khi cô gái nhỏ thò đâu khỏi xe, cười rạng rỡ dưới nắng sớm:
- Chào mọi người. Tớ về rồi đây!
Sau cái vẫy tay đáng yêu của nữ sinh học bổng, Trung Anh như vỡ tung bởi chuỗi âm thanh đồng loạt kéo tới, nào tiếng vỗ tay, nào những tiếng thốt kinh ngạc, nào cả tiếng bàn tán…Giữa cơn lốc ồn ào, cô gái nhỏ xách balô đuổi theo bóng dáng cao ngạo.
- Hữu Phong! Chờ em vớiiii.
Gió Quỷ dời mắt xuống bàn tay nhỏ đang túm chặt áo anh, buông đúng một chữ khô khốc.
- Thả!
- Để em dẫn anh tới lớp nhé? Trung Anh rộng lắm, anh sẽ lạc đường cho xem!
- Thả ra! – Hai chữ lạnh lẽo ném thẳng vào bộ dạng chờ mong của cô gái nhỏ.
- À, chưa vào học nên mình không vội tới lớp. Anh chưa ăn sáng phải không? Em dẫn anh tới căng- tin nhé!
- Dẹp!
Hữu Phong gạt mạnh tay Đông Vy, độc tác thô bạo đến mức cô gái nhỏ suýt chút thì ngã nhào. Người con gái này thật kinh dị, mới hôm qua còn đuổi anh khỏi nhà giờ đã quay ngoắt sang đeo bám anh. Mất trí nhớ chứ không phải mất lý trí! Anh phủi áo, gằn từng chữ:
- Biến- ngay- đi!
- Anh nhớ hết mọi chuyện mới có quyền nói câu đó với em. Và lại, em biến hay không, đó không phải việc của anh!
- Okay, tùy vậy.
- Thật không? Thế, anh chập nhận để em bên anh rồi nhé!
- Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ. – Gió Quỷ hừ lạnh.
Cô gái nhỏ sững người, nụ cười trên môi vội tắt lịm tựa đóa hoa bị gió vùi dập. Người con trai này thật vô tâm, đâu thèm biết cô cố chấp bám lấy anh là để kéo anh khỏi những ngày không quá khứ, không ký ức. Anh khó chịu, còn cô đau. Mỗi lần nhìn thấy anh, nghĩ về anh là mỗi lần cô gặm nhấm nỗi đau, tim rỉ máu. Anh đâu thèm biết đôi mắt xám tro mê hoặc của anh là thừa hưởng từ Federer – kẻ đã chôn vùi tuổi thơ cô chỉ trong một ngày ngắn ngủi.
Sống mũi cô gái nhỏ cay nghẹt, quanh mắt như có màn sương bao phủ, làm nhòe mờ thân ảnh ngạo mạn phía trước. Một giọt nước tinh khiết chầm chậm ưa ra khỏi khóe mắt buồn thương.
Dường như cảm nhận được ai đó đang khóc, chàng trai khẽ nhìu mày, miễn cưỡng ngoái đầu lại…
Bốp!
Bằng cú ném cực kỳ dứt điểm, chiếc giày nữ đã đập thẳng vào gương mặt hoàn mỹ chỉ trong nháy mắt…
- Anh…không sao chứ?
Cô gái nhỏ rụt rè lên tiếng sau cú ném kinh điển vừa rồi, chính cô cũng không ngờ mình to gan tới vậy. Chỉ tội nghiệp ai đó, bị choáng nên đứng lặng yên, lấy tay che phần má vừa tiếp giày. Đông Vy hít thở sâu, bước tập tễnh đến cạnh Gió Quỷ, ngước mắt đầy hối hận:
- Em không cố ý!
- …
- Nếu anh không nặng lời với em, em đã không cư xử như thế!
- …
- Mức chịu đựng của con người luôn là có hạn. Ai bảo anh động chạm tới lòng tự tôn của em!
- Im đi! Đang đau, không thấy, huh?
Hữu Phong vứt người xuống chiếc ghế đá gần đó, mím môi. Cơn giận dữ thể hiện rõ qua đôi tay siết chặt cùng hơi thở lạnh lẽo. Anh tức, chẳng phải vì cô nàng kia ngang nhiên đánh anh mà là đánh xong rồi còn dạy đời! Và khiến anh tức nhất là bản thân mình, Vy càng láo anh lại càng thấy…đáng yêu. Điên rồ thật! Cô nhóc cũng chẳng hề e sợ gì trong khi những người khác đều run rẩy trước anh. Hay đã quá thân quen nên ai đó mới không thèm kính nể? Hữu Phong nghiêng mắt lườm cô gái nhỏ đang rón rén ngồi cạnh mình, bất chợt gắt lên:
- Dịch ra!
