đi, Vong Hồn Nữ đã ở vào trạng thái đỉnh điểm của sự thống khổ, không còn lưu luyến gì với thế nhân, cũng chẳng hứng thú với bất cứ điều gì nên quyết tâm thoái xuất giang hồ.
Căn cứ vào khẫu khí của Vong Hồn Nữ thì pho Huyết Thư vẫn ở trong người bà ta nhưng không hiểu có phải vì bà ta đã phát hiện được pho Huyết Thư là giả nên mới tỏ ra hào phóng như thế không ?
Điều này thì chàng không thể khẳng định được.
Chỉ do được chứng kiến sự kiện bi thảm chiều qua cũng như nổi đau thương quá độ của Vong Hồn Nữ nên chàng tin lời tuyên bố của bà ta là không giả.
Tổng đàn hộ pháp Thẫm Thời Anh mở tròn con mắt, cất giọng ngờ vực hỏi :
- Phương giá có thực muốn thoái ẩn giang hồ ?
Vong Hồn Nữ chỉ ừm một tiếng.
Phó bang chủ Biện Trung Lương lại tiếp :
- Phương giá thực tâm muốn nhường lại Huyết Thư ?
- Ta đã nói ra mà còn giả nữa sao ?
Với danh đầu của Vong Hồn Nữ mà đã khẳng định câu này thì không ai dám hoài nghi.
Bây giờ sự việc đã được quyết định, chỉ còn lại hai bang phái tranh đoạt nữa mà thôi. Nhưng bằng cách nào ?
Phó bang chủ Biện Trung Lương hỏi :
- Thẫm hộ pháp, chúng ta giải quyết thế nào ?
Thẫm Thời Anh đáp :
- Bổn nhân đang chờ ý kiến của Phó bang chủ.
- Song phương tiến hành quyết đấu phân cao hạ chứ ?
Giọng Thẫm Thời Anh đầy quả cảm và tự tin :
- Phó bang chủ cứ việc đề xuất điều kiện, người của tệ môn nhất định tiếp thụ.
Thái độ của lão Tổng đàn hộ pháp như vậy cũng đúng thôi. Hiện người của lão chiếm ưu thế hơn hẳn về số lượng, hơn nữa đây thuộc địa bàn của Thiên Tinh môn, các cao thủ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và biết đâu Cái Thế Kiếm Vương đang ở đâu đó vùng phụ cận...
Phó bang chủ Biện Trung Lương bỗng đưa mắt nhìn Vong Hồn Nữ ngập ngừng nói :
- Nếu như lưỡng bại cu thương...
Lão tỏ ý hoài nghi dụng tâm của Vong Hồn Nữ.
Lòng Lương Đình Khôi cũng thoáng động. Chẳng lẻ Vong Hồn Nữ có dụng tâm như thế thật ?
Hơn hai trăm người xông vào cắn xé nhau, song phương sức bình lực định, chờ khi cả hai đều sức cùng lực tận thì lúc đó còn ai là đối thủ của Vong Hồn Nữ nữa ?
Tổng đàn hộ pháp Thẫm Thời Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng :
- Bổn nhân có ý kiến này...
Phó bang chủ Biện Trung Lương liền hỏi :
- Hộ pháp có cao kiến gì ?
- Để tránh một cuộc huyết chiến tàn khốc của hàng trăm người, song phương chỉ cần cử ra một đại biểu giao đấu để quyết định thắng thua. Phó bang chủ thấy thế nào ?
Lương Đình Khôi không ngờ chính Thẫm Thời Anh lại đề xuất biện pháp này.
Nếu xét kỹ ra thì làm như thế, Thiên Tinh môn bỏ mất sở trường mà dùng sở đoản.
Bởi vì nếu cử ra đại biểu thì bên phía Thiên Tinh môn khó tìm được ai địch nổi Biện Trung Lương.
Nhưng nếu dùng biện pháp loạn đả thì Thiên Tinh môn người đông thế mạnh, bất cứ lúc nào cũng có thêm viện binh...
Biện Trung Lương tỏ vẻ trầm tư nói :
- À... Biện pháp này cũng tốt, nhưng...
- Phó bang chủ thấy có chỗ nào không thỏa đáng ?
- Không phải là không thỏa đáng, chỉ là... Thẫm hộ pháp có thể làm chủ được không ?
