* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Giang Nam Oán Lục Cực Hay Full Chap

chẳng thấy đáy đâu"
Trại Phương SỒ cột đá vào dây chão thả xuống để đo độ sâu. Sợi dây dài mười trượng chỉ còn dư một đoạn chừng sải tay. Hạng Tiêu Tâm đã xác định được độ sâu liền kéo cục đá lên.
Không ngờ, sợi dây đột nhiên bị giật mạnh khiến lão mất đà chúi xuống hồ.
Trương giáo chủ nhanh tay nắm được áo kéo lại. Và rồi nước hồ dâng lên cuồn cuộn, xuất hiện một chiếc đầu to lớn của một con thủy quái.
Mọi người kinh hãi nhẩy lùi ra xa. Con quái vật nhả cục đá và sợi dây chão ra rồi trườn lên mặt hang. Té ra nó có bốn chân, mỗi chân to như cột đình.
Chiếc đầu to bè bè lớn bằng mảnh chiếu kia là của loài rắn, nhưng da trơn không vẫy và dọc sống lưng tua tủa những gai.
Hướng Thành Chủ quát vang :
- Phân tán khắp nơi tìm chỗ cắm đuốc cho cao rồi chiến đấu"
Bảy người kia làm theo lời lão, chạy dọc theo vách, tìm khe đá mà cắm đuốc vào.
Quái Long rít lên những tiếng sắc nhọn chói tai, chiếc lưỡi dài ghê rợn thò thụt liên tục. NÓ tiến về phía Thiên Sư Giáo chủ Trương Tỳ Vân.
Trương giáo chủ tung mình lên không, đâm vào mắt tả của nó. Quái Long nhanh nhẹn mở to chiếc miệng đầy răng lởm chởm táp họ Trương. Trương Thiên Sư tránh khỏi vung kiếm chặt vào xương đầu có cảm giác như chém vào đá núi.
Con vật nghe đau, giận dữ lướt đến.
Bảy người còn lại vội xông vào giải vây.
Sáu thanh kiếm đều đâm thủng da quái long nhưng không sâu lắm. NÓ điên cuồng trở mình, quét chiếc đuôi dài to tướng đẩy văng những đối thủ phía sau lưng.
VÔ Giới rình cơ hội, tung mình lên giáng một côn vào đầu thủy quái. Con vật điên cuống, vụ lộng chiếc đuôi dài hai trượng hất văng tất cả. NÓ đứng thẳng trên bốn chân, rượt đuổi các địch thủ của mình với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tám người đều là đại cao thủ võ lâm nhưng không sao giết được con vật khổng lồ này. Lớp da dày cộng với khối mỡ ở dưới đã bảo vệ cho phủ tạng bên trong, trường kiếm không cách nào đâm đến được Tuấn Hạc tra kiếm vào vỏ, nhảy lên giáng chưởng vào đầu quái long. Chàng đau cả tay mà nó chẳng hề hấn gì. Những người khác thay phiên tấn công nên con vật bắt đầu thấm đòn. NÓ khôn ngoan lùi vào hành lang, bít chặt cửa ra và chỉ ló có nửa thân trước.
Trại Phương SỒ bực tức nói:
- Chết thật ! Chúng ta quá ham đánh mà quên cả vị trí quan trọng ấy.
Song phương nghỉ ngơi một chút rồi lại tái chiến. Hướng Thành Chủ nghiến răng dùng phép Ngự Kiếm cố chặt đứt lưỡi con vật. Lão bốc lên như chiếc pháo thăng thiên, bay chếch về phíatrước, lao thẳng vào miệng quái long. Màn kiếm quang loang loáng đã làm nó sợ nên không thè lưỡi ra cuốn lấy mà lại vươn cổ mổ vào. Bảo kiếm chỉ chặt gãy mấy chiếc răng và đâm vào lỗ mũi. Lúc này, con vật mới thè lưỡi ra cuốn lấy Hướng Y Xích.