Đông Vy bỏ ngoài tai lời xua đuổi ấy. Cô rướn người sát Gió Quỷ, thổi nhẹ chút bụi dính trên má anh với nét mặt đầy ngượng ngùng.
- Anh bớt đau chưa Đinh Hữu Phong?
- Vy có thích cái đẹp không? – Gió Quỷ nhướn mày, cướp quyền đặt câu hỏi.
- Thích cái đẹp? – Cô gái nhỏ nhăn mũi, chả hiểu anh chất vấn điều này làm gì nhưng vẫn thành thật đáp – Có, em đương nhiên thích!
- Vậy, lần sau đánh thì…– Hữu Phong tự chỉ vào mặt mình, giọng bất mãn – chừa chỗ này ra!
- Lần sau? Không phải anh muốn em đánh nữa đấy chứ?
Cô gái nhỏ nghiêng nghiêng mái đầu nhìn Gió Quỷ, cười ngạc nhiên. Anh hóa ra cũng kiêu thật, tự ám chỉ cái đẹp là khuôn mặt của mình! Lần này anh trở về, tuy vẫn là Đinh Hữu Phong bá đạo của trước kia nhưng Đông Vy có cảm giác anh thân thuộc hơn rất nhiều, có lẽ, do đã quên đi nhiều chuyện chuyện tàn khốc nên bản tính tàn bạo cũng biến mất.
- Tôi không phải thần kinh, làm sao muốn bị đánh? – Đôi mắt xám tro ánh lên những tia sáng lạ lẫm, đôi môi lạnh lẽo buông lời thản nhiên – Vy thích dùng bạo lực với tôi mà!
***
Thích dùng bạo lực? Đông Vy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi ý tứ trong câu nói mờ ám của người kia, cũng chẳng cớ thời gian để ngẫm. Vừa vào tới lớp, cô nhóc liền lọt thỏm trong vòng tay mừng đóc của bạn học. Có những tiếng cười vui vẻ và cả những giọt nước mắt vỡ òa. Đông Vy chưa kịp hé miệng giải thích sự việc khủng khiếp vừa qua đã bị ai đó nhào tới ồm chầm lấy, hét lên phần khích:
- Có thật là cậu không chuột nhắt?
- Đúng, tớ, là tớ. – Đông Vy
ngạt thở, vỗ nhẹ vai cô bạn đang mếu máo đến buồn cười.
Tức thì, không khí trong lớp học chùng xuống. Một số lườm nguýt Tuệ Anh chán chê rồi mới bỏ về chỗ ngồi, số còn lại chen vào giữa nữ sinh nhỏ và cô nàng nhiều mặt. Sở dĩ không ai lên tiếng việc Tuệ Anh nằng nặc đòi thay đổi thể lệ cuộc thi The girls trong lúc người bạn xấu số gặp chuyện vì lý lẽ của cô nàng không phải sai, trước kia, đâu ai thèm quan tâm Đông Vy…Họ chỉ ghét Tuệ Anh tội hống hách, hay dậm đạp lên người khác.
Hôm đó, Đông Vy không có lấy giây phút bình yên nào khi hàng tá câu thắc mắc cứ đổ dồn, thậm chí giáo viên bộ môn cũng bỏ dở tiết học để hỏi han cô trò nhỏ. May mắn thay, thầy giám thị kịp giải nguy bằng tiếng loa thông báo vang vọng khắp học viện.
” Hữu Phong và Đông Vy đã trở về. Đó là điều kỳ diệu! Thầy nghĩ, các em cứ xem những ngày đã qua là những cung bậc cảm xúc đáng quí để các em biết trân trọng cuộc sống hơn. Còn giờ, thôi nhốn nháo đi! Tại sao Trung Anh không thể yên tĩnh một ngày các cô các cậu nhỉ?”
