* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Cao Thủ Học Đường Full

được hơi ấm của một tình yêu thương trọn vẹn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã đổi khác, người đàn bà trước mắt đã cướp đi của nhỏ tất cả, hạnh phúc, nụ cười, ngay cả nước mắt cũng đã cạn khô.
Tất cả cũng chỉ tại bà ta.
Vì thế nhỏ muốn đứa con gái duy nhất của người phụ nữ này cũng phải chịu cảnh như nhỏ, đau đớn, vật vã, đắng cay khi bị chính người thân vứt bỏ.
Nhưng nhỏ đâu có biết rằng, người con gái mà nhỏ nói ấy, đã chịu tủi nhục ngay từ ngày đầu tiên nhỏ ra đời.
Nỗi đau ấy còn lớn hơn nỗi đau của nhỏ gấp trăm vạn lần.
Mấy ngày nay không hiểu sao lại có một trận mưa kéo dài, tâm trạng các học viên lớp Toán cũng không ổn hơn một chút . Cát Anh đã cho người lùng sục khắp thành phố, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô Hàn Thủy đâu, có lẽ thầy hiệu trưởng nói đúng, cô đã rời khỏi đây ngay ngày hôm ấy rồi. Cát Anh nén một tiếng thở dài, nhỏ mông lung suy nghĩ, đôi mắt dán ra ngoài khung cửa sổ.
- Cậu nghĩ tại sao bà chủ tịch lại làm như thế.
Nam mân mân trên cạnh bàn, cậu cúi mặt xuống hỏi bâng quơ. Cát anh vẫn không rời mắt khỏi khung cửa, nhỏ mím môi nhẹ:
- Tớ cũng không biết, có lẽ bà ấy cũng không thực sự muốn cô Thủy ra đi.
Quẳng nhẹ một hòn đá ra ngoài sân, Bàn tay Nam di chuyển dần trên những phím đàn, một thứ âm thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng mưa ngoài kia, mọi vật chìm trong một thứ màu sắc hỗn độn, tiếng nhạc du dương, buồn, chứa nhiều tâm trạng của một cậu học trò mười bảy tuổi. Cát Anh đánh mắt sang nhìn bạn, nhỏ khẽ cười, nụ cười ngọt ngào như một dư vị nào đó còn sót lại của mùa thu.Một ống tiêu nhỏ luôn được nhỏ mang bên mình, như một vật bất li thân. Thổi, để quên đi nỗi buồn của hiện tại, vi vu theo làn gió lạnh của cơn mưa cuối mùa. Trong veo, thứ cảm xúc dâng trào mãnh liệt, tâm hồn của hai nghệ sĩ nghiệp dư bay bổng trong không gian, xua tan những nỗi buồn sâu thẳm nơi trái tim.
Khánh Đăng dựa lưng vào góc tường, cậu đang lắng nghe cái giai điệu ấy. Đẹp đẽ và thanh cao biết nhường nào, một lần lặng mình giữa những suy ngẫm thường ngày, Đăng chớp nhẹ mi mắt, từ lúc sống và chơi đùa cùng lớp Toán, cậu đã trở thành một con người khác, không bị sự hào nhoáng bóng bẩy bên ngoài làm mờ đi những cái tinh nghịch và ngây thơ vốn có của tuổi học trò.
Cậu biết thương, biết nhớ một ai đó, thứ tình cảm trong sáng đầu đời đầy mộng mơ. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy khiến cho cậu cảm thấy tâm hồn mình thật bình yên.
Ở một góc khác của kí túc xá, cô bé mang cái dáng điệu lạnh lùng, băng lãnh thường ngày bỗng chìm vào một thế giới khác. Trầm tư và suy nghĩ những gì đã qua, Hàn Tuyết thấy mình thật nhỏ bé, cứ giống như một hạt cát nằm gữa đại dương mệnh mông? Những chuyện nhỏ đã làm, những chuyện lớp Toán đã làm. Phải chăng nhỏ đã quá ích kỉ? Nhỏ chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà quên đi nỗi đau của người khác.
Đau.? cái cảm giác đã ăn sâu vào trái tim nhỏ hơn mười năm nay, cái cảm giác nhìn thấy bàn tay mẹ buông dần, cái cảm giác nhìn thấy mắt mẹ từ từ khép lại trong làn sương mờ đục của nước mắt. Đau? cái cảm giác nhìn ba mình hạnh phúc với một người phụ nữ khác không phải là mẹ, cái cảm giác đắng chát mỗi khi nước mắt chan vào bát cơm nóng hổi thường ngày mà đáng ra phải do mẹ làm thì nay lại là của người giúp việc.