Thẫm Thời Anh chẳng cần nghĩ ngợi trả lời ngay :
- Bổn nhân đương nhiên làm chủ được.
Biện Trung Lương gật đầu nói :
- Thế thì tốt. Nhưng không biết quý môn định cử vị nào làm đại biểu ?
Hỏi xong quét mắt nhìn lướt qua đám đệ tử cao cấp của Thiên Tinh môn.
Thẫm Thời Anh đáp :
- Chính là bổn nhân !
Biện Trung Lương nhướng mày hỏi :
- Thẫm hộ pháp thân tự xuất trường ?
- Không sai ! Còn phía quý bang thì sao ?
Biện Trung Lương đáp gọn :
- Bổn tọa !
Thẫm Thời Anh ôm quyền nói :
- Phó bang chủ tự thân xuất trường, bổn nhân vô cùng vinh hạnh !
Biện Trung Lương cũng chắp tay hoàn lễ :
- Không dám !
Rồi chợt trầm ngâm nói :
- Còn chưa thấy đồ vật đâu, chúng ta hành động thế nào ?
Đến lúc đó Thẫm Thời Anh mới ý thức được sự nông nổi của mình. Họ xuất lực quyết đấu nhằm mục đích đoạt chiếc tráp và Huyết Thư, nhưng vật đó chưa ai trông thấy, biết đâu Vong Hồn Nữ đẩy song phương vào cuộc quyết chiến để giỡn chơi ?
Lão quét mắt nhìn Vong Hồn Nữ hỏi :
- Phương giá có thể cho phép chúng tôi nhìn qua vật đó một lát không ?
- Có thể !
Vong Hồn Nữ hào sãng trả lời rồi rút trong túi ra một tấm lụa cũng đã cũ giương cao cho mọi người xem qua rồi thu lại trong tay nói :
- Vật đã ở đây rồi. Ai thắng sẽ được làm chủ !
Cả mấy trăm đôi mắt đều đổ dồn vào tấm lụa.
Chỉ với mảnh vải nhỏ này mà có thể làm người ta trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ hay sao ?
Đám đông vang lên tiếng xì xào đầy hoài nghi.
Phó bang chủ Biện Trung Lương hỏi :
- Phương giá sẽ giữ lời hứa giao Huyết Thư cho người thắng cuộc chứ ?
Đó là vấn đề then chốt.
Nếu sau này Vong Hồn Nữ nuốt lời thì ai đủ khả năng lấy được Huyết Thư từ tay nữ sát tinh đó ?
Hơn nữa vừa rồi việc song phương chuẩn bị lao vào cuộc huyết chiến thảm khốc cũng chính do Vong Hồn Nữ đề xuất...
Bà ta nghiêm mặt nhìn Biện Trung Lương, hằn giọng :
- Thế nào ? Các ngươi coi Vong Hồn Nữ nầy là ai chứ ?
Xét về danh khí thì lẽ ra Vong Hồn Nữ nói ra câu đó thì hoàn toàn đáng tin, nhưng Biện Trung Lương là kẻ đa nghi, hơn nữa vấn đề lại quá quan trọng nên lão vẫn nghi hoặc nói :
- Giá như tìm được một công chứng nhân...
Thẫm Thời Anh tuy cũng tán thành với đề xuất này nhưng lắc đầu nói :
- Vào lúc này ở đây thì làm sao tìm được nhân vật đủ tư cách để làm công chứng nhân chứ ?
Thật vậy !
Công chứng nhân chẳng những phải là người trung thực mà trước hết phải có đủ bản lĩnh buộc Vong Hồn Nữ thực hiện lời cam kết trong trường hợp bà ta định nuốt lời.
Ở đây làm sao tìm ra nhân vật như vậy vào lúc này ?
Chợt nghe trong đám đông có người cao giọng nói :
- Tại hạ tình nguyện làm công chứng nhân !
Toàn trường kinh hãi ngoãnh lại nhìn.
Một người lướt nhanh tới đứng bên cạnh Vong Hồn Nữ. Trong số các cao thủ của Thiên Tinh môn, nhiều người nhận ra đó là Tu La Kiếm.
Trừ một số Thiên Tinh võ sĩ ở vòng ngoài, còn bên trong vòng vây vì dồn hết tâm trí vào cuộc chiến nên không ai để ý đến sự xuất hiện của Lương Đình Khôi vì chàng không vào giữa trường đấu mà đứng riêng ra trước bọn Thiên Tinh võ sĩ.