Cô gái nhỏ thở dài thườn thượt, bố nuối của cô chỉ dẹp loạn được phần nhỏ thôi. Học sinh đâu thèm nghĩ ngợi nhiều như thầy lo lắng, Đông Vy từng trút hơi thở cuối cùng hay như thế nào đó thì kệ, chỉ cần cô đã sống lại thế là xong. Thực chất bạn học vây quanh cô gái nhỏ với mục đính rất ghê gớm, chính là là nhằm tra khảo vụ…ném giày vào măt Gió Quỷ lúc sáng. Màn kinh điển đó ai cũng tận mắt chứng kiến nên Đông Vy chối không nổi, khó lơ càng không xong. Bị dồn ép quá mức cô gái nhỏ đành cười gượng, nói láo không chớp mắt:
- Bạn trai tớ hư hỏng, dạy dỗ chút có sao đâu!
Lớp học im phăng phắc sau lời tuyên bố mạnh mẽ ấy, chẳng phải họ bất động bởi kinh ngạc mà bởi…đã tê cứng trong nỗi sợ hãi, ái ngại thay cho cô gái nhỏ. Chỉ mình nhóc ta là không biết, Đinh Hữu Phong đang đứng sau nhóc ta với nét mặt lạnh băng, nghiến răng một cách đáng sợ..
Nắng ban trưa gay gắt dội thẳng vào căn phòng vắng lặng, thoảng tiếng rên rỉ. Chàng trai nằm co ro trên giường, chăn bông đắp kín người vẫn thấy lạnh. Đầu anh nặng trịch như có keo dính chặt vào gối, không cách nào gượng dậy nổi.
Minh Quý thở rất nhẹ, làn môi mỏng khô nứt bật ra những âm không rõ ràng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, trên người còn nguyên bộ đồng phục thanh lịch từ lúc tan học. Bụng anh đau quặn, từng cơn buốt nhói lan đến tận đỉnh đầu khiến anh ngủ không trọn, chỉ những giấc chập chờn. Thứ ám ảnh ngay cả trong mơ là cô gái nhỏ với mái tóc rối thường bị gió quật tung, bước chân luôn nằm gọn trên từng ô gạch…
“Anh xin lỗi, Đông Vy, xin lỗi…”
Nằm mê man rất lâu, tựa hồ cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, Minh Quý mới tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn quanh. Sắc đêm phủ kín ngoài khung cửa, thời gian như lắng đọng với những cú nhích đều đặn của kim đồng hồ. Anh đã mê man suốt một ngày, cũng không buồn nhúc nhích, chỉ nằm nghe và đếm từng tiếng tích tắc buồn tẻ, đôi mắt vô hồn dán chặt trần nhà…mông lung.
- Cậu cảm nặng, sao không nói cho ai vậy?
- Kê tôi!
Minh Quý gạt mảnh khăn gấp còn chườm trán, làm động tác hết sức trẻ con là kéo chăn trùm kín mặt. Anh không cảm thấy lạ với sự có măt đường đột của quản gia Lâm tại đây bởi ông ta và Đinh Hữu Phong là hai kẻ tùy tiện nhất thế giới này, thích thì sẽ đột nhật nhà người khác, mặc kệ chủ nhà có cho phép hay không!
- Cậu xuất huyết dạ dày à?
- Kệ tôi!
- Nốc rượu cho lắm vào!
- Kệ tôi!!! – Minh Quý quát lớn.
Thật khó chịu! Người quản gia này thân cận cận với Hữu Phong nhưng cũng rất gần gũi với anh. Mọi thứ về Minh Quý, ông ta đều tường tận hơn cả chính bản thân anh. Từ bé đã thế và bây giờ vẫn luôn thế. Bất kể chuyện gì quanh anh, ông ta luôn là người nắm rõ trước tiên.
Minh quý vốn sống khép kín, bề ngoài luôn trái ngược với nội tâm nhưng trước một Lâm quản gia cáo già, anh chưa từng phải vờ vịt, mà nếu có, cũng không qua nổi con mắt tinh tường của ông ta.
- Tôi có một tin vui và một tin buồn dành riêng cho cậu đây! – Quản gia Lâm bưng tô cháo đến ngồi cạnh giường, nhìn chàng trai đang cuộn tròn trong chăn đầy buồn cười. – Cậu muốn nghe tin vui hay tin buồn trước?
- Vui là tôi hạ sốt rồi, đúng chứ?
- Sai! Vui là Hữu Phong đã về đây. Em trai cậu đang hồi phục rất nhanh.
