* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Vợ Yêu Voz Full Online

vỡ. Giá như ngày xưa Trang đừng giận tôi một cách vô cớ, giá như những người con gái khác ngoài Trang đừng có quan tâm tôi với thứ tình cảm trai gái. Giá như tôi nghe Trang giải thích. Giá như những gì tôi nói phía trên là sự thật thì tôi đâu phải đau khổ thế này. Giờ đây Trang với tôi đang cùng một căn nhà. Trang nằm kia mà sao cảm giác thật xa vời. Liệu Trang có tha thứ cho tôi không? Tình cảm chúng tôi sau này sẽ ra sao?… Những câu hỏi đó cứ văng vẳng trong đầu tôi, không có hồi kết.
- Mày sao thế? – Thằng Hoàng lay lay vai tôi.
- Đm, ma nhập à? – Ông T vừa nói vừa tát vào má tôi.
- HẢ? Sao anh đánh em? – Tôi nói.
- Đm, tao tưởng mày bị ma nhập. – Ông T nói.
- Mày có sao không? – Thằng Hoàng hỏi tiếp.
- À, Không sao. Chắc là em say rồi, em đi ngủ đây.
- Ừh, cút đi.
- Bao giờ Trang tỉnh gọi tao nha. – Tôi bảo thằng Hoàng.
- Rồi. Mày lượn đi cho nước nó trong.
Tôi đi lên phòng của mình, lúc đi qua phòng chị Hiền có ngó vào xem tình hình của Trang nhưng bị bà Thúy chặn cửa vì đang thay quần áo cho Trang. Thế là kế hoạch bị phá sản rồi, tôi vào phòng đóng cửa rồi nhảy lên giường ngủ. Chắc vì tôi đã say lên tôi chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Đang ngủ phiêu thì tôi bị đánh thức bởi hương nước hoa chanel quen thuộc. Do có rượu bia thành ra tôi cứ tưởng đó là Trang nên vòng tay qua ôm người con gái đối diện tôi như một thói quen. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra đó không phải là Trang mà là Linh. Bỗng cánh cửa phòng mở ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là chị Thúy và đi phía sau không ai khác chính là Trang. Vừa nhìn thấy tôi và Linh như thế này thì Trang bỏ đi, nếu mắt tôi không nhìn nhầm thì trên khoé mắt Trang đã có những giọt nước mắt. LINH ƠI LÀ LINH! KIẾP TRƯỚC TÔI CÓ NỢ CÔ CÁI GÌ KHÔNG MÀ SAO CÔ HẠI TÔI HẾT LẦN NÀY ĐẾN LẦN KHÁC VẬY.
Kể ra thì cũng tội Linh, chính tôi là người đã nhờ Linh giúp đóng giả là người yêu để chọc tức Trang, giờ tôi lại đổi lỗi cho Linh, quả thật tôi là thằng khốn nạn mà. Tóm lại mọt chuyện đều bắt nguồn từ tôi, do tôi và tại tôi.
Trách ai bây giờ, trách mình ngu.
- Còn nằm đấy à? Đuổi theo Trang nhanh. – Bà Thúy quát tôi.
- Vâng, vâng.
Tôi đuổi theo Trang nhưng có vẻ muộn mất rồi, Trang đã chạy ra ngoài tới đường và đã lên xe taxi. Tôi đuổi theo chiếc taxi nhưng tôi không phải là siêu nhân lên đã bị bỏ rơi lạh phía sau. Chán nản tôi ngồi bệt xuống đường, lúc này nhìn tôi còn tệ hơn cả lúc đi đón Trang ở lacasa. Tóc tai bù xù, trên người chỉ có mỗi hai cái quần che đi bộ phận cần che. Nhìn tôi lúc này thì 10 người đảm bảo 11 người bảo tôi là bụi đời. Mà không phải tự sướng chứ người em cũng được 6 ngấn đấy chứ, do tập thể dục thường xuyên lên body cũng gọi là tạm ổn.
