* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Một Thằng Gay Em Đã Lột Xác Bá Đạo Như Thế Nào

một bộ cũng khá đắt, tùy loại, rẻ nhất là 80k.
Thời gian tập luyện rất là lâu, cũng cực kỳ vất vả, nào là kỹ thuật DL, Miss Direction, Palm, Change… nhưng một khả năng của em đó là đã đam mê cái gì thì phải kiên trì làm cho được, khả năng này đã hỗ trợ em rất nhiều. Trước đó anh Liêm cũng có nhắc về tính kiên trì nhẫn nại khi học bộ môn này. Em dần dần tiến bộ.
Và thời gian trôi qua. N.a.N Team gặp rắc rối, tuyên bố giải tán nhưng anh Liêm nói với em rằng chỉ là giải tán bên ngoài thôi. Anh đang xây dựng một team mới. Em cũng chả quan tâm cho lắm, chỉ thấy hơi tiếc vì Đà Nẵng tạm thời mất đi 1 team ảo thuật mạnh nhất (nói thật các bác lúc đó team của anh Liêm đứng nhì thì chả

có team hoặc cá nhân nào dám nói đứng nhất cả).
Trình độ của em thì không lên 1 lèo mà nó nhích từ từ, ngày này qua ngày nọ. Cho đến ngày hôm nay đây. Em có thể nhận xét rằng, trình độ em đang ở mức khá. Biết nhiều trick (thuật ngữ dùng để chỉ 1 trò ảo thuật đường phố, khác với bài bịp nghe các thím), diễn được rất nhiều. Phải nói là ai gặp em cũng phải nể (trừ những người trong nhóm ra) vì tài biểu diễn ảo thuật của em.
Các thím còn nhớ thằng Thy đen ở chap 1 chứ, thằng đó giờ em vẫn còn hay gặp, nó đánh em hồi nhỏ là thế, gặp lại lần đầu khi em là sinh viên năm 1, em biểu diễn ảo thuật, nó há hốc mồm ra, năn nỉ em bày. Nó nói 1 câu đến giờ em vẫn còn hả hê: “Ta nể mi thật đó Tú, không ngờ mi thay đổi nhiều quá, lại còn chơi cả guitar nữa”
Khuất phục người ta bằng cái tài hay hơn rất nhiều là bằng bạo lực phải không các bác. Em đã trên nó 1 bậc. Thy à, tao vẫn nhớ khi xưa, tao không quên đâu, và tao là một thằng con trai đúng nghĩa. Quân tử không động thủ.
Và rồi một ngày nọ, anh Liêm hẹn em lên quán Chuồn Chuồn Ớt (quán trà sữa đường Nguyễn Chí Thanh ở Đà Nẵng)
Team ảo thuật đường phố mới được thành lập mang tên ARTS7YLE. Và em bất ngờ khi anh Liêm nói.
“Em muốn vào nhóm không?”
Không phải em không muốn mà là em không dám các thím ợ. Lúc đó em vẫn còn tự ti về cái trình của mình lắm (chắc em tiến bộ nhiều mà do đi mãi với anh Liêm trình cao quá nên lầm thấy chẳng ra gì ). Em liền nói:
“Nhóm tên xấu quá, vào làm gì” – Vừa nói vừa cười.
“Ơ, chú mày láo nhỉ, thế tính thế nào” – Một phong cách VOZER.
“Ok thôi!!!”
Và em đã gia nhập nhóm ảo thuật mang tên ARTS7YLE mạnh nhất ở Đà Nẵng cho đến thời điểm bây giờ như thế đấy thím ạ. Em tự hào, tự hào lắm. Cảm ơn anh, người đã cho em biết được tài năng thật sự là như thế nào, người đã thay đổi cách sống của em sau này. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Giờ thì em và anh Liêm vẫn còn trong nhóm (đương nhiên anh Liêm là nhóm trưởng) hay đi uống cf với nhau, học tập ảo thuật cũng có, nhưng giờ thì tâm sự, chém gió là phần nhiều vì những kỹ thuật cơ bản đã có hết rồi, phải tự tập lấy thôi. Có trick nào mới hay lạ mà chưa biết thì anh hướng dẫn. Thỉnh thoảng anh Liêm vẫn hay đi diễn show kiếm tiền, cả 1 thằng trong nhóm chuyên chơi sân khấu nữa.
