thằng Khánh chỉ thở dài rồi quay sang bọn tôi:
- Bọn bây có tự chịu trách nhiệm được không?
- Đương nhiên là được!
- Vậy…cùng chịu với taooooooooo!
Vừa nói, thằng Khánh quay vố một đấm thẳng tay vào mặt thằng lùn nhất làm nó choáng váng ngã đụi xuống đất. Tôi và thằng Toàn tự biết mình làm gì nên cũng lao lên tiếp ứng với thằng Khánh.
Nhắm thắng vào đối thủ phía trước, tôi bước dài áp sát nó rồi chủ động dùng khớp tay tống thẳng vào ngực nhưng nó đó kịp thời đỡ được. Ngay vào lúc đó tôi bắt lấy cánh tay, bẻ quặp ra sau rồi lên một đòn gối chớp nhoáng vào ngực khiến nó há mồm khụy xuống đất.
Thằng còn lại thì thê thảm hơn, bị thằng Toàn dùng đòn tay đánh lạc hướng rồi bất ngờ xoay người quét một đòn đá ngay vào đầu cực mạnh làm nó ngã nhào ra đất nằm sõng soài.
- Phều, chưa đủ trình động vào bé Phương của bố đâu!
- Nè, mọi người sao lại đánh nhau? Họ sẽ làm lớn chuyện đó!
Ngọc Lan chạy đến với vẻ mặt lo lắng.
- Đã đến nước này rồi không muốn cũng không được nữa!
- Sao thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Mậu, mày dắt đàn bò về nhà dùm tao đi, tao tạt sang nhà nội thằng Phong bàn chuyện đã!
- Ờ rồi!
Lại trở về với ngôi nhà thân yêu của nội, chúng tôi ngồi bệt xuống thềm nhà với vẻ căng thẳng lộ rõ ra mặt. Ngọc Lan từ nãy giờ cứ bám sát theo tôi cứ như nếu nàng nơi lỏng phút nào tôi sẽ đi sinh sự ngay vậy. Đến cả khi ngồi xuống rồi, nàng vẫn bấu chặt lấy cánh tay tôi hiện rõ cả lằng móng:
- Nhẹ thôi Lan ơi, đau quá!
- Cho chừa, đi sinh sự với người ta!
- Phong có muốn đâu, nhưng tụi nó định làm hại đến Lan đó!
- Hứ, nếu từ đầu Phong chịu nghe lời của bạn Khánh thì đâu đến nổi này!
- Thôi thôi tụi bây im lặng nghe tao nói đây!
Thằng Khánh đập tay hướng sự chú ý của cả bọn về nó.
- Như tụi bây biết đấy, Đồng Bò từ xưa đến giờ luôn nằm trọng địa phận Ấp Đại An nhưng vừa qua tụi ở Bình An A với Bình An B bắt đầu kiếm cớ đồi xâu xé miếng đất đó!
- Kiếm cớ à?
- Ừ, cách đây không lâu tụi Bình An A đánh nhau với tụi Bình An B ở Đồng bò. Có chuyện ở địa bàn mình, tụi tao đương nhiên phải ra mặt giải quyết rồi. Ấy thế mà tụi nó vu khống cho nhau là bọn tao giúp đối phương. Bình An B thì bảo bọn tao bênh Bình An A và ngược lại. Lấy cớ đó, tụi nó đòi lấy Đồng bò làm vùng chiến sự của bọn nó, bọn Đại An mình không được bén mảng vào.
- Vậy mày có phản kháng lại tụi nó không?
- Có chứ, đất của tụi tao mà! Nhưng 1 làm sao chống lại 2, bên tụi nó đông lắm, tụi tao kháng cự dữ lắm chỉ giữ được 2/3 Đồng Bò thôi, còn lại tụi nó chiếm mất rồi!
- Cái tụi gì mà chơi bẩn thế này? Dân quê mà toan tính còn hơi xã hội đen nữa!
- Tao cũng chã biết, hình như bên Bình An B có thằng nào cũng trên thành phố về như tụi bây đấy!
- Còn thế nữa à, chắc là thằng đó đứng sau vụ này! Nhưng phải công nhận là nó ma lanh ghê thật!
- Vậy bây giờ tụi mày nghe tao nói đây, đánh thì cũng đã đánh rồi, chắc chắn tụi nó sẽ tới tính sổ bọn mình nên kể từ bây giờ không ai được đi ra ngoài một mình cả, biết võ cũng vậy không biết cũng vậy, rõ chưa?