- Con bé đâu rồi. – Chị Hiền hỏi tôi, đi theo sau là ông T, bà Thúy, Xu, Linh. Tóm lại là đông đủ trừ thằng ôn Hoàng với Hải vì chúng đang lê tê phê.
- Đi rồi. – Tôi trả lời như người mất hồn.
- Đi đâu??? – Ông T hỏi.
- Em không biết.
- Đm, con bé mà bị sao thì đừng trách tao.
- Anh tưởng mỗi anh lo à, anh lo 1 thì em lo 10 anh hiểu không. EM YÊU… – Chưa nói hết câu thì tôi ăn chọn một đấm từ ông T, đây là lần đầu tiên ông T đấm tôi, máu bắt đầu chảy ra ở khoé môi, cảm giác thật đau đớn.
- Mày đéo có đủ tư cách nói câu đấy. Mày bảo yêu Trang mà mày còn nằm ngủ với đứa con gái khác, nếu người luôn miệng nói yêu mày lại nằm ôm thằng con trai khác thì mà chịu được không.
- Em…em…
- Tốt nhất là bây giờ mày về suy nghĩ lại những gì mày đã làm đi. Tao ghét nhất bọn bắt cá 2 tay đấy.
- Vâng…
Tôi đành phải nghe lời ông T về suy nghĩ những việc mình đã làm, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy ông T tức giận như thế.
Chap 50
Càng nghĩ càng đau đầu, mọi chuyện quả thực là quá rắc rối. Mà tất cả mọi chuyện đều do tôi mà ra. Chán nản nên tôi ngồi tự kỉ trong phòng như bệnh nhân tâm thần, cả buổi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm bầu trời chuyển màu.
- Xuống ăn cơm Kún ơi. – Chị Hiền gọi tôi.
- Chị ăn đi, em không đói.
- Xuống ăn đi, từ chiều đến giờ tao thấy mà như người mất hồn ý.
- Em không sao, mà anh T tìm được Trang chưa chị?
- Chị không biết, chưa thấy ông ý gọi điện.
- Haizz… Vâng, chị cứ ăn trước đi, em ăn sau cũng được.
- Ừh, nhớ xuống ăn đấy, tuần sau chị bay rồi nên không còn nhiều cơ hội đâu.
- Vâng, em biết rồi.
- Mà hồi chiều sau khi mày bỏ lên phòng thì con bé Linh khóc nhiều lắm đấy.
- HẢ, Giờ Linh sao rồi chị?
- Con bé về rồi, tao khuyên mãi nó mới chịu nín đấy.
- Vâng, em cám ơn chị.
- Mày chuẩn bị xuống ăn cơm đi, tao xuống đây.
- Em biết rồi, chị từ vừa nãy phải nói đến chục lần rồi.
- Nói mày chục lần là ít. Tao không có thời gian mà tán gẫu với mày đâu.
Chị Hiền đi xuống bỏ lại tôi một mình bơ vơ trong căn phòng tiếp tục tự kỉ.
- Teng teng teng teng… – Chuông điện thoại tôi reo lên làm tôi bừng tỉng. Nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy cuộc gọi đến từ anh L.
- Em nghe anh.
- Mày bị làm sao mà nghỉ mấy hôm nay mà không báo cho anh một tiếng thế? Nghe cái Mai bảo mày lằm viện đúng không?
- Dạ vâng.
- Thế có sao không? Đang nằm viện nào để anh qua.
- Em về rồi, em không sao đâu anh, anh không cần qua đâu.
- Không qua là không qua thế nào, 30 phút nữa tao qua, mày ngồi yên ở nhà đi.
- Vâng, tùy anh.
Sau khi tắt máy thì tôi bắt đầu thấy cái bụng nó biểu tình. (từ sáng đến giờ ăn có bát cháo bảo sao không đói). Tôi xuống nhà để kiếm cái gì để nhét vào bụng để chống cơn đói.
