Hồng
Tập tành vài ngày, đến hôm lên hát chính thức, 2 đứa nhìn nhau mà ứa nước mắt, chắc là chỉ còn hôm nay thôi, còn hôm nay 2 đứa đc công khai gần nhau nữa thôi. cứ nghĩ đến lúc ý mà mình k thể cầm được nước mắt. hát đc nửa thì tiếng em méo hẳn, trộn trong đó là từng nhịp nấc!
Nhìn em mắt đỏ mọng nước, mình xót lòng quá!
Cuối cùng 2 đứa cứ vừa hát vừa hức hức, bọn ở lớp cũng biết chuyện, vỗ tay gào hét, huýt gió các kiểu…tò te…tò te…tò te tò te to tè…
Không cầm được lòng, em bỏ mic chạy ra ngoài…mình chỉ kịp cúi chào và xin lỗi mọi ng rồi chạy theo em, đến bãi cỏ cạnh khu nhà biểu diễn, em dừng lại, ôm chầm lấy mình rồi khóc, 2 đứa khóc…khóc như con nít mới bị giành mất một món đồ chơi yêu thích…
Mình ngồi xuống bãi cỏ, em ngồi cạnh, 2 đứa nhìn nhau lại khóc…khóc cả đêm đó!
Sáng hôm sau. 2 đứa mắt đỏ ngầu vì ko ngủ, đã thế lại còn khóc. dọn dẹp đồ để chuẩn bị về trường!
Tầm 10h thì bà già tới, chạy xe thẳng vào cổng!
Em ra đón thôi, mình k ra, ko biết là ko dám, ko thèm hay ko gì đó nữa.
Mình đợi ở phòng, em và bg e vào! mình đứng lên, cúi chào (kiểu hàn ý, mình thấy kiểu này rất hợp với trường hợp gặp ng lớn tuồi nên dùng)
- Con chào bác ạ! dù bà ý còn trẻ lắm, ít hơn obg m nhiều!
Bà ấy gật đầu tỏ vẻ miễn cưỡng. thực lòng nhìn quả ý mình cũng ức chế lắm, nhưng vẫn lễ phép, đơn giản thôi, dù bà ý có ghét m hay j j bà ấy vẫn là ng sinh ra em- Ng con gái m yêu!
Mình kéo hộ em cái vali và balo ra xe, em thì xách túi lỉnh kỉnh son phấn các kiểu! cho vào cốp xong m quay về, bà kêu:
- Cháu lấy luôn đồ về đi!
Thật ra đc đi xe con 1 lần nên mình cũng k ham lắm đùa thế chứ mình biết bà k thích mình nên k muốn đi cùng để bả khỏi khó chịu vì mình thôi, mình lễ phép
- Dạ! con…
- Ấy về lấy đồ rồi cùng về luôn đi, kẻo chút xe đông lắm – Em ngắt lời mình đồng thời
Nháy mắt ra hiệu ý như, mẹ muốn thế anh đừng cãi!
Mình gật đầu:
- Dạ, vậy bác đợi con xíu!
Mình từ xưa đồ đạc chỉ có cái balo, con phớ, cái bình giữ nhiệt và cái bùa hộ mạng là những thứ cần thiết, ngoài ra cũng chỉ có 3 cái quần jean, 3 sơ mi, 3 font, vài cái chip, đôi tất, và đôi dép lào siêu nhân (đến bây giờ mình vẫn sử dụng
Ra xe mình ngồi hàng cuối (xe mitsubitshi grand dis)
Em ngồi bên phụ, vừa đi bà vừa nói chuyện, cũng có vẻ cởi mở hơn lần trc!
Mình đoán ngay là bà ấy có ý đồ j đó!
Bà ấy kể chuyện gd, kể em là con 1, bao nhiêu yêu thương đều dành cho em nóa, nóa đi học chỉ là để… bla…còn sau này…bla, mình k nói j cả, vì éo bik nói j cả, chỉ vâng dạ để bà ấy biết minh vẫn đang nghe thôi!
Mình hiểu, em đang đau lắm! vì trc gd em, mà m lại phải chịu những tình huống như thế này!
Em chỉ im lặng, cúi đầu. còn mình, những lúc tâm trạng ko đc tốt như thế này! thực sự, mình biết là ko nên nói gì, một câu, một từ sai lúc này thôi cũng là ko ổn.