Trường kiếm kẹt cứng trong xương mũi nên không rút ra được, tính mạng họ Hướng coi như hun hỉ.
Nhưng Tuấn Hạc đã lướt đến, búng một hạt Thiết Châu phá vỡ nhãn cầu bên tả của ác thú. Viên sắt chui sâu vào trong, chạm lớp thần kinh đáy mắt, tạo cảm giác vô cùng đau đớn. Quái long rít lên, buông lỏng vòng lưỡi, thả Hướng Y Xích rơi xuống đất. Lão lộn nhanh mấy vòng, đứng lên nói lớn:
- Hướng mỗ lại thiếu Đinh lão huynh thêm một mạng nữa rồi"
Quái long mất một mắt sinh lòng sợ hãi, cứ đứng im cố thủ. Tuấn Hạc cố hủy thêm mắt còn lại mà không được.
Bông nước từ dưới thân quái long chảy vào như thác lũ và phía ngoài có tiếng người gọi vang:
- Chư vị phải ra ngay! Ngoài kia trời đổ mưa như bảo táp, nước lại chảy cả về khu vực này, chỉ không lâu nữa là hầm sẽ ngập kín"
Quả đúng như vậy, nửa canh giờ trước trời đã trút nước xuống, sau bốn tháng đại hạn. Cơn mưa này được bách tính đón mừng nhưng lại khiến quần hùng ở đây rầu rĩ. Hàng ngàn người đội mưa đắp đất quanh khu mộ, cố ngăn dòng nước lại.
Nhưng do địa thế thấp trũng, lượng nước dâng lên rất nhanh, phá vỡ bờ đất xốp, tràn xuống cửa lăng tẩm. HỒ Diện Cái liều mạng chạy vào thông báo cho toàn người bên trong.
Tuấn Hạc nhận ra gã, vận công quát vang:
- Ngươi cứ lên trước đi, bọn ta sẽ ra ngay"
Trùm người nhìn nhau thở dài, cùng tiến lên. Nếu không giết được con vật quỷ quái này ngay, họ sẽ không bao giờ trở lên mặt đất được nữa.
chia thành hai nhóm, từng loạt bốn người nhảy lên. Mục tiêu của họ là cổ họng quái long. HỌ hy vọng rằng lớp da nơi đây sẽ mỏng hơn những chỗ khác.
Dường như quái long cũng biết nhược điểm của mình, nó cúi thấp xuống vươn chiếc đầu gớm ghiếc và hai chân trước ra chống đỡ. Sau hơn hai khắc, nước đã dâng đến đầu gối khiến việc di chuyển càng thêm khó khăn. VÔ Giới chậm chạp, trợt chân bị móng vuốt quái long quạt trúng, văng xa hai trượng. Tuấn Hạc kinh hãi đỡ lên xem xét. Da thịt rách không sâu nhưng lực đạo quá mạnh nên VÔ Giới bị trọng thương. Máu trong phổi tràn ra như suối Tuấn Hạc vội truyền nội lực bảo vệ tâm mạch rồi cho lão uống linh đan, hòa thượng gượng cười:
- Bần tăng chẳng màng đến tử sinh, nếu thí chủ thoát chết, xin đưa Hàn Ngọc Thiền Trượng về hoàn lại cho gia sư là đủ rồi"
Tuấn Hạc sa lệ hứa:
- Đại sư yên tâm, tại hạ sẽ làm điều ấy"
Chàng bồng lão đặt lên một tảng đá cao ở sát vách rồi quay lại. Sau người kia đều tả tơi và kiệt lực, đứng nhìn con quái vật và dòng nước ngày càng dâng cao.