Nhất là sau khi Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương kéo thủ hạ vào đấu trường, mọi người càng chú ý đến cuộc đối thoại giữa hai thế lực kình địch.
Vừa thấy người vừa phát ra câu nói đầy hào khí kia là Tu La Kiếm, Vong Hồn Nữ gật đầu nói :
- Hắn quả là công chứng nhân thích hợp nhất !
Phó bang chủ Biện Trung Lương nhíu mày nói :
- Vị này là ai ?
Rồi lướt mắt nhìn Lương Đình Khôi từ trên xuống dưới với vẻ nghi ngờ.
Bây giờ lão thống lãnh Thiên Tinh vệ đội Khâu Tử Cửu mới lên tiếng :
- Vị nay là Tu La Kiếm !
Tiếng xì xào vang lên trong đám thủ hạ của Thiên Tinh môn.
Biện Trung Lương ngờ vực nói :
- Tu La Kiếm... Hình như bổn tọa chưa nghe qua danh hiệu này... Nhưng không biết Tu La thiếu hiệp có đủ tư cách không ?
Lão không biết tên họ Lương Đình Khôi nên xưng đại là Tu La thiếu hiệp.
Thẫm Thời Anh khẵng định :
- quá đủ tư cách !
Biện Trung Lương có vẻ chưa được yên tâm :
- Nhưng lai lịch của Tu La thiếu hiệp...
Lần này thì hình như lão ta hoài nghi Lương Đình Khôi là người của Thiên Tinh môn.
Thẫm Thời Anh hiểu ra tâm ý đối phương, liền nghiêm mặt nói :
- Vị này là kiếm thủ từ quan ngoại tới, đã từng hai lần tỷ kiếm với Thái Thượng hộ pháp của bổn môn.
Mấy tên cao thủ của Hắc Hổ bang trố mắt nhìn Lương Đình Khôi.
Người đã có thể tỷ kiếm với thủ lĩnh của võ lâm miền Nam Cái Thế Kiếm Vương tất không phải hạng tầm thường, chí ít cũng có dư bản lĩnh để làm công chứng nhân cho cuộc tỷ thí sắp tới và buộc Vong Hồn Nữ tuân thủ lời hứa.
Phó bang chủ Biện Trung Lương "à" một tiếng, dường như không thể tin được một thiếu niên mới chừng hai mươi tuổi mà đủ sức tỷ kiếm với Cái Thế Kiếm Vương cho dù chỉ một chiêu đi nữa !
Vong Hồn Nữ chợt quay sang Lương Đình Khôi nói :
- Đồ vật ở đây. Ta cần phải đi rồi !
Dứt lời liền ném mảnh lụa về phía công chứng nhân rồi phi thân lao qua đầu vòng vây của bọn Thiên Tinh võ sĩ đi mất.
Tổng đàn hộ pháp Thẫm Thời Anh dướn người hình như muốn chận lại nhưng không kịp, nhìn theo thân pháp huyền diệu của Vong Hồn Nữ, biết rằng bản thân mình và bọn thủ hạ của Thiên Tinh môn ở đây quyết không thể làm gì được vị quái thủ khét tiếng này.
Hơn nữa nhiệm vụ của lão ta chỉ được ngăn chặn Vong Hồn Nữ và báo tin thôi, về mặt này lão ta đã hoàn thành xuất sắc.
Lương Đình Khôi tiếp lấy tấm lụa mở ra giương cao cho mọi người xem rồi cuộn lại.
Chàng để ý thấy tấm lụa đã cũ, trên đó cũng được viết bằng máu nhưng vì quá lâu nên đã thâm xỉn lại, không biết đã qua mấy trăm năm.
Chữ thì viết bằng cổ tự, Lương Đình Khôi không đọc được nhưng có cảm giác khá giống với tấm lụa mà Thái CựcLão Nhân đã trao tặng mình, không biết đó là thật hay giả ?
Cao thủ của cả hai môn phái lại ồ lên.
Lương Đình Khôi vốn định nói với Vong Hồn Nữ mấy câu nhưng bà ta bỏ đi quá đột ngột, hơn nữa đứng trước đám đông thế này rất khó nói nên đành thôi.
Trong thâm tâm chàng thực sự tin rằng Vong Hồn Nữ thực lòng vĩnh tuyệt giang hồ.
