* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Hoa Dại Full Chap Cực Hay

miệng đầy râu ria lởm chởm áp vào mái tóc Trinh hít hà, lão như con thú dữ vờn con mồi trước khi tận hường, ngón tay chạm khẽ vào bầu ngực nảy nở đang phập phồng theo nhịp thở, đôi chân lông lá áp sát vào cặp chân dài thẳng tắp của đứa con hờ.Rồi dường như con thú dữ bắt đầu hết kiên nhẫn, lão đưa dần những ngón tay như móng vuốt tách nhẹ cúc áo Trinh, từng cái từng cái một rất chuyên nghiệp và khéo léo. Khi lão hòan tất công việc thì cơ thể nõn nà ấy cựa mình nằm ngửa người lại phơi ra bộ ngực trắng ngần nhấp nhô trong chiếc áo lót dưới ánh đèn đường nhờ nhợ chiếu qua cửa sổ. Lão ngẩn ngơ nhìn vưu vật của tạo hóa, chao ôi! Cả đời lão chưa bao giờ thấy cái thân thể nào hòan mỹ thế dù rắng miếng bánh ngon lành ấy lão còn chưa bóc xong.
Cánh mũi Trinh thở đều trên gương mặt đẹp ngây thơ trong sáng không hay biết bàn tay lão đã khéo léo lột chiếc áo con của mình ra. Giờ đây trước mặt lão là hai của núi hùng vĩ vươn thẳng trên bộ ngực trắng ngần, sườn núi chạy thẳng tắp xuống cái bụng phẳng phiu như con đường quốc lộ trước nhà, nó bị chặn lại bởi chiếc quần thun mỏng manh bó sát vào vùng cấm càng khiến lão như hóa rồ. Lão không chịu thêm được nữa, úp mặt thẳng vào một bên mà nút mạnh, bàn tay thô nhám ôm lấy bên còn lại bóp. Mùi cơ thể con gái chưa biết đến cơ thể đàn ông xộc thẳng vào miệng vào mũi lão, cái cảm giác mềm mại mát rượi truyền vào đôi bàn tay lão làm
lão đê mê. Cái dục vọng đen tối căng phồng khắp từng mạch máu thớ thịt lão, gò thái dương lão giật giật. Không còn sợ sệt gì, lão kéo mạnh quần Trinh xuống mặc cho hành động thô bạo của lão đã đánh thức Trinh
Choàng tỉnh bởi cảm giác lạnh lẽo và bị dày xéo trên cơ thể, Trinh cứng người mất vài giây để nhận ra cái bóng đen như con đười ươi đang liên tục phả hơi thở hôi hám vào mặt mình, tiếng nhóp nhép từ cái miệng tham lam và đôi bàn tay chiếm lĩnh các vị trí nhạy cảm trên cơ thể làm Trinh kinh hoàng. Trinh gồng sức giãy mạnh ra gào lên:
- Ông làm gì tôi! Ông cút ngay ra khỏi đây
Nhưng làm gì có ai nghe thấy tiếng Trinh trong căn nhà rộng rãi vắng vẻ này, lão đáp lời Trinh trong tiếng khàn khàn bởi ham muốn:
- Chiều dượng đi! Rồi dượng sẽ cho con tất! Dượng yêu con, yêu từ lâu lắm rồi!
Cố kéo chiếc áo che bầu ngực tránh khỏi đôi mắt hau háu của lão đang nhìn vào, Trinh run run nói trong tiếng nấc:
- Ông cút đi! Tôi ghê tởm ông
Tiếng nói vừa thốt ra từ cái miệng xinh xắn cũng là lúc lão dượng nhảy chồm thân hình lông lá từ đầu đến chân như con đười ươi lao vào Trinh. Lão đè cả khối thịt gần 1 tạ lên người làm Trinh muốn nghẹt thở, cái mồm lởm chởm râu của lão liên tục áp vào bộ ngực Trinh, bàn tay còn lại luồn xuống phía dưới để lột quần. Trinh gào thét dãy dụa, phía dưới thân thể lão trong từng tiếng ngắt quãng:
- Không! Cút đi! Cút đi đồ khốn nạn!
