Phong đến bên tôi cố luồn tay vào mái tóc rối bời của tôi an ủi bằng những câu xin lỗi thề thốt vô nghĩa. Tôi gạt mạnh ra, tôi căm, tôi hận, ngay đến cả lão dượng rồi người tôi hết sức tin tưởng hóa ra tòan là những kẻ bỉ ổi. Không chịu được hơn tôi lao vào cấu xé chửi bới Phong, tôi muốn PHong chết đi, tôi chết đi để không bao giờ tôi phải đối mặt với nỗi đau này.
Tôi không nhớ tôi đã hành động như nào để về được nhà vào cái đêm hôm đấy, nhưng tôi chỉ nhớ là tôi không để Phong chạm vào cơ thể tôi thêm một lần nào cả, tôi cấm cửa Phong, ném toàn bộ đồ đạc ra ngòai, tôi muốn gào để cả cái xóm trọ biết Phong đã làm gì với tôi nhưng cuối cùng cũng nín lại được. Rồi khi tôi nguôi ngoai chúng tôi cũng đã ngồi nói chuyện một cách nghiêm túc với nhau, tôi muốn chấm dứt tất cả, tôi không muốn ở bên Phong thêm 1 ngày nào nữa, tôi nói rằng cả đời này tôi căm hận hắn và sẽ đừng mong mỏi ở tôi một cơ hội nào nữa. Khi tôi cương quyết đến mức độ đấy tôi mới nhận được ra con người của Phong, hắn vứt lại cho tôi một câu trước khi ra khỏi nhà “Đằng nào thì em cũng có nguyên vẹn khi đến với anh đâu mà ra vẻ thanh cao thế! Cũng chỉ là một lần khác trong bao lần mà thôi! Đừng có để tâm thế”, và tôi lại phát điên ném đồ đạc đuổi hắn khỏi tầm mắt 1 lần nữa. Tôi dự định sẽ đi khỏi cái đất Hà Nội này, sẽ vào Nam và không bao giờ phải đối mặt với quá khứ của mình nữa.
Nhưng Phong chính hắn, hắn lại tước đi cơ hội của tôi. Một ngày hắn mang cho tôi một tờ giấy bảo tôi kí sẵn vào để hắn mang ra công an phường gia hạn tạm trú với một câu nói “em kí mau đi để còn đăng kí tạm trú thêm, em ở đây không giấy tờ tùy thân không có xác nhận của phường xã quê em, anh làm giúp cái này để em không bị khó khăn với công an phường ở đây”. Tôi nào biết gì bởi đúng là từ trước đến giờ mọi vấn đề này đều một mình hắn gánh vác che đậy, giờ hắn đi rồi thì đúng là tôi không biết xoay sở thế nào với các thủ tục hành chính này, về quê xin giấy thì đời nào tôi chịu về. Và tôi nhắm mắt kí đại để hắn mang đi cho khuất mắt mà cũng chẳng thèm đọc cái gì trên giấy. Tôi không hề biết đấy là giấy vay nợ giữa tôi và lão chủ cầm đồ với số tiền lên đến 30 triệu, một con số kinh khủng mà nằm mơ tôi chẳng bao giờ nghĩ đến.
Tôi bị chặn lại
giữa đường bởi đám người của lão vào một buổi tối muộn khi đi làm về, những kẻ bặm trợn không nói không rằng lao vào đánh, đạp, tát tôi mà không cần giải thích. Chỉ đến khi tôi gần như gục hẳn lão mới đưa cái tờ giấy nợ chìa ra yêu cầu tôi trả, tất nhiên tôi phản kháng, làm sao tôi biết được cái đấy. Nhưng lão dọa sẽ báo công an, sẽ lôi cổ tôi về tận quê để tố cáo, lão còn đọc vanh vách địa chỉ nhà, hoàn cảnh của tôi như thế nào và tôi biết ai là người giúp lão có được những thông tin đấy. Tôi chỉ biết van xin lão để tôi đi làm trả nợ dần trong vô vọng, thật bất ngờ là lão đồng ý nhưng với điều kiện đi làm tại một cửa hàng café nào đấy của gã, lí do là lương lão trả sẽ trừ dần vào nợ, khi tôi còn đang phân vân lão còn ngọt nhạt là sẽ trả lương cao hơn chỗ tôi đang làm đồng thời mỗi tháng chỉ trừ bằng 1 nửa số lương đến khi nào hết nợ thì thôi và cam đoan không tính lãi ngoài ra còn có chỗ ăn ở trong nhà cho tôi chứ không mất tiền thuê trọ hàng tháng. Nghe đến đây tất nhiên tôi như người chết đuối vớ được cọc gật đầu để ngay tối hôm ấy cun cút theo lão đến cái quán café tồi tàn nằm sâu trong một cái ngõ tối.
