nguyện cái hộp kính lên rồi xuống tầng chào Mr. Lê, bước ra xe.
Đến “nhà”, nó khệ nệ bưng hộp kính vào phòng, đặt lên trên bàn. Đang ngắm nghía để ở vị trí nào cho ổn thì Nhật Vĩnh bước vào đang lau khô đầu và kinh điển hơn…hắn chỉ mang độc nhất cái khăn tắm. Nó vội quay mặt đi:
- Anh làm ơn kín đáo giùm tôi cái. Chúng ta chỉ sống chung trong 3 tháng mà thôi, sau 3 tháng coi như tôi và anh chưa gặp nhau. Vì vậy anh đừng có “hở hang” như thế.
- Ha ha ha ha, thế này sao đạt đến độ hở hang được? Chẳng phải tôi đã che “những thứ cần che” rồi à? Mà nghe giọng cô sao có vẻ hằn học thế, hay…miệng chỉ nói thế chứ lòng cô đang bất mãn vì không được nhìn thấy hết?- Hắn chế giễu nó.
- Đồ…đồ điên, tâm thần, chập điện, mát dây, hoang tưởng!…Mà tôi để Dolly ở đây, cấm anh động chạm gì tới pé nó đấy!- Nó cảnh cáo.
- Dolly? Chó cảnh à? Sao không nghe nó sủa?- Hắn ngạc nhiên.
- Hâm, đó là tên một chú hamster bé bỏng đấy!- Nó giải thích.
- Hừ, có cho tôi cũng không thèm đụng vào. – Hắn bĩu môi.
- Biết thế là tốt đấy. Mà…tôi đói quá, nấu gì cho tôi ăn đi. – Nó sờ bụng.
- Cái cô này hay nhỉ, vợ phải nấu cho chồng mới phải đạo chứ. Tôi cũng thấy đói rồi, xuống nấu cơm đi. – Hắn ra lệnh.
- Này, thời buổi hiện đại, nam nữ bình đẳng nhá. Nhưng thôi, để anh nấu thì chắc tôi cũng chẳng nuốt nổi. Tôi xuống nấu ăn đây…Mà nói cho anh biết, đừng mơ ăn được cơm của tôi, đói thì đi quán mà ăn. – Nó chạy xuống lầu.
“Chắc gì cơm của cô đã ăn được đó mà…”- Hắn thầm nghĩ.
Khoảng một tiếng sau, nó đã nấu xong. Đừng tưởng nó giống mấy cô nhà giàu đỏng đảnh nhé. Nó nấu ăn hơi bị “cừ” đấy. Trên bàn có bao nhiêu món ăn bày
ra trên bàn. Nào là trứng chiên, trứng luộc, trứng kho, trứng ốp la, canh cà chua trứng…Tóm lại, trên bàn đều là…trứng, trứng và trứng. Nó ngồi xuống bàn, chuẩn bị thưởng thức tài nghệ của mình. Trên lầu, Nhật Vĩnh ngửi thấy mùi thơm, liền bước xuống rồi há hốc miệng:
- Trong đời, tôi chưa bao giờ được thấy nhiều kiểu trứng thế này. Công nhận cô “giỏi” thiệt đó. Thế này thì chắc chắn 99,99% cô “chống ề” rồi.
- Anh hay nhỉ, tôi có bắt anh ăn đâu mà bình phẩm. Mà vẫn còn những 0,01%, lo gì- Nó gắp đũa ăn ngon lành.
- Có cho hay ép tôi cũng không ăn!- Nhật Vĩnh định khoác áo đi ra thì chợt có điện thoại, của ba cậu. Mr. Triệu dặn bất luận thế nào cũng phải ngồi ăn cùng nó, dù ngon hay dở. Nó nghe thấy hắn tranh luận với ông rất nhiều, cuối cùng đành ngồi “phịch” xuống ghế đối diện. Nó “ngơ ngác”:
- Chẳng phải anh nói có ép anh cũng không ăn đó sao? Giờ ngồi xuống làm gì thế?