Càng dãy dụa thì bụng và đôi chân mịn màng của Trinh càng tiếp xúc nhiều với cái vật quái quỷ cứng như cây gậy chọc lên chọc xuống thân thể Trinh. Nó khiến cho ham muốn của lão dượng càng lên tợn và lão đẩy nhanh tiến độ nhằm chiếm đọat cơ thể nõn nà này. Cả hai cái quần đã bị bàn tay thô bạo giật rách tơi tả, những miếng vải rách cứa vào đùi làm Trinh đau thấu tim, mọi thứ giờ đã phơi bày ra trước con quỷ dâm dục. Sự lạnh lẽo thấm vào vùng cấm làm Trinh như được tiếp thêm sức mạnh, ghé răng vào bàn tay đang chặn cổ, Trinh dồn sức cắn thật mạnh, cơn đau bất ngờ làm lão dãy nảy người lên khiến cơ thể Trinh được thả lỏng. Lập tức Trinh đẩy lão qua một bên rồi lấy sức đạp thật mạnh vào bộ hạ lão. Tiếng rú như con lợn bị chọc tiết thoát ra khỏi cái miệng hôi hám át cả tiếng khóc của Trinh. Dù đau đớn thấu tim nhưng khi nhìn thấy cái cơ thể trần truồng của Trinh đang loay hoay chui khỏi màn để trốn chạy thì lão chẳng còn cảm thấy gì từ vết cắn và cái đạp nữa.
Lao thân hình nung núc thịt đè Trinh suống sàn nhà lạnh toát lão giang tay tát thật mạnh vào gương mặt hốt hoảng cực độ và đầm đìa nước mắt của Trinh. Cái tát từ cánh tay tòan thịt và thịt của lão làm Trinh nổ đom đóm mắt súyt chút nữa ngất đi, có cái gì mằn mặn thấm vào đầu lưỡi của Trinh, chưa kịp đưa tay quẹt miệng xem đó là gì, cái tát thứ hai lại giáng xuống khiến Trinh đập hẳn đầu vào sàn nhà, giọng lão rít lên như một con rắn độc:
- Mày cắn ai hả con đĩ này! Sướng không muốn sướng muốn khổ àh! Mày gào lên đi xem ai giúp mày, mà có người giúp mày thì sao. Ba mẹ con mày mà tao đuổi ra khỏi nhà có dám về bên nhà thằng bố mày ở không hay là lại ra đứng đường cả lũ. Tao với con mẹ mày chẳng có hôn thú gì thế nên chúng mày chỉ như người ở thôi, đừng có mà ra vẻ trinh nguyên. Tao mà đuổi thì cả nhà thành hoa dại cỏ dại ngòai đường cho mấy thằng nghiện nó dày xéo hết biết chưa? Biết điều nằm im đấy tao vẫn còn tử tế.
Cơn đau rát trên khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt có lẽ không bằng những lời nói trắng trợn của lão. Phải! Lão nói đúng quá, cả ba mẹ con giờ lão đuổi thì chẳng thể sống được khi đã quen ăn trắng mặc trơn, 2 cái tát thật lực, cú vật người xuống sàn và những câu chửi rủa của lão khiến cơ thể Trinh rã rời chẳng thể nào ngọ nguậy được, đôi bàn tay vô lực đẩy thân hình lên không được, nhịn đói từ chiều càng không giúp gì cho đôi chân rã rời bởi vật lộn. Trinh chỉ còn dãy dụa phản kháng yếu ớt trong tuyệt vọng khi thân thể lông lá của lão kèm hơi thở phì phò áp lên từng khúc thân trắng ngần của mình. Tiếng thờ ồ ề của lão càng rõ hơn, cái miệng đầy nhớt dãi áp lên bầu ngực Trinh, lão hả hê luồn tay xuống kê cái đầu tù tù bóng nhãy vào cửa mình Trinh, quẫy đạp chẳng làm được gì khi cả thân thể và tâm hồn Trinh bị đánh chóang váng.
Cái vật ghê tởm tách mép lao vào vội vã, nó trượt dọc lên theo con lạch nhỏ bật ra khiến lão dượng càng nôn nóng vội vã, lão thò hẳn tay xuống dí vào rồi trân người ấn xuống. Cảm giác như có ai đấy xé tọac thân thể mình ra mà trinh không có sức kêu, nước mắt lã chã rơi trêng gương mặt giờ đã oán hận nhìn vào kẻ làm dượng mình. Nhưng lão có thèm để y’ đến cái gương mặt Trinh đâu lão còn đang sung sướng tận hưởng cơ thể trinh nguyên. Những cú đi vào cơ thể Trinh vang lên tiếng lạch bạch và nỗi đau xé lòng, Trinh lả người đi trong nỗi đau đớn và ê chề. Mỗi lần cái bụng mỡ đập vào người trinh kèm cơn đau rát phía dưới cơ thể vọng lên Trinh lại vẽ cho mình những hình ảnh như cô bé bán diêm.