Chỉ phút chốc Vong Hồn Nữ đã khuất sau yếu lộ cuối thung lũng.
Hồi 15 : Một Kiếm Phục Thù
Lương Đình Khôi nhìn theo Vong Hồn Nữ cho tới khi bóng bà ta khuất hẳn mới quay lại nhìn Biện Trung Lương và Thẫm Thời Anh nói :
- Bây giờ hai vị có thể bắt đầu được rồi !
Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương vẫn chưa tin thiếu niên còn miệng hôi sửa như thế mà đủ sức dàn xếp cuộc tranh chấp hết sức quyết liệt này, lại cất giọng ngờ vực hỏi :
- Tu La Kiếm ! Ngươi thật có đủ bản lĩnh để hoàn thành trách nhiệm vụ một công chứng chứ ?
Lương Đình Khôi cười khinh khỉnh đáp :
- Việc này thì tại hạ tự tin có đủ !
Rồi bỗng vung tay cao giọng nói :
- Hai vị chỉ cần phân định thắng thua chứ không cần lưu huyết !
Tổng đàn hộ pháp Thiên Tinh môn Thẫm Thời Anh tỏ ra ít kiên nhẫn hơn. Lão bước lên hai bước đứng ở vị trí xuất thủ, tay trái nâng bao kiếm lên, trầm giọng nói :
- Mời Phó bang chủ !
Phó bang chủ Hắc Hổ bang Biện Trung Lương cũng tiến lên một bước, tay ấn vào chuôi kiếm chuẩn bị.
Không khí trong trường đấu lập tức khẫn trương lên.
Tuy công chứng nhân vừa tuyên bố song phương không cần lưu huyết nhưng đây là cuộc đấu tranh đoạt bảo vật quý giá vào bậc nhất trên võ lâm, cả trăm người đã bỏ mạng vì nó. Và mới đây thôi, mỗi bên mất hai ba chục nhân mạng đang nằm đó... Ai biết cuộc đấu này sẽ kết thúc thế nào ?
Soạt Soạt
Trường kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, ánh hàn quang đã loé lên.
Hai đối thủ lập tức triển khai thế thủ, cách nhau chừng bảy thước, nhìn thẳng vào mắt nhau không chớp, vận toàn lực lên tay phải cầm kiếm. Cao thủ lâm trận, chỉ cần nhìn thế thủ cũng biết có thể công kích đối phương trước để chiếm tiên cơ không.
Toàn đấu trường lặng phắc đến nổi nghe rõ cả tiếng lá rơi, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào một điểm.
Mặt trời đã lên cao chiếu lên hai thanh trường kiếm phát ra ánh ngũ sắc rực rỡ trông thật hào hùng.
Lương Đình Khôi lùi lại hai bước.
Aaaa !
Aaaa !
Hai tiếng thét vang lên tiếp liền nhau. Ánh cầu vòng lập tức biến thành ánh chớp và những âm thanh loảng xoảng ban đầu còn rời rạc, nhưng chỉ trong chốc lát biến thành chuỗi sấm rền...
Song phương đã xuất thủ, bắt đầu một cuộc đấu kinh tâm động phách. Chỉ có thể dùng hai từ để hình dung "khốc liệt".
Hơn hai trăm người vây quanh dần dần quên đi mục đích của mình, quên đi rằng đang đứng đối diện với địch nhân, thậm chí quên đi sự tồn tại của chính mình, trái tim thắt lại hoặc giản ra theo từng chiêu kiếm.
Kiếm khí ràn rạt...
Kiếm quang lấp loáng như ánh chớp nhì nhằng giữa cơn dông, kiếm ảnh trù mật trùm kín hai đối thủ. Những âm thanh do hai thanh kiếm chém vào nhau vang rền thành một chuỗi nghe rợn tóc gáy.
Thật là một cuộc kịch chiến hiếm nghe hiếm thấy trên võ lâm. Tất cả những người có mặt trong trường đấu đều chấn động tâm thần !
Tất cả như ngừng thở, những thớ thịt trên mặt cứng đờ lại, mắt nhìn vào đấu trường không chớp.
Chỉ riêng Lương Đình Khôi là vẫn bình thản quan sát cuộc chiến và nhận xét kiếm thuật của hai đấu thủ một cách khách quan.
