* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Huyết Thư Cực Hay Full Chap

gầy.
Trong khi đang ở giữa trùng vây, muốn bảo vệ mạng mình thì điều tối kỵ là ham đánh. Dù có giết được một vài tên mà mình trúng thương thì chỉ cần loạn kiếm cũng đủ bầm thành muôn mảnh.
Thấy Lương Đình Khôi nhãy được ra ngoài vòng chiến, bọn võ vĩ lập tức siết chặt vòng vây, chỉ chừa lại một khoảng hẹp chừng vài trượng.
Hai lão nhân bám theo Lương Đình Khôi như hình với bóng, còn Từ Huy tuy bị đánh giạt kiếm nhưng vẫn chưa bật khỏi tay. Hắn cố sức lấy lại thăng bằng rồi quay ngoắt lại, mắt đỏ ngầu như thú dử, nghiến răng vung kiếm công kích.
Rốt cuộc Lương Đình Khôi vẫn tiếp tục bị vây giữa ba người, chỉ khác là sau lưng chàng còn lửa đe dọa nữa.
Hai lão nhân cùng với Từ Huy tạo thành hình chữ phẫm vây Lương Đình Khôi ba phía không ngừng công kích, trong đó hung hãn nhất là Từ Huy.
Hai lão nhân lúc này đã biết rõ bản lĩnh đối phương chẳng phải hạng tầm thường, thế xuất chiêu thận trọng hơn.
Cuộc đấu chẳng mấy chốc đã kéo dài nữa canh giờ. Chẳng riêng gì Lương Đình Khôi mà cả ba tên cao thủ của Thiên Tinh môn mồ hôi cũng ướt đẫm cả người, một phần vì nội lực, phần do căng thẳng và thêm phần khác là vì tác dụng của ngọn lửa. Bọn võ sĩ đứng bên ngoài không tham gia, trán cũng đẫm mồ hôi !
Ngọn lửa yếu dần. Có điều lạ là trong thạch động vẫn không nghe động tĩnh.
Quái nhân đã chết thiêu, chết ngạt trong đó hay đã thoát được ra ngoài ?
Nhưng thạch động chỉ có một cửa, thoát ra bằng lối nào ? Bach Y Truy Hồn không hiện thân, cả Kim Đồng đâu cũng không thấy.
Lương Đình Khôi biết không thể cứ tiếp tục duy trì trận đấu như thế mãi được, chẳng bao lâu nữa sẽ kiệt lực mà rơi vào tay đối phương. Chàng liền hạ quyết tâm bất chấp phải lưu bao nhiêu huyết cũng phải hạ sát thủ để thoát ra ngoài. Nhưng chàng còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì bỗng từ ngoài vòng vây có tiếng quát vang như sấm.
- Dừng tay !
Liền đó bọn võ sĩ giạt ra chừa một lối đi rộng, đồng thời cả ba tên cao thủ của Thiên Tinh môn nhãy lui một bước ngừng chiến.
Đương nhiên Lương Đình Khôi cũng dừng tay.
Nét mặt Từ Huy lộ sự vui mừng, còn hai lão nhân mở to mắt nhìn về phía vòng vây vừa được giãn ra.
Lương Đình Khôi nhìn theo ánh mắt chúng, chàng chấn động cả tâm thần !
Chỉ thấy một lão nhân bận cẩm bào, thân hình to lớn phi thường đang thong thả bước vào đấu trường qua lối rộng vừa được bọn võ sĩ giãn ra, trên ngực cẩm bào thêu đến bốn ngôi sao vàng thành hình chữ thập ! Hiển nhiên thân phận của người khổng lồ này còn cao hơn tên Tổng quản Từ Huy và hai lão nhân một bậc.
Hồi 8 : Huyết Nhuộm Hộp Sắt
Lương Đình Khôi lo lắng nghĩ thầm :
- Vừa rồi đối phó với ba tên kia đã khó khăn, nay lại thêm một lão nhân to lớn này thì tình hìnhlại càng nghiêm trọng đây. Lão ta chỉ ra lệnh một tiếng làm cả trường đấu răm rắp tuân theo, chẳng lẽ chính Thiên Tinh Môn chủ xuất trường ?
Cẩm y lão nhân qua hết vòng vây của bọn Thiên Tinh võ sĩ thì dừng lại, chiếu ánh mắt như điện nhìn Lương Đình Khôi.
