* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Ngày Hôm Qua Đả Từng Phần 1, 2 Full

sau…
Ngồi trên xe…con nhỏ lấy cái áo khoác cột vòng sau lưng nó vào người con nhỏ vì hai tay nó cử động hết nổi sợ ngồi xe ko vững. Mùi con gái từ cổ con nhỏ làm nó lâng lâng…tiếc thiệt, tay liệt hok ôm dc (xui ghê)…Phòng khám cũng gần…vừa đến nơi con nhỏ réo ầm lên làm 2 chị y tá xanh mặt chạy vội vã ra đỡ dìu nó vào trong…Sướng thiệt…phòng khám tư có khác, y tá cũng xinh quá…tất nhiên ko thể so với con nhỏ đang chạy sau lưng. Vì bị cả người con nhỏ đè lên nên thủy tinh đâm vào tay vai nó rất sâu, bác sĩ phải mất khá lâu phẫu thuật cho nó để lấy những mảnh vỡ còn lại, lúc nảy nó còn tỉnh táo, cười cười…giờ thì cái đau thấm nên nó bắt đầu bị choáng, người gần như lả đi vì mất máu rồi dần dần thiếp đi…
Mở mắt ra…nó đang nằm trong phòng đặc biệt, chị y tá đang thay nước biển cho nó…
- Em đang ở đâu vậy chị
- Trong phòng vip em…nảy giờ em ngủ 2 tiếng rồi đó…
- Còn nhỏ đi chung với em đâu chị…
- Hihi bạn gái em hả, mới chạy đi đóng tiền viện phí cho em…chị chóng mặt với bạn gái em luôn…đã nói vết thương tuy sâu nhưng ko có nguy hiểm gì…vậy mà cô bé la ầm lên nhất quyết phải đưa em vô phòng Vip mới chịu…
- Hix vậy chừng nào em dc ra viện chị
- Ko sao đâu…vào 2 chai nước biển nửa…nằm nghĩ…sáng mai em xuất viện được rồi.
Được
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 17
Nói xong chị y tá đặt tay lên trán nó lau mồ hôi cho nó…đang suy nghĩ linh tinh thì con nhỏ đi vào, chị y tá gật đầu chào con nhỏ rồi bước đi ra…ko quên khép cửa phòng lại. Nhìn con nhỏ bây giờ cũng bớt ác cảm đi một chút…Mặt mày tuy có bơ phờ, son phấn ko còn, mặt mộc của con nhỏ vẫn đủ hạ gục bất cứ đứa con trai nào nhìn thấy, nhất là dáng người quyến rũ của con nhỏ…nảy giờ cũng lâu, chắc tiệc sinh nhật sắp tàn rồi, vậy mà con nhỏ vẫn ở đây và chưa thay đồ nửa (thôi chết…đồ rách,mà nảy giờ đừng nói là con đi đi lại lại vô tư trong phòng khám)…Con nhỏ kéo cái ghế ngồi kế bên nó…chẳng nói gì…lấy khăn lau mồ hôi trên trán, lau luôn mấy vết máu con dính trên ngực của nó… Phòng vip, máy lạnh mà mồ hôi cứ tuôn ra là sao nhỉ. Nó chẳng quay mặt nhìn con nhỏ làm gì…cứ nhìn lên trần nhà và im lặng…Hồi lâu cảm thấy lạ lạ…quay qua…con nhỏ đang nằm tựa đầu lên giường…trên mắt lấp lánh những giọt nước mắt…Nó hoảng hồn…Nó sợ nhất là con gái khóc… chỉ cần nhỏ nào khóc trước mặt nó thì nói gì nó cũng xiu lòng theo ngay. Cố gắng nhấc tay phải (vai ko bị thương) rụt rè lau nước mắt cho con nhỏ
 
- Nè nè…tự nhiên khóc dzậy
Con nhỏ ngẩn mặt lên nhìn nó…rồi tự tay lau nước mắt, quay lại nhìn nó với bộ mặt lạnh lùng hằng ngày…
- Ko có gì! – nó chưng hửng,xì…thấy ghét…đây cũng chẳng quan tâm.