***
Bà mở lời:
- 2 đứa thương nhau cũng là điều tốt, bây giờ cũng lớn cả rồi, chuyện đó cũng ko thể cấm được, có điều, gd bác chỉ có một mình em nó! Cháu thì ở xa như thế, thực lòng… bác nói thế chắc cháu cũng hiểu. Điều quan trọng nhất bây giờ là nhìn vào thực tế, yêu thì có thể lãng mạn nhưng tiến xa hơn lại là một chuyện hoàn toàn khác, và lúc đó chỉ yêu thôi là chưa đủ. bác mong 2 đứa suy nghĩ thật kỹ trước khi tiếp tục, đừng để đến khi tình cảm sâu nặng, mà lại chẳng đi đến đâu thì ảnh hưởng ko tốt đến tâm lý, đến việc học!
Bà ấy nhấn mạnh từ “chẳng đi đến đâu”
Thật ra có ko nhấn mạnh thì mình cũng hiểu.
- Dạ…
- Cháu chắc đủ thông minh để hiểu chứ?
Ơ cái đê ma ma, bà này chửi xéo mình à nhưng thôi, kệ!
- Dạ, cháu đủ để hiểu ra từ hôm trước ạ!
- Ừ! vậy là được!
- 2 đứa cứ suy nghĩ thật kỹ những gì bác nói hnay, đừng để chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
Bà ấy chắc sợ 2 đứa trong lúc túng quẫn sẽ làm gì đó thì phải. đoán thế thôi chứ thực ra đến chính mình cũng éo bik trong lúc bị o ép hay gò bó như thế, thì mình sẽ làm gì ngu ngốc ko nữa…
Sự im lặng lại bao trùm toàn bộ không gian! trong đầu mình trống rỗng, chả có một thứ suy nghĩ nào tồn tại lúc đó cả, thả hồn theo khung cảnh ngoài ô cửa sổ đang chạy nhập nhoàng qua ô kính, mình bâng khuâng…
Mình hiểu, bà ấy là ng đã sinh ra em, đã nuôi em trong mấy chục năm trời, vậy nên chuyện bà ấy mang quyền là mẹ ra để quyết định cuộc sống của em, nhất là trong chuyện này cũng ko có gì là khó hiểu…
“tại sao yêu nhau ko đến được với nhau…” xa xa đâu đó vọng về câu hát. sống mũi cay xè…
Về đến trường, bà dắt 2 đứa đi ăn. trong bữa ăn bà ấy kể về quá khứ của bà ấy, chuyện đi học, đi làm! và bài ca đi cùng năm tháng lại cất lên: “cái ngày xưa…nó khổ lắm chứ chả đc như bây giờ…bla… mình ko care và thật ra cũng chả có tâm trạng đâu mà care nữa, cũng gật gù theo từng câu nói bộ như đang nuốt từng lời của bà ấy vậy
Ăn uống xong, bà đưa em về, mình lặng lẽ, khoác balo bước trong cái ráng chiều đang dần xuống…
“Anh ko giận em, anh chỉ hờn mẹ em, mẹ em là người lớn, mẹ em đéo biết điều…”
Về đến phòng, mình vật ra nằm, chán nản và bí bách, cái cảm giác cuộc sống (mặc dù ko phải của mình) bị ng khác quyết định, khiến mình thấy ức chế…
…tín tin tìn tín tin tỉn tìn tin…
- Anh à! chuyện hôm nay…em rất tiếc!
- Em đừng nghĩ gì cả em nghe! đừng lo gì, anh sẽ cố làm tất cả những gì anh có thể, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà em!
-…
- Sao rồi nà! anh vẫn đang bên em mà! đúng ko
- Em muốn được anh ôm…
- Uki, 15p nữa anh có mặt.
Nói xong mình cúp máy chạy qua!
Mở cửa, em ôm chầm lấy mình nấc lên.
- Ngốc ạ! người ta nhìn trộm kìa
Mình đẩy em vào phòng, khép cửa lại, 2 đứa lăn lên giường…
Mở cửa em ôm chầm lấy mình
P/s: Đoạn tiếp này có nội dung mười tám cộng (ai không thích thì đọc Phần 9 luôn nhé)
Nằm ôm em mà cái con thú trong mình nó cứ lớn dần lên cái này cũng đơn giản và dễ hiểu thôi, em cũng hiểu điều đó. Trong quãng thời gian trước, cũng có những lúc va chạm phần mềm, nhưng đây là lần đầu mình và em ở trong hoàn cảnh ntnay.