Hiện tại có thể nói chàng là kiếm thủ hàng đầu trên võ lâm, kiếm thuật của hai đấu thủ tuy đã thuộc hàng thượng thừa nhưng so với chàng vẫn còn kém xa mấy bực.
Hai người phải nói là kỳ phùng địch thủ, thực lực tương đương, chưa thể đoán định ai thắng ai bại. Trong tình huống này, song phương đều dốc toàn lực, bởi thế chân khí hao tổn rất nhanh, ít khi giữ được trận đấu kéo dài tới ba bốn trăm chiêu. Trong thời hạn đó nếu chưa phân định thắng thua cũng rất dễ dẫn đến kết cục lưỡng bại cu thương.
Lại thêm 50 chiêu nữa qua đi...
Lúc này hai đối thủ khắp người đã ướt đẫm mồ hôi, chiêu thức chậm dần lại, uy phong tuy giảm đi nhiều nhưng tính chất độc hiểm vẫn không kém lúc đầu, chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng dẫn đến mất mạng, khiến người đứng ngoài theo dõi càng hồi hộp căng thẳng hơn.
Qua thêm 50 chiêu...
Cả hai đã bắt đầu thở dốc, ngay đến bọn Thiên Tinh võ sĩ bao vây ở vòng ngoài cũng nghe rõ, nhưng vẫn chưa phân định được thắng thua.
Aaaa !
Bất ngờ Phó bang chủ Biện Trung Lương thét lên một tiếng như thú dử, trường kiếm thi triển quái chiêu tạo thành vô số kiếm ảnh chụp tới Thẫm Thời Anh.
Chiêu kiếm vừa uy mãnh vừa ảo diệu, khiến những cao thủ của Thiên Tinh môn trông thấy đều đứng tim.
Chỉ nghe vang rền một tiếng kêu sầu muộn, hai đối thủ tách rời nhau ra, kiếm ảnh biến mất.
Đấu trường đột nhiên lặng phắt.
Hộ pháp Thẫm Thời Anh trên vai phải nhuốm hồng, kiếm buông chúc xuống, sắc mặt nhợt nhạt như xác chết, miệng thở hồng hộc.
Trên môi Phó bang chủ Biện Trung Lương thoáng hiện nụ cười, nhưng bộ ngực cũng phập phồng theo từng nhịp thở dốc.
Toàn trường đấu lặng đi hồi lâu, rồi bất chợt vang lên tiếng reo vang dậy.
Chờ cho tiếng reo hò hơi lặng đi, Lương Đình Khôi cao giọng tuyên bố :
- Trận đấu kết thúc. Thắng lợi thuộc về Hắc Hổ bang !
Từ phía chúng nhân đệ tử Hắc Hổ bang lại vang lên tiếng hoan hô lần nữa.
Bốn cao thủ hàng đầu của Thiên Tinh môn mặt đằng đằng sát khí, rút kiếm cầm tay sẵn sàng phát động cuộc tử chiến.
Lương Đình Khôi rút phắt trường kiếm quát to :
- Tất cả đứng yên !
Tiếng quát vang rền, nhất là dáng vẻ uy phong lẫm liệt của vị công chứng nhân khiến các cao thủ Thiên Tinh môn chững lại.
Tổng đàn hộ pháp Thẫm Thời Anh tỏ ra tuân thủ lời cam kết, ra lệnh cho thủ hạ :
- Không được vọng động !
Sắc mặt Lương Đình Khôi hòa hoãn lại. Chàng tra kiếm vào bao, bước tới trước mặt Phó bang chủ Biện Trung Lương giao tấm lụa cho lão ta, trầm giọng nói :
- Cuộc đấu đã kết thúc, xin các hạ cho người thanh lý hiện trường !
Biện Trung Lương đưa hai tay nhận tấm lụa, nhìn Lương Đình Khôi gật gật đầu, trong ánh mắt biểu lộ sự khâm phục.
Lương Đình Khôi nói tiếp :
- Theo điều kiện của cuộc đấu vừa rồi, các hạ trở thành chủ nhân của Huyết Thư. Nhưng bảo vệ nó là thế nào là việc của các hạ, công chứng nhân chỉ có nghĩa vụ ở hiện trường chứ không chịu trách nhiệm về sau.
Ý chàng muốn đối phương đề phòng người của Thiên Tinh môn chưa chịu cam tâm vẫn tiếp tục tranh đoạt.
