* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

đợi em liền nhắn 1 tin cho Nga.
“Em đang làm gì đó, anh có làm phiền em làm việc không”
Ngay lập tức có tin nhắn trả lời lại ngay: “Hihi, em đang rảnh không có ai nói chuyện đây, nãy giờ không có bệnh nhân nào khám cả. Em cũng rỗi, anh đang làm gì đó”
“À, anh vừa đi học về, sáng nay học có 2 tiết mà anh cũng phải chạy qua á.”
“Anh học xa nhỉ, sao không ở ký túc xá anh?”
“Anh ở không quen, chẳng thà ở phòng nữ cho thơm tho sạch sẽ chứ ở chung với mấy đứa con trai, chẳng thà ở bẩn vừa phải còn chịu được, đằng này nó bẩn quá mức, đến nỗi anh không chịu được cái mùi bên khu ký túc con trai giờ đâm ra ám ảnh luôn rồi. Với lại bạn bè anh bên này nhiều, anh không thích ở ký túc xá, nhớ nhà và nhớ bạn bè lắm”
“ Trời, khổ anh nhỉ, vừa đi vừa về như vậy xa lắm, anh có mệt không?”
“Ừ, nhưng mà quen rồi anh cũng không thấy mệt”
“Dạ. Mà anh ơi, bệnh nhân bắt đầu đông rồi, em làm việc đã nghe, khi khác em nói chuyện”
“Ok, anh cũng phải chạy về đã. Khi khác nói chuyện nha”.
Chạy về nhà, rửa mặt do đi xa về bụi và

buồn ngủ quá. Lúc này là 10h, ngủ giờ này em không thích cho lắm. Thế là lôi bộ bài ra ngồi tập những thứ mà mình chưa thành thạo. Em rất hứng thú với việc tập luyện các bác ợ. Thời gian trôi qua, em cảm thấy thật lâu.
Gần hết mùa mưa rồi, cái thứ mưa dai dẳng này khiến em cảm thấy như muốn giết nó. Mưa cả ngày không ngớt, sao lại không mưa to một cái rồi hết luôn. Ra đường ướt át khó chịu quá. Em ghét mưa.
Nhưng ngày mưa đó là cái ngày đầy kỷ niệm đối với em.
Lấy điện thoại ra, em gọi cho Vân.
“Alo, em nghe đây anh”
“À, Vân hả, tí nữa anh lên nhà em chơi được không”
“À, dạ, được chứ, anh cứ lên, mấy giờ anh lên để em còn chuẩn bị”
“À, tầm đâu 7h nhé, ok?”
“Dạ, ok, có gì lên nhà em xong rồi ghé nhà bé Nga luôn nghe”
“Ừh, thôi anh cúp máy đây”
Định ghé nhà Vân tiện thể để Vân rủ Nga qua chơi (vì nhà Nga gần nhà Vân), không ngờ sẽ qua luôn nhà Nga. Em dự trong đầu là tối hôm nay phải để lại sự ấn tượng mạnh hơn nữa trong Nga, vậy là chuẩn bị khá nhiều đồ đạc, gimmick.
Tới giờ rồi, đi thôi.
Trời lúc đó mưa bụi, không ướt, em băng băng ngoài đường, chạy qua nghĩa địa một lần nữa. Không ớn như lần đầu. Đang đi thì Vân gọi:
“Anh Tú hả, em xin lỗi nghe, em đi với bà dì có chuyện gấp rồi, anh qua nhà Nga đi, có gì tí em về ghé nhà Nga luôn.”
“Ừh, để anh gọi Nga”
Thế là em đứng trước nhà Vân đợi Nga ra đón, trời bắt đầu mưa to, chiếc áo da bắt đầu ướt.
Có ánh đèn xe rọi đén, chiếc Elizabeth màu đỏ, là Nga rồi.
“Hi, anh đợi ở đây lâu chưa” – Giọng hỏi đầy háo hức.
“À mới đợi thôi em, mình đi thôi”
“Anh đi theo em”
Thế là theo sau xe Nga đến một cái dốc, sau đó đi thêm 1 đoạn ngắn nữa. Nhà Nga đây sao.
“Căn nhà bình thường, thôn Phú Thượng này nhà ai cũng tựa tựa vậy. Chắc đây chỉ là nơi ở tạm thời.” Em nghĩ.
“Mời anh vào nhà” – Tiếng Nga làm em chú ý.
