mà nhìn hả?”. Linh giơ tay đánh lại mình né ngay được vì chân mới khỏi nên động tác của Linh chầm chậm cứ như đang tập dưỡng sinh. Cứ thế cứ thế, mình cứ vỗ hết chỗ này đến chỗ kia trên người Linh trừ mông và ở đằng trước. Cứ thử vỗ vào chỗ đấy xem, dù cho Linh có tàn tật 1 chân chắc cũng cúi xuống đất, chạy bằng hai tay và chân còn lại để xé xác mình. Linh ức quá chỉ biết cắm đầu đi về trước hét lên đe dọa.
- Được rồi, thích thì cứ làm thế đi! Tí nữa về phát cho gói mì ngồi góc nhà mà gặm nhé. Đây sẽ gọi KFC về đánh chén với con Bin, ờ.
Vừa nói xong thì khi có tiếng chó sủa điên cuồng làm Linh giật bắn mình. Hóa ra khi đi qua trước cửa nhà con chó đó vì không để ý Linh đã đá trúng cái bát ăn cơm sứt một miếng của nó. Dù bị xích nhưng nó vẫn nhớ mặt kẻ thù ác, giận dữ lao ra với ý định để lại dấu răng trên cặp mông bánh dày của Linh.
- Hưng ơi, cứu em với! Em bị chó cắn rách quần rồi!
Linh chạy bán sống bán chết cứ nhu là vượt rào Olimpic về phía trước. Lúc chạy Linh còn đá phải cái bát một lần nữa, làm nó văng xa hơn một met. May mà
xích ngắn nên con chó chưa kịp với tới thì Linh đã co cẳng chạy mất không thì mông bành dày đã nát bét. Mình cười như thằng điên trên phố, mọi người càng nghĩ như thế hơn khi mình nhặt cái bát đạt lại gần chỗ con chó. Ngoảnh đi ngoảnh lại thì không thấy Linh đâu, đi lên mấy dãy phố thì em đang ngồi thở một góc.
- Sao tôi lại đen thế này, đi đòi tiền thì bị chó đuổi chạy văng cả nước bọt! Sao nó lại không xồ ra anh, anh cũng đi theo với tôi mà!
- Quần thủng mông rồi kia kìa, không đứng dậy nhanh là kiến nó bò vào đấy.
Nghe mình trêu Linh giật mình nhổm dậy, quay đầu về đằng sau kiểm tra. May quá, vẫn còn nguyên vẹn. Linh định nói gì đó nhưng mặt lại nhăn nhó vì đau. Hóa ra lúc nãy do suýt bị chó cắn, nên Linh quên cả việc vừa khỏi chân mà phóng một mạch, đến bây giờ mới thấy đau. Linh ngồi nghỉ phải gần 15 thì mới bắt đầu hành trình đòi nợ đầy đau khổ.
Đến nhà chú bé Tuấn tèo thì hai đứa mừng rơn, nó đang nô ầm ỹ ngay đầu nhà trong tình trạng thò lò mũi xanh. Nhìn hơi mất vệ sinh nhưng cả Linh với mình đều sáng mắt lên khi trông thấy thằng bé. Nó cũng đã nhận ra cô giáo và người trông chó mà cô giáo hay cho vào nhà. Tuấn tẹo nhìn chăm chăm xem có nhầm lẫn không thì nó liền chạy nhanh vào nhà. Cái nhà vừa mở toang cả cửa chính, cửa sổ lẫn cửa nhỏ mà lũ chuột đục được ngay trước mắt đã đồng loạt đóng sầm tất cả lại cứ như biết trước mình với Linh đến đòi tiền.
- Hóa ra là nó đừng canh phòng chứ không phải chơi gì cả. Nhà đó cố thủ thì đòi thế nào đây? Mình lắc đầu nói.
Linh ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gù đầy sự quyết tâm đáp.
- Yên tâm, có cách rồi. Đi theo tôi nào.