CHAP 9: LỘT XÁC
Và cứ như thế thời gian trôi qua, em cảm nhận được sự kì diệu, từ ArtS7ye Team, từ bạn bè.., từ sự thay đổi của em.
“Người ta cứ nói đừng quá yêu người ta cứ nói đừng quá tin, tình yêu có lúc cũng chỉ là ước mơ trong mỗi cuộc đời”
Lâu lắm rồi mới nghe lại bài này, hay và ý nghĩa thật, mối tình đầu đầy tính lợi dụng và mù quáng của em đã phai nhòa trong trí óc nay bỗng dưng gợi cho em một chút cảm giác gì đó. Không phải là đau khổ, không phải là tuyệt vọng, cũng không phải là nhớ thương…
Có tài ảo thuât, guitar ổn, hát khá hay, nhan sắc không tệlại có những người bạn tốt, chắc ai cũng mong được như vậy, nhưng có những khía cạnh khác mà khi có được những tài năng đó chúng ta phải đánh đổi các bác ạ, đó là công sức, là quyết tâm, là sự nhẫn nại, kiên trì. Phải nói là kiên trì tột bậc.
Và em thay đổi như thế đó… Tuy nhiên em vẫn có một cảm giác buồn, buồn vì chưa có một nửa kia thật sự của mình, buồn vì không biết bao giờ tình yêu sẽ tới, nhưng rồi em sực nhớ lại câu hát:
“Đừng nên cố gắng tìm thấy nhau, đừng nên cố bước cùng nỗi đau. Tình yêu có lúc tự tìm đến với ta, trong đêm tối cô đơn…”
Cuộc sống luôn chất chứa những thứ kỳ lạ nhất mà ta không biết mặc dù chúng luôn hiện hữu quanh ta hằng ngày, chúng ta không biết rằng từ việc đơn giản, nếu chúng ta để ý nó sẽ nảy sinh muôn vàn điều kỳ lạ khác, mà chúng ta không thể nào ngờ tới.
Cuộc sống và sinh hoạt của em vẫn diễn ra bình thường, cho đến một ngày…
“Anh Tú, chiều nay anh rảnh không – Tiếng thằng Tuân (thằng em kết nghĩa của em )
“Có, mà gì thế” – Em thắc mắc.
“Anh đi cắt tóc với em đi.”
“Điên, mi cắt tóc tao đi theo làm gì”
“Đi với em cho vui, đi một mình chán quá”
Ngẫm lại chiều hôm đó cũng chẳng có gì làm nên em đồng ý.
Địa điểm nó cắt tóc là quán Kenny Lĩnh, một quán nằm đối diện chợ Hòa Khánh.
“Brừm, brừm”. Tiếng xe máy của em chạy vào trước cửa quán.
Dựng chiếc xe ngay đó, em và Tuân bước vào, quán nhìn tuy nhỏ nhưng khá đầy đủ, có vài anh để tóc cũng ngầu lắm, đon đả mời ngồi.
“Em cắt tóc hả” (chỉ vào em)
“À không, thằng em em cắt” – Em vừa cười vừa chỉ vào thằng Tuân
Thế là thằng Tuân leo lên ghế cho lũ thợ cắt. Em thì ngồi tại ghế đợi.
Ngồi mãi, chẳng có gì làm chán quá, may mà em có đem theo bộ bài, ngồi ngứa tay liền rút ra flourish, dù gì thì mình cũng có vài move như 360 spider, Mary Jane, Sybil … (“flourish” thuật ngữ dùng để chỉ việc biểu diễn những động tác lạ và đẹp với bộ bài, “move” hiểu nôm na là tên của động tác đó.)
Có thằng nhỏ ngồi bên, học lớp 9 tỏ ra vẻ rất thích thú, nó liền áp lại gần em, nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ (lúc này em lạnh lùng vãi ra), cả quán bắt đầu chú ý. Thế là em tung thêm những cái khác đẹp hơn như là spring, anaconda, stardust, ôi dào. Cả quán sững sờ. Em cũng không lạ lắm vì vào quán cf với anh Liêm thì chuyện này gặp như cơm bữa, cảm giác được người khác chú ý như vậy nó phê vieo các bác ợ.
Rồi không biết làm thế nào mà cà quán mua cà phê về rồi kêu em diễn ảo thuật cho cả quán xem. Haizz, thường thôi, này thì diễn….