- Cô biết hết rồi chứ gì, lại còn giả nai. – Vừa nói, hắn vừa xúc cơm.
Nó cười khúc khích. Thì ra trước mặt ba, Nhật Vĩnh chỉ là một con thỏ nhút nhát. Trong bữa cơm, hắn hỏi nó:
- Trước đây cô…có gặp Hải Long à?
- Uh, sao?- Nó ngắn gọn.
- Như thế nào?- Hắn hỏi thận trọng như sợ nó không trả lời.
Cảm thấy chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, nó kể hết cho cậu. Nhật Vĩnh buông đũa:
- Hải Long…cho cậu vào nhà sao?
- Uhm…có gì mà ngạc nhiên thế?
- À…không. Bất ngờ một chút thôi…Uhm…tôi ăn xong rồi, cô dọn dẹp đi. – Với một vẻ khó hiểu, Vĩnh bước lên lầu.
“Tên chết tiệt, tưởng mình là osin đấy à?”- Nó suýt bẻ gãy chiếc đũa đang cầm trong tay.
…
“Cậu ấy cho một đứa con gái mới quen vào nhà? Ngay cả Tú Quỳnh, Hải Long còn tỏ vẻ khó chịu khi thấy cô bé vào nhà, vậy mà…Rốt cuộc con nhỏ kia là gì đối với cậu ấy nhỉ? Cả hành động hồi sáng nữa, là sao!?”- Nhật Vĩnh vò đầu bứt tai vì không thể hiểu nổi thằng bạn của mình.
Tối đến. Khi bộ phim yêu thích kết thúc, nó lên phòng. Không chút phàn nàn, nó tự động lôi nệm ra, đặt cạnh giường, ngả lưng xuống. Nó nghĩ mình đã nói, dù là lỡ lời cũng phải thực hiện. Nhưng dù sao tên kia cũng thật quá đáng. Sao có thể để một đứa con gái mỏng manh, yếu ớt nằm trên sàn nhà này được chứ. Như đọc được suy nghĩ, Nhật Vĩnh liền hỏi đểu:
- Có lạnh lắm không? Lạnh thì lên đây tôi sưởi ấm cho nè.
Nó giận, không đáp, thiếp dần vào giấc ngủ. Lần đầu tiên bị con gái giận, Nhật Vĩnh bỗng thấy nao lòng, đặc biệt cô gái này lại là nó…
Khoảng 6: 00 sáng hôm sau, Nhật Vĩnh nghe tiếng lạch cạch bên dưới, lại không thấy nó đâu, liền thủ sẵn cây chổi…lông gà trong tay, nhẹ nhàng bước xuống. Khi nhìn thấy cảnh tượng đang xảy ra trong bếp, hắn không khỏi ngạc nhiên. Con bé ương bướng ngày nào giờ đây biến thành một cô vợ cực đảm đang. Trên bàn đã bày ra một nồi cơm, một dĩa cá chiên, một đĩa thịt kho tộ và một dĩa rau cải luộc. Nó đang bưng tô canh chua lại. Thấy hắn, quên mất sự đáng ghét hôm qua, nó cười thật tươi:
- Anh đã dậy rồi à? Mau ăn sáng đi mà đi học nữa. Bữa sáng quan trọng lắm đấy.
