* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện chuyển trường và những biến Cố Phần 1 - 2 Full

quần áo lịch sự tí, chuẩn bị đi ăn chực ^^. Áo sơ mi kẻ caro, quần jeans đen, giày Vans Classic.
Bước xuống dưới nhà gặp Hân đang ngồi xem tivi, tiến đến chào 1 câu. Nhỏ nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi.
-Đi đâu mà ăn mặc như thế?
-Sang nhà Thảo tí?
-Sao sang?
-Bố mẹ nhỏ mời.
-À ừ...
Nhỏ không nói nữa, quay mặt đi. Nó thoáng thấy ánh mắt nhỏ hơi buồn, sao lại buồn nhỉ? Hay tại nó tự tưởng tượng ra. Nó cũng đứng một tí rồi bước ra lấy xe.
Nó đi theo địa chỉ Thảo gửi, vừa đi nó vừa suy nghĩ mông lung. Sao bố mẹ Thảo lại mời nó ăn cơm, quen biết đéo gì đâu mà, muốn gặp nó à. Suy nghĩ 1 hồi thì đến nhà nhỏ.
Một căn nhà 3 tầng khá to, xung quanh khá nhiều cây cối. Trong sân có 1 con Audi, 1 con SH, 1 con Vespa trắng chắc của Thảo, và 1 con AB. Giàu vãi lều. Nó đứng tần ngần 1 lúc rồi bấm chuông.
2p sau nhỏ lạch bạch chạy ra. Nhỏ mặc 1 chiếc quần jeans ngắn đến bẹn, áo pull hồng, đeo tạp dề, tay cầm đôi đũa. Tóc nhỏ búi cao lên, để lộ cái cổ trắng ngần. Ng khác nhìn thấy chắc đơ vài giây, nó thì quen cmnr. Hôm nào chả thấy mấy nhỏ ăn mặc như thế. Miễn dịch luôn rồi.
Dắt xe theo nhỏ đi vào, vừa vào nhà thấy 1 ng đàn ông tầm 45 tuổi đang ngồi sopha uống trà xem tivi, chắc bố nhỏ. Bên cạnh là 1 thằng ku trông quen quen.

Chap 44

-Cháu chào chú.-Nó lễ phép cúi chào.
-Uh, chào cháu.-Bố Thảo cũng ngước nhìn nó rồi gật đầu chào lại.
-Ah, Anh Toàn mới tới chơi!-Thằng ku con bên cạnh tí tởn chạy đến ôm nó.
Nó hơi bất ngờ, đánh mắt sang bên bố Thảo mong có câu trả lời, chú chỉ cười lắc đầu.
-Cháu là gì với Thảo?-Bố Thảo uống 1 ngụm trà rồi hỏi.
-Dạ, bạn ạ.-Nó trả lời ngay.
-Chỉ là bạn?-Chú hỏi lại đầy nghi hoặc.
-Vâng.-Nó trả lời chắc nịnh.
-Anh hai bế Bin đi.-Thằng ku con nhảy nhảy giơ hai tay lên đòi đc bế.
Nó ngạc nhiên về cách gọi của Bin. Nó trầm tư suy nghĩ, à đúng rồi. Bin là thằng nhóc mà nó cứu hôm đầu tiên gặp Thảo.Thằng nhóc tầm 5-6 tuổi gì đó, khuôn mặt bụ bẫm, trắng trẻo, sâu mất 2 cái răng, chắc do ăn nhiều kẹo.
Bế ku Bin lên, vãi nặng. Thằng bé cười tít mắt, mập quá nên híp hai mắt lại. Haizz. Hai tay ku Bin quàng qua cổ nó. Nó nghiêm mặt lại.
-Bin sao gọi anh như z.-Nó hỏi để giải đáp thắc mắc của nó và bố Thảo.
-Hi, Anh hai là ny chị hai, Bin gọi thế.-Cu Bin thản nhiên trả lời.
-Hả?-Cả nó với bố Thảo đều sửng sốt.
Nó bối rối, tại sao cu Bin kêu nó là ny Thảo. Chẳng nhẽ Thảo nói như vậy với thằng nhóc? Sao Thảo nói như thế? Chả có lẽ Thảo thích nó? Không thể như thế đc. Nó suy nghĩ mông lung 1 hồi, thôi, méo suy nghĩ. Đau đầu thêm. Đến đâu thì đến, mong rằng không phải như nó nghĩ.
Đang chìm trong suy nghĩ thì có 1 chiếc SH tiến vào sân. Ngồi trên chiếc SH là một thanh niên cao to, mặc áo vest vs quần âu đen, trông khá lịch sự. Thằng đó vào nhà cúi đầu chào bố Thảo.
-Con chào chú ạ.
-Long hả con, ngồi chơi đi!-Bố Thảo vui vẻ nói.
-Em chào anh.-Nó chào thằng Long.
-Uh chào em. Em là...-Thằng đó có vẻ khó chịu.
-Em là bạn của Thảo.-Nó vẫn lễ phép đáp.
Bố Thảo gọi nó và thằng Long ngồi xuống nc. Chú hỏi thăm sức khoẻ của bố mẹ thằng Long vs nó. Rồi hỏi về tình hình học tập của cả 2, do Thảo học khác lớp nên chú cũng không hỏi nó nhiều. Thằng Long kia đang học lớp 12, cùng trường với nó, gia đình cũng khá giả, 2 bên gia đình khá thân. Bố Thảo nc rất cởi mở, thân thiện và cực tế nhị, chưa động chạm gì đến gia đình nó cả. Nó cũng nc khá thoải mái.
-Bố vs anh vào ăn cơm ạ. Toàn cũng dắt Bin vào ăn cơm thôi.-Tiếng Thảo nói vọng từ bếp vào.
-Chúng ta đi thôi.-Bố Thảo mở lời.
4 ng đi xuống bếp, gặp 1 ng phụ nữ tầm 40t, khá quý phái đang dọn đồ ăn, chắc đó là mẹ Thảo.

