vạn lượng vàng, túc hạ được chia một trăm năm mươi vạn cũng không phải là ít đâu"
Hướng Y Xích hỏi lại rằng:
- Nếu số vàng không lớn như vậy thì Thái Bảo tính sao?
Đinh lão quả quyết:
- Giả như lão phu đoán sai, Thành Chủ cứ lấy đủ số trăm rưỡi vạn của mình.
Trường Xuân Chân Nhân ghé tai họ Hướng thì thầm. Thành Chủ nghe xong tươi cười bảo:
- Nhất ngôn cửn đỉnh! Chúng ta cắt máu ăn thề rồi cùng hợp lực khai quật kho tàng.
Truy Mệnh Kiếm Sứ Hoắc Cừu chạy vào trong lấy ra một chiếc chậu bằng vàng, dưới đáy có ba chân nên khi đặt đứng trên mặt đất thì cao đến thắt lưng người"
VÔ Giới truyền âm nhắc nhở Tuấn Hạc:
- Thí chủ hỏi họ Hoắc xem trong thau có bôi chất độc hay không?
Tuấn Hạc hiểu ý, vận công nói với Hoắc Cừn:
- Hoắc huynh! Tại hạ là Văn Tuấn Hạc đây! Xin hỏi trong chậu có quái sự gì không?
Hoắc Cừu mừng rỡ đáp ngay:
- Té ra là công tử đấy ư? Thế mà ta cứ mong mãi! Yên tâm đi, trong chậu không có độc Thành Chủ là người biết tiến thoái nên đã thực tâm hợp tác. Nếu lão có âm mưu gì, tại hạ sẽ thông báo ngay"
Hướng Vương Gia cười ha hả, bước đến rút kiếm cắt đầu ngón tay, nhỏ ba giọt máu vào chậu.
Những người khác lần lượt làm theo.
Đương nhiên toàn là những tay đầu não.
VÔ Giới nhanh tay đổ bầu rượn bên hông mình vào chậu. Luân Hồi Đế Quân cười nhạt :
- cẩn thận cũng vô ích, biết đâu đáy chậu không bôi sẵn chất kỳ độc?
Hướng Y Xích biến sắc định phát tác.
Tuấn Hạc cười ha hả :
- Hướng Thành Chủ đây là bậc anh hùng cái thế, tâm địa quang minh thác lạc đâu thèm giở trò hạ lưu ấy? Đế Quân không dám uống rượn thề thì cứ rút lui "
Dứt lời, lão nhận chiếc chung trong tay Hoắc Cừu múc đầy rồi uống cạn. Đế Quân giận tím mặt nhưng Hướng Y Xích thì khoan khoái nói:
- Thái Bảo đã coi trọng, Hướng mỗ vô cùng cảm kích. Không ngờ trên đời lại có người mới gặp đã hiểu thấu ruột gan ta"
Lão múc rượn thề uốn cạn, chép miệng khen ngon. Bỗng có tiếng vó ngựa khua vang và tiếng người oang oang:
- Khoan đã! Còn bọn lão phu nữa"
Bọn người mới đến chính là Nam Tà Khúc Phụng Sứ, Trại Phương SỒ Hạng Tiêu Tâm và bốn người nữa. Dáng vóc của gã võ sĩ áo đen kia gợi cho chàng cảm giác ngờ ngợ, nhưng không có thời giờ để nhớ ra.
Hướng Y Xích cau mày bảo:
- Chư vị là ai mà dám đến đây đòi chia phần?
Nam Tà cười ha hả đáp:
- Nay Thiên Độc Giáo chủ đã bị Văn nhị công tử giết chết, lão phu Nam Tà là người duy nhất có thể giải được những chất kỳ độc trong hầm mộ Tần Thủy Hoàng. Như vậy, liệu có đủ tư cách hay không?
