bị lừa rồi cũng nên.
- Ừ thì tùy em thôi. – Mình dùng ngay cái giọng thằng Hòa tạo áp lực lên với mình. Nó biết nick em trong game rồi đấy.- Nó bảo em mà không đi thì nó sẽ bảo đám bạn vào quấy rối cho khỏi chơi luôn.
- Không được! Nếu có ai mà biết thì tôi sẽ bóp cổ cho anh chết mà phải biến dạng. Linh quay mặt về hướng khác nói.
- Em đi đi mà, hãy vì anh một chút được không? – Mình dỗ ngon dỗ ngọt. – Bạn anh sẽ tức tối như thế nào nếu thấy anh dẫn em đến. Đi nhé, đi nhé.
Linh ra vẻ so đo, cân nhắc một lát rồi đưa ra yêu cầu
- Nhưng tôi muốn ăn, muốn chơi, muốn xem phim cả buổi cơ. Nếu đáp ứng được thì tôi lên thay quần áo
- Ừ…Được, được mà. – Mình lúng túng đáp. Thôi chết, lấy đâu ra kinh phí bây giờ. Ai bảo thích đú với chân dài cơ.
- Anh mà lừa tôi thì biết
tay đấy. – Linh vênh mặt, đứng dậy đi thẳng lên phòng. Vậy là mình có 15 phút để xoay xở tình hình
Mình bấm số gọi thằng Hòa, đứa đầu têu và bây giờ phải bắt nó chủ chi.
- Hòa, tao rủ được em của tao đi rồi. Nhưng mọi cái mày đều lo đấy.
- Vô tư đi, hôm nay tao mời được chưa. Hòa cười hề hề đáp.
Chẳng biết thằng này có phải vừa đi buôn về không mà phán như những công tử thế. Hòa cúp máy luôn, có lẽ nó đang xem xem hôm nay sẽ mặc gì để gặp đối tượng trên mạng. Với mắt nhìn thẩm mĩ của mẹ nó thì mình tinvào việc dù cho đó có là gái không chim đi chăng nữa thì nguy cơ đổ vỡ mộthình tượng đẹp cũng là rất cao. Nghe Hòa chắc chắn thế mình cũng yên tâmđôi chút. Vừa đặt máy lên bàn uống cốc nước thì chuông lại réo lên. Thằng Hòa thay đổi ý định à? Không phải, là Dũng.
- Rỗi không mày, đi chơi với tao đi. Dũng nói.
- Tí nữa tao đi với đám bạn mất rồi. Sao nghe giọng buồn thế, vừ amới cãi nhau với bồ hả.
- Ừ, đang loạn hết cả lên. Thôi, tao qua rồi đi cùng luôn, chứ ở nhà sắp sửa đánh nhau bây giờ.
- Nhưng tao đang đi với bạn mà. Hay để chiều đi.
- Như thế là có gái đi đúng không? Đã thế tao càng phải đi, hôm naytao mời được chưa. Tao đang chán quá Hưng ạ. Thôi, thế nhé.
Không hiểu sao mình lại đồng ý với Dũng và hẹn nó tí nữa gặp nhau trênVincom. Thật lòng mà nói càng nhiều thằng bạn của mình biết về Linh càng ít càng tốt, mà đã tốt thì đừng có thằng nào biết là hơn cả. Cùng là con trai,cùng thích chơi game nên mình hiểu đứa nào cũng bị ấn tượng bởi một đứacon gái cũng chơi lắm chứ. Có khi lúc ấy vì gái mà bọn nó sẵn sàng phun rahết những bí mật chỉ muốn che giấu của mình cũng nên.
Đang khi mình bận tính tìm cách đối phó với hai thằng bạn thì Linh đã thay quần áo xong. Linh mặc đơn giản lắm, quần short, áo sơ mi trong áo khoác, mũ và giầy thể thao. Lần đầu tiên mình thấy Linh mặc áo sơ mi, chiếc áo màu cam rất hợp với nước da trắng của Linh. Đây cũng là lần đầu tiên Linh đeo trênvai túi xách như những bạn gái khác. Đáng yêu thật.
- Nhìn gì mà nhìn như muốn mắt lồi ra vậy. Linh lườm nguýt. Chưa thấy tôi ăn mặc đẹp như thế này bao giờ hả?
- Ừ, đúng là em ít khi mặc đẹp, nhưng khi đã mặc thì phải xinh không chịu được.
