troll, bệnh thần kinh đó nha ).
- Tôi mời Thảo.
- Cám ơn nha.
- Uống sữa cho đẹp da này.
- Tôi mời Mai.
- Uầy, anh Kún nhà ta không biết hôm nay có nhặt được vàng hay không mà hào phóng thế.
- Tóm lại có uống không?
- Có, hìhì.
- Tôi đưa cho Mai một hộp rồi xuống mời Xu.
- Uống sữa cho xinh gái em.
- Em cám ơn.
- Đm 2 thằng chó, ra lấy sữa mà đớp này.
- Tôi nói với thằng ôn Hoàng với Hải
- Uầy, chúng em cám ơn đại ca.
Kết quả là một dây sữa 6 hộp giờ còn lại một hộp cho tôi. Vừa về chỗ ngồi chưa kịp uống hộp sữa thì thấy mặt Ngọc tái mép. Tôi giật mình sờ lên chán Ngọc.
- Mày sao thế? – Tôi nói, đây là cách xưng hô từ ngày xưa rồi.
- Tao không sao, chỉ hơi mệt thôi.
- Uống hộp sữa này, sáng giờ ăn gì chưa?
Tôi cắm ống hút vào để cho Ngọc hút.
Ngọc không nói gì chỉ lắc đầu.
- Hả, sao không ăn?
- Tao quên không mang tiền.
Nhanh như cắt tôi đưa Ngọc xuống phòng y tế nhưng có vẻ Ngọc đã mệt lắm rồi. Hình như Ngọc cả ngày hôm qua không ăn chứ không phải sáng không ăn, nếu sáng không ăn thì làm gì đến mức như thế này.
Không thể lãng phí thêm một phút giây nào nữa, tôi ra cõng Ngọc xuống phòng y tế, mọi người nhìn mà cứ mắt chữ O mồm chữ A. Ngày xưa có cõng Ngọc nhiều nhưng bây giờ cõng Ngọc có cảm giác thế
nào ý.
Trên lưng thì có cảm giác như có cái gì nhô lên chọc vào lưng mình ý, cảm giác lạ lạ.
Chap 56:
Sau khi đưa được Ngọc xuống phòng y tế thì tôi chạy ra ngoài cổng mua ít cháo. Trước khi ra ngoài cổng còn bị mấy thằng thanh niên xúc cứt, à nhầm, thanh niên xung kích chặn đầu hỏi.
- Đi đâu đây?
- Đi mua cháo cho bạn em bị ốm đang nằm trong phòng y tế ạ.
- Anh có biết đây là trường học hay không mà muốn ra thì ra muốn vào thì vào. – Nghe cái giọng hống hách chỉ muốn tặng ngay nó một “TẢ XUNG HỮU ĐỘT” vào mồm thôi.
- Thôi thì em đang có việc, anh cho em ra với.
- Muốn ra thì đưa đây. – Thằng ôn này vừa nói vừa chìa tay ra.
- Đưa gì hả anh?
- Mày ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo thế? Đưa tiền đây thì tao cho ra ngoài. – Đm nhà nó. Ngay cả trong trường học cũng có lạm dụng chức vụ thế này thì Việt Nam bao giờ mới khá nên được. Haizz. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải rút ví ra đưa cho thằng ôn đấy 10k. Tuy không phải số tiền lớn nhưng tôi cảm thấy cay cú lắm, thù nãy nhất định sẽ trả.
- Tốt, giờ chú em lượn đi cho nước nó trong.
Sau câu nói của thằng ôn kia thì tôi chạy ra ngoài trường mua cho Ngọc một hộp cháo gà. Sau khi mua xong thì tôi phóng thẳng vào
phòng y tế.
- Mày ngồi dậy ăn cháo.
- Cám ơn mày.
- Thôi, để đấy tao đút cho.
- Thôi, tao tự làm được.
- Tao bảo mà cứ ngồi yên đi.
Tôi ngồi đút cháo cho Ngọc mà Ngọc chẳng dám ho he câu gì, chỉ ngoan ngoãn ăn hết hộp cháo.