Trại Phương SỒ tươi cười tiếp lời:
- Tại hạ là Trại Phương SỒ Hạng Tiêu Tâm, truyền nhân của Vạn Tỏa Xảo Tượng, xin đem chút tài môn giúp chư vị giải phá những cơ quan, ám khí"
Tuấn Hạc vui vẻ nói :
- Kho tàng rất lớn, thêm một phần chia cũng chẳng sao. CÓ nhị vị bọn lão phu yên tâm hơn. Xin mời cắt máu ăn thề "
Nam Tà mừng rỡ, làm ngay! Uống rượn máu xong,Trương Tỳ Vân giới thiệu mọi người với nhau rồi kể lại lời giao ước phân chia. Phe Tàng Long Trang nhất nhất tán thành. Tuấn Hạc hòa nhã hỏi họ Hướng:
- Nay đã đồng tâm hiệp lực, mong Thành Chủ cho biết đã tìm được phần mộ hay chưa?
Hướng Y Xí ch cười khổ :
- Bổn tòa không biết gì về địa chất nên chỉ đào được toàn những công trình phụ của lăng tẩm và vài giếng nước trong veo.
Trương giáo chủ cười khanh khách:
- Té ra nhờ có nước nên trông Thành Chủ sạch sẽ và tươm tất hơn bọn lão phu rất nhiều. Sáu ngày không tắm, lão phu muốn phát điên lên được "
Hướng Y Xích vui vẻ mời mọc:
- Xin chư vị cứ vào cả trong thành mà tắm rửa tùy thích.
Mọi người kéo cả vào trong, ngạc nhiên nhận ra bức tường thành được đắp dầy đến hai trượng và được khoét thành chỗ ở rất thuận tiện. Trường Xuân Chân Nhân giải thích:
- Nhà cửa ở vùng cao nguyên Hoàng Thổ đều như thế này c ả "
Sáng hôm sau, hai phe kiểm điểm quân số phân chia người bảo vệ vòng thành và người đào bới.
Nhờ nhân số đông đến hơn ngàn nên công việc tiến triển rất nhanh. Trại Phương SỒ cùng gã võ sĩ nhỏ bé đi khắp nơi quan sát, đo đạc và tính toán rồi chỉ ra những chỗ cần tập trung đào.
Sau ba ngày, họ đào được hơn trăm pho tượng tướng sĩ bằng đất nung, hai bộ chiến xa bằng gỗ, sáu tượng ngựa và hàng trăm binh khí bằng đồng"
Tối hôm ấy, các tay đầu não tụ họp bên đống lửa bàn bạc.
Trại Phương SỒ cau mày nói:
- Tại hạ cho ràng nơi này không phải là lăng tẩm của Tần Thủy Hoàng mà chỉ là nơi chôn đạo quân bồi táng của ông ta mà thôi"
Tuấn Hạc gật đầu tán thành:
- Lão phu cũng nghĩ như vậy! Vì nếu là mộ thực thì chẳng bao giờ lưu lại đến ba bản họa đồ như vậy. Chư vị thử đem ba bản ấy so sánh thử xem?
Thiên Sư Giáo chủ, Hướng Vương Gia và Luân Hồi Đế Quân lấy họa đồ của mình đặt xuống chiếu. Ba bản đều giống hệt nhau, chỉ có điều là ở góc phải phía trên, tên người vẽ không giống.
Trại Phương SỒ kêu lên:
- Thôi chết rồi! Tên của họ chẳng được khắc sau lưng những pho tượng đất nung.
Như vậy họ chính là những người chế tác chúng. Bọn nghệ nhân này coi trọng tác phẩm của mình, không muốn để mai một nên đã lén vẽ họa đồ cho đời sau.
Lão chạy vào sai bọn thủ hạ ôm ra ba bức tượng. Quả thực sau lưng chúng đều có tên trùng với họa đồ.
Tuấn Hạc cau mày nói:
- Ngày mai tiên sinh cho đào song song với trụ cửa hầm mộ có sẵn nhưng cách quãng khá xa, cố tìm cho ra lăng tẩm, nếu phát hiện tượng đất là bỏ ngay. Chúng hoàn toàn vô dụng đối với chúng ta.
Mọi người khen phải và sáng hôm sau, mọi người làm theo ý Tuấn Hạc. Mười người một hố, đào rải rác thành một đường thẳng.
Cuối cùng, vào đúng xế trưa ngày mười sáu tháng tám. Bọn công nhân đào trúng một tảng đá bằng phẳng. Tiếng reo hò vang dậy khắp nơi, họ xúm lại phá rộng ra về hướng Nam để tìm cửa vào.