“À, rồi”
“Em chào anh ạ” – Tiếng một đứa con gái
À, chắc là cô em gái mà Nga hay kể đây mà. Dáng người cao hơn Nga, tuy nhiên không xinh bằng Nga.
“Chào em”
Nga mời em ngồi trên chiếc ghế gỗ được bao một lớp sơn đen nhìn rất đẹp. Bỗng Nga thốt lên:
“Ơ, sao đi đường anh không mang áo mưa, ướt hết rồi kìa, anh cởi áo khoác ngoài ra đi, em treo lên cho”
Do ngoài đường trời tối nên Nga không để ý các bác ạ, về tới nhà mới thấy em ướt. Thế là em cởi cái áo khoác ra, áo trong cũng ướt một ít.
Trà nóng được đem lên, lúc đó khá lạnh. Em vớ lấy cái ly trà áp tay vào cho ấm.
Em gặp được mẹ Nga, em gái Nga và một số người hàng xóm bên cạnh, làm quen và nói chuyện khá nhanh. Sau đó là gì thì các bác biết rồi đấy:
“a anh Tú, em nghe chị em kể anh ảo thuật hay lắm hả, diễn cho em xem đi”
Khỏi cần phải nhắc thì sau đó là màn biểu diễn của em trước mọi người, lần này sẽ có sự thay đổi khác đó là sợi dây xu. (hay dùng để gói bọc)
“Như em thấy, ở đây anh chỉ có 2 sợi dây xu bình thường, em có thể kiếm tra rằng nó không đứt hoặc vá chỗ nào ok?”
Con bé xăm soi một hồi: “Rồi ok, không có gì hết anh” – Giọng tinh nghịch.
“Bây giờ anh sẽ lồng 2 sợi vào nhau. Vị trí của 2 sợi dây xu là thế này, đối với em, em sẽ không thể làm cho nó thoát khỏi ra nhau bằng bất cứ cách nào mà không đổi ngón tay. Nhưng với anh thì lại khác, bây giờ anh làm thế này nó không ra được, thế này nó cũng không ra được, nhưng thật đơn giản khi anh thổi nhẹ một cái nó sẽ tách ra khỏi nhau. Thấy chưa”
Như một điều kì diêu. 2 sợi dây xu vốn đang lồng vào nhau, nay bỗng nhiên rời ra. Em gái Nga nhìn không nói gì hết. (có lẽ là do bất ngờ nhưng vẫn chưa thấy được sự ảo diệu vì lúc đó em diễn hơi nhanh)
“Khoan, anh diễn lại một lần nữa cho em xem”
“Ok thôi, em xem kỹ này, anh sẽ làm chậm hết mức có thể để em thấy nhé – Mặc dù em biết quy tắc của ảo thuật là không được diễn lại 2 lần cho 1 người xem một màn biểu diễn nhưng với trò này thì khác, em hoàn toàn tự tin và chắc chắn 100% rằng, dù em có diễn tới lần thứ 1000 thì cũng không ai biết em đã làm như thế nào. Đẳng cấp hơn nhau là chỗ đấy. Và thực tế chứng minh là khi em diễn trò này dù diễn lại bao nhiêu lần cũng cho một kết quả đối với khán giả, SOCK, và em gái Nga không là ngoại lệ.
Sau khi em diễn lại, em gái Nga sững sờ (hiệu ứng cao hơn cả các khán giả khác, nhưng đa phần là ai cũng sock). Như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết nói 1 câu: “Anh làm sao hay thế, chỉ em với”
Và các bác biết đấy: 1 quy tắc nữa trong ảo thuật là không được tiết lộ bí mật của trò mà mình diễn. Và tất nhiên qui tắc này thì em thực hiện. Hê hê.
Tiếp theo là một số trò khác ảo diệu không kém, nhưng em xin phép bỏ qua. Tiến vào vấn đề chính với Nga.
Sau màn ảo thuật thì Nga nói: “Thấy chưa bé, chị nói hay lắm mà”
Em ở lại nói chuyện chút, Vân không ghé, em cũng chả thấy ngạc nhiên, em hiểu là Vân đang tạo cơ hội cho em. Rất hay và khéo léo. Cảm ơn Vân nhé.
Nói chuyện một hồi thì em xin phép ra về. Vì cũng đã trễ.