Tiếng bước chân ồn ào bên ngoài…con nhỏ đi ra cửa…bên ngoài lấp ló mấy cái đầu chắc là bạn của con nhỏ…ông Kha chen vào…còn đám kia chắc con nhỏ hok muốn cho thấy mặt nó nên kéo cả đám đi ra ngoài.
- Coi ốm vậy chứ yếu quá mậy…có chút xíu mà băng bó ghê ông…– hay quá…thử ông bị như tui coi ông nội ><
- Dà ai biết đâu…cái này chị y tá băng…hok phải em
- Chừng nào dc về mậy
- Ngta nói sáng mai
- Cũng ổn…chú em mày có công lớn…biết bảo vệ ng đẹp của tau…khà khà…mai tau qua chở cho mày về
Ông kha nói dc mấy câu rồi đi ra ngoài (qua thăm con nhỏ thì có chứ lòng tốt nào thăm nó)…nằm một mình, nó cũng chẳng biết sao lúc nảy lại làm như vậy nửa…lúc nhìn con nhỏ sắp nhảy xuống nó biết thế nào cũng ôm con nhỏ ko kịp, chỉ còn cách đỡ bàn chân con nhỏ…nó cũng biết chắc hay tay nó hok phải hecquyn mà nâng được cả người con nhỏ, thế nào cũng phải bị đâm nhưng nó thà để bị đâm chứ ko thể đứng nhìn dc…đến lúc ngồi dậy nó cũng chỉ lo con nhỏ bị mảnh vỡ nào đó đâm…Phù có lẽ nó nghĩ quá nhiều thôi chứ ai trong hoàn cảnh đó chắc cũng sẽ tìm cách cứu con nhỏ như nó mà.
Con nhỏ đi vào…lại kéo ghế nồi im nhìn nó. Cứ tưởng ở lại đây 1 mình hoặc ông Kha hay đứa nào sẽ ở lại…ai dè con nhỏ cứng đầu này hổng chịu về…sau nó mới biết ông Kha với bạn con nhỏ nói gì…con nhỏ cũng hổng nghe đuổi tất cả về… cũng may…nó lạnh…con nhỏ cũng lạnh…hai đứa đều im lặng…nếu ko chẳng biết cãi nhau cỡ nào nửa. Nằm dc một hồi, suy nghĩ linh tinh…chợt nhớ tới chị…Thôi tiêu rồi…mai hẹn đi chơi với chị mà bi giờ nằm 1 đống thế này… đành phải gọi điện cho chị hẹn lại thôi…Nhưng mà…điện thoại thì nằm trong túi…tay nó băng 1 cục…làm sao lấy dt ra bây giờ, có lấy cũng bấm có dc đâu L…Thấy nó cố gắng động đậy cái tay…con nhỏ hiểu ý kéo tay nó ra rồi móc điện thoại đưa nó…cũng như ko…nó phùng mang trợn má, thở phì phò mà vẫn ko co ngón tay lại bấm dc số nào…Con nhỏ nhìn nó thở dài giật lấy điện thoại.
- Muốn làm gì làm dùm cho
Thôi vì sự nghiệp cao cả…đành nhờ nó thôi
- Bấm dùm số của người tên “Chị”
Con nhỏ chăm chú tìm trong danh bạ…cũng ko khó tìm, dt nó mới có vài người dc lưu tên à…Tiếng nhạc chờ vang lên là bài “đồng thoại”… xong con nhỏ cầm dt đưa vào tai nó. Chị bắt máy…chưa kịp nói gì bên kia đã vang tên cái tiếng nghịch như con nít.
- Nhox khùng…gọi gì đó – chưa gì kiếm chiện gòi
- Nhớ nên gọi dc hok – chết cha quên có con nhỏ ngồi đây…thôi nói nhanh rút gọn
- Xí…đừng có lẻo mép…nói gì nói nhanh ta còn ngủ nửa oa oa
- Mai nhox hok gặp chị dc…tại lịch học tự nhiên đổi… hay mình chờ cuối tuần dc hok chị
- Hix… buồn vậy…ừ…cũng dc…Sao nghe giọng íu xìu dzậy
- Có gì đâu…tại làm hơi mệt
- Xì…ăn nhìu dzô…ai bỉu ăn ít chi…cho chết
- Ngon hen…dám trù ẻo…ngủ đi…
- Uhm…ta ngủ tiếp đây nhox con ngủ ngon…
- Dạ chị…c… … tút tút tút…@@
Con nhỏ giật điện thoại lại tắt cái rụp…xong bấm nút tắt nguồn bỏ vô bóp của con nhỏ lun… hết nói nổi…nó chưa kịp nói chúc chị ngủ ngon nửa >.<…thiệt người khó ưa.