Hai đứa tiến đến chỗ bọn trẻ con đang chơi trò siêu nhân, Linh lân la hỏi bọn trẻ mấy câu, xem cô hàng xóm nào ghét nhà thằng Tuấn tèo nhất. Bọn nó chỉ ngay cái cô đang ngồi nhóm lò than đối diện nhà Tuấn tèo cách có mấy nhà. Mình theo Linh qua chỗ đấy mà chẳng biết em có kế hoạch gì. Linh lễ phép hỏi cô đó vài câu xã giao, rồi bắt đầu kể xấu thằng Tuấn tèo cho cô này nghe. Nào là nó học thì không chú ý, cứ nhầm “hi” với “dog” thôi. Gặp ai cũng chào dog, nhìn thấy chó thì cứ hét lên hi. Đã vậy suốt ngày tụt quần rồi tự búng chim, mũi thì lúc nào cứ ứ đọng nước mũi cứ như tắc bể phốt…Cô hàng xóm vừa nghe, vừa vỗ đùi đen đét vì khoái trá. Sau đó cô ấy còn đi gõ cửa khắp nhà, để rủ vài người hàng xóm ra nghe Linh kể chuyện.
- Thôi thế là xong Tuấn tèo rồi, ngay tối hôm nay thôi thì cả ngõ biết mấy cái chuyện đẹp mặt này. – Mình hơi e ngại với cô gái trả thù cả trẻ con này.:’(
- Ừ, kệ chứ. Ai bảo tính nuốt tiền của tôi. – Linh nhếch môi đáp. – Mà anh cũng chuẩn bị đi, có chuyện gì thì các cô ấy sẽ tìm anh đấy.
- Giá mà có cái gương để em thấy được khuôn mặt ghê gớm của mình lúc này.
Có tiếng cửa kéo ra, mẹ Tuấn tèo và nó tất tả chạy ra kéo mình với Linh ra khỏi đó trước khi các bà nội trợ rồng rắn kéo tới nghe chuyện. Mẹ Tuấn tèo cười hề hề nói là nhà đóng cửa để tắm cho thằng Tuấn sạch sẽ rồi mới ra tiếp chuyện cô giáo. Mắt Linh lúc này sáng ra, mồm thì cứ khen lấy khen để thằng Tuấn phát âm từ dog rất chuẩn, từ hi thì cứ như người nước ngoài ấy. Đã vậy còn đẹp trai, dễ thương, toàn làm trò cười cho các bạn. Mẹ Tuấn cũng sướng tít cả mắt khi Linh nói thế, tiện tay dúi cho Linh mấy tờ 100 nghìn tiền công tháng này. Cô ấy định kéo Linh qua bên kia để nói ra rả cho các bà, các cô bên kia biết nhưng mình với Linh rối rít chào cô, xoa đầu Tuấn tèo để về cho kịp giờ học thêm. Thằng Tuấn tiện tay, bôi nước mũi vào áo mình với Linh. Ghê quá.
Cuộc chiến giữa các bà nội trợ sắp diễn ra, mình và Linh nhanh chóng rời khỏi chiến trường nếu không muốn bị banh xác. Dù chân lại đau, nhưng Linh vẫn ý thức là chẳng mau chóng chuồn khỏi đây thì chết với cả hai đầu chiến tuyến. Mình trách Linh vì đã gây ra vụ này và suy đoán đến mai thể nào mẹ Tuấn tèo cũng qua tìm. Lĩnh bĩu môi đáp gọn là để mai tính. Dọc đường hai đứa ghé vào cửa hàng khô, Linh mua liền 5 gói mì. Mình tròn mắt hỏi.
- Ơ, sao tưởng là đã thống nhất là sẽ đi ăn Lotteria chứ? Em mua mì về mai ăn hả?
- Mua về để tí nữa anh gặm đấy. Ai bảo lúc nãy anh cười trên sự đau khổ của tôi? Linh vênh mặt rồi hát vang một điệu trong khi ném mình túi mì.
- Ờ, đã thế về nấu thật ngon cho cả chủ lẫn chó không chịu đựng luôn. Mình đáp trả.
Về nhà Linh gọi điện bảo cửa hàng mang đến thật. Ngửi mùi thôi mà đã thèm, trong khi mình lại đang tự kỉ với cái xoong nhỏ và hai gói mì. Đang lúc chuẩn bị nấu thì Linh đi vào với vẻ mặt khoái trá. Lại định vào chọc tức đây. Mình chỉ đợi em nổ súng là tuôn ra những bất mãn và ức chế khi bị đối xử như thế luôn. Nhưng không phải, Linh chẳng nói gì cả, em quay người, đứng dựa vào mình. Hai đứa trong tình trạng như vậy phải gần 1 phút. Mình cứng đờ chẳng biết nói gì và không biết Linh đang có ý định gì.