Phạch, cái đau xé toạc thân thể: Trinh nhìn thấy mẹ vui vẻ bán hàng, thu tiền, đon đả chào khác với nụ cười tươi rói trên môi.
Phạch, rát buốt nơi cửa mình: Trinh thấy em đùa vui với lũ bạn trên chiếc mini nhật mới cứng mẹ mua cho quay lại vẫy tay chào Trinh đi học.
Bạch, cú thúc sâu đau thấu tim gan: Trinh cầm tờ giẫy đỗ đại học rời khỏi căn nhà ghê tởm, Phong đón Trinh trong vòng tay che chở vỗ về từng cơn đau trong Trinh.
Khi hơi thở lão ồ ề nặng nhọc và cái vật kinh tởm căng phồng trong người Trinh: Trinh thấy bố nhìn Trinh rồi lặng lẽ quay đầu bước đi về phía con sóng dữ. Trinh đưa đôi tay như muốn kéo bố lại gào thét lên “Bố ơi! Sao bố nỡ bỏ lại chúng con? Sao bố để con khổ thế này! Bố mang con đi với con muốn bên bố, bên chích chòe”
Và lúc lão dượng nhấc cái tấm thân nhơ nhớp ra khỏi cơ thể Trinh với khuôn mặt hả hê thỏa mãn cũng là lúc Trinh không còn tin vào câu truyện cổ tích nào nữa. Trinh không chết gục như cô bé bán diêm mà tâm hồn Trinh đã chết, chết như đóa hoa dại bên đường không ai hay biết.
Lão bỏ đi rồi chỉ còn Trinh nằm lại cái sàn nhà lạnh ngắt, cả vùng dưới đau rát như ai đấy cầm dao xể ngang dọc, Trinh chẳng buồn ngồi dậy cứ để mình lão lồ giữa phòng, ánh mắt trân trân nhìn lên trần. Trinh đã mất đi đời con gái bởi con quỷ khốn nạn trong nhà, bởi kẻ mà Trinh dã từng yêu quy’ coi như cha mình rồi Trinh cười, tiếng cười như điên dại, như mỉa mai cuộc đời, mỉa mai những câu truyện cổ tích. Nhưng chẳng cười được lâu, Trinh lại khóc, khóc cho sự mất mát, khóc cho số phận của mình, khóc cho cái giá của từng miếng ăn ba mẹ con Trinh vẫn ăn hàng ngày.
Cười, khóc, nấc, trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, Trinh lịm đi lúc nào không biết, chỉ khi được đánh thức bởi những tiếng thở phì phò và cảm giác đau rát trở lại phía dưới Trinh mới mở mắt. Vẫn là lão dượng, hình như chưa thỏa mãn và còn tiếc rẻ, lão quay lại để tiếp tục nhấp nhô cái thân tòan thịt đầy lông trên đóa hoa bị dày xéo cả đêm vẫn còn vương nơi sàn nhà. Trinh không buồn dãy dụa mà làm sao dãy dụa khi cơ thể Trinh bải hoải khi tâm hồn Trinh đã chết. Mặc cho trời đã sáng trưng kẻ khốn nạn ấy vẫn cưỡi lên thân thể phía dưới rống lên từng tiếng khóai lạc. Bỗng cái cửa phòng bật tung, lão hốt hoảng dừng lại nhìn ra. Nơi cửa phòng Mẹ Trinh đang giương ánh mắt căm hận nhìn vào…
Nhấc tấm thân khỏi cơ thể Trinh, ông dượng hờ ôm đống quần áo lách khỏi cửa phòng, vứt lại câu xin lỗi lí nhí với mẹ Trinh:
- A…nh xi…n lỗi! Anh không kiềm chế được với lại Trinh cũng…
Từng lời nói lí nhí như muỗi vo ve nhưng chẳng khác nào sét đánh ngang tai, Trinh không ngờ lão có thể bịa ra được những lời bỉ ổi đấy. Uất hận Trinh dồn sức đứng người dậy, thân thể trần truồng đầy vết bầm tím xiêu vẹo giữa gian phòng. Chỉ tay vào cái kẻ bỉ ổi Trinh cố thét lên trong tiếng nấc:
- Ông dám bịa đặt thế ah! Đồ khốn nạn! Ông tưởng có thể lừa được mẹ tôi sao!