Làm 1 tuần tôi nhận ra quán này chẳng bao giờ thật sự bán café nó là một ổ mại dâm trá hình do bà chị gái của lão điều hành, tầng 1 bán café nhưng tầng 2 là các phòng dành cho họat động mại dâm, tôi chỉ phải làm việc là pha nước đằng sau nhà nhưng cũng đủ để nhận ra các cuộc mua bán chớp nhóang trên nhà. Những gã đàn ông ra vào quen lạ đều có tất cả đều nhìn tôi như một miếng mồi ngon rồi đánh mắt hỏi bà chủ cái giá, tôi mừng thầm là bà ta luôn đưa ra cái lắc đầu ý nhị rồi đưa đẩy khách đến với những cô gái son phấn đậm đặc và mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc. Tôi không biết đấy là một cách làm giá của bà chủ, để những kẻ thèm khát thân thể tôi phải kín đáo mặc cả với một cái giá ngày một cao. Khi cái giá đã gần đạt đến mức mà bà trông đợi thì bà bắt đầu gặp riêng tôi ngọt nhạt, nào là “nhàn hạ lắm”, “nhắm mắt 15’ là xong ấy mà”, “như em chỉ 1 tháng là đủ trả nợ thôi”… tôi cự tuyệt hòan tòan, tuy chẳng còn trong trắng gì nhưng thực sự tôi thấy ghê tởm cái lũ đàn ông chỉ chầu chực ấn cái vật giống đực vào những thân hình theo bọn chúng là nõn nà bắt và bắt mắt.
Từ chối sự mềm mỏng, tôi đương nhiên phải đối mặt với cứng rắn, một vài gã xăm trổ gầy tong teo với gương mặt dữ tợn và giọng nói the thé đã bắt đầu xuất hiện đe dọa tôi. Tôi vẫn cứng đầu thì chúng chuyển qua đánh đập, dường như chúng rất có nghề với những kẻ như tôi nên khi đánh chúng cứ bụng lưng, vùng kín mà đánh, có những hôm tôi ngất lên ngất xuống vì những trận đòn liên mien và bị bỏ đói. Tôi vẫn kiên định, tôi biết giờ tôi buông tôi sẽ không bao giờ có cơ hội là một con người thực sự nữa. Thế nên các trận đòn ngày một nhiều và thâm độc hơn. Khi tôi bị đòn, bị bỏ đói đến lả người luôn có 1 bà chị dường như đã từng trải qua cái giai đoạn như tôi để bây giờ đang phải lai nưng phục vụ lũ đàn ông háo sắc kiếm tiền cho bà chủ lén lút chăm sóc tôi. Chị hay mang sữa, bánh mì, cao, dầu gió vào xoa bóp giúp tôi mỗi khi vãn khách. Mỗi lần chăm sóc chị thường bảo tôi cố lên đừng ngã gục như chị để rồi không ngẩng mặt lên với đời được thì tôi vô cùng cảm kích. Nhưng tôi vẫn bị hành hạ ngày một nhiều hơn chúng còn nhổ từng móng chân móng tay tôi và xát muối vào khiến cả đêm tôi ko thể nào ngủ được. Những cơn đau như thế thì chẳng thuốc nào giúp tôi dịu đi cả.