Tuấn Hạc nghiêm giọng nói nhỏ với Hoắc Cừn:
- Hoắc huynh! Tại hạ sẽ liều mình để giết quái vật, chỉ mong Hoắc huynh đưa giùm VÔ Giới hòa thượng ra ngoài và cố công chữa trị. Nếu chẳng may lão không sống nổi, xin Hoắc huynh đến Huyền Không Tự trên núi Hằng Sơn, nói rõ rằng tại hạ đã chết và bảo thuyết thê Tiểu Băng đem Hàn Ngọc Phật Trượng đến Lục Bàn Sơn trả lại cho Tây Phật. ơn này, kiếp sau Văn mỗ xin báo đáp "
Hoắc Cừu lặng lẽ gật đầu, đôi mắt nhòa lệ.
Tuấn Hạc bước lên phía trước, chầm chậm đi về phía quái long. Trương Tỳ Vân lo ngại gọi:
- Đinh lão huynh cẩn thận"
Lúc này, tư thế Tuấn Hạc rất kỳ quái.
Chàng dùng hai tay nắm chặt trường kiếm, đưa ra phía sau đầu, bỏ trống toàn bộ thân mình.
Không thấy ánh thép, con vật yên tâm thè lưỡi quấn chặt thắt lưng chàng đưa vào chiếc miệng rộng. Bảy người kia kinh hãi rú lên.
Vừa qua khỏi hàm răng, chàng vung kiếm chặt phăng gốc lưỡi và đâm ngược vào hàm trên, xuyên kiếm chếch lên óc quái long. Con vật đau đớn đến phát điên vì não bộ tổn thương, lao thẳng về phía hồ nước, lặn xuống đáy mất dạng.
Bảy người kia không sao cản lại được, buồn bã gạt lệ. Trương giáo chủ buồn bã cười ra nước mắt :
- Không ngờ một kẻ háo sắc, tham lam như Đinh Sơn Giáp lại chết một cách oanh liệt như vậy! Trương mỗ giờ đây mới thực lòng bái phục"
Hoắc Cừu lạnh lùng cõng VÔ Giới đi ra. Sáu người kia cũng bước theo. Khi họ ra đến cửa hầm mộ thì nước đã dâng đến ngực.
Người bên ngoài đứng đầy xung quanh, cùng nắm chặt những tấm vải dầu để che chắn cho những ngọn đuốc. Nhờ chút ánh sáng hiếm hoi ấy, họ nhìn thấy thủ lĩnh của mình đi ra. Tiếng reo hò vì vui mưng át cả tiếng mưa gió.
Không thấy Tuấn Hạc đâu, HỒ Diện Cái vội hỏi:
- Cốc chủ bổn cốc đâu sao không thấy?
Trương Thiên Sư buồn bã đáp:
- Đinh cốc chủ đã liều mình nhảy vào miệng quái long để cứu bọn lão phu. Quái vật đã mang lão lặn sâu xuống đáy hồ rồi.
HỒ Diện Cái không kềm được lòng, sụp xuống khó c ròng :
- Trưởng lão chết đi thì cơ nghiệp Cái Bang còn mong gì vãn hồi được nữa. Cù mỗ cũng chẳng mặt mũi nào mà sống nữa.
Gã võ sĩ nhỏ thó hầu cận Nam Tà vội hỏi:
- Thảo nhi ! CÓ phải ngươi đấy không?
Cù Y Thảo giật mình hỏi lại:
- Chẳng lẻ gia gia còn sống?
Người kia gật đầu run rẩy nói:
- Đúng vậy ! Ta vẫn chưa chết ! Nhưng chẳng lẽ Thiên Ma đại lão lại là Văn nhị công tử?
Cù Y Thảo đau đớn gật đầu! Gã võ sĩ cao lớn đứng bên Vạn Bác HỒ Tinh thét lên não ruột:
- Nhị đệ! Đại ca đã đến đây"
Hắn chính là Thiết Long hay Văn Tuấn Thu gì cũng được .
Tuấn Thu gào thét như điên cuồng, chạy về phía hồ lăng tẩm định nhảy xuống. Nhưng nước và bùn đã lấp đầy, chẳng thấy hầm mộ đâu cả.