Vừa về tới nhà thì cũng là 10h. Có tin nhắn đến: “Anh về tới nhà chưa”
“À, anh về rồi, em đừng lo, em chưa ngủ à”
“Dạ, em chưa ngủ, mà anh nè, hôm nay anh diễn em ấn tượng thiệt đó”
Anh đã chuẩn bị hết rồi sao không ấn tượng được hả em. Em thầm nghĩ rồi nhắn tin lại.
“À, có gì đâu, bình thường mà. Em thấy hay lắm hả” – Giả vờ khiêm tốn.
“Anh khiêm tốn rồi, con bé em em nó ngồi lật tẩy trò của anh mà nãy giờ nó chịu sầu kìa”
Vãi, còn thế nữa đấy, cơ mà em không sợ, có ngồi phá tới tháng sau đi nữa cũng mơ mà biết.
“Hehe Em gái em vui tính nhỉ”
“Dạ, mà anh ơi, em phải ngủ đây, sáng mai em đi làm sớm rồi, bb anh nhé”
“ừh, em ngủ ngon, bb em”
Ngày hôm nay kết quả ngoài mong đợi đối với em.
Sau đó 1 tuần, Vân rủ đi karaoke, tất nhiên là có cả Nga, và một vài người bạn.
Nói thật không phải khoe chứ em hát cũng khá hay các bác ạ. Đứa con gái nào cũng nói thế. Và hôm đó thì em hát bài ruột của mình là nắng sân trường. Khỏi phải nói, mặc dù giả vờ lơ nhưng em biết Nga nhìn em cười với ánh mắt ngưỡng mộ như thế nào.
Như để bồi thêm, em tung một trò mới lạ mà anh Liêm dạy cho em đó là Cigarette Routine. Ảo thuật với điếu thuốc cho cả phòng xem. Em chỉ nghe thấy bên dưới “ Ớ, ớ” thôi chứ không nghe thấy gì thêm. Vì routine này (routine là thuật ngữ hiểu nôm na alf dùng để chỉ những trò liên tiếp kết nối với nhau một cách có logic) khá khó, tập mất nhiều thời gian để diễn được. Độ ảo cao lắm. Màn biểu diễn thành công. (do không mang thumbtip nên em bỏ đoạn cuối anh Liêm ơi )
Sau đó tiếp tục hát hò, em uống khá nhiều, say rồi. Đến giờ về, em tiễn Nga tới nhà vì đường xa mà khuya Nga lại về một mình, dù Nga nói là anh say rồi về đi chứ sao tiễn em được nhưng em vẫn kiên quyết: “Anh say sơ sơ thôi mà, đủ để tiễn em đó” em cố cười tươi tỉnh để chứng mình mặc dù lúc đó trời đất quay cuồng rồi.
Thế rồi mọi chuyện cũng ổn, tiễn Nga về xong, em rửa mặt phát cho tỉnh táo
Bữa hôm đó em biết ngay về nhà thể nào thì Nga cũng khen em hát hay. Rồi, màn dạo đầu đã thành công. Tiếp theo là xác định tránh rơi vào Friend Zone với Nga. Em cho tình yêu là duyên số, và dường như Nga quen em cũng là do duyên số. Yêu là do duyên số nhưng tán gái phải phải theo một quy tắc nhất định nào đó. Em thử áp dụng những thứ trong cuốn sách mà anh Liêm giới thiệu cho em trên VOZ này. Đó là Bí Kíp Luyện Rồng.
“Hôm nay anh hát hay ghê, diễn cũng hay nữa, hihi”
Em nhắn ngay 1 tin: “Em khen anh quá rồi, mà nghĩ lại thấy đúng thật hehe” (thứ nhất, con gái thích con trai tự tin).
Tiếp đó thêm 1 tin nhắn nữa: “À, sao hôm nay em đẹp thế, quyến rũ nhiều anh lắm nhỉ, thấy anh nào cũng kè kè bên em” đúng hôm đó em ấy xinh thật các bác ợ, có vài thằng cứ sáp vào ẻm nói chuyện kinh lắm, cơ mà em chả quan tâm mấy thằng đó)
Tin nhắn này là chủ chốt để tránh rơi vào Friend Zone, phải cho đối phương hiểu là mình đang có ý đồ tấn công.
“Hi, chỉ là bạn bè thôi mà anh. Mà anh buồn ngủ chưa. Em có làm phiền anh không”
Phải nói là bí kíp luyện rồng em khá nằm lòng, thứ 3 cần phải tinh tế, và hiểu được con gái muốn gì. Và tất nhiên lúc đó khuya rồi, em ấy muốn ngủ để mai đi làm sớm.