Một ngày chị mang cho tôi một điếu thuốc rồi bảo tôi hút thử 1 hơi vừa giúp xua đi cái lạnh vừa đỡ đau(chị bảo cái này giúp mấy người chịu được đau để thoát khỏi đây rồi). Tôi hút vào sặc sụa ho đến chảy cả mắt ở những hơi đầu tiên nhưng được hướng dẫn cẩn thận tôi đã thành thục hơn. Tôi thấy ấm áp hẳn, thấy đau đớn biến đi đâu cả, cảm giác lâng lâng hạnh phúc cứ bay nhảy trong người tôi cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ ngon lành. Công dụng ban đầu của ma túy là thế, phải cho đến khi tôi thành 1 kẻ nghiện chính hiệu tôi mới biết đó là cái gì. Và bà chị tốt bụng hóa ra cũng chỉ là tay sai thân tín của bà chủ mà thôi. Tôi chiến thắng sự hành hạ nhưng không thể chiến thắng được cái cảm giác thèm muốn làm một người hạnh phúc quên hết bao nhiêu đau khổ phải gánh chịu khi được rít những hơi thuốc ấy. Và tôi đồng ý trở thành công cụ kiếm tiền của bà chủ, món đồ chơi của những gã đàn ông lắm tiền hám gái chỉ để đổi lấy những giây phút ngọt ngào sau làn khói thuốc phiện. Những giây phút mà tôi như thấy bố, thấy chích chòe, tháy gia đình hạnh phúc ngày thơ ấu của mình…
1 Năm sau
Nép người dấu mình sát vào hàng rào của công viên Thống Nhất, tôi cố gắng căng đôi mắt thầm quầng nhìn ra ngòai ngòai đường nơi có ánh sáng nhờ nhợ của ánh đèn cao áp chiếu xuống. Mỗi chiếc xe máy đi chậm lại tôi lại tiến ra sát vỉa hè cố gắng uốn éo cái thân hình tàn tạ bởi ma túy và thức đêm hòng kiếm được tí tiền. Có chiếc xe máy cà tang đi chầm chậm hướng về phía tôi, người cầm lái có gương mặt đặc trưng của kẻ máu gái với hơi thở nồng nặc mùi rượu. “Mồi ngon đây” tôi nghĩ nhan trong đầu rồi bước vội ra đon đả “Tàu nhanh hay qua đêm anh?”, đôi mắt cú vọ của kẻ đấy trượt từ đôi mắt thâm quầng, gò má hốc hác với son phấn trang điểm đậm như một tử thi rồi hướng xuống thân hình khẳng khiu như thân sậy đang run rẩy trước gió vì sắp đến giờ cần thuốc. Chẳng buồn ngó vào thân hình tôi thêm lần nào, gã đưa ánh mắt vọt qua người tôi gọi về phía sau “Em kia có đi không?”, cũng đúng thôi con bé mới ra ràng kia bắt mắt hơn, có da có thịt hơn và vẫn còn cái vẻ e ấp sợ sệt của một con chim non. Nhưng đời nào tôi chịu, kín đáo đánh ánh mắt hằn học và đe dọa như những ngày đầu tôi nhận được khi phải lao ra đường kiếm ăn, ánh mắt tôi dường như đã làm con bé tê cứng người, nó chỉ im lặng cúi đầu và dựa hẳn người vào tường. Còn tôi thì lạnh tanh cái giọng “Nó có khách quen hẹn rồi!” rồi nhổ tọet bãi nước bọt xuống đường kèm câu nói với theo chiếc xe máy đã lăn bánh “Ít tiền còn đòi chọn với chả lựa, cũng chỉ là leo lên rồi leo xuống chứ làm cái đ gì”
Tôi lại bước vào vùng tối đứng cạnh con bé đấy, trời hình như sắp mưa hay sao mà những cơn gió mang hơi nước lạnh toát đang thổi mạnh dần, xa xa đã có ánh chớp lóe lên. Móc lấy bao thuốc tôi rít một hơi dài rồi hất hàm hỏi con bé mới được Long “sùi”(tay bảo kê) nhận thêm vào đội hôm nay “Tên gì?”, đưa con mắt có vẻ sợ sệt nhìn tôi nó ấp úng “Ngoan ạ”, nhìn nó tôi biết cũng thuộc dạng hết dat trong cái quán đèn mờ nào đấy rồi bị bán rẻ cho mấy thằng bảo kê theo từng khu vực. Gương mặt nó vẫn còn trang điểm nhẹ nhàng, mùi nước hoa thoang thoảng chứ không hề đậm đặc. Ôi nó vẫn nghĩ là nó sẽ được người ta nâng niu chiều chuộng như gái cao cấp khi đứng ngòai này sao? Nó đầu biết là không trát cật lực son phấn loại đểu lên mặt thì cái lũ người đủ thể loại ngòai đường này sẽ chẳng ngần ngại mà phả những hơi thở hôi thối, tanh ngòm, đầy mùi bia rượu kèm dớt rãi kinh tởm lên khuôn mặt mộc mạc ấy ư, nếu không dùng cái loại nước hoa rẻ tiền đậm đặc hơn cả nước rửa bát thì chỉ đến thằng khách thứ hai là cả thân hình sẽ hôi hám như một con chuột chết lâu ngày sao! Tôi chỉ thầm nghĩ và nhếch mép cười khinh khỉnh chứ cũng chả phải dạy dỗ gì, rồi đói há mồm, không có tiền nộp cho cai và ăn đòn liên mien sẽ khôn ra thôi. Như thế mới trưởng thành được, đời chẳng ai tự dưng dậy khôn ai bao giờ!