Tổng quản Từ Huy và hai lão nhân vội bước tới nghênh đón, cúi mình hành lễ với thái độ rất cung kính, đồng thanh nói :
- Thuộc hạ tham kiến Thái Thượng Hộ Pháp !
Cẩm bào lão nhân xua tay :
- Miễn lễ !
Lão quét mắt nhìn khắp đấu trường rồi lại nhìn thẳng mặt Lương Đình Khôi như trước.
Chàng cũng nhìn lại đối phương, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng không khỏi lo lắng nghĩ thầm :
- Người này làm tới Thái Thượng Hộ Pháp, nhất định bản lĩnh không phải tầm thường. Thân phận hắn trong Thiên Tinh môn chỉ thấp hơn Môn chủ, chẳng trách nào bọn kia cung kính như vậy...
Cẩm bào lão nhân cất tiếng sang sảng như chuông :
- Vị trẻ tuổi này là ai ?
Tổng quản Từ Huy vội bước lên một bước, cung kính trả lời :
- Bẩm Thái Thượng, hắn là Tu La Kiếm.
Cẩm bào lão nhân hỏi tiếp :
- Vì sao xảy ra xung đột ?
Lão nhân lùn mập trả lời thay :
- Hắn ở trong động bị khói hun không chịu nổi nên phải chui ra.
Cẩm bào lão nhân chỉ "à" một tiếng.
Đến lúc đó Lương Đình Khôi mới để ý thanh trường kiếm đeo bên sườn lão Thái Thượng Hộ Pháp này rất lớn, trong lòng lại càng kinh hãi.
So với người bình thường, lão ta cao hơn hẳn một cái đầu, nặng ít nhất là gấp rưỡi chàng, thanh kiếm so với kiếm thường cũng dài hơn một thước, chỉ nhìn qua bao kiếm cũng biết to dày hơn rất nhiều.
Cẩm bào lão nhân vẫn nhìn thẳng vào mắt Lương Đình Khôi không chớp khiến chàng có cảm giác như cái nhìn của đối phương là vật hữu hình có thể sờ thấy được và hàm chứa cả sức nóng trong đó.
Bất giác chàng nảy ra ý nghĩ :
- Nếu lão ta xuất thủ thì không biết mình có thể tiếp được mấy chiêu ? Chỉ sợ với thanh kiếm nặng như vậy, nếu tiếp chiêu trực diện e rằng không chịu nổi một kiếm.
Bây giờ thì lão ta hỏi thẳng :
- Ngươi là Tu La Kiếm ?
Lương Đình Khôi cầm thanh kiếm hơi chúc mũi xuống, trả lời :
- Không sai !
- Kiếm hiệu Tu La đương nhiên phải có chỗ bất phàm. Bổn tọa muốn ấn chứng với ngươi một tí, hãy chuẩn bị tiếp bổn tọa một chiêu !
Lão ta nói bằng ngôn từ cuồng ngạo, tuy nhiên thái độ lại không có vẻ gì là khiêu khích.
Chỉ có những người uy danh hiển hách và rất hiếm khi gặp được đối thủ mới dám cuồng ngạo như thế trước một đối thủ còn chưa quen biết.
Dù Lương Đình Khôi cũng đầy ngạo tính nhưng trước thân hình đồ sộ, thanh kiếm quá khổ của lão nhân, nhất là ánh mắt thâm tàng nội lực kinh nhân, chàng không khỏi hoang mang.
Nhưng cho dù thế nào thì cung đã giương lên, không thể không phát.
Hiển nhiên chàng không thể từ chối.
Tuy biết rằng đứng trước cường địch, nhưng chàng vẫn quyết không cải biến nguyên tắc, nói :
- Các hạ cứ tự nhiên.
Đồng thời cầm kiếm giữ thủ thế.
Cẩm bào lão nhân mở to mắt hỏi :
- Thế nào ? Ngươi định nhường bổn tọa xuất thủ trước ?
Lương Đình Khôi gật đầu :
- Tại hạ xưa nay không bao giờ xuất kiếm trước. Xin các hạ hãy lượng kiếm đi !
Ánh mắt Cẩm bào lão nhân lóe lên tia xanh lục.
- Hừ ! Thật ngông cuồng hết sức ! Đúng là chó con không sợ gì hổ !
Nói xong từ từ phát kiếm.