Nói chung thì khỏi nói cái vẻ mặt của mọi người trong quán sock đến mức nào (dù chỉ là diễn vài trò đơn giản như là Ambitious routine).
Sau đó thì chủ quán xin số điện thoại em, rồi có cả 1 bé trong quán xin số (em này tên là Vân, khá xinh) và hẹn gặp em trong 1 ngày gần nhất.
Sau một thời gian….
Một hôm, đang ngồi xem TV ở nhà, lúc đó khuya rồi, bỗng có tin nhắn của một số lạ.
“Cho hỏi có phải đây là số anh Tú không…”
Em liền nhắn lại: “Ừ, đúng rồi, ai đấy???”
“Em Vân nè, lâu ngày không gặp anh, mấy bữa nay sao anh không lên quán chơi”
À thì ra là bé Vân (bé xin số em ở quán cắt tóc ấy ợ). Em nhắn lại:
“À Vân hả, anh biết rồi, sao bữa nay nhắn tin cho anh thế”
“Ủa, nhắn tin nói chuyện không được hả?”
Blah, Blah một hồi thì cuối cùng em có một cái hẹn đi uống CF (do em đề nghị nhá mấy bác)
Ngày hẹn đã tới, lúc đó, em chạy lên chợ Hòa Khánh vì chỗ hẹn là trước cổng chợ, vì háo hức nên em đã tới sớm 1 tí, may mà trước chợ là nhà bà cô ruột em nên em tấp vào đó ngồi nói chuyện với bả, cũng là để chờ bé Vân tới
Quán cô em bán mỳ quảng lúc đó còn sớm nên cũng ít khách, em định ăn mỳ mà thôi, mất công bả không lấy tiền (em trả mấy lần mà có lấy đâu, mà thế thì ngại lắm). Nói chuyện một hồi thì tới đúng giờ hẹn, em liền chạy ra lại trước cổng chợ để đợi.
Cuối cùng thì Vân cũng tới, sau xe có chở thêm 1 bé nữa. Bịt mặt kín mít. Ủa, mà hình như có thằng nào theo cùng – em thắc mắc!
Vân tới gần em nói: “Anh cứ chạy đi, em theo sau, anh đừng nói gì hết”
Mặc dù là không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng em nghe theo lời Vân chạy xe xuống quán cà phê gần nhà em. Thằng đó đi theo, em nghĩ là bạn bé Vân rủ theo. Vân chạy sau liền nói:
“Anh cứ đi bình thường nha, đừng nói gì hết”
“Ừh, mà ai đi theo vậy, bạn em à” – Em thắc mắc!
“Ai biết chi, tự nhiên đi theo em nãy giờ, mà anh cứ đi đi đừng nói gì với nó hết”
WTF, CẦN LỜI GIẢI THÍCH, em không hiểu chi hết, gì mà tự nhiên đi theo, thằng nào chai mặt dữ vậy.
Trong đầu em thoáng nghĩ là thằng này tán bé Vân…
DAMN HIM, nó cứ kè kè chiếc nouvo LX bên Vân hoài, nói gì đó, đi xe thì giật giật nhìn ngứa mắt dã man, kệ em vẫn đi bình thường, vân vẫn đi sát xe em.
Gần đầu hẻm, thì Vân nói: “Anh vào nhà anh đi anh Tú”
Mình cũng gần hiểu ra cơ sự. Tới nhà rồi, em quẹo xe vào. Vân đi theo.
????. Thằng đó cũng đi xe vào nhà em…
Biết là có chuyện, em mặc dù tính hiền, thù ghét chuyện tranh chấp cãi vả nhau nhưng gặp phải tình huống này, đã là thằng đàn ông 20 tuổi rồi chứ ít gì, thể hiện cái chất men 1 tí cũng chẳng hại gì.
Em lái xe vào ngõ nhà trước, Vân theo sau, thằng đó ở sau cùng.
“Kré..éttt”, “xoẹt”, “kịch”, Em phanh xe gấp và gạt chân chống xuống, nghe thật mạnh.
Vân chở bạn cũng dừng lại. Dựng xe ở góc cây dừa trước nhà. Vân và bạn gần như đồng thanh:
“Anh, từ từ”.