Lại có khách đến, tôi cố gắng nắn cái bộ ngực đang xẹp dần theo sức sống của tôi lộ ra thêm một tí để đò đưa. Vẫn vậy không có gì khác, lão khách mới quá quen những khuôn mặt từng “con hàng” trên khu này nhận ngay ra sự có mặt của Ngoan, tôi định làm theo kịch bản cũ để đuổi con dê già đi nhưng Long sùi đã phóng xe đến, chiếc mũ cối không đủ để che hết khuôn mặt bặm trợn của một thằng không ngại đâm chem. Dù đã làm việc lâu với hắn ngủ với hắn phục vụ hắn gần 1 năm nhưng tôi vẫn không khỏi run người vì sợ mỗi khi ánh mắt hắn rọi vào người. Giọng hắn gầm gừ trong cổ họng “Mày không để con Ngoan nó đi khách hay là để tao đi thay đây!”, tôi không dám đáp lời chỉ từ từ lùi lại vào bóng tối sâu hơn tránh đi ánh nhìn đấy, tiếng chửi thề và đe dọa vẫn cứ bám theo tôi “Mẹ chúng mày! Không kiếm đủ hôm nay thì bố mày cho ở ngòai hết cấm về nhà trọ” rồi hắn phóng xe sang bên kia đường đóng giả xe ôm như bao ngày khác.
Ngoan đi rồi chỉ còn lại mình tôi đứng đấy chờ khách, mưa đã bắt đầu rơi xuống con đường ngày một vắng, vài hạt mưa đã lách qua những hàng lá trên đầu chạm nhẹ vào người. Thân hình tôi bắt đầu run rẩy, không phải vì lạnh hay mưa mà vì cơn thèm thuốc của tôi đang kéo đến, bàn tay tôi lập cập rút thêm điếu thuốc châm vội rít lấy những hơi thật dài thật mạnh để làm dịu cơn vật thuốc đang dần đến. Cố gắng châm điếu thứ 2 thì Long sùi đã đứng cạnh tôi bao giờ giọng lạnh lẽo “Lên cơn rồi ah”, thấy hắn tôi như người chết đuối vớ được cọc bám vội vào chiếc áo hắn van vỉ “Anh! Cho em 1 tép đi! Em sắp không chịu được rồi!”, hắn hất mạn người tôi ra gằn giọng “Hôm nay đéo có gì đâu! Không kiếm được thì đừng có đòi! Bố mày không nuôi báo cô đâu! Cứ ở đây mà bắt khách rồi lấy tiền mà mua thuốc, trời mưa cũng cố mà trụ biết chưa! Tao về trước!” Rồi hắn phũ phàng bỏ đi trong ánh mắt sợ hãi của tôi, nhưng hắn quay lại rất nhanh làm đôi mắt tôi sáng lên nhìn hắn đầy hy vọng. Và ánh sáng hy vọng ấy lập tức bị đôi bàn tay của hắn dập tắt, đôi bàn tay gân guốc ấy thọc mạnh vào ngực tôi khua khoắng cố tìm xem có đồng nào tôi cất kín không. Chẳng được gì thì hắn lại thọc sâu tay qua cạp quần mò mẫm kiếm tìm phía dưới, những móng tay của hắn cứ thản nhiên vừa lục soát vừa cào mạnh lên than hình khiến tôi cứ oằn lên từng đợt mà chẳng dám kêu. Không tìm được gì hắn đạp mạnh tôi vào tường chửi thề “D.m mày sáng mai mà không mang về nổi cho tao 200k thì bố mày bỏ đói con ạ!” rồi bỏ đi.