- Biết rồi, như thế chẳng lẽ về đây toàn ở trong nhà thôi sao?
- Tụi bây cứ yên tâm, dù có đông cỡ nào tụi nó cũng không dám tiến quá sâu vào địa phận Đại An đâu!
- Bây giờ còn sớm, mới có giữa trưa à, làm gì bây giờ?
Khanh khờ chẹp miệng thở dài.
- Giờ à, nghỉ tý đi, khoảng xế chiều ra bên bãi đất trống gần nhà nhỏ Nhung thả diều với tụi trong xóm!
- Đù, ngon! Mà tụi bây có đủ diều không đó!
- Chắc là không đủ đâu, tụi bây biết làm không, tự làm đi, dễ như ăn cơm rang vậy mà!
- Giấy đâu xin bây giờ, nhà nội tao không có giấy!
- Tụi bây chờ tý, tao chạy qua nhà lấy mấy chồng tập năm rồi cho!
- Thôi từ đây ra nha mày mắc công lắm, hay là qua nhà nhỏ Nhung đi, băng qua rẫy ca cao là tới rồi!
- Hay đó Phong, mình cũng muốn qua nhà Nhung chơi lắm, đi đi!
Ngọc Lan vừa nghe đã mừng quýnh giật tay tôi liên tục.
- Mọi người đi đi, tôi vào nghỉ tý
Đột nhiên Lam Ngọc phẩy tay bước vào nhà.
- Gì vậy bà Ngọc, đi chơi cho vui!
- Thôi tôi mệt rồi, mọi người cứ đi chơi vui vẻ
Chẳng cần ai đồng ý, Lam Ngọc bỏ thẳng vào trong không chút lưỡng lự. Cả nhóm ai cũng biết tính khí cứng đầu của Lam Ngọc thế nào nên cũng chẳng hỏi nhiều nữa đành lẳng lặng:
- Vậy qua nhà nhỏ Nhung nghen mọi người!
- Ừ đi!
Thật ra nói rẫy đó toàn trồng ca cao thì không đúng lắm vì ngoài ca cao ra người ta còn xen canh thêm tắc nữa, còn nhớ cứ mỗi độ tắc chín là tôi lại lén xuống hái một bụm tắc về, những lần đó chẳng biết tiêu thụ như thế nào nên phải nhờ bé Linh sang pha hộ cho mấy ly nước tắc. Có lần tôi hái nhiều đến nỗi nó phải cau mày cằn nhằn:
- Đã hái trộm còn hái cho cố dzô người ta thấy được ăn đòn nát đít nghen!
- Hề hề, anh là anh chuyên gia mấy việc này lắm, đừng có mà khinh thường!
- Khinh đấy, anh Phong cắp vặt!
- Hê, nhỏ tiếng thôi người ta nghe giờ!
- Kệ anh, anh bị đánh chứ có phải em đâu, lêu lêu!
- Á à, dám nói thế hử, anh mà bắt được thì liệu hồn nghen!
- Thách đó, bắt đi…
Đó chắc sẽ là những kỉ niệm tôi chẳng thể nào tìm lại được. Những kỉ niệm thật êm đềm nơi đồng quê yên tĩnh. Nhưng sắp tới đây tôi sẽ lại có những kỉ niệm mới với tụi khỉ khọt này khi cả bọn lén băng ngang qua rẫy ca cao đang vụ chín tới. Những trái màu nâu sẫm đã trĩu nặng sát gần gốc cây.
- Chẹp, hái vài trái ăn đi mày!
Toàn phởn nhìn xung quanh với vẻ thèm thuồng.
- Biết ăn không mà hái đó!
- Biết sao không mậy, đừng khinh bố!
- Suỵt, khẽ thôi mấy ba, ở đây người ta có nuôi chó, to mõm nó cắn cho dại ra!
- Thế lựa trái nào giờ, nhìn trái nào cũng ngon hết!
- Lựa mấy trái màu hồng sẫm nè, mấy trái màu xanh còn sống ăn chưa được!
- Ê trên đọt có mấy trái nữa kìa đỡ tao lên với!
- Ừi, tham đến thế là cùng!
Thế nhưng trong lúc đỡ thằng Toàn lên cho nó hái, tôi dẫm ngay ổ kiến lửa làm nó cắn loạn xạ vào chân đau giật cả thịt:
- Úi da, kiến lửa…đau…!
