu nó đã sợ nhỏ Ly rồi, vừa ghét vừa sợ… Nhỏ này thậm chí còn kinh khủng hơn nhỏ Mi. Chỉ có nhỏ Chi vẫn vậy thôi… Hai bà cô phục vụ kia thì ăn rồi, dù không muốn nó vẫn phải ra tiếp cái bàn có đến hai cục băng này… Đang đến đưa trà thì chị ở trong chạy ra…
- Hihi, mấy con mắm kia… Vô đây ăn cái này với chị… Ngon lắm… – Mồm chị nhai nhai, khổ… Bánh này thì dai thôi rồi @@.
- Dạ, gì vậy chị?- Nhỏ Chi nhìn chị ngơ ngác.
- Thì cứ vô đây… Cả hai đứa kia nữa… – Cả ba nhỏ cùng đứng dậy… Đi theo chị vào, mà nó nhìn đích xác hai nhỏ kia là hai con robot, chả nói chả rằng gì cả, mặt thì như sát thủ đi vô, có mỗi nhỏ Chi trông có vẻ ra người, vì cái mặt còn chút hào hứng… Nó kệ, muốn làm gì làm… Ở ngoài tiếp khách cho khỏe… Ấy thế mà cũng chả yên thân…
Được một lúc, chị lại reo réo…
- Nhóc ơi!… Vào đây chị bảo… – Ôi giời ơi, ngoài thì đống khách, mà trong thì đủ một ổ nhện… Vào khéo mất xác quá…
- Thôi, đang đông khách mà chị…
- Thế giờ vào hay để chị ra lôi nhóc vào đây?- Chán nản, lại lếch vào… Không hiểu mấy người này giở chứng, gọi nó vào làm gì không biết…
- Nhóc ơi, vứt cho chị mấy cái này đi… Mà bánh ngon quá phải không mấy đứa hihi… – Tất cả đều cười, ngoại trừ con nhỏ Phương Anh… Thật đáng sợ, nếu mà nó thích nhỏ thì thế nào nó cũng tìm bằng được cách phá nát cái tảng băng này nhưng vấn đề là nó nhìn cái mái tóc của cô tiểu thư đã ghét rồi, chứ đừng nói là tính cách kênh kiệu… Mà lạ ở chỗ nhỏ Mi và Ly… Mặt lúc nãy như được thêu đi ám sát mà giờ cứ nhăn nhở… Ghê thật… Khéo lúc nào mua một đống bánh này dự trữ cũng nên @@.
- Đi mà vứt… Ăn xong thì phải dọn chứ ai dọn cho…
- Em phục vụ mà dám nói với chị quản lý như thế à?- Lại con nhỏ Ly lên tiếng… Điên quá, chỉ muốn cho nhỏ một cái bạt tai thôi… Người thì đẹp mà ăn nói dễ ghét quá à…
- Thôi, nhóc dọn hộ đi mà… – Ôi trời ơi, cái ánh mắt đó của chị… Đi được có tuần mà chị đã học được chiêu mới rồi…
- Rồi rồi em, dọn… – Lại dọn cái đống lá với đậu, ăn quái gì vãi hết cả ra… Nó đúng kiểu thằng osin ý…
Nhỏ Chi với Yến thì cứ nhìn cười cười… Nhục ơi là nhục… Xong bà Huyền còn lôi nó ra nói xấu chứ, lâu lâu mấy nhỏ còn cười vang… Nó chán quá ra ngoài, phục vụ tiếp… Đến tầm lúc sau cũng tối tối, mấy nhỏ kéo nhau về, chắc nói xấu nó đã rồi chứ gì?…hazzj, Nó cũng xin chị về luôn.
Về đến phòng thì lại làm những công việc hàng ngày thôi, cắm cái sạc điện thoại vào rồi đi ngủ… Cả ngày hôm nay chưa được chơi đàn rồi.
Chap 32:
Sang hôm sau dậy mà đầu đau quá… Chả hiểu sao… Vào VSCN xong, nó chạy xe lên trường luôn… Bây giờ cũng có chút tiền, thôi thì đổi vị tý… Tối xơi mì tôm sau… Đường HN sáng sớm mát thật, không ồn ào và vội vã, xung quanh cái công viên LĐ ở gần chỗ đó có cơ số người tập thể dục, có cả người già đang tập dưỡng sinh nữa, mà quái lạ, tập dưỡng sinh mà cầm hai cái đao trông khiếp thế kia @@… Đi mà gió cứ thốc vô người, đường vắng lắm… Nhưng nếu ở thêm khoảng ba mươi phút nữa thì chắc chỉ có dắt xe lên vỉa hè mà đến trường… Nó thì rất thích cái khí hậu kiểu này nên đi thật chậm vì vẫn còn sớm mà… Đến trường thì cũng đã có người rồi, có những sinh viên còn đi sớm hơn cả nó… Hôm nay xuống cangtin ăn sáng vậy… Nó cứ đi như thế mà chả thèm để ý đến ai, quen rồi… Lấy cái bánh mì với chai nước khoáng ngồi ăn… Nó chọn cho mình một góc khuất. Đơn giản, tính cách...