Nước mắt lăn dài trên má, bảy tuổi mất mẹ, mất đi một vòng tay yêu thương ôm ấp, sự đều trớ trêu thay, cái định mệnh gữa bốn người bọn họ lại khiến con gái họ rơi vào đau khổ .
Đôi mắt nhắm nghiền lại, mặc cho những hạt mưa rớt xuống cùng những hạt châu sa tuôn ra từ đáy mắt. Dòng đời tấp nập lắm bon chen, không phải do nhỏ lạnh lùng mà tại nhỏ sống khép mình thôi. Không phải tại nhỏ băng lãnh mà tại cái tính khí của một con bé sớm thiếu vắng tình mẹ trở nên bất cần và khó chịu mỗi khi ai đó quan tâm mình thôi. Không phải tại nhỏ độc ác mà chẳng qua là do sự ích kỉ trong trái tim một con người sớm chịu nhiều mất mát. Nhỏ tự bao biện cho chính mình như thế. Bao biện cho cách sống sai lầm của mình trong mười năm nay là như vậy. Để rồi vô tình, nhỏ khiến cho những người bạn ấy một lần nữa…đau.
Từ
trên tầng hai của dãy nhà ban giám hiệu, đôi mắt trĩu nặng của người mẹ dán chặt xuống sân trường. Không còn cái lạnh lùng, cao ngạo vốn có thường ngày, cái cảm giác chôn chặt suốt hơn hai mươi năm qua lại ào về mỗi khi mưa tới. Làn khói xa xăm, đưa bà trở về một cõi hư vô nào đó, khi đứa con gái bé nhỏ chào đời, đến cái ngày mà nó đầm đìa nước mắt buông vạt áo bà ra khỏi bàn tay.Tiếng gọi xé lòng, của một đứa trẻ vốn không nhận được nhiều tình yêu từ cả ba lẫn mẹ.
“Mẹ, đừng bỏ con, bé Thủy hứa sẽ ngoan mà, mẹ đừng đi, bé Thủy không vòi mẹ quần áo mới nữa đâu”
Một cái buông tay hờ hững, một ánh mắt quyết liệt, vẫn ra đi, để lại đứa con nhỏ trong cả một căn biệt thự rộng lớn.
“Mẹ…mẹ đừng đi mà, mẹ đừng đi, mẹ đi, rồi ba cũng đi nữa con làm sao đây hả mẹ, xin mẹ, mẹ về với con đi, con sẽ không làm mẹ buồn nữa, con sẽ ngoan giống em Hàn Tuyết vậy đó, mẹ ơi”
Đúng năm phút sau, người phụ nữ bỏ lại con, nỗi đau và những giọt nước mắt trên khuôn mặt trẻ thơ ấy để đến một căn nhà khác, nơi đó có nhiều tiếng cười, có người bà yêu thương và đứa con không phải là con ruột.
Năm phút sau, bàn tay bé nhỏ ấy lại tiếp tục sưng tấy lên vì phải nắm chặt cái va li của ba mình.
“Thủy buông ra để ba đi”
“Không! mẹ đi rồi, con không muốn cho ba đi nữa, con không buông, ba ở lại với con đi”
“Buông ra để ba đi, con ở lại với quản gia đi”
“Không, ba ơi, con xin ba mà, nếu không ba cho con đi với, con hứa sẽ ngoan mà”
Lại là cái buông tay giằng xé ấy, gào thét trong vô vọng, dáng người nhỏ bé đổ sụp xuống giữa ngôi nhà rộng lớn, không có lấy một cảm giác ấm áp từ lúc chào đời đến hôm nay. Đôi mắt cô bé mười tuổi sưng mọng đi, ngất lịm, nằm giữa sàn nhà lạnh buốt, mẹ đi rồi, ba cũng không có ở đây, không một bàn tay ấm áp nào đỡ nó dậy, xoa dịu cái nỗi đau trong lòng nó. Hết thật rồi. Họ đi tìm hạnh phúc cảu riêng mình, với một đứa con mới mang cái tên hàn tuyết, đứa bé chúm chím miệng mới chỉ hai tuổi đâu còn chập chững bước đi.
Vô vọng.
