* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro

Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full

của Minh Anh, anh từ bỏ là để thấy Vi đau đớn thế này sao? Vì lí do gì lại chia tay?
Bốp…
Đấm một cú như trời giáng vào Minh Anh, anh gần như không thể kìm nổi cơn tức giận đang dâng trào…
- Đồ tồi. Cậu chơi trò gì thế hả? Sao lại làm tổn thương cô ấy?
Lau vệt máu đang chảy ra nơi khoé miệng, giọng Minh Anh lạnh tới mức vô cảm…
- Điều đó liên quan tới tôi sao?
- Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy Minh Anh? Cậu đang tỉnh táo hay không mà lại nói như thế?
- Tôi hoàn toàn tỉnh táo.
- Hai người chia tay là vì lí gì? Hãy tới mà xem những gì cậu gây ra cho cô ấy?
- Nếu cậu quan tâm tới thế thì cậu hãy đến bên cô ta đi…
Bốp…
- Cậu…
- Ngưng ngay việc đánh tôi đi Bảo Anh.
- …
- Việc gì tôi phải để ý tới người đã lừa dối mình suốt một thời gian dài, việc gì tôi phải bận tâm cô ta đau hay không khi mà chính cô ta đâm một nhát ngay sau lưng tôi…Tôi phải cảm ơn cô ta và gia đình cô ta vì đã giết bố tôi ư? Nếu cậu là tôi, liệu cậu có làm được điều đó không…? Còn tôi thì không thể…
Đôi mắt Minh Anh lòng sọc lên những vệt máu đỏ li ti…
- Hung thủ không phải chú cậu sao? Có thể nào là nhầm lẫn…?
- Hai người thật giống nhau…
Nở một nụ cười khinh khỉnh đầy chua chát, anh quay đi…
- Kể cả như thế, Vi có tội gì mà cậu lại đối xử với cô ấy như vậy? Chẳng lẽ cậu chưa khi nào nghĩ cô ấy không biết gì ư…?
- …
- Cậu phải tin cô ấy chứ?
Cánh cổng căn biệt thự đóng lại, anh bước vào mặc Bảo Anh bất động…
*******
Uống hết ly này sang ly khác, Vi lặng lẽ nhìn màu rượu sóng sánh, tại sao, tại sao nó uống mãi mà vẫn không say thế này? Phải làm gì thì cơn đau mới chịu ngủ yên thôi giày vò nó…
Những ngày qua nó chỉ trông chờ vào men rượu…Chỉ rượu mới có thể ru ngủ nó bởi cứ mỗi lần nhắm mắt lại là hình ảnh anh lại hiện lên…là nỗi nhớ cứ mãi thường trực…là cái ngày định mệnh đó như đang diễn ra ngay trước mắt…
Giá mà nó có thể quên tất cả…
Loạng choạng bước ra khỏi bar, nó trật chân suýt ngã rồi cố vịn vào thành tường để đứng dậy, lại tiếp tục đi cho tới lúc nhìn thấy căn phòng trọ quen thuộc.Nó không muốn khóc nhưng sao nước mắt chẳng chịu nghe lời mà rơi mãi thế này? Chắc bây giờ trông nó thê thảm lắm…
- Em uống rượu đấy à?
Anh dìu nó vào nhà, mắt Vi khi ấy lờ mờ, giọng nói này sao mà thân quen quá…Giúp nó lên giường, anh tháo giày ra cho nó rồi rất nhẹ nhàng lấy khăn lau khô khuôn mặt toàn nước mắt…
Vi khép chặt hàng mi, nó mệt quá, nó muốn ngủ, nhưng khi nó ngủ rồi thì anh có đi mất…?
Anh thấy nó nằm yên, đôi mắt không còn chút cử động nào tưởng nó đã ngủ nên rất khẽ khàng cầm chìa khóa đứng dậy và mở cửa…
Khi ấy, như một phản xạ, nó chạy tới và ôm chầm lấy anh từ phía sau…
- Hãy ở lại với em.