Nhưng lão chẳng thanh minh mà bước thẳng về phòng với thái độ trơ tráo kệ mặc Trinh run rẩy xiêu vẹo. Mẹ Trinh tiến đến đứa con gái mình với gương mặt phủ sương mờ, bà chậm rãi từng bước, toàn thân rung lên nhè nhẹ biểu hiệu sự tức giận cực độ. Trinh nào có thấy thái độ đấy khi thân thể rã rời mỏi mệt. Hướng về mẹ run run gọi “mẹ ơi!” rồi òa khóc nức nở Trinh nhấc cái chân đầy những vết máu nham nhở lao vào mẹ mong được mẹ ôm như ngày thơ bé.
“Bốp” một cái tát thẳng tay vào mặt kèm tiếng gào thét làm Trinh bàng hoàng:
- Mày định làm đĩ trong nhà này hả? Mày ngủ cả với chồng tao là sao? Mà có biết thế nào là luân thường đạo l‎y nữa không.
Giây phút ngỡ ngàng qua đi Trinh căm phẫn gào lên với mẹ:
- Mẹ tin lời con hay tin lời lão đấy! Mẹ không thấy hay mẹ cố tình không thấy cái cảnh con mẹ bị người ta cưỡng hiếp! Mẹ có phải là người không?
Những tưởng mẹ sẽ tỉnh ra mà lao đi tìm lão dượng khốn nạn thế mà người mẹ Trinh tôn kính lao vào con cấu xé như kẻ cướp chồng mình:
- Phải tao chẳng tin lời ai cả, tao chỉ nhìn thấy mày nằm phơi thân cho giai nó làm thôi, mày thèm thế sao không ra đường mà kiếm ai. Mày định cướp cái nhà này rồi tống tao ra khỏi nhà phải không, tao là mẹ mày cơ mà. Nếu cái đấy là cưỡng hiếp thì cả cái huyện này đi tù hết rồi và ngay cả tao cũng bị cưỡng hiếp đấy đồ con đĩ con già mồm.
Trinh bị đánh bị cấu xé chửi bới, tóc tai rũ rượi phủ lên bộ ngực đầy vết cắn vết dày xéo thâm tím, đôi chân xiêu vẹo chực ngã vẫn tiếp tục được vẽ những vết chỉ màu đỏ ối từ cửa mình Trinh tuôn ra. Vậy mà Trinh vẫn không để mình nằm xuống không những thế Trinh còn nghiến chặt hàm răng chống trả lại, Trinh chẳng việc gì phải tôn thờ mẹ nữa, cũng lao vào mẹ đánh, cào, cấu, cắn xé:
- Bà không phải mẹ tôi, bà chỉ biết có tiền và tiền thôi!
- À mày đánh lại tao hả con đĩ! Giờ thì mày trở mặt rồi ah!
- Chính bà mới là đĩ khi theo trai làm bố tôi chết thảm
Hai mẹ con như hai con thú lao vào nhau gầm thét, sức mạnh của Trinh từ sự oan ức, phẫn uất, căm hận khiến mẹ Trinh cũng phải hoảng sợ, bà vừa chống trả vừa tru tréo:
- Nó định giết tôi! Nó giết tôi cướp chồng cướp nhà tôi!
Đôi mắt đỏ ngàu bắn tia nhìn lạnh lẽo xuyên qua mớ tóc rối bời phủ lên trên gương mặt đầy vết cào cấu, Trinh mặc kệ mẹ mình gào thét tiếp tục lao vào, bỗng một vòng tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy Trinh kéo lại:
- Chị dừng lại ngay đi!
Tiếng Ngọc như quát khiến Trinh bừng tỉnh, nhìn mẹ vẫn đang cố lao vào mình, nhìn em kéo thân thể lõa lồ của Trinh rời xa mẹ rồi Trinh òa khóc nức nở. Tiếng khóc còn chưa thoát ra khỏi căn phòng đã bị chặn lại bởi tiếng Ngọc:
- Chị khóc cái nỗi gì nữa! Em cũng thấy chị và dượng như thế nào rồi! Sao chị không nhận lỗi mà còn làm thế với mẹ!