Người đồ sộ, kiếm quá khổ, đúng là vị đại hộ pháp mà người ta thường gặp đứng trấn thủ trước những ngôi miếu lớn, đây chỉ khác là người thật bằng xương bằng thịt !
Lương Đình Khôi hoành kiếm trước ngực, công lực vận tới mười hai thành, chỉ kỳ vọng có thể tiếp đối phương được một chiêu.
Lão nhân đã nói là ấn chứng tất không có ác ý lưu huyết, và xem ra vị Thái Thượng Hộ Pháp này tuy thân hình to lớn, ánh mắt đáng sợ, thái độ cao ngạo nhưng vẻ mặt lại không hung ác độc địa như những tên cao thủ khác của Thiên Tinh Môn mà chàng đã gặp.
Lương Đình Khôi quyết định không dùng tuyệt chiêu sát thủ. Còn sau cuộc ấn chứng, tình hình sẽ diễn biến thế nào, chàng chẳng quan tâm lo nghĩ trước làm gì.
Cẩm bào lão nhân không thủ thế, nói :
- Ngươi có thể xuất thủ ?
Lương Đình Khôi vẫn kiên trì quan điểm :
- Tại hạ đã nói không xuất thủ trước, nguyên tắc đó không thể thay đổi.
- Nếu bổn tọa xuất thủ trước thì ngươi hoàn toàn không có cơ hội đâu !
- Cũng có thể như vậy. Nhưng dù thế nào, tại hạ cũng không phá bỏ nguyên tắc mà mình đã đặt ra.
Cẩm bào lão nhân tán thưởng, hơi có phần châm biếm :
- Rất tốt ! Chí khí như vậy thật đáng khen ?
Từ Huy và hai lão nhân lùi ra tận đám võ sĩ.
Cả trăm ánh mắt đều nhìn chăm chăm vào hai đối thủ .
Thanh cự kiếm của Cẩm y lão nhân từ từ giương lên.
Biết rằng đây là cuộc đấu khó khăn nhất mà chưa bao giờ mình gặp phải nhưng Lương Đình Khôi vẫn trấn tĩnh, chút hoang mang lo lắng trước đây đã biến đâu mất.
Chàng tập trung cao độ tinh lực, khí lực và thần lực hợp nhất với kiếm, đó là trạng huống đầu tiên chàng áp dụng từ khi xuất đạo tới nay.
Ánh hàn quang lóe sáng, thanh cự kiếm đã phát chiêu !
Lương Đình Khôi nghiến rắn dốc toàn lực vung kiếm tiếp chiêu.
Keeeng !
Một âm thanh vang rền cùng quầng lửa bùng lên lóa mắt.
Lương Đình Khôi tuy vẫn đứng nguyên tại chỗ nhưng hai chân lảo đảo một lúc mới giữ được trầm ổn, sắc mặt trắng bệch, mũi kiếm buông chúc xuống tay phải tê rần từ hổ khẫu lan lên tới tận bả vai, giống như nó không còn thuộc về mình nữa. Cơn đau thấm vào tận tâm phế, cố lắm mới giữ được thanh kiếm để khỏi thoát ra khỏi tay.
Giá thử lúc này mà đối phương xuất thêm một kiếm nữa thì Lương Đình Khôi chỉ biết vươn cổ ra chịu chém mà thôi !
Cẩm bào lão nhân vừa tra kiếm vào bao vừa gật đầu nói :
- Rất tốt ! Công lực khả quan !
Lương Đình Khôi chợt thấy trong đầu mình ong ong.
Chàng choáng váng không phải vì thể lực giảm sút mà do lòng tự trọng bị tổn thương.
Trước nay chàng vẫn tự cho rằng kiếm thuật và hỏa hầu đã đạt tới hàng nhất lưu cao thủ, thế mà không chịu nổi một chiêu của đối phương !
Cẩm bào lão nhân lại nói :
- Còn trẻ như ngươi mà đủ khả năng tiếp nổi bổn tọa một kiếm không bị thương đã là chuyện hiếm thấy trên võ lâm rồi. Tin rằng tiền đồ của ngươi đầy triển vọng !
Lão ta nói bằng giọng trầm tĩnh, không ra vẻ tán dương người khác để tăng uy thế của mình.
Lương Đình Khôi không biết trả lời thế nào, trong lòng hậm hực nghĩ thầm :
- Rồi sẽ có ngày ta sẽ hoàn trả ngươi chiêu kiếm đó !