Tôi nhảy dựng hất văng thằng Toàn xuống đất làm nó giảy đành đạch:
- Tổ bà mày Phong…tao liệt nửa người rồi..ahhh!
- Gâu gâu gâu…
Còn chưa hết xui, có lẽ tiếng la lúc nãy đã làm kinh động đến bầy chó trong rẫy làm cả đám sủa vang cả một vùng.
- Chết cha, chó rượt tụi bây ơi!
Thằng Khánh vừa dứt lời cả bọn liền cuốn cuồn cắm đầu chạy thụt mạng thẳng tới nhà nhỏ Nhung không một chút lưỡng lự. Thằng Toàn lúc nãy còn giãy đong đỏng bây giờ chạy nhanh hơn cả chúng tôi.
Lúc nào cũng vậy, đi ăn cắp trái cây luôn luôn ẩn chứa những hiểm họa tiềm ẩn mà chỉ cả bọn đi ăn cắp như bọn tôi mới trải nghiệm được. Nhưng suy cho cùng nếu không có những tình huống dở khóc dở cười như thế thì còn gì là đi ăn cắp nữa, nói chung là vui cộng mạo hiểm cộng chó rượt là những thành phần không thể thiếu. Cho nên vừa đến thềm nhà nhỏ Nhung, cả bọn đều lăn ra thở hồng hộc như ma đuổi từ lúc nào.
- Gì vậy, sao mọi người lại ở đây?
Nhỏ Nhung vừa ra đã phải phát hoảng vì cả bọn chúng tôi nằm la liệt ngoài thềm.
- Mới băng qua rẫy ca cao tới đây, bị chó rượt muốn té xỉu, hộc!
- Lại hái trộm hả?
- Hề hề, chôm vài trái ca cao ấy mà! Coi nè…!
Thằng Khanh nhả vạt áo ra đến 3- 4 trái ca cao trong đó.
- Trời, chi có mất công dzậy, muốn thì tui ra hỏi cho mấy trái!
- Bậy, như thế mất vui hết, hề hề!
- Ùi, phục mấy người luôn! Nay qua nhà tui chi á?
- Thì qua nhà bà xin ít giấy làm diều chiều đi thả chơi ấy mà!
- Thôi được rồi, mọi người chờ tý!
Nhỏ Nhung thở dài đi vào nhà. Chốc sau nhỏ lỉnh kỉnh bước ra với một sấp giấy vẽ cũ cùng với một số dụng cụ nhỏ như hồ với kéo các loại:
- Đó, muốn làm gì thì làm đi, có mấy cuộn dây gân hồi năm trước thả diều còn dư nữa! Tui vào làm cho phích nước đá, nhìn mấy người mồ hôi mồ kê gớm quá đi!
- Hề hề, bởi chỉ có bà Nhung hiểu ý tụi này!
- Khỏi cần khen à!
Nhỏ trề môi rồi bỏ hẳn vào trong nhà.
Làm diều cũng không khó mấy, chủ yếu là kiếm được bộ khung vừa bền vừa nhẹ để dán giấy vào là được. Sau khi quần thảo một hồi quanh vườn nhà nhỏ Nhung, bọn tôi cũng tìm được ít cành nhãn khô có kích thướt hợp lí.
Ban đầu là ghép hai cành cây lại thành hình chữ thập phân chia cho đều các cạnh. Làm diều thì không nhất thiết diều phải to mới bay cao mà là nhờ vào khả năng đón gió của diều. Tôi chọn những cành cây tương đối dẻo và nhẹ để làm bộ khung vì gió ở đây rất lớn, nếu chọn những cành cây già quá khi đón gió khung sẽ gãy ngay khi còn chưa kịp lên cao.
Bước tiếp theo là dán giấy vào cho khung. Giấy ở đây là giấy vẽ cũ nên tôi chỉ dán một lớp phủ lên phần khung vì giấy vẽ khá dày, nếu chấp dán nhiều lớp quá nó sẽ làm nặng diều dẫn đến không thể bay cao.