Lúc đó em không để ý tới lời Vân nói nữa. thằng đó chưa dựng xe xuống, em biết ép nó ngồi luôn trên xe sẽ có lợi thế hơn cho mình nếu có xảy tranh chấp đánh nhau(vì thằng đó cao to, còn em thì cao hơn nó nhưng không to bằng nó, hê hê).
“Xin lỗi, tui không biết anh là ai hết, và cũng không cho phép anh vào nhà của tui mà không có sự cho phép của tui” – Em nói rành rọt từng chữ, rất bình tình và cũng rất lịch sự.
Thằng đó nhìn em: “Anh là bạn trai của Vân à, hay sao?”
“Không? Mà cái chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến việc tui nói anh phải rời khỏi nhà tui cả, hai chuyện đó không liên quan, anh hiểu chứ” – Em rất bình tĩnh.
Thằng này hình như cũng biết điều, vì đây là nằm vùng của em, có cả người nhà em trong nhà (người nhà em lúc này vẫn tưởng em đang nói chuyện với bạn nên chẳng chú ý gì).
“Tui biết, nhưng mà tui là bạn của Vân, tui theo Vân chơi, sao anh lại làm thế” – Nó trả lời với giọng đầy lý lẽ, có thể nếu mà không nằm vùng của em chắc nó đòi phồng em rồi.
Em điên máu lên nhưng vẫn chịu được, quay sang Vân, hỏi:
“Vân, đây là bạn em à” – Em hỏi 1 câu như biết chắc được câu trả lời.
“Em quen, nhưng em không rủ anh ấy theo anh à” – Vân chỉ nói như vậy
Vân không dám nói với em là hãy đuổi thằng kia về ư?? Chắc là thằng này tán Vân nhưng Vân không chịu. Em nghĩ thế.
“Đấy, anh thấy đấy, anh quen Vân là chuyện của anh, tui rủ Vân tới nhà tui chơi nhưng Vân không rủ anh theo. Anh thấy sao, đó là lí do tôi mời anh ra khỏi nhà tôi, được chứ” – Giọng em vẫn rành rọt từng chữ. Này thì lý lẽ với bố.
“Hình như anh tán Vân đúng không, anh chơi thế là không đẹp rồi”- Nó nói đồng thời quay sang Vân.
“Vân, anh buồn lắm, anh chỉ muốn đi uống cf tâm sự với em thôi” – Giọng nó năn nỉ.
“Em xin lỗi, em không thích như vậy, em đi với anh Tú rồi” – Vân khẳng định chắc nịch.
“Hắn sắp là người yêu em phải không, em tệ lắm Vân à”
Nghe cách nó gọi em như vậy, rồi còn quay sang trách Vân, em phang ngay:
“Ồ, sao anh biết tui sắp là người yêu của Vân, lỡ tui là người yêu của bạn nữ ngồi đằng sau Vân thì sao? – Em vừa nói vừa cười đểu (sở dĩ em nói vậy, thứ nhất là đánh bật lại cái ý kiến ngu dốt của thằng kia, thứ 2 tiện thể làm quen với bạn nữ ngồi cạnh Vân luôn.)
“Tui không cần biết, nhưng tui nói cho ông biết là tui vẫn sẽ tán Vân, và tui nghĩ là ông nên từ bỏ thì hơn”
“Ủa, sao anh tự tin vậy?” – Mình nói giọng khích bác.
“Bởi anh chẳng có cái gì hơn tui cả”
Cái quái gì thế nhỉ, lúc đó máu điên của em nó nổi lên, em lại gần thằng đó nói nhỏ:
“Thế anh có cái gì vậy”
“Tui hả, hơn hẳn anh, tôi yêu Vân nhiều hơn anh và một điều nữa là tui tự tin tui giàu hơn và hiểu Vân hơn anh đấy”
Nó nói thế đấy, các bác có sến không. Lúc này thì Vân và bạn đã vào nhà rồi vì sợ thằng đó quá. Em vẫn ở ngoài này các bác ợ. Mày sến thì bố cũng sến.
Em liền rút trong túi bộ bài ra đưa trước mặt hắn
“Có thể những cái đó anh hơn tui nhưng nói cho anh biết rằng hôm nay anh đã không hẹn được Vân đi uống cf với chiếc LX của anh, nhưng tui đã hẹn Vân uống CF chỉ với cái này đây” -
Em nói giọng đầy thách thức, giơ bộ bài ngay trước mặt nó.