Bất lực
Và nó thấy mình trở nên thật yếu đuối
Dựa tấm lưng vào cánh cổng sắt, người phụ nữa ấy đang run lên từng đợt, nước mắt trào ra, nhiều vô kể, người đàn ông đứng bên cạnh, dõi một ánh mắt mơ hồ nhìn vào trong. Hai chiếc xe đi về hai hướng, hia đường thẳng song song không bao giờ chạm mặt. Để lại một đứa trẻ bơ vơ. Giữa một núi vật chất. Tiền bạc có là gì? Khi mà tất cả đều giả dối.
“xin lỗi con”
“Con như một đóa hoa giữa ban mai rực rỡ
Con mỏng manh, yếu đuối
Con cần có người chở che ôm ấp
Nhưng… nước mắt con đã cạn, nụ cười trên môi con đã vụt tắt.
Ban mai của con không phải là màu hồng như mẹ vẫn tưởng
Nó đen ngòm một màu xám xịt.
Vì con tâm hồn con đã chết kể từ cái ngày định mệnh ấy…thế giới rời bỏ con, và ba mẹ là người buông tay nhanh nhất ”
Những hạt nước trong veo còn đọng lại trên vòm lá, chút dịu dàng của mùa thu đã đi qua, mùa đông đến thật rồi, lạnh hơn, cũng buồn hơn.Lớp Toán đi qua kí túc xá, khuôn mặt vẫn chẳng hơn mọi ngày là mấy. Chưa có tin tức gì về cô Hàn Thủy, hai đêm nay Cát Anh đã thức trắng, hai mắt nhỏ sưng húp lên, mặt mũi bơ phờ không còn một chút sức lực nào cả.
- Cậu không thể cứ như vậy mãi được, cô Thủy sẽ về thôi mà.
Khánh Đăng nhìn nhỏ đầy lo lắng, cậu thở dài, nhỏ nhìn vậy nhưng rất bướng, một khi đã muốn làm gì là làm cho bằng được, đố ai ngăn cản nổi, ngay lúc này đây, nếu như chưa tìm thấy cô Hàn Thủy thì nhỏ cũng sẽ không chịu đụng đến bát cơm.
- Tớ không sao.
Nhỏ mím môi, trả lời cậu, giọng nhẹ tênh nhưng lại chứa cả một trời bi thương, Đăng lắc đầu ngán ngẩm, cả lớp đang ngồi ở căn teen trường, nhưng cũng chẳng có đứa nào chịu ăn uống, tụi con trai đã thế, tụi con gái lấy sức đâu ra cơ chứ.
- Dù sao đi nữa các cậu cũng phải ăn một chút đi chứ, thế này mãi sao?
- Bọn tớ làm sao mà nuốt nổi đây, chưa biết cô Thủy đang ở đâu.Làm sao mà bọn tớ an tâm được
Ngọc Vi nổi cộ lên, nhỏ nhìn sang Đăng, đôi mắt bực dọc. Hà Mi kéo nhỏ ngồi xuống, khẽ cúi đầu xin lỗi Đăng thay bạn, không khí trở nên âm u, một màu ảm đạm bao trùm lên tất cả.
- Nhưng nếu cứ thế này thì các cậu sẽ ốm mất.
Đăng nhìn các bạn, lòng chua xót, bây giờ cậu mới biết sự quan tâm đến mọi người là ra sao. Sống và học tập cùng lớp Toán đã giúp cậu có một tình bạn thật đẹp, nó giúp cậu mở cánh cửa trái tim ra khỏi những rào cản và cái vỏ bọc khép kín trước đây. Bây giờ khi chứng kiến cảnh các bạn như thế, ruột gan tâm can cậu cũng không được bình yên.
- Đăng nói đúng, các cậu nên ăn một chút gì đi, trông các cậu yếu lắm rồi đấy.
Lần này là Kiệt lên tiếng, trong đôi mắt tinh nghịch thường ngày in đậm một nỗi buồn không tên nào đó, chăm chăm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nơi nhìn chiếc lá cuối cùng còn bám gốc mẹ đang từ từ lìa xa thân rơi xuống đất. Cánh tượng ấy đẹp như một bức tranh sinh động, sắc nét, nhưng lại khiến tâm trạng của cậu, buồn lại càng buồn hơn.
- Chẳng vừa miệng đâu, bọn tớ không ăn nổi.
Vi kết lại một câu rồi lại hướng ánh nhìn mông lung, đến một nơi nào đó, xa xăm.