- Rồi, mày nằm nghỉ đi.
- Cám ơn mày.
- Ơn nghĩ cái đéo gì, tao nợ mày một lời xin lỗi.
- Người cần xin lỗi là tao, đáng ra ngày xưa tao không nên…
- Thôi, mọi chuyện qua rồi, giờ mày nghỉ đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.
- Ừh, vậy tao nghỉ chút đây.
Sau khi Ngọc nằm nghỉ thì tôi chạy ra hỏi cô y tá.
- Bạn ấy có sao không cô?
- Không sao đâu, chỉ là đuối sức do đói quá thôi, nằm nghỉ một lúc là khoẻ giờ.
- Vâng, cám ơn cô ạ.
- Không có gì, đây là nghĩa vụ của cô mà.
Tôi chào cô y tá rồi đi thẳng lên lớp. Tiết đầu chủ nhiệm lên không dám bùng, nếu là tiết mấy môn phụ thì xác cmn định là chỗ tôi sẽ không có bóng dáng đẹp trai của ai đó nữa.
- Em thưa cô, em vào lớp ạ.
- Anh đi đâu mà giờ này mới lên hả? Cậu có biết là vì anh mà lớp bị trừ điểm thi đua không? – Bệnh thành tích vcc.
- Ơ, em đưa bạn Ngọc xuống phòng y tế ạ, bạn ý bị ốm.
- Thôi được rồi, vào lớp nhanh.
- Vâng ạ.
Tôi bước vào lớp trong ánh mắt ngưỡm mộ của bọn con gái, và vô số ánh mắt gato của mấy thằng con trai.
- Ê cu, thế nào rồi. – Vừa đặt được cái bàn toạ xuống ghế là thằng ôn Hoàng hỏi ngay.
- Thế nào là thế nào?
- Đm, mày ngu bẩm sinh hay ngu có đào tạo thế? Nhỏ Ngọc thế nào rồi?
- Mệt vì đói, tao mới mua cháo cho ăn rồi, giờ đang ngủ dưới phòng y tế.
- Đm, sướng vờ lờ, tao cũng muốn ngủ.
- Ra đây tao đập cho một trận rồi xuống phòng ý tế ngủ.
- Ấy, em đùa thôi mà, làm gì mà căng.
- 2 anh kia mất trật tự, đứng lên cho tôi. – Vâng, cô chủ nhiệm nhắm thẳng vào gương mặt đẹp dzai của tôi và bộ mặt Chí Phèo của thằng Hoàng mà nói.
- Đậu má, Đen vờ lờ. – Tôi lẩm bẩm.
- Anh HA, Anh nói gì thế?
- Dạ, em có nói gì đâu, tai cố thế nào chứ. – Vâng, rất học sinh, phải chối bằng được.
- Anh giỏi, ra ngoài đứng cho tôi, về nhà làm bản tường trình lấy chữ kí phụ huynh.
- Em có làm gì đâu? – Tôi cãi lại.
- Mất trật tự trong giờ, vô lễ với giáo viên.
- Haizzz. – Thôi thì phải chấp nhận số phận quá nhọ của mình thôi. Trong lớp học luôn luôn có 2 quy định. Một là “giáo viên luôn đúng”, hai là “nếu sai đem lại điều một”. Xã hội thật là bất công, “ông trời ơi! Con muốn học cô giáo Thảo”
Sau câu nói như sét đánh của cô chủ nhiệm thì thì tôi đành phải ngậm ngùi ra đi trong sự tiếc thương của gia đình (em đùa thôi). Đời quả là bất công mà, người tốt sao lại khổ như vậy. haizz
Mà suy đi tính lại thì tất cả đều là do thằng cờ hó Hoàng, nếu nó không bắt chuyện với tôi thì tôi đâu bị đuổi ra khỏi lớp, đm con chó, tý bố cắt giống của mày.
