* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Truyện Bạn Trai Xấu Xa Full Chap

phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ít nhất ba ngày, rồi hãy tính đến chuyện tự mình đi tìm cô Thư Phàm.”
“Không được!” Hoàng Tuấn Kiệt nghe ông Hoàng nói, chẳng khác coi hắn là một phế nhân. Hắn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, sao có thể để cho một vài vết thương làm nhụt đi ý chí của nam nhi.
Ông Hoàng khôn khéo lựa lời khuyên nhủ hắn: “Nghe lời tôi, cậu chủ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi. Việc tìm kiếm cô Thư Phàm, tôi đã cử người đi điều tra hết cả rồi. Tuy rằng vẫn chưa phát hiện được cô Thư Phàm đang ở đâu, nhưng hiện giờ tính mạng của cô ấy không có gì nguy hiểm.”
Hoàng Tuấn Kiệt nghi ngờ, hỏi ông Hoàng: “Tại sao ông có thể khẳng định là tính mạng của Thư Phàm không có gì nguy hiểm?”
“Tôi đã cho người điều tra hết tất cả các hang cùng ngõ hẻm của thành phố Lạn Đầu, nhưng không phát hiện bất cứ vụ giết người nào, hơn nữa hai tài xế xe tắc xi ngồi đợi khách trước cổng sân bay khẳng định là có trông thấy cô Thư Phàm đi ra cổng và đi trên vỉa hè gần sân bay. Từ những thông tin mà tôi nhận được, tôi khẳng định, cô Thư Phàm đã bị ai đó bắt đi, nhằm mục đích gây khó dễ cho cậu chủ.”
Hoàng Tuấn Kiệt nhìn vào mắt ông Hoàng, sau khi phát hiện ông Hoàng không nói dối, lúc này Hoàng Tuấn Kiệt mới thở ra một hơi thật dài: “Nếu cô ấy không có mệnh hệ gì, tôi rất mừng. Dù mục đích của kẻ bắt cóc bí ẩn kia, nhằm vào tôi hay bố tôi, tôi tuyệt đối cũng không tha cho kẻ đó.” Hoàng Tuấn Kiệt nghiến răng ken két, mắt lộ vẻ sát khí. Khuôn mặt nhợt nhạt, hòa cùng màu mắt bừng lên những đốm lửa nhỏ, hệt một dòng sông băng đang bị mặt trời thiêu đốt.
Ông Hoàng lặng im không nói gì, mắt chăm chú quan sát sắc thái biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Tuấn Kiệt. Ông nhận ra Hoàng Tuấn
Kiệt có nhiều nét tương đồng giống ông Gia Huy, không chỉ về ngoại hình, mà còn cả về tính cách, chỉ khác một điều Hoàng Tuấn Kiệt không có tính cách lăng nhăng và đa tính giống ông Gia Huy.
Gần tám giờ sáng, Thư Phàm mới dậy. Việc đầu tiên mà Thư Phàm làm là thay băng, bôi thuốc cho con chim hải âu, sau đó nghĩ cách ra khỏi đây. Thư Phàm luôn tin rằng dù có xảy ra chuyện gì thì ngày mai mặt trời cũng lên, nên chỉ cần sống tốt và nghỉ ngơi đầy đủ là được rồi. Nhờ tinh thần sống lạc quan, dù có bị bắt nhốt, Thư Phàm cũng tìm ra được nhiều thứ để giải trí.
Bàn ghế trong phòng, đã bị Thư Phàm đập gần tan nát vào chiều hôm qua. Sáng nay khi Thư Phàm thức dậy, ông Phúc đã thay bằng một bộ bàn ghế hoàn toàn mới.
Thư Phàm liếc mắt nhìn, xoa cằm, cười cười với ông Phúc, ngụ ý nói thầm rằng khi nào tôi còn bị nhốt ở đây, ngày đó tôi sẽ đập hết tất cả mọi thứ ở đây.
Ông Phúc cười cười, không đáp.
Nhìn Thư Phàm và ông Phúc giống hệt hai đối thủ đang giương cung bạt kiếm trong vô hình.
“Cháu đói bụng, cháu muốn ăn cơm.” Bôi thuốc và thay băng cho con chim hải âu xong, Thư Phàm xoa bụng, tự cho mình cái quyền hò sai ông Phúc như một bà chủ.
