Chúng tìm thấy hộp thuốc cứu thương, và một ít vò sỏ, vỏ ốc do Thư Phàm nhặt về để làm cảnh. Chúng điên tiết đá sập chiếc lều, hò hét nhau mau tỏa ra xung quanh, truy tìm hình bóng Thư Phàm và Trác Phi Dương.
Khi biết Trác Phi Dương và Thư Phàm chưa chết, chúng tức giậc cực điểm đã dùng lửa, hỏa thiêu chiếc lều mà chúng đá và giẵm gãy nát lúc nãy.
Gần mười người đàn ông chia thành ba nhóm đi theo ba hướng khác nhau. Chúng quyết tâm phải giết chết bằng được Thư Phàm và Trác Phi Dương.
Bọn đàn ông bặm trợn, quanh năm sống lén lút, làm ăn phạm pháp, quen thuộc với cuộc sống rừng rú hơn Trác Phi Dương và Thư Phàm, nên chỉ bằng mấy dấu vết mà cả hai để lại, chúng dễ dàng lần ra được manh mối.
Thân ảnh của bọn chúng chạy vun vút, bám theo Trác Phi Dương và Thư Phàm sát gót.
Thư Phàm là một cô gái chân yếu tay mềm, chưa bao giờ phải trải qu
a cuộc sống khổ cực, cũng chưa từng phải sống trong rừng, nên không thể so sánh với bọn đàn ông hung dữ và độc ác hơn ma quỷ kia.
Trác Phi Dương tuy đã từng đi săn và trải qua cuộc sống ở trong rừng, nhưng hiện giờ hắn đang bị thương, sức khỏe yếu kém, trong tay không có súng ống, không có vũ khí phòng thân, hơn nữa còn phải dắt theo một cô gái. Nếu một mình hắn, thì may ra còn có cơ hội chạy thoát thân, hay tìm cách lật ngược tình thế. Nhưng với tình hình hiện tại, thì xem ra lành ít dữ nhiều. Thư Phàm và Trác Phi Dương, chạy mỗi lúc một xa, càng chạy càng đi sâu vào trong rừng. Mặt trời trên cao đã dần tắt, ánh sáng màu vàng vọt không thể chiếu xuyên qua những tầng lá dày trong khu rừng. Mặt đất trơn trượt, Thư Phàm và Trác Phi Dương bước thấp bước cao, đã mấy lần Thư Phàm xuýt ngã nhà xuống đất. Nếu không có Trác Phi Dương đỡ, Thư Phàm đã ngã bầm dập không biết bao nhiêu lần.
Thân váy đã rách lỗ chỗ nhiều chỗ, mái tóc tơ mềm mượt màu đen bị gió thổi tung về đằng sau, trên đỉnh đầu dính nhiều lá cây rừng.
Quần áo trên người Trác Phi Dương cũng không khá hơn Thư Phàm bao nhiêu. Chiếc áo thun màu trắng đã bị gai cào rách, chiếc quần màu xám đen dính bùn đất.
Nhìn Thư Phàm và Trác Phi Dương lúc này trông rất chật vật và khổ sở. Họ là hai kẻ chạy loạn, đang cố chạy trốn để giữ lấy mạng sống của mình. Con đường phía trước mờ mịt, không đủ ánh sáng. Tất cả họ đều dựa theo bản năng của mình để chạy.
Chạy và chạy, không biết thời gian đã qua bao lâu. Đến lúc mệt không kịp thở, không thể chạy nổi nữa, Thư Phàm loạng choạng xuýt ngã, nói không ra hơi: “Trác…Trác Phi Dương! Tôi mệt lắm rồi, tôi không chạy nổi nửa đâu.”
Đang chạy, Trác Phi Dương dừng lại, quay sang nhìn Thư Phàm: “Cô thấy trong người thế nào?”
“Tôi sắp chết rồi.” Thư Phàm bực bội nói: “Anh không thấy tôi chạy không kịp thở hay sao?”
Trác Phi Dương đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Tuy rằng tạm thời bọn người xấu kia chưa đuổi kịp hai người, nhưng sẽ rất nhanh thôi, bọn chúng sẽ đuổi đến nơi.
“Đi thôi!” Trác Phi Dương dù muốn để cho Thư Phàm nghỉ ngơi lấy sức, nhưng vì sự an toàn của hai người, hắn đành phải dìu Thư Phàm đi.