Lăng tẩm vua chúa luôn quay mặt về hướng Nam, y như hồi còn sống vậy"
Đến chiều thì cạnh trước lộ ra, đào sâu xuống thì phát hiện một khung cửa đá rất dầy. Quả nhiên trên cửa có một lỗ khóa.
Trại Phương SỒ cười bảo:
- Đêm nay trăng sáng, chúng ta cứ ăn no rồi hãy vào. Lão phu cho rằng kích thước ngôi mộ không lớn, tất bên trong sẽ có tầng ngầm. Cơ quan, ám khí đầy dấy, đói bụng làm sao đối phó được"
Mọi người tán thành, trở về tắm rửa và dùng bữa. HỌ cũng bàn bạc luôn ai sẽ vào lăng tẩm.
Cuối cùng thì chỉ có bảy người được cử đi:
- Hoàng Thổ Thành chủ.
- Luân Hồi Đế Quân.
- Trương giáo chủ.
- Thiên Ma đại lão.
- Nam Tà.
- Trại Phương Sồ.
- Khuất Bạch Thành.
Chưởng môn các phái bạch đạo đều là kẻ tu hành nên không muốn mạo phạm nơi an nghĩ của người chết, họ tình nguyện ở lại.
Chưa tới đầu canh một, các đại cao thủ tập trung trên hố đất, nơi có mộ huyệt.
Bảy người đại diện nhảy xuống, chuẩn bị mở cửa đá. ánh đuốc sánh rực, át cả ánh trăng. Trăng đêm nay có một quầng sáng màu mỡ chó bao quanh nên mất cả vẻ đẹp cố hữu.
Tuấn Hạc trao bản sao bằng đồng của Hàn Ngọc Phật Trượng cho Trại Phương SỒ Hạng Tiêu Sâm làm sạch Oå khóa, dùng dầu mỏ phun vào, chờ một lúc mới tra chìa khóa. Cơ quan trong Oå khóa chuyển động lách cách khiến ai cũng phấn khởi.
HỌ Hạng thở phào cười bảo:
- Cánh cửa này nặng không dưới bốn ngàn cân, chư vị hãy hợp lực mà đẩy ra.
Hướng Y Xích mỉm cười:
- Để bổn tòa thử xem"
Lão bước đến, xuống tấn, đặt song thủ vào mép cửa rồi đẩy mạnh! Cơ bắp căng ra, cuồn cuộn dưới lớp áo gấm và cánh cửa từ từ chuyển động, kêu lên kèn kẹt.
Tuấn Hạc bỗng ngăn lại:
- Khoan đã, Thành Chủ đứng ở vị trí ấy nếu có ám khí tất không tránh kịp.
Chúng ta nên đứng vào giữa, hợp lực mà đẩy"
Hướng Y Xích nghe lời, đứng ra giữa cửa. Tuấn Hạc cũng bước đến hợp lực.
Đẩy ở giữa thì lực đạo giảm đi gần một nửa, nhưng nhờ có hai người nên cánh cửa vẫn bị mở hé ra. Tuấn Hạc lại nói:
- Chúng ta dồn sức đẩy mạnh rồi nhảy sang mé hữn để phòng ám khí.
Hai người gầm lên, vận toàn lực xô mạnh rồi nhẩy liền. Cánh cửa mở toang và hàng vạn mũi tên thép bay ra vun vút, cắm vào bức vách của hố đất. Năm người kia đã nép qua từ trước nên không hề hấn Hướng Thành Chủ thở dài, vỗ vai Tuấn Hạc nói:
- Xem như bổn tòa nợ Thái Bảo một mạng sống. Hướng mỗ ít học nên không hiểu gì về kiến trúc"
Trại Phương SỒ hổ thẹn than:
- Lão phu mới là đáng chê trách, không nghĩ ra việc ấy! Do nghĩ rằng Thạch Môn quá nặng nề, lại có cả Oå khóa, chắc không gài bẫy được.
Tuấn Hạc cười bảo :
- Lão phu chỉ theo đúng lời dạy của cổ nhân cẩn tắc vô ưu", không ngờ gặp may.