Các chưởng môn nhân đều nhìn nhau thở dài, không ngờ kẻ đã hy sinh lại là Văn nhị công tử"
Pháp Hoa thiền sư hỏi lại:
- Phải chăng vị thí chủ ấy đã từng giả dạng Đơn Thu Cốt và Doãn Tự Vân để lên tranh ngôi minh chủ?
Luân Hồi Đế Quân thở dài:
- Đúng vậy! Trong võ lâm không còn chàng trai thứ hai nào như vậy cả.
Giang Lăng Thần Nữ cười nhạt:
- Gã đã ám hại Tự Vân, giờ chết cũng đáng đời "
Đế Quân quay sang tát mụ té lăn xuống mặt đất đầy nước. Lão rít lên:
- Câm ngay! Mụ còn dám xúc phạm đến Tuấn Hạc thì đừng hòng sống nữa.
VÔ Giới hòa thượng được uống Đại Hòa Đan của Thiếu Lâm nên thoát chết.
Lão vừa tỉnh lại đã hỏi Hoắc Còn:
- Văn thí chủ đâu?
Hoắc Còn nghiến răng kể lại cái chết của chàng "
Hòa thượng ngửa cổ cười bi thiết:
- Tuấn Hạc không còn thì bần tăng lưu lại Trung Nguyên làm gì nữa? Tịch mịch thay cuộc đời này"
Hoắc Cừu cúi đầu lẩm bẩm:
- Tịch mịch! Tịch mịch"
Cơn mưa vẫn Oà ạt cho đến sáng, cuốn trôi những bức tường thành, vùi lấp tất cả công lao đào bới. Khi nước rút đi, chắc nơi đây lại bằng phẳng như chưa hề bị phát hiện. Văn Tuấn Thu nhìn ánh bình minh rạng rỡ, vận công nói lớn:
- Sang năm, đúng ngày này, Văn gia bảo sẽ tổ chức đám giỗ đầu chi Văn nhị công tử. Tại hạ xin mời chư vị giá lâm Lư Lăng"
Ai nấy đều cảm động trước cái chết đại dũng, đại nghĩa của Tuấn Hạc nên đồng thanh hứa sẽ không quên.
Hồi 15 : Thiên Điểu, Hoàng Mao đồng xuất thế Thùy tri thế thượng hưu u linh
Sáu tháng sau, võ lâm rung chuyển vì sự ra đời của Thiên Điểu Bang. HỌ tấn công Hoàng Thổ Thành ở vùng cực Bắc Thiểm Tây, giết chết Trường Xuân Chân Nhân và Truy Mệnh Đao Sứ. Hướng Thành Chủ vì sinh mạng của gần ngàn thủ hạ đành cùng Hoắc Cừu rút quân chạy về Tây Hạ.
Chỉ một tháng sau, Khuất Gia Trang ở Giang âm bị tập kích lúc nửa đêm, nhà cửa còn nguyên vẹn nhưng hơn trăm người đều biến mất. Nghe nói đêm ấy có đám mây đen sì sà xuố ng và hai khắc sau lại bốc lên. Đám mây ấy phát ra những tiếng ríu rít rất lạ tai "
Thiên Sư Giáo chủ Trương Tỳ Vân vội đến Thiếu Lâm Tự họp mặt với các chưởng môn bạch đạo, bàn bạc cách đối phó. Trương Thiên Sư thở dài nói:
- Lão phu đã đến tận nơi quan sát và phát hiện trên mái ngói có rất nhiều phân chim. Như vậy, hành vi này rõ ràng là của Thiên Điểu Bang"
Minh Tâm Tử - chưởng môn phái VÕ Đang thở dài bảo:
- Thiên Điểu Bang thu phục Hoàng Thổ Thành thì còn có thể hiểu được, vì họ cùng chung lãnh thổ . Nhưng việc thảm sát Khuất Gia Trang quả là quá lạ lùng ! Chẳng lẽ họ có tư thù với họ Khuất "
Hư Trúc Chân nhân - chưởng môn phái Hoa Sơn góp ý:
- Theo bần đạo chỉ có hỏa khí của Liệt Hỏa Giáo ở Nam Lĩnh là chống lại được bầy chim ăn thịt kia. Chẳng có động vật nào không sợ lửa cả"
Pháp Hoa thiền sư khen phải:
- Hay lắm ! Lão nạp sẽ cho người mang thư đến Quảng Tây ngay"
Trương giáo chủ lộ vẻ băn khoăn:
- Giáo chủ Liệt Hỏa Giáo là một người xấu xa, tàn ác, dã tâm lại không nhỏ.