Chap 45

-Con/Cháu chào cô.-Cả 2 đồng thanh.
Mẹ Thảo nhìn nó 1 lúc, vẻ mặt khó chịu, mặc dù vẫn nở một nụ cười, nhưng nó thấy nụ cười này ngượng ngạo, giả tạo một cách đáng sợ.
-Long, con mới tới hả?-Mẹ Thảo không thèm chào nó.
-Mọi ng ngồi vào bàn đi chứ.-Tiếng Thảo cất lên ở cửa bếp.
Thảo mới lên thay đồ xong. Hôm nay Thảo mặc 1 chiếc váy màu xanh nc biển dài đến gần gối, tóc xoã ngang vai. Xinh, hôm nay Thảo cực xinh, khác vs phong cách nhí nhảnh hàng ngày. Giờ đây Thảo là 1 thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng. Thằng Long nhìn thấy thì mồm há hốc, thiếu điều chảy dãi ra.
Nó chỉ nhìn qua rồi cúi xuống đùa vs cu Bin tiếp.
Bắt đầu bữa ăn, có nghe nói thịt kho do Thảo làm nên cả 2 cùng phải ăn thử. Nó gắp 1 miếng lên, cho vào miệng, khẽ nhăn mặt. Mặn, phải nói quá mặn, hic. Thằng Long thì vẫn luôn miệng khen ngon, haiz, giả tạo hay đây là khẩu vị của thằng Long thật ta? Bố Thảo có mời nó uống volka nhưng nó chối khéo, ông cũng chả ép. Nói sơ qua về bàn ăn nhé, 2 ghế ở 2 đầu bàn, 2 bên đều có 3 cái ghế. Ban đầu Thảo định ngồi cùng nó vs Bin nhưng nó nhắc khéo nên Thảo đành sang ngồi vs thằng Long.
Trong bữa ăn, bố mẹ Thảo chỉ hỏi thằng Long vs Thảo mà ko đả động gì đến nó. Nhưng nó lại ko cảm thấy khó chịu ngược lại rất thoải mái. Nó ngồi ăn và gắp thức ăn cho cu Bin, thỉnh thoảng Thảo lại gắp cho nó.
Bữa ăn trôi qua trong sự bình yên, ăn xong thằng Long tí tởn theo Thảo đi rửa bát, mẹ Thảo gọt trái cây, nó vs cu Bin cùng bố Thảo lên phòng khách trc. Một lúc sau cả 3 cùng lên, mẹ Thảo hỏi nó.
-Toàn hả? Cháu là bạn Thảo à, nhà cháu ở đâu, bmẹ cháu lzi, nhà có mấy ace?
Nó hơi khó chịu vì mấy câu hỏi của bà này, hỏi như hỏi cung ko bằng. Nhưng nó vẫn phải tỏ ra vui vẻ trả lời.
-Vâng, cháu vs Thảo là bạn. Nhà cháu dưới Bg lên đây học, cháu có 1 ng anh đang học năm 2 học viện an ninh. Bmẹ cháu thì buôn bán bình thường thôi.
Nó thấy mẹ Thảo có vẻ khinh nó khi nó nói xong.
-Cháu thấy đấy, Long vs Thảo quấn quýt như thế, gia đình Long điều kiện cũng tốt, nên cô chú mong cháu ít tiếp xúc vs Thảo thôi, cháu ko xứng đâu.
-Mẹ này...
À hoá ra là vậy, mời nó đến để kêu nó tránh xa Thảo. Nói thẳng luôn 1 câu cho nhanh. Nó im lặng ko nói gì, ánh mắt Thảo như muốn xin lỗi nó vậy.