Bảy người hợp lực vỗ những đạo chưởng phong vào trong mộ, xua đuổi làn không khí ẩm thấp rồi mới tiến vào. Nam Tà và Trại Phương SỒ đi tiên phong để xem có cơ quan hay chất độc gì không?
Được vài trượng thì mặt đất nghiêng xuống bằng những bậc thang. Tổng cộng là một trăm lẻ tám bậc.
Nam Tà bỗng dừng lại, đưa ra sáu viên thuốc nhỏ màu vàng:
- Đây là những viên Kim Liên Thiên Giải Độc Hoàn, có khả năng đề phòng bách độc, xin chư vị hãy uống vào.
Khuất Bạch Thành cũng cầm lấy nhưng hỏi lại:
- Sao lão không uống?
Nam Tà cười dài:
- Toàn thân lão phu đều là độc, còn phải sợ gì nữa?
Luân Hồi Đế Quân lạnh lùng bảo:
- Hy vọng những viện thuốc này không có gì quỷ quái! Lúc nãy Trại Phương SỒ giả ngu không nhắc nhở Hướng Thành Chủ khiến bọn ta chẳng yên tâm chút nao.
Tuấn Hạc gạt đi :
- Chư vị yên tâm, Khúc huynh không có tâm địa tiểu nhân đâu. Lão bị Thiên Độc Giáo chủ đè nên ít khi góp mặt với giang hồ. Nay họ ôn đã chết, Nam Tà là truyền nhân duy nhất của Độc Môn, lẽ nào lại làm Ô danh tổ sư?
Dứt lời, chàng nuốt ngay viên thuốc.
Nam Tà cảm kích nói:
- Không ngờ Đinh huynh lại hiểu thấu lòng của Khúc mỗ như vậy"
Trương giáo chủ cười khanh khách:
- Sau hai mươi năm không gặp, Đinh huynh trở nên thông tình đạt lý khiến tiểu đệ hầu như không nhận ra. Thiên Ma đại lão ngày xưa đâu dễ mến như thế này?
Tuấn Hạc giật mình biện bạch:
- Lão phu ẩn cưhai mươi năm, giác ngộ được chút đạo lý của Tam Giáo nên chẳng còn nhiều tham vọng như xưa nữa"
Nối tiếp bậc thang cuối cùng là một hành lang dài và hẹp, hai bên có những tượng chiến sĩ cầm chùy, búa bằng đồng.
Trại Phương SỒ thở dài :
- Tại hạ có thể đoan chắc rằng những hình nhân kia cử động được, và sẽ tấn công nếu chúng ta bước qua "
Khuất Bạch Thành có vai vế nhỏ nhất trong đám nên hơi khó chịu, gã muốn dương thanh danh thân phụ nên cao ngạo bảo:
- Tiếc là thanh Lãnh Vân bảo kiếm đã bị thất lạc, nếu không tại hạ đi mở đường ngay"
Hướng Thành Chủ đưa ngay thanh kiếm của mình:
- Công tử thử dùng thanh kiếm này xem sao?
HỌ Khuất rút ra, nghe hơi lạnh tỏa mát mặt, tấm tắc khen:
- Quả là bảo kiếm"
Gã hăng hái bước vào hành lang, khôn ngoan đi sát một bên để hình nhân kia không với tới.
Nhưng gã qua mặt bốn năm pho tượng mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, định cất tiếng chế giễu Trại Phương Sồ. Nào ngờ chỉ bước thêm một bước, tiếng cơ quan chuyển động ken két và các hình nhân bắt đầu hoạt động. Chúng lại không đứng im một chỗ mà di chuyển ra phía trước kẹp Bạch Thành vào giữa.
HỌ Khuất kinh hãi múa tít bảo kiếm chống đỡ. Nhưng những vũ khí kia lại luyện bằng thép luyện chứ không phải bằng đồng, chúng vun vút giáng xuống những cú đập hàng ngàn cân, chạm vào màn kiếm quang chan chát.
Chỉ chịu được vài chục búa, thanh kiếm rơi khỏi tay họ Khuất và gã trúng liền hai chùy, gào lên đau đớn.
Trại Phương SỒ quát vang:
- Nằm xuống đất "
Bạch Thành vội nhoài người trên mặt đất nằm im. Chùy và búa chỉ đánh phớt qua lưng gã chứ không chạm đến được .