- Cơm ăn với gì thế chị? – Tôi hỏi chị Hiền khi đã xuống bếp.
- Thịt vịt quay.
- Ngon thế, chị mua ở đâu thế?
- Lò Đúc, mà mày ăn cơm luôn đi, ra lấy thêm cái bát, chứ từ sáng thấy mày ăn mỗi bát cháo.
- Vâng. Mà tý hình như ông L chủ quán em làm tới chơi đấy.
- Thế thì ăn nhanh lên, cứ lề mà lề mề.
- Cứ từ từ mà ăn chị. Đi đâu mà vội ạ.
- Ừh, ăn miếng thịt này cho chóng lớn này. – Chị Thúy gắp tôi một miếng thịt.
- Vâng, chị cũng ăn đi. – Tôi gắp cho chị một cái đùi.
Bữa ăn trôi qua trong không khí vui vẻ của 2 chị em tôi, đối với tôi thế này quá hạnh phúc rồi. Nếu thêm bố mẹ tôi nữa thì không còn gì bằng “GIA ĐÌNH LÀ SỐ 1″ mà.
- Để em rửa cho. – Tôi tranh phần rửa bát khi kết thúc bữa ăn.
- Thôi, để chị rửa, chân tay mày thế kia thì ngồi nghỉ đi.
- Em không sao, để đấy em rửa cho.
- Hay tao rửa mày tráng. Ok.
- Vâng, thế cũng được.
Tôi với chị Hiền giải quyết đống bát đũa trong chưa đầy 3 phút (2 người ăn thì được 2, 3 cái bát mà cũng phải tranh nhau @@!)
- Kíng cong… Kíng cong… – Tiếng chuông cửa vang lên.
- Chắc là anh L, để em ra mở cửa.
- Ừh. – Chị Hiền nói mà mắt không rời khỏi cái ti vi.
Tôi ra mở cửa mà trong đầu cứ đinh ninh là anh L. Nhưng tôi đã nhầm, vừa mở cửa ra thì bóng dáng người đàn ông phong độ và người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt tôi. Tôi không còn tin vào mắt mình nữa. Nếu cách đấy ít phút tôi còn u sầu, chản nản thì giờ đây tôi vui còn hơn trúng số.
- BỐ, MẸ… Con nhớ 2 người. – Tôi chạy đến ôm mẹ tôi, bà cũng vòng tay qua ôm lại và xoa đầu tôi.
- Bố mẹ cũng nhớ con lắm. – Mẹ tôi nói.
- Chị con đâu? – Bố tôi hỏi.
- Chị đang ở trong nhà ạ, bố mẹ vào nhà đi, để con cầm vali cho.
- Thôi, để bố cầm.
- Chị Hiền ơi! Ra xem ai về này. – Tôi chạy vào báo cho chị Hiền.
- Ai thế? – Chị Hiền vẫn dán mắt vào cái tivi.
- Chị thử quay lại đằng sau xem.
- Ơ, BỐ, MẸ, Bố mẹ về lúc nào mà không gọi điện để chúng con ra đón.
- Lại đây nào 2 cục cưng của mẹ. – Mẹ tôi vòng tay ra ôm 2 chị em tôi vào lòng.
- Bố mẹ mới về thôi, muốn tạo bất ngờ cho 2 đứa nên không gọi điện.
- Thế bố mẹ ăn gì chưa? – Tôi hỏi.
- Bố mẹ xuống máy bay phát là về luôn nên chưa kịp ăn gì, 2 đứa có món gì ngon đãi 2 ông bà già này không.
- Kía bố, bố mẹ còn trẻ khoẻ chán. – Chị Hiền lên tiếng.
- Để con vào nấu, bố mẹ cứ ngồi nghỉ ngơi đi. – Tôi nói.