Bố Thảo đột nhiên quay sang nó.
-Con là ng đã cứu cu Bin nhà chú à?
-Vâng, tình cờ thôi chú.-Nó trả lời tế nhị.
-Con cũng bơi giỏi nhỉ?-Giọng mẹ Thảo mỉa mai nó.
-Vâng, ng “nhà quê” bọn cháu học bơi từ nhỏ r.-Nó nhấn mạnh 2 từ nhà quê.

Chap 46

-Dù sao chú cũng cảm ơn con!-Chú nhấp 1 ngụm trà nói!
-Chú cảm ơn cháu xin nhận. Giờ cháu có việc bận, xin phép cô chú cháu về trc.
Nó chào cả nhà Thảo rồi dắt xe về. Nó sợ ở đó nghe thêm vài lời mỉa mai nữa nó sẽ ko chịu đựng đc mà phát ngôn bừa bãi mất. Một con ng có vẻ quý phái như vậy mà ăn nói toàn lời mỉa mai, độc địa. Nó ghét nhất thể loại giàu mà khinh rẻ người khác. Nhà nó nói ra thì cũng không kém nhà nhỏ Thảo là bao, còn quán cafe kia nó chả biết bmẹ đào đâu ra nữa, quán đó hiện tại đang đứng tên nó! Nhưng nó chưa bao giờ nói gia cảnh nhà nó cho ai biết, ai hỏi nó cũng kêu bmẹ buôn bán nhỏ.
Ở đây, người biết gia cảnh nhà nó ngoài mấy ông anh thì chỉ có thằng Vũ. Tuy hay bô bô cái mồm nhưng chưa bgiờ kể lể kiểu cgái đấy. Nhà thằng Vũ giờ giàu hơn nhà nó nhiều. Bmẹ thằng Vũ vừa bay sang Anh công tác. Thằng này đc cái hoà đồng, giàu, nghèo chiến tuất. Mà cũng phải nói bạn bè của nhỏ Thảo toàn mấy cậu ấm, cô chiêu, ngay cả thằng tán nhỏ trc đây cũng giàu kếch xù. Hôm nay nó lại đi ăn cơm nhà nhỏ, diện ngay cây hàng chợ, có đôi giày mua shop thui, bà ta khinh là phải. Trc giờ nó toàn mặc đồ chợ, mẹ nó nổi hứng lên mua cho nó vài bộ trong shop thì nó mặc thôi. Mà thôi lan man quá r, quay lại thôi.
Lúc này nó chưa muốn về nên qua quán luôn, anh Đức hnay đi có việc nên nó ra quán trông luôn.
Quán nó ít khi có ng gây sự trong quán, 1 phần sợ a Đức vs a Tuấn, 1 phần a Đức có ông chú đại tá nên ng khác cũng nể vài phần.
Vào quán cất xe, chào m.n xong lại vào quầy xem sổ sách. Dạo này quán đông khách hơn trc khá nhiều, lãi cũng nhiều hơn, hị hị.
Đang xem sổ sách thì có 1 chiếc Audi vs 1 chiếc Camry cùng nhau tiến vào quán. Bước từ trong xe ra là...Wtf, nhà Thảo với mấy nhỏ kia cùng thằng Long đi vào quán. Nó ngoắc nhỏ Huyền vs My ra order 2 bàn đấy.