Cơn đau vì bị đạp vào tường chỉ được vài giây thì tôi bắt đầu cảm thấy xương cốt bắt đầu nhức nhối như có hàng vạn con kiến cắn vào xương, bụng tôi bắt đầu sôi lên, cảm giác buồn nôn đang ngày một tăng. Nó báo hiệu cơn vật thuốc đã đến, tôi bắt đầu lập cập không tự chủ được mình, cơn đau khiến tôi quằn quại lăn lóc trên vìa hè dù trời đã mưa nặng hạt hơn, những giọt nứoc theo gió đập mạnh vào da thịt không hề làm tôi thấy đau đớn bởi cơn đau từ phía trong thân thể đang ngày một mạnh hơn. Tôi vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng căng đôi mắt nhìn trong màn mưa sang phía bên kia đường xem Long sùi còn ở đấy không. Và khi đủ chắc chắn là hắn đã biến về bỏ lại tôi với cơn mưa ngày một to thì tôi mới thọc tay vào quần lót. Bàn tay gày gò đen xạm của tôi kéo ra chiếc BVS đã ngả sang màu gì sét, chỉ còn viền phía ngoài ố vàng mới giúp cho người khác nhận ra đấy là một chiếc BVS. Bàn tay không còn đủ độ chính xác như lúc bình thường bởi nó cứ run lên từng đợt làm tôi phải đưa chiếc BVS đủ các mùi vị nên miệng mà xé mạnh ra, 1 tép thuốc nhỏ như cái kẹo lăn ra đường kèm vài đồng tiền xanh đỏ mà tôi hay bớt lại mỗi khi khách cho thêm và nhét vào chiếc BVS qua đường rạch bằng dao lam khéo léo.
Mặc kệ những đồng tiền lăn lóc trong màn mưa trên vìa hè tôi vồ vội lấy tép thuốc nhỏ bé vừa văng ra rồi lao vào trong bụi cây, luồn tay với lấy chiếc xilanh vẫn còn nằm trong túi nilon dấu kín đáo sau đám cỏ dại tôi xé ngay tép thuốc dốc từng đám bột trắng vào xi lanh. Cơn đau khắp mình mẩy đang kéo đến mỗi lúc một nhanh và mạnh hơn làm tôi vừa rên rỉ trong hơi thờ gấp gáp và tiếng mưa gió thét gào. Từng đợt mưa và gió quất vào mặt như nhắc nhở tôi phải lấy nước ở đâu. Đưa chiếc xilanh ra hứng từng giọt nước mưa đang chảy dọc theo các tán lá cây chưa đầy phút tôi đã có đầy xilanh nước. Một tay lắc đều chiếc xi lanh tay còn lại tôi với xuống kéo mạnh cả 2 chiếc quần xuuống quá gối. Run rầy rò đầu kim theo những vết tiêm cũ chi chit dọc bẹn và háng, tôi không cần đợi ven nổi bởi cái này tôi chuyên nghiệp hơn cả một nữ y tá lâu năm ấn mạnh vào và tiêm thứ chát độc ấy vào cơ thể như bao lần khác. Cơn đau dần dịu đi nhường chỗ cho cảm giác đờ đãn và sảng khóa đang kéo đến dần, kéo lại 2 chiếc quần tôi mừng là mình vẫn còn đủ tỉnh táo để không tiêm vào tay bởi như thế sẽ dễ bị phát hiện là dân nghiện và chẳng mấy chốc mà mất khách. Đôi mắt tôi nhắm dần lại trong màn mưa, tôi lại mơ màng như bao lần khác, lại nhìn thấy bố, tháy chích chòe, ngừi thấy mùi cá tanh, tiếng mưa rào rào dường như là những cơn sóng biền xô bờ cát mỗi đêm hè. Và tôi hiểu tại sao cô bé bán diêm có thể bật diêm liên tục cho đến khi chết cóng mà không hề thấy đau đớn…
- Các cô đứng gọn thành hàng xem nào!