Lão nhân thấy chàng trầm mặc liền hỏi :
- Thế nào ? Ngươi thua nhưng chưa chịu phục chứ gì ?
Lương Đình Khôi bật ra :
- Không phục !
Nghe câu đó, bọn Từ Huy và hai lão nhân đều biến sắc.
Quả thật tiểu tử này hết sức ngông cuồng, không biết sống chết là gì.
Riêng cẩm bào lão nhân là vẫn trấn tĩnh, cười hỏi :
- Hô hô ! Có ý chí đấy ! Nhưng vì sao ngươi không phục ?
- Tại hạ sẽ còn tiếp tục khổ luyện !
Cẩm bào lão nhân gật đầu :
- Khá lắm ! Bây giờ ngươi có thể đi !
Câu đó làm Lương Đình Khôi hết sức bất ngờ. Vì sao đối phương không truy xét vì sao mình có mặt trong động ?
Và hơn nữa bọn người của Thiên Tinh Môn đang nhìn chàng với mắt hổ đăm đăm, nhất là tên Tổng quản Từ Huy như muốn ăn tươi nuốt sống chàng...
Quả nhiên hắn bước tới gần Cẩm bào lão nhân cúi mình nói :
- Bẩm Thái Thượng...
Lão ta liền ngắt lời :
- Cứ để cho hắn đi !
Từ Huy cố nài nỉ :
- Nhưng hắn...
Cẩm bào lão nhân gạt phắt :
- Ta biết rõ hơn ngươi. Hắn không liên quan gì đến chuyện xảy ra trong thạch động này cả !
Từ Huy mở to mắt vì kinh ngạc.
Không biết Thái Thượng Hộ Pháp căn cứ vào đâu mà nói câu đó ? Nếu không liên quan thì ai đã giết chết hai tên Thiên Tinh võ sĩ trong lúc chỉ có mình hắn trong thạch động ?
Tuy vậy hắn không dám nói gì.
Lương Đình Khôi thu kiếm nhập bao quay người hướng sang một bên vòng vây rời khỏi hiện trường.
Bọn Thiên Tinh võ sĩ giãn lối nhường đường.
Vừa đi, Lương Đình Khôi vừa trầm ngâm nghĩ ngợi :
- Vì sao lão Thái Thượng Hộ Pháp đó lại nhận định rằng mình không liên quan đến những vụ sát nhân trong thạch động ?
Sau lưng chợt vang lên tiếng sang sảng của Cẩm y lão nhãn ra lệnh :
- Lập tức rút lui ! Bố trí truy lùng theo hướng khác. Hung thủ đã rời khỏi thạch động từ trước rồi !
Lương Đình Khôi chợt thấy trong lòng rúng động.
Hung thủ là nhân vật nào ? Có phải chính là kẻ bí ẩn vừa nói chuyện với chàng trong thạch động không ?
Nhưng bên ngoài địch nhân bao vây trùng điệp như vậy, bên trong lại hoàn toàn không có thông đạo nào khác, thế thì người đó ra bằng lối nào. Và tại sao Cẩm bào lão nhân biết được điều này ?
Lương Đình Khôi quay lại nhìn, thấy tên Tổng quản Từ Huy và hai lão nhân đang điều khiển bọn Thiên Tinh võ sĩ rút khỏi hiện trường. Chàng thở dài một tiếng não nuột để cố trút bỏ nổi buồn bực trong lòng rồi quay người đi tiếp.
Vừa đến chân dãy đồi yên ngựa chợt thấy Kim Đồng đứng ngay trước mặt.
Lúc này Lương Đình Khôi đã mất hết hào khí, chẳng nói lời nào cũng không nhìn đối phương mà vòng sang bên tiếp tục bước.
Kim Đồng chạy theo nói ríu rít :
- Lương đại ca xông vào thạch động làm tiểu đệ lo chết đi được, nhưng không có cách nào cản trở nên đành chịu. May mà không đến nổi xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Lương Đình Khôi chỉ ậm ờ không đáp.
Kim Đồng chỉ tay sang bên kia sườn đồi nói :
- Chúng ta sang bên đó nói chuyện.
Lương Đình Khôi cau mày hỏi :
- Có chuyện gì đáng bàn đâu ?
- Đương nhiên có chứ ? Tiểu đệ định nói một chuyện mà nhất định Lương đại ca rất muốn biết !
Lương Đình Khôi ngẫm nghĩ một lát rồi miễn cưỡng gật đầu.