“Anh làm phiền em thì có, em buồn ngủ rồi phải không, thôi em ngủ đi nhé, mai còn phải đi làm sớm, chúc bé Vịt Trời ngủ ngon” (em ý tên là Thiên Nga các bác ợ)
Kết quả là chính xác các bác ợ: “Hi, sao anh biết hay vậy. Ghét anh ghê, dám gọi em là Vịt Trời ^^. Thôi em ngủ đây. Anh cũng ngủ ngon nhé.”
Không thích gọi thế mới lạ. Thế là xong xuôi rồi đấy các bác. Bước thứ 2, tránh rơi vào Friend Zone đã hoàn tất.
Càng ngày, tình cảm em dành cho Nga ngày càng lớn các bác ợ. Trong đầu lúc nào cũng nghĩ về em í. Em cũng nghĩ rằng Nga cũng đã thích em. (em chỉ nghĩ vậy thôi, để lấy cái gọi là động lực). Em thích Nga thật rồi. Và sau bước tránh rơi vào Friend Zone hoàn tất thì…
Bước thứ 3. TẤN CÔNG…
4 ngày sau
“Anh đang làm chi đó” – Là Nga nhắn cho em trước.
Hình như em í cảm nắng mình rồi. Em liền nhắn tin lại.
“À, anh đang ngồi luyện đàn ấy mà, hôm nay em không làm hay sao mà nhắn tin cho anh thế”
“Ơ, thế đi làm không nhắn tin cho anh được à, hihi, ủa mà anh biết đánh đàn hả, đàn gì thế ”
Lúc này, là một VOZER thì em nghĩ ngay đến đàn bà nhưng em không ghi vậy đâu nhé. Ngu à.
“À, đàn guitar, mà em đang làm gì đó”
“Em đang ở nhà, anh ơi…”
Cái gì đây,. .. là ý gì.
“Sao vậy em, có chuyện gì à, nói thử anh nghe xem nào.”
“Em sắp ra công tác ở Hà Nội rồi, năm sau mới về”
WTF, em không tin vào mắt mình. Đừng có đùa chứ, năm sau cơ à.
“Sao em phải đi Hà Nội” – Em hỏi bằng tin nhắn chứ em thật sự hốt hoảng.
“Em phải ra đó công tác anh à, sếp em chuyển đi”
Cả thế giới trong em như sụp đổ. Chẳng lẽ số mình là thế này sao…
Nghe tin Nga ra Hà Nội công tác thì em buồn thật sự các bác ạ. Với khoảng cách địa lý xa như thế thì xa mặt thì cũng cách lòng. Có thể với em thì không như vậy nhưng Nga lại khác thì sao. Dẫu gì em và Nga cũng chỉ mới gặp nhau 2 lần.
Nhưng em không bỏ cuộc. Em nghĩ là Nga muốn thử em thôi. Em liền nhắn tin lại:
“Cuối năm em mới về à, lâu nhỉ, em cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé” – Không nên tỏ ra yếu đuối hay bi luỵ trước một sự thật đau khổ nào đó trước con gái. Em tự nhủ
“Dạ, không biết khi nào em mới gặp lại anh và Vân nữa, em không muốn đi tí nào”
Với dòng tin nhắn này của Nga thì suy nghĩ của em lại khác, có lẽ là Nga ra Hà Nội công tác thật rồi, lúc đó em buồn kinh khủng. Nghĩ lại chuyện tình của mình sao mà gặp nhiều trắc trở.
Và lúc đó, không hiểu vì sao, em quyết định vẫn sẽ đợi Nga, vẫn sẽ nhắn tin cho Nga hằng ngày, dẫu xa lắm.
“Ừh, khi nào em đi?”
“Dạ 2 ngày nữa anh”
“Ừh, em đi mạnh khoẻ nhé.!Chúc em may mắn và có nhiều niềm vui ở ngoài đó”
“Huhu, em không muốn đi tí nào, nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn bè lắm”
“Mẹ cũng sẽ hiểu và rồi em cũng sẽ về mà, em đừng lo, bây giờ anh phải làm việc này tí đã. Em cũng nghỉ ngơi đi nhé. Tạm biệt em”
“Dạ. bb anh”
Tối hôm đó em nằm trằn trọc không ngủ được các bác ạ, bây giờ sẽ như thế nào, đợi thì xác định là đợi rồi đó nhưng em vẫn thấy nó thiếu hụt và đau khổ lắm. Tâm trạng em lúc đó rất là buồn. Cực kỳ buồn.
