thể học hết ngày hôm nay, ngày mai phải thực hiện theo theo hình phạt đấy! Còn bây giờ tất cả trở về lớp đi!
Thế là buổi xét xử kết thúc. Bị đình chỉ học một tuần lễ là hình phạt dành cho tôi, và cũng là ngần ấy thời gian cho tôi để thực hiện kế hoạch. Nhưng trước khi thực hiện điều đó, tôi phải đối mặt với một thử thách lớn, đó là Lam Ngọc và những người thân của tôi, họ không biết tôi đang thực hiện kế hoạch của mình, chỉ đơn thuần cho rằng tôi đánh người và tôi bị đình chỉ học. Cho nên trong suốt quãng đường đến lớp, Lam Ngọc cứ dò hỏi tôi:
- Phong, giải thích cho Ngọc biết, vì sao lại đánh thằng Nghĩa thế hả?
- Không vì lí do gì cả, thích là đánh!
- Chẳng phải Phong đã hứa rồi sao?
- Ừa, thì hứa nhưng tức lên ai mà nhớ đâu!
- Phong…đứng lại cho Ngọc!
- Việc gì phải đứng?
- Đồ thất hứa!
- Ừ đấy!
- Đồ phụ bạc!
Đến câu này, tôi chợt giật thót đứng sững lại. Câu nói đó như bóp nghẹn trái tim tôi thở không ra hơi, cả người tôi như có một luôn điện cực mạnh chạy rần rần đến tê tái. Tôi quay lại, Lam Ngọc giờ đang nhìn tôi với ánh mắt hờn dỗi còn hơn lúc sáng. Nàng lườm tôi mà hai khoé mắt cứ rơi hững hờ những giọt nước lóng lánh.
Tôi biết, Lam Ngọc không phải là người mau nước mắt, trái lại nàng còn rất kiên cường, cứng rắn. Đến việc bị tạt sơn mà nàng còn chưa khóc thì đủ biết nàng là người mạnh mẽ đến đâu rồi. Nhưng lần này nàng lại khóc, lần khóc này cũng như những lần khóc khác, đều là vì tôi. Vì chính bản thân tôi quá lạnh nhạt với nàng nên đã làm nàng đau lòng, đau đến phát khóc.
Tự dưng theo bản năng mách bảo, tôi từ từ tiến đến gần nàng, đưa tay quệt đi hàng nước mắt còn ráo hoảnh trên khoé mắt. Nhưng Lam Ngọc đã gạt tay tôi ra thẳng thừng:
- Muốn đi đâu thì đi đi!
- Phong xin lỗi!
- Ai cần, Phong muốn tự làm theo ý mình mà!
Tôi khẽ cười, cười cái sự giận dỗi trẻ con của Lam Ngọc. Nhưng rồi tôi nhanh chóng trở lại với chính mình, áp sát vào tai nàng thỏ thẻ:
- Ngọc à, không phải Phong cố ý phá bỏ lời hứa đâu, mọi chuyện đều có nguyên do cả!
- Nguyên do gì?
- Nó nằm trong một kế hoạch đã được vạch trước!
- Kế hoạch gì vậy, cho Ngọc tham gia được không?
- Không được đâu, vì đảm bảo tính tuyệt mật nên càng ít người biết càng tốt, vả lại kế hoạch này cũng không cần nhiều người!
- Nhưng Ngọc muốn giúp Phong!
- Phong ổn mà, chỉ cần Ngọc hứa không nói với ai về kế hoạch này thì đã giúp Phong khá nhiều rồi, tuyệt đồi đừng để bất cứ ai ngoài Ngọc biết nhé!
- Ừ, Ngọc hứa mà!
Thế rồi tôi lại lấy tay lau đi hàng nước mắt của nàng, lần này nàng đã yên vị để tôi quệt chúng đi không còn kháng cự nữa. Bây giờ trông nàng dễ thương hơn bao giờ hết, vẻ mặt e thẹn khi được tôi quệt nước mắt nhìn huyễn hoặc vô cùng, cứ muốn nựng vào má một phát nhưng lại sợ cụt tay nên thôi, kềm chế một tý vậy.
- Giờ tụi mình vào lớp nhé!