Ông Phúc chỉ mỉm cười, không trách mắng Thư Phàm đã biến mình thành người hầu. Cả đời ông chỉ coi người đàn ông lạ mặt kia là ông chủ, nhưng hôm nay vì nhiệm vụ được giao, ông tự nguyện biến thành người hầu của Thư Phàm.
“Cô Thư Phàm! Phiền cô chờ một chút, tôi xuống bếp mang thức ăn lên cho cô.” Ông Phúc hơi khom người, tay mở cửa, bước ra ngoài.
Hơn bảy giờ sáng, Thư Phàm nghe được tiếng phành phạch của máy bay cá nhân. Thư Phàm khẳng định người đàn ông lạ mặt kia đã ra khỏi lâu đài. Khóe môi Thư Phàm nhếch lên, hai tay xoa vào nhau, mặt tươi như hoa nở. “Dù thế nào, mình cũng phải tìm cách ra khỏi đây. Mình là một công dân tự do, là người được pháp luật bảo vệ. Tuy rằng đang sống trên một đất nước xa lạ, nhưng đã là con người ai cũng có quyền bình đẳng như nhau. Hừ! Anh ta tưởng mình là ai, mà tự cho mình cái quyền bắt nhốt người khác.”
Thư Phàm đặt con chim hải âu nằm trên ổ chăn. Tay xoa nhẹ vào đầu nó, mắt âu yếm nhìn, Thư Phàm nói thầm: “Em cảnh giác hộ chị một chút nhé! Có bất cứ động tĩnh gì thì lên tiếng cảnh báo cho chị.” Thư Phàm dặn dò con chim hải âu, như thể nó là một con chó cảnh sát đã trải qua huấn luyện.
Con chim hải âu, không biết có hiểu được những gì mà Thư Phàm nói không, nó “gừ gừ” hai tiếng trong cổ họng, mắt lim dim, ra vẻ thân thiết với Thư Phàm.
Thư Phàm sửng sốt, mắt trợn tròn nhìn con chim hải âu. Một lát sau, Thư Phàm hoa chân múa tay, phá ra cười thật to: “Ha ha ha! Em hiểu những gì mà chị đang nói đúng không?”
Lúc ông Phúc mở cửa bước vào phòng, ông chứng kiến chính là cảnh này. Miệng ông co giật, khuôn mặt già nua hiện lên mấy nếp nhăn dưới đuôi mắt vì cười.
“Cô Phàm! Thức ăn của cô đây!” Ông Phúc dùng chân đóng cánh cửa, cẩn thân bưng một mâm thức ăn làm bằng bạc sáng bóng đến gần chiếc bàn gỗ đặt giữa phòng.
Thư Phàm đang cao hứng, tâm trạng vui vẻ, nên không còn cáu bẳn với ông Phúc nữa.
Tự kéo ghế, Thư Phàm ngồi xuống: “Oa! Thức ăn thơm ngon quá!” Thư Phàm sung sướng hít một hơi thật dài, khuôn mặt còn hồng và tươi hơn cả mặt trời vào buổi sáng.
Ông Phúc thấy khuôn mặt và nụ cười của Thư Phàm thật chói sáng, chói sáng đến nỗi mắt ông nheo lại, nụ cười trên môi ông càng lúc càng sâu.
Thư Phàm kéo ông Phúc ngồi xuống, vồn vã mời: “Chú ngồi xuống đi, ngồi xuống đi. Cùng ăn cơm sáng với cháu nào. Cháu không muốn ăn cơm sáng một mình.”
Ông Phúc bất ngờ trước cử chỉ và hành động nhiệt tình của Thư Phàm. Tuy rằng chỉ vừa mới làm quen với Thư Phàm trong vòng một ngày và một đêm, nhưng ông phần nào đã hiểu được tính cách hào sảng giống con trai của Thư Phàm.
“Không! Không! Cô ăn đi! Tôi đã ăn rồi.”Ông Phúc vội nhổm dậy, ông không dám ngồi ăn cùng Thư Phàm. Kể từ lúc trở thành quản gia của ông chủ, ông luôn tuân thủ đúng thân phận chủ tớ, điều này đã ăn sâu vào máu, mặc dù Thư Phàm không phải là bà chủ của ông, nhưng dù sao Thư Phàm cũng là khách của ông chủ.