- Nằm im…đi đây chút
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 18
Con nhỏ quay đi ra ngoài…thôi xong…ông nào đang bệnh mà thấy con nhỏ chắc đột quỵ quá…đi ẹo qua ẹo lại người mặc đồ mát hơn cả mát nửa mà… nằm nghĩ ngợi lung tung…khoảng nửa tiếng con nhỏ quay trở lại. Chắc đi mua đồ thay…giờ con nhỏ mặc chiếc quần jean đơn giản và cái áo loại cánh dơi, chà áo này con nhỏ giơ tay lên 1 tí nhìn vô tay áo là thấy hết…đáng tiếc bên trong con nhỏ thủ lun 1 cái áo thun trắng rồi (chán thật), con nhỏ mang đôi giày búp bê đen…đi có một chút mà mua đủ thứ, quần áo rồi mấy trái cam, nho và một hộp cháo dinh dưỡng. Giờ mới nhớ…chưa ăn gì từ chiều. Con nhỏ kéo ghế lại gần…mở nắp tô cháo…
- Hok ăn đâu – nó nhăn
- Mở miệng ra
Nhìn mắt con nhỏ…kiểu này ko mở miệng ra e nó đè mình cạy miệng chứ chẳng chơi à…Nó đành mở miệng ra…phụt…thiếu điều muốn la làng lên…mắt nó trợn ngược, mặt đỏ rần… Trơi đồ sát phu…ý lộn sát nhân… .cháo nóng…muốn chín cái lưỡi nó luôn rồi…Nhận ra sự tàn bạo của mình, con nhỏ chẳng những ko hối hận mà còn bụp miệng quay đi vai run run =.= đang cười chắc luôn.
- Sorry!Quên!
Con nhỏ cố ra vẻ mặt lạnh nói 2 từ ngắn gọn…Xong con nhỏ múc cháo, lần này thổi nhẹ nhàng rồi mới cho vào miệng nó… Lưỡi nó rát…ăn cũng chẳng biết cháo này mùi vị ra sao, kệ vậy cũng đỡ coi như ăn cháo trắng chứ ba cái cháo dinh dưỡng này ăn chán lắm. 1 thằng nằm im hả họng nhai nuốt, còn 1 đứa con gái ngồi múc thổi đúc cứ y như dây chuyền sản xuất công nghiệp ấy, nhịp nhàng trong im lặng…nhưng dây chuyền có khúc bị mắc lỗi…tuy có quãng nghĩ để con nhỏ thổi nguội rồi mới đút nhưng cháo đặc đâu có dễ nuốt, con nhỏ đút quá nhanh làm nó nuốt mà nước mắt cứ trào ra… Thánh ơi con nhỏ này nó quyết tâm giết người thiệt đây mà =.=
- ừ…ừ…đút…ậm ôi…
Lại nhận ra cái sự tàn nhẫn của mình và ko tỏ ra hối hận, lại bụm miệng quay mặt đi, lại run run cái vai vì cười…rồi quay lại làm mặt lạnh đút cháo cho nó ăn tiếp.
- Sorry!Quên!
