trông chờ vào luật sư của toà.
Dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, lấy túi xách, nó toan đóng cửa đi ra nếu không vô tình làm rơi tấm thiệp trắng muốt trên bàn.
Nhìn qua cũng biết tấm thiệp được làm bằng loại giấy vô cùng cao cấp… Vi đọc… dòng chữ đính hôn giữa Hàn Minh Anh và Thiên Uyển Nhi khiến tấm thiệp trên tay nó một lần nữa rơi xuống.
Chỉ hai tuần nữa… ?
******
Đưa mẹ tới phòng giam, nó đứng yên bên ngoài mà không vào gặp bố. Có lẽ mẹ và bố cần khoảng không gian riêng của hai người vả lại nó cũng không dám nhìn ông… chỉ cần thấy dáng người gầy guộc, tiều tuỵ vì bệnh tật của bố là nó lại chẳng thể kìm lòng… Vi tự trách bản thân là một đứa con vô dụng.
Nắng xiên qua kẽ lá, chiếu tia sáng rất ngọt lên vạn vật xung quanh… giá mà tia sáng ấy đủ mạnh… đủ sâu để soi rọi lòng nó… tiếp thêm cho nó chút ít sức sống… chút ít niềm tin… và một lối đi sáng suốt… để nó có thể thoát khỏi ngõ cụt đang dần hiện ra.
- Mẹ… hết giờ rồi.
Vi bước vào, nó cố nặn ra một nụ cười khi bắt gặp ánh mắt trìu mến của bố dành cho mình.
- Lần sau hai mẹ con không cần tới thăm bố thế này nữa đâu. Đi lại bất tiện lắm.
Đỡ mẹ đứng dậy, giọng nó hơi buồn.
- Có gì bất tiện đâu bố. Sắp bắt đầu phiên toà rồi, bố thoải mái nhé? Con và mẹ sẽ luôn bên bố. Vì vậy… bố không được buông xuôi đâu đấy… Mẹ nhỉ?
Quay sang mẹ, nó tìm kiếm sự đồng tình.
- Tất nhiên là thế.- Mẹ cười tươi.
- Cảm ơn hai mẹ con.
Vừa dứt câu, sắc mặt bố đột ngột thay đổi.
- Bố không sao chứ?- Vi tái mét.
Ông đưa tay lên tim như vừa phải hứng chịu một cơn đau khủng khiếp nào đó.
Ầm…
Nhanh tới mức nó không kịp chạy lại đỡ lấy bố…
- Bố… bố ơi… bố tỉnh lại đi!
Nó lay mạnh ông…chuyện gì đang xảy ra thế này…???
*******
Trời vừa nãy hãy còn đang hửng nắng… mà giờ đã đổ mưa… xám xịt.
Bố vừa mới còn đang cười với nó…giờ đã phải cấp cứu trong kia.
Nắm lấy bàn tay run rẩy của mẹ, nó chỉ muốn an ủi mẹ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi… bố sẽ không sao hết…nhưng sao nói ra khó quá… Vi không biết phải làm thế nào vào lúc này… bởi… hơn ai hết nó cũng đang sợ hãi.
Cạch…
Chưa khi nào âm thanh cửa mở lại có thể lạnh léo tới thế…
Chiếc giường bệnh được đẩy ra, mẹ và nó gần như ngay lập tức đến gần bố… Sao họ lại trùm kín khuôn mặt bố…?
- Chúng tôi đã làm hết sức mình, gia đình hãy nhìn bệnh nhân lần cuối.
Ầm…
Mẹ đổ ập xuống sàn ngay khi câu nói của bác sĩ vừa dứt.
Họ vừa nói gì…? Nó quay sang mẹ… rồi lại nhìn bố… Không thể nào… Không thể… bố không bỏ nó đâu… bố sẽ không làm thế…?
- Bố ơi…bố mở mắt đi bố!
- …
- Đừng im lặng với con.
- …
- Con xin bố…con sợ lắm rồi…
Nước mắt nó trào ra không ngớt, bàn tay bố sao cứ lạnh toát thế này…? Sao mãi mà vẫn không ấm lại…?
- Bố doạ mẹ ngất… bố tỉnh dậy đi… Họ đang nói dối phải không bố..? Bố dậy đi mà…bố ơi!
Đôi mắt nó cứ mãi van nài bố… nó lau những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt…khẩn khoản cầu xin ông… Bố không thể nào bỏ mặc nó đâu…
Thế này mà bố bảo thương nó nhất sao? Thế này mà là yêu nó nhất sao?