Thư Phàm cau mày: “Ông không thích ăn cơm sáng cùng với cháu?”
“Không, không phải, tuyệt đối không phải.” Ông Phúc gấp gáp giải thích: “Tôi thật sự đã ăn no rồi.”
Thấy ông Phúc luống cuống đến độ, ăn nói gấp gáp, vã mồ hôi, Thư Phàm mỉm cười, tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay ông Phúc: “Nếu chú đã ăn rồi thì thôi. Cháu không ép chú nữa.”
Ông Phúc thở ra một hơi nhẹ nhõm, nụ cười trên môi ông cứng đờ.
Thư Phàm đưa cho ông Phúc một cốc nước lọc: “Chắc chú cũng đã khát nước rồi. Chú uống nước đi.”
Ông Phúc đón lấy cốc nước trên tay Thư Phàm, Thư Phàm mỉm cười, gãi mũi nhìn ông Phúc.
Tay ông Phúc đượm mồ hôi, cốc nước không nặng đến mấy gam, nhưng ông lại tưởng mình đang cầm một cái búa tạ nặng hơn 10 kí.
“Kìa chú! Sao chú không uống nước đi, hay là chú không khát?” Thư Phàm dò hỏi, tay định lấy lại cốc nước trên tay ông quản gia.
Ông Phúc sực tỉnh, lấy lại tinh thần, để miệng cốc nước trên môi, rồi uống ực một hơi hết tất cả số nước trong ly.
Thư Phàm mỉm cười, nheo mắt nhìn ông Phúc, tay liên tục xoa cằm và gãi mũi.
“…” Ông quản gia khó hiểu nhìn Thư Phàm, không hiểu vì lý do gì Thư Phàm không chịu ăn sáng đi, mà cứ nhìn mình mãi.
Tiếng tích tắc phát ra từ chuông đồng hồ chỉ đúng con số năm, ông Phúc thần trí mơ màng, mí mắt nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến như thác lũ: “Cô…” Ông chỉ kịp kêu lên một tiếng, tay chỉ vào mặt Thư Phàm, lảo đảo lùi ra sau mấy bước.
Thư Phàm cười cười, ngồi trên ghế quan sát quá trình ông Phúc bị ngấm thuốc mê.
“Phịch!” Ông Phúc ngã ngửa lên giường, đầu ngoẹo sang một bên. “Khò! Khò!” Tiếng gáy vang lên, ông Phúc chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Thư Phàm đứng dậy, thận trọng bước lại gần giường. Sau khi xác minh được là ông Phúc đã ngủ say như chết, lúc này tâm trạng căng thẳng của Thư Phàm mới từ từ thả lỏng.
Chỉnh lại tư thế cho ông Phúc nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn đắp ngang người ông Phúc, Thư Phàm mỉm cười, nói: “Cháu xin lỗi khi phải dùng cách lén lút này. Nhưng không còn cách nào khác, cháu không thể bị nhốt ở đây cả đời được. Mong chú thông cảm cho cháu.”
Không còn trở ngại nữa, Thư Phàm vui sướng đến mức nhảy cẩng lên, múa may chạy lung tung khắp căn phòng, miệng hú lên: “Hura! Mình sắp thoát ra khỏi đây rồi!”, kèm theo một tiếng hét vừa dài vừa chói tai: “A…a…a…!”
Ngồi trong văn phòng làm việc, người đàn ông lạ mặt thích thú theo dõi từng hành động của Thư Phàm. Bắt nhốt Thư Phàm đã được vạch ra từ lâu, chỉ chờ cơ hội là ra tay. Ban đầu, người đàn ông lạ mặt cho rằng Thư Phàm cũng giống như những cô gái liễu yếu đào tơ khác, khi bị bắt nhốt sẽ khóc lóc và sợ hãi cầu xin. Nhưng vượt ngoài mong đợi, Thư Phàm chẳng những không khóc, không run rẩy sợ hãi, mà ngược lại còn đập phá đồ đạc, biến căn phòng trên lầu lai của tòa lâu đài thành một bãi chiến trường, chưa hết người con gái này còn dám cả gan trêu tức và chọc giận hắn.
Thư Phàm không biết căn phòng đã bị gắn camera theo dõi, luôn tưởng rằng mình đã được hoàn toàn tự do làm những gì mà mình thích.