- Ừh, cám ơn Kún con của mẹ.
Tôi chạy vào bếp nấu nướng mấy món cho bố mẹ tôi để cho 3 người kia ngồi tâm sự. May mà hôm nay chị Hiền thổi nhiều cơm nên không phải cắm thêm cơm, thấy trong tủ còn ít trứng gà, quả đỗ và thịt bò nên tôi rán trứng gà, còn quả đỗ với thịt bò tôi cho vào xào. Vừa nãy vẫn còn canh mồng tơi với thịt vịt quay. Bữa ăn cứ phải gọi là như ở khách sạn 5 sao.
- Kíng cong… Kíng cong. – Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này tôi đang ở dưới bếp xào thịt bò nên người mở cửa là chị Hiền. Ngồi dưới bếp tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng của ang L với Mai. Thôi, xong tôi rồi, tôi không muốn bố mẹ tôi biết là tôi nằm viện, giờ anh L đến tính sao đây. Nhanh như cắt, tôi rút điện thoại ra nhắn tin cho anh L. “Đừng bảo với bố mẹ em là em nằm viện, bố mẹ em mới về, em không muốn bố mẹ em lo lắng”
Ngay lập tức tôi nhận được tin nhắn trả lời từ anh L. “Ừh, anh biết rồi”. Đúng là thể loại suốt ngày cầm điện thoại nhắn tin với gái có khác, vừa gửi tin nhắn đã rep lại ngay. Mỗi ngày cứ nhắn tin với 2 3 em, có khi nhắn nhầm em này thành em khác ý. Bảo sao giờ mà vẫn ế vợ. Haizzz
- Em chào anh ạ. – Tôi nấu xong thì ra ngoài phòng khách.
- Ừh, chào cu. – Anh L trả lời.
- Em lớn thế này còn gọi em là cu. Mà anh với Mai sang đây có việc gì thế ạ.
- Sang chơi không được à?
- Thế thì anh với Mai xuống ăn cơm, bố mẹ xuống ăn cơm ạ.
- Ừh, 2 cháu xuống ăn cơm với nhà bác cho vui.
- Thôi, 2 bác ăn đi, cháu mới ăn xong ạ.
- Thế cháu ngồi chơi với thằng Kún với cái Bông nhé.
- Vâng ạ.
Bố mẹ tôi xuống bếp ăn cơm để lại phòng khách lũ trẻ thơ này. Chị Hiền lại tiếp tục công việc của mìng là cắm đầu vào cái tivi. Anh L thì đưa ánh mắt của mình về phía chị Thúy mà nhìn không chớp mắt. Thấy thế tôi tiện tay véo tai ông ý sách lên.
- Em bảo anh thế nào rồi?
- Á, Đau anh, để anh ngắm chút không được à?
- Không…
- Ngắm cái gì thế? – Chị Hiền quay ra nhìn với ánh mắt “Con nai vàng ngơ ngác…”
- Không cò gì đâu chị, chị xem phim đi.
- Ừh.
- Em đã bảo rồi, đừng có mà mơ tưởng đến chị em, muốn tán chị em phải bước qua xác em hiểu chưa. – Tôi thì thầm vào tai anh L.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, cấm có ý đồ tán chị em dưới mọi hình thức.
- Ều, anh biết rồi.
Thấy mặt anh L ỉu xìu như bánh đa ngâm nước với diễn biến cuộc trò chuyện giữa tôi và anh L thì Mai phì cười.
- Cười cái gì mà cười. – Anh L nói.
- Nhìn thái độ của anh em buồn cười quá, không nhịn được, hihi.
- Tao cấm mày cười, cười nữa là tý đi bộ về nghe chưa.
- Thôi, em không cười nữa, hihi.
- Mà vết thương của mày sao rồi.
- Em không sao, chỉ bị thương nhẹ ngoài da thôi.
- Mà làm sao mà mày phải nằm viện thế???
