sao cô trả lời được, ngày nào mà không cặp vào đấy chứ?
- Chậc…thì…phải rồi! Cô gái có mắt xanh đó cô, cô có thấy không?
- À, có đó, con hỏi làm gì?
- Nói cho con biết đi cô, họ ở phòng bao nhiêu vậy?
- Phòng 3, mà để làm gì?
- Không có thời gian nói…
Tuy nhiên khi tôi định đi vào thì bà chủ đó đã ngăn cản:
- Không được, chỗ của cô làm ăn tính vào phá à?
- Không phải, nhưng cô hiểu cho!
- Cô không cho vào đấy, cô mất khách thì ai đền đây?
- Thế bạn tôi bị hại, ai đền đây, cô có đền không?
Tôi tức tối hét lớn làm bà ta tái xanh cả mặt mày, đứng nép ra một bên. Chẳng một chút chần chừ, tôi xông thẳng vào trong, nhắm vào hướng cửa phòng số 3 lao đến tông một cú cật lực. Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại có sức mạnh đến vậy, mọi thường chỉ tông nhẹ thôi, bả vai tôi đã nhức nhói cả lên, vậy mà trong cơn tức tối tôi đã tông mạnh cánh cửa đến hai lần, đạp nó 1 cú làm nó vỡ cả bản lề ngã rầm xuống đất.
Khi cánh cửa đã được tông ra, cảnh tượng tôi không muốn nhìn thấy cũng đã hiện rõ. Ngọc Lan đang nằm mê man trên giường khuôn mặt đỏ ửng cứ như say rượu. Nhưng điều khiến tôi bàng hoàng nhất là chiếc áo phông lúc nãy nàng mặc, đã bị bàn tay nhơ nhuốt của thằng Nghĩa lột phăng ra chỉ để lại chiếc ao lót còn bám víu yếu ớt trên cơ thể của nàng.
- Thằng chó khốn nạn!
Tôi tức tối lao đến đấm vào mặt của nó một cú tối trời làm nó chuếnh choáng ngã ngữa ra chiếc tủ nhỏ phía sau.
- Lan, sao rồi…hức…!
Tôi cố gắng kềm nén nỗi xúc động mặc áo vào cho nàng.
- Ư…Phong đến rồi hả…sao để Lan chờ lâu vậy, Lan sợ…hức!
Nàng mở mắt yếu ớt gục vào lòng tôi khóc thống thiết. Cả người nàng nóng ran, mồ hôi đổ ra nhễ nhại.
Khẽ vuốt những lọng tóc dính trên trán nàng, tôi trầm giọng:
- Yên tâm đi, Phong đã ở đây rồi, sẽ không có ai làm hại Lan nữa đâu!
Rồi tôi tức tối, trừng mắt nhìn thằng Nghĩa:
- Thằng chó, những việc này mà cũng dám làm!
- Ừ đấy, tao thích! Rồi mày làm được gì tao nào?
- Mày có tin tao sẽ giết mày tại đây không?
Tôi vội đặt Ngọc Lan xuống giường bước đến nắm lấy cổ áo của nó.
- Mày giết đi, giết tao rồi mày sẽ ở tù, Lanna sẽ rơi vào tay của thằng khác!
- Mày đừng dùng những lời khiêu khích đó nói với tao, tao đã nắm trong tay tất cả chứng cớ mày đánh bài ăn tiền, đánh nhau, nhậu nhẹt rượu bia và cả chuyện xén bớt tiền quỹ đoàn nữa! Để xem mày còn thong dong đến mức nào!
- Hế hế, mày tưởng với những chứng cứ đó có thể buộc tội tao ngồi tù được à? Cùng lắm là tao chỉ bị kỉ luật nhẹ thôi, rồi ba tao sẽ cho tao lên trở lại như chức cũ, mày sẽ bị tao chà dưới chân như con ruồi ấy, mày có biết con ruồi không? hế hế!
- Nghĩa này, tôi e là cậu sẽ ngồi tù không dưới 5 năm đâu!
Giữa lúc đó, Lam Ngọc từ tốn bước vào với bộ mặt cực kì tự tin. Vẻ như nàng đang nắm một chứng cứ nào đó bất lợi đối với thằng Nghĩa nên mới tự tin đến vậy.
Nó làm thằng Nghĩa nhíu mày:
- Sao chứng cứ giề, nói anh nghe xem em gái!