Sau một hồi chạy nhảy, mệt đến bở hơi tai, lúc này Thư Phàm mới tính nên làm gì tiếp theo.
Chạy ra ban công, quan sát từ phía, Thư Phàm nhận định không thể trực tiếp nhảy xuống vực sâu phía dưới. Dù rất muốn chạy trốn ra khỏi đây, nhưng Thư Phàm không muốn mình mất nửa cái mạng, lại càng không muốn đánh cược mạng sống của mình.
Chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong căn phòng, khuôn mặt rơi vào trầm tư, trông giống hệt một nhà hiền triết, trong đầu Thư Phàm lướt qua hàng loạt các giải pháp. Thư Phàm tính toán để ra khỏi đây chỉ có hai cách, một là mở cửa đi từ lầu hai xuống tầng trệt của tòa lâu đài, hai là trực tiếp đi từ ban công xuống vực sâu phía dưới.
Thư Phàm ước lượng, tòa lâu đài này có rất nhiều ngóc ngách, để mở cửa phải có chìa khóa, hơn nữa lại có quá nhiều phòng, một người không quen thuộc đường đi lối lại rất dễ bị lạc, nếu chẳng may bị xa vào hầm và bẫy thì sao? Nghĩ đến đây, Thư Phàm thấy rùng mình ớn lạnh. Vậy là chỉ còn cách thứ hai.
Độ cao từ lầu hai xuống mặt biển phía dưới dài hơn 200 mét, để xuống an toàn đòi hỏi phải có một sợi dây đủ dài và chắc khỏe. Mắt Thư Phàm chợt lóe sáng, một ý nghĩ táo bạo vừa xẹt qua, Thư Phàm ngay lập tức làm theo kế

hoạch đã định.
Người đàn ông lạ mặt ngả người ra sau ghế, mắt chăm chú nhìn vào màn hình vi tính. Khi biết Thư Phàm đang định làm gì, anh ta lập tức đứng dậy.
“Người con gái ngu ngốc này…” Người đàn ông lạ mặt lắc đầu thở dài, lạnh lùng gọi: “Tuấn Vũ!”
“Cạch!” Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một người đàn ông hơn 20 tuổi bước vào phòng: “Ông chủ!”
“Đưa tôi trở về đảo!” Đóng nắp máy tính Laptop, người đàn ông lạ mặt ra lệnh.
“Vâng.” Tuấn Vũ khom người, giữ cửa cho người đàn ông lạ mặt.
Một lát sau trên tòa cao ốc cao hơn 10 tầng, một chiếc máy bay cá nhân màu trắng bạc cất cánh bay lên bầu trời.
Buộc chặt đầu dây vải màu trắng vào song sắt trên ban công, Thư Phàm quăng sợi dây xuống dưới. Thư Phàm bấu chặt vào bờ tường, mắt nhìn xuống phía dưới. Nhìn sợi dây vải màu trắng đong đưa trong gió, Thư Phàm nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch. Mặc dù rất sợ hãi, nhưng không còn cách nào khác, để ra khỏi đây, Thư Phàm phải mạo hiểm.
Xốc gọn túi xách trên vai, Thư Phàm để cho hộp thuốc cứu thương tuột dần theo sợi dây vải màu trắng. Thư Phàm mang theo hộp thuốc phòng khi có việc cần dùng đến, hơn nữa con chim hải âu đang ngoan ngoãn nằm trong túi xách đang bị thương.
Hít vào rồi lại thở ra đến hơn 10 lần, nhắm mắt lại, mở bừng mắt nhìn ánh mặt trời chói chang, Thư Phàm gắng gượng nở một nụ cười, hai tay xoa vào nhau, tự an ủi bản thân: “Cố lên! Mày chẳng phải luôn muốn chạy trốn ra khỏi đây là gì? Bây giờ có cơ hội, mày không bỏ đi, còn đợi đến lúc nào nữa?” An ủi xong, Thư Phàm có thêm dũng khí để làm theo kế hoạch đã định.
Thử lại nút thắt xem có chặt không, Thư Phàm vuốt vuốt ngực, lau mồ hôi trán, quyết tâm dẹp bỏ hết nỗi sợ hãi trong lòng
sang một bên. Nắm lấy sợi dây vải màu trắng, chân chống vào tường, Thư Phàm bắt đầu thực hiện theo phương pháp đu dây của mấy chú bộ đội.