Thôi thì đuổi cũng đã đuổi rồi, giờ xin vào lớp thì chắc đéo gì đã được vào. Thôi thì cứ xuống phòng ý tế ngồi điều hoà cho nó mát, nhân tiện ngồi chém gió với cô y tá “BÀ TƯNG” luôn.
- Sao giờ này không học mà xuống đây làm gì?
- Em cảm thấy hơi đau đầu nên xuống nghỉ lúc. – Phải chém gió không thì bảo là bị đuổi ra khỏi lớp thì nhục, quá nhục.
- Đau đoạn nào thế?
- Ở 2 bên thái dương ạ.
- Em đau lâu chưa?
- Tiền sử có bệnh gì không?
- Em thì khoẻ từ bé, chỉ mắc mỗi bệng giang mai. (Em đùa thôi)
- Em nói thật hay đùa thế?
- Cô nghĩ em nói thật. (Ngày xưa hay trốn tiết xuống đây nên nói chuyện với cô y tá rất chi là bá đạo)
- Sao, hôm nay lại trốn tiết à? Lần này cô không bao che cho đâu.
- Ặc, sao cô cứ nghĩ em như thế, chẳng qua là cô chủ nhiệm cho em ra ngoài thôi, hìhì.
- Thôi đi ông tướng, bị đuổi ra khỏi lớp thì cứ nhận đi, cứ phải lý do lý chấu. Mà cái bạn kia lớp em à?
- Vâng. Mới chuyển về cô ạ, ngồi cạnh em luôn.
- Thế còn con bé Trang đâu?
- Chuyển trường rồi chị ơi. Haizz. – Tôi nói giọng chán nản.
- …
- Không nói chuyện này nữa, hôm nay cô có gì ngon cho em ăn với?
- Em nghĩ đây là phòng y tế hay cái căng tin?
- Cái căng tin free, à em nhầm, phòng y tế.
- Giỏi. Lên lớp nhanh không tôi báo giám thị giờ.
- Ều.
- Có lên không?
- Lên thì lên, làm gì mà căng. À mà không được, em ở đây để nói cho cô một tin vui, cô có muốn nghe không?
- Có gì nói nhanh đi.
- Trưa nay cô có rảnh không?
- Có, làm sao?
- Em định mời cô đi ăn trưa, coi như là em cám ơn thời gian qua cô đã nhiệt tình bao che cho em trốn tiết ạ.
- Thôi khỏi, sợ ăn xong lại vô bệnh viện nằm thì khổ.
- Có cái anh đẹp dzai hôm nọ đi với em ý, cô có đi không?
- Hả, thật hả, có, có, có đi. – Vừa nghe có zai đẹp là đồng ý ngay.
- Thế thì cho em yên vị dưới này nhé. Hìhì.
- Được rồi. Vào giường nằm đi, không giám thị đi qua thì chết.
- Vâng ạ, cám ơn cô.
- Mà nhìn con bé này cũng xinh đấy chứ.
- Xinh thì cũng xinh, nhưng sao xinh bằng cô.
- Thôi đi ông tướng. Nghỉ hè năm nay có gì hay kể cô nghe nào.
- Em chẳng có gì hay, toàn chuyện buồn thôi.
- Buồn thì cứ kể đi.
Tình hình là tôi kể chuyện của tôi cho cô y tá biết, nghe xong cô cũng buồn cho tôi, thôi thì hãy học cách chấp nhận sự thật.
- Trang là ai vậy? – Đúng lúc này Ngọc tỉnh dậy.
- Hả, sao hỏi thế? – Tôi hơi ngạc nhiên.
- Thì tao tỉnh từ vừa nãy, nghe toàn bộ câu chuyện của mày rồi.
- Đậu..
- Nói cho tao xem Trang là đứa nào mà khiến mày buồn như vậy.
- Một người bạn thôi, mày bận tâm làm gì, nghỉ đi, tao hơi mệt nên ngủ đây.
- Mày đi học hay đi chơi vậy?
- Tao mệt thì tao ngủ, ai cấm được tao.
- Hết thuốc chữa.