Hai người vượt qua một ngọn đồi sang phía bên tả đến ngồi lên tảng đá lớn dưới bóng cây.
Chỗ này bị khuất nên không nhìn thấy khu vực động khẫu vừa xảy ra trận chiến, đồng thời ở bên đó cũng không nhìn thấy họ.
Kim Đồng chợt chỉ tay sang một thạch động cách đó chừng ba trượng nói :
- Thạch động này chính là nơi thê tử của Thái Cực Lão Nhân bị người của Thiên Tinh Môn bắt cóc đem tới giam giữ.
Lương Đình Khôi bấy giờ mới để ý đến con đường dòng qua chân núi phía trước mặt, và quả thật ở đây cách hiện trường chỉ chừng một dặm.
Chàng liền hỏi :
- Thái Cực Lão Nhân cứu được thê tử bình an chứ ?
Kim Đồng đáp :
- Không có trở ngại gì.
- Họ bây giờ ở đâu ?
- Đi xa rồi !
Trầm mặc khoảnh khắc, Kim đồng lại lên tiếng :
- Lương đại ca có biết lão nhân to lớn dùng thanh cự kiếm vừa đấu với đại ca có lai lịch thế nào không ?
Lương Đình Khôi đáp :
- Chỉ nghe tên Tổng quản họ Từ xưng lão ta là Thái Thượng Hộ Pháp.
Kim Đồng gật đầu :
- Đúng là thân phận lão ta trong Thiên Tinh Môn thì như vậy, nhưng tiểu đệ muốn hỏi lai lịch xuất thân kia...
Lương Đình Khôi tỏ quan tâm hỏi :
- Lai lịch thế nào ?
- Lão chính là Cái Thế Kiếm Vương !
Lương Đình Khôi kêu lên :
- Thế nào ? Lão nhân đó là Cái Thế Kiếm Vương ? Nghe nói lão ta ở vùng duyên hải sao lại đến đây ?
Kim Đồng giải thích :
- Đại ca nói đúng. Lão ta trước đây ở miền duyên hải, chỉ nổi danh năm sáu năm gần đây nhưng danhtiếng đã lừng lẫy giang hồ, trở thành thủ lĩnh của võ lâm vùng Nam Cương và suốt một dãy Trường Giang tới tận miền duyên hải. Lão tự xưng là Cái Thế Kiếm Vương, chỉ cần nghe danh hiệu là đủ biết lão tự cao tự đại đến mức nào.
Hắn bỉu môi tỏ ý chê bai, nói tiếp :
- Chẳng những thế, lão ta còn vỗ ngực nhận mình là thiên hạ vô địch, chưa từng gặp đối thủ nào vượt quá ba chiêu !
Lương Đình Khôi nghĩ thầm :
- Cái này thì có thể tin rằng lão đã không khoe khoang. Ngay cả sư phụ mình còn chưa đủ bản lĩnh đánh hạ mình chỉ trong một chiêu. Con người đó chẳng những công lực kinh nhân mà kiếm thuật cũng không nhược !
Nhưng chàng không nói ra điều đó, sợ đối phương đánh giá mình tự phụ. Thật tình từ khi vào Trung Nguyên, chàng đã gặp không ít nhân vật kiệt xuất nhưng người có bản lĩnh thượng thừa như Cái Thế Kiếm Vuong thì chỉ gặp lần đầu.
Chàng chỉ hỏi :
- Đã là người cao ngạo như thế tại sao lão ta còn từ duyên hải đến đây đầu nhập Thiên Tinh môn ?
- Chuyện đó đầu đuôi thế này. Có một lần ở Nam Xương, lão dựng đài thách đấu, tuyên bố rằng chỉ cần có người đủ khả năng tiếp nổi mình ba chiêu, lão ta sẽ nhận thua.
Lương Đình Khôi bắt đầu bị cuốn hút chuyện. Vội hỏi :
- Rồi sau thế nào ?
Kim Đồng kể :
- Trong suốt mấy ngày liền, quần hùng khắp nơi tụ tập về Nam xương thử tài. Nhưng trong số mấy trăm cao thủ thượng đài không ai tiếp nổi Cái Thế Kiếm Vương ba chiêu, thông thường chỉ một chiêu là bại thủ. Cuối cùng có một nhân vật thần bí tiếp được ba chiêu mà chưa ngã.
- Nhân vật đó là ai vậy ?
- Thiên Tinh Môn chủ.