Chưa trèo xuống được một mét, Thư Phàm thở dốc, áo ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn dài từ má xuống cổ: “Hu hu hu! Không phải hôm nay là ngày chết của con đấy chứ?” Thư Phàm mày nhíu mặt nhăn, than vắn thở dài: “Nếu ông Trời bắt con phải chết trẻ thế này, thì làm ơn hãy để con chết ở quê nhà, con không muốn chết nơi đất khách quê người như thế này đâu.” Thư Phàm càng nói càng khoa trương, càng buồn cười.
Trèo a trèo a, Thư Phàm giống hệt một con gấu con đang cố bám lấy một cây trúc sắp gãy gốc. Tường đá trơn trượt, đôi chỗ đã mọc rêu. Thư Phàm khó nhọc cố gắng giữ thăng bằng, có nhiều lúc chân bị va đâp đau điếng vào tường đá, mỗi lúc như thế, những tiếng hét thất thanh và thảm thiết lại vang lên, khiến mấy con chim hải âu đang kiếm ăn gần bãi cát bay tán loạn.
Con chim hải âu nằm gọn trong túi xách của Thư Phàm, chỉ hé ra một cái đầu nho nhỏ, kêu “gừ gừ” trong miệng, mắt tròn vo nhìn bàn chân Thư Phàm trượt lên trượt xuống trên mặt bờ tường được xây bằng đá.
Thư Phàm mặc dù mệt đứt hơi và sợ chết khiếp nhưng vẫn cố nở ra một nụ cười xán lạn, thì thà thì thầm bảo con chim hải âu: “Em yên tâm, nhất định chị sẽ đưa hai chị em mình an toàn thoát ra khỏi đây.” Vừa mới dứt lời, con chim hải âu chưa kịp kêu “gừ gừ”, tiếng hét xé gió của Thư Phàm lại vang lên: “A…a…a…! Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Tiếng hét của Thư Phàm đặt biệt vang xa, vọng đến tận cuối khu rừng. Chim muông, thú lớn thú nhỏ sống trong rừng đều vểnh tai lên để nghe, chúng đang tưởng có một nữ Tazan sắp sửa đến sống cùng bọn chúng.
Tiếng cánh máy bay tư nhân kêu “phành phạch” trên cao. Thư Phàm khiếp sợ nhìn lên trên, khuôn mặt vừa trải qua một cơn chấn động tinh thần, đã sợ đến đứng tim, nay thêm hình ảnh xuất hiện như ma quỷ của người đàn ông lạ mặt, Thư Phàm không còn chống đỡ nổi nữa.
Bàn tay đượm mồ hôi không còn giữ chắc được sợi dây vải màu trắng, chân đu đưa trong không khí. Tất cả trọng lực của cơ thể đều dồn lên sợi dây vải, nút thắt buộc trên chấn song sắt nới lỏng từ từ, đang tuột dần.
“Thả dây xuống!” Người đàn ông lạ mắt nhìn Thư Phàm đang đong đưa giữa khoảng không, cơ thể va đập vào bức tường đá. Anh ta hốt hoảng quát Tuấn Vũ.
“Vâng, thưa ông chủ.” Tuấn Vũ vội thả dây bậc thang xuống phía dưới.
Không kịp suy nghĩ nhiều, người đàn ông lạ mặt nắm lấy dây bậc thang, cẩn thận trèo xuống từng bậc. Gió do cánh quạt máy bay và gió từ mặt biển thổi vào khiến chiếc thang đung đưa, máy may lắc lư không vững.
Thư Phàm bấu chặt lấy sợi dây vải màu trắng, cố gắng trườn lên trên, nhưng sợi dây giống như da rắn, chỉ cần Thư Phàm vừa trèo lên được một chút, lại tuột xuống nhiều hơn. Mối buộc càng lúc càng nới lỏng, sắp không còn chịu đựng được sức nặng cơ thể của Thư Phàm.
Nhảy xuống ban công, người đàn ông lạ mặt nắm lấy sợi dây vải màu trắng, cố gắng kéo Thư Phàm lên. Bàn tay cứng như sắt thép kéo từng phần từng phần nhỏ của sợi dây lên, mỗi một lần kéo bàn tay anh ta lại bị mài vào gạch chảy máu. Mím chặt môi, cố hết sức, cơ thể căng cứng như sắp đứt hết tất cả các mạch máu, anh ta lôi được Thư Phàm lên đến gần song sắt của ban công.