Mình vồ lấy em, hôn em ngấu nghiến, như chưa bao giờ được hôn đè chặt em xuống bằng khuôn ngực gầy gò của mình, 2 bàn tay mình bắt đầu mò mẫm trên người em…hơi thở em nóng dần lên bên tai mình, và mình cũng vậy, 2 đầu gối rung lên bần bật, chẳng có một chút ý chí nào điều khiển và kiểm soát những hành động vừa rồi, tất cả chỉ như theo bản năng…
Em hình như cũng như đang có chung cảm giác như mình, những tiếng rên khẽ khẽ, những tiếng thở hắt ra một cách mệt mỏi, mình không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết, em đã là của mình…
Bàn tay vẫn mò mẫm, đến những chỗ mà lần đầu tiên nó được đến, và cho đến khi nó chạm vào… (this massege was hiden by admin ) em cong người lên khi tay mình chạm vào đó…
Thực sự lúc này, mình bừng tỉnh. DỪNG LẠI…
Đặt lên môi em một nụ hôn, nụ hôn của tình yêu chứ ko phải của dục vọng. Mình ôm em ngồi dậy
- Anh sao thế?
- Không! anh ko sao – Mình trìu mến nhìn em.
- Thế sao…
- Anh nghĩ bây giờ chưa phải lúc! Vì em anh có thể làm được tất cả nhưng anh nghĩ, mình k nên em ah!
-???
- Anh chỉ thương em thôi, rồi ngày mai, chẳng biết mình sẽ như thế nào, anh ko thể làm em tổn thương được, chỉ cần có em bên cạnh với anh đã là hạnh phúc rồi!
Mình dừng lại ko phải vì mình ko thể làm đc điều đó, mình dừng lại đơn giản vì mình ko muốn vì chuyện hôm nay mà ngày mai cả 2 đứa phải ân hận. Các thím gạch đá bao nhiêu mình cũng nhận hết nhưng lúc đó, mình nghĩ thế! Đến ngày mai chẳng biết như thế nào, mình k thể làm nthe với em! Mình yêu em nhưng mình thấy đó ko phải là cách chứng minh tình yêu dành cho nhau!
Mắt em lại ngân ngấn nước.
- Em thương anh nhiều lắm.
- Anh xin lỗi! Nhưng anh chỉ nghĩ vậy em a! ko phải anh ko yêu em, nhưng… chắc em cũng hiểu ý anh đúng k?
- Vâng em hiểu!
- Ừ thế là đủ, với anh như thế này đã là quá đủ và hạnh phúc em a.
2 đứa lại im lặng, trong vòng tay mình, mắt em như muốn nhắm ghiền lại, nhưng vẫn hé nhìn mình…
Chuyện mẹ nói em định thế nào
- Em thấy mệt mỏi lắm anh ạ! từ trước đến giờ, cuộc sống của em lúc nào cũng bị sắp đặt, em chán nản lắm. nhiều khi em có cảm giác mình như một cái xác vô hồn, làm gì cũng có người sắp đặt, từ chuyện thi em vào trường nào, thuê phòng trọ ở đâu… cho đến chuyện hôm nay ăn gì, tối mấy giờ ngủ… bla… chẳng bao giờ em được sống cho chính mình cả, chẳng bao giờ em đc làm những điều em muốn… cho đến khi em gặp anh. Hôm qua, nghe mẹ nói mà em thương anh lắm, rồi em thương cả chính mình nữa, em cứ nghĩ ít nhất mẹ cũng cho em một chút tự do, tự lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình… thế mà… nghe mẹ nói mà em đau lắm anh ạ! Còn anh hỏi em định thế nào thì…em cũng ko biết nữa, em thương mẹ, nhưng em cũng yêu anh nhiều lắm
-…
- Anh ơi, anh nói đi đây có phải là một giấc mơ ko, có phải là em chỉ đang mơ thôi đúng ko anh!
Mình đứng hình mất mấy s.
Chẳng biết nói với em thế nào, thương lắm, nhưng với gd em mình đâu có là gì để thay em nói lên ý kiến của em.
- Hay, mình về nhà xem thế nào! Anh nghĩ thế, em thấy đc ko
- Về nhà em á?
- Ukm. anh thấy chỉ còn cách đó để được gặp ba mẹ em để nói chuyện thôi!
- Vâng, em cũng ko biết thế nào, nhưng anh nói đúng chỉ còn mỗi cách đó thôi! giờ anh tính sao em nghe vậy chứ em chẳng suy nghĩ đc gì nữa.