Tôi nở nụ cười rạn rỡ như sua đi nét đượm buồn trên mặt nàng cũng như tự trấn an mình phải cố gắng hết sức vượt qua cuộc thử thách đầy cam go trước mắt này. Theo kế hoạch, tôi sẽ tự thân mình làm tất cả, thằng Vũ chỉ trợ giúp được phần nào. Nếu bây giờ tôi không động viên mình, thì còn ai có thể động viên tôi ngay lúc này đây?
Thằng Toàn đã nói rằng nếu muốn hạ gục thằng Nghĩa thì đều đầu tiên là không được động chạm đến tay chân, vì nếu động chạm đến tay chân thì chỉ khắc chế nó được một khoảng thời gian, sau đó nó sẽ trả thù lại gấp bội lần. Chỉ có tìm mọi cách nắm được đằng cán của nó mới mong nó không tác quai tác quai nữa qua đó sẽ khiến nó im miệng luôn. Cho nên hợp tác với thằng Vũ kì này, tôi chỉ nhắm đến tìm bằng chứng để hạ gục nó một lần và mãi mãi, sẽ không có một thằng Nghĩa ngông cuồn nào còn hiện diện trong trường này như tôi đã từng làm với thằng Vũ trước đây.
Ngày hôm sau là ngay tôi chính thức nghỉ học, cảm giác được thức dậy sớm hằng ngày không còn nữa mà thay thế vào đó là cảm giác hụt hẫn khi tỉnh giấc và nhìn lên đồng hồ giờ này đã 7- 8h sáng. Tôi thức dậy, tự pha cho mình một ly cà phê, đương nhiên nó vẫn là cappuccino và ăn nhẹ cùng với tô mì gói coi như là đã hoàn thành xong buổi sáng đạm bạc.
Sau khi ăn xong, tôi vòng xe ra tiệm hớt tóc đầu đường để dọn lại quả đầu theo yêu cầu của kế hoạch đặt ra, vì nếu để quả đầu cũ, thế nào tôi cũng bị phát hiện thôi. Nhưng để chọn cho mình một quả đầu ưng ý thì không phải là dễ, tôi muốn một kiểu tóc vừa đàng hoàng lại vừa dân chơi nhưng nghĩ mãi ra kiểu nào vừa lòng cả, những kiểu ông thợ hớt gợi ý cho tôi toàn là những kiểu người ngoài hành tinh từ đâu xuống, hớt kiểu đó quê chẳng để đâu được.
Thế rồi chọn đi chọn lại, tôi cũng chọn được một kiểu tôi cho là bình thường nhất, kiểu mồng gà. Dùng tông đơ đẩy gọn hai bên rồi giữa đầu cho tóc dựng đứng lên, nom nó không quá dị hợm nhưng lại đảm bảo tính dân chơi phố chợ, chuẩn bụi đời!
Hớt tóc xong thì tôi lại tiến hành những khâu hóa trang tiếp theo. Chiếc khẩu trang đen tôi chỉ dùng để đeo khi vào bệnh viện, này sẽ là vật bất ly thân với tôi trong kế hoạch của thằng Vũ kì này, cả chiếc nón kết đen tôi mới mua mấy tuần trước nữa, cả hai từ đây sẽ là chiến hữu đồng sinh cộng tử với tôi kể từ giây phút này.
Địa điểm tôi hẹn gặp thằng Vũ là ở một quán cà phê lụp xụp nằm ở Nhà Bè. Khi tôi đến nơi, đã thấy thằng Vũ và một số người khác ngồi sẵn ở đó từ lúc nào. Trong số đó, còn có cả thằng Nghĩa, kẻ đối địch với tôi ở thời điểm hiện tại. Thấy cả bè lũ bọn nó ở đấy, tôi cũng có chút hồi hộp, tuy rằng đã hóa trang nhìn giống bụi đời nhưng tôi vẫn không thể nào giấu nỗi vẻ lo lắng khi đối diện với tụi nó. Trên đường đi mà tôi cứ nuốt khan ừng ực, thở không ra hơi.
May sao, thằng Vũ đã chủ động chạy ra đón tôi vào tránh tình cảnh tôi ngẫn tò tè ngoài quán chả biết gì:
- À xin giới thiệu anh, đây là đàn em mới chiêu mộ được của em, nó tên là Long, đánh đấm cũng khá lắm đó!
- Ồ để anh mày em!