Không chừng lão ta nhân dịp này mà xưng bá đất Trung Nguyên "
Huệ Hà sư thái trấn an:
- Đất nước đang thanh bình, kỷ cương phép nước nghiêm minh, chẳng có bang hội nào dám công khai bức hiếp võ lâm đâu Các phái chúng ta đoàn kết lại thì lo gì nữa?
Lời của bà rất chí lý nên bốn lão nhân kia đều tán thành, vừa mời Liệt Hỏa Giáo, vừa chờ xem động tĩnh của Thiên Điểu Bang! Việc trinh sát tình hình Tây Vực được giao cho Vạn Bác HỒ Tinh ở Lư Lăng"
Giờ đây Văn Gia Bảo đã được xây dựng lại trên nền cũ. Tất cả đều giống như xưa, chỉ có rừng tùng chung quanh là thưa thớt, nham nhở vì đám cháy năm nào"
Nhân số cũng chỉ có mấy chục tiêu sư thân tín. Bọn đao thủ Biến Hình Môn vừa quy phục chưa được uống thuốc giải nên đã chết cả vì Yêu Độc Đan.
Cuộc đào thoát kỳ diệu khỏi biển lửa ấy sẽ được nói đến vào một hồi sau. Giờ đây chúng ta hãy quay lại Trường An để gặp một nhân vật rất thú vị.
* * *
Trưa ngày mười tám tháng ba có một quái nhân lững thững đi vào thành Trường An - qua cửa Tây! Thân hình gã cao gầy nên trông như đang bơi trong bộ y phục rất cổ đã rách nhiều chỗ. Đặc biệt là mái tóc gã vàng chói như rơm, lông mày, lông mi cũng vậy. Hơn thế nữa, da mặt, da cổ, da bàn tay đều có lớp lông tơ vàng mượt. BỘ râu quai nón rậm rì bao kín nửa dưới khuôn mặt cũng có màu vàng.
Gã không búi tóc mà cột túm lại bằng dải lụa đen ở đỉnh đầu. Còn đôi dày dưới chân thì hoàn toàn cũ kỹ với mũi vểnh lên. Nếu gã không có dáng đi oai phong bệ vệ, và thiếu thanh trường kiếm trong tay, thì chắc bọn trẻ con đã xúm lại chọc ghẹo.
Trên vai quái nhân tóc vàng có một tay nải nặng bằng gấm trắng. Chẳng ai đoán ra có gì trong ấy?
Gã ta ghé vào một tiệm bán y phục may sẵn, hỏi mua quần áo ! Chủ tiệm thấy gã nói tiế ng Hán sành sõi, bật cười bảo:
- Không ngờ người Tây Dương lại thông thạo ngôn ngữ Trung Quốc như vậy"
Gã lặng lẽ không biện bạch, lấy thỏi vàng hình vuông ra trả. Nén vàng sáng rực khiến chủ tiệm hoài nghi. Lão xem xét rất kỹ và còn cắn thử nữa. Trên mặt khối vàng có chữ Nhất Dật, như vậy tương đương với hai mươi bốn lượng"
Lão chủ đặt lên cân, quả đúng trọng lượng! Lão hoan hỉ thố lại bằng một xấp tiền giấy Đại Minh Thông Hành Bảo Sao. Vị khách kia bỗng nói:
- Túc hạ có thể cho ta đổi thêm ít tiền giấy nữa không?