Nói là làm, hôm sau mình với em dậy sớm, trốn học, nhảy xe về nhà em.
Đến bến xe, mình đón taxi cho em về trước, mình đi xe ôm về sau. Đoạn này mình giãi bày tý cho các thím hiểu lòng phèo tim gan của mình, về cùng nhau cũng được thôi, nhưng ở quê nó khác các thím ợ, thấy con gái dắt con giai về, ngta lại đồn lên là đưa người yêu về này khác, mà mình với em lúc này chẳng biết sẽ đi về đâu nên mình tính thế để có chuyện j cũng ko ảnh hưởng gì đến em sau này
Đến cổng nhà em, mình gọi em ra mở cổng. Nhà em lớn lắm, 2 tầng nhưng xây theo kiểu biệt thự, nhà ở giữa, xung quanh trồng cỏ, cây, chim chóc, sân chơi, bể bơi…bla…
Cổng mở ra, em đi trước, ba em đi sau, mình cúi người chào:
- Con chào bác!
- Ừm vào nhà đi con.
vừa đi ông già em vừa hỏi chuyện:
- Con đi xe từ mấy giờ?
- Dạ con đón xe từ lúc 6h ạ!
- Đi xe say lắm ko?
- Dạ ko ạ
- Ừm vào nhà uống nước đi, hnay bác gái đi công tác ở huyện chắc chiều mới về!
- Vậy ạ bác
- Ừn
Ông em tỏ ra rất thân thiện, từ cách nói chuyện đến cử chỉ, nên mình có ấn tượng và ký ức rất tốt về ông.
Ngồi ở bàn ngoài vườn, uống trà, ông già em hỏi chuyện mình rất thân thiện, đại loại cũng là trình bày trích ngang lý lịch các kiểu thôi.
Sau, ông kể chuyện ông hồi trước, hồi ông tầm tuổi mình, ba mẹ li dị nên khổ lắm, mẹ ổng theo zai, ông già thì bét rượu, ông về quê vác lúa mướn, kiếm tiền đi học, sau, học giỏi nên được nhà nước tài trợ cho học lên tiến sĩ. Ông nói chọn ngành nông nghiệp, vì ngày đi vác lúa mướn, chủ nhà thương ông lắm! mà hồi đó, trồng lúa toàn bị sâu bệnh hại nên chả đc là bao, sau bà thấy ông giỏi nên mới thương. giờ ông là tiến sĩ nhưng vẫn lội ruộng thăm lúa bình thường. Những người đi lên bằng năng lực thực sự mình thấy thường như thế, tâm huyết với những gì mình đã chọn.
Nói chuyện một hồi thì tới quãng 11h. Ông kêu em:
- P à, bữa nay ra ngoài ăn nhé, giờ muộn rồi nấu sợ muộn!
Từ trong nhà vọng ra tiếng em
- Vầng. thế cũng đc, con cũng hơi mệt nên ko muốn nấu!
Ông kêu mình với em ra cổng đợi ông ấy lái xe ra.
Ông dắt 2 đứa đến cái nhà hàng, nhớ k nhầm thì bán đồ hải sản nhiều!
- Quê con cũng trên núi rồi, hôm nay đổi vị xem thế nào nhé – ông vừa nói vừa cười rất tươi
- Dạ!
Vào hàng, ông gọi vài món ra trước:
- Cứ ăn đến đâu gọi đến đó cho nóng
- Dạ! con bắt đầu kết bác rồi đóa nghen…hừ…hà…hà…hà…hà…
Vừa ăn ông vừa kể chuyện công việc, chuyện cuộc sống, những exp trong cuộc sống của ông, mình vừa ăn vừa lắng nghe (lắng nghe thực sự)
Ăn uống xong, ông đưa em về, còn ông với mình ra ngoài uống cafe, thật ra là đi ra ngoài cho dễ nói chuyện thôi, mình biết nên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý nghe ông lên lớp
Mình kêu 1 ly nâu đá, còn ông kêu 1 ấm trà mạn
Tới đây ông mới bắt đầu nói:
- Bác hiểu những gì con đã và đang nghĩ, cuộc sống là thế con a, đôi khi trời chẳng chiều lòng người. nhưng biết làm sao được, cái gì cũng do duyên số con a! trước khi gặp bà (vợ ông bây giờ) bác cũng thương 1 ng con gái cùng làng, nhưng ngày đó, chỉ vì bác nghèo quá, nên rồi…nhà ngta cấm ko đc thương nhau…giờ nhiều lúc ngồi nghĩ lại, nếu hồi đó ko vì thế chắc gì bác đã có được như ngày hôm nay, đừng nghĩ nhiều quá con a. Kết thúc chưa hẳn đã là hết, chỉ là thế chỗ cho một sự bắt đầu khác thôi. còn chuyện của con, bác hiểu, nhưng thực tế nhà bác như thế, con có trách thì bác cũng đành chịu!