Rồi ngày đó cũng tới, Nga ra Hà Nội bằng tàu, em muốn tiễn nhưng Nga bảo là không muốn phiền em nên không cho, em luôn miệng nhắc Nga chú ý giữ gìn sức khoẻ vì lúc đó ngoài Hà Nội lạnh lắm, lạnh hơn Đà Nẵng nhiều.
Ngày thứ nhất Nga đến Hà Nội em liền gửi một tin nhắn buổi sáng:
“Ngày đầu ở Hà Nội, em cố gắng làm quen với mọi người, đặc biệt chú ý giữ gìn sức khoẻ nhé, anh sẽ nhắn tin cho em mỗi ngày”
Sau một hồi thì Nga nhắn tin cho em:
“Anh đang làm gì đó, em ở ngoài này buồn quá anh ơi.”
Thương bé quá, em nhắn 1 tin an ủi: “Cố gắng lên em, còn công tác dài dài, em thế này sao mà làm việc được, cố lên nào”
“Em biết nhưng em nhớ mẹ quá, chắc không chịu nổi mất”
“Tội em quá, thôi ráng đi em, rồi em sẽ về thôi mà”
Sau một hồi nhắn tin thì em cũng ngưng để đi học, Nga cũng phải làm việc.
Em buồn mấy ngày nay rồi. Nỗi buồn không dứt được.
Ngày thứ 2 ở Hà Nội, em nhắn tin cho bé: “Hôm nay là ngày thứ 2 rồi, em cố gắng lên nhé, tình hình vẫn ổn chứ, nhớ giữ ấm nhé, trong này lạnh hơn rồi em ạ.”
Và ngày thứ 3 ở Hà Nội, sáng nay em đi học, tranh thủ chưa vào lớp em nhắn tin cho Nga:
“Đã là thứ 3 rồi đấy, chắc em đã quen với công việc rồi chứ, mong em mạnh khoẻ”
1 tin nhắn đến, là Nga.
“Anh đang làm gì đó, nói chuyện với em được không”
Dự là có chuyện, em liền nhắn lại: “Có chuyện gì hả em, nói anh nghe thử”
“Em nhớ nhà, nhớ mẹ nhớ bạn bè quá”
“Trời, lại thế rồi, tội em quá”
“3 ngày nữa em về”
WTF, cái gì, mình có nhìn lầm không, 3 ngày nữa. Em liền nhắn lại ngay:
“Sao mà 3 ngày nữa về, em nói công tác cuối năm mới về mà”
“Em nhớ nhà quá, em muốn về, em xin sếp cho em về, em chịu không nổi nữa”
Em mừng muốn chết nhưng vẫn giả vờ khuyên: “Em cố gắng lên chứ, mà sao xin về được”
Nga nhắn lại: “Có người vào thay em rồi, tối nay em sẽ về. Hic”
“Ừh, nếu thấy khó ở quá thì anh cũng ủng hộ em. Về ngay thế hả”
“Dạ. Giờ em mệt quá, em ngủ đã, ngoài này lạnh lắm anh à. Bb anh nhé. Anh cũng giữ gìn sức khoẻ”
“Ừh, bb em”
Hura, mừng quá, cuối cùng bé cũng về rồi. Em sực nhớ và xâu chuỗi các sự kiện lại.
Từ việc bỗng nhiên Nga đi công tác đột xuất 1 năm, đến việc không cho em tiễn, đến cả việc về đột xuất như thế này. Em nghĩ rằng Nga muốn thử em, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời.
Thế là Nga cũng về, em xin đón nhưng Nga không cho. Như vậy 80% là Nga muốn thử em. Em đoán vậy. Và nếu thật sự như vậy thì em đã thành công trong quá trình cưa cẩm rồi đấy các bác ợ. Hê hê.
Và đúng 2 ngày sau thì Nga về tới nhà. Lúc đó gần đến ngày 8/3 nữa các bác ợ. Em liền đề nghị:
“8.3 này anh lên nhà em nhé”
“Dạ, mấy h anh”
“Ừh 7h nhé”
Thế là ngày hôm đó tới, em liền mua 2 bông hoa, 1 bông lên tặng mẹ Nga, 1 bông tặng Nga.