Thấy sự đáng yêu còn đọng lại trên đôi môi kia, Nhật Vĩnh bỗng thấy trái tim đập nhanh hơn bình thường. Cậu nghĩ rằng cô bé dễ thương này thật là lạ. Mới hôm qua còn giận cậu, giờ đã nấu cho cậu ăn. Tự dưng Vĩnh vui vui, liền ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa đề nghị chở nó đi học. Nó đồng ý vì nó cũng chẳng muốn bắt đôi chân nhỏ bé phải hoạt động quá sức nữa. Thế là ăn sáng xong, Vĩnh với nó cùng đi học. Một ý nghĩa bỗng lướt qua đầu hắn: ước gì sáng nào cũng như thế này thì thật tuyệt…
…
Nó lại trở về học ngôi trường cũ – trường Superidol. Nhật Vĩnh lại học trường Shine cùng anh hai, Hải Long và Tú Anh nên nó xuống xe trước. Trước khi đi, hắn còn dặn cô lúc tan học thì ở yên đó để hắn tới đón. Nó bỗng thấy vui vui trong lòng mà chẳng hiểu nguyên do…Hít lấy làn không khí trong lành dễ chịu, nó quay người lại, đi lên phòng học 11A. Thấy nó, bao cái miệng bắt đầu xôn xao bàn tán. Không quan tâm, nó ngồi xuống chỗ thân quen mà nó đã rời xa 6 tháng trời. Một cô bạn trong lớp (chẳng để ý đến mọi người nên nó không biết tên ai trong lớp hết) lại hỏi thăm nó vài câu rồi đưa cho nó một…bức thư tình. Nó hỏi gửi cho ai. Cô bạn nói gửi cho anh nó. Nó lại hỏi sao biết anh nó. Cô bạn liền tỏ vẻ rất ngạc nhiên, nói rằng anh nó cực kì nổi tiếng, là thủ lĩnh của 2G cơ mà, ai không biết. Lần đầu nghe về 2G, nó tò mò hỏi. Cô bạn sau vài giây sững sờ, liền liến thoắng kể. Ngày xửa ngày xưa, tại trường THPT Shine – ngôi trường chỉ dành cho những người mai này kế nghiệp cha mẹ, có 4 người rất rất rất rất đẹp trai, phong độ, nổi tiếng là bạn thân từ nhỏ của nhau, đã lập ra một nhóm thống trị học sinh của trường, gần giống như là hội học sinh đó, tên là 2G, nghĩa là vừa giàu vừa giỏi. Thành viên nhóm gồm Nguyễn Quanh Tú Anh, con trai tập đoàn thời trang I. F, đạt giải ba ushu toàn VN, có khả năng ladykiller không ai sánh bằng. Chỉ cần 6, à không, 5,5 phút, cậu đã cho một cô em xuống mồ, nổi tiếng với slogan: “Sát người là một tội ác, sát gái là một nghệ thuật ”. Người thứ hai là Triệu Quách Nhật Vĩnh, cháu đích tôn của tập đoàn T. B, rất đẹp trai, giàu có, ngang tàn, kiêu ngạo, đứng thứ 2 karate toàn quốc, không sợ bất kì ai (đương nhiên trừ bố mẹ ra, cậu là người con có hiếu mà). Phó thủ lĩnh là Nguyễn Hoàng Hải Long, con trai một của chủ tịch tập đoàn B. L, đương nhiên là rất đẹp trai, phong độ, đoạt giải nhì taewondo cả nước, danh tiếng vang lẫy lừng với tính cách nói một đằng làm một nẻo (người VN mà), nóng tính, hơi trẻ con một chút, một chút thôi nhưng lại rất dễ thương. Và thủ lĩnh của nhóm chính là Lê Nguyễn Gia Bảo, con trai đầu của tập đoàn F. L, là anh trai nó, cực kì nổi tiếng về độ đẹp trai, bản tính lạnh lùng, khó gần và đặc biệt là đánh nhau rất giỏi. Thành tích đấu võ hơi bị nổi bật: đứng đầu ushu cả nước, vô địch karate toàn quốc, đoạt giải nhất taewondo toàn VN (qua mặt bạn bè hết), một mình cậu có thể hạ gục những 10 thằng con trai khỏe mạnh có đao kiếm mà không cần vũ khí. Cô bạn vẫn đang còn huyên thuyên tiếp nhưng tai nó đã ù ù như cối xay gió khi nghe tiểu sử của họ, nhất là nghe xong đoạn trích về anh hai, nó đứng tim luôn. Anh nó ghê gớm đến thế, vậy mà khi ở nhà, nó luôn cãi lại, bướng bỉnh, không nghe lời, nó đâu hề biết rằng người anh chững chạc, manly, tao nhã của nó lại đứng đầu một băng nhóm lừng danh như thế. Tự nhiên nó cảm thấy sợ anh hai, sợ đến run người. Bất chợt một dòng điện xẹt ngang qua tim nó, nhắc nhở sau này không được làm 4 người họ phật lòng hay tức giận một lần nào nữa…
15 phút nữa là vào giờ học. Buồn chán, nó bước ra khu vườn sau trường đi dạo. Thấy chiếc ghế đá quen thuộc tuy đã có một học sinh nữ ngồi nhưng vẫn còn chỗ trống, nó không ngại, bước lại ngồi cùng. Nhìn lướt qua, nó nhận ra đó là Tú Quỳnh. Liếc sang bên cạnh, Tú Quỳnh cũng đã thấy nó. Cô bé không thể không ngạc nhiên, liền hỏi:
- Cô…làm gì ở đây vậy?