- Mặc dù không muốn nói ra cái mánh khóe này của nhà nghỉ nhưng tôi buộc lòng phải nói thôi! Anh nghe cho kĩ đây, lúc nãy tôi đã nói chuyện qua với bà chủ và đã lấy được đoạn băng này!
Vừa nói nàng đưa chiếc điện thoại của mình lên trước mặt thằng Nghĩa.
- Đoạn băng gì? Mánh khóe gì?
- Xem cho kĩ đây!
Khi đoạn băng từ điện thoại của Lam Ngọc được phát lên, tất cả những người trong căn phòng đều kinh ngạc trố mắt. Nó chính là đoạn băng ghi lại quá trình của thằng Nghĩa từ lúc dìu Ngọc Lan lên giường cho đến lột đi chiếc áo của nàng. Tất cả đều được quay lại rất rõ ràng, rất gần, thấy rõ cả mặt.
- Cái…mày lấy đoạn băng này đâu ra vậy con nhãi!
- Tôi đã nói rồi, đây là một mánh khóe của nhà nghỉ. Họ lắp đặt camera quay lén gần sát giường để có thể quay lại những cảnh như thế này để bán hoặc đưa lên mạng. Đáng lẽ ra họ sẽ không đưa cho tôi đoạn băng này đâu, nhưng tôi đã đe dọa rằng cậu là một thằng chuyên đi lừa phĩnh thiếu nữ họ mới đồng ý đưa đấy! Nhưng tôi cũng đâu đe dọa sai nhỉ?
- Con điếm mày…
Thằng Nghĩa tức tối định vùng lên chộp lấy chiếc điện thoại nhưng Lam Ngọc đã phản xạ kịp thời. Trong một tíc tắc, nàng vung tay tán vào mặt nó một cú tối trời làm nó choáng váng ngã đụi xuống đất.
- Còn không biết hối lỗi à?
- Cho dù là tao đã dẫn Lanna vào nhà nghỉ đi, nhưng Lanna đã 16 tuổi rồi hình phạt cũng chỉ nhẹ tội thôi đám oắc con ạ!
Ngay vào lúc này, đột nhiên Ngọc Lan cố gắn gượng dậy. Tôi vội vàng đỡ nàng dậy tựa vào lòng mình thủ thỉ:
- Gì vậy, sao không nghỉ đi!
- Để Lan nói việc này đã.
Rồi nàng xoay về hướng của thằng Nghĩa:
- Em xin lỗi nhưng phải qua ngày mai mới là ngày sinh nhật của em anh Nghĩa ạ!
- Cái…mày…!
- Vậy tức là…Lanna bây giờ chỉ mới 15 tuổi?
Tôi nuốt khan kinh ngạc.
- Nếu là vậy thì tôi e cậu khó mà chối tội rồi!
- Bọn mày…ức…anh xin lỗi…!
Nó đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi luôn mồm xin lỗi với vẻ mặt thê thảm hơn bao giờ hết.
- Gì, giờ này mới chịu hối lỗi à?
- Phải, anh biết anh sai rồi, cho anh một cơ hội đi!
- Không bao giờ, anh có gì để tôi tin tưởng được chứ?
- Đây, anh giao nộp tất cả vũ khí trên người anh, bọn em tin rồi chứ?
Nó rút trong túi quần ra một con dao Thái đặt xuống đất ngay trước mặt tôi.
- Chỉ có thế thì vẫn chưa chứng minh được gì đâu Nghĩa ạ!
- Thế bọn em còn muốn anh phải làm gì nữa đây! Anh đã thành tâm rồi mà!
- Chỉ một câu như thế thì mày tưởng mọi tội lỗi sẽ được xóa sạch hay sao, mơ đi!
- Hãy tha thứ cho anh đi mà, anh biết lỗi rồi!
Nó bay đến ôm chân tôi khóc bù lu bù loa làm tôi phải đứng dậy hất nó sang một bên rồi bước đến chỗ của Lam Ngọc:
- Tao không ngờ mày lại trơ trẽn đến thế đấy, thằng hạ tiện!
- Hề hề, để xem ai cười ai?
- Hả?