Gã móc ra thêm mười Dật nữa. Lão chủ tiệm tự hỏi trong tay nải kia chắc là có hàng trăm thỏi như vậy? Đổi tiền xong, quái nhân đi sang khách điếmđối diện. Viên chưởng quỹ nhìn vẻ xơ xác, kỳ dị của khách với ánh mắt nghi ngại. Quái nhân rút tờ tiền giấy trăm lượng đặt lên mặt quầy, lạnh lùng bảo:
- Một phòng thượng hạng "
Lão ta hoan hỉ cười toe toét:
- Xin mời đại gia lên lầu! à! Tiểu nhân quên không hỏi quý danh?
Gã tóc vàng tra in giọng:
- Mạc Luân ở Đ ông Thăng ! Túc hạ cho dọn ngay cơm lên phòng"
Gã tắm gội rất lâu, nhưng không cạo râu, cạo mặt gì cả. Tuy nhiên, trong bộ y phục mới bằng gấm trắng trông Mạc Luân dễ coi hơn. Nếu gã nhuộm râu tóc thì cũng chẳng khác gì người Hán vì mắt đen tuyền "
Mạc Luân xách cả tay nải đựng vàng và trường kiếm theo. Xuống đến khách sảnh ở lầu dưới, gã nghiêm nghị hỏi lão chưởng quầy:
- Ơø thành Trường An này, nơi nào bán ngựa tốt?
Lão chưởng quầy mau mắn đáp:
- Tiểu nhân có một vị tiểu huynh chuyên nuôi ngựa quý ở cửa Nam thành.
Để tiểu nhân gọi xe ngựa đưa đại gia đến đấy"
Mạc Luân lắc đầu:
- Không cần xem, cứ bảo người ấy đem lại con ngựa tốt nhất là được. Ta muốn có nó vào sáng mai"
Gã rời khách điếm, nhảy lên chiếc xe ngựa gần nhất, điềm đạm nói:
- Hãy đưa ta dạo một vòng quanh Trường An "
Nhưng xe ngựa vừa chạy ngang qua cửa tòa Vị Thủy đại tửu lâu, gã bảo xà ích dừng lại! Mạc Luân đưa ra tờ tiền giấy trị giá đến mười lượng bạc. Gã phu xe nhăn nhó :
- Tiểu nhân làm gì có tiề n để thối lại?
HỌ Mạc lạnh lùng bảo:
- Vậy thì khói thố "
Gã nhét tiề n vào tay tên xà ích rồi bỏ đi Thì ra trước cửa tòa tửu lâu đang có một vị hòa thượng to béo đứng khuất thực. Lão ta mặc bộ tăng bào rách rưới, tay không cầm bình bát mà lại chìa ra một chimc thau đồng móp méo, nứt nẻ.
Lão đứng ngay giữa cửa nên rất trở ngại cho khách ra vào. Bọn tiểu nhị hết lời năn nỉ nhưng lão vẫn không chịu đi.
Bọn chúng xúm lại xô đẩy cũng chẳng hề nhúc nhích. Còn đấm đá chỉ tổ đau tay mà thôi! Hòa thượng cười ha hả bảo:
- Hôm nay bần tăng chưa quyên đủ ba chục lượng, quyết không rời chỗ này "
Lão chưởng quầy đấm ngực kêu trời:
- Quyên giáo kiểu này có khác gì ăn cướp! Chẳng lẽ bổn điếm ngày nào cũng phải bù cho đủ số ba chục lượng hay sao?
Hòa thượng thản nhiên đáp:
- Không đâu! Ngày mai bần tăng sẽ đến tiệm bên kia đường"
Mạc Luân bước đến cất giọng khàn đặc hỏi:
- Đại sư quyên tiền để làm gì? Dẫu bao nhiêu tại hạ cũng có thể cúng dường được "
Hòa thượng to béo giật mình nhìn khách lạ. Lão dò hỏi:
- Thí chủ là người phương nào, mà râu tóc vàng như rơm vậy?