Không khí trầm mặc lạ thường, cái vui vẻ náo nhiệt thường ngày bỗng chốc tan biến, trong lòng ai cũng có tâm sự. Thở dài, dáo dác đưa đôi mắt cố tìm kiếm một hình bóng thân quen nào đó. Nhưng rồi tất cả lại chìm trong vô vọng. Cô ấy đi thật rồi.Để lại nỗi đau đớn hình thành, cứa sâu vào trái tim non trẻ của những cô cậu học trò. Đau rất nhiều.
Nam nhìn quanh tổng thể sau đó, cậu thì thầm vào tai Thái Huy điều gì đó, mắt Huy sáng bừng lên, cậu cùng bí thư bước vào trong, theo sau là mấy bạn nam còn lại trong lớp. Tụi con gái cũng chẳng để ý nhiều, mắt tụi nó đã ráo hoảnh vì khóc, chưa bao giờ tụi nó cảm thấy mình bất lực như thế này .Hàn Tuyết nhìn sang, nhỏ thấy lòng mình như bị một mũi dao đâm thẳng. Sao nó đau đến thế? Nhỏ không ngờ có một ngày, khi cứng kiến cảnh lớp Toán mòn mỏi đợi chờ nhỏ lại thấy mình có nhiều tội lỗi như vậy. Con tim run lên từng nhịp đập. Run sợ, ám ảnh mọi thứ đều luẩn quẩn trong đầu Tuyết, khiến nhỏ trở nên bối rối. Phải làm sao đây?
Mùi hương ngào ngạt bay ra, xộc vào mũi, tụi con gái giật mình quay lại, Đám con trai từ trong khu bếp của căn teen bước ra, trên tay cầm mỗi đứa một tô cháo, khói bay nghi ngút. Cát Anh nhíu mày, nhỏ đăm đăm nhìn theo cái tô trên tay Nam, hỏi nhẹ:
- Cái này, là sao.
Nhật Nam khẽ nở một nụ cười dịu dàng, cậu nháy mắt:
- Cơm căn teen ăn không được thì ăn cháo của con trai lớp Toán chứ sao, các cậu mà nhịn đói hoài nhan sắc xuống trầm trọng đấy.
Cát Anh bật cười, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ:
- Thật hết nói nổi các cậu.
Nam bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi, cậu đứng dậy, hai tay chống hông, mặt làm điệu bộ hình sự:
- Thế rốt cuộc các cô nương có định ăn không?
- Đã nói là không ăn rồi mà.
Ngọc Vi nhăn mặt, nhỏ chán chường nhìn Nam, cậu khoanh tay trước ngực, suy ngẫm một điều gì đó rồi khẽ cười:
- Ồ, chê cháo tụi này nấu cơ đấy.
Cát Anh nheo mắt khó xử, nhỏ rít rít cái tay:
- Nam à, thật sự bọn tớ, ừm..ừm…khoan đã…ừm..
Nhỏ chưa nói hết cậu đã bị thìa cháo trong tay Nam ngăn lại, nuốt trôi, nhỏ xua xua cái tay, ghì chặt tay cậu xuống.
- cậu…cậu
Nam tiếp tục đưa một thìa cháo nữa lên, ánh mắt cương quyết nhìn nhỏ. Mi mắt Cát Anh cụp xuống, bỏ đi cái bướng bỉnh của mình, nhỏ gật gật:
- Thôi được rồi, để tớ tự ăn.
Làm ra cái điệu bộ ngạc nhiên vô cùng Nam đứng dậy cười đắc chí, mắt quét sang chỗ mười đứa con gái còn lại. Ngọc Vi giật mình. Nhỏ tặc lưỡi, nhìn mấy tô cháo trên bàn, mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt:
- Ấy ấy. Ừ thì ăn, ông đừng có mà ngó tôi kiểu như vậy.
- Biết điều là tốt. Nam gật gù, trong lòng không khỏi sung sướng.
Thế Bảo nhảy xen vào, cậu ngồi thẳng đối diện với Ngọc Vi, hai mắt chớp chớp liên hồi:
- Để tôi đút cho bà nhé.
Vi hứ dài, nhỏ giật lấy tô cháo trên bàn, ngoảnh mặt đi hướng khác:
- Không thèm.
Hà Mi bật cười ha hả, nét muộn phiền trên khuôn mặt nhỏ nhanh chóng tan đi mất, trở lại cái đáng yêu vốn có thường ngày, nhỏ phụng phịu, hai má căng lên, nhìn Nam ái ngại:
- Mà cậu có cho gì vào không vậy?
Nam há hốc mồm, xem kìa, Hà Mi bữa nay to gan dám ăn nói với cậu như thế nữa đấy, nở một nụ cười ma mãnh, Nam nhe răng:
- Tớ cho thuốc độc vào đấy.