Nhưng “hoạ vô đơn chí” mà, lúc bưng đồ uống ra, nhỏ My chẳng may làm đổ nc vào ng thằng Long, thằng Long làm ầm cả quán lên đòi gặp quản lý, nó đành phải đi ra. Thấy nó đi ra, bmẹ Thảo, mấy nhỏ vs thằng Long đều bất ngờ.
-Chào cô chú, chào anh, chào mấy bạn. Có duyên nhỉ!
-Ơ Toàn.-Tất cả đồng thanh.
-Dạ! Nãy nhân viên quán sơ suất nên làm đổ nc lên ng anh Long. Quán thực sự xin lỗi m.n. Chầu này quán sẽ không tính tiền, coi như thay lời xin lỗi tới m.n.
-Chú em có quyền gì ở đây?-Thằng Long nói giọng mỉa mai.
-Dạ. Em là em họ anh quản lý. Anh quản lý hôm nay bận nên em ra trông quán dùm ạ.-Nó nói bằng giọng lễ phép nhất có thể.

Chap 47

-Chú nghĩ anh thiếu tiền à? Anh chỉ muốn chú dạy lại nhân viên thôi.-Nói xong nó nhếch mép lên tỏ vẻ khinh bỉ.
-Em sẽ nhắc nhở nhân viên sau ạ.-Nó vẫn cố nhịn.
-Giờ chú gọi nhân viên ra đây xin lỗi anh, rồi đuổi việc nhân viên thì việc này a bỏ qua.-Mặt thằng Long cưng cửng lên.
My nghe thấy thế mắt đỏ hoe lên, sắp khóc.
-Em xin lỗi, chỗ em không thể chỉ vì một lỗi nhỏ như vậy mà đuổi việc nhân viên đc. A thông cảm.-Nó nói khá to để My nghe thấy.
-Giờ mày đuổi việc nó hay muốn dẹp quán.-Thằng Long vẫn không buông tha.
Thằng Long chắc muốn trả đũa nó vụ trưa nay, tính dìm nó lấy le trc mặt bmẹ Thảo đây mà. Nó dám to mồm thế chắc có chống lưng gì đây mà? Cảnh sát à, hay giang hồ? Nó đang ko biết làm sao thì:
-Nếu mày cảm thấy Trung tá lớn hơn Đại tá vs Thiếu tướng thì mày cứ việc làm.-Tiếng A Đức ở cửa vang lên.
Méo biết ông này về từ bgiờ mà giờ ms lên tiếng. Ông này hôm nay to ghê, đem cả ông bác thiếu tướng ra làm màu. Anh Đức tiến đến, Thằng Long mặt xanh như đít nhái, lắp bắp:
-Anh...Anh...Đức.
Anh Đức không thèm nhìn thằng Long 1 cái, tiến lại chỗ nó cúi đầu:
-Cậu chủ ra quán lâu chưa?
-Mới thôi anh.
Ông Đức này có cái tật đéo bao giờ sửa đc. Ngoài đường thì cứ mày tao, đến quán cứ gọi nó là cậu chủ. Kêu xưng hô như bình thường thì ko chịu, phán câu xanh rờn: “Việc ra việc, chơi ra chơi”. Chịu luôn.
-C...cậu Chủ? Thằng Long lắp bắp tập 2.
-Mày gan to nhỉ Long. Dám doạ phá quán cậu chủ tao? Muốn làm tao thất nghiệp à? Chú mày chống lưng muốn làm gì thì làm hả? Có mấy đồng bạc của ông bà già mày đem ra oai à? Ăn bám mà cũng to mồm à?
-Thôi anh. Đủ rồi.-Nó ngoắc tay nhỏ My lại.
-Bạn xin lỗi anh này đi.-Nó chỉ tay sang thằng Long mặt vẫn tái mét.
-Em xin lỗi anh.-Nhỏ cúi đầu xin lỗi.
Mấy nhỏ nãy giờ vẫn trố mắt ra kinh ngạc. Có mấy nhỏ ở đây nó cũng ko muốn làm to chuyện lên.. Mẹ Thảo cũng đang trố mắt ra, chắc bất ngờ, thằng “con rể tương lai” đang cúi đầu khép nép trc ng bà đã khinh.
-Thôi. My ra làm việc tiếp đi. Anh Đức trông quán nha, em về. Mọi ng ở lại vui vẻ nhé.-Nói rồi nó đi ra cửa.
-Dạ cậu chủ.-A Đức vẫn cố gọi theo.