Ăn cháo xong, con nhỏ chuyển sang màn lột nho bắt nó ăn…mặc dù lắc đầu, né cỡ nào con nhỏ cũng ko chịu buông tha…Nhỏ lột từng trái nho, bỏ hạt rồi mới cho vao miệng nó…Nho ngọt…ngon thiệt nhưng ăn mà phải nhờ ngta đút từng trái, lột từng trái thế này…ngại chết đi được… Càng mắc cỡ hơn khi chị y tá bước vào phòng để thay nước biển cho nó…
- Hai người tình cảm hạnh phúc quá hen…
Nó hơi ngượng…đành mượn đôi chân của chị y tá làm nơi để tập trung sự chú ý cho quên mắc cỡ…Hình như con nhỏ phát hiện đường đi ánh mắt của nó cho nên dồn 3 trái nho (loại nho mỹ) đè vô họng nó rồi đứng dậy đem rác đi bỏ vào thùng…Lần này thì nho hổng có ngon, vỏ và hạt ko… nhưng có chị y tá ở đây ko lẽ phun ra, vậy là đành ngậm đắng nuốt luôn vô bụng =.=…
Con nhỏ quay trở lại phòng, chị y tá cũng chào nó đi ra ngoài
- 2 người ngủ ngon nha
- Cảm ơn! – con nhỏ gật đầu
Xong nhỏ kéo ghế lại ngồi nhìn nó… Phù…thiệt là áp lực nặng nề…Đang nhìn tự nhiên con nhỏ kéo cái mền trùm lên mặt nó…(gì dzậy má…con chưa chết mà @@)
- Cấm nhìn
Chẳng biết con nhỏ làm gì, nhưng thiệt sự ko tài nào kéo cái mền xuống dc, đành dùng miệng thổi phù phù coi có bay dc miếng nào ko…tò mò quá…Đột nhiên con nhỏ kéo cái mền ra ngay lúc nó đang chu mỏ lên thổi…
- Làm gì đó – con nhỏ gằng giọng
- Ngộp…
Nó suýt ngộp thiệt khi con nhỏ quay lưng qua, cái tay áo cánh dơi theo đà bay lên và nó nhìn thấy bầu ngực lấp ló bên trong tay áo… Thì ra che mặt nó lại là để trút bớt ít nhất hai cái áo khác bên trong đây mà…
- Ngủ ngon!
Con nhỏ quay lưng leo lên chiếc giường kế bên kéo mền đắp quá nửa người rồi quay mặt qua bên kia im lặng. Nó cũng chẳng thèm nói gì nửa…nằm nhắm mắt…nó cũng ngủ dần dần, lúc này chị y tá có cho nó uống 2 viên thuốc giảm đau, nên chắc thuốc có tác dụng khiến nó buồn ngủ… Trong giấc ngủ chập chờn, dường như có ai đó nhìn nó, có bàn tay ai đó vuốt nhè nhẹ lên mặt nó…chẳng biết nửa, chỉ cảm giác như vậy thôi.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 19
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm nó thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay nó hơi đau…quay qua bên cạnh…nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của nó ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang dc băng trắng của nó. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà…Nó nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi nó…Đúng là con gái khi ngủ…đa số đều đẹp như thiên thần…ngắm nhìn con nhỏ ko biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nó sẽ ko quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ… Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì nó sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác… Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào…
- Nè dậy đi…nè nè
Nó thì thào vào tai nhỏ…Nó ko muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình…Con nhỏ thức dậy…mặt ngơ ngác nhìn nó, rồi nhìn chị y tá.
- Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải…Nhỏ lo sợ đúng là ko thừa chút nào…Từng cm băng dc tháo ra như xát muối vào vết thương của nó ấy…Đau và rát kinh khủng…Mặt nó đỏ bừng lên…cắn chặt miệng để chịu đau… nhưng rồi vì đau quá hay sao, nó chợt cười bật cười…Chị y ta nhìn nó vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác nó…bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán nó…con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán nó xoa nhẹ nhàng…nó thôi cười…nằm im lặng…cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc…Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mĩm cười
- Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em…đau quá hóa rồ hả chàng trai…Em xuất viện rồi dc đó.
Nó cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.
- Đồ khùng! Đau mà cười!
Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu nó lại… Chắc để mặc thêm áo vào đây mà…Đoán là vậy nó cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục…Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn nó
- Về nổi hok…chở cho về
Nó gật đầu…vậy là con nhỏ đỡ nó ngồi dậy…2 đứa đi ra ngoài… Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ…cuối cùng nó cũng yên vị sau lưng con nhỏ…
- Đi đường nào?
Nó khịt mũi
- Quẹo phải chạy thẳng.