Thư Phàm mệt mỏi, hơi thở đứt quãng, run rẩy bước theo Trác Phi Dương. Con chim hải âu bay về đậu trên vai Thư Phàm. Từ lúc Thư Phàm và Trác Phi Dương chạy sâu vào rừng, con chim hải âu khôn ngoan đã không còn kêu lên bất cứ một tiếng nào nữa. Nó sợ sẽ báo động cho gần mười tên đàn ông bặm trợn và hung dữ kia biết.
Trác Phi Dương nắm chặt tay Thư Phàm dắt đi. Cả hai đã chạy được một đoạn đường khá xa. Ở giữa rừng sâu, hai người đều không biết mình đang ở đâu. Nói một cách chính xác, cả hai đang bị lạc đường.
Tối nay, họ không chỉ đối mặt với thú dữ ăn thịt người trong rừng, họ còn phải tìm cách lẩn trốn bọn sát thủ đang đuổi theo từ phía sau. Chưa có lúc nào, Thư Phàm lại thấy sợ hãi và hoảng loạn như thế. Cũng may, bên cạnh Thư Phàm còn có Trác Phi Dương. Nếu không, một cô gái chân yếu tay mềm như Thư Phàm thì làm được gì.
“Tôi khát nước!” Thư Phàm liếm môi, mắt dáo dác nhìn xung quanh, cố tìm kiếm một dòng suối.
Trác Phi Dương thương xót nhìn Thư Phàm. Trong ánh sáng mờ nhạt của khu rừng, đôi mắt hắn sáng rực như ánh lửa trong đêm đông, dung hòa những nỗi sợ mà Thư Phàm phải chịu đựng.
“Tôi đưa cô đi tìm một dòng suối nào đó.” Siết tay Thư Phàm, Trác Phi Dương vừa đi vừa lắng tai nghe.
Con chim hải âu nghe hiểu Thư Phàm đang nói gì, nó lập tức cất cánh bay đi.
Thư Phàm chỉ tay theo hướng bay của con chim hải âu: “Chúng ta cứ đi theo nó. Tôi tin rằng nó đang định hướng cho chúng ta đi.”
Trác Phi Dương quẹt mồ hôi trên trán, mỉm cười bảo Thư Phàm: “Con chim hải âu của cô rất thông minh.”
Thư Phàm cười, tự hào khoe con chim hải âu của mình: “Điều này là tất nhiên. Nếu không nhờ nó, có lẽ cả hai chúng ta đều làm mồi cho cá rồi.”
Trác Phi Dương gật đầu, đáp: “Cô nói đúng. Hai chúng ta đều phải cảm tạ công ơn cứu mạng của nó.”
Thư Phàm mặc dù vẫn còn rất sợ hãi, nhưng nói chuyện phiếm với Trác Phi Dương về con chim hải âu, khiến tinh thần của Thư Phàm bớt căng thẳng và bớt hỗn loạn hơn.
Con chim hải âu dẫn cả hai hết đi theo hướng đông, lại đi theo hướng tây. Cả hai không xác định được phương hướng, nên chỉ còn biết đi theo sự chỉ dẫn của con chim hải âu. Trong lòng hai người tin tưởng, con chim hải âu đang dẫn họ đến nguồn nước. Nếu ngay cả con chim hải âu cũng mù phương hướng, hai người sẽ chết vì khát trước khi bọn người xấu kia thực sự tặng cho mỗi người mấy phát đạn vào người.
Đi mất gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng đến được một dòng suối nhỏ.
Đã có nước suối để uống, Thư Phàm buông tay Trác Phi Dương, chân chạy nhanh lại gần dòng suối. Đá gần bờ suối mọc rêu xanh rì, Thư Phàm do hấp tấp đã ngã lộn nhào xuống nước.
Trác Phi Dương hoảng sợ, vội phi thân đến. Ban đầu, mới ngã xuống Thư Phàm rất sợ, nhưng dòng suối này chỉ đứng đến ngang thắt lưng, hoàn toàn không có chuyện sẽ bị chết đuối, nên thay vì giãy dụa như lúc đầu, Thư Phàm lại cười như nắc nẻ, té nước làm ướt hết bộ quần áo mặc trên người Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương thở hắt ra một hơi, vừa mỉm cười vừa lắc đầu chịu thua tính cách có một không hai của Thư Phàm. Cũng may đây chỉ là một dòng suối nhỏ, nước chảy róc rách, không có xoáy nước khổng lồ như những dòng suối khác. Nếu không, Trác Phi Dương không dám tưởng tượng ra hậu quả nữa.