Chap 48

Nó dắt xe ra khỏi quán, thế éo nào xe nó dựng cạnh con Audi, bôi bác vc. Ông thần Tuấn đang ngồi tia mấy em gái bên đường, vãi bảo vệ. Nó phóng xe về nhà Hân, leo lên phòng đánh lol.
À, giới thiệu vs mấy thým sơ qua về lão Đức. Tốt nghiệp bằng khá khoa Quản trị kinh doanh, Đh Kinh tế quốc dân. Đẹp trai, chưa xác định rõ giới tính. Tai to mặt lớn, ông chú làm đại tá, ông bác thiếu tướng. Ổng trông quán cafe cho nó lấy kinh nghiệm quản lý. Lại lan man rồi, hic.
Đang đánh dở trận rank lên đồng 5, đùa thôi lên bạch kim 3 thì có tiếng gõ cửa phòng.
-Vào đi! Không khoá cửa đâu.-Nó nói mà mặt vẫn dán vô màn hình.
-Toàn này!
Lúc này nó ms ngước mặt lên. Hoá ra là mấy nhỏ kia.
-Hửh.-Nó trả lời xong lại dán mắt vô laptop.
-Sao Toàn giấu tụi này?-Nhỏ Hân lên tiếng.
-Giấu gì?-Nó ngơ ra chả hiểu cái mẹ gì cả.
-Chuyện cậu là chủ quán cafe xxx đó.-Nhỏ Trang chen vô.
-À, tại có ai hỏi đâu mà nói. Thằng Long quá đáng quá nên A Đức ms nói ra thôi.-Nó phân trần.
-Mà quen với nó hả?-Nó hơi thắc mắc
-Thì hay qua nhà Thảo chơi nên quen thôi.-Nhỏ Linh thêm vào.
-À ờ.
-Mà mặc đồ như Toàn ai nghĩ ra lại là “cậu chủ” quán cafe to bự chảng nhể?-Nhỏ Trang nhấn mạnh hai chữ cậu chủ, còn nháy mắt nữa chứ.
-Ờ, Quen đồ chợ rồi.
Rồi chém gió một thôi, một hồi vs mấy nhỏ. Nãy giờ Thảo cứ im im một chỗ.
-Thảo.
...........
-Thảo.
...........
-Thảo!-Nói gọi đến lần thứ 3, mấy nhỏ lay lay nhỏ ms tỉnh.
-À...ừ...hả?-Nhỏ lắp bắp.
-Nãy giờ nghĩ gì thế?
-À không có gì đâu?
Mấy nhỏ tám thêm tí nữa cũng về phòng. Nó đi xuống dưới quán phở gần nhà làm 1 tô, ăn xong đi lên phòng học bài, soạn sách mai thứ hai cmnr. Xong xuôi tắm rửa, vscn xong đi ngủ. Kết thúc 1 ngày cuối tuần mệt mỏi.