- Kệ tao, liên quan đến tiền ăn sáng của mày không?
- Chẳng kệ mày.
- Có công chăm sóc người ốm mà đến khi người ốm khoẻ lại thế này đây. Haizz.
- Ngày xưa đứa nào ốm bắt tao đi bộ giữa trưa mua kẹo nhỉ, mua xong thì chẳng có một câu cảm ơn.
- Ngày ấy khác, bây giờ khác.
Tôi chẳng thèm nói câu gì nữa mà giả vờ ngủ, mà hình như hôm qua thiếu ngủ nên bây giờ giả vờ ngủ một lúc thành ngủ cmn thật.
- Dậy…dậy. – Tôi tỉnh dậy bởi tiếng gọi, nhưng quan trọng hơn là mùi thôi thối, hình như là mùi bi tất thối.
- Hụ hụ, đứa đéo nào để cái bi tất thối ở mũi tao đây, hụ hụ. – Sau màn ho sặc sụa của tôi là tràng cười của đám bạn cờ hó.
- Cho chừa cái tội bùng học xuống đây ngủ à. Haha. – Giọng thằng Hoàng.
- Hihi, nhìn mặt anh Kún kìa, buồn cười quá. – Giọng Xu.
- Ngu thì chết. – Thằng Hải nói.
- Đm 2 thằng cờ hó, tao giết chúng mày.
Vâng, không có cái ngu nào bằng cái ngu ngủ trong khi đám bạn còn thức, bọn nó có thể đắp chiếu cho mình, hay chụp anh nude của mình rồi đăng tin bán Ass… thanh niên bây giờ manh động lắm. Tốt nhất là không nên ngủ khi đám bạn mình còn thức.
Sau đó là màn “Tom and Jenny” giữa chúng tôi. Tôi là người đuổi, bọn nó là người chạy và kết quả là Tom không bao giờ ăn thịt được Jenny.
- 2 Con chó đứng lại cho bố xem. – Tôi đã đuổi được 2 thằng ôn này lên được lớp.
- Ngu gì đứng lại cho mày thịt.
- Đm 2 con chó. – Tôi rút đôi tổ ong ngàn lỗ mua ở hàng bán than tổ ong sáng hôm qua ra phi thẳng vào mặt chúng nó. Ám khí của tôi mang một lượng Chakra khủng lồ ngang với bom vĩ thú củ thập vĩ (chỉ có các thánh manga naruto mới hiểu ). Nhưng đời đếu như mơ, sau bao năm tập luyện phi ám khí thì cuối cùng phi vẫn miss thế mới cay. Chiếc tổ ong mất qũy đạo bay về hướng 1 người con gái
Người con gái đó không ai khác chính là bạn bí thư. Haizz, không biết chúng tôi có duyên với ám khí không nữa…
- A…
- Mình không cố ý, mình xin lỗi… – Nhanh như cắt, tôi chạy đến chỗ Thảo.
- Đau, hứxhứx…
- Mình xin lỗi, để mình đưa cậu xuống phòng y tế.
- Hứxhứx.
Thế là tôi đành phải đưa Thảo xuống phòng y tế. Một ngày đưa 2 người con gái xuống phòng y tế, số tôi thật là vãi…
Chap 57:
Vừa bước xuống phòng y tế thì cô y tá chạy ra chỗ Thảo hỏi ngay.
- Em làm sao đây?
- Dạ, bị thằng bạn em ném dép vào đầu ạ. – Sau khi nghe tôi nói thì Thảo lườm tôi với ánh mắt “tý mày chết với bà”
- Đưa bạn vào đây để cô xem nào.
Tôi đưa Thảo vào rồi té ngay lên lớp, ở lại sợ không còn xác.
- Chào mừng anh HA, Cao thủ ném dép trở về. – Thằng Hoàng thấy tôi vào lớp là troll luôn.
- Con chó, bố giết mày.