Nó nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi tấm tắc:
- Chà, cũng có cốt cách ghê chứ! Nhưng sao mà nó bịt khẩu trang thế, gỡ ra cho anh mày xem mặt chứ!
- À hà, mặt của nó hồi đó bị người ta tạt axit nên trông ghê lắm, phải suốt ngày đeo khẩu trang đấy ạ!
- Ừ, thế thôi tao không miễn cưỡng! Nhưng muốn làm thân cận của tao thì phải chứng tỏ sự trung thành một chút đã!
- Chứng tỏ thế nào hả anh? Nó là do em giới thiệu mà, đương nhiên là trung thành rồi!
Thằng Nghĩa dốc một ngụm nước rồi ôn tồn:
- Đời chả tin được thằng nào đâu em, phải thử lửa nó đã!
- Thế anh muốn thử lửa thế nào ạ?
- Cũng không có gì đặc biệt, chiều tan mai tan học đi theo anh ra bãi cát ở quận 7 đi!
- Ở đó có gì ạ?
- Dạo gần đây có mấy thằng trẻ trâu ở đó cứ lâm le đòi đánh anh, nếu chú mày biết đánh nhau thật thì ngày mai đi theo anh ra ngoài đó, được chứ?
- Ơ, lỡ nó đông quá thì sao ạ?
- Đết sợ đi, anh chỉ thử võ chú mày thôi, còn thằng Vũ vẫn đi theo từ xa mà!
- Dạ vậy chiều em đợi sẵn ở sân cát được không ạ?
- Ờ, thế cũng được! mắc công chú mày đợi ở cổng
người ta lại dị nghị!
- Dạ vậy em về trước! Mai gặp lại!
Chào tạm biệt xong tôi ra về. Thằng Vũ cũng theo ra tiễn tôi một đoạn:
- Coi như bước đầu đã xong rồi! Thằng Nghĩa nó không nhận ra mày! Chỉ cần mày làm tốt nhiệm vụ ngày mai nữa là xong!
- Ừ, tao biết rồi! Bye mày, tao về trước nhé!
- Ừ, bye!
Chương 98.1:
Làm thân cận bảo vệ cho thằng nghĩa cũng không phải là khó nhưng chắc là sẽ mệt bởi vì với cái tính ngông cuồng của mình, ắc hẳn sẽ có rất nhiều kẻ thù trong và ngoài trường muốn lăm le oánh cho nó bầm dập. Đúng là làm người xấu tuy có sống dai thật nhưng cuộc đời sẽ không suông sẻ tý nào, nhất là đối với thằng Nghĩa này, tuy tôi không biết nó sẽ vênh váo được bao lâu nhưng tôi biết kết cục của nó sẽ không bao giờ tốt lành, vì chính tay tôi sẽ dìm nó xuống tận đáy xã hội.
Nhưng việc đó chắc vẫn còn xa lắm, vì bây giờ tôi chỉ đang thử việc với nó, nếu hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ kì này tôi sẽ được nó tin dùng còn không thì coi như công bỏ học đổ sông đổ biển. Nhưng với thành tựu hơn mười năm học võ của mình tôi tin chắc sẽ dễ vượt qua thôi, dù gì mấy thằng ở chỗ sân cát này toàn là những thằng trẻ trâu đi đá banh, thả diều. Cùng lắm là mấy thằng to xác, mập ục có tý sức thích làm đại ca chứ chẳng bao giờ có kì nhân dị sĩ ở đây cả.
Dựng xe đợi gần sân cát một lúc lâu, thằng Nghĩa cũng đi bộ lỉnh kỉnh ngang đấy. Ngay tức khắc, có 2 thằng từ sân cát chạy ra chặn đường thằng Nghĩa. Hai bọn nó có vẻ dữ dằn lắm, cứ liên tục chỉ vào mặt thằng Nghĩa như đang chửi rủa điều gì đó, còn thằng Nghĩa thì vẫn thản nhiên đáp chuyện lại.
Chừng lúc sau như chịu hết nổi cái thói vênh váo của thằng Nghĩa, tụi nó tức tối xách cổ áo nó lên chuẩn bị đánh đến nơi. Chỉ chờ có thế, tôi kéo chiếc nón kết sụp xuống để che mặt rồi chạy đến bẻ tay của thằng kia khỏi cổ áo của thằng Nghĩa rồi bồi thêm một đấm thằng vào ngực khiến nó thoái lui:
- Mày là thằng nào, sao dám xen vào chuyện của tụi tao?