- Lên ăn với tôi nhé. Ngồi một mình buồn lắm. Linh nói.
- Ừ, thế sao lúc đầu bảo là chỉ cho con Bin thôi mà.
- Đừng dỗi nữa được không, đùa một chút không được sao? Nó sẽ có phần gấp đôi khi bọn mình đánh chén xong.
Mình quay lại thì Linh đã quay mặt đối diện với mình rồi. Nhanh thế không biết. Hai đứa cười cười rồi cùng nhau ra phòng khách. Trời ơi, Linh gọi một suất gia đình đầy ú ụ, nhìn mà đã phát no. Mình định lên tiếng thì Linh đã hiểu ý nói ra rồi.
- Tôi mua mì để mai ăn bù vào đó, bữa ăn ngon, mì úp với nước sôi vậy. Anh ăn được thì tôi cũng phải ăn được
- Sao em ăn cắp lời của anh, anh cũng định nói như thế đấy.
Tối hôm đấy hai đứa no căng với thịt gà và milo đầy đá. Con Bin cũng vỡ bụng với một đống xương còn nóng hổi. Ôi, những ngày tháng vui vẻ, cứ hạnh phúc và hài lòng với ngày hôm nay mà không cần biết ngày mai sẽ ra sao, sẽ thế nào hay trái đất sẽ nổi tung ngay sau đó không.
Chap 14:
Hôm nay là ngày kỉ niệm mình với Linh thay nhau úp mì tôm và tắm cho chó tròn 1 tháng. Có lẽ để ghi nhớ ngày này hơn nữa, mình đã bị ba chỗ từ chối vì không chịu được những đòi hỏi vô lý. Nào là em có thể một lúc bưng ba khay cà phê được không, em vừa bán hàng vừa dọn toa lét và đi đổ rác được chứ. Hoặc là lịch sự hơn là có mặc được bộ cánh gà giống Lương Mạnh Hải trong phim “ Bỗng dưng muốn khóc” không. Mình bảo là có, thế mà vẫn bị từ chối khi nhã nhặn yêu cầu là liệu có thể đeo thêm mặt nạ Batman được không.
Mình luôn nghĩ lũ bạn vẫn sẽ nhìn thấy nếu như chỉ đội cái đầu gà lên. Mình hiểu và các bạn cũng biết rằng kiếm tiền như thế không có gì là xấu xa và không tốt, nhưng tuổi trẻ lại sinh ra những ái ngại làm cho cơn đói cũng phải dẹp sang một góc. Trong sáng nay mình vẫn còn một chỗ nữa để hỏi việc. Trước khi tới thì mình nhắn tin chúc mừng. Linh lúc này đã đi học lại, bây giờ em đã giải tán lớp dạy vì quá mệt mỏi trong việc đi thu tiền. Em chỉ tập trung dịch sách vào buổi tối và hai đứa lại quay về với viễn cảnh mì gói và cơm nguội mình mang sang. Trông Linh gầy hơn so với lúc ban đầu mình gặp.
“Đồ dở hơi, đã 1 tháng 5 ngày rồi anh ạ. Hôm ăn gà là tròn 1 tháng đấy”. Linh hồi âm lại. Hóa ra em còn nhớ hơn cả mình.
Đến chỗ thứ tư với tâm trạng sẽ lại bị từ chối tiếp, mà đúng là thế thật vì đây là một công ty chuyển phát đòi hòi phải thông thuộc từng ngóc ngách, ngõ hẻm ở Hà Nội. Trong khi đối với mình thì những khu đô thị mới mọc lên như trong Hà Đông, Mỹ Đình chẳng khác gì Châu Mỹ chưa được khai phá. Nhưng sau một cuộc phỏng vấn kéo dài 10 phút thì mình được nhận vào. Thật may mắn vì ở đây thiếu một người thông thạo khu vực mình đang sinh sống trong vòng 5 cây số.
“Anh được nhận vào làm rồi. Vỗ vào cái mông bánh dày một cái”. Mình liền khoe với Linh
“ Thử xem, bẻ gẫy tay đấy.Vậy thì liệu liệu mà mời cái gì đó đi nhé.”