Như kịch bản thì lại là màn đuổi nhau nhưng lần này tôi không đuổi nó mà là đuổi Xu. (Anh biết điểm yếu của chú mà)
- Anh định làm gì em thế? – Xu hoảng hốt khi tôi đến gần với vẻ mặt rất rất đểu. Và một lần nữa thằng ôn Hoàng lại bị mắc bẫy.
- Đm thằng đàn bà, có giỏi bắt bố mày đi này.
- Kệ cm bố. Dù sao Xu cũng có phần. XU NHỈ?
- Em…em…
- Bố giết mày, con chó. – Thằng Hoàng lao đến chỗ tôi như vũ bão, theo như kịch bản thì nó sẽ đập tôi một trận để giải cứu Xu như kiểu Chí Phèo giải cứu Thị Nở. Nhưng sự thật là.
- Anh Kún đẹp dzai, em xin lỗi ạ. Mong anh tha cho chúng em ạ. – Sự thật luôn mất lòng mà.
- Được thôi. Đưa 50k tiền thuốc men đây thì anh tha cho.
- ĐM, MÀY ĐỊNH GIẾT NGƯỜI À?
- Tao không quan tâm. Tóm lại là đưa tiền thì sống, chống lại thì chết. Nên nhớ anh còn bức ảnh đôi tình nhân đấy.
- Thôi anh, bớt nóng ạ. Em đưa ạ. – Nhắc đến bức ảnh đôi tình nhân là thằng ôn Hoàng sợ ngay. Mình phục mình thật
- Đưa tiền đây, không nói nhiều.
- Nhưng anh có thể cho em xem bức ảnh kia được không ạ.
- Ok, cứ đưa tiền đây rồi anh cho xem.
- Đây ạ. – Thằng Hoàng rút từ trong ví ra tờ 100k mới cứng đưa cho tôi.
- Tốt, giờ chú xem thoải con gà mái đi. Nên nhớ là anh đã save trong lap của anh rồi.
- Đm con chó. Giả bố 50k.
- 50k nào?
- Bố vừa đưa mày 100k. Mày bảo đưa 50k thôi. Giả bố 50k.
- 50k tiền viện phí. Còn 50k tiền sử dụng điện thoại tao. Tổng 100k, làm gì còn tiền thừa cho chú.
- Cái đm thằng chó. Tiền ăn sáng cả tuần của bố đấy.
- HAHA, Cái tội chơi ngu.
- Lần sau đừng mơ bố đưa mày tiền.
- Lần sau hãy tính. Cô vào rồi kia, tao té đây.
- Con chó nhớ mặt bố.
Sau quả cướp tiền công khai thì thằng ôn Hoàng có vẻ akay rõ ra mặt. Nghĩ lại thì mình cũng chơi hơi ác nhưng sau này nó cho tôi một vố đau bằng 10 thế này.
- Em thưa cô em vào lớp. – Đang ngồi chăm chú nghe giảng môn Anh trong tình trạng chui tai này lọt tai kia thì giọng nói quen thuộc vang nên. Đó không ai khác chính là Ngọc với Thảo. Thôi xong tôi rồi. (R.i.p Kún)
- Ừ, em vào đi. – Sau câu nói của cô anh thì Thảo với Ngọc vào lớp.
- Em là ai? – Cô Anh quanh sang phía Ngọc khi Ngọc bước vào lớp.
- Dạ, em là học sinh mới ạ.
- Học sinh mới sao còn lên lớp muộn.
- Dạ, em bị mệt ở dưới phòng y tế ạ.
- Vậy sao? Thế giờ hết mệt rồi đúng không? – Có vẻ cô anh không thích Ngọc cho lắm. Phải chăng là do mái tóc màu hạt dẻ kia.
- Dạ, em cũng đỡ rồi ạ.
- Tốt. Em đọc và dịch đoạn văn trên bảng cho cô.