Chap 49

Cuộc sống của nó cứ thế diễn ra bình yên lạ thường.
Cứ sáng chủ nhật nó lại ra công viên cũ. Sáng nào nó cũng gặp thằng Nghĩa, hai thằng nói chuyện rất hợp tính nhau. Chỉ là vài câu nói xong lại chìm vào im lặng. Nó vs thằng Nghĩa dần thân nhau hơn, kêu thằng này xưng mày tao mà nó đéo nghe, cứ xưng anh em. Nó kêu nó không thích có bạn, thích có một người anh hơn. Ừ thì làm anh, to hơn một chức, mất đéo gì đâu mà sợ.
Thằng này nhiều lúc cũng tâm sự khá nhiều cho nó nghe. Cuộc đời của thằng này khá bấp bênh. Nghĩa là kết quả của cuộc tình một đêm, đc sinh ra xong đem bỏ trc cổng cô nhi viện. Tính tình thì nhút nhát, ít nói, sống nội tâm. Lên 4 tuổi thì đc 1 cậu sinh viên năm 3 đón về nuôi. Thằng này gọi ng đó lỏ bố, ông này sau đó cũng chẳng lấy vợ gì hết. Sống vs thằng Nghĩa thôi, tên cũng do ông đặt. Tốt nghiệp xong ông đi xin việc, ông xin chuyển về 1 vùng quê nghèo trên Hà Giang rồi dắt thằng Nghĩa theo. Ông là một giáo viên tâm huyết, là 1 ng cha tuyệt vời trong mắt nó. Ông dạy nó nhiều thứ, từ võ đến kiến thức, đạo đức cho đúng vs cái tên Đức Nghĩa.
Ông mất khi thằng Nghĩa 15t, thằng này về đây để giúp ông chăm sóc mộ dì vú đã nuôi ông.(Thôi lan man đủ r. Sau này sẽ có 1 truyện riêng về thằng này.)
Nó hay gọi thằng này là Nghĩa Khờ, do sống quá thật tính. Nó còn bắt thằng Nghĩa dạy nó thổi kèn lá, sáo lá.
Chả biết nó ngu bẩm sinh hay ngu có tính toán mà hơn 2 tuần ms biết thổi. Haizz.
Ở phòng thì nó nói chuyện, thân với mấy nhỏ kia hơn. Mấy nhỏ toàn qua phòng nó ăn, may mà nó không phải làm gì, mấy nhỏ biết ý nên làm hết. Thế cũng tốt, nó dạo này đang lười sẵn, hề hề!
Trên trường càng yên hơn, nó rất ít khi bị gọi, phong trào 20-11 cũng từ chối khéo là xong. Nhỏ Oanh từ vụ chơi khăm nó hôm 20-10 không thành cũng im luôn.
Ngoài quán càng ko có gì để nói. Kinh doanh tốt hơn, nhân viên rất quý nó vs a Đức do dễ tính.
Nhiều khi nó có một suy nghĩ mà giờ thấy sai lầm:
“Hà Nội, bình yên thật đấy!”