- Tôi học ở trường này. – Ngắn gọn, nó trả lời.
- Trường này? Cô…học ở đây?
- Trường này là Superidol phải không?
- U~hm…
- Vậy thì đúng là tôi học trường này.
- Sao cô có thể học ở trường này được? Mà nhìn kĩ, tôi thấy cô quen quen…
- Chúng ta đã gặp nhau ở nhà Hải Long đó thôi.
- Không, ý tôi không phải vậy. Mà là…cô trông giống một cô bé tôi đã thấy trên báo…giống…Hoàng…A! Hoàng Linh, cô trông rất giống Hoàng Linh.
Nó cười phá lên:
- Ha ha ha, tôi chính là Hoàng Linh, hỏi sao không giống?
- Cô…là Hoàng Linh?…Đừng có xạo, làm sao cô có thể là tiểu thư tập đoàn F. L được!
- Có gì là không thể? Tôi chính là Hoàng Linh đấy thôi. – Nó thản nhiên.
- Nhưng…cô tên là Anh Thư cơ mà?
- Well…it’s a long story…
Tú Quỳnh hình như đã tin rồi. Cả hai cùng ngước lên bầu trời trong xanh và đắm chìm tâm hồn vào đó. Sau vài phút, chợt Tú Quỳnh hỏi nó anh hai đã có bạn gái chưa. Nó lắc đầu, hỏi lại sao cô lại quan tâm đến chuyện đó. Mặt cô bé thoáng hồng, ngập ngừng giây lát rồi kể hết tâm sự cho nó nghe, mong nó giúp đỡ. Với tấm lòng độ lượng, nó quên luôn chuyện Tú Quỳnh đã chơi xấu nó, vui vẻ đồng ý. Nó thầm nghĩ nếu có được một chị dâu xinh đẹp như cô thì thật là tuyệt. Tiếng trống vang lên, cả hai cùng cười nói vui vẻ bước vào phòng học…
…
Tan học. Nó và Tú Quỳnh rảo bước ra về. Ngoài cổng trường, cả đám đứa con gái đang nhao nhao quanh 4 chiếc xe ô tô đậu ngay ngắn bên vỉa hè. Đó là xe của từng thành viên trong 2G. Anh hai vẫy tay chào nó. Nó cũng cười toe đáp lại. Hình như mặt Tú Quỳnh lúc này đã đỏ lên hết rồi. Ra tới nơi, Gia Bảo đã chọc nó:
- Sao? Ở chung với Nhật Vĩnh “vui” lắm phải không?
Nó đang định cãi lại thì chợt nhớ đến lời của cô bạn trong lớp hồi sáng, liền cười trừ:
- À, vâng…cũng bình thường thôi ạ.