- Sao không chết luôn đi? Thế này mà gọi tin vui à!
- Vui chứ! – Quản gia Lâm cười mỉm, đọc rõ tâm tư của người cháu ruột – Cậu sẽ hết dằn vặt, hết trách mình. Không vui sao được!
Lời tố cáo kia chính xác đến mức Minh Quý tức nghẹn, thu tay nện mạnh lên gối. Hiềm khích giữa anh và cậu em trai, quản gia Lâm là người rõ nhất thế mà ông ta coi như không có, cũng chẳng thèm hòa giải hay khuyên can. Kệ! Ông ta chỉ hay thở dài, than thở rằng hai người ghét nhau do quá giống nhau…
Minh Quý hé mắt khỏi chăn, lườm:
- Còn tin buồn là gì đây?
- Đông Vy vẫn còn sống!
Hồ Minh Quý tung luôn chăn, ngồi bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng. Anh đã ngờ ngợ về điều này từ mấy hôm nay khi học viện đồn thổi việc gặp người giống cô gái nhỏ. Anh chỉ không ngờ nổi mình bị lừa ngay trước mặt như thế. Rõ ràng trông đám y tá bác sỹ xúm quanh Đông Vy, luôn miệng bảo “Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.” Sau đó, còn có dì của cô gái nhỏ nhận tro cót đem về quê…Cú lừa này, ngoạn mục thật! Dù sao thì…
- Đây mới là tin vui! – Minh Quý cười nhẹ.
- Buồn chứ! Cậu sẽ không biết phả đối mặt với cô bé ấy thế nào. Thú thật là cậu cố ý gây tại nạn thì có lẽ người ta không nhìn mặt cậu nữa, còn giấu giếm thì cậu sẽ không sống nổi với mình! – Lôi hết suy nghĩ của chàng trai ra nói chán chê, quản gia Lâm vờ thở hắt – Haiz, buồn quá phải không!
- Lão già chết tiệt! Tôi không ăn cháo của ông!
Minh Quý nhảy dựng, lại chui vào chăn ôm một bụng bất mãn…Chết tiệt! Có cần hiểu anh đến thế không?
Chap 71: Ban mai yêu.
Dù anh luôn biến hóa, khó đoán và biết cách che giấu nhưng những quan tâm đặc biệt dành riêng cho Đông Vy đã tố cáo tất cả.
***
Sáu giờ sáng. BMW đậu chiễm chệ trước cánh cửa phủ màu xanh rêu. Một tiếng chuông duy nhất vang lên, cô gái nhỏ đem gương mặt ngái ngủ cùng mái tóc bù xù lững thững bước ra, ngơ ngác ngó nghiêng.
- Á!
Bấy chợt, cô bị thẳng lôi vào xe, đối sát đôi mắt xám tro mê hoặc…
- Chào!
– Ừm…chào buổi sáng. Đến tìm em có việc gấp sao? – Cô gái nhỏ vừa dụi dụi mắt vừa sửa lại cổ áo xộc xệch do ai đó túm.
– Đến Trung Anh! – Chàng quý tộc ngắn gọn.
- Còn sớm mà. – Đông Vy làu bàu.
Đinh Hữu Phong chẳng buồn đáp, im lặng kéo cô gái nhỏ vào sát người mình, nửa ôm nửa tựa. Anh lệnh cho tài xế lái xe, còn quản gia Lâm lại phải quay ra ngắm nhìn đường phố trước cái liếc mắt đáng sợ của cậu chủ.
- Này khoan, em còn chưa thay đồng phục!
- Không cần!
- Ba lô cũng không đem theo!
- Không cần thiết!
- Cần! Cần thiết chứ!
- Im! Ngủ tiếp đi!
Đông Vy bĩu nhẹ môi, áp mặt vào người bá đạo nào đó, khẽ nhắm mắt. Mũi tham lam hít hà hương nước hoa sắc lạnh còn tai lắng nghe nhịp tim của anh. Hừm, khá nhanh là thế nào nhỉ? Hay là anh khó chịu ở đâu? Ngẫm nghĩ một chút, tim cô gái nhỏ cũng đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực còn chủ nhân của nó đã muốn nhảy khỏi xe!
Đồ ngủ trên người cô rất mỏng…
- Xấu! Anh đừng nhìn linh tinh chứ! – Cô gái nhỏ ngượng ngùng nhắc nhở, làn da ửng hồng đầy e ngại.