Bác sĩ và y tá thương cảm nhìn nó. Có lẽ họ cũng hiểu nó đang phải chịu một cú shock quá lớn.
******
Căn phòng xử án vắng lặng, không còn bất kì ai ngoài anh.
Đáng lẽ ra, ngày hôm nay, ngay tại chính nơi này, kẻ giết hại bố anh sẽ phải đứng trước vành móng ngựa và chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng…
Người tính có bao giờ bằng trời tính…?
Ông ta vẫn phải trả giá theo cái cách mà chẳng ai ngờ tới…
Bảo Anh và Uyển Nhi vội vã tới bệnh viện khi hay tin… Riêng anh thì vẫn ở đây… anh không thể tới đó… không thể khóc thương cho tên sát nhân… không thể tàn nhẫn mà cười cợt sự ra đi của một con người… càng không thể đối mặt với người con gái ấy…
*******
Mẹ và nó đã quyết định hoả táng cho bố.
Ngày tang lễ, trời mưa phùn, bao trùm tất cả bởi bầu không khí ảm đảm, trời cũng đang khóc thương cho bố nó…
Thả từng nắm tro của bố xuống biển, nó ngước nhìn lên, bố đang ở nơi nào trên đó…? Từ giờ trở đi, bố sẽ mãi được thanh thản, sẽ không còn bị nỗi ân hận và giày vò làm khổ sở nữa.
Rải nắm tro cuối cùng, nó ôm mẹ thật chặt.
- Chúng ta sẽ vượt qua được thôi… phải không mẹ?
Tựa vào vai nó, mẹ oà khóc… bố đã ra đi…chỉ còn duy nhất mình mẹ cô độc trên cõi đời… Vi thương mẹ… nó muốn đưa mẹ ra khỏi chốn đau khổ này.
1 tuần sau…
- Con và mẹ hãy sang ở với dì!- Dì lên tiếng trong bữa cơm tối.
- Cháu vẫn chưa hoàn thành xong chương trình đại học ở bên đây dì ạ.
Nó lấy cơm cho mẹ, lễ phép.
- Dì hoàn toàn có thể chuyển được cho con sang bên ấy học tiếp.
- Nhưng sẽ rất bất tiện cho dì…- Chần chừ, Vi bỏ lửng câu nói.
- Nghe dì, sang Anh với dì con sẽ có điều kiện học tốt hơn ở đây rất nhiều… Dì muốn mẹ và con quên hết mọi chuyện đau lòng đã xảy ra.
- Còn mẹ?
- Cứ làm những gì có lợi cho con, mẹ thì sao cũng được.- Mẹ khẽ cười để nó thấy yên tâm.
- Con nghe mẹ con nói rồi đấy, con không phải băn khoăn đâu Vi, con là cháu dì, mẹ con là chị dâu dì, chúng ta là người một nhà cơ mà, dì tin bố con- anh trai dì cũng sẽ đồng ý thôi. Mọi thứ còn lại cứ để cho dì. Lát nữa, con lấy cho dì bằng tiếng anh quốc tế của con nhé? TOELF ấy.
- Vâng.
Cúi mặt, nó chậm rãi đưa cơm lên miệng, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho mẹ và nó…Vi cần bước ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt để cùng mẹ bắt đầu một cuộc sống mới.
******
Rút hồ sơ ở trường xong, nó tới thẳng quán ăn nhỏ của chị Hương. Hôm nay, chị ấy có việc bận nên nó sẽ trông hộ cả ngày.
Nhấn nút cho cánh cửa được kéo lên, nó bước vào…
Quán hôm nay vắng khách tới lạ, tầm giờ này bình thường đã không còn bàn nào trống. Bỏ đĩa vào, nó vặn volume vừa phải rồi ngồi xuống ngay cạnh chỗ pha chế tự tay làm cho mình một ly cacao nóng, thả hồn theo những giai điệu man mác buồn…
- Chị có làm phiền em không?
Giật mình quay ra sau, nó ngạc nhiên nhìn chị Uyển Nh.
- Chị…? Hôm nay chị không phải đi làm ạ?
- Không.
Chị cười, tiến lại dối diện với nó.
- Sao chị biết em làm ở đây?
- Bảo Anh nói với chị.
- Chị quen anh Bảo Anh ạ?
- Xét ở một phương diện nào đó thì có thể cho là như thế.