Tiếp đến là phần đuôi diều. Đây là bộ phần đa dạng nhất tuy theo sở thích của từng người. Đuôi diều có thể là 1 đuôi, 2 đuôi, có đứa còn làm cả 3 đuôi thậm chí là đuôi hình dây xích. Nói chung bạn có thể làm bất cứ
hình thù nào tuy ý nhưng phải đảm bảo một điều là chiếc đuôi đó phải giữ cân bằng cho điều, giúp diều bay đầm và không bị chao đảo khi gặp gió to. Tôi chọn kiểu 2 đuôi truyền thống vì từ đó giờ tôi chưa thử những kiểu khác, sợ rằng lại phải thả thử nghiệm cả chục lần trước khi ra thành phẩm. Đến lúc đó chắc là bị chê cười đến chết thôi.
Và công đoạn cuối cùng là nối dây điều. Phần này thì dễ rồi, cứ buộc vào phần giao nhau của khung chữ thập thôi. Nhưng từ nãy đến giờ người không thể làm tôi ngừng cười được chỉ có Ngọc Lan, nàng đã chăm chú nhìn tôi làm diều từ đâu cho đến giờ với nét mặt ngây ngô đến phát xiêu lòng, hai gò má nàng cứ hây hây đỏ ửng cả lên.
Cực chẳng đã, tôi lòn tay véo má nàng một phát:
- Hơ, đồ dê xồm!
Nàng cau mày đánh nhẹ vào vai tôi.
- Hề hề, bộ đó giờ chưa thấy diều sao mà chăm chú ghê thế?
- Um lúc trước có thả diều mà, nhưng là diều mua chứ không tự làm thủ công như này, nhìn thích ghê!
- Lát thả chung với Phong hen!
- Hì hì, đương nhiên rồi!
- Cỡ thằng Phong có mà thả dê chứ thả diều đết gì.
Toàn phởn chọt mỏ hóng hớt.
- Dê dê cái mế! Bố xé cho nát diều thì đừng có mà khóc!
- Úi xời, sự thật thì mít lòng mà mày!
- À, thằng này ngứa mình ngứa mẩy nhễ?
- Hế hế, hông đúng thôi làm ghê!
Cuối cùng, sau một lúc loay hoay xoay sở, bọn tôi cũng đã hoàn thành xong con diều ưng ý cho riêng mình. Vì nguyên liêu có hạn nên bọn tôi chỉ làm được 3 con, 1 cho tôi và Ngọc Lan, 1 cho thằng Toàn và bé Phương và 1 cho thằng Khanh khờ với Huy đô. Thằng Khánh thì khỏi phải nói, nhà nó lúc nào cũng thủ sẵn 1- 2 con để có gì gọi phát là xách hàng ra chơi ngay không cần phải tốn công làm như bọn tôi. Nhưng dù sao cũng đã làm rồi, việc duy nhất bây giờ là thả thôi.
Ngoài vườn cây trái ra, cách nhà nhỏ Nhung không xa là một bãi đất trống, tuy không rộng mấy nhưng được cái là rất thoảng đãng, ít cây cỏ bao quanh. Điều này hết sức thuận lợi khi gió được luồn thẳng vào trong bãi mà không bị bất cứ chướng ngại vật nào ngăn cản.
Đến từ rất sớm nhưng bãi đất đã khá đồng người đến thả diều. Và thật không khó nhận ra bọn trong băng của thằng Khánh đều tụ họp đầy đủ ở đây. Vừa thấy bọn tôi, chúng nó đã réo lên:
- Ú chà, tụi thằng Phong kìa bây!
- Đâu, à thấy rồi! Có nhỏ mắt xanh nữa kìa, nhìn đẹp ghê!
- Lát tao thả với nhỏ đó, bây không được dành nghen!
- Mơ đi cưng, diều tao to nhất nên phải ưu tiên cho tao!
Khỏi phải nói, từ hồi gặp ngọc Lan đến giờ, bọn nó đã say mê vẻ đẹp của nàng mất rồi. Cũng chẳng trách, lúc tôi mới gặp nàng cũng vậy thôi, thậm chí là còn hơn thế nữa nếu như nàng không cho tôi ăn một cú đạp nhá lửa xuống ao. Nhưng giờ thì tôi không cần phải mơ tưởng như thế nữa, một con diều nhưng hai bàn tay cầm. Tay của tôi và tay của nàng đang cầm chắc con diều đó. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy mình thật may mắn, may mắn nhất trần đời khi có Ngọc Lan gần kề.
Nhưng tụi trong xóm thì chưa thấy vậy, bọn nó vẫn lăm le đến nàng:
- À bạn Lanna ơi, đi thả diều với tụi mình nha?