Chap 50

“Trc một cơn bão lá một khoảng lặng bình yên”. Bạn có tin không? Trước đây nó cũng chả tin đâu. Giờ ngẫm lại thì đành phải tin thôi. Ngày trước khi nó còn ở trong cái trò chơi tình cảm với Vy, nó cũng có khoảng thời gian bình yên trước khi sóng gió ập vào đầu nó.
Những ngày tháng bình yên của nó trên cái đất Hà Nội này dần trôi qua, đem đến cho nó một cơn sóng lớn, trực tiếp đưa cuộc sống của nó sang trang mới.
Một ngày đẹp trời tháng 12.
Sau kỳ thi học kì một, nó khá thoả mãn với danh hiệu HSG, nó chỉ đc 8,4 tổng kết nhưng khá may mắn khi điểm tổng kết Văn đúng 6,5. Cũng chả mong gì hơn khi nó chỉ học đc môn tự nhiên.
Sau ngày tổng kết, trường nó đc nghỉ học vài ngày. Mấy nhỏ kia lên kế hoạch đi chơi xa nhưng nó từ chối với cái là do lãng xẹt: không bỏ quán đc. Mấy nhỏ cũng chả ép nó, nó cũng thích ở một mình.
Hôm mấy nhỏ đi, nó vẫn dậy sớm thể dục, vscn, tắm rửa rồi ngồi làm ván lol. Hơn 8h, nó thấy đói, chạy ra quán phở cạnh nhà ăn lấy 1 tô chống đói. Ăn xong đi về, gặp cô Lan đang tưới cây.
-Con chào cô. Sáng nay cô đc nghỉ ạ.
-À uh, cháu đi đâu về đấy? Cháu lên xem Linh dậy chưa?-Cô Lan quay sang nhìn nó cười nói.
-Dạ cháu đi ăn sáng về, hnay lười quá, hề hề. Ủa mà sao Linh ở nhà? Cháu tưởng nhỏ ý đi chơi vs bọn Hân mà?-Nó trố mắt lên.
-À sáng nay Linh kêu mệt nên không đi. Cháu lên xem nó sao rồi đi.
-Vâng. Cháu lên xem Linh thế nào rồi.
Nó nói xong nó quay người lên tầng 2 đi vào phòng Linh, gõ cửa nhưng ko thấy ai ra mở cửa, nó vặn chốt ra thì thấy cửa phòng không khoá.
Vào phòng, nó thấy Linh đang nằm trên giường, mặt mày trắng bệch, xanh xao.
Nó sờ trán nhỏ thấy nhỏ sốt rất cao. Nó đi lấy khăn ướt trườm lên trán cho nhỏ rồi đi ra ngoài mua thuốc hạ sốt. Trở về phòng, nó nấu cho nhỏ ít cháo thịt băm. Nấu xong nó bê tô cháo vs lấy thuốc ra mang sang phòng nhỏ, rót cốc nước rồi gọi nhỏ dậy.
-Linh, Linh ơi, dậy đi, Linh.
-Ưm...ưm...ưm.
Nhỏ Linh mở mắt dậy, thấy nó thì bất ngờ.
-Ơ...ơ Toàn.
-Uh Toàn đây, dậy ăn cháo xong uống thuốc rồi ms ngủ.
Nói rồi nó bưng tô cháo lên, thổi nguội rồi bón cho Linh. Linh khá bất ngờ nhưng rồi cũng ăn gần hết tô cháo. Uống thuốc xong nhỏ nằm xuống 1 lúc rồi ngủ say luôn, chắc nhỏ mệt lắm đây!

Chap 51

Linh ngủ trông thật dễ thương. Bất giác nó cười mỉm mộ cái. Đưa mắt nhìn xung quanh, phòng Linh trang trí giống với phòng Trang. Mắt nó dừng ở một cuốn sổ màu hồng đang mở ra trên bàn. Chắc Linh hay Thuỳ quên cất nó đi đây mà, lắc đầu cười vì cái tính cẩu thả của hai cô nàng. Nó lại gần tính cất dùm thì thấy tên nó trên trang sổ, tò mò muốn xem. Nó đoán đây là nhật ký của một trong hai ng con gái kia, dù biết xem trộm nhật ký là sai nhưng nó tò mó quá, muốn biết ng tên Mạnh Toàn trong cuốn sổ đó là nó hay ai khác. Và rồi tò mò đã đánh thắng lý trí, nó cầm cuốn sổ lên lật từng trang, từng trang. Những trang đầu là kỷ niệm năm lớp 10 của Linh, nó nhận ra chữ của Linh trong cuốn sổ. Linh viết rất nhiều, rất nhiều về nó và bạn bè. Nhưng nó dừng lại ở một trang.
“Ngày....Tháng....Năm
Hôm nay có ng đến gây sự vs Vũ, ra về Vũ bị một đám người đông như cái lớp học chặn đánh. Mình và mấy bạn rất sợ Vũ và Phương bị lsao. Đột nhiên có một đám người che mặt đến giúp. Mình lo lắm, 7 người sao...

<< 1 ... 3 4 5 6 7 ... 15 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Voz: Thằng hề của Em Truyện Voz: Thằng hề của Em
Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi Truyện Voz: Cô giáo chủ nhiệm của tôi
Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm Truyện Voz: Hồi ký - Lời hứa 5 Năm
Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi Truyện Voz: Truyện Dòng Đời Trôi Nổi
Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ Truyện Voz: Nghiện voz và cuộc tình đẹp như mơ

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status