Mình đờ hết cả tờ rym…thở dài…
- Dạ con hiểu!
- Ừm, nếu được thế thì tốt, bác chúc con sẽ thành đạt trên con đường mà con đã chọn!
- Dạ! con cũng kính chúc 2 bác mạnh khỏe, công tác tốt ạ!
Mặt mình ỉu xìu. Mình đã thua!
Mình ngồi nhâm nhi ly cafe, thèm thuốc mà éo dám hút, chả hiểu vì sao thế nữa.
Nghe một đoạn nhạc ko lời…ngồi đơ người nghĩ về cuộc đời, ông ấy quá thông minh để làm cho mình chỉ còn đường lùi… và đương nhiên, bà già em còn lợi hại gấp đôi
Chút sau thì ông với mình về nhà.
Ông lấy bình đi tưới cây, mình và em ngồi sau nhà nói chuyện.
- Anh với ba vừa đi đâu về thế!
- À, ba nhờ anh đi coi mấy cái đồ điện tử thôi!
- Có mua đc j ko!
- Ba quên đem tiền nên chắc mai ra mua sau!
- Ừ! em mới gọi mẹ, mẹ săp về rồi!
- Ừm, chắc chút nữa anh về em a!
- Sao cơ?
- Chắc chút nữa anh về trường.
- Anh nghĩ kỹ rồi em à! anh ko muốn làm em khổ, không muốn em vì anh mà phải đặt gia đình lên bàn cân. Sau chuyện này, dù em có giận anh bao nhiêu, thù ghét anh bao nhiêu, anh cũng xin chịu hết, suốt đời này anh chịu tội với em nhưng hãy luôn nhớ, dù thế nào, anh vẫn luôn bên em, em yêu nhé!
Nói xong mình quay lưng bước vào nhà, ko dám nhìn em nữa, hay đúng hơn là ko dám để em nhìn thấy mình khóc…
Em chạy theo ôm chặt mình:
- Không, em ko cho anh đi đâu hết…hu hu…
Mình quay người lại ôm em!
- Ngốc a, ba nhìn thấy kìa!
- Kệ em ko cần biết! em yêu anh!
2 đứng đứng im lặng. Chợt có tiếng đóng cửa xe…phịch…cháu chào cô ạ!
Bà già em về, gạt nhanh nước mắt em chạy ra…
Bà bước vào. cũng không có vẻ gì bất ngờ lắm khi gặp mình, chắc em cũng gọi điện thông báo về việc mình lên rồi!
- Con chào bác ạ!
- Ừm, cháu lên từ sớm ah
- Dạ!
- Ừm.
Có lẽ hơi mệt sau một ngày đi làm, nên bà rảo bước vào luôn đồng thời gọi lớn:
- P ơi! con vào dọn cơm đi, mẹ mua đồ ăn rồi!
- Vâ…âng
Rồi bà bước vào nhà! Mình xuống bếp, phụ em dọn bát đũa.
Vừa sắp bát đũa, mình vừa nhìn em, em thì ko để ý vì còn đang trông xoong rau luộc. Mình đứng ngẩn ra nhìn em, sống mũi cay xè, cứ nghĩ đến ngày mai thôi, chỉ ngày mai thôi, nghĩa là còn vài giờ nữa thôi, bờ vai gầy kia sẽ xa mình mãi mãi, mãi mãi chứ ko phải 1 giấc mơ…mãi…mãi…
Nước mắt tự chảy ra từ lúc nào ko biết.
- Làm gì mà lâu thế con, nhanh lên mẹ đói lắm rồi!
Mình giật mình bởi tiếng bg em từ đằng sau. Cố lau mắt để xóa đi những giọt nước vừa rơi ra từ khóe mắt, mình quay lại luống cuống:
- Dạ…dạ
Bg em nhìn thấy tất cả, biết tất cả. Bà khẽ thở dài 1 tiếng, ko biết tiếng thở dài dành cho thằng con trai đã trót thương con gái bà nhiều quá để giờ phải khóc vì em, hay vì tiếc cho 1 mối tình đẹp
- Hôm nay trời hơi oi, con bưng mâm ra bàn ngoài sân nhe!