- …
- Em thấy bình thường lại chưa?- Câu hỏi biểu hiện rõ sự quan tâm. Tự dưng nó nghĩ vì cớ gì chị ấy lại tốt với nó như vậy.
- Khá hơn nhiều rồi chị ạ.
- Ừ, cứng rắn lên em, chị rất lấy làm tiếc nhưng em cần sống tốt hơn mới có thể khiến bác ấy an tâm.
- Em biết.
- Ừm, chị muốn đưa em cái này.
Uyển Nhi mở túi xách, đẩy tấm thiệp trắng muốt về phía nó. Không cần mở ra xem, Vi cũng biết được nội dung bên trong đó.
- Em chúc mừng chị!- Nở một nụ cười, nó thành tâm.
- Em biết rồi…?
- Vâng.
- …
- Em xin lỗi. Có lẽ hôm đó em không thể tới dự lễ đính hôn của chị.
- Vì Minh Anh ?
Cố bắt kịp với tâm trạng của nó, chị đưa ra một câu phỏng đoán.
- Không liên quan gì tới người đó. Thực ra là…hôm ấy em sẽ bay.
Khuấy đều ly cacao nóng, nó nhấp một chút.
- …
- Mẹ và em sẽ sang Anh định cư cùng dì.
- Em không muốn ngăn lễ đính hôn lại sao Vi?
Sửng sốt nhìn nó, chị hơi ngẩng đầu lên.
- Em không biết chị đã có những thông tin gì nhưng em chưa bao giờ có ý định đó và em chẳng có lí do gì để làm vậy. Em và người đó không còn quan hệ gì với nhau nữa. Em tin chị là người tốt. Hi. Em sẽ không chúc người đó nhưng em chúc phúc cho chị và thật lòng mong chị hạnh phúc. Tiếc là chị không thể ra sân bay tiễn em.
- …
- …
- Chị muốn đưa em tới nơi này.
Đứng dậy rồi rất nhanh chị kéo tay nó đi…
Vi chống cằm ngồi trên xe, nó thậm chí còn không hỏi xem chị ấy đưa mình đi đâu cho tới khi chiếc BMW rẽ vào một con đường quen thuộc… cho tới khi nó nhìn thấy ngôi nhà được bao quanh bởi cánh đồng cỏ lau đó.
- Xuống đi em! – Uyển Nhi mở cửa xe cho nó
- Sao chị lại đưa em đến đây? Em không vào đâu.
- …
- Đưa em về, được chứ?
- Chị không muốn em hối hận về quyết định của mình vì thế em cần biết một số điều. Minh Anh không có nhà nên em yên tâm, hãy theo chị vào.
Uyển Nhi chậm rãi giải thích đồng thời nhìn nó đầy khích lệ…
Vi bước ra, nó không nói gì, im lặng bước theo chị lên tầng, tiến vào thư viện.
Nó nhìn quanh căn phòng toàn sách, mùi thơm của giấy thoang thoảng trong không khí, đã bao lâu rồi giờ nó mới lại về đây.
Vi nghe theo lời chị Uyển Nhi không phải bởi nó sợ bản thân hối hận cũng không phải nó không nỡ từ chối chị mà vì nó muốn tất cả phải được gói lại và cất gọn gàng trong chiếc hòm quá khứ.
- Chị muốn em biết điều gì?
Chị ấy đứng ngay cạnh chiếc đèn đọc sách, cầm nó lên và nhấn công tắc ở vị trí mà chiếc đèn vừa mới bị dịch chuyển, hai dãy sách vừa nãy còn sát tường giờ đã đồng thời quay để lộ một căn phòng nó chưa từng thấy bao giờ…
Dù đang hết sức ngạc nhiên nhưng nó vẫn không biểu hiện gì trên nét mặt, mắt vẫn đăm đăm theo dõi chị Nhi bật đèn.
Ánh sáng bất ngờ khiến nó lóa mắt, nó không hiểu tại sao ánh nắng mặt trời lại có thể chiếu thẳng vào mắt mình như thế.
Phụp…
- Chị xin lỗi, chị quên tắt hệ thống gương. Em mở mắt ra đi.