Hạng Tiêu Tâm lại nói:
- Công tử hãy trườn ra thật chậm "
HỌ Khuất vô cùng nhục nhã, cố nén đau, lết dần ra. Trại Phương SỒ tháo vòng dây chão trên vai, quăng một đầu vào, kéo gã ra. Trương Tỳ Vân xem xét vết thương rồi bảo:
- Chỉ gãy hai rẽ xương sườn, để lão phu đưa hiền diệt ra ngoài dưỡng thương.
Lão bồng Bạch Thành chạy ngược trở lên, giao cho Ngọc Diện Quan âm. Khinh công của lão rất cao cường nên chỉ một loáng đã quay trở lại.
Trại Phương SỒ đang bàn:
- Theo ý tại hạ, muốn phá được trận Đồng Nhân này, chỉ có cách là chặt đứt cổ tay của bọn chúng! Tuy nhiên, trong ánh đuốc chập chờn thế này đó là việc rất khó Hướng Y Xích xua tay, quay ra ngoài nói lớn:
- Hoắc Kiếm Sứ! Mau mang vào dây vài chục bó đuốc"
Lát sau, Hoắc Cừu cùng một hán tử to béo chạy vào. Gã mập này chính là đệ tử của Đinh lão đại.
Nam Tà đưa thuốc giải cho họ, thở dài bảo:
- Nhị vị đi luôn cho vui, đường vào lăng tẩm quả là đáng sợ, chưa chi đã mất một người "
Lão nói đúng nên chẳng ai phản đối cả.
HỌ bàn bạc một hồi, đốt đuốc quăng sâu vào đến tận cuối hành lang, rải dài ra đến ngoài. Hai người vào trước là Hướng Thành Chủ và Luân Hồi Đế Quân. HỌ mở đường cho những người khác theo sau.
Hai đại kiếm thủ tiền lên song song, kẻ tả người hữn. Năm hàng tượng đầu lúc nãy đứng im giờ đột nhiên xuất thủ trước.
Chúng tiến ra, quay tít cánh tay cầm búa chứ không giơ lên giáng xuống. Với tốc độ nhanh như vậy, chẳng cách nào chém trúng cổ tay chúng được. Hai người vận toàn lực múa kiếm chịu đòn rồi lùi dần ra.
Trại Phương SỒ gãi đầu than:
- Người thiết kế cơ quan này quả là bậc tài trí kinh nhân. Cơ quan hoạt động bất thường khiến lão phu rối cả óc "
Tuấn Hạc thì thầm với VÔ Giới rồi bảo mọi người:
- Để thầy trò lão phu thử một chuyến xem sao"
Hai người tiến lên từ từ, bất ngờ nhảy xổ vào pho tượng đầu tiên, nắm chặt tay vật mạnh xuống. Tượng ngã lăn ra, gầy thanh sắt nối với cơ quan dưới đất nên nằm im. Hình nhân bên kia tiến ra tấn công nhưng chỉ đến giới hạn là dừng lại.
Tuấn Hạc và VÔ Giới khiêng pho tượng quăng vào hình nhân kế đó rồi dần dần cứ thế mà tiến vào. Mọi người mừng rỡ khen ngợi:
- Quả là cao kiến"
Hai người khác tiến lên thay thế, hủy hoại toàn bộ chướng ngại ở mé tả hành lang. Tổng cộng là ba mươi sáu Đồng Nhân mỗi bên.
Hết đoạn hành lang quái ác này, họ đến một phòng bằng đá hình bát giác. Trên mỗi cạnh tường đều có cửa khép kín.
Trương Thiên Sư là giáo chủ Đạo Giáo nên tinh thông dịch lý. Lão nói ngay:
- Tám cửa này bố trí theo bát quái. Nhà Tần thuộc mạng Thủy có lẽ hướng chính Bắc là cửa Sinh"
Trại Phương SỒ gật đầu. Lấy trong tráp gỗ nhỏ bên mình ra một câu kim thép, hai đầu sơn xanh và đỏ, giữa cột sợi tơ vàng.