Tôi chỉ kịp kêu lên một tiếng, thằng Nghĩa đã chồm lên chộp lấy con dao lao vút đến chiếc giường nơi Ngọc Lan đang nằm nghỉ trên đó. Nếu để nó tiếp cận được nàng, tôi e sự an toàn của Ngọc Lan sẽ không được đảm bảo. Thế nhưng trong tình thế đó, tôi dường như bị chôn chân ngay tại chỗ, chẳng thế cục cựa được gì, chỉ biết há hốc mồm nhìn thằng Nghĩa lao đến Ngọc Lan ngày một gần hơn:
- Tao đã ăn không được thì đừng hòng thằng nào đụng vào!
- Không…dừng lại!
- Súc sinh…bốp…
Vào giờ phút này, ngay tại thời điểm này, tôi chẳng thể tin vào mắt mình nữa. Tưởng chừng như thằng Nghĩa đã ghim con dao đó vào người Ngọc Lan thì từ sau, một bóng đen lao vút lên xoay người trên không bổ một đòn chân vào ngay đầu thằng Nghĩa khiến nó ngã thụp xuống đất, miệng há hốc mắt mở tráo tráo lên chẳng nói được lời nào. Con dao nó cằm trên tay chỉ cách Ngọc Lan chừng vài phân. Người đã thực hiện cú đá đó không ai khác chính là Lam Ngọc. Một cú đá quá sức tưởng tượng, mà không đó không phải là đá, đó là một cú bổ từ trên không xuống thì đúng hơn, một cú bổ đầy uy lực.
Sau tình huống đó, tôi vội lấy con dao trong tay thằng Nghĩa ra xa khỏi nó để đề phòng những tình huống tương tự sẽ xảy đến.
Vội đỡ nàng dậy, tôi thỏ thẻ:
- Lan này…Lan không sao chứ?
- Không, Lan không sao? Cám…ơn…!
- Việc phải làm thôi, không cần cám ơn đâu!
- Nhưng dù sao mình cũng đã nợ mọi người khá nhiều, mình không biết làm gì ngoài cám ơn cả!
- Thế thì ngày mai phải tổ chức sinh nhật cho linh đình để tụi này đến dự đấy!
- Hức…điều đó là tất nhiên rồi!
Ngọc Lan xúc động quệt đi hàng nước mắt.
Đó không phải là những giọt nước mắt của sự buồn bã, tuyệt vọng mà đó là những giọt nước mắt của hi vọng, những giọt nước mắt của niềm vui và cả hạnh phúc nữa. Không biết tự khi nào, tôi cũng đã rơi lệ như nàng, nó xảy ra hoàn toàn tự
nhiên tôi không thể nào kiềm chế được, cứ ôm Ngọc Lan vào lòng mà khóc khiến nàng phải cau mày nũng nịu:
- Con trai gì mà thấy người ta khóc không dỗ, lại còn khóc ké!
- Hức, tại Phong vui quá đó mà!
Nhưng rồi đột nhiên nàng thỏ thẻ vào tai tôi:
- Phong…đừng ôm Lan chặt quá, Lan sợ…tác dụng của thỏi sin gum vẫn còn…!
Tôi giật thót suýt hất nàng ra khỏi lòng mình nhưng may thay vẫn còn kiềm chế được mà trấn tĩnh:
- Thế…thế bây giờ trong người cảm thấy sao?
- Nóng bức, muốn cởi áo!
- Sặc, bĩnh tĩnh đã!
- Thì người ta cảm thấy vậy thôi, ai bảo tưởng tượng chi nhiều!
- Chết dở thật!
- Hi, đàn ông con trai gì mà yếu xìu!
Nàng chu mỏ trêu quê tôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi không cảm thấy buồn bực gì khi bị chọc như thế. Bởi lẽ vào lúc này, trong lòng tôi đã tràn ngập cảm giác hạnh phúc đến lâng lâng cả tâm hồn rồi. Dù có ai chửi rủa thậm tệ đi chăng nữa tôi vẫn vui. Vui vì thằng Nghĩa đã bị tôi hạ gục hoàn toàn, vui vì Ngọc Lan đã được giải thoát và vui vì vào lúc này đây, Ngọc Lan đang nằm vỏn vẹn trong lòng tôi như một đứa bé, còn gì có thể hạnh phúc hơn kia chứ?