- À... Ta hiểu rồi ! Vì thế nên Cái Thế Kiếm Vương đành nhận bại, đồng thời chấp nhận trở thành Thái Thượng Hộ Pháp của Thiên Tinh Môn chứ gì ?
Kim Đồng gật đầu :
- Lương đại ca nói hoàn toàn chính xác.
Lương Đình Khôi lại hỏi :
- Thiên Tinh Môn chủ là ai ?
- Không biết. Đó là một nhân vật hết sức thần bí. Lần đó thượng đài đấu với Cái Thế Kiếm Vương, hắn cũng trùm kín mặt chỉ chừa có đôi mắt. Chỉ sau khi trận đấu kết liễu hắn mới chịu tiết lộ thân phận.
Lương Đình Khôi ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ Thiên Tinh Môn là đại môn phái uy danh làm chấn động thiên hạ võ lâm như vậy mà cho đến bây giờ người ta vẫn không biết môn chủ là ai ?
- Chính thế ! Chỉ sợ ngoài một vài người hy hữu trong Thiên Tinh Môn, tất cả người trên giang hồ không ai biết rõ lai lịch hắn, thậm chí chưa nhìn rõ diện mục thực thế nào !
Lương Đình Khôi nghĩ thầm :
- Lão Cái Thế Kiếm Vương đó công lực quả là cái thế, đến Thiên Tinh môn chủ mà chỉ tiếp nổi ba chiêu, tính ra mình tiếp được một chiêu cũng chưa đến nổi quá nhục !
Nghĩ thế hào khí trong người trỗi lên, chàng ngẫng đầu nói :
- Võ học như biển, thật không biết đâu là chỗ tận cùng !
Kim Đồng liền tán đồng :
- Đúng là như thế !
Lương Đình Khôi như sực nhớ ra điều gì chợt hỏi :
- Này Kim Đồng. Người nói rất thông thuộc địa hình ở đây, biết rõ từng gốc cây ngọn cỏ, đúng không ?
Kim Đồng mở to mắt nhìn chàng hỏi :
- Đúng thế, nhưng sao ?
- Ngươi từng vào thạch động mà chúng ta vừa ẩn phục rồi chứ ?
- Rồi.
- Trong đó có nơi nào bí ẩn không ?
Kim Đồng ngạc nhiên hỏi :
- Thạch động là thạch động, có gì mà bí ẩn ?
Lương Đình Khôi giải thích :
- Ta đã xem xét rất kỹ. Trong đó chẳng có nơi nào ẩn thân được cả, cũng không hề có mật đạo hay thông lộ nào khác để ra ngoài, thế mà bốn mạng người bị giết một cách hết sức kỳ bí. Chính ta đã tận mắt chứng kiến hai tên Thiên Tinh võ sĩ mới vào động được hai trượng thì kêu rú lên rồi hoảng hốt chạy lui, vừa tới động khẫu thì mất mạng. Thế nhưng vừa rồi Cái Thế Kiếm Vương lại nói rằng người trong động đã đi khỏi đó. Nếu trong thạch động không có gì bí ẩn thì tại sao nhân vật thần bí đó tìm được chỗ ẩn thân không bị phát hiện để giết người bằng thủ đoạn quái dị như thế ?
- Cái đó...
Kim Đồng lộ vẻ lúng túng gãi đầu, nói :
- Tiểu đệ cũng không biết.
Lương Đình Khôi nói một cách kiên quyết :
- Ta nhất định phải điều tra rõ việc này !
Kim Đồng hoảng hốt kêu lên :
- Đại ca muốn vào động lần nữa sao ?
- Đúng thế !
Kim Đồng lo lắng nói :
- Nếu nhân vật thần bí kia trở lại thì chẳng nguy hiểm lắm sao ?
Lương Đình Khôi vẫn khăng khăng :
- Ta muốn mạo hiểm thêm một lần nữa !
Lúc này hào khí của chàng lại khôi phục, đồng thời tính hiếu kỳ trỗi lên. Những lúc như thế, chẳng ai ngăn được chàng thực hiện ý định của mình.
Kim Đồng chợt đổi ý, nói :
- Tiểu đệ sẽ cùng đi với đại ca !
Lương Đình Khôi nhíu mày hỏi :
- Ngươi không sợ chết một cách bất minh bạch như Đại Ác và mấy...

<< 1 ... 12 13 14 15 16 ... 42 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status