Em và mình đều đồng thanh
- Dạ…ạ
Ôbg em ra ngoài ngồi trước, mình bưng mâm ra sau, em bưng đĩa rau ra sau cùng.
- Cháu có dùng rượu bia gì ko?
- Dạ! con ko ạ!
- Con trai nên biết một chút, sau này sẽ có lúc cần!
- Dạ!
- Thôi 2 đứa ăn đi. rồi nghỉ sớm, kẻo hôm nay cũng đi nhiều rồi.
- Dạ! con mời 2 bác dùng bữa.
- Ừm
Em thì hồn nhiên:
- Cả nhà ăn cơm đê…ê…
Mình tính đã ăn ít thì chớ lại toàn thịt (sâu răng, nhai thịt đau lắm các thím ợ )
Cứ tỉa đĩa rau, nhưng vì sợ bị chê này khác nên thỉnh thoảng combo miếng thịt.
Nhà mình thì bình thường thôi, quen ăn cơm rồi, nên kiểu ăn như thế này mình k quen. Nhưng cũng ko dám nói em xới cơm, nên cứ ngồi chấm mút… bla…
Chờ ôbg em buông đũa:
- Dạ, thưa 2 bác, con hôm nay được nghỉ nên tranh thủ về chơi, trước là kính thăm sức khỏe 2 bác, sau là đưa P về ạ! Giờ cũng muộn, con ở lại ko tiện nên con xin phép 2 bác chút cho P chở con ra bxe, con đón xe về trường luôn ạ!
Chờ mình nói hết câu, ông già em tiếp lời:
- Ừ! 2 bác cảm ơn con, trước cũng chúc con, học hành thành đạt, thành công trong công việc và cuộc sống sau này. Sau nữa, nhà còn rộng, con lên đây rồi ở lại chơi 1 bữa, ko có vấn đề gì đâu, chứ giờ con về, coi sao được, chả lẽ nhà bác ko đủ chỗ cho con hay sao.
Bg em cũng tiếp:
- Ừ! giờ thế này, P ăn xong dọn mâm, rồi cả nhà đi ra ngoài chơi cho mát, lâu lắm rồi cả nhà mình ko đc gặp nhau còn gì.
Nghe bà ấy nói cả nhà, mình chả biết nên buồn hay nên vui nữa, cả nhà??? bà ấy coi mình là người nhà, hay cả nhà nghĩa là giữ lấy lệ vậy thôi, còn mày biết thân thì lượn đi haizz
Mình đang phân vân thì em nói:
- Thôi ba mẹ quyết vậy rồi thì để sớm mai P đưa ấy ra đón xe, sớm mai cũng có xe sớm mà!
(mình biết em nói thế, là vì em hiểu ba mẹ em hơn cả. mình cúi đầu:
- Dạ!
Em bưng mâm xuống, thay đồ rồi cả nhà đi ra 1 tiệm cafe ven bờ 1 cái ao hay hồ gì đó, lộng gió lắm.
Cả buổi, obg ko nói j đến chuyện đó cả, có lẽ như họ đã mặc định, kết quả là mình bỏ cuộc…
Mình
chỉ chầu rìa vào những câu chuyện của obg, gật gù tỏ vẻ lắng nghe, nhưng thật ra, lúc này, lòng mình chỉ hướng về bên em.
Mọi người ra về trong tâm trạng khá tốt, chỉ riêng mình và em, thèm có một khoảnh khắc nhỏ đc ở bên nhau.
Về nhà, mình nằm ngủ ở phòng dành cho khách, cách phòng em bao nhiêu hay gì gì đó thì mình ko biết, vì bên trong khá rộng và loằng ngoằng.
Sớm hôm sau, em gọi mình dậy sớm. một nụ hôn cho khoảnh khắc mà cả em và mình đã chờ đợi và khao khát.
- Anh về trường ngoan, đợi em xuống nghe anh!
Mình nhìn em đắm đuối, gật đầu…
Em nấu ăn sáng cho mình, rồi chỏ mình ra chỗ đón xe!
Đứng đợi xe, 2 bàn tay nhỏ nắm chặt lấy nhau…thỉnh thoảng, em lại gồng lên, bóp mạnh một cái…
Đứng được khoảng 15p xe đến…mình ngập ngừng nửa muốn lên, nửa muốn đứng cùng em thêm 1 lúc nữa. “nhưng cũng có để làm gì...