“Hơ hơ, bộ bài liên quan gì đéo đến chuyện đó, anh mới đánh bài ăn được tiền à” – Hắn ta bắt đầu nói tục rồi cười, giọng chế giễu.
“Chiếc xe ga hạng trung của anh có công dụng là đi lại, và đó là tất cả những gì anh làm được với nó. Còn bộ bài này như tất cả mọi người nghĩ khi nhìn thấy nó, nó được dùng để sát phạt nhau nhưng khi vào tay tui thì nó lại có công dụng khác. Thậm chí tui có thể kiếm được tiền mua một chiếc xe như anh từ nó một cách chân chính” – Em nói nhỏ vào tai hắn tránh để mọi người nghe.
Sau đó em rút bộ bài ra, roẹt roẹt, 52 lá bài tách rời nhau theo một đường thẳng, giống như một chiếc lò xo được dãn ra sau đó thu lại như hình dáng cũ. Đó chính là Spring. Nhìn vào mắt hắn, em thấy được sự ngạc nhiên nhưng không dám biểu lộ.
Xong em quay lưng đi vào nhà (giống cảnh trong phim vãi).
Hắn không dám vào nhà, đứng yên hồi lâu sau đó nói vọng vào nhà:
“Vân, anh sẽ đợi trước nhà em cho đến khi em về”
Sau đó lui xe ra khỏi nhà em rồi mất hút.
Đợi hắn đi, em mới hỏi Vân hắn thật sự là ai. Vân kể là thằng này tán Vân, tuy nhiên Vân không thích vì bản tính cộc cằn và khá thô. Sau đó 3 đứa đi ra và ngồi ở một quán CF gần nhà.
Nói chuyện mới biết được bạn gái đi cùng Vân tên là Nga. Vừa nói chuyện vừa cúp hạt dưa một hồi lâu. Bỗng Nga lên tiếng…
“À anh Tú, nghe bé Vân kể anh diễn ảo thuật hay lắm, anh diễn cho em xem đi”
“Ừhm để từ từ nào, chờ anh chút nhé”
Em đứng dậy khỏi ghế, ra mở cốp xe lấy bộ bài và 1 cái que gỗ nhỏ. Chỉ như vậy là dư để em diễn. Em vào lại trong quán, Nga và Vân có vẻ háo hức với những gì sắp diễn ra.
Trước tiên là với cái que.
Bây giờ, anh sẽ cho các em xem cái que này, nó rất là đặc biệt và anh đặt tên nó là “Chip Chip” (cái cách gọi này em sáng tạo nên các bác ợ, dụng ý rất là thâm)
“Như các em thấy đấy, bây giờ anh sẽ gọi dấu mực gạch xanh này là “vạch”, hiện giờ trên cái que có 1 vạch đúng không?” – Vừa nói em vừa đưa cái que cho 2 bé xem với 1 dấu mực xanh gạch trên đó, đồng thời cho 2 bé kiểm tra chắc chắn là vạch mực này không dính vào tay cũng không thể nào xoá nó đi được bằng cách dùng tay chà xát.
“2 em thấy đấy, 2 em không thể nào xoá nó đi bằng tay. Nhưng với anh thì khác, bây giờ từ 1 vạch nó sẽ chuyển sang 2 vạch gần nhau, đấy, nhưng kỳ diệu hơn nữa, anh sẽ di chuyển cái vạch này ra xa khỏi cái vạch kia.. Ồ nó xa quá rồi, để anh thổi nó quay về nhé. Phù, nó đã lại gần nhau rồi. Cuối cùng kết quả là 2 vạch”
Những vạch mực như có phép màu, xuất hiện rồi biến mất, xa nhau rồi lại gần nhau, như có một phép màu, Vân và Nga la toáng lên”
“Ớ, sao hay vậy, ủa, vạch mực đâu rồi… Úi, sao lúc nãy có 1 vạch giờ lại là 2 vạch”
Diễn xong thì Nga vội giật lấy cái que xăm soi và cuối cùng là em ấy chả biết như thế nào mà em lại làm được như thế cả.
Các bác đã hiểu được thâm ý của em khi đặt tên que là CHIP CHIP chưa ợ.