Còn về phía thằng Nghĩa, chúng tôi đã thật sự khoan hồng cho nó. Thay vì đem cuốn băng này trính báo lên công an, tôi đã gửi hết bằng chứng cho thầy hiệu trưởng và đương nhiên, chỉ có ông ta mới biết thằng Nghĩa sẽ bị xử như thế nào. Nhưng dường như sau cái ngày tôi giao bằng chứng đó, thằng Nghĩa mặc nhiên không ai thấy đâu nữa cả, chức bí thư đoàn trường đã được thay mới bởi một người khác. Nghe phong thanh rằng ba nó đã bắt nó phải ở nhà để giáo dưỡng lại tính nết. Qua đó, đúng như tôi đã tự hứa với lòng mình, tôi đã dìm thằng Nghĩa một lần và mãi mãi. Từ nay sẽ không còn bất cứ một thằng Nghĩa nào áng bóng trong cuộc sống của tôi nữa cả. Bây giờ bọn tôi đã có thể an tâm mà tiếp tục ôn tập cho kì thi học kì sắp đến trước khi rời bỏ thành phố phồn hoa đến một nơi vừa xa lạ, vừa thân quen, quê nội!
*Tái bút: Chút nhật kí còn xót lại…
“…con người luôn lúc nào cũng muốn mình phải nhớ thật nhiều, nhớ thật lâu nhưng đối với mình thì ngược lại. Mình muốn quên đi tất cả, quên đi những chuyện ở hiện tại và quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Bé gấu ư? Nó chỉ là một kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Ngày hôm nay mình đã chứng kiến tất cả, từ lúc cậu ấy tự hi sinh mình để cứu một người con gái cho đến những lúc câu ấy lo lắng cho người con gái đó, mình quả thật không thể kiếm chế được, nước mắt mình cứ muốn tuôn ra, cũng may sao mình đã tự dằn lòng rằng cậu ấy không phải của riêng mình, mình chưa phải là gì của cậu ấy mà. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này mình sẽ không thể chịu đựng được lâu. Mình đã chờ 10 năm rồi, đã quá mệt mỏi rồi. Từ nay mình sẽ buông tay, không mơ mộng cao xa gì nữa cả…
…Mình sẽ lại là chính mình…”
“Nắng ban trưa
Vàng tí tách
Ve mùa hạ
Hát râm vang
Hè ởi hè ơi
mày đến mau mau!
Cây khế, ngọn sậy
Chim sáo, chìa vôi
Con sông, đồng ruộng
Chờ người đến chơi…”
Đúng là như người ta nói, thời gian trôi như thoi đưa. Mới ngày nào tôi còn bỡ ngỡ khi lần đầu tiên bước chân vào lớp 10 đó, ấy thế mà chỉ thoáng qua hè đã ở trước mặt. Sau khi trải qua kì thì học kì hai đầy phong ba bão táp, cuối cùng bọn tôi cũng đã cán cái đích đầu tiên của mình, nghỉ hè!
Có thể nói những ngày học vớt vác hậu thi học kì hai là những ngày nhàn rỗi nhất trong suốt 1 năm học. Không trả bài, không thi đua, không kiểm tra, ôi còn gì sướng bằng chứ. Kéo theo đó, các nường lớp tôi mặt sức quẩy tung cả lớp vào những giờ tiết trống mà chẳng sợ bất cứ ai nhắc nhở, bởi lẽ, những lớp khác có đôi khi cũng trống tiết y chang chúng tôi, và thế là cả đám thi nhau quậy banh nhà lồng cái lớp theo đủ kiểu. Dân chơi thì lôi cả bài ra đánh. Bình dân thì ngồi nói chuyện tán dốc, ăn quà vặt. Trí thức thì ngồi đọc sách một cách nghiền ngẫm. Chơi trội thì giỡn hớt cù nhau la chí chóe.
Tuy nhiên cũng có một số trường hợp cá biệt như tôi đây, ngồi lì một chỗ nhìn trời mây mà chẳng biết phải làm gì trong khi thằng Toàn mãi hú hí với bé Phương, Khanh khờ lóc chóc trên bàn của nhỏ Kiều ẹo để lại mình tôi ngồi lọt thỏm trong cái chợ bát nháo y như từ trên trời rớt xuống vậy.
Nhưng số tôi không phải là nhọ. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, từ phía dãy bàn bên kia, Ngọc Lan bỗng vẫy tay gọi tôi lên với vẻ mặt hết sức hớn hở. Cũng phải nói qua rằng, từ lúc hạ gục thằng Nghĩa, tôi và nàng dường như thân thiết hơn trước, trong những cuộc trao đổi bài hoặc đi căn tin các kiểu đều có mặt nàng ở đó. Nhưng đổi lại, vẻ rằng Lam Ngọc ít nói chuyện với tôi hơn so với lúc trước, trong lớp nàng chỉ thực hiện đúng bổn phận của mình là giữ trật tự và quản lí lớp, mặc nhiên không hề nói với tôi một tiếng nào trừ khi có công việc cần nói. Nhưng lúc đó tôi không để ý lắm, nhất là khi Ngọc Lan luôn tíu tít bên tôi thế này đã làm tôi sao lãng việc đó, và cứ thế mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra…
- Kêu Phong có chuyện gì vậy?