- Biến đi, giả tạo quá. Linh cũng cười. Thôi đi nào, từ khi đau chân bây giờ mới được đi chơi.
Có thể nói rằng, những giây phút từ nhà lên Vincom là khoảnh khắc riêng tư, đẹp đẽ hiếm hoi của mình và Linh. Hai đứa trò chuyện đủ thứ trên trời,dưới đất chứ không phải là cãi cọ, hay nhường nhau việc dọn dẹp hậu quả của con Bin. Con đường dẫn đến nơi cần đến vẫn là đường cũ, nhưng mọi thứ đang xảy ra thì lại mới mẻ và hấp dẫn đối với riêng mình. Mình chỉ mong con đường cứ dài mãi, dài như từ Hà Nội vào Sài Gòn cũng không sao cả, miễn là có Linh ở đằng sau với mình.
Đến nơi thì Hòa với Dũng đã có mặt rồi. Thằng Dũng cứ nhìn chằm chằm Linh và luôn miệng giới thiệu bản thân cũng như khẳng định là nó vẫn còn ế sưng mồm. Cái thằng này vẫn thế, sắn sàng quên hết anh em, bạn bè nếu như thấy gái. Dũng và Hòa làm quen với nhau rất nhanh. Thằng Dũng chia sẻ hết kinh nghiệm làm thế nào để cuộc hẹn đầu tiên kết thúc tốt đẹp cho thằng Hòa. Cái nói nửa đùa nửa thật của nó làm Hòa cứ gật đầu lia lịa, còn mình với Linh cứ huých nhau cười.
- Cậu phải cởi bởi cúc áo khoe bộ ngực lép ra như thế này này. Đầu phải hơi bóng mượt một tí, dùng nước bọt vuốt cũng được miễn làđẹp. Còn nếu nó là gái có chim thật thì tớ sẽ giúp cậu chăm sóc nóthật tốt để đáp lại sự có mặt của nó. Vân vân và vân vân.
10 giờ 10 phút, vẫn chưa thấy đối tượng đâu mà thằng Hòa đã cầm sẵn trong tay mấy vé xem phim. Có vẻ như những lời đùa cợt của mình với Dũng sắp thành hiện thực. 5 phút nữa trôi qua, phim đã chiếu, mà người vẫn không đến. Hòa cũng không còn giấu giếm thất vọng nữa mà đã bí xị như mất sổ gạo. Đúng lúc này thì một cô bé cao không đến 1m50, đéo kính tóc ngắn vàăn mặc như một học sinh Nhật Bản nhẹ nhàng hỏi.
- Anh có phải là Hòa không, Em là Lyly đây. Cô bé tự tin đến bắtchuyện
Thằng Hòa như bị tha mất lưỡi, chỉ biệt gậu đầu lia lịa và ấm ớ nói đi nói lại “Anh đây, Chào em,”
- Anh ngoài đời ngố hơn trong ảnh. Đây là các bạn mà anh đã nóitrước rồi phải không. Em chào anh chị ạ. – Ly Ly quay sang phía mấy đứa nói.
Thằng Dũng liền bô bô đáp lại ngay được, nó khen Ly Ly đủ điều cứ như là nó chưa nói y như vậy với Linh, mà mới vừa xong đấy. Nhưng nếu như không có Dũng thì Hòa chỉ biết đừng nhìn và run cầm cập thôi. Mà như vậy thì coi như buổi hẹn đổ vỡ ngay từ phút đầu tiên.
- Cảm giác khi gặp gái không chim nó thế nào hả mày. Mình ghé taiHòa hỏi thử xem hồn nó có còn ở đây không?- Thích lắm! Hòa cứ nhìn Lyly đáp như một cái mày. Nhưng tao runquá mày ạ.- Mở mồm ra mà bắt chuyện với em ấy đi, không thì Dũng nó cướptrên giàn mướp ngay đấy.
Không phải khích lời thứ hai, ngay lập tức Hòa tuôn ra bất cứ những cái gì có thể tuôn. Nào là hôm nay thời tiết đẹp, trời không nắng và cũng không mưa. Hòa còn làm cả lũ bò lăn ra cười khi hỏi Lyly những câu rất ngô nghê như “Em ăn gì chưa, nhà em ở đâu, bố mẹ em có khỏe không?”. Cũng may là cô bé cũng tự nhiên và có hứng thú với những gì Hòa thể hiện nên cũng không đến nỗi nào.