Và phần trình diễn tiếp theo với bộ bài thì khỏi phải nói, biến hoá, ảo khôn lường, không thể thành có thể. Đến nỗi bàn có 4 anh chị ngồi cạnh em cũng theo dõi là các bác hiểu rồi. Tràn vỗ tay kết thúc màn biểu diễn. Em, Vân và Nga lại tiếp tục nói chuyện, em không để ý Vân mà để ý Nga.
Nga nhìn rất là hiền, hỏi ra thì được biết Nga đang đi làm được 1 năm, ăn nói có duyên. Em ấn tượng Nga về những điểm này.
Sau khi buổi cf kết thúc thì em tiễn 2 bé về nhà vì nhà 2 bé khá xa, tuốt trên Hoà Sơn các bác ợ. Lúc đi thì em tưởng đâu không xa lắm ai dè qua tận nghĩa địa. Lúc đó 10h rồi, tiễn 2 bé về tới nơi thì em phải chạy ngang qua cái nghĩa địa 1 mình. Lần đầu đi nên mặc dù không sợ ma cỏ nhưng cái tiếng gió vù vù cũng làm em thấy hơi ớn các bác ợ. Thế là trên chiếc sirius có tỷ số nén: 9.3: 1 / công suất tối đa: 6.6kw/8000rpm Mô men cực đại: 9,0 Nm/5000rpm, tăng tốc từ 1 lên 100km trong vòng 20 giây thì em phóng như bay về nhà.
Phù, về tới nhà, rồi,vứt điện thoại lên cái chăn, em tắm một phát vì đi đường xa về bụi ghê lắm. Tắm xong thoải mái hẳn, bước lên cầu thang, mở cái lap lướt web tí thì “tít, tít” có 1 tin nhắn đến. Là Vân…
Em hơi ngạc nhiên vì giờ này khá trễ rồi mà Vân vẫn còn thức. Em liền nhấn nút “Show Message”
“Em cảm ơn anh nhiều về buổi tối ngày hôm nay nha”
Em nhắn lại: “À, không có gì đâu em, con trai phải ga lăng tí chứ, hehe ”
Tiếp theo là một tin nhắn khiến em hơi bị bất ngờ:
“À, anh thấy bé Nga thế nào, được không, có cần em giới thiệu không?”
Hơi ngạc nhiên tí nhưng vì người em để ý là Nga chứ không phải là Vân, thế là:
“Ừ, anh thích tính và cách nói chuyện của Nga đó nhưng mà không biết Nga có thích anh không”
“Trời, thì phải nói chuyện lâu mới biết hợp nhau hay không chứ”
“Ừ, vậy em đưa số đây cho anh đi, để anh nhắn tin với Nga”
Thế là Vân đưa số của Nga cho em, mọi việc bắt đầu từ đây. Sau khi Vân đưa số thì em lưu lại rồi nhắn tin ngay và luôn.
“Cho hỏi số này có phải của Nga không?” – Mặc dù biết là đúng nhưng em vẫn hỏi cho lịch sự
“Ừh, Nga đây, mà ai đấy”
“Hehe, anh Tú nè, bé Vân mới đưa số em cho anh để khi nào tiện đi uống cafe tiếp ”
“Ừh, hihi, mà anh nè, giờ em buồn ngủ quá, sáng mai phải đi làm nữa, để khi khác mình nói chuyện nha anh”
Biết lúc này là quá trễ, vả lại mình nhắn tin ngay để thân mật hơn, lần sau dễ nói chuyện hơn.
“Ừh, giờ này cũng trễ rồi còn gì, thôi em ngủ đi, ngày mai còn đi làm”
“Dạ, anh cũng ngủ đi nha, chúc anh ngủ ngon”
“Cảm ơn em, chúc em ngủ ngon nhé”
Sau đó thì em ngủ luôn. Một giấc ngủ thật sâu và thật ngon như lời chúc của em í.
Ò…ó…o, tiếng quen thuộc của con gà trống nhà em nuôi gáy, vậy là một ngày mới đã bắt đầu.
Sửa soạn đồ chuẩn bị đi học thôi, haizz, hôm nay học chán phèo, có 2 tiết mà bắt em chạy 25 cây số đến trường, nhưng mà vẫn phải đi cho nó lành, ở nhà cũng chẳng biết làm gì.
2 tiết học vô vị và nhàm chám trôi qua. Lúc này là 9h. Em ra chỗ giữ xe lấy xe ra về. Trong lúc...

<< 2 3 4 5 6 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status