Khi giọng nói đó cất lên tôi chợt giật thót lia mắt nhìn hai thằng đó. Không thể lầm vào đâu được đó chính là thằng Bình với thằng Tú. Sao hai tụi nó lại kiếm chuyện với thằng Nghĩa chứ? Bây giờ tôi biết làm sao đây, tôi không thể xuống tay với anh em chí cốt hơn 5 năm của mình được. Nhưng đứng trước việc phải bảo vệ thằng Nghĩa, tôi không thể không đánh.
Bí cách tôi, tôi tìm kế hoãn binh làm khác tiếng mình:
- Tụi bây làm làm gì mà đánh người này!
- Thằng đó làm bạn của tụi tao bị đuổi học, không tìm nó thanh toán thì tìm ai! Mày tốt nhất nên tránh ra một bên đi!
Mặc dù cảm thấy rất vui vì tụi bạn của mình đi trả thù cho mình, nhưng trong tình cảnh này tôi hoàn toàn không muốn chút nào. Cú đấm vào ngực của nó lúc nãy tôi còn cảm thấy xót tay, huống hồ chi một lát đây nếu tụi nó không chịu lui, tôi sẽ đánh thật, mà đánh thật thì thế nào cũng có chấn thương xảy ra, tôi không thể lựa chọn khác.
- Giờ mày sao? Có tránh ra cho tụi tao xử thằng kia không?
- Tụi bây về đi, trước khi quá muộn!
- Láo à?
Vừa nói thằng Bình vung đấm lao đến tôi nhanh như cắt.
Hai thằng này đã đi chinh chiến với thằng Huy nhiều năm nên rất có kinh nghiệm thực chiến, đã biệt là thằng Bình, khi lao vào tôi nó đều nhắm những chỗ hiểm mà đấm đá túi bụi vào như mặt, bụng, hông làm tôi khá chậc vật để đỡ đòn. Đã thế lại cộng thêm thằng Tú rất giỏi việc yểm trợ nên hai thằng nó cứ liên tục thay phiên nhau công kích làm tôi trúng đòn vào ngực chới với bước lui.
- Sao thế, không xử được à? Cần anh mày gọi thằng Vũ đến phụ không?
Thằng Nghĩa tặc lưỡi khiêu khích tôi.
- Không đâu, hai thằng này một mình em thôi!
Điều đầu tiên khi bị đánh hội đồng là phải nhấm vào thằng chủ chốt mà đánh. Nếu không thì phải đánh thằng yếu hơn để loại bỏ càng nhiều đối thủ càng tốt. Hai thằng Bình và Tú không có thằng nào là chủ chốt cả cho nên tôi lựa chon cách thứ hai, đánh thằng yếu hơn, đó là thằng Tú.
Khi hai thằng lao vào, tôi liền gồng người chịu một đòn từ thằng Bình vào vai rồi thuận đà hất mạnh nó bật lùi về sau trực tiếp vô hiệu hóa nó được một khoảng thời gian. Trong 1 tích tắc đó, tôi nắm ghì lấy tay của thằng Tú, lợi dụng đà đấm tới của nó kèo giật về tọng vào ngực nó một đấm mạnh khiến nó bật lùi ngã bệt ra đất.
Chỉ ngay sau đó, thằng Bình lại lao lên. Nhưng lần này không có sự hậu thuẫn của thằng Tú, những đòn đánh của nó nhìn lạc lõng, không có một chút đe dọa nào đối với tôi. Nó tung bao nhiều đòn, tôi đánh bật ra bấy nhiêu, tiếng tay khua nghe đến chát chúa.
Nhưng thằng Bình không tấn công được lâu. Những đòn đánh của nó đã thấm mệt nên dần mất tốc độ. Chỉ chờ có thế, tôi đánh một đòn nhá vào bụng rồi nhanh chóng rụt về làm nó hoảng hồn đưa tay xuống dưới che chắn nhưng ngay sau đó tôi tọng ngay vào mặt nó một đấm tối trời khiến nó bước vài bước về sau ngồi bệt xuống đất thở dốc.
- Mày…loại võ của mày đánh sao giống thằng…
“Chát…”
Tôi hoảng hồn lao đến tát thằng Tú một bợp tai khiến nó ôm mặt lăn cù ra đất.