Tôi niềm nỡ đi đến chỗ của Ngọc Lan.
- Phong ngồi xuống đi đã!
- Ngồi chỗ nào giờ?
- Thì ngồi cạnh mình nè!
Nàng chỉ chỗ ngồi ngay cạnh nàng làm tôi giật thót:
- Ngồi chỗ này hả?
- Thì ngồi đi, có ai làm gì Phong đâu mà!
Không kịp để tôi đồng ý, nàng đã kéo tôi ngồi thụp xuống cạnh mình.
Thật hiếm khi tôi ngồi cạnh Ngọc Lan đến vậy, được nhìn nàng với góc độ gần như thế này thật náo nức và chộn rộn. Nhất là cái hương nước hoa toát ra từ cơ thể nàng cứ khiền đầu óc tôi mê mẫn và quên luôn cả việc hỏi nàng lý do gọi tôi, và hậu quả là:
- Nè Phong, làm gì nhìn Lan ghê dzạ?
- Ơ đâu, đang nhìn vào khoảng không đó?
- Có khoảng không nào ở nơi Lan sao?
Nàng nghiêng mái đầu khẽ cười làm toàn bộ ý định chối tội của tôi gần như sụp đổ. Khoảnh khắc này dễ thương quá, đôi mắt xanh đó cứ xoáy vào tim tôi từng hồi loạn nhịp, đôi mắt biết nói!
- Nè, Lan đang hỏi Phong đó!
- À ừ thì…chậc…nhìn Lan có tý xíu thôi mà, giờ Phong cho nhìn lại là huề chứ gì?
- Xí, lấy đâu ra cái kiểu khôn thế không biết!
- Hề hề, thì đúng mà!
- Thôi tạm gát qua chuyện đó đã! Phong coi nè!
Nàng rút trong cặp ra một bình giữ nhiệt nhỏ.
- Bình gì đó?
- Cà phê cappuccino đó! Lan biết hôm nay trống tiết nên pha cho Phong nè, thích chưa?
- U cha, vinh hạnh ghê! Thế thì còn gì bằng!
- Hì hì, đây thưởng thức đi quý ngài, vì nhanh gọn lẹ nên không tạo hình trên mặt cà phê được!
Nàng tháo chiếc nắp bình giữ nhiệt ra rót cà phê vào.
- Ừi, có uống là hên rồi cần gì đỏi hỏi phải đẹp chứ!
- Phong thấy sao, vẫn ngon chứ hả?
- Chậc cà phê gì mà…
- Hông ngon hả?
- Ngon quá xá con cá luôn ý chứ!
- Đồ quỷ, chỉ giỏi nịnh nọt!
Nàng cười khì lắc đầu nhưng hai gò mà đã ửng hồng cả lên.
- Mà Phong nè, Phong có đói không?
- Ừ thì cũng hơi đói, sáng ăn có ổ bánh mì à!
- Hè hè, đây nè!
Nàng lại lấy trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ.
Khi chiếc hộp đó được mở ra, một chiếc bánh kem với màu nâu đặc trưng của sô cô la hiện lên trước mắt làm tôi thèm nhỏ dãi:
- Ực, bánh Lan làm hả?
- Đương nhiên, bánh chuẩn Pháp luôn đó!
- Cho Phong ăn thử miếng nha?
- Sao lại ăn thử?
- Hả?
- Ăn thiệt đi, chứ ăn thử gì, Lan làm cho Phong mà!
- Trời, hôm nay Phong có lộc ăn vậy?
- Thì lúc sang Lan chợt nhớ tới cái lúc mà Phong chở Lan đi học hồi đầu năm ấy, cái nổi hứng làm bánh luôn!
- Lan làm Phong ngại quá, nhắc đến đầu năm lại nghĩ ngay đến cái lúc đá trái banh vào đầu Lan!