Thư Phàm và Trác Phi Dương tắm rửa sơ qua. Cả hai đã chạy gần cả một ngày rồi. Vừa đói vừa mệt, mồ hôi và bụi bẩn bám đầy người, họ cần phải tắm rửa và nghỉ ngơi.
Con suối tuy hơi nông nhưng cũng có rất nhiều tôm cá. Vừa có nước để tắm rửa, vừa kiếm được thức ăn, Trác Phi Dương và Thư Phàm đều vui vẻ bắt cá.
Lúc cả hai rời khỏi suối, cũng đã xâm xẩm tối. Sợ rằng đêm nay, nếu ngủ ở dưới đất, sẽ bị côn trùng, rắn rết, và thú dữ hại, Trác Phi Dương và Thư Phàm vừa cố kiếm tìm một hang động để ngủ qua đêm, vừa tiện tay kiếm củi trên đường đi.
Con chim hải âu lại thực hiện nghĩa vụ đi thăm dò đường đi của mình. Một lúc sau, nó bay về đậu trên vai Thư Phàm.
Thư Phàm vuốt nhẹ vào đầu nó: “Em đã tìm được hang động chưa?”
Con chim hải âu miệng kêu “gừ gừ” , đầu cọ nhẹ vào lòng bày tay Thư Phàm.
Thư Phàm mỉm cười: “Em đã tìm được rồi, đúng không?”
Con chim hải âu cất cánh bay đi.
Trác Phi Dương nhìn cảnh Thư Phàm và con chim hải âu trò chuyện với nhau đến ngây ngẩn cả người. Hắn đã từng xem diễn xiếc, nhưng chưa thấy một con chim hải âu sống ở một nơi hoang dã, chỉ sau khi được Thư Phàm cứu mạng, đã đối xử thân thiết, và có thể hiểu được những gì mà Thư Phàm nói như con chim hải âu này.
Trác Phi Dương trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Nếu không được con chim hải âu giúp sức, hai người đã không thuận lợi thoát được nhiều hiểm cảnh như thế.
Đến một khu đất lưa thưa cây rừng, nhờ ánh trăng soi tỏ, Thư Phàm và Trác Phi Dương có thể nhìn lờ mờ đường đi dưới đất. Ban đêm khu rừng âm u, thật đáng sợ. Cây rừng vươn ra những nhánh cây trông xù xì, tạo nên những hình thù kì quái. Thư Phàm đi sát vào người Trác Phi Dương, mắt kinh hoàng nhìn xung quanh. Mỗi lúc nghe một âm thanh lạ, như tiếng sói tru, tiếng cành cây gãy, trái tim nhỏ bé của Thư Phàm đều nhảy lên bần bật, lồng ngực gần như nổ tung, tất cả các giác quan trong cơ thể đều làm việc hết công suất.
Đi, đi mãi, đi theo hình bóng lờ mờ của con chim hải âu phía trước, hình dạng một cửa hang động bằng đá hiện trong tầm mắt của hai người.
Thư Phàm rất muốn buông tay Trác Phi Dương và xông lên phía trước, giống như lúc tìm thấy dòng suối nhỏ, nhưng đã nhận được nhiều bài học quý giá, hơn nữa lúc này Thư Phàm quá mệt mỏi, Thư Phàm ngoan ngoãn đi cùng Trác Phi Dương tiến lên phía trước.
Hang đá ẩm thấp, tối tăm, rất có thể có thú dữ sống như gấu, hay những con thú dữ ăn thịt khác…Để đảm bảo an toàn, Trác Phi Dương dặn dò Thư Phàm: “Cô đứng ở đây, để tôi vào thám thính trước.”
Thư Phàm lắc đầu, phản đối: “Không được! Nếu muốn vào, thì cả hai chúng ta cùng vào.”