Bất ngờ bị nó ôm từ đằng sau, Bảo Anh giật mình nắm lấy bàn tay lạnh toát của nó…
- Đừng bỏ em một mình…
Quay người lại, nhìn vào đôi môi đang run lên ấy…xúc cảm anh cố gắng chôn vùi bấy lâu giờ lại trào ra mạnh mẽ…Anh mềm lòng khi thấy nó đau…Hai người đó chia tay đáng lẽ ra anh phải vui, cớ gì lại khổ sở vậy…
Nó khiến anh không thể kiềm chế được bản thân, anh đặt lên môi nó một nụ hôn với tất cả sự đam mê và yêu thương dồn nén…Anh cảm nhận được cả vị mặn chát từ nước mắt Vi…
Bế bổng nó và tiến về phía chiếc giường, nụ hôn vẫn chưa hề dứt…nó đón nhận anh một cách nhiệt tình…Hôn lên mắt nó rồi môi và sau cùng là dời xuống cổ…Khi bàn tay anh chạm nhẹ vào cúc áo đang mở bung của nó bất chợt anh ngừng lại…
Thứ anh cần là tình yêu của nó, là trái tim nó, là trái tim chứ không phải thân xác…
- Đừng rời xa em Minh Anh…
Chiếc dao vô hình như cắm phập một cách đầy tàn nhẫn vào trái tim Bảo Anh…
- Em đau lắm…đau tới mức chỉ muốn chết đi…
Đặt môi nhẹ nhàng lên những giọt nước mắt nóng hổi ấy, anh nói rất chân thành…
- Anh yêu em.Suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em.
- Thật chứ?
- Ưh, ngủ đi, sáng mai mọi chuyện rồi sẽ lại tốt đẹp thôi…
Hoàn thành vai trò đóng thế một cách xuất sắc, anh nện nắm đấm rất mạnh vào tường…
- Anh phải làm gì cho em đây…?
Vi tỉnh dậy khi men say đã bắt đầu hết tác dụng, đầu nó đau nhức không nhớ nổi chuyện gì…mở ngăn tủ, lấy dao và thuốc ngủ được chuẩn bị kĩ càng, nó tiến đến phòng tắm…ngang qua chiếc ghế salon…
Giọng nói thân quen tối qua là anh Bảo Anh ư? Vi tự cười mình, nó cười cho sự ngốc nghếch luôn mong chờ một phép màu…
Xả nước cho đầy bồn tắm, nó bước vào, đưa chiếc dao cứa một đường nơi cổ tay và thả xuống bồn, máu hòa vào nước rất nhanh…Xong nó bắt đầu uống thuốc, Vi bốc từng nạm, từng nạm…
Một khi con người ta đã không tìm được lí do gì để sống, khi mà nỗi đau đã vượt quá sức chịu đựng, phải chăng lối thoát duy nhất chính là cái chết…?
Nó ngụp đầu trong nước, khắp mặt bồn lênh láng một màu đỏ của máu…
Sớm thôi, rồi nó sẽ được giải thoát, rồi nó sẽ bước vào bầu ánh sáng vĩ đại của cõi vĩnh hằng…
- Mở cửa… mở cửa cho anh…Đừng làm chuyện dại dột…Anh cầu xin em Tường Vi…
Tiềm thức nó chỉ ghi nhận được câu nói đó trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu…
… Đời không như là mơ, luôn luôn là như thế, tàn khốc mới chính là cuộc sống, ta phải ngã, phải đau, phải tự mình đứng dậy mới có thể trưởng thành…Cái chết là cách trốn chạy hèn nhát nhất…bởi ta đã không đối xử tốt với chính bản thân mình thì ta còn có thể trông chờ điều đó từ ai…?
- Nếu em không mở anh sẽ phá cửa…
Im lặng…
Dùng hết sức mình Bảo Anh đạp manh vào cửa nhưng chẳng ích gì, anh tìm mọi cách để phá khóa…
Tiếng nưốc chảy như đang trêu ngươi…Làm sao để cứu Vi…?
Quay người ra sau, anh chạy một mạch lên tầng, các bậc thang hôm nay cớ gì lại dài đến thế, anh bước mãi mà vẫn chưa tới căn phòng của chủ nhà…
- Cốc…cốc…bác ơi…
- Cậu gọi tôi…?- Bà chủ nhà chạy vội vã về phía anh…
- Bác…mở cửa phòng Tường Vi hộ cháu…nhanh lên bác…
- Cậu là ai? Sao lại yêu cầu vô lí thế? Đây là xâm phạm đời tư của người khác đấy…Tôi không chịu trách nhiệm đâu…
Nói một tràng rồi bà toan quay vào…
- Bác không mở thì cô ấy chết mất…khi ấy bác có thể gánh nổi không? Phòng trọ ai còn dám thuê khi mà tại nơi đó đã xảy ra án mạng…
- ….
- Bác có tin tôi sẽ cho người đốt cháy cả căn nhà này không?