Thả tay xuống, Vi chết lặng bởi những gì vừa đập vào mắt…
Căn phòng bí mật ấy, khắp mọi nơi đều là… tranh vẽ nó…hàng trăm bức…
Cảm giác như bản thân vừa mới khó khăn lắm thoát ra khỏi cái bể sâu trong tình trạng không biết bơi vài giây lại bị ai đó ném thẳng xuống… để Vi ngập ngụa trong nước, cảm xúc và muốn chết ngạt… nó cố vẫy vùng…yếu ớt…
- Chị đã thật sự bất ngờ khi vô tình biết về căn phòng này. Nó đã lí giải cho chị mọi thắc mắc, mọi dò đoán về việc Minh Anh ngày ngày nhốt mình trong thư viện, giữa hàng nghìn cuốn sách chỉ viết cho lứa tuổi teen của Trang.
- …
- Có lẽ, bây giờ, chị không cần phải nói gì nữa bởi em cũng đã hiểu… Chị không thanh minh cho Minh Anh và chắc chẳng có tư cách để làm thế…bởi không ít thì nhiều Minh Anh cũng đã gây cho em những tổn thương. Chị muốn em thấu rõ cậu ấy trước khi lựa chọn.
- …
Nó vẫn im lặng, nó thấy mình chới với mất thăng bằng, những bức tranh đó khiến tim nó vẫn đang phải cố tự ru ngủ chợt vùng dậy và gào thét trong đau đớn, hàng vạn mũi kim đang đâm thẳng vào đó…sao nó lại đau? sao nó lại chần chừ?
- Chỉ cần ngày đính hôn em xuất hiện, chỉ cần em nói em muốn ngăn tất cả lại, chị sẽ để Minh Anh trở về bên em như một món quà. Còn nếu em không xuất hiện, cơ hội cuối cùng của em… có lẽ là cả của chị… sẽ biến mất…vĩnh viễn…Chị sẽ chính thức trở thành vợ của cậu ấy.
***
Vi thất thần nhìn bản thân trong gương, mắt nó khô rang nhưng những giọt mắt vẫn đang chảy xối xả và xót tới tận tim…sâu trong cùng con người nó…
Đôi mắt Vi phảng một màu đen u tối, cả thân hình nó giờ phải đứng trên một chân, sắp ngã rồi.. sự cứng rắn của nó như ngọn lửa yếu ớt bị cơn gió vồ vập thổi mạnh cố tình dập tắt…
Tại sao lại là lúc này, tại sao lại là khi nó đã khi nó đã quyết định ra đi…? Nó cứ như bị mất phương hướng… chẳng biết bước về đâu, lùi hay tiến, chạy thật xa hay chậm lại…?
Hức…hức…
Tiếng khóc khiến Vi giật mình, lặng lẽ đi ra phòng khách…
Mẹ đang ngồi trước bàn thờ của bố và khóc… Thế này mà mẹ nói với nó mẹ vẫn ổn ư? Thế này mà mẹ vẫn gắng gượng cười cho nó yên lòng ư? Vi dựa lưng vào lưng vào tường… Quay mặt đi không dám đối diện với giọt nước mắt của mẹ.
Vì ai mà bố nó ra đi quá đột ngột? Vì ai mà mẹ nó đau khổ? Vì ai mà gia đình nó giờ trở thành như thế?
Minh Anh có thể hận bố nó khi bố anh qua đời, trả thù bố nó khi anh muốn, còn nó, nó biết tìm ai, biết căm giận ai, biết phẫn nộ với ai khi mà vòng đời mãi luẩn quẩn trong cái từ nhân- quả…?
*******
- Mẹ muốn Anh đi thử đồ nhưg thiết nghĩ Anh rất bận với lại cũng chẳng thiết tha gì chuyện này nên Nhi mang tới đây.
Thả túi đồ xuống ghế salon, mắt Uyển Nhi dán chặt vào số thời trang áo cưới mới nhất.
- Chúng ta sẽ xưng hô với nhau như thế này mãi sao? Hay thật.
- Vậy cậu muốn tôi xưng” anh”,”
em” với cậu như hôm bữa? Đọc tên của cậu cũng có khác gì gọi như thế đâu Minh Anh.
Vốn dĩ cuộc hôn nhân này cũng đã chẳng bình thường rồi, thêm vài điều quái dị nữa chắc cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Đóng laptop, Minh Anh nhìn thẳng Uyển Nhi:
- Chấp nhận cuộc hôn nhân không một chút tình cảm này chị sẽ khổ đấy. Và tôi thật sự không muốn chị bị ràng buộc kiểu này mà mất đi cơ hội tìm kiếm hạnh phúc. Một người yêu chị thật lòng.