- Hả…? Em…không đáp lại sao? Nhật Vĩnh, cậu cho nó ăn cái gì thế?- Anh nó hùng hổ quay sang “nạt” hắn.
- Tớ…cũng không biết sao cô em cậu lại trở nên ngoan ngoãn, dịu hiền lạ thường vậy nữa. Nè, cô…hum nay ăn phải đồ thiu hả?- Hắn tròn xoe mắt nhìn nó.
- Không, tôi, à không, em có ăn phải thứ gì đâu. – Nó cười cười.
Cả 4 chàng trai há hốc miệng nhìn nó. Hải Long bước vội tới trước mặt nó, lắc lắc:
- Cô điên à? Mau tỉnh lại đi đồ ngốc!!!
Nó thực ra đang ức đến mức muốn quăng từng người một xuống sông Cửu Long luôn cho rồi, nhưng lí trí bắt nó phải trả lời thật, thật, thật dịu dàng:
- Kìa, em có ngủ đâu mà tỉnh? Mấy anh làm sao thế? À, anh hai này, Tú Quỳnh không có ai trở về hết, anh hai đưa bạn ấy về hộ em nha. Các anh đi chơi vui vẻ nhé. Anh Nhật Vĩnh, đừng uống bia rượu nhiều, không tốt cho sức khỏe đâu. Em về nấu cơm đây.
Thế rồi nó cúi người chào họ rồi gọi bác tài đến trở. Đến khi bóng nó đã mờ dần, cả 4 người vẫn đang đứng như trời trồng, dõi theo nó. Gia Bảo không thể hiểu nổi tại sao em mình lại như thế. Tú Anh cho rằng nó đang yêu nên mới như vậy. Con gái khi yêu thường rất hiền dịu (kinh nghiệm lâu năm mà). Nhật Vĩnh lại nghĩ rằng cô bé đang đứng trước mặt anh trai nên cư xử như thế. Còn Hải Long thì không quan tâm tại sao nó lại như vậy, cậu đang bận…chiếu một tia ngắm chứa toàn sát khí đến Nhật Vĩnh, sau khi nghe nó khuyên bảo cậu ấy nhẹ nhàng, đầy tình cảm. Khi vẫn không thể hiểu được, Gia Bảo liền rủ cả nhóm về nhà cậu chơi (đương nhiên có cả Tú Quỳnh). Ai nấy đều tán thành, còn Tú Quỳnh chắc phải mừng rơn người ấy chứ. Vừa đến nhà anh nó, Nhật Vĩnh bỗng chần chừ giây lát rồi xin cáo từ. Cả bọn nhao nhao rằng hắn nhớ vợ. Cậu chỉ cười trừ, không phản bác. Thật ra đúng là cậu muốn ăn trưa cùng nó nên mới xin về đấy chứ. Lời từ chối khiến sự ghen tức của Hải Long này càng một nâng cao…
…
Nhật Vĩnh phóng thẳng xe về nhà. Đi vào, thấy nó đang ăn cơm, cậu trách:
- Nè, cô ăn mà không đợi chồng, thế mà được ah?
Nó đang định cãi “chúng ta đã cưới nhau đâu mà vợ với chồng” thì bỗng thấy sờ sợ nắm đấm của cậu ta, liền nhỏ nhẹ:
- Vậy…anh cũng ngồi xuống ăn đi.
“Rõ ràng con nhỏ này bị gì mà. ”- Vĩnh ngồi xuống bàn.
Sau khi bữa ăn kết thúc trong sự dịu ngọt của Hoàng Linh, nó không nói không rằng, tự động bưng bát đũa đi rửa. Nghĩ nó giận cậu vụ hôm qua nên mới dịu dàng chọc tức cậu như thế, Nhật Vĩnh mở lời:
- Tối…tối nay…tôi…sẽ ngủ dưới sàn nhà, cô cứ lên giường mà ngủ.