Cả lũ sau đó kéo nhau lên tầng xem phim. Đến khi ngồi xuống mới biết ngồilung ta lung tung hêt cả. Mình ngồi cạnh thằng Hòa, Lyly ngồi sát Linh, còn Hòa ngồi ngoài rìa bên ngoài.
- Trơi ơi, đến tận đây rồi mà lại không được ngồi cạnh nhau. – Mình đau đớn nghĩ. Tay vẫy vẫy Linh nhưng em lắc đầu.
Chap 12:
Chẳng có cái nào bực mình hơn là khi xem phim có đứa ngồi cùng hàng ghế chẳng biết gì mà cứ tinh tướng thuyết minh cho bồ ra vẻ cái gì cũng biết, điều gì cũng hay. Cái thằng, dù dốt đặc thì nó cũng phải biết I rắc với I ran là hai nước khác nhau chứ. Nhưng cái tội to nhất của nó là vừa nó vừa văng nước bọt tung tóe như hàng khuyến mãi cuối năm. Rơi cả vào gói bắp rang bơ mà hai đứa cứ tì tì đánh chén.
- Kệ hai đứa ở bẩn ấy đi mày. Ăn bắp rang này.
Dũng giơ ngang tayđưa mình bịch bắp rang mới toanh. Mình cười nhăn nhở cảm ơn nó, tuy cũng có nhưng Linh đã ăn chẳng còn một hạt. Thằng Dũng cứ cười khúc khích mà mình chẳng hiểu lý do gì mà nó tự sướng đến phát rồ như thế.
- Ừ, đúng là khi yêu nhau đến con chấy à quên nước bọt cũng chia đều. Mình khẽ nói.
Cả lũ đang xem một bộ phim khá là có tính nhân văn, Công chúa hôn Thợ săn nhưng cuối cùng lại cưới hoàng tử làm lũ con gái cười hô hố vì phim đến đoạn cuối, sắp có kết hậu đúng như trong phim. Linh thì quay sang bĩu môi phán.
- Nhân vật chính giả dối bỏ xừ! nếu đúng là con gái thì cười hoàng tử nhưng vẫn léng phéng với thợ săn chứ. Tôi là như thế đấy, chẳng từ bỏ ai cả đâu.
Hòa nghe xong tự nhiên người cứ giật lên giật xuống mấy cái, có lẽ do cả LyLy tự nhiên lại khen nó biết chọn phim mà xem lại còn hào phóng khao cả bọn. Thằng này uống nước đầu trường còn tính toán so kè từng đồng, nhưng vì sĩ gái nên khi nào về mới lộ ra bản chất thôi. Mình cười thêm tí khói lửa vào cho nó sướng một phen luôn
- Ừ, một năm có đôi ba lần gì đấy Hòa mới xuất thần như này đấy nhỉ. Tí nữa ra đừng có mà đòi tiền đấy nhé. Anh là anh phải cảmơn Ly Ly rồi.Thằng Hòa chỉ biết gật đầu khi Ly Ly đòi nó xác nhận lời nói của mình,nhưng bàn tay lại giơ nắm đấm ra cảnh báo mình. Hết học thằng Hòa thì mình quay sáng trêu tức Linh luôn.
- Em ấy à, có chiều được em thì phải thêm cha của hoàng tử là đạigia giàu xụ thì mới chiều được em.
Linh chẳng nói chẳng rằng nhưng lại nhắm bàn chân mình mà dẫm mạnh bằng đôi giày đế dày đến 3 phân. Thằng Hòa kêu toáng lên một tiếng rõ to, lấn át cả tiếng thét trong phim làm cả phòng lại tưởng xem 2D âm thanh chân thực hơn cứ như là 3D. Linh rối rít xin lỗi rồi ngồi xem tiếp với tư thế ngoan ngoãn như con mèo con làm đổ vỡ chậu hoa nhưng vô tình chứ không cố ý. Hòa có chút an ủi là Ly Ly cứ liên tục hỏi nó có làm sao không, có đau lắm không.