- Ừa, thì…
- Thôi đừng thả diều với thằng này, diều nó xấu quắc thả không vui!
- Ừi, diều mày có đẹp hơn tao bao nhiêu đâu mà đòi chê!
- Ít ra diều tao bự hơn mày, hế hế!
- Bự thì mau hư mày ơi!
Trước tình cảnh khó xử đó, Ngọc Lan tỏ ra khá bối rối khi có cả chục thằng rũ nàng thả diều chung. Nhưng dù cho ai có rũ, nàng vẫn nhìn về một hướng, đó là tôi. Cứ mỗi lời mời được đưa ra, nàng lại nhăn mũi nhìn tôi với đôi mặt đẹp mê người, đôi môi nàng cứ cong cớn lên làm nàng đã quyến rũ, nay lại quyến rũ gấp bội phần.
Hiểu được hết tâm ý của Ngọc Lan, tôi hắn giọng:
- Hèm, cho xí cái nào!
- Gì thế mày?
- Tụi bây thông cảm nghen, Lanna lúc nãy đã hứa đi thả diều với tao rồi!
- Ới, chơi gì kì vậy!
- Mình xin lỗi mọi người nha, mình hứa đi thả diều với Phong rồi!
Ngọc Lan cũng cười xòa phụ họa cho tôi.
Chẳng còn cách nào khác, bọn nó đành quay về tiếp tục việc thả diều với bộ mặt ũ rũ vô cùng. Điều đó chẳng trách tôi được, đó là do bọn nó tự sớn xác vào trước mà không hỏi cô gái đó có đối tượng chưa và hậu quả là thế đấy thôi, hề hề.
Sau việc đó, bọn tôi bắt đầu việc thả diều của mình. Ngọc Lan đương nhiên là cộng tác viên giữ diều cho tôi chuẩn bị đón gió rồi. Khi những cơn gió bắt đầu thổi mạnh, tôi ra hiệu cho Ngọc Lan buông diều và chạy chầm chậm kết hợp với việc giật diều để giúp nó có thể bơi trong gió có hiệu quả hơn là cầm dây chạy thường. Ấy thế mà phải mất 3 lần thử tôi mới đưa được con diều ngoan cố đó lên bầu trời xanh thẳm hòa cùng những con nhiều khác trong một khung cảnh chiều đồng quê trữ tình.
Ghim cuộn dây gân vào một mô đất, tôi ngồi ngã ngửa ra thưởng thức thành quả cả một buổi chiều của mình giờ đang bay phấp phới trên nên trời cao vút, nhỏ xíu và bé tẹo. Ngọc Lan cũng ngồi xuống cạnh tôi, những giọt mồ hôi đã chảy thành dòng trên má nàng. Vừa rồi nàng đã cùng tôi chạy biết bao nhiều vòng trước khi con diều có thể cất cánh, đến tôi còn cảnh thấy mệt huống chi là nàng.
- Nè, có khát nước hông qua bên tụi thằng Khánh uống đi!
- Hì hì, hông khát!
- Đổ mồ hôi kìa!
- Thì nóng mới đổ thôi, hông lẽ cởi áo cho mát!
- Ặc, chết dở!
- Công nhận thả diều tự làm vui thật, hông như diều mua!
- Thế lúc còn bên đó Lan có thường đi chơi không?
- Um…cũng hông nhiều đâu, chủ yếu là cuối tuần đi chơi với đám bạn cùng lớp, ngoài ra thì chỉ có đi tập thể thao thôi!
- Thảo nào lại thon gọn dữ ta!
- Đừng trêu Lan, tại hông có gì làm hết nên tập vậy thôi!
- Nè, vậy Lan có muốn học võ lại hông? Như lúc trước ấy!
- Ui, Phong tiếp tục dạy hả?
- Đương nhiên rồi!
- Có thiệt hông đó!
- Thiệt, 100 phần công lực luôn!
- Hì hì, vậy khi nào về thì dạy luôn nha!
- Rồi ok luôn!
Nhìn sắc mặt Ngọc Lan giờ này rạn ngời quá. Nó như sáng mặt trời luôn soi sáng lòng tôi nhất là khi tôi cảm thấy cô đơn, trống trãi. Có đôi khi tôi tự nhủ với lòng mình đây chắc chắn là tình yêu đích thực của tôi rồi, người có thể làm cho tôi vui, người có thể khiến tôi phải hi sinh tất cả.