Ngồi ở phòng khách, em nói với bé “mình đi ăn gì đi”
“Mẹ em khó lắm, không cho đi chơi đâu” – Nga tỏ vẻ muốn đi nhưng không được
“Chờ anh chút”
Em xuống dưới xin phép mẹ Nga chở Nga đi ăn uống và về sớm, bà dì ngồi bên cười”
“Mi biết mấy giờ rồi không mà đòi về sớm”
“Dạ 7 rưỡi cô” – Em cười rồi nói
“Thế mấy h về?”
“Dạ tầm 9h” – Em tiếp tục cười
“Thế tụi bay không tính xuống đó hết bao nhiêu phút à” – Dì vẫn cười, mẹ Nga cười theo
“Dạ, tụi con ăn tí thôi”
“Thôi được rồi, đi đi con, nhớ về sớm” – Mẹ Nga cười rồi nói.
Yeah, thành công rồi, công nhận chiêu của anh Liêm hiệu quả thật. Nhớ trước đó vài ngày, đang uống cf với anh Liêm:
“Thằng bạn anh nó lên tặng hoa cho mẹ con bé trước rồi tặng hoa cho con bé sau, sau đó nó xin phép đi chơi dễ òm”
Và em đã áp dụng thành công.
Sau đó là đi ăn, đi uống. Nói chung nói chuyện được khá nhiều. Không còn chuyện ngại ngùng như trước nữa. Ăn uống xong thì phải chở bé về sớm vì lỡ hứa với mẹ bé rồi. T-T.
Lúc về em đánh liều để tay lên gối của bé các bác ợ. Bé không phản kháng. Lúc về em dặn bé nếu còn đói thì phải ăn cơm thêm.
Về nhà, em chia thành 2 trường hợp:
1: Bé thích em nên không phản kháng
2: Bé không muốn làm em cụt hứng dù không thích em.
Tuy nhiên em nghiêng về trường hợp 1 nhiều hơn.
Quen được 1 tháng, em nghĩ rằng đã đến lúc bày tỏ hết lòng mình với bé rồi. Thế là em hẹn bé.
“Tối nay anh vs em đi chơi nha”
Nga nhắn tin lại: “Ôi, anh hẹn đúng buổi ghê, tối nay em phụ bán cf cho anh hai tới 7h30, tiện thể đi với anh luôn, mà sao anh hẹn toàn ngày em rảnh và tiện hay thế” – Quán cf anh hai bé nằm gần chỗ chợ Hoà Khánh các bác ợ, thế là đỡ tốn tiền xăng của em.
Em liền phang ngay 1 câu:
“Em quên anh là ảo thuật gia à. Hehe”
Kiểu này là thích mình cmnr, hé hé, tuy nhiên không nên chủ quan đâm rta hoang tưởng quá. Em dặn mình.
Và thế là em lên, đứng ngoài quán hóng, Nga từ từ đi ra, hôm nay em í mặc đồ đẹp thật. Cái áo thun trắng ở trong, áo lạnh màu trắng ở ngoài và chiếc quần màu hồng. Trông khá hài hoà.
Lúc đang đi trên đường, em hỏi: “Giờ đi ăn gì ha”
Nga đáp lại: “Thôi, giờ đi đâu yên tĩnh tí, đi làm về mệt lắm, cuộc sống ồn ào quá, em muốn có chút không gian yên tĩnh như thế”
“Thế thì ra biển nhé, anh nhớ có lần em nói thích ra biển đêm lắm mà”
“Ừh, được đó anh, anh nhớ kỹ ghê, hihi”
Thế là em đèo em ấy ra biển trên con Si trắng của mình. Sau đó là chọn một chỗ ngồi vắng vẻ.
Chỗ ngồi trên con đê nó hơi bẩn tí, em liền hy sinh cuốn vở của mình. Xé ra, lau thật sạch cho Nga ngồi.
Ngồi bàn đủ thứ chuyện trên đời. Em cạn từ để nói rồi các bác ợ. Ảo thuật thì em không thiếu trò nhưng em sẽ tuyệt đối không diễn, không gian không hợp, tình cảnh cũng không hợp, dẹp ảo thuật qua một bên, em sẽ tỏ tình.
Giờ em mới thấy tỏ tình nó khó như thế nào. Em éo dám nói gì cả.
Ngồi yên lặng một hồi lâu như thế. Lại tiếp tục nói chuyện vẩn vơ. Em muốn mình phải nói nhưng định nói thì như có cái gì đó chặn họng lại. Khó khăn lắm.
Nhưng em đã quyết định sẽ nói ngày hôm nay mà. Em bắt đầu...

<< 1 ... 3 4 5 6 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status