- Ồ, thế ăn có bị sao không.
Mi khờ đúng là mi khờ, cho thuốc độc vào mà hỏi ăn có bị sao không, thế giới đi tìm đúng là chỉ có mình nhỏ. Nam định lên tiếng phản bác thì không ngờ cái giọng vành khuyên của Bảo lại vang lên, khai hỏa cho một trận điên không báo trước:
- Thì bà sẽ trở thành người của Nhật Nam chứ sao.
- Á, thế tớ không ăn đâu.
Bốp
Nam phát thẳng lên đầu Bảo một cái thật mạnh, cậu quoắc mắt một lượt, miệng nhếch lên
- Gan nhỉ, hôm nay Tiểu Bảo bối dám ăn nói như vậy với tao cơ đấy, , mày không muốn sống nữa rồi hả. Ăn nói tào lao.
Thế Bảo ôm đầu, cái mũi chun lên, cậu cười hề hề nhìn Nam đầy ái ngại, Ngọc Vi còn thủ sẵn một nắm đấm, cứ như muốn cho thẳng vào mặt Bảo luôn vậy. Cậu quay sang nhìn nhỏ, cố nở một nụ cười méo mó, Vi lè lưỡi chọc quê, Bảo thụt người về, mặt bí xị.
- Thôi các cậu ăn đi kẻo nguội.
Thái Huy đưa bát cháo về trước mặt Ngọc vi yêu cầu, mấy đứa con gái gật nhẹ đầu, tụi nó đưa tô cháo lên và bắt đầu ăn nhưng thìa thứ nhất. Nhật Nam mỉm cười, cậu xoay người nhìn Cát Anh.
“Cậu phải mạnh mẽ lên, cả lớp cần cậu làm bờ vai vững chắc nhất”
Cậu nhắm nghiền mắt, mọi mệt mỏi trong cơ thể dần tan biến, nụ cười trong veo của tụi con gái đã trở lại, nó khiến cho tâm hồn cậu thanh thản hơn nhiều.
Hơi ấm từ tô cháo phả vào mặt, một giọt nước mắt lăn dài xuống. tan . Hàn tuyết nhẹ nhàng lấy khăn dấu nó đi. Bây giờ nhỏ mới biết được một thứ tình bạn thực sự. Nó cao đẹp thế này sao? Nó khiến cho trái tim nguội lạnh của nhỏ bắt đầu có cảm xúc, nó khiến cho nhỏ biết đánh vần hai từ lội lỗi. Nhưng nhỏ vẫn chưa đủ can đảm để nói ra tất cả. Có lẽ nhỏ cần có thêm thời gian.
Trời về chiều, ánh nắng yếu ớt chiếu thẳng xuống nền đất, màu nắng vàng nhạt, đi dạo giữa sân học viện, mắt tụi nó đượm buồn. Một khoảng lặng. Để suy ngầm mọi chuyện. Để biết rằng, những trái tim yêu thương đang sít lại gần nhau hơn.
- Rốt cục cậu với con nhỏ Hàn Tuyết đó có quan hệ gì vậy?
Câu hỏi của Anh Thư khiến cho Trúc Ly giật bắn người, nhỏ đang dựa lưng vào tường, mắt nheo lại nghi hoặc nhìn Ly. Bảo Ngọc cũng hướng sự tò mò của mình qua cô bạn hot girl ấy, miệng không kìm nổi một nụ cười mật ngọt.
- Ý cậu là sao? Tôi không hiểu.
Trúc Ly cố nén lại cảm xúc, nhỏ nhíu mày vẻ không hài lòng, dù thực sự trong lòng đang run lên cầm cập. Anh Thư khó chịu tiến lại gần chiếc ghế đá, nhỏ hất hàm nhìn Trúc Ly:
- Cậu qua nổi mắt ai, chứ đừng có nghĩ Kiều Anh Thư này đơn giản như vậy.
Bảo Ngọc chợt cười lớn, trong đáy mắt gợn ra vài tia thích thú, nhỏ cong môi, đánh ánh nhìn qua chỗ Anh Thư, vỗ tay đôm đốp:
- Lớp trưởng của lớp Anh có khác, suy nghĩ quả thực hơn người.
Nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của Ngọc, Thư vội liếc nhỏ một cái thật sắc, bàn tay buông hờ từ từ siết lại, Bảo Ngọc lại cười khẩy nhìn Thư, nhỏ đăm đăm con mắt xuống bàn tay của lớp trưởng khoái chí.Trúc Ly cắn nhẹ môi, nhỏ nắm chặt gấu váy đồng phục, mắt mơ hồ:
- Tại sao cậu lại hỏi như vậy?
- Vì trước cái ngày thi Nữ sinh thanh lịch cậu lại cảnh cáo tôi về Hàn tuyết, chắc hẳn cậu biết chuyện gì đó.
Tay Trúc Ly bắt đầu túa mồ hôi, nhỏ có thể thẳng thắn hạ bệ một người chứ cái khoản nói dối trắng trợn thế này so với lớp Anh nhỏ còn thua xa hơn nhiều. Người tinh ý như Bảo ngọc có thể nhận ra thái độ bất bình thường của Ly, miệng nhỏ khẽ đưa lên, vụng trộm nở một nụ cười ma mị.
- Bởi vì…bởi vì…tôi, tôi biết Hàn Tuyết là con gái của bà chủ tịch.
Khuôn mặt xinh đẹp hơi co lại, Thư vắt chân lên đùi, lẩm bẩm điều gì đó rồi nhìn chằm chặp vào Trúc Ly:
- Tại sao cậu biết nó là con gái bà chủ tịch.
- Vì trước đây tôi và Hàn tuyết học chung trường.
Anh Thư gật gù, có vẻ như nhỏ đã hoàn toàn đồng ý với những gì Trúc Ly nói.
Kí túc xá…
Ánh nắng mặt trời đã khuất dần sau ngọn núi, lớp Toán đi ngang qua vạt cỏ trước kí túc, mắt hơi nheo lại, lớp Anh đang ngồi đấy, những tia nhìn phẫn nộ xen lẫn căm ghét đang hướng tụi nó mà lao tới. Khẽ thở dài, chẳng có tâm trạng nào nữa mà cãi nhau, sau một giây, ba mươi cặp mắt trở về vị trí vốn có, uể oải định bước về phòng.
- Nghe nói cô Hàn Thủy bị sa thải rồi tụi bây ơi!
Giọng Đạt Khoa vang lên, cậu cố nhận mạnh hai chữ sa thải, sau đó ẩn ý nhìn lớp Toán. Chững lại. Cát Anh cắn nhẹ môi, đôi mắt đen tuyền như có một lớp sương mờ đục, nhưng nhanh chóng nhỏ lấy lại lý trí tiếp tục bước đi.
- Thế à, làm chuyện gì mờ ám đến mức bị sa thải vậy nhỉ? Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
- Bớt lo chuyện bao đồng đi.
Ngọc Vi tức giận ngoảnh mắt lại, nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt Anh Thư, giọng cáu bẳn . Thư khẽ cười:
- Có ai dám động chạm tới lớp chọn một của cả khối đâu, chẳng qua…
- Tôi không khách khí như cậu nghĩ đâu.
Vi chặn ngang họng Anh Thư, phóng tầm nhìn ra xa một chút. Lại một nụ cười ma mị, lông mày nhỏ nhếch lên đểu cáng:
- Thế thì cậu sẽ đánh chúng tôi à.
Miệng dãn ra, Ngọc Vi lắc đầu nhè nhẹ:
- Tôi không hạ lưu, vô sỉ như ai kia.
- Cậu…
Đôi mắt đục ngầu lên vì giận, Anh Thư đứng hẳn dậy, nhỏ không dấu nổi cảm xúc tức giận của mình qua giọng nói:
- Nực cười, các cậu có quyền nói chúng tôi thế sao, giáo viên chủ nhiệm như thế thảo nào học viên lại thế này.
Cái từ như thế của Thư chứa đầy ẩn ý, nhỏ quoắc mắt lên nhìn người trước mặt, sau đó lại đánh mắt ra phía sau dò xét thái độ của Cát Anh. Vẫn là một vài tia thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt. Lớp trưởng của lớp Toán luôn thản nhiên trong mọi tình huống, cái này càng khiến cho nhỏ bực mình, giả tạo quá còn gì?
- Vậy xin hỏi cô Hải Thu dạy học viện cách gì vậy, tại sao họ lại trở nên “ngoan ngoãn “thế này.
Thái Huy bất ngờ lên tiếng, cậu lơ đếnh liếc xung quoanh, cậu cũng chẳng muốn xen vào chuyện này đâu, nhưng nhắc tới cô Hàn Thủy là cả lớp Toán sẽ bùng...

<< 1 ... 16 17 18 19 20 ... 32 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status