- Hãy tự vấn mình bằng những câu đó và thử trả lời xem Minh Anh.
Rời mắt khỏi trang báo, Uyển Nhi thôi cái nhướn mày đầy giễu cợt, và nụ cười kiêu kì biến mất thay cho thứ người ta vẫn thường gọi là” nghiêm túc”.
- Đó là một trong những quy định của dòng họ Hàn, tôi không có quyền làm trái, khiến bố phải thất vọng. Chị hoàn toàn có khả năng ngăn cuộc hôn nhân này lại nếu chị muốn, tôi tin chắc là như thế!
- Họ Hàn chỉ bắt buộc cậu phải lấy vợ trước năm 21 tuổi hay ít nhất là khi cậu 21 tuổi chứ không cấm cậu lấy người cậu yêu.
Phớt lờ vế sau câu nói của Minh Anh, Uyển Nhi nghiêng đầu bướng bỉnh.
- Lấy người tôi yêu?
Khoé miệng anh biến ra một nụ cười khinh khỉnh, anh lặp lại câu nói bằng thứ xúc cảm đầy mặn đắng, lấy người anh yêu? Anh có thể làm điều đó sao…?
- Hãy ngỏ lời với Vi và lấy cô ấy. Hãy làm theo những gì trái tim cậu muón.
- Quá muộn rồi.
Minh Anh bình thản, mắt anh dõi ra xa.
- Bố cô bé đã phải trả giá cho việc mà bác ấy làm, mọi tội lỗi của bác ấy đã bị trừng phạt Nhưng còn Vi, cô bé có lỗi gì đâu? Đôi lúc tôi không tin nổi tồn tại một con người tàn nhẫn và ác độc như cậu… không tin nổi khi có ai đó nói với tôi cậu yêu cô bé…Cậu đối xử với Vi lạnh lùng tới mức đáng sợ…Yêu mà phải làm khổ nhau như vậy sao? Thù hận quả là có quyền năng thật ghê gớm.
- …
- Nhưng rồi, tôi biết, mỗi lần làm đau cô bé là mỗi lần cậu tự làm đau chính mình. Chẳng ai muốn che giấu tình yêu của bản thân…còn cậu luôn làm thế…Tôi không chắc là cậu không thấy mệt mỏi? Tới bên Vi, nói với cô bé rằng cậu yêu cô bé, chấm dứt lễ đính hôn nhảm nhí giữa tôi và cậu. Có khó không?
- Giá mà mọi chuyện chỉ đơn giản từng ấy.
Vẫn mải đuổi theo thứ ánh sáng xa xôi bên ngoài cửa kính, Minh Anh cố quên cảm giác bỏng rát đang lan mạnh trong tim.
- Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Đừng để tới khi quá muộn, hối hận cũng chẳng kịp nữa.
Cô đã làm tất cả có thể, giờ chỉ trông chờ vào Vi và Minh Anh…họ có kp nhận ra hay không? Tình yêu luôn phức tạp và rắc rối.
Minh Anh không sai khi nói cô hoàn toàn có thể tự mình huỷ lễ đính hôn này…nhưng Nhi lại đang muốn chơi một trò mạo hiểm nho nhỏ, tình yêu lớn cô sẽ thắng… tình yêu chưa đủ mạnh cô thua…” Lửa thử vàng gian nan thử sức “, còn lễ đính hôn là để thử thách tình yêu của Minh Anh cũng như Tường Vi.
Đứng dậy toan bước ra thì câu nói của Minh Anh lôi tuột Uyển Nhi trở lại.
- Thật sự thì chị đang nghĩ gì? Con người chị khó hiểu quá…Lúc thì năm lần bảy lượt sai người *** hại Vi…khi thì bênh vực cô ấy…chân thành như một nguời chị…
- Ai *** hại Vi?
Còn hơn cả sửng sốt, lông mày Uyển Nhi nhướn lên.
- Thế chị nói sao về chiếc điện thoại này, sản phẩm chỉ được lưu hành nội bộ trong hội đồng quản trị tập đoàn JA?
Thả điện thoại xuống trước mặt Uyển Nhi, mi mắt Minh Anh khép chặt.
- Sản phẩm này không chỉ được lưu hành nội bộ mà còn dùng làm sản phẩm biếu cho các nhân vật có quan hệ kinh doanh lâu năm với tập đoàn. Nếu chỉ dựa vào đó đã kết luận thì thật thiếu chuyên nghiệp. Hơn nữa, cậu quên rằng tôi là bác sĩ sao Minh Anh? Mọi bác sĩ đều phải thề và thực hiện lời thề Hippocrat, không được hại người. Đành rằng tôi khá là” thích” cậu…nhưng…không tới mức tôi phá bỏ lời thế vậy phải hạ mình chơi cái trò bẩn thỉu ấy.