- Mọi chuyện là thế này ạ… – Tôi kể cho anh L nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra.
Chap 51
- Mày ngu đéo chịu được. – Anh L nghe xong thì chửi tôi.
- Em làm gì sai nào. – Tôi cãi.
- Cái ngu đầu tiên của mày là quá nóng tính, nếu lúc đó mày gọi cầu cứu người đi đường thì đã đéo phải nằm viện. Thứ 2 là mày quá bảo thủ và thiếu quyết đoán. Nếu mày nghe con bé Trang giải thích thì đã đéo sao. Đúng là ngu hết phần của bọn khác.
- Thì cứ coi như là em ngu đi, giờ có cách gì để giải quyết vụ này không anh, anh có nhiều kinh nhiệm trong việc này thì tư vấn cho em đi.
- Bây giờ chỉ còn cách phải đi tìm con bé Trang xong mày giải thích cho nó nghe thôi. Nếu con bé không nghe thì tao chịu.
- Anh T đi tìm từ lúc chiều tới giờ chẳng thấy đâu, lòng em đang nóng như lửa đốt đây.
- Ai bảo mày ngu.
- Nói chuyện với anh thì em thà nói chuyện với 2 cái đầu gối mình con hơn.
- Thế cậu qua nhà Trang chưa? – Mai bất ngờ lên tiếng sau một hồi nghe tôi kể chuyện.
- Ờ nhỉ, lúc chiều qua không thấy, biết đâu giờ thấy thì sao. Anh L đèo em đi qua nhà Trang phát được không?
- Ừh, mày lên thay bộ quần áo khác đi, nhìn mày như thằng mọi ý.
- Không sao, ra lấy xe nhanh đi anh.
- Rồi rồi, cứ bình tĩnh.
Anh L ra lấy xe rồi đèo tôi qua nhà Trang, có ánh đèn sáng tức là có người trong nhà. Nhanh như cắt, tôi chạy vào bấm chuông. Khoảng 2 phút sau thì mẹ Trang ra mở cửa.
- Có chuyện gì thế Kún.
- Cho con hỏi Trang có nhà không ạ.
- À, Con bé hôm nay bay vào Sài Gòn.
- HẢ, CÁI GÌ Ạ? TRANG VÀO SÀI GÒN Ạ, THẾ CÒN CHUYỆN HỌC HÀNH THÌ SAO Ạ? – Tôi hoảng hốt khi nghe tin Trang bay, những lời nói trong tin nhắn tôi chỉ nghĩ là Trang chỉ thử tôi thôi, ai ngờ đó lại là sự thật. Đời đúng là không như mơ.
- Con bé không báo cho con à, ông bà nội Trang bảo cho con bé vào trong đó để tiện chăm sóc cho con bé nên 2 bác cũng không là gì được. Sáng nay nó bảo đi tạm biệt con rồi mà không nói cho con biết à?
- Dạ có nhưng con chỉ tưởng là Trang nói đùa, nhưng ai ngờ…
- Bác xin lỗi, bác không thể làm trái lời được.
- Vâng, cháu hiểu ạ. Mà Trang bay chưa ạ.
- Bác không biết, nhưng 9h thì nó bay, giờ mới 8 giờ chắc nó chưa bay đâu.
- Cám ơn bác.
Vừa nói xong thì tôi chạy nhanh như bay ra chỗ anh L bảo anh ý đèo qua sân bay để chào tạm biệt Trang. Để yêu Trang tôi đã từ bỏ hết cái gọi là sĩ diện rồi thì phải. Tình trạng tôi phải gọi là trên cả tồi tệ mà vẫn ra được sân bay. Tôi đã làm xấu hình ảnh người Việt khi trong tình trạng quần đùa áo cộng, chân đi tổ ong, tóc tai thì bết bền bệt, trên người có tý mùi (Mùi mồ hôi ra áo nhé, mấy thím đừng nghĩ linh tinh) mà ra sân bay. Đã thế rồi mà số tôi còn lại đen. Đi được nửa đường thì anh L ghé vào đổ xăng khi kim xăng sát vạch E rồi. Vào quán thì hết xăng, đen đếu chịu được. Thế là phải bắt taxi tới, tiền taxi còn phải vay anh L nữa chứ. Nhục đếu chịu được.