- Nhìn gì? – Hữu Phong ho nhẹ, mắt vẫn khép hờ từ lúc bờ má xinh xắn dụi ngực anh.
- Hứ. Tim đập nhanh còn chối!
Gió Quỷ đan tay vài làn tóc rối, cười khẽ:
- Ngốc, là đang cảm nhận!
***
Suốt đoạn đường dài, cô gái nhỏ chỉ việc để im tay mình trong tay Gió Quỷ và bước theo anh như quán tính. Tâm trí còn rơi đâu đó trên BMW.
Người kia trơ tráo quá thể! Hại cô xấu hổ tới suýt khóc. Cũng may anh cởi áo khóc đưa cô ngay sau đó nếu không thì việc cô nhảy khỏi xe là chắc chắn xảy ra.
- Đến rồi!
Hữu Phongbuông tay cô gái nhỏ, hít nhẹ nhúm không khí tinh sạch vương hơi lạnh ban mai, thoảng hương cỏ dại. Trong chuỗi ngày chơi vơi vừa qua, nay là sáng đầu tiên anh thức giấc với tâmm trạng khá nhẹ nhõm, bởi bộ não sau một đêm đã chẳng còn trống trơn như trước. Mọi chuyện diễn ra kể từ khi “bị”cô nàng láo lếu nào đó tán tỉnh, anh đều nhớ, tuyệt đối không sót bất kể chi tiết nào. Điều này đủ để Hữu Phong hiểu, anh đã chính thức thoát khỏi căn bệnh trí nhớ ngắn hạn quái ác, giờ chỉ việc lấp đầy ký ức thiết hụt nữa okay.
Gió Quỷ đút tay vào túi, chầm chậm dạo quanh nền đất ẩm quanh hồ. Anh chợt ra từng thú vui chạy bộ đêm tại khuôn viên học viện. Anh thích tốc độ, thích cảm giác hóa thân vào gió, lao vút về phía trước như mũi tên xé toạc không gian, thời gian.
Phía sau nam sinh quý tộc, cô gái nhỏ vẫn đứng yên trong chiếc áo khoác da, chân chỉ mang mỗi dép co rúm lại. Nét hoảng sợ lẫn ngại ngùng vương trên gương mặt kém tươi tắn.
Hữu Phong cố tình rải ánh nhìn chậm rãi khắp bộ đồ ngủ mỏng manh, cố ý nâng độ xấu hổ của ai đó lên mức cao nhất, khiến ai đó phải hét toáng lên:
- Này, anh thôi săm soi đi! Vô duyên thật!
Nhếch miệng thành nét cười quỷ quyệt, Hữu Phong sải chân…Hễ đôi giày thể thao tiến một bước là đôi slipper sẽ lùi một bước, cứ thế cho đến khi cô gái nhỏ nghiêng ngả nơi mép hồ, cuống cuồng bám lấy tay chàng trai để không rơi tõm.
- Đừng cho em ngã! Lạnh lắm!
Đông Vy nài nỉ, hai tay giữ chặt eo Gió Quỷ, vừa mới hôm qua anh tàn nhẫn vứt cô xuống hồ vì tội “dạy dỗ bạn trai”, hại cô cảm lạnh suốt đêm. Tuy do cô gây tội với anh nhưng đâu nhất thiết phải trừng phạt!
- Vy!
- Dạ! – Vô cùng ngoan ngoãn đáp.
- Em tùy tiện gọi tôi là bạn trai ấy. Tôi không- chấp- nhận!
- Thực ra em không tùy tiện. Từ trước nay, ai cũng nghĩ là như vậy và là như vậy đấy. Chỉ có anh cố chấp, không chịu thừa nhận anh thích em!
Đông Vy cụp mắt rầu rĩ, bặm môi hờn giận. Rõ ràng anh thích cô! Dù anh luôn biến hóa, khó đoán và biết cách che giấu nhưng những quan tâm đặc biệt dành riêng cho Đông Vy đã tố cáo tất cả.
- Vy!
- Thật! Anh không chấp nhận cũng không thay đổi được gì đâu! – Vô cùng ngoan cố.