Đến đoạn cuối phim, phòng chiếu tắt đèn để thêm phần kịch tính. Mình giơ tay khoác vai Hòa thân thiết chẳng kém gì anh em sát sườn an ủi nó về cái đạp của Linh. Nó véo tay mình rõ đau, lẩm bẩm nói gì đó, có lẽ là chửi mình nhưng lúc đó âm thanh lớn quá chẳng nghe thấy gì cả. Tự nhiên màn hình tối om lại rồi uỳnh một cái tạo cảm giác mạnh cho người xem. Cứ như ông trời vừa đánh rắm ra sấm sét một cái.Thằng Hòa ôm mình! Trời ơi thằng biến thái! Hay là do ngồi cạnh một người đẹp trai như mình nên nó chợt nhận ra thật con người của mình? Một tiếng to đùng nữa làm rung chuyển cà phòng chiếu. Thằng Hòa nhào khỏi ghế, ôm chặt lấy mình.
Mình hết hồn hét lên “Mày làm gì đấy, mày làm gì đấy, buông tao ra” nhưng Hòa càng ôm chặt hơn. Thôi xong mình rồi. Qua đoạn gay cấn đó thì cũng là đến kết phim, đèn mở trở lại và thấy Linh chứ không phải là Hòa.Thằng Hòa chuyển sang ngồi cạnh Ly Ly lúc nào mà mình chẳng biết thế này. Linh nhìn mình mếu máo nói.
- Ra ngoài đi…ra ngoài đi mà. Tôi sợ tiếng sấm lắm.
- Nhưng đó có phải là tiếng sấm đâu, giá tiếng sấm thôi mà.
- Tôi không phân biệt được. Tôi sợ tiếng sấm nhất đấy – Linh nói với giọng van nài cứ như khóc đến nơi.
- Ừ thì ra.
Mình đưa Linh ra trong tình trạng Linh người mềm nhũn như cọng bún, run rẩy vì sợ và vẫn ôm chặt mình. Đùa chứ khi mình đi ngang qua Ly Ly, Hòa và Dũng thì chẳng đứa nào để ý cả, những đứa xem phim cũn vậy. Cả lũ đang xem cảnh cuối khi hai nhân vật chính hôn nhau cứ như thể chính bọn nó đang hôn nhau. Duy chỉ có một con bé, có lẽ bằng tuổi với Linh cứ nhíu mày nhìn căm giận giống như vừa cướp mất bịch bắp rang bơ vậy.
Mình dìu Linh ra sofa ở ngoài ngồi một lát thì em dần tỉnh lại. Trong lúc ấy thì Linh vẫn ôm chặt lấy mình. Lần đầu như vậy mình cũng choáng váng không kém. Ai đi qua cứ tưởng hai đứa là một đôi đang yêu đang ngồi tâm sự tình cảm rất là mũi mẫn. Mình lần này có hai cái may không thể tả hết nỗi sung sướng. Thứ nhất là Linh ôm mình chứ không phải thằng Hòa, thứ hai là lần đầu tiên mình với em có một kỉ niệm chung thân mật và đẹp như vậy.Linh trông không khỏe chút nào,nhưng mình cũng đang say nắng mất rồi. Hai đứa cứ như vậy cho đến khi nào Linh trở lại bình thường thì thôi.
Em dần dần buông mình ra, từng chút một dịch ra một khoảng cách với mình và sau đó thì đỏ mặt giải thích.
- Tôi sợ tiếng sấm từ nhỏ. Lúc đó…Lúc đó tôi cứ tưởng là Ly Ly nên anh đừng tưởng bở đây nhé. Như thế này thì thiệt cho tôi quá
- Ôm anh chật cứng như gối ôm thích thé lại còn giả vờ. Mình giả vờ lẩm bẩm để Linh nghe thấy.
Linh quay mặt ra chỗ khác tỏ ra không quan tâm những gì mình nói. Nhưng em đang xấu hổ và ngại ngùng khi nhớ lại lắm đây
Mấy phút sau phim hết thì cả phòng chen nhau đi ra. Con bé kia thấy mình thì lại cau có lườm một cái rõ dài, đã vậy nó còn chỉ trỏ cho đám bạn và cả bọn hùa với nhau nói gì đấy không rõ nữa. Mình xin thề là nếu như bây giờ hắt hơi vì có đứa nào nói xấu thì cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Thằng Dũng,Hòa với Ly Ly cũng đi ra ngay sau đấy. Vừa gặp thì trước khi hỏi nguyênnhân tại sao mình với Linh ra trước thì thằng Dũng cứ ôm bụng cười ngặt ngẽo.
- Mày bị thế lâu chưa? Cười gì mà sắp sái quai hàm đến nơi rồi đấy? – Mình hỏi.