Khuôn mặt Thư Phàm đã không còn một chút huyết sắc, trắng nhợt còn hơn cả tờ giấy trắng. Tuy nhiên, Thư Phàm không khóc thét, cũng không kêu lên một tiếng nào kể từ lúc thấy người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Sự xuất hiện đột ngột giống hệt một con quỷ đi xuyên qua thời gian của anh ta, khiến Thư Phàm tưởng rằng tất cả những gì mà mình vừa mới trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
“Cô…” Người đàn ông lạ mặt mím chặt môi, tức giận nghiến răng, trừng mắt, quát Thư Phàm.
Thư Phàm ngớ ngẩn nở một nụ cười, mắt mở to nhìn người đàn ông lạ mặt. Dù vẫn chưa lấy lại được tinh thần, nhưng cảm giác lơ lửng giữa không trung, cũng không tệ lắm.
Người đàn ông lạ mặt, chìa tay, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa tay đây!”
Thư Phàm nhăn nhó, cau mày nhìn người đàn ông lạ mặt: “Anh không thể ăn nói lịch sự một chút được sao?”
Người đàn ông lạ mặt lúc này rất muốn trừng phạt Thư Phàm thật nặng. Với sợi dây vải buộc lỏng lẽo thế này, sẽ sớm ngã từ trên cao xuống dưới mặt biển phía dưới. Nếu không có đá ngầm, cũng chết vì ngạt thở, còn nếu có đá ngầm, thì không còn gì phải nói nữa. Không hiểu cô ta có biết điều này hay không, mà cô ta còn dám mạo hiểm tính mạng của mình?
“Đưa tay đây!” Tự dưng bị dọa cho một trận, và tự dưng lại vô cớ đi lo lắng cho một cô gái là bạn gái của Hoàng Tuấn Kiệt, người đàn ông lạ mặt không làm sao chấp nhận được sự thật này. Anh ta tức giận quát to.
Thư Phàm bĩu môi, chìa tay nắm lấy tay anh ta. Bàn tay anh ta rất rộng, thật ấm.
Người đàn ông lạ mặt khom người, hai tay nắm lấy tay Thư Phàm. Thư Phàm một tay nắm lấy tay anh ta, một tay ôm chặt lấy sợi dây vải màu trắng, hai chân quấn lấy sợi dây theo kiểu gấu trúc ôm lấy thân cây trúc.
“Sượt!” Giẵm lên sợi dây màu trắng nằm trên nên gạch trơn trượt, người đàn ông lạ mặt vừa phải lo lôi Thư Phàm lên trên cao, vừa không có điểm tựa, đã ngã nhào xuống khoảng không trước mặt.
Thư Phàm kinh hoàng hét lên: “Cẩn thận!”
Thư Phàm nắm chặt lấy hai tay anh ta, một tay bấu chặt lấy sợi dây. Những đoạn dây vải nằm gọn trên nền gạch, dưới sức nặng của hai người, đã nhanh chóng rơi xuống. Người Thư Phàm bị va đập liên tiếp vào thành tường, tạo nên nhưng âm thanh khô khốc, nghe thật rùng rợn. Hai người treo leo giữa khoảng không, như hai nghệ sĩ xiếc đang đu dây.
“Phựt!” Nút buộc trên chấn song sắt bị đứt, Thư Phàm và người đàn ông lạ mặt rơi xuống nước biển.
“Ầm!” Mặt nước tung tóe bọt, người đàn ông lạ mặt rơi xuống trước, sau đó đến lượt Thư Phàm.
Thư Phàm thấy cơ thể mình chìm sâu xuống, nước tràn vào tai, vào mũi, mắt nhắm tịt, chân tay khua loạn xạ.
Trọng lực nước đè lên cơ thể, Thư Phàm chìm dần xuống, người lơ mơ chỉ quẫy đạp lung tung được một chút, sau đó để mặc cho nước biển nhấn chìm mình.
Nửa mơ nửa tỉnh, Thư Phàm nhìn thấy có một bóng đen đang bơi về phía mình. Người...

<< 1 ... 37 38 39 40 41 ... 82 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status