Giờ thì anh đã mất kiên nhẫn thật sự, tức giận nhìn chủ nhà như muốn nuốt sống…
- Tôi…tôi…mở…
Bà ta run lập cập rồi chạy theo anh xuống dưới…
Lật đật tra chìa khóa vào ổ, cuối cùng thì cánh cửa phòng tắm cũng đã mở ra…
Trước mắt anh là một cảnh tượng kinh hoàng, những lọ thuốc nằm nghiêng trên mặt sàn đầy máu…
Bế thốc Vi lên, anh chạy, chạy như điên…
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra từ khóe mắt anh…anh đang hoảng sợ… hoảng sợ tới cùng cực…
- Em sẽ không sao…em sẽ không sao cả…đừng ngủ em nhé…gắng lên Vi…
******
Cạch…
- Xin lỗi, người nhà bệnh nhân không được vào…
Anh dựa hẳn lưng vào tường, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt thanh tú, hoàn hảo tới từng milimet…Nếu Vi có mệnh hệ gì…nếu nó có mệnh hệ gì… chắc anh sẽ không sống nổi…
” Thuê bao quý khách vừa gọi…”
- Cậu đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng tôi dành cho cậu rồi đấy Minh Anh…
Tắt điện thoại, anh nhìn chiếc áo của mình…chiếc áo nhuốm màu máu của Vi…
- Anh là người nhà của bệnh nhân?
Cô y tá nở một nụ cười…
- Vâng.
- Vậy thì phiền anh ra làm thủ tục nhập viện cho cô ấy, cô Tường Vi.
Chỉ nghe đến đó, anh bước về phía thu ngân…
- Anh cầm lấy mà thay.
Kéo tay anh lại, cô y tá đặt vào đó một túi đồ…
- Không cần đâu, với lại tôi không quen nhận đồ từ người lạ…Cảm ơn.
- Anh sẽ khiến người ta sợ nếu để nguyên thế này và đi ra đấy…Anh không phải ngại, bởi tôi cũng định cho nó vào sọt rác mà…
Không nói thêm một từ nào nữa, cô gái kì lạ quay đi…
- Bác sĩ thực tập mặc trang phục của y tá sao?
Bước vào phòng thay đồ, anh đóng cửa…
A…a…
Đứa trẻ thét lên đau đớn khi bị con dao rạch một đường vào cánh tay bên trái…
- Con…Ông làm gì nó?
- Tao chỉ tạo một chút dấu ấn riêng cho nó thôi.
- Đừng…xin ông…
- Thế thì giết hắn mau lên…
- …
- Hay mày muốn con gái mày phải hứng chịu tất cả…?
- …
- Mày không muốn gặp con nữa phải không? Muốn nhìn thấy xác nó chứ gì? Tao sẽ cho mày toại nguyện…
- Van ông…đừng làm thế…nó chỉ là một đứa trẻ…
- Nhanh lên…tao đếm từ một đến ba…
Đoàn…
- Huhu…Bố ơi cứu con…!
- Hãy cho tôi nói chuyện với con bé…
- Huhu…
- Nín đi con…nín đi…đừng khóc…
- Huhu…Bố tới đón con…Huhu…Con sợ lắm…
Giật lấy điện thoại, hắn gằn từng tiếng…
- Sao đây?
- Tôi sẽ làm…tôi sẽ làm…ông hãy để yên cho con bé.
Đoàng…
Một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt nham hiểm…Người đàn ông đó…không ai khác chính là chú của Minh Anh…”
Đôi mắt nó dần mở ra, nhìn lên cái trần nhà trắng toát…múi thuốc sát trùng nồng nặc…vang đâu đó trong căn phòng là những tiếng tít…
- Mẹ…- Nó mấp máy môi một cách khó nhọc…
- Con bé này, sao con lại như thế hả? Sao con lại ngốc nghếch vậy chứ? Côn định để mẹ phải theo con,con mới hài lòng ư…? Con có biết mẹ sợ như thế nào không…?
Mắt mẹ đỏ hoe nhìn nó…
- Con xin lỗi.
Vi thật sự không biết phải nói gì ngoài câu đó…
Nó tự tử, muốn tìm tới cái chết là vì điều gì? Vì chẳng tìm nổi một lí do để bản thân tiếp tục tồn tại, vì hiện thực…vì sự bất công của số phận…vì nỗi đau đang ngày ngày rỉ máu trong tim…
Nhưng…
Nó đã không nghĩ tới hai người quan trọng nhất với nó…Nếu nó chết đi, bố mẹ nó sẽ như thế nào…? Để người đầu bạc tiễn người đầu xanh là tội bất hiếu…Nó đau…lẽ nào họ lại không…?