Anh công an mặt còn búng da sữa hua hua cái dùi cui chỉ về phía chúng tôi đang lố nhố chen đẩy trước phòng lấy lời khai của công an quận. Cái giọng nhẹ nhàng và khuôn mặt trẻ măng của anh chẳng dọa được ai. Đám con gái đứng đường như chúng tôi quá quen với cái cảnh bắt bớ này nên không hề có tí sợ hãi nào mà còn ngang nhiên trêu ghẹo:
- Bọn “iem” đang đứng gọn đấy chứ có dạng ra đâu mà anh hua dùi cui thế?
- Dùi cui của anh sao to thế
- Anh ơi! Hay là cho em cầm thử cái dùi cui của anh đi
…
Một lọat những câu trêu đùa có thể với người khác là tục tĩu nhưng với đám chúng tôi thì nó như những câu chào hỏi thông thường hàng ngày thế nên tôi cũng chẳng lấy làm khó chịu mà còn bật cười khi thấy anh công an mặt mũi đỏ gay không biết phải phản ứng như thế nào với chúng tôi. Tiếng cười suồng sã cứ vang lên liên tục trong đám người quần áo hở hang son phấn trát kín mặt kéo dài dọc hành lang lát gạch xỉn màu cho đến khi một chú công an tuổi trung niên, da mặt xạm đen vì nắng, chiếc cằm nung núc thịt và cái dáng bệ vệ bước ra gằn giọng quát:
- Mấy con đ… này có ngậm miệng lại không! Đứng gọn thành hàng rồi lần lượt từng đứa vào lấy lời khai cho tao. Vào đây không thấy nhục hay sao mà còn hớn hở thé
Nói rồi ông giật lấy chiếc dùi cui từ anh công an trẻ tuổi vụt liên tiếp vào đám chúng tôi không cần biết là người đấy đứng thẳng hàng hay không đứng thẳng dường như ông đang vụt vào những bao cát di động chứ chẳng phải vào người. Mọi thứ lại yên ắng trở lại chỉ còn những tiếng xuýt xoa nho nhỏ kèm vài câu chửi thề trong cuống họng mà phải ở gần lắm mới nghe rõ được.
Tôi cũng bị vụt một gậy tuy nhẹ nhưng cái thân tàn tạ của tôi cảm thấy buốt đến tận xương và cái miệng khô khốc nứt nẻ không còn sức để rên nổi lấy một tiếng huống chi là chửi thầm. Khi tôi đang cố xoa tay vào vết dùi cui trên đùi chợt một cánh tay đằng sau hơi khều vào vai làm tôi vội ngoảnh mặt lại với ánh mắt hơi khó chịu nhìn vào gương mặt còn khá non trong bộ dạng hơi sợ sệt:
- Sao!
Tôi hơi gắt nhẹ bởi cơn đau vì bị đánh oan vẫn còn chưa đi hết. Cô gái khều tôi thì thào:
- Vào đây thì bao giờ được ra hả chị? Có bị phạt gì không? Có phải đi tù không chị
Sự cáu gắt nhường hẳn chỗ cho ngỡ ngàng và ngạc nhiên trên khuôn mặt tôi:
- Hả? thế cô em chưa vào đây lần nào hoặc chưa ai truyền đạt cho tí kinh nghiệm gì ah?
Cô bé cắn môi cúi khuôn mặt tuy trát phấn nhưng vẫn không dấu hết được bộ mặt trẻ con:
- Không ạ! Đây buổi đầu của em!
Tôi cất giọng thông cảm hơn đôi chút:
- Không sao! Đa phần là nộp phạt hành chính lấy lời khai rồi thả về còn đặc biệt lắm thì mới được đi trại phục hồi nhân phẩm.
Đôi mắt cô bé đã có nét sợ sệt:
- Đ…i trại hả chị? Liệu e…m…
Tôi ngắt ngay lời cô bé:
- Yên tâm muốn vào trại cũng khó lắm phải hội tụ nhiều yếu tố mới đi được chứ không lấy đâu ra chỗ.
Nói đến đây thì tôi cũng đã đứng sát cánh cửa gỗ nứt dọc ngang và bong tróc gần hết lớp sơn xanh của phòng thường trực. Chỉ còn một người nữa sẽ đến lượt tôi và tôi chỉ muốn mau chóng kết thúc để ra...