Trong cái khung cảnh bình yên này, mấy ai biết được tôi đã phải huy động biết bao nhiều là can đảm mới dám lần mò đến bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Nó rất ấm, rất mềm tôi cứ muốn nắm mãi không buông. Và để đáp lại, nàng cũng khẽ siết lấy bàn tay rụt rè của tôi như tiếp thêm động lực để nó có thể suy trì thêm sự can đảm nơi bàn tay nàng.
- Hơ…
Đột nhiên nàng bỗng nhăn mặt tựa đầu vào vai tôi. Thần sắc biến đổi thấy rõ, từ khuôn mặt hồng hào bỗng chuyển sang nhợt nhạt đến phát sợ.
- Gì vậy Lan, sao thế?
- À, không có gì đâu! Tại sáng giờ đi chơi nhiều quá nên thấy mệt đó!
- Có thật không, sao thấy nghiêm trọng vậy?
- Thật mà, cheríe đừng lo!
- Hả vừa…vừa nói sơ ri cái gì đấy?
- Hông biết thì thôi, Lan thả diều tiếp đây!
Nàng lật đật rút dây ghim khỏi mô đất, giật giật con diều làm nó bay phấp phới trong gió. Nhìn nét tinh nghịch của nàng lúc này tôi cảm thấy vừa mừng, vừa lo. Mừng vì chính cô gái này một ngày nào đó sẽ gắn bó với mình, nhưng lo vì thời gian gắn bó đó sẽ kéo dài trong bao lâu…?
Chương 104:
Buổi tối ở miền quê người ta thường ngủ rất sớm, chỉ khoảng 8- 9h hơn mọi nhà đã bắt đầu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ cả rồi. Nhà nội tôi cũng thế nhưng tôi không quen ngủ sớm được, nằm trên giường mà mắt cứ mở tráo tráo lo nghĩ về những chuyện không đâu nhất là chuyện tôi suýt bị hạ gục bởi 3 thằng choai choai nếu không có Lam Ngọc kịp thời cứu giúp.
Thực sự thì tôi cảm thấy mình càng ngày càng yếu, hoặc bọn nó đã mạnh lên trông thấy. Còn nhớ lúc đầu năm tôi còn có thể một mình đỡ đòn của tụi song sát, giờ thì đến 2 thằng trẻ trâu còn khống chế được tôi nữa cơ mà, ngay cả phản xạ còn kém đi so với lúc trước. Quả thật những chuyện rắc rối xảy đến với tôi trong suốt năm học vừa qua đã khiến tôi sao lãng chuyện rèn luyện võ đi khá nhiều và thua trận là một điều tất yếu.
Tôi trằn trọc như thế khá lâu, không biết là lâu đến chừng nào nhưng nó lâu đến mức tôi không thể chịu nổi phải bật dậy ngồi tựa lưng vào vách tường thờ dài. Xung quanh tôi cả bọn thằng Toàn đã ngủ như chết, nằm lăn lóc mỗi đứa một nơi. Tôi muốn được như bọn nó lắm, được tự do, vô tư làm điều mình muốn, thư thả trong giấc ngủ mà không lo nghĩ một việc gì. Nhưng ai cũng có số cả, đây có lẽ là những gì đã được sắp đặt sẵn cho tôi và tôi phải gánh lấy nó.
Miền quê về đêm thật yên tĩnh, những tiếng động ồn ào nhất chỉ là những tiếng dế kêu ren rét, tiếng ếch kêu ồm ộp, thi thoảng đâu đó lại vang lên tiếng tắc kè nghe vui tai đến buồn cười. Nó khác hoàn toàn với cuốc sống hối hả ở thành thị chỉ toàn tiếng còi xe, khói bụi đinh tai nhức óc. Đồng quê vẫn thế, luôn cho con người cảm giác thật bình yên, thật thư thái như chính tên gọi của nó mang lại.
Tôi bước xuống giường, rón rén ra ngoài bậc thềm để tránh làm nội tôi thức dậy. Trời giờ này đã khuya, từng hạt sương bé tí cứ rơi lất phất làm tôi phải kéo sát cổ áo để giữ ấm. Nhưng cũng chính những hạt sương đó khiến không khí ở đây thật mát mẻ và trong lành, tôi cứ muốn hít thật sâu vào lòng ngực để rồi phả ra và cảm thấy mình thật chững chạc và yêu...