- Thế lúc nãy có đứa nào nhìn mày với ánh mắt viên đạn không hả Hưng. – Thằng Dũng vẫn cười.
- Sao mày biết, còn tao thì chẳng hiểu gì cả.
- Nó là đứa ngồi cùng hàng với mình đấy, mày có để ý không?
- Đi qua tao cũng thấy thế, nhưng có liên quan gì với việc mày cười như thằng điên vậy.
- Thế bắp rang bơ tao đưa mày chén hết rồi à. Nói thật với mày là không phải của tao đâu, con bé đó đi toa- let thì phải, nó để ở bên cạnh nên tiện tay tao lấy đưa mày đấy. Khi bịch bắp rang vừa đếntay mày thì cũng là lúc nó quay lại ghế ngồi đấy. Giờ thì mày đã biết tại sao nó nhìn đểu mày chưa?
Mình ngớ ra khi thằng Dũng nói thế. Thế là ngày hôm nay một nửa Hà Nội biết chuyện này rồi. Có lẽ con bé kia đang cùng với các bạn loan tin này khắp Vincom mất. Không chạy nhanh lên mà đợi đến lúc có ai chỉ mặt mà nói thì hết đường về quê mẹ. Đúng là trên đường lánh nạn còn gặp tai nạn! Chỉ tại mình kém thông minh, chọn toàn đứa bạn tốt thôi.
Lúc này Linh cũng đã không còn dấu hiệu gì giống như trong phòng chiếu nữa. Cả bọn kéo nhau đi ăn pizza ở dưới tầng, rồi cả kem nữa. Tiền thì có bao nhiêu góp bấy nhiêu, may mà nhờ vào sự hào phóng bất thường của thằng Hòa và ví tiền dày như cuốn sổ của Dũng nên cả buổi năm đưa ăn chơi hết cỡ. Khi ngồi thì nhiều chuyện ngày xưa lôi ra nói lắm. Học hành thì bâygiờ đố đứa nào giải được bài toán nâng cao cấp 1, nhưng trò nghịch ngợmhết cỡ ngày trước thì cứ như vừa được chơi hôm qua. Nào là ném quả thố isang lớp bên cạnh, đẩy thằng nào nhát gái vào phòng vệ sinh nữ trong giờ ra chơi, rồi thay phiên ném phao cho nhau khi thi cuối năm. Nhớ lại để kể thì có mà hết ngày.
Thằng Dũng chuyển đề tài rồi nổ phát súng đầu tiên luôn
- Thế kế hoạch tiếp theo là gì hả mấy vợ chồng?
Mình nhìn Linh, Hòa nhìn Ly Ly rồi cả bốn đứa đều đồng thanh đáp
- Vợ chồng nào cơ?
- Vẽ chuyện! Tôi biết tỏng rồi, định giấu người đã yêu và đã có vợ chắc. Dũng bĩu môi.
Ly Ly với Linh thì chỉ cười trử, luôn miệng nói “ Không ạ với đâu ạ”. Cònmình với Hòa thì vung nắm đấm lên bảo thằng Dũng chuyển chủ đề.- Ngại cái quái gì, toàn thanh niên với nhau mà cứ giả vờ thế. Thích thì nói là thích. Yêu thì nói là yêu là xong xuôi hết. Nếu bị từ chối thì yêu lại từ đầu. Cứ như tao đây này, chỉ nói vài câu là vợ tao đổ như ngả rạ.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại trong quần Dũng reo lên. Nó mở mày thì đổi giọng ngay. Hình như bạn gái gọi điện kiểm tra và nó đang cố tỏ ra rất tự kỉ khi hai đứa cãi nhau.- A lô vợ à, anh đang chong đèn khi trời sáng, dọn máng lợn vàobuổi trưa và ngắm mưa đến chiều tối khi không cớ vợ đây này…Đâu, anh có đi đâu đâu, đập vào mặt đứa nào nói vợ thế đấy. Thế hôm nay vợ nghĩ làm à, vậy anh về đón đi chơi nhé.