Tôi tới sân bay Nội Bài vào lúc 8h45. Vẫn còn 15 phút để tìm Trang. Tôi chạy xung quanh các cửa để tìm vị trí của Trang trong ánh mắt của mọi người xung quanh. Và rồi trời cũng không phụ lòng người tốt, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy Trang, đi bên cạnh Trang là bố Trang và cái người đi xe Ps trong sinh nhật chị Thúy.
- TRANG… Đợi đã. – Tôi hét lên khi thấy Trang.
- Sao con lại đến đây? – Bố Trang hỏi.
- Dạ, con chào bác, phùphù – Tôi vừa nói vừa thở.
- Mấy đứa nói chuyện, bác ra ngoài này phát.
- Anh đến đây làm gì? – Trang nói mặt lạnh tanh như tiền.
- Em đừng đi có được không, anh xin lỗi.
- Xin lỗi, hứ… Anh tưởng anh làm cái gì xong xin lỗi là xong à, bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng tôi đặt cược hết vào anh, vậy mà anh cho tôi cái gì? SỰ PHẢN BỘI… Con trai ai cũng vậy mà thôi.
- Em à, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, hãy tha thứ cho anh. – Thật sự thì tôi đã qùy xuống trước mặt Trang để mong Trang tha thứ trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người xung quanh. Lần đầu tiên tôi qùy gối trước người khác mà không phải là bố mẹ mình.
- Anh làm cái quái gì vậy, đứng lên đi, người ta nhìn kìa.
- Anh thật sự mong muốn em tha thứ cho anh. Anh sai rồi.
- Em…
Trang chưa nói hết câu thì tôi ăn ngay một vô ảnh cước của thằng ôn Ps.
- Mày đéo đủ tư cách để yêu em tao. Cút.
- Trang, anh thật sự xin lỗi, hãy… – Tôi tiếp tục bị ăn một sút nữa. Đau vcc. Đhs mấy hôm nay toàn bị ăn đòn.
- Tao bảo mày c… Hự. – Lần này thì đến lượt thằng ôn Ps ăn sút khi chưa nói hết câu. Vâng, thủ phạm của cú sút đó không ai khác chính là anh L.
- Mày định làm gì em tao?
- Mày là thằng ôn nào mà dám xen vào chuyện của tao? – Thằng ôn kia vừa ôm mặt vừa nói. Vì anh L có học karatedo lên sút cứ phải gọi là thốn đến tận rốn.
- Mấy anh kia, làm gì vậy. – Đúng lúc này thì bảo vệ ra mời chúng tôi đi uống nước chè. Tôi cố gắng cầu xin Trang tha thứ nhưng Trang chỉ im lặng, không nói gì mà cứ lẳng lặng bước đi lên máy bay. Trong lòng tôi như kiểu bị ngàn vết cắt rồi bị sát muối vào ý.
“Cơn mưa đêm nay thật vội vàng khi em yêu ra đi.
Ôm bao đau thương một mình anh lang thang trên bao con đường”
Chap 52:
Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em thật rồi.
Anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi.
Anh nhớ lời hẹn ước ta không xa rời mà giờ đây sao chỉ anh lẻ loi.
Anh cứ cố gắng tại sao vẫn cứ xa vời.
Anh và em dường như ta đã hết yêu nhau rồi.
Em hãy nói cho anh nghe đi hỡi người yêu ơi.
Tại sao giờ...

<< 1 ... 13 14 15 16 17 ... 23 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status