Lúc này cũng sắp đến giờ Linh về, mình qua đón Linh nhưng không nói cho em biết. Đang trên đường đi thì thằng Hòa gọi điện với giọng khẩn cấp như đang chữa cháy.
- Tao bị yêu mất rồi mày ơi!
- Ai yêu, yêu ai? Hôm trước tao vẫn thấy mày like cái hội những người độc thân vui vẻ cơ mà.
- Ừ, nhưng bây giờ thì yêu đến mức không chịu nổi nữa rồi. Bây giờ một ngày mà không được nói chuyện với Ly Ly thì tao vật vạ cứ như lên cơn ấy.
Hòa kể rằng sáng nào nó cùng từ nhà nó dưới Trương Định lên tận hồ Tây để đón Ly Ly rồi hai đứa lại cùng nhau xuống tận gần Hà Đông đưa Ly Ly đến trường. Chiều cũng vậy, vội vội vàng vàng uống cốc trà đá rồi bảo mình hay đứa khác thanh toán là lao như tên bắn đi đón Ly Ly. Cái thằng này vẫn vậy, đã yêu là yêu hết mình, hi sinh hết mức nhưng không biết có thu lại gì không. Trường hợp của em Thúy thì không tính, Thúy chảnh chọe lắm. Phải cỡ như thằng Hiếu cận thì mới kham được cái thú vui ăn chơi phải vui thẳng cánh, lên sàn không chỉ để bay mà còn để chỉ tay lên trời chứ không bay là là như kiểu xem phim, đi ăn kem như mình với Linh.
- Thế mày đã nói với Ly Ly chưa hả thằng kia?
- Chưa, và hôm nay khi đi đón Ly Ly tao phát hiện thấy cũng có đứa để ý đến em. Nhìn Ly Ly nói chuyện với nó mà tao đau lắm.
- Được rồi, nếu đau quá thì mua Panadol có chứa Paracetamol giảm đau đi. Cứ bình tĩnh đồng chí, Ly Ly rồi sẽ thuộc về đồng chí.
- Tao không đùa đâu đấy, muốn tao cho cả game biết giới tính thật. của Linh không? – Hòa dọa
- Thế mày cũng muốn tao đi báo cho cả làng biết Ly Ly là gái không chim à? Thôi, tí nữa qua đón thì thổ lộ đi. Hôm nay không phải 3- 8, cũng đếch phải 14 – 2 nhưng nhân dịp tao được nhận vào làm thêm thì cũng là một ngày tốt số đấy.
- Biết rồi, cảm ơn nhé! Dm thằng chó
Nói xong thằng Hòa cúp máy ngay tắp lự mà trong khi chính nó chẳng biết khi đến chỗ Ly Ly rồi thì phải nói như thế nào nữa. Thôi kệ, tự thân vận động là trên hết. Nhưng mà mình vui khi nghĩ nó với Ly Ly thành một cặp với nhau. Tha hồ nhắn tin, đưa nhau đi chơi và làm chuyện ấy thoải mái. Cái chuyện mà mình với Linh cũng hay làm. Tối tối lại cùng nhau vào game chiến đấu.
Đến trường thì suýt chút nữa thì mình hô lên khi thấy Linh đi ra nếu như không để ý thấy cũng có người đang đợi em. Đó là bố Linh. ngay cạnh đó là chiếc Mercedes bán cả nhà mình đi cũng không mua được và gã lái xe khó chiu. Linh cúi đầu chào bố rồi bước vào trong xe. Chiếc ô tô lăn bánh chầm chậm tách khỏi đám đông học sinh. Một loạt những câu hỏi bất chợt nảy ra trong cái đầu vốn rất ít câu hỏi của mình. Tại sao Linh lại vào xe? Tại sao bố Linh lại đến tận đây đón? Nhưng nghĩ đến việc Linh lại bị bố đánh nữa thì làm mình liền không chịu được. Phải đi theo sau để xem xét thế nào.