“CHOANG!!!”- cái đĩa nó đang cầm rớt xuống nền nhà:
- Anh…? Tôi, nhầm, em…không sao đâu, anh cứ ngủ trên giường đi, sàn nhà cũng đâu lạnh lắm, mà em ngủ trên nệm mà, có chăn đàng hoàng, không sợ rét đâu.
- Đồ ngốc, tôi bảo ngủ trên giường thì cứ ngủ trên giường, cấm ý kiến. Dọn dẹp sạch sẽ đó…nhớ…cẩn thận nữa- Vừa nói hắn vừa bước lên lầu.
“CHOANG!!!”, cái bát nó đang cầm rơi xuống…
…
Tại nhà Gia Bảo. Mr. Lê không có nhà. Cả 4 người ăn cơm thật vui vẻ. Thỉnh thoảng, lấy hết can đảm có trong người, Tú Quỳnh gắp thức ăn bỏ vào bát Gia Bảo. Khuôn mặt cô bé ửng hồng, lí nhí:
- Anh…ăn đi. Cà rốt rất bổ cho mắt.
- Trời, đến cả tớ còn chưa được húp miếng nước mắm do con nhỏ rót nữa…Cậu sướng thiệt đó.
- Thiệt là, làm em gái cậu xấu hổ kìa…Hải Long, sao không ăn mà cứ vằm miếng thịt cho nát bươm ra vậy?
- Hả, không…Ăn miếng nhỏ cho dễ tiêu hóa ấy mà. – Long giật mình, ngẩng mặt lên.
…
Vì anh trai ở lại đến chiều mới về nên Tú Quỳnh xin phép được vào phòng nó nằm nghỉ một lát. Gia Bảo đồng ý. Vừa vào phòng, Tú Quỳnh vội rút điện thoại, xin nó tư vấn. Thiệt tình mà nói thì từ xưa đến giờ nó đã có cuộc tình nào đâu mà tư với chả vấn. Nhưng muốn áp dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh nên nó khuyên Tú Quỳnh nói thẳng cho rồi, giấu giếm làm gì. Nghe đầu dây bên kia có vẻ e ngại, nó liền nói anh hai tốt lắm, cứ thẳng thắn mà thổ lộ. Nó đã không biết được vì nó mà Tú Quỳnh sẽ phải đau khổ, tổn thương…
Nghe nó, đợi thời cơ chín muồi (chờ tiếng rưỡi mới thấy anh nó có việc đi lên), Tú Quỳnh ngập ngừng, nói chậm rãi khi thấy Gia Bảo. Chắc là đôi má hồng kia giờ đây đã đỏ như gấc rồi. Không thấy Gia Bảo trả lời, cô càng thấy người nóng ran lên. Nào ngờ trước mặt một cô bé đang yêu như thế, anh nó trả lời một cách thẳng thừng: xin lỗi. Phải,chỉ với hai từ xin lỗi gọn lỏn, anh nó làm tim Tú Quỳnh tan nát. Đây là lần đầu tiên cô gặp tình yêu sét đánh. Là lần đầu tiên cô yêu một người con trai với ánh mắt đầu tiên. Lần đầu tiên cô thổ lộ tình cảm một cách chân thực đến thế. Và…đây cũng là lần đầu tiên mà cô nếm trải mùi vị đau khổ của tình yêu. (Hải Long chỉ là hoang tưởng của Tú Quỳnh nên không tính nha) Sụp đổ, đen tối, âu sầu, đắng cay, Tú Quỳnh ngồi thụp xuống trước cửa phòng nó, khóc nức nở, khóc thổn thức, khóc như chưa từng được khóc, khóc mà phải kìm nén, không òa lên, cô sợ anh trai và Gia Bảo biết. Tú Quỳnh không muốn cả hai thấy mặt yếu của cô. Đợi cho đôi mắt bớt sưng đỏ, Tú Quỳnh xuống chào cả nhà. Tú Anh thấy mặt của em gái hơi hơi sưng, liền gặng hỏi nhưng cô bé cúi đầu không nói rồi lểu thễu ra về. Bất chợt, tất cả bỗng chìm vào sự im lặng kì lạ…