Nhất định là đánh nhau với tôi đã lâu, bọn nó đã quen những chiêu thức tôi thường dùng nên khi tôi đánh, bọn nó đã nhanh chóng nhận ra ngay. Nếu lúc nãy tôi không phản ứng kịp thời chặn thằng Tú lại thì chắc nó đã làm lộ tôi ra rồi cũng nên.
Xét thấy người bu ngày một động nên tôi lấy cớ đó dẫn dụ thằng Nghĩa đi chỗ khác để tránh đêm dài lắm mộng:
- Bọn nó đã bị em hạ gục hết rồi đấy anh, bây giờ anh đi đi để tránh người ta dị nghị!
- Ờ hề hề, chú mày đánh khá đấy! Chiều mai đến quán cà phê cũ gặp anh mày nhá!
- Dạ được, em nhớ rồi!
Thằng Nghĩa bước đi, tôi cũng dong xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Để lại thằng Bình và thằng Tú vẫn ngồi thẫn thờ ở sân cát mà chưa hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình và cả cái người bịt khẩu trang kín mặt là tôi. Chắc chắn tụi nó sẽ rất đau, nhưng tôi bắt buộc phải làm thế, chắc chắn tôi sẽ đền bù lại với bọn nó sau khi kế hoạch thành công.
- Thằng Nghĩa thế nào rồi, nó có nói gì đến mày không?
Đi được một lúc, thằng Vũ bỗng từ đằng sau sánh ngang xe tôi.
- Mày lúc nãy chắc đã quan sát thấy rồi đấy! Tao đánh hai thấy đó, thằng Nghĩa khen tao làm tốt và hẹn chiều mai đến gặp nó!
- Thế thì mày thành công rồi đấy, nó có lẽ đã chịu thu nạp mày! Bước đầu kế hoạch như vậy đã thành công rồi!
- Thế bây giờ tao làm gì tiếp đây?
Nói đoạn nó móc trong túi ra một chiếc điện thoại và một cái máy ghi âm đưa tôi.
- Bây giờ mày đã là thân cận của nó. Chắc chắn mày sẽ được nó dẫn đi thực hiện mấy việc quan trọng. Mày dùng hai cái này để ghi lại làm bằng chứng đi, sẽ rất hữu dụng đấy!
- Được tao biết rồi!
- Ờ, vậy tao về đây! Có gì nhớ nhắn tin cho tao biết để kịp thời ứng biến, đừng tự ý hành động một mình đấy! Chúc mày may mắn!
Nó kéo nón, dong xe quành ngược trở về đường cũ
Cầm hai cái máy trong tay, tôi không biết là sẽ làm được gì với chúng. Thứ nhất tôi vẫn chưa rành về những thiết bị thế này, thứ hai là không biết thằng Nghĩa có dẫn tôi đi thực hiện những việc quan trọng hay không vì tôi chỉ mới được nó nhận vào, chắc chắn là sẽ cần có một thời gian để nó hoàn toàn tin tưởng tôi.
Nhưng xem ra tôi đã quá lo xa về điều đó, trong suốt những cuộc vui của nó ngoài trường, tôi đều có mặt và chứng kiến tất cả. Nhưng đó không phải là những điều tôi cần, tất cả những nơi nó dẫn tôi đến chỉ lanh quanh vài tiệm cà phê nhỏ và những hoạt động nó thường thực hiện chỉ là ngồi tán phím với đám lâu la bên ngoài chứ không hề thực hiện một vụ bất chính nào khác.
Ngày thứ nhất của kế hoạch, tôi chỉ quay được cảnh nó đi đánh bài ăn tiền với mấy thằng khác qua chiếc điện thoại được cố định trong túi áo có đục một lổ nhỏ đủ để camera của điện thoại xuyên qua.
Ngày thứ hai, nó tổ chúc nhậu nhẹt với đám đàn em của mình, trong đó có cả tôi.
Sang đến ngày thứ ba nó lại sai tôi đi chặng đường đánh một thằng nó ghét.
Đến ngày thứ tư, nó lại tụ họp đánh bài, ăn chơi các kiểu.
Ngày thứ năm và thứ sáu cũng tương tự thế.