- Tại hạ là người Tây Vực"
HÒ a thượng cười hì hì :
- Bần tăng là VÔ Giới, dám hỏi danh tính thí chủ?
- Tại hạ là Mạc Luân! Hay chúng ta lên lầu làm vài chén rượn rồi đàm đạo?
vô Giới lộ vẻ mừng rỡ nhưng khựng lại ngay:
- Bần tăng không kiêng rượn thịt"
Nhưng còn phải quyên giáo trước đã"
Mạc Luân hỏi ngay:
- Đại sư định xây chùa ư?
VÔ Giới buồn rầu đáp:
- Không phải ! Bẩn tăng định xây một ngôi mộ cho người bạn đã chết"
Mạc Luân chấn động, lặng im một lúc mới nói:
- Đại sư cần bao nhiêu?
VÔ Giới gãi đầu:
- Chắc phải hơn ngàn lượng vì bần tăng sẽ xây chùa cạnh mộ để được gần gũi y"
Mạc Luân chớp mắt, lặng lẽ móc trong tay nải ra một nắm ngọc bỏ vào chiếc thau đồng. Trị giá của nó không dưới ngàn lượng bạc. VÔ Giới giật mình, cầm một viên lên xem thử và hỏi:
- Thí chủ đừng chọc ghẹo bần tăng nhé ! Đây là ngọc hay pha lê vậy?
Mạc Luân nghiêm giọng:
- Toàn là của thật cả! Trong tay nải này còn đến gấp trăm lần như vậy. Đại sư có muốn lấy thêm không?
VÔ Giới xua tay:
- Không cần đâu! Nhưng bần tăng phải đi kiểm tra trước đã. Nếu đúng là ngọc thật bần tăng sẽ rất vui lòng uống với thí chủ một phen.
Lão lật đật bỏ chạy như bị ma đuổi.
Bọn tiểu nhị và lão chưởng quầy ôm bụng cười:
- Không ngờ chỉ vài viên pha lên mà đuổi được lão hòa thượng quỷ quái kia đi"
Mạc Luân không nói gì, bước thẳng vào tửu lâu Gã lên tầng hai ngồi ngay lan can phía Tây ngắm cảnh tịch dương trên rặng Tần Lĩnh. Vừa mới ăn cơm xong nên gã chỉ gọi hai (ra nhắm nhỏ và một vò rượn Lan Sinh lâu năm. Tên tiểu nhị bưng rượn lên cười hì hì nói:
- vò rượn này để đã ba mươi năm, giá là hai chục lượng. Chỉ mong đại gia đừng trả bằng những viên pha lê như lúc nãy"
(Người Trung Hoa đã chế tạo ra thủy tinh từ thời nhà Thương nhưng còn thô sơ thời Đông Hán Vương viết rằng các đạo sĩ đã nung luyện năm loại đá làm thành loại ngọc ngũ sắc. ĐÓ chính là những viên thủy tinh hay pha lê.") Hai khắc sau, VÔ Giới chạy vào hỏi chưởng quỹ:
- Thí chủ tóc vàng đâu rồi?
Lão ta sợ hãi nói:
- Hắn lửa gạt đại sư nên bỏ đi rồi "
VÔ Giới gầm lên:
- Lừa gạt cái mả cha ngươi! ĐÓ là ngọc thật! Hắn đâu, hãy nói mau"
Sợ lão không tin, VÔ Giới rút ra một xấp tiền dầy cộm dí vào mũi:
- Đây là hơn ngàn lượng bạc, lão tin chưa?
Mùi tiền thơm phức đâu lạ lùng gì, lão chưởng quầy choáng váng nói như mơ:
- Ngọc thật ư!...

<< 1 ... 30 31 32 33 34 ... 37 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status