- Vậy thì là ai?
Đi cũng nhẹ nhàng như lúc tới, Uyển Nhi bỏ mặc Minh Anh giữa những nghi vấn.
Qua thông tin vừa được Minh Anh cung cấp, cô đã hoàn toàn chắc chắn người *** hại Vi là ai…bởi gia đình cô chỉ biếu sản phẩm này cho duy nhất một người ở Việt Nam, tuy nhiên…thật quá sức tưởng tượng, không ai khác chính là…con người đáng sợ cô sẽ phải gọi một tiếng “mẹ” khi lễ đính hôn kết thúc.
- Mẹ! Con vào được không?- Thập thò ngoài cửa, nó gõ nhẹ.
- Con về rồi đấy à? Vào đi.
- Vâng.
Trang đẩy cửa, cúi chào mẹ một cách duyên dáng.
- Con học cái đó ở đâu vậy?
Thiên Thi phì cười khi thấy cử chỉ rất tếu của cô con gái.
- Ở Ý đấy mẹ!
Ngó trước ngó sau một hồi, nó nhoẻn miệng đáp lời mẹ rồi ngồi xuống.
- Sao con đáp máy bay về muộn thế? Có biết ba ngày nữa là anh con đính hôn không?
- Hì. Dạ biết.Vẫn còn sớm chán mà mẹ.
- Con đã sang chào Uyển Nhi chưa?
- Con gặp chị ấy ở viện lúc chiều rồi…Chị ấy thật xinh đẹp, mẹ nhỉ?
Hơi ngập ngừng, lòng nó buồn vời vợi nhưng Trang vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lẽ ra chị dâu của nó phải là Tường Vi mới đúng. Ai mà ngờ số phận lại đùa cợt con người ta như thế, tới nó còn shock và không tin nổi lúc hay chuyện huống hồ là anh trai.
Cả cuộc hôn nhân này nữa, liệu có mang lại hạnh phúc cho anh nó không? Còn chị bác sĩ Uyển Nhi đó?
- Trông con có vẻ vui? Chắc đi du lịch thoải mái lắm đây.
- Hi, rất tuyệt mẹ ạ. Con định dự lễ đính hôn của anh xong sẽ tiếp tục. Một tháng nữa mới nhập học, con phải tranh thủ thôi.
- Ham chơi tới thế là cùng!- Thiên Thi nhéo má con gái.
- Hi, ham chơi mới nhanh nhanh kiếm một chàng rể về cho mẹ con chứ? Thôi, con tới nhà anh đây. Chào mẹ!
- Ừ, đi nhé! Nhớ tối về ăn cơm nha Trang?
- Dạ!
Nó cười híp mí, đóng cửa phòng lại.
Tinh…Tinh…Tinh…
” Alo? “
” Thưa chủ tịch, phía bên cảnh sát đã bắt được ông Phong.”
” Bắt được ông tra rồi sao? Minh Anh đã biết chưa?”
” Tổng giám đóc chưa biết thưa bà.”
” Hãy giữ kín chuyện này với Minh Anh và bảo lái xe đợi tôi dưới nhà. Tôi cần tới đó.”
Tắt điện thoại, trên đôi môi Thiên Thi nở ra một nụ cười cay độc.
*****
Đặt hoa lên trước ảnh bố, Vi nhìn ông rất lâu.
- Mẹ và con sẽ rời khỏi đây bố ạ, bố cùng đi bố nhé? Con xin lỗi vì con yếu đuối quá, con không biết làm gì để mẹ thấy vui hơn, con không làm tròn lời hứa với bố mất nếu không đưa mẹ đi. Con sẽ bắt đầu lại mọi thứ, hãy ở bên mẹ và con nha bố!
Nó cắm nén nhang vào bát hương, quay mặt đi trước khi nước mắt tìm cách luồn ra.
- Chào cậu, Tường Vi.
Giọng nói quen thuộc khiến Vi theo phản xạ ngẩng mặt lên.
- Trang.
- Cậu không mời tớ vào nhà à?
- Xin lỗi, cậu vào đi.
Mở khoá cửa, Vi bối rối.
- Bác gái...