Trước vẻ bướng bỉnh của cô gái nhỏ, Hữu Phong cười lạnh. Thân ảnh tôn quý toát thêm vẻ huyền bí giữa lớp sương sớm mờ ảo, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt tuyệt đẹp thêm phần quyến rũ. Anh đặt nhanh lên vầng trán nhỏ xinh nụ hôn thật khẽ, âm vực trong giọng nói đầy tinh quái:
- Cho phép em tán tỉnh tôi, kể cả dùng bạo lực.
Chap 72: Đối đầu!
Làm sao anh có thể biết tới hình ảnh một Đông Vy mũm mĩm khi anh và cô chỉ mới quen?
***
Dù nữ sinh học bổng đã quay lại, khối 11 vẫn sẽ lựa chọn The girls thông qua cuộc bỏ phiếu. Thầy giám thị cho rằng “đơn gian là sự kết tinh của sự phức tạp”. Nếu như các khối lớp còn lại đua nhau tổ chức thật nhiều phần thi để các cô gái tha hồ chứng tỏ khả năng cũng như cạnh tranh thì các nữ sinh khối 11 sẽ phải tự vắt chất xám để giành lấy những phiếu bầu.
Điều này vừa được tung ra, toàn Trung Anh đều tỏ thích thú khi ngửi thấy mùi cạnh tranh hay ho, còn mỗi Thanh Ngân cười nhạt. Cô nàng dám khẳng định mình sẽ thắng dù chỉ việc ngồi ung dung. Thể hiện ư? Thật thừa thãi! Là hoa khôi nổi trội kiêm nhân vật học hành cự phách hàng đầu hoạc viện, cô đã chứng tỏ quá đủ rồi! Bất kể thế nào, người ta cũng sẽ tôn loài hoa đẹp nhất lên làm nữ hoàng.
Thanh Ngân có lẽ sẽ ôm mớ suy nghĩ tự phụ kia nếu như ngày Tuệ Anh không hướng mọi sự chú ý về mình bằng những lời tâm sự khá sốc về thân hình thân hình thon gọn hiện tại của cô nàng.
- Tôi uống dấm, ăn ớt cayenne và siro…
Giờ ăn trưa hôm đó, cả căng- tin đều chăm chú lắng nghe cô nữ sinh thành thật thổ lộ về quá trình giảm cân khắc nghiệt của mình, tiếp đó, cô nàng bày tỏ ý định sẽ lập club làm đẹp để học sinh trao đổi – trau dồi kinh nghiệm. Các thiếu gia, tiểu thư ra chiều ủng hộ bởi họ là chúa chú trọng vẻ đẹp, còn những học sinh khác nào thể bỏ lỡ điều mới lạ này. Cuối bữa ăn, Tuệ Anh kín đáo tặng nàng hoa khôi nụ cười khẩy gian xảo.
Thanh Ngân đương nhiên phải cạnh tranh. Ngay hôm sau, cô nàng đem tới căng- tin đống danh sách gồm nhiều mẫu trang phục độc của nhãn hiệu thời trang danh tiếng đang làm mưa làm gió khắp thế giới với lời hứa, sẽ giúp bạn bè săn những món hàng hot này. Nhận được sự cảm kích từ mọi người, nàng hoa khôi búng cho cô nữ sinh nào đó cái nhìn coi thường.
Suốt những ngày sau đó, cuộc chiến giữa Thanh Ngân và Tuệ Anh càng căng thẳng, hai nàng luôn cố đè bẹp đối phương ở mọi phương diện từ học tập tới giải trí. Thậm chí, thầy giám thị phải can thiệp khi hai nàng hết đấu khẩu tới cãi cọ.
Rốt cuộc, “The girl” thực sự khiến toàn bộ học viện bấn loạn là Đông Vy. Nữ sinh học bổng không hề muốn gây ồn ào nhưng người khác không thể không chú ý tới cô gái nhỏ khi nhân vật tàn bạo ấy luôn kề bên Đông Vy…
- Anh ăn gì đi chứ. Bữa trưa mà sao chỉ uống trà?
- Không!
- Sao lại không? Toàn dao nĩa ấy chứ đâu có đũa!
- Không đấy!
- Thế nào cũng không! Hừm…hay anh muốn em đút anh ăn?
Thay cho câu trả lời, Hữu Phong ghé mặt sát cô gái nhỏ, nét ma mãnh thấp thoáng trên khoé môi mê hoặc. Anh nhìn sâu vào đôi mắt ngỡ ngàng, khẽ...