Huống hồ, mọi thứ đều từ nó mà ra, mảng kí ức đen tối…bởi cứu nó mà bố trở thành kẻ sát nhân…bởi nó mà bố anh Minh Anh phải chết…
- Bố đâu ạ…?
Bố nó nãy giờ đứng ngoài phòng bệnh, nghe Vi nhắc tới liền bước vào…
- Chắc con cảm thấy xấu hổ lắm vì có một người bố là kẻ giết người…
- …
- Xin lỗi vì đã hủy hoại hạnh phúc của con…con cứ căm ghét bố nếu con muốn…nhưng xin con…đừng làm vậy một lần nữa…bố và mẹ không chịu nổi…
- Bố làm những chuyện đó là vì con mà…Chuyện kinh khủng bố bảo con không nên nhớ là nó…đúng không…? Con xin lỗi.
- Con…nhớ hết rồi…?
Gật nhẹ đầu, nước mắt lăn dài hai bên má nó, Vi thật sự hối hận vì đã trách bố, vì đã không để ông có cơ hội giải thích…
- Con không sao là tốt rồi…Con nghỉ ngơi đi, mẹ và bố ra ngoài cho con yên tĩnh…
Nói rồi bố kéo mẹ rời đi…
Vi lặng lẽ nhìn vết cứa nơi cánh tay phải được băng trắng toát, khắp người nó là đám dây nhợ lằng nhằng…Nhắm mắt lại, nó thấy nhức đầu, có lẽ ngủ là điều nó cần lúc này…
Đặt lên bàn một lọ hoa hồng tím ( loại hoa khá hiếm nếu là hoa tự nhiên ), chị bác sĩ thực tập thay túi nước đã hết cho nó và điều chỉnh lại vài sợi dây…
- Chào Vi! Hi.Chị là bác sĩ thực tập.
- Vâng.Chào chị!
- Em thấy sao? Có đau ở đâu không?
Chị ấy mở cái bệnh án dày cộp trên tay và bắt đầu ghi chép…
- Không.Em chỉ hơi mệt chút xíu…
- Trông em khá hơn nhiều rồi…Em sẽ sớm bình phục thôi…
- Khi nào em đựôc xuất viện ạ?
- Hi.Cứ nghỉ ngơi đi.Nếu không có gì đáng ngại, khoảng hai tuần nữa em có thể về…
Bỏ bút vào trong túi áo, chị ấy nhìn nó cười, một nụ cười rất đẹp.
- Chị không biết em gặp vấn đề gì nhưng thật sự cái chết sẽ không giúp em giải quyết được mọi thứ đâu…vì thế hãy can đảm mà sống…
- …
- Nhiều người muốn được sống còn không có cơ hội… thế mà em lại xem nhẹ nó…Vi thật may mắn…nếu chậm chút nữa là em nguy rôi…
Nó hơi ngạc nhiên với những gì mình vừa nghe, giống như thể Vi và chị ấy đã quen nhau từ rất lâu vậy…
- Em là bệnh nhân đầu tiên chị phụ trách…bác sĩ khuyên bệnh nhân thế này mong bệnh nhân không phiền lòng…
- Em hiểu.Em cảm ơn.
- Vi có muốn thử ăn chút gì không?
- Em không đói.
Kéo rèm cửa sổ ra, chị ấy quay lại nhìn nó một lần nữa, nụ cười vẫn nguyên như vậy…
- Chị phải đi thôi…
- …
- Để nhường vị trí cho một người nào đó rất lo lắng cho em…Tạm biệt…
Đẩy nắm cửa, bác sĩ thực tập bước ra…
- Cậu có thể vào…
Khó khăn nhích người lên ( mấy cái dây trên tay nó quả thực là bất tiện kinh khủng ) nó để cho mình ngang tầm với anh Bảo Anh…
- Anh lấy nước cho em nhé?
- Phiền anh.
Đón lấy cốc nước ấm từ tay anh, giờ Vi mới nhìn rõ vẻ mặt đầy mệt mỏi của người đang ngồi đối diện mình, cả đôi mắt luôn sáng cũng phảng phất u buồn, trông anh tiều tuỵ hẳn đi…lẽ nào là vì nó…
- Em còn choáng nữa không?
- Không choáng nữa, em chỉ hơi buồn ngủ thôi…
Câu chuyện đáng lẽ ra chỉ dừng ở đó nhưng cảm giác day dứt khiến nó không yên, nó nợ anh quá nhiều…
- Em xin lỗi.