Trác Phi Dương bất dắc dĩ nói: “Một mình tôi vào sẽ an toàn hơn. Nếu chẳng may trong hang động có gấu, tôi sẽ nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài. Còn nếu mang theo cô đi cùng, tôi làm sao có thể bảo vệ an toàn cho cô.”
Thư Phàm nghe Trác Phi Dương nói có lý, nhưng Thư Phàm vẫn không muốn để một mình Trác Phi Dương đi vào thám thính hang đá.
“Nghe lời tôi đi!” Trác Phi Dương vỗ nhẹ vào vai Thư Phàm, mỉm cười trấn an Thư Phàm: “Tôi sẽ nhanh chóng ra thôi.”
Để con chim hải âu canh chừng Thư Phàm, cầm một cây gậy khá dài, dùng đá đánh lửa, châm cho đầu cây gỗ bùng cháy, Trác Phi Dương thận trọng bước vào trong hang đá. Thư Phàm hồi hộp dõi theo hình bóng cao cao của Trác Phi Dương đi dần vào trong lòng miệng hang đá. Thư Phàm rất sợ Trác Phi Dương xảy ra chuyện gì. Nếu hắn bị thú dữ tấn công, và không còn trở ra nữa, Thư Phàm sẽ mất một người bạn đồng hành, sẽ mất đi người luôn chiếu cố và quan tâm đến mình. Bỗng dưng, Thư Phàm thấy lòng mình thật trống vắng và cô đơn.
Đứng đợi một lúc, không còn chịu đựng hơn được nữa, Thư Phàm hít một hơi thật sâu, dùng đá đánh lửa, châm vào khúc củi gỗ, bước nhanh theo Trác Phi Dương.
Trác Phi Dương đi sâu vào trong hang đá, vừa đi vừa cảnh giác, xem chừng xung quanh, tai chăm chú lắng nghe mọi âm thanh dù là nhỏ nhất, mắt căng ra cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối. Lòng Trác Phi Dương nóng như lửa đốt, hắn rất muốn nhanh chóng khám phá xong lòng miệng hang đá, để ra bên ngoài tìm Thư Phàm, hắn không muốn Thư Phàm đứng đợi một mình trước cửa hang. Nếu không phải do tình huống bắt buộc, hắn tuyệt không muốn để Thư Phàm rời xa khỏi tầm mắt của mình.
Thư Phàm bám theo hình bóng của Trác Phi Dương. Càng đi Thư Phàm càng đi sâu vào trong hang đá. Trác Phi Dương nghe thấy tiếng kêu quen thuộc của con chim hải âu rất gần mình, theo phản xạ hắn quay lại. Bỗng dưng, hắn có linh cảm không hay, hắn tưởng Thư Phàm đã gặp phải chuyện gì đó bất trắc nên con chim hải âu mới bay vào đây cầu cứu hắn. Nhưng khi nhìn thấy ánh lửa bập bùng và hình bóng Thư Phàm nằm gọn trong đáy m
ắt, tâm trạng hoảng loạn và căng thẳng của Trác Phi Dương thả lỏng dần dần, đồng thời hắn thấy tức giận. Tại sao Thư Phàm không chịu ngoan ngoãn đứng đợi hắn ở bên ngoài, lại theo hắn đi vào trong này làm gì? Nếu chẳng may trong hang đá thật sự có gấu, thì biết phải làm sao?
“Thư Phàm!” Trác Phi Dương bực bội, cao giọng quát nhỏ: “Tại sao cô lại vào đây? Tôi đã dặn dò cô đứng đợi ở bên ngoài rồi kia mà?”
Thấy Trác Phi Dương vẫn bình yên vô sự, Thư Phàm vỗ vỗ ngực, mỉm cười thật tươi, quan tâm hỏi hắn: “Anh không sao chứ? Có phát hiện nguy hiểm gì không?”
Nhìn nụ cười và ánh mắt dịu dàng, nghe giọng nói hỏi han quan tâm của Thư Phàm, cơn giận trong Trác Phi Dương xẹp xuống như quả bóng xì hơi: “Không có. Tôi vẫn chưa phát hiện được gì.”
“Tốt quá!” Thư Phàm tiến lại gần Trác Phi Dương, tự nhiên nắm lấy tay hắn. Sương đêm xuống, Thư Phàm có chút lạnh.