Hầu như những ngày qua nó chỉ có ăn và chơi chứ chẳng hề có một động thái bất chính nào. Tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang. Thời hạn đình chỉ học của tôi đã gần cạn, nếu không nhanh chóng tìm cho ra chứng cứ buộc tội nó, kế hoạch của thằng Vũ sẽ bị phá sản, tôi sẽ phải trở về ghế nhà trường. Chưa kể, nếu thằng Nghĩa biết tôi nằm vùng bấy lâu nay, chắc chắn nó sẽ trả thù tôi, thậm chí còn liên lụy đến thằng Vũ và những người khác nữa. Tôi thật không dám tưởng tượng đến thảm cảnh đó, nó quá tăm tối.
Cứ tưởng kế hoạch sẽ trôi về con số 0 khi ngày cuối cùng cũng đến. Nhưng đó chính là ngày chủ chốt, ngày định mệnh của toàn bộ kế hoạch mà tôi đã theo suốt từ đầu cho đến giờ phút này.
Ngày đó thằng Nghĩa cũng chỉ rũ tôi ra quán ngồi xem nó đánh bài với mấy thằng khác trong quán thôi. Nhưng lần này có lẽ vì đã thắng liên tiếp nhiều ván nên nó nổi hứng nói toẹt miệng những gì nó định làm cho chúng tôi biết. Và trong những ý định nó đã nói, có liên quan cả Ngọc Lan:
- Hề hề, tụi bây nghe nè! Tao đã mời được Lanna, nữ sinh xinh đẹp khối 10 trường tao đến đây đó!
- Ủa, tên sao giống nước ngoài vậy anh, nghệ danh hả?
- Không phải tên thiệt đó! Vì là con lai nên đẹp lắm!
- U cha, anh sướng ghê ta, quen với gại đẹp không à!
- Trời, anh mày mà! Có nhỏ xinh nào mà không ngã vào lòng anh mày chứ! Nhưng tao vẫn còn thấy thiếu thiếu lắm! Tụi bây nhìn đây!
Đột nhiên nó móc trong tui ra một thỏi si gum với nhãn hiệu rất lạ làm chúng tôi ngạc nhiên:
- Gì thế anh, si gum thơm miệng hả?
- Thơm miệng chỉ là tác dụng phụ thôi, tác dụng chính đã hơn nhiều!
- Ủa si gum còn tác dụng khác nữa hả anh?
- Hà hà, đây không phải là si gum thường, đây là si gum kích dục anh mày mới tìm mua được! Đảm bảo con gái mà ăn vào loại này khó có thể mà cưỡng lại đó, hế hế hế!
- Ồ, anh Nghĩa thiệt là xảo huyệt á nha, em hiểu ý của anh rồi, một lát có phải anh cho nhỏ Lanna đó ăn đúng không ạ?
- Đương nhiên là không phải ở đây! Anh sẽ dẫn nó đi tới nơi thích hợp, mời uống một ít nước có chưa thuốc an thần nhẹ, rồi cho nó nhai thêm cái này nữa, sắt thép cũng phải chảy thôi, há há!
Nghe nó kể tới đâu, máu nóng trong người tôi sôi sục đến đó. Trông cái bản mặt khó ưa của nó giờ này tôi muôn đấm cho nó một phát, không, một phát thì quá nhẹ, phải là liên hoàn đấm vào mặt mới hả dạ được. Nhưng nếu tôi đấm bây giờ sẽ phá vỡ cả kế hoạch ấp ủ bấy lâu nay, còn nếu không làm gì, Ngọc Lan sẽ bị thằng tạp chủng này làm nhục. Tôi thật không tài nào nghĩ ra cách gì cả.
Chừng một lúc sau, có một chiếc đạp điện dừng lại ở ngoài quán, chiếc đạp điện rất quen thuộc và cả người ngồi trên chiếc xe đó nữa. Đó chính là Ngọc Lan. Đúng như những gì thằng Nghĩa đã nói, nàng đã đến!
Sau khi dẫn xe vào chỗ giữ, nàng lò mò đi vào quán với những bước chân lạ lẫm. Ngay tức khắc thằng Nghĩa vội đứng dậy:
- Tụi bây đi làm việc của mình đi! Để tao tâm tình với em nó chút đã!
Nói rồi nó bước nhanh về phía Ngọc Lan, dẫn nàng vào chỗ ngồi một cách nhanh chóng....