- Vì điều gì?
- Vì đã làm cái hành động thiếu suy nghĩ ấy.
…” Đừng làm chuyện dại dột…Anh cầu xin em Tường Vi”…
Câu nói đó cứ văng vẳng trong đầu nó…
- Em sẽ không như thế một lần nào nữa chứ?
Anh nhẹ nhàng, nó có linh cảm anh đang rất không ổn.
- Em hứa….
- Anh sẽ nhớ lời hứa này.Em nghỉ ngơi đi.
Vào thời khắc nó không ngờ nhất, một nụ hôn thật ấm được đặt lên trán Vi.
- Anh không cần em phải đáp lại, em có thể xem anh là bạn nếu em muốn nhưng… đừng ngăn cấm tình cảm của anh…
******
Treo áo bác sĩ lên mắc, Uyển Nhi tháo luôn cả gọng kính để lộ một đôi mắt tròn to, đen lay láy…nụ cười trên đôi môi xinh xắn đã tắt từ lâu…
Tinh…tinh…tinh…
- Con chào bác!
- Dạ.Hi.Con vừa mới hết giờ làm thôi.
- Hi. Chuyện đó thì con rất sẵn lòng.Con sẽ đón Minh Anh…
- Cũng cần một bất ngờ cho cậu ấy mà bác.
- Dạ.Con chào bác! Hẹn gặp bác tối nay!
Cầm
chìa khoá xe, Uyển Nhi bước đến gara…
Lấy hành lí, Minh Anh hoàn thành thủ tục check out rồi bỏ sim vào máy.Đợt công tác bất ngờ một tuần bên Pháp như rút kiệt toàn bộ sức lực của anh…
3 tin nhắn mới…
1 cuộc gọi nhỡ…
Vừa nhìn thấy tên người gửi, bàn tay anh tức khắc chạm vào nút del như một phản xạ…Tất cả đều bị xoá…
- Minh Anh!
Giật mình bởi tiếng gọi, suýt chút nữa anh đánh rơi vali xuống…
- Cậu thấy tôi không vui sao? Ít nhất cũng phải chào hỏi người lớn tuổi hơn mới phải phép chứ?
- Chị về khi nào vậy?
- Khi em đi…
- Em tưởng tập đoàn J.A không có chi nhánh tại Việt Nam?
- Cái điều em vừa bảo là “tưởng” ấy đúng đấy.Hi, chị về thăm em và bác mà…tiện thể nâng cao trình độ chuyên môn…
- Thế sao?
Buông một câu chẳng có vẻ gì là ăn nhập, anh bỏ toàn bộ hành lí vào cốp…
- Xem chừng Uyển Nhi không được chào đón lắm.
- Đâu có…
Những nghi vấn về kẻ năm lần bảy lượt *** hại Vi chợt xuất hiện trong đầu anh…
- Thái độ của em đã tố cáo đấy…
Nhấn ga, anh mở nhạc để nới lỏng sự căng thảnh không đáng có này xuống…
Tinh…tinh…tinh…
- A lô!
- Vâng cháu đang nghe…
- Hồ sơ kiện Thái Hoàng Trung đã hoàn thành, cậu chủ muốn khi nào sẽ đệ đơn lên toà?
- Cháu muốn kẻ sát nhân đó phải trả giá…ngay lúc này đây….
- Tôi hiểu tâm trạng của cậu nhưng…
- Chú cứ nói…
- Con gái ông ấy, cô Thái Nguyễn Tường Vi vừa mới nhập viện tuần trước vì tự sát…có lẽ…
Bộp…
- Cậu chủ…
Điện thoại tuột khỏi tay anh…
Tường Vi tự sát…
Não của anh lúc này chỉ tiếp nhận chính xác được cụm từ đó …
Ngay bên cạnh chỗanh ngồi, Uyển Nhi không giấu nổi một nụ cười…” Cậu đã biết rồi phải không Minh Anh?”
******
Mở lò vi sóng, Uyển Nhi thận trọng lấy ly sữa ra rồi đặt vào khay.Minh Anh quả là một con người thú vị, cậu ta hẳn phải được đào tạo bài bản lắm kĩ năng kìm nén cảm xúc nên mới có thể điềm tĩnh nhốt mình trong phòng như thế…
- Có chuyện gì với Minh Anh sao Nhi?