Đường đi về nhà nó gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc…có lẽ sợ động nó đau…Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ 1 thuộc về con nhỏ“đường nào” và 3 từ thuộc về nó”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng dc về tới nhà trọ…căn gác trọ nhỏ và nóng bức…nhờ một người hàng xóm đưa nó vào trong xong…nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch…Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì… Nghĩ vậy…nó cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi…
Tỉnh dậy bới tiếng điện thoại dồn dập…cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe của dt, chọt lun nút mở loa ngoài…tiếng ông Kha la ầm bên máy…
- Đm thằng kia mày đâu mất rồi…
- Dạ em đang ở nhà…
- Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về
- Dạ hồi sáng,con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó nó chở em về
- Ờ vậy hả…tại sáng tau ngủ quên (sax…sao hok ngủ tới chiều luôn đi ông nội)…thôi nằm nghĩ đi mày…để tau kiu đứa nào đem cơm qua cho mày.
- Dạ thôi dc rồi anh…tút tút…
Nó đứng dậy nhìn quanh…phòng có vẻ gọn hơn thì phải… trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn… Chà…chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp nó đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp nó xuống xe rồi có ngồi hỏi hang tình hình của nó mà… nhưng mà hok lẽ bả biết thuốc của nó là thuốc nào thuốc nào sao… hix hix…thôi kệ suy nghị nhìu mệt óc…ăn trước tính sau…Cháo thịt bầm với củ dền, khoai tây…ăn cũng khá dc mặc dù lưỡi còn rát vì cái vụ cháo nóng hôm qua… có muỗng cháo nhỏ xíu mà phải dùng hết hai tay mới múc nổi cháo…đúng hài…Ăn xong nó uống thuốc ngay…cũng may có người rót nước ra sẵn chứ cái tay này mà ngồi bấm nút thùng nước chắc tới tết…uống xong nhưng vẫn thấy nghẹn nghẹn…chết cha…lần này phải tự lực cánh sinh rồi…Ngồi chọt mãi ko dược giọt nước nào…cái khó ló cái khôn…khà khà ko dùng tay dc thì ta dùng chân…vậy là nó tay cầm ly nước chân kẹp dzô nút bấm…nước chảy ra…thành công…có hơi mất hình tượngmột tí nhưng kệ…miễn có nc uống là may rồi.
Đi vòng vòng trong phòng…cả ngày trời nằm 1 chỗ…mõi chân thiệt. Chợt thấy thiếu thiếu cái gì đó…chết cha…lo ngủ…ăn trộm vô nhà chắc luôn…quần áo nó đâu mất sạch…@@ thôi xong rồi…kỳ này là trường kỳ kháng chiến với bộ đồ còn dính lại trên người… Phòng nó chẳng có gì giá trị hết ngoài nó, chiếc xe, cái điện thoại và bóp tiền. Chiếc xe hiện giờ đang ở ngoài quán, điện thoại và bóp tiền thì nằm trong túi nó…Thằng ăn trộm nào cũng xui thiệt, trôm ngay cái thằng chẳng có gì để trộm… Mới ở, cũng chưa sắm sửa gì,tính nó lại ở ngoài đường nhiều hơn ở nhà…vậy thôi, tiền trường tiền sách vở tiền mua xe cũng ngốn kha khá tiền rồi…Nó chẳng muốn gọi điện thoại về xin tiền mẹ thêm nên chần chừ chưa sắm sửa đồ đạc.
Ngày hôm qua…đã từng – Chap 19
Tiếng còi xe cấp cứu reo inh ỏi làm nó thức giấc, trời đã sáng. Vai và tay nó hơi đau…quay qua bên cạnh…nhỏ đang ngồi, đầu tựa vào vai phải của nó ngủ ngon lành, tay con nhỏ khẽ đặt hờ lên bàn tay đang dc băng trắng của nó. Chắc đêm qua con nhỏ khó ngủ đây mà…Nó nằm im lặng, tóc và trán con nhỏ đang tựa rất gần môi nó…Đúng là con gái khi ngủ…đa số đều đẹp như thiên thần…ngắm nhìn con nhỏ ko biết chán. Nếu như gặp con nhỏ trong một hoàn cảnh khác, có lẽ nó sẽ ko quăng quá nhiều cục lơ với con nhỏ… Phải chi lúc nào con nhỏ cũng hiền lành như lúc ngủ thế này thì nó sẽ rất thích nhìn con nhỏ giống như bao người khác… Tiếng cửa phòng mở. Chị y tá khác chị hôm qua bước vào…
- Nè dậy đi…nè nè
Nó thì thào vào tai nhỏ…Nó ko muốn nói quá to vì sợ nhỏ sẽ bị giật mình…Con nhỏ thức dậy…mặt ngơ ngác nhìn nó, rồi nhìn chị y tá.