Tối đến, nó đang cảm nhận hương vị của chiếc giường vững chắc, ấm áp, êm dịu thì chợt có điện thoại reo. Của Tú Quỳnh. Nó vui mừng nhấc lên, mong được nghe tin tốt, ai ngờ trong điện thoại vang lên tiếng khóc của cô bé, nghe thật thảm thương. Gác máy rồi, tiếng nấc vẫn còn đọng lại trong đầu nó. Tiếng khóc thê thảm cùng giọng nói không rõ ràng do bị nước mắt át đi khiến đầu óc nó nhức nhối. Chợt một giọt nước mắt nóng hổi rơi bên bờ mi nó. Nó dằn vặt bản thân sao lại đề cao sự rộng lượng của anh hai đến thế, để giờ đây dập tắt hi vọng của Tú Quỳnh; sao lại khuyên bậy cô bé để giờ đây Tú Quỳnh phải đau khổ…Nước mắt của nó ngày một nhiều thêm, ướt đẫm cả gối, thấm nhòa cả chăn…Trong màn đêm tĩnh lặng, Nhật Vĩnh nghe thấu tiếng nó. Lòng cậu đau như bị cắt từng khúc, ruột gan như bị đốt cháy thành tro…Cậu tự hỏi tại sao nước mắt của nó lại khiến cậu tổn thương như chính bản thân phải hứng chịu nỗi đau thế này…Với thân thể đang dần hóa đá, Nhật Vĩnh nghiệm ra mình đã bị cô bé trong sáng kia cướp mất tâm hồn lẫn trái tim rồi…
Sáng hôm sau, đến lớp, nó thấy Tú Quỳnh đang vui vẻ cười nói, lòng nó càng thắt lại. Vội kéo cô bé ra vườn trường, nó rối rít xin lỗi. Nào ngờ Tú Quỳnh cười tươi:
- Có gì mà xin lỗi? Cậu tưởng mình bỏ cuộc ah? Tại sao mình phải bỏ cuộc, chắc chắn sẽ có ngày mình làm anh hai cậu mê mẩn mình không rời ra được luôn!
Thấy Tú Quỳnh tự tin, lấy lại tinh thần được như thế, nó cũng cười cổ vũ cô bạn, mong rằng sẽ có ngày anh hai chấp nhận cô bé hồn nhiên, dễ thương này…
Chiều nay, nó nhận được tin nhắn của Ly là bắt đầu kế hoạch tác chiến. Nó cùng Ly liền đến công ty Mr. Lê, chờ ở phòng trà (ba nó đang có cuộc họp). Khoảng 3: 00pm, cuộc họp kết thúc. Ba nó bước ra, đi cạnh là Mrs. Trần Ngọc Bảo Lan. Bà Lan có lẽ đã gần 50. Bà là một phụ nữ đẹp, trông rất đôn hậu, hiền từ. Đôi mắt đen láy ấy trông thật âu yếm, dễ gần. Mái tóc nâu xoăn được bà búi lên gọn gàng. Nhìn sơ đủ cảm thấy bà là một người ngăn nắp, kĩ tính và hòa đồng. Thấy nó, Mr. Lê cười:
- Con cũng biết địa chỉ công ty ta cơ đấy!
- Con cũng quan tâm đến công ty nhìu chứ bộ. Cháu chào bác, cháu là Lê Nguyễn Hoàng Linh. Chắc hẳn bác là thư kí ba cháu, Mrs. Trần Ngọc Bảo Lan. – Nó nở nụ cười thân mật.
- Làm sao cháu biết?- Giọng bà Lan trầm ấm.
- Ba cháu kể nhìu về bác lắm mà. Một ngày phải nói về bác đến 2, 3 lần ấy chứ (đã...