Phó bang chủ Biện Trung Lương ôm quyền nói :
- Xin thứ lỗi vì bổn tọa thiển cận, không biết thiếu hiệp có uy phong lớn như vậy nên đã tỏ ra hoài nghi phạm tội thất kính !
Rồi như chợt nghĩ ra điều gì, bước lên một bước thấp giọng nói :
- Tệ bang có ý cầu hiền tài đảm đang chức vị Tổng hộ pháp, không biết thiếu hiệp có chịu hạ mình nhận lời cho không ?
Hắc Hổ bang là một bang phái lớn rất có ảnh hưởng suốt cả vùng Giang Hoài, bởi thế bất cứ ai được đề cử vào chức vị này là một diễm phúc lớn, huống chi Tu La Kiếm chỉ là một thiếu niên mới nổi danh ?
Nào ngờ chàng trả lời không cần suy nghĩ :
- Tại hạ xưa nay quen thói lãng du không muốn bị ràng buộc bởi mọi sự câu thúc. Thịnh tình đó của quý bang tại hạ xin tâm lĩnh !
Phó bang chủ Biện Trung Lương cười gượng :
- Thôi được... Chuyện này để đến sau sẽ bàn !
Rồi quay lưng bước về hàng ngũ.
Chẳng bao lâu người của hai phe lần lượt tản đi, Thiên Tinh môn không có vẻ gì là muốn tranh đoạt lại Huyết Thư hay ít nhất là như thế, chẳng biết bên trong cồn có mưu đồ gì khác nữa hay không ?
Tuy vậy Phó bang chủ Biện Trung Lương vẫn rất cảnh giác, cắt cử một số thủ hạ ở lại lo hậu sự cho những người tử trận, còn mình lãnh xuất đại bộ phận kéo đi.
Thiên Tinh môn cũng để người lo hậu sự cho đệ tử phe mình vừa bỏ mạng.
Cuộc tranh đoạt xem ra kết thúc khá suông sẻ và chóng vánh.
Lương Đình Khôi lấy làm ngạc nhiên, bởi từ trước đến nay, trong những cuộc tranh đoạt thế này bao giờ Bạch Y Truy Hồn cũng lởn vởn đâu đó xung quanh, sao hôm nay lại không thấy ?
Hay trước cường địch như vậy lão ta không dám lộ diện ?
Điều này xem ra cũng có phần nào có lý, vì Bạch Y Truy Hồn từng nói với chàng rằng tuy lão ta cũng có ý tranh đoạt Huyết Thư nhưng không quyết tâm lắm...
Đột nhiên Lương Đình Khôi nghĩ đến một điều :
- Thiên Tinh môn biết là Huyết Thư là giả nên để mặc Hắc Hổ bang lấy đi, như vậy Hắc Hổ bang trở thành mục tiêu truy sát của võ lâm, còn mục tiêu đích thực của chúng là nhằm vào chiếc tráp sắt.
Ngoài bản thân chàng và Thái Cực Lão Nhân ra, không ai biết rằng chiếc tráp đó chàng đã may mắn lấy được, mọi người đều cho rằng Vong Hồn Nữ mới là người cất giữ nó...
Bây giờ không thấy Thái Thượng hộ pháp của Thiên Tinh môn là Cái Thế Kiếm Vương có mặt ở hiện trường, rất có thể...
Vừa nghĩ tới đó, Lương Đình Khôi phát hoảng la lên vội phi thân về hướng yếu đạo nơi Vong Hồn Nữ đã đi qua.
o0o
Trong khu rừng cách sơn đạo không xa, Vong Hồn Nữ đang đứng giữa vòng vây của mấy chục tên Thiên Tinh võ sĩ.
Đứng đối diện với bà ta chính là Thái Thượng hộ pháp Cái Thế Kiếm Vương kiếm đã tuốt ra cầm tay.
Bọn Thiên Tinh võ sĩ một tay cầm kiếm, tay kia cầm một chiếc khiên hình như mới được chế tạo bằng những sợi mây kết lại, có lẻ dùng để đối phó với kim châm đoạt mệnh.
Vong Hồn Nữ nói :
- Các hạ đừng bức bách người thái quá. Ta đã nói rằng từ nay vĩnh tuyệt giang hồ, không muốn giết người nữa !
Giọng bà ta tỏ ra rất kích động.
Cái Thế Kiếm Vương ngữa...