Trác Phi Dương cảm nhấn được sự sợ hãi qua bàn tay lạnh giá và hơi run rẩy của Thư Phàm. Siết nhẹ tay Thư Phàm, Trác Phi Dương mỉm cười: “Đừng lo! Tôi nghĩ trong này chắc không có gấu đâu. Tôi đã đi được gần đến cuối hang đá rồi, mà vẫn chưa thấy bóng dáng một con gấu nào cả.”
Thư Phàm mỉm cười, gật đầu, cùng Trác Phi Dương đi sâu vào trong hang đá.
Đúng như những gì mà Trác Phi Dương đã dự đoán, trong hang đá không hề có gấu, vả lại hang đá cũng không sâu lắm, chỉ có một đường đi duy nhất, không hề có ngóc ngách.
Để tránh bị bọn sát thủ phát hiện ra mình, cả hai nhóm lửa giữa lòng hang đá. Thư Phàm giúp Trác Phi Dương xiên cá vào que củi tươi đã bẻ trên đường đi. Công việc nướng cá, Thư Phàm giao cho Trác Phi Dương. Khi mùi thơm của cá bay vào mũi, Thư Phàm xoa xoa chiếc bụng đã đói meo, đang kêu gào đòi ăn.
Trác Phi Dương cẩn thận đưa cho Thư Phàm một xiên cá nướng vàng ươm. Thư Phàm hoan hỉ đón lấy, bất chấp vẫn còn nóng, vội cắn ngay một miếng vào thân cá. Vì ăn hấp tấp, lưỡi Thư Phàm bỏng rãy, tuy nhiên Thư Phàm không chịu nhả miếng cá vàng ươm, thơm nức trong miệng ra, mà cố nuốt trôi xuống cổ họng. Thư Phàm hà hơi, liên tục phẩy tay gần miệng cho bớt nóng.
Trác Phi Dương phì buồn cười, dùng chiếc lá múc cho Thư Phàm một ít nước đựng trong chiếc túi da. Sau khi uống ít nước do Trác Phi Dương đưa, Thư Phàm thấy bớt nóng hơn, tiếp tục cúi đầu ăn nốt con cá nướng được xiên vào que củi tươi.
Trác Phi Dương chăm chỉ nướng xong năm xiên cá, lúc này hắn mới ngừng tay và ăn một con cá nướng. Trong khi đó, Thư Phàm đã chuyển sang ăn con cá thứ hai, vừa ăn Thư Phàm vừa bón cho con chim hải âu ăn cùng. Từ lúc sống trên đảo hoang cùng Trác Phi Dương và Thư Phàm, con chim hải âu đã làm quen với thức ăn được nướng chín.
Thư Phàm tuy phàm ăn, nhưng lại ăn rất ít. Chỉ ăn được hai con cá, Thư Phàm đã no bụng không còn muốn ăn nữa. Một mình con chim hải âu, ăn hết hơn một con cá. Trác Phi Dương ăn hết hai con cá.
Ăn uống no say, con chim hải âu bay ra ngoài cửa hang, đứng cảnh giới, Thư Phàm và Trác Phi Dương đốt một đống củi khá to, cả hai ngồi xung quanh đống lửa, cùng sưởi ấm và nói chuyện phiếm.
Thư Phàm vẫn còn thắc mắc, muốn biết nguyên nhân vì sao Trác Phi Dương lại cho người bắt cóc và giam giữ mình. Nhân cơ hội chỉ có hai người, không có việc gì
để làm, hơn nữa vẫn còn chưa thấy buồn ngủ, Thư Phàm lại hỏi Trác Phi Dương: “Anh vẫn không thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao anh bắt cóc tôi được sao?”
Trác Phi Dương luồn tay vào tóc, mắt nhìn Thư Phàm: “Tôi biết tôi cho người bắt cô là không đúng. Chuyện này cũng chỉ là do bất đắc dĩ, tôi trong một phút nông nổi đã nghĩ ra cách này để trừng phạt Hoàng Tuấn Kiệt. Nhưng hiện giờ, tôi thấy hối hận rồi. Khi nào thoát ra khỏi đây, tôi sẽ cho người đưa cô về với Hoàng Tuấn Kiệt.”
Thư Phàm tự dưng thấy tức giận ngút trời, cao giọng mắng Trác Phi Dương: “Anh cho tôi là ai, là một món hàng hóa hay sao, mà anh có thể, thích thì bắt tôi đi, còn không thích thì mang trả tôi về?”