- Nghĩ lại cũng hay ghê, khung thành lớn thế không đá, lại đá ngay vào đầu Lan! Đang lúc chạy xe nữa chứ! Phong sút tài ghê!
- Ẹc, đừng có chọc quê mà! Tợm từ lần đó tới giờ luôn đấy! Cứ mỗi lần thấy sân nào không có rào chắn là cái nhát chân ngay!
- Hì hì, thế ra Lan cũng để lại cho Phong nhiều ám ảnh quá ha! Giống mụ phù thủy ghê!
- Bậy, làm gì có phù thủy nào đẹp thế!
- Xì, lại nịnh! Mình hông dễ bị lừa đâu!
- Thiệt chứ bộ! Hông tin Phong ăn cái bánh này cho Lan coi nè…ngoàm…đó có bị gì đâu!
- Ơ vô duyên, tự nhiên ăn bánh cái bắt Lan phải tin à!
- Hề hề, giỡn tý ấy mà!
Tôi cứ trêu đùa với Ngọc lan như thế cho đến khi chợt nhận ra xung quanh mình bỗng im bặc. Và tệ hơn nữa là mọi ánh mắt giờ này đang đổ dồn vào bọn tôi cứ y như tội phạm truy nã.
Thế rồi một đứa đứng lên bắt đầu khai hỏa cho một trán pháo trêu chọc:
- Trùi ui, bắt quả tang rồi nghen, cà phê này, bánh này rồi còn hú hí với nhau nữa!
- Hèn chi thấy mầy bữa này cô cậu này toàn đi chung với nhau, nay biết rùi hen!
- Tui hông ngờ ông Phong này luôn đó, cứ lù khù vắc cái lu chạy không à!
- Uầy mấy bà này! Có thôi đi không?
Tôi tức tối gắt nhẹ.
- Gì chứ, bộ tụi tui nói hông đúng hả?
- Đúng cái…
- Hì, kệ đi cứ để họ nói có sao đâu?
Ngọc Lan tươi cười vỗ vai tôi không màng đến những lời nói từ đám con gái.
- Thấy chưa, đến Lanna còn hông nói gì mà ông Phong này cứ nhảy đong đỏng cả lên!
- Ờ phải đó, ông phải tập lối sống phương Tây như bọn tui chớ, dám chơi dám chịu mà, hề hề!
- Nhưng ở nước ngoài họ đâu có nói nhiều!
- Ơ…
Ngọc Lan phản lại một đòn chí mạng làm cho mấy nường đó chẳng biết nói gì ngoài ú ớ như gà mắc thun. Đúng là Ngọc Lan có khác, luôn giải quyết sự việc bằng cách dẫn dụ đối phương ngủ quên trong chiến thắng và khiến họ rơi oạch xuống đất bất kì lúc nào mà không một lời cảnh báo.
Và có thể mấy nường đó đã đứng luôn tại chỗ nếu không có giọng Lam Ngọc réo vang lên:
- Tất cả mọi người về chỗ ngồi, tiết sau sắp bắt đầu rồi đấy!
Nhận thấy cũng đã đến lúc phải quay về chỗ ngồi, tôi đứng dậy tạm biệt Ngọc Lan:
- Vậy Phong về chỗ nha!
- Ừa, Phong về đi! Ra về nhớ chờ Lan đó!
- Rồi, ok!
Những ngày hậu thì học kì 2 cứ diễn ra như thế đấy. Âu thì cũng không phải là tệ nhất là khi mỗi ngày lại được vui đùa cũng với Ngọc Lan thế này thì còn gì bằng. Cảm giác cô đơn mỗi khi trống tiết cũng không còn nữa mà đổi lại là cảm giác háo hức, trông chờ tiết trống đến. Bởi lẽ đó chính là khoảng thời gian ít ỏi tôi được ở bên Ngọc Lan và cùng trò chuyện với nàng mặc cho bao nhiêu cái miệng xung quanh có luyên thuyên nói.
Nhưng đó không phải là toàn bộ kế hoạch của tôi trong dịp hè này. Cứ mỗi năm hè đến, tôi sẽ rời thành phố để về quê nội của tôi ở Bến Tre. Huống hồ chi hè năm trước tôi đã ở lại để ôn thi tuyển sinh nên năm nay tôi càng phải về, đã 2 năm tôi không về quê rồi kia mà. Ngay cả ba tôi cũng gọi điện về hối thúc:
- Mày đấy hả Phong, năm này mày về sớm đi! Nội trông mày lắm...