Dọc đường Linh nhắn tin cho mình là đang về rồi, nhưng đừng có vào nhà vội cho đến khi em gọi lại. Mình ừ một tiếng và nhận ra Linh không hề đả động đến việc đang đi với bố. Bất chợt xe dừng lại vì có đèn đỏ phía trước, khiến suýt nữa thì chiếc Wave hai màu hôn đúng mông ô tô. Xe dán kính đen nên mình chẳng thấy gì cả, điều này lại làm cho mình cảm thấy bất an và thấp thỏm hơn. Mong là đừng có chuyện gì xảy ra.
Đúng là không có chuyện gì xảy ra cả vì ô tô đi thẳng một mạch về nhà Linh. Linh được thả ra khi đã ở trước cửa nhà, trông em cũng đầy ngạc nhiên khi bố và chiếc xe đi thẳng. Để cho chắc, mình lại đợi cho chiếc xe cuốn xéo khỏi tầm mắt thì mới theo Linh vào. Khi mở cửa Linh giật mình một cái.
- Đùa, sao đến mà bất chợt thế. Làm tôi thót hết cả tim. – Linh thở phào khi người mở cửa không phải là bố mà là mình.
- Nhưng mọi lần anh vẫn vào thế mà em có giật mình đâu. – Mình vờ như không biết.
- Lần này thì khác. Mà nhà tôi sắp hết gạo rồi, anh đừng có ở ăn ké đấy. Người đâu mà nhờ nẫu một bữa cơm mà ăn hết nửa cân gạo. – Linh cau có.
Trông Linh dường như đã bớt căng thẳng hẳn lúc trước. Dường như mỗi lần gặp bố em đều như thế này thì phải. Mình cũng không đả động gì đến việc tại sao bố lại đến đón Linh nữa, vì đây rõ ràng là chuyện bình thường. Một tiếng đẩy cửa rất mạnh phát ra, đánh động sự chú ý của mình và Linh. Người bước vào là bố Linh.
Bố Linh chỉ liếc nhìn mình một cái đầy khinh thường rồi tiến về phía Linh tát liền hai cái.
- Tao biết ngay mà. Thế mà mày cứ nói là không có ai sao? – Bố Linh hằn học quát.
- Kìa bác, sao bác lại đánh Linh. Bọn cháu có làm gì đâu ạ? – Mình thắc mắc, định chạy đến chỗ Linh nhưng Linh đưa tay ra hiệu không cần.
- Đây là chuyện của nhà tôi, mời cậu ra khỏi nhà để bố con tôi nói chuyện. – Bố Linh ra giọng chủ nhà mà không nhìn mình lấy một giây
- Anh đi về đi, tí nữa nói chuyện sau. – Linh khẽ đáp, hai má em in vết dấu tay của bố. – Bố, tại sao bố lại biết hết việc con làm?
- Bố mày phải bỏ tiền cho bảo vệ thì mới biết mày lôi cái gì về nhà này đấy. Mày sĩ diện không nhận tiền của bố mà lại chấp nhận làm bạn với cái loại kia à.
- Bố không được xúc phạm anh ấy. Nếu bố đã biết hết thì bố cũng phải biết anh ấy đã làm những gì về con chứ. Và bọn con không làm gì sai cả, anh ta chưa động đến dù chỉ là một sợi tóc của con.
- Tao không cần biết hai đứa mày đã làm những gì. Bây giờ mày chọn đi, một là cái thằng kia không được bước vào cái nhà này nữa, hai là tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà nếu như con vẫn muốn gặp gỡ nó.
Linh nhìn mình rồi lại nhìn bố. Nước mắt em lăn dài vì không biết phải lựa chọn ai. Mình nhìn Linh rồi khẽ gượng cười, một nụ cười miễn cưỡng và nói.
- Em với bố cứ nói chuyện đi. Anh phải về đây, nếu không mẹ Gấu con sẽ mắng anh mất.
- Tôi xin lỗi, vì tôi mà anh phải nghe những lời khó nghe. Bố mẹ anh sinh ra anh không phải để nghe người ta nói như thế. – Linh nức nở nói.
- Phải, và bố em cũng không muốn em chơi với bạn bè giống như anh. Có gì thì gọi cho anh nhé. Anh đi đây. Chào bác cháu về.
- Và mang cả con chó bẩn thỉu của mày đi nữa đi.
Mình không đáp lại bố Linh nữa, lẳng lặng mở cửa ra khỏi nhà, trên cửa kính in hình Linh thất thần nhìn mình bước ra khỏi trong sự bất lực. Những hình ảnh đẹp của ngày hôm qua và cả những ngày đã qua dần dần biến mất trong căn phòng này. Khi mình đóng cửa thì lập tức quá khữ cũng theo đó mà bay biến mất.