“Tôi xin lỗi.” Trác Phi Dương bối rối nói, ngữ khí có vẻ trầm trọng.
Thư Phàm bĩu môi: “Anh chỉ đơn giản nói một câu xin lỗi là xong hả? Ít nhất anh phải bồi thường danh dự cho tôi, chưa hết anh phải trả lại công đạo cho tôi, trong mấy ngày tôi bị anh bắt nhốt và cầm tù.” Thư Phàm thao thao bất tuyệt, dơ cao nắm đấm: “Còn nữa, anh cũng phải bồi thường mạng sống xuýt chút nữa là bị mất của tôi. Hừ! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho anh. Tôi nhất định sẽ kiện anh ra tòa, sẽ…sẽ…” Bí lí Thư Phàm cũng chẳng biết mình sẽ làm gì hắn nữa.
Trác Phi Dương bật cười: “Được rồi. Cô không cần phải cuống lên. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, trả toàn bộ phí tổn cho cô. Cô muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm thứ đó.”
“Vậy anh nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao, anh lại cho người bắt cóc và nhốt tôi đi.” Thư Phàm hạ giọng, chắp hai tay năn nỉ Trác Phi Dương.
“Điều này quan trọng với cô lắm sao?” Trác Phi Dương lắc đầu cười khổ. Xem ra ngày nào mà hắn vẫn còn chưa nói cho Thư Phàm biết, Thư Phàm nhất định sẽ không để cho hắn yên.
“Tất nhiên là quan trọng rồi.” Thư Phàm hùng hổ trả lời: “Tôi phải biết nguyên nhân vì sao mình bị bắt cóc và giam giữ một cách oan uông chứ? Nếu phải là anh, anh cũng sẽ tò mò muốn biết như tôi thôi.”
Trác Phi Dương nhìn Thư Phàm, mỉm cười khoe hai lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa của mình. Đối với Thư Phàm, Trác Phi Dương hắn chỉ có dung túng và nuông chiều, chưa bao giờ có ý nghĩ là sẽ gây bất cứ thương tổn gì đến Thư Phàm.
“Nói đi! Nói đi mà!” Thư Phàm ngồi xổm, nhảy cóc sang bên cạnh Trác Phi Dương, cơ thể gần như dán sát vào người hắn.
Trác Phi Dương giật mình, nhịp đập trong trái tim nhảy loạn. Vẫn biết rằng, Thư Phàm là một cô gái hào sảng, không để ý đến hành động vô tư của mình có thể khiến cho người khác hiểu lầm, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút chờ mong, vẫn có một chút hy vọng rằng đây là sự thật.
“Nói đi! Nói đi! Tôi xin anh đấy!” Thư Phàm dựa đầu vào vai Trác Phi Dương, che miệng ngáp ngủ.
Trác Phi Dương ngây ngẩn nhìn Thư Phàm, hắn để cho Thư Phàm tùy tiện dựa vào vai hắn, mắt mơ màng sắp đi vào giấc ngủ.
Một lát sau, Thư Phàm nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn. Đống củi lửa bập bùng, kêu lách cách, những hòn than nhỏ bay lập lòe theo gió. Trác Phi Dương ngồi im, thân hình cứng ngắc. Hơi thở nữ tính, thơm mùi hương hoa nhài bay vào mũi Trác Phi Dương.
Bên ngoài cửa hang gió lạnh gào rít, con chim hải âu mắt đen láy nhìn xuyên vào bóng đêm dày vô tận.
Chap 32:
Tám giờ sáng, Trợ lý Tân ăn mặc chỉnh tề, đứng trước mặt Vũ Gia Minh, báo cáo cho hắn nghe thông tin mà mình đã thu thập được trong một ngày vừa qua.
Vũ Gia Minh mặc dù đã nôn nóng đến cực điểm, nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ được dáng vẻ bình tĩnh và lãnh đạm.
“Nói đi!” Hắn lạnh lùng ra lệnh, ngữ khí nhàn nhạt.
“Vâng, thưa cậu chủ.” Trợ lý Tân chỉnh lại gọng kính, lấy khăn tay lau mồ hôi trán, hắng giọng nói.
“Hơn một ngày vừa qua, tôi đã phái tất cả hơn bốn...