Trinh nín bặt, chẳng khóc nổi “em gái mình đấy ư! Mẹ mình kia sao? Người thân duy nhất của mình trong nhà sao lại thế này?”. Đầu óc quay cuồng Trinh không hiểu mình mơ hay tỉnh nhưng một cái tát nữa đến từ mẹ khiến Trinh hiểu ra rằng đây là cơn ác mộng có thật:
- Mày cút ngay khỏi nhà tao! Đi mà làm điếm ở chỗ khác đừng có ở nhà này mà cướp chồng tao.
Đôi bàn tay đưa lên gỡ từng ngón tay Ngọc xiết quanh mình Trinh nhẹ nhàng bảo em:
- Em cứ buông chị ra, chị không sao đâu
Ngọc nới dần cánh tay ra khỏi người chị cất giọng buồn bã:
- Dù sao nó cũng xảy ra rồi! Chị xin lỗi mẹ đi! Em không trách chị đâu
Lắc mái tóc rối bời giọng Trinh vô hồn:
- Không em ạ! Rồi ngày nào đó em sẽ hiểu
Quay sang mẹ gằn giọng:
- Bà không phải đuổi tôi cũng đi khỏi cái nhà này cho bà thỏa lòng!
Lê từng bước khóc nhọc mặc lại quần áo trong cái nhìn chả chút thương xót của mẹ và sự thương hại của em. Trinh lặng lẽ xếp ít quầ áo vào chiếc balo cũ sờn bố để lại ngày xưa, chưa bao giờ Trinh thấy mình cô độc đến thế, Trinh muốn đi khỏi đây mãi mãi để không bao giờ chịu thêm nỗi đau nào nữa. Ngọc nhìn chị rồi quay sang mẹ van lơn:
- Mẹ tha lỗi cho chị ấy đi! Đừng để chị ấy đi!
Mẹ Trinh cất tiếng cười mai mỉa:
- Để xem nó đi được bao lâu! Đói rũ xương phải mò về thôi! Không quỳ xuống xin lỗi tao thì đừng có mong bước vào cái nhà này. Tí tuổi ranh mà đã gái đĩ già mồm.
Trinh chẳng buồn quay lại nhìn cười nhạt đáp lời:
- Bà yên tâm! Tôi không về lại cái nhà này nữa đâu! Tôi sống thế là đủ rồi
Lầm lũi rời khỏi căn nhà rộng rãi nhưng chẳng còn chỗ cho mình, Trinh lê từng bước khó nhọc về bến xe. Giờ trong đầu Trinh chỉ còn Phong để nghĩ đến, Trinh cảm thấy cần Phong hơn lúc nào hết. Bước chân Trinh mạnh mẽ dần hơn dù sau mỗi bước nỗi đau thể xác và tinh thần vẫn nhói lên trong tấm thân vừa bị vùi dập.
Phong đứng ngóng chờ nơi bến xe lòng dạ bồn chồn, giọng Trinh vô cảm yếu ớt qua cú điện thoại gọi đến nhà trọ làm Phong lo lắng. Gác lại buổi học sáng nay Phong vội vã đạp ra bến xe đợi Trinh. Cũng không phải chờ lâu do Trinh bắt chuyến xe sớm nhất vào cái dịp ít người đi lại nên mới được 30’ Phong đã thấy Trinh phờ phạc, xơ xác đôi mắt đỏ hoe bước từng bước khó nhọc về phía mình. Chưa kịp hỏi han Trinh đã lao vào Phong khóc như mưa, tấm thân kiều diễm run lên liên tục trong vòng tay làm Phong vừa hoang mang vừa thương cảm. Anh không dám hỏi chỉ đưa tay vuốt mái tóc rối bời của người yêu cất giọng an ủi:
- Thôi em! Có gì về phòng trọ anh rồi nói! Bao nhiêu người nhìn chúng mình kìa
Trinh gật nhẹ đầu leo lên xe áp cái má đẫm lệ vào lưng Phong trong tiếng ồn ào của bến xe buổi sớm. Phía xa xa mặt trời đang nhô dần tỏa ánh nắng chói chang đánh dấu một ngày mới đã đến…
“Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng, trời làm cơn mưa xanh dưới những hàng me…” tiếng hát trong trẻo trong buổi sớm mùa đông khiến vài người vội vã đi học đi làm trong cái rét thấy ấm lòng hẳn. Trinh vừa hát vừa phơi chiếc khăn mặt lên sợi dây thép kéo ngang phòng trọ, cất giọng dịu dàng Trinh gọi:
- Anh ơi! Dậy đi học đi
Tiếng Phong ngái ngủ đáp lời chẳng rõ làm Trinh bật cười khúc khích:
- Ngủ gì mà ghê thế! Dậy còn đèo em đi làm nữa chứ
Lật chiếc chăn ấm áp ra khỏi người, Phong co ro bước xuống chiếc giường của mình. Với chiếc áo khoác treo trên cái mắc áo được đóng cẩn thận vào bức tường với đủ các loại giấy dán, Phong bước ra bể nước đánh răng. Hàng xóm đã đi làm cả như mọi khi giúp Phong thoải mái ngồi ra giữa sân đánh răng không phải chen chúc như các xóm trọ sinh viên khác. Chọn khu trọ mà đại đa số là những người đi làm giúp Phong cảm thấy an tâm hơn khi che dấu thân phận Trinh. Rửa lại mặt một lần lữa Phong lê đôi dép tổ ong về phòng của mình. Trinh đã gấp gọn chăn màn giường Phong như mọi khi và đang ngồi trên giường của Trinh xếp đồng phục vào túi để đi làm. Phong ngáp thêm 1 cái thật dài vưon vai vận động:
- Hôm nay làm ca sáng hả em?
Trinh vẫn cúi đầu bên chiếc váy tối màu ngoan ngoãn đáp lời Phong:
- Vâng ạ! Hôm nay chị cùng làm có việc nên đổi cả cho em! Thế cũng hay vì em ghét nhất ca tối vừa đông khách mà tòan những kẻ vô duyên!
Với chiếc áo len mặc thêm vào người Phong đáp lời:
- Thì quán đấy nó phục vụ cả đồ ăn nước giải khát và rượu nữa nên lắm hạng người là chuyện bình thường, em cứ hòa nhã không hùa vào để bị trêu quá trớn là được mà.
Bữa sáng bằng nồi mì gói nấu với rau cải cúc kết thúc buổi sáng thường ngày của Phong và Trinh. Khóa lại chiếc cửa gỗ, dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng Phong chống chân chờ người yêu khép cổng xóm trọ bước ra với mình. Áp thân hình thon thả vào lưng Phong, Trinh cảm thấy hơi ấm từ anh truyền ra làm trái tim rộn ràng, gò má nóng bừng. Nhìn chợt thấy chiếc áo khoác của anh đã sờn rách Trinh hơi chạnh lòng “tháng này lĩnh lương phải mua cho anh cái áo khoác mới được”. Đường phố HN dù là mùa đông rét buốt vẫn tấp nập người và xe, Trinh vòng tay ôm chặt Phong hơn khi thấy vài đôi trai gái đèo nhau trên đường cũng làm thế. Vậy là đã 3 tháng kể từ ngày Trinh bỏ lên đây với Phong, nhớ những ngày đầu anh thức cả đêm để làm dịu đi những cơn ác mộng, anh chăm sóc Trinh cả về tinh thần lẫn thể chất. Anh dùng tình yêu của mình hàn gắn những vết thương trong lòng Trinh dù rằng thời gian quá ngắn vẫn khiến nó chưa lành nhưng phần nào đó giúp Trinh có thêm nghị lực để bên anh.
Giờ Trinh chỉ có gia đình duy nhất đấy là anh, anh đã bảo Trinh đừng lo lắng bởi những cái mà Trinh bị tước đọat, với anh sự trinh trắng là một tâm hồn và ty trọn vẹn dành cho người mình yêu chứ không phải cái màng nhỏ bé ấy. Anh sẽ học thật giỏi, tốt nghiệp ra trường đi làm để cưới Trinh, để hai đứa sẽ là một gia đình hạnh phúc. Anh cũng không hề phản đối khi Trinh muốn đi làm thêm nơi quán xá nhiều hạng người khác nhau và cũng vô vàn cám dỗ với cô gái với vẻ đẹp thánh thiện như Trinh. Thậm chí nhiều lúc Trinh cảm nhận rõ sự ham muốn mỗi lần anh...

<< 1 ... 5 6 7 8 9 ... 14 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status