Thiên Thi hơi bất ngờ trước thái độ của con trai…
- Chắc em ấy đi máy bay một thời gian dài nên mệt thôi bác.
- Con cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, ai lại đi gọi người mình sắp đính ước là “em” chứ?
- Hì, con quen rồi mà.Để con mang lên cho Minh Anh.
Nâng khay lên, Uyển Nhi nhoẻn cười thật tươi…
- Con vẫn nhất quyết ở khách sạn?
- Vâng ạ.
Cốc…cốc…
- Chị vào được không Minh Anh?
- Cửa không khoá.
Đẩy cửa bước vào, Nhi đặt khay lên bàn rồi đưa sữa cho anh…
- Cậu không định xuống ăn tối đấy à?
- Chị là bác sĩ mà không biết rằng chưa ăn gì đã uống sứa sẽ có hại cho sức khoẻ sao?
- Haha.Khá nhỉ? Tất nhiên là biết.Em không thấy trên khay có mấy lát sanwich hả?
- …
- Đừng phụ chị đã mang những thứ này lên…ăn đi rồi còn chở chị về.
- Chị cũng có xe, ngoài kia đầy taxi…?
- Bác gái sẽ không vui đâu…
Đưa ly sữa lên, Minh Anh nhấp một ngụm…
- Chị thử đưa ra một lí do đi.
- Vì chẳng có ai lại nỡ đối xử với vợ tương lai của mình như thế…
Nhi vừa dứt lời, y như cô dự đóan, Minh Anh bị sặc và ho nhiều tới mức khuôn mặt đỏ bừng lên…
- Chị đùa…?Không thể nào…
- Chị cũng muốn tin nó là đùa lắm nhưng rất tiếc đó lại là sự thật.
- …
- Đây là lời giao hẹn của hai gia đình từ trước…
- Thật nhảm nhí!
- Không nhảm nhí tí nào đâu Minh Anh.
Cả Nhi và anh giật mình quay lại nhìn Thiên Thi.
- Giờ là thời đại nào rồi mà còn có cái chuyện vớ vản đó.Con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này…
- Minh Anh, mẹ đã làm theo những gì con muốn, thậm chí tạo mọi cơ hội tất nhất cho con…nhưng lời hứa chắc chắn tìm được con dâu trước khi con 21 tuổi đã không được thực hiện…
- …
- Uyển Nhi, con cũng thế đúng không?
Khẽ lẩm bẩm nguyền rủa cái thời hạn lấy chồng trước 23 tuổi của bố mẹ mình, Nhi đành ngậm bồ hòn…
- Dạ.
- Hôn ước của hai con được cả hai dòng họ làm chứng và công nhận.Nếu từ chối, riêng con sẽ phải từ bỏ họ Hàn, Minh Anh à.
- …
- Lễ đính hôn sẽ được cử hành vào tháng sau.
- …
- Đừng khiến bố con phải thất vọng.
Cậu sau cùng của mẹ khiến anh buộc phải im lặng…
- Con sẽ đưa Uyển Nhi về…?
- Vâng…
Đóng laptop, Minh Anh đứng thẳng dậy…
Không khí trên xe căng lên như dây đàn, Nhi áng chừng Minh Anh đang tức giận tới nỗi có thể giết chết bất kì ai nếu không may người đó động vào…nhưng thật lạ là điều ấy lại khiến cô vô cùng phấn khích…
- Lỗi không phải tại chị đâu nhé? Ai bảo em không kiếm nổi lấy một người em yêu…
- Chị thì tìm được chắc.Sao chị không phản đối mà vẫn về đây? Chị định tham gia vào cái vở hài kịch mang tên kết hôn kể cả khi tôi và chị chẳng có tí tình cảm nào với nhau thật ư?
- Chị rất thích em đấy chứ.Chị hoàn toàn tự nguyện mà.
Nhi mỉm cười bởi cô đang làm Minh Anh phát hoả tới nơi…
- Chị ở khách sạn nào?
- Ôi thôi chết, cho chị tới bệnh viện đi, chị để quên laptop…
- Mai lấy không được à?
- Không.- Cô đáp gọn lỏn.
Bẻ tay lái, anh quay xe…
- Bệnh viện Thánh An…
*****
- Đợi chị một lát!
Bóng dáng Uyển Nhi khuất ngay sau cánh cửa chính…Bệnh viện Thánh An…? Vi đang ở đây…
Sau một hồi đấu tranh giữa tình cảm và lí trí, cuối cùng lí trí cũng...

<< 1 ... 10 11 12 13 14 ... 20 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status