Trên đường về nhà, mình dắt theo con Bin và tự hỏi sau ngày hôm nay thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Mình còn được gặp Linh nữa không, Linh có muốn mình quay lại nữa không và quan trọng nhất mình sẽ còn phải gặp lại bố Linh, một người kinh khủng nhất mà mình được gặp không. Tự cảm thấy mình là đứa con hạnh phúc nhất quả đất khi bố Gấu to chẳng bao giờ nặng lời với mẹ Gấu con, chẳng bao giờ quát mắng quá đáng mình và em Gấu bự, chẳng bao giờ đánh mình hay tát mình đến mức hằn 5 ngón tay đỏ trên má. Bỗng thấy thương Linh vì em nghèo quá. Nghèo tiền bạc, nghèo tình thương, nghèo sự quan tâm và nghèo tin tưởng.
Mình vốn không chấp những con người không biết điều. Nếu như một thằng con trai bình thường thì nó dễ dàng tức tối trước những lời sỉ vả được phát ra từ cái mồm của một người tim không có máu và đầu không có não như bố Linh. Còn mình thì khác. Bố Linh là bố Linh còn Linh là Linh. Chẳng thể hòa hợp làm một hay úp sọt tính cách và tình cảm của hai người chung nhau được. Mình chỉ quan tâm đến Linh thôi. Cũng giống như Hòa, một ngày mình không được thấy Linh thì đúng là một ngày vô nghĩa. Đau đớn hơn là cái viễn cảnh đó đang hiện ra ngày một rõ nét hơn.
Linh, nếu không có em thì anh biết tìm ai đây?
Nếu không có anh? Ai sẽ nấu mì cho em ăn?
Chap 15:
Bước vào tháng 11, trời lạnh hơn, khi uống Coca nhiều đá có nguy cơ viêm họng cũng cao hơn. Đã 5 hôm rồi mình và Linh không hề liên lạc với nhau. Linh đã không còn ở trong nhà của bố nữa. Ngay trong tối hôm đó mình đã điện thoại thì chỉ nhận được thông báo “Thuê bao hiện giờ không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau”. Nghe cứ như là tiếng vọng của một quý bà chuyên đọc điếu văn trong các đám ma vậy. Đến trường Linh lân la hỏi thì một bạn cho biết Linh đã rút học bạ chuyển vào Sài Gòn rồi.
Chuyển vào Sài Gòn sao? Trời ơi như thế thì làm sao có thể tìm được em đây?
Mình không tin đó là sự thật, nhưng những gì đang diễn ra thì lại chứng minh rằng sẽ chẳng còn thấy cái mặt lúc nào cũng vênh vênh nhưng đáng yêu của Linh, cũng như không bao giờ phải canh chừng em chọc đũa vào bát mỳ của mình khi em ăn xong nữa. Bây giờ, vật chung đụng giữa mình với Linh chỉ còn là con Bin. Chủ cũ của nó mà nhìn thấy thì chắc chắn ngay trong chiều hôm ấy Bin đã bị thui đâu ra đấy để giải đen cuối tháng rồi. Vì thế mình đem nó qua cho Dũng trông hộ, Dũng đồng ý ngay khi mình gọi điện ướm lời.
- Sao lúc nào mày nhờ vả tao cũng chọn đúng lúc thế. Vợ chồng tao ra ở riêng được có mấy ngày đây.
- Mày với bồ sống chung à? Mình ái ngại hỏi.
- Ừ, thế mày nghĩ bọn sinh viên sống cùng được còn tao thì lại không à? Sáng nay vừa mắng vợ một trận vì cái tội không biết đạp nổ xe báo hại tao phải cuốn chăn xuống đạp hộ đây. – Dũng khoe
- Vậy nhờ mày để ý hộ tao con chó ít hôm nhé.
- Đừng cắn và giải quyết nhu cầu trước cửa nhà tao là được.
Cái cách Dũng nói thì ngay cả bố mẹ nó cũng chẳng tin được, nhưng khi qua nhà thì đúng là nó với bồ ở chung thật. Nhưng điều đó cũng...