Xoen xoét cái mồm xong là Dũng xin kiếu về sớm và hẹn gặp lại vào mộtngày đẹp trời nào đấy. Trước khi về nó đưa mắt nhìn cặp giò của Linh lần cuối làm mình bực quá chẳng biết làm thế nào. Mình hiểu chỉ là bình thườngvì nếu mình là nó thì mình cũng nhìn Linh như thế, nhưng mà vẫn thấy khóchịu quá. Mà nó về cũng đúng lúc thật, mình với Hòa đều cần có không gian riêng danh cho hai cô gái mà chưa biết đuổi khéo thằng Dũng đi đâu đây.Ngay sau đó Hòa với Ly Ly liền chào mình để tách ra tìm không khí riêng.Trông Hòa bớt nhát gan hơn và tỏ ra đúng là một người đàn ông thật thụrồi, dù cho nó chẳng có một chút cơ bắp nào và bụng chỉ có một múi đang trương phình lên vì pizza và kem.
Lúc này chỉ còn mình với Linh còn ngồi lại. Linh quay sang hỏi mình kinhphí còn bao nhiêu để còn biệt liệu chọn chỗ mà chơi.- Còn đủ để có thể lên phố lượn lờ rồi mua cái gì đó được không?- Vẫn còn 50 nghìn, nếu như ăn chơi mà thiếu thì anh sẽ bắt emđứng múa để thu tiền đây. À, hay là mình làm thế đi. Ý kiến hay phải không- Hay cái đầu anh ấy. Anh nói thì cởi trần khoe 36 cái xương sườn rồi ngoáy mông trước mặt thiên hạ đi. Thôi, mình đi làm một vòng,tìm chỗ nào ngồi lâu lâu rồi tối về ăn nốt cỗ thừa đi.
Mình gật đầu dù cho cái viễn cảnh phía trước không phải hoàn hảo lắm,nhưng Linh chấp nhận được thì mình cũng chấp nhận được. Linh muốn gì thì mình sẽ làm như vậy dù biết rằng Linh thiệt thòi khi đi với mình. Linh có lẽ lúc này đang ngồi ở đâu đó đẹp và thú vị hơn nhiều lần khi đi với mình nếu như thằng đó không phải là mình. Khi mình ý thức được điều này thì mình càng trân trọng tùng giây phút này hơn nữa. Trên đường, mình vừanghĩ ra những câu chuyện thật vui để lần đầu tiên đi chơi chung của hai đứa thật là đẹp đẽ và khó quên. Nhưng cũng chính từ lúc này mình đã bắt đầu nghĩ đến một công việc để giúp cho mình với Linh sẽ có nhiều ngày vui như thế này trong thời gian tới.
Chap 13:
- Cậu này, tớ bảo này, đang làm gì thế?
- Đang tắm và rửa con voi
- Sắp xong chưa?
- Sắp.
- Xong rồi làm gì?
- Đi ăn cơm.
- Ăn cơm xong làm gì?
- Học bài.
- Học bài từ lúc nãy rồi mà.
- Thế à. Vậy thì bây giờ chưa nghĩ ra sẽ làm gì.
Đó là vài tin nhắn trong tổng số 29 tin nhắn của một đôi học sinh 9 tuổi mà Linh dạy và phụ huynh em này dựa vào đó để cắt xén bớt tiền học phí. Đã vậy Linh còn bị đổ tại là lúc dạy trời lạnh đến voi con trong quần cháu cũng phải sun, thế mà cô giáo vẫn chỉ đi tất, mặc quần đùi. Khổ quá, dù Linh giải thích rằng mình vừa mới bị giãn dây chằng nên phải mặc như thế mới cử động được, nhưng tiền thì vẫn bị trừ bởi những lý do vô lý của cô phụ huynh thuộc nhóm máu “rán sành ra mỡ”. Lúc ấy mình mới học năm thứ nhất, Linh thì lớp 11, chả đứa nào có kinh nghiệm đối phó với cái kiểu này cả. Điều an ủi duy nhất là tiền vẫn cầm trong tay và danh sách đòi nợ vẫn dài. Linh gạch chân phía dưới dấu đỏ, nghĩa là không có nhà, gần chục đứa mà có đến 5 cái tên gạch dấu đỏ rồi.
- Tiếp theo là đến nhà em Tuấn tèo nào. Ôi, cứ tưởng cuối tháng sung sướng mà lại chán như thế này. – Linh thở dài.
- Hình như các bà mẹ biết hôm nay là cuối tháng em sẽ đến tìm nên rủ nhau trốn hết rồi. Nếu mà chưa trốn kịp thì cũng giả vờ lăn ra ốm hết.
Linh quắc mắt lườm nhưng mình lại đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Linh cười bảo “Nhìn cái gì...