- Dạ. Qwety69xxx…
Giờ mới để ý là cô Anh đã viết trên bảng một đống ngôn từ mà tôi chẳng hiểu cái quái gì. Nhưng theo ý kiến cũ Xu thì đoạn văn khá dài, phải là người nắm chắc kiến thức thì mới đọc và dịch được. Nếu là em thì chắc chắc 96,69% là em sẽ ăn con ngỗng hoặc là cái tên đẹp đẽ của mình được ngồi trong chiếc sổ tử thần của đời học sinh “sổ ghi đầu bài”. Lúc đầu thì em cứ tưởng là Ngọc không làm được bài nhưng đời đếu như mơ. Ngọc chém gió bay lóc nhà với cô dậy Anh làm cả lớp ngạc cmn nhiên và vô số thành phần kiểu “vịt nghe sấm” như em
- Tốt, em có thể về chỗ.
- Vâng ạ. – Ngọc bước về chỗ trong ánh mắt thán phục của rất nhiều người vì cô dạy Anh lớp tôi nổi tiếng mà hôm nay lại cho Ngọc qua cửa một cách dễ dàng như thế thì quả là một điều bất ngờ mà.
- Mà em tên là gì?
- Cao Thị Hồng Ngọc ạ.
- Tôi muốn lớp ta học tập cách phát âm của bạn Ngọc. Rất giống người bản xứ và kiến thức của bạn rất vững.
- Mày giỏi Anh thế?
- Cũng bình thường thôi. Mày không nhờ ngày xưa tao đi học thêm nhiều à?
- Tao nhớ ngày xưa đi với mày mấy buổi xong rồi nghỉ vì đếch hiểu cái quái gì nên thành ra tao bây giờ ngu Anh lắm.
- Ai bảo mày thích ngồi nhà xem phim cơ.
- Mà tao xin lỗi mày.
- Về việc gì?
- Việc hồi năm lớp 6 ý. Tao xin lỗi.
- Cái việc đó tao quên lâu rồi. Mà người xin lỗi phải là tao mới đúng. Mà cái gì qua rồi thì cứ để nó qua đi, nhắc lại làm gì.
- Ừh, thế làm bạn nhé.
- Ok, tao và mày là thanh mai trúc mã mà.
- Thanh mai cái đéo gì. Dẹp, dẹp, dẹp hết cho tao.
- Đùa tý cho vui thôi. Làm gì mà căng.
- Bố mẹ mày dạo này khoẻ không?
- Bình thường.
- Thế báo vớ mẹ mày hôm nào cho tao qua ăn chực nhé.
- Cứ thoải mái. Bạn bè tao lấy rẻ 50k một bữa.
- Đậu. Thế mà kêu thanh mai trúc mã. Xin một bữa cơm cũng không cho.
- Thời buổi bây giờ cái gì cũng phải đánh vào kinh tế mày ạ.
- Thôi. Tao đéo cần. Thích thì 50k ra quán ăn còn có miếng thịt, chứ ăn nhà mày sợ rau còn chẳng có mà ăn.
- Không ăn thì next.
- Làm gì mà căng.
Thế là tôi được yên bình đến hết tiết học cuối cùng. Cứ tưởng thoát nạn nên vừa trống tan học phát là 3 chân 4 cẳng chạy ra khỏi lớp ngay. Nhưng đếu ai ngờ vừa chạy được mấy bước chân thì bị tóm cổ lại. Lần này r.i.p thật sự rồi.
- Định chuồn đi đâu? – Giọng nói của bạn Thảo vang lên.
- Hìhì, em buồn đi vệ sinh ạ.
- Thế à, chú đi vệ sinh xong rồi chuồn thì chị biết làm sao đây.
- Có gì từ từ nói. Hìhì.
- Đập chết mẹ nó đi. – Thằng ôn Hoàng thêm dầu vào lửa.
- Im cmn mồm vào nếu không muốn tao cho cả trường xem ảnh.
- Đm… – Nhắc đến ảnh là thằng ôn này ngậm mồm vào đi.
- Hìhì, chị Thảo tha cho em nhé. Em xin lỗi ạ.
- Tha à, chú tặng chị một cái dép theo đường hàng không thì chị cũng phải tặng lại chứ. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà. Chị rất hào phóng lên...