- Em đứng sang bên kia. Chị phải thay băng cho nhóc này.
Con nhỏ đứng dậy lùi về phía sau, mặt con nhỏ có vẻ hơi lo sợ thì phải…Nhỏ lo sợ đúng là ko thừa chút nào…Từng cm băng dc tháo ra như xát muối vào vết thương của nó ấy…Đau và rát kinh khủng…Mặt nó đỏ bừng lên…cắn chặt miệng để chịu đau… nhưng rồi vì đau quá hay sao, nó chợt cười bật cười…Chị y ta nhìn nó vài giây rồi lại tiếp tục công việc hành xác nó…bổng có bàn tay ai đó đặt lên trán nó…con nhỏ đứng bên cạnh, tay đặt lên trán nó xoa nhẹ nhàng…nó thôi cười…nằm im lặng…cái đau keo dài hơn 10 phút mới kết thúc…Dọn sạch đống băng thấm đỏ vì máu, chị y tá mĩm cười
- Chưa thấy ai bị thay băng mà cười như em…đau quá hóa rồ hả chàng trai…Em xuất viện rồi dc đó.
Nó cười hì hì gật đầu, con nhỏ đi ra theo chị y tá rồi khéo cửa lại.
- Đồ khùng! Đau mà cười!
Rồi con nhỏ lại lấy cái mền trùm lên đầu nó lại… Chắc để mặc thêm áo vào đây mà…Đoán là vậy nó cũng chẳng làm cái trò thổi phù phù chi cho mang nhục…Con nhỏ kéo cái mền ra nhìn nó
- Về nổi hok…chở cho về
Nó gật đầu…vậy là con nhỏ đỡ nó ngồi dậy…2 đứa đi ra ngoài… Nhờ sự trợ giúp của chú bảo vệ…cuối cùng nó cũng yên vị sau lưng con nhỏ…
- Đi đường nào?
Nó khịt mũi
- Quẹo phải chạy thẳng.
Đường đi về nhà nó gần nhưng con nhỏ chảy rất chậm, cố gắng né hết mấy cái ổ gà hoặc lằn ranh giảm tốc…có lẽ sợ động nó đau…Coi vậy mà cũng chu đáo nhỉ. Hai đứa chỉ nói với nhau đúng 4 từ 1 thuộc về con nhỏ“đường nào” và 3 từ thuộc về nó”quẹo trái” “quẹo phải” và “chạy thẳng”. Cuối cùng cũng dc về tới nhà trọ…căn gác trọ nhỏ và nóng bức…nhờ một người hàng xóm đưa nó vào trong xong…nhỏ chẳng nói chẳng rằng chạy đi một mạch…Xì chắc là rảnh nợ mừng quá chạy mất chứ gì… Nghĩ vậy…nó cố khép cửa lại rồi nằm xuống nghĩ rồi ngủ thiếp đi…
Tỉnh dậy bới tiếng điện thoại dồn dập…cố hết sức ngồi dậy lấy ngón tay có vẻ khỏe nhất chọt vào phím nghe của dt, chọt lun nút mở loa ngoài…tiếng ông Kha la ầm bên máy…
- Đm thằng kia mày đâu mất rồi…
- Dạ em đang ở nhà…
- Ủa về hồi nào mậy ai chở mày về
- Dạ hồi sáng,con nhỏ (chết cha chưa biết tên nó) gì đó nó chở em về
- Ờ vậy hả…tại sáng tau ngủ quên (sax…sao hok ngủ tới chiều luôn đi ông nội)…thôi nằm nghĩ đi mày…để tau kiu đứa nào đem

cơm qua cho mày.
- Dạ thôi dc rồi anh…tút tút…
Nó đứng dậy nhìn quanh…phòng có vẻ gọn hơn thì phải… trên bàn có mấy bịch trái cây và hộp cháo, thuốc uống và cả 1 ly nước lọc rót sẵn… Chà…chắc là bà chủ nhà mua cháo giúp nó đây mà, lúc nảy bà chủ hàng xóm cũng là người giúp nó xuống xe...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 95 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status