Lão cười bảo:
- Vật này có tên là Tư Nam hoặc Chỉ Nam Ti. Một bậc bác học đời Tống là Thẩm Quát đã thử nghiệm nhiều lần và xác định rằng Chỉ Nam Ti chính xác hơn Nam Ngư hay Chỉ Nam Qui "
Lão cầm sợi dây, buông cho kim sắt nhiễm từ kia lơ lửng, xoay quay xoay lại một hồi rồi đứng im. Đầu sơn xanh chỉ vào một trong tám bức vách. Đấy chính là hướng chính Bắc, chếch sau lưng họ là cửa vào mộ.
Trại Phương SỒ bước đến đặt bàn tay lên sờ thử rồi áp tai nghe ngóng. Lão biến sắc lẩm bẩm:
- Lạ thật! Đây là phương Thủy sao lại nóng ấm thế này?
Lão kiểm tra lại các cửa khác, thấy chúng đều lạnh tanh"
Cái học thời nhà Minh coi trọng cả Tam Giáo: Phật, Khổng, Lão. Vì vậy, Tuấn Hạc tinh thông kinh dịch và cả thuyết âm Dương Ngũ Hành của Trâu Diên. Chàng buột miệng nói:
- CÓ thể là phép Điên Đảo Ngũ Hành.
Nếu theo đúng chiến pháp thì cửa Sinh là cửa ra. Lão phu cho rằng tháng tám là tháng Kim, cửa Sinh ở hướng Tây, lật ngược lại là cửa Đoài ở phía Đông.
Trại Phương SỒ khen phải, bước qua bức vách phía Đông. Lão đẩy mạnh, cửa kêu kèn kẹt. VÔ Giới nhảy vào tiếp sức, cánh cửa mở toang mà không hề có tên độc bay ra.
Nhìn vào bên trong, thấy cuối đường thấp thoáng hai chữ Sinh Môn kết bằng dạ minh châu. Và một mùi hương thơm nồng nàn tỏa ra, Nam Tà hít được, biến sắc nói:
- Ngay cà cửa Sinh cũng có loài Mê Tâm Thạch Thảo, thật là đáng sợ"
Mọi người bán tín bán nghi, không hiểu lão nói thật hay chỉ hù dọa để chứng tỏ vai trò của mình.
Quả thực, vừa vào được nửa đường đã thấy Luân Hồi Đế Quân lảo đảo. Thì ra lão quá đa nghi nên không uống viên thuốc của Nam Tà.
Khúc Phụng Sứ hiểu ngay, lạnh lùng bảo:
- Các hạ không uống ngay viên Kim Liên Thiên Giải Hoàn thì đừng mong sống sót.
Đế Quân sợ hãi móc ra nuốt ngay. Lão ngồi xuống vận công chừng nửa khắc là vô sự Đế Quân biết mọi người cười thầm nên vô cùng hổ thẹn, cúi mặt không nói tiếng nào.
Nam Tà buồn rầu bảo:
- ôn Thiếu Bảo tác oai tác quái, phản phúc khôn lường nên đã hủy hoại thanh danh Độc Môn. Lão phu bị nghi ngờ cũng là phải. Nếu không có Văn nhị công tử thì Khúc mỗ chẳng có cơ hội xuất đầu lộ diện để chứng minh với võ lâm là Độc Môn chẳng phải toàn lũ tiểu nhân.
Hướng Thành Chủ cười khanh khách:
- Bổn tòa cũng cũng rất hâm mộ tiểu tử họ Văn ấy, muốn được tương ngộ một phen.
Tuấn Hạc cố kềm phẫn hận, dịu giọng hỏi:
- Lão phu nghe nói người của Hoàng Thổ Thành đã giết chết bạn y là Huệ Vân ni cô, trước sau gì y cũng đòi lại món nợ máu này.
Hướng Y Xích biến sắc:
- Chết thực! Bổn tòa không hề biết việc này! Nhưng vì sao họ Văn vẫn giải cứu cho Hoắc Kiếm Sứ ở Kim Lăng?
Hoắc Cừu điềm đạm nói:
- Y là người quang minh, lỗi lạc, tất không giận cá chém thớt.
Nam Tà mừng rỡ hỏi:
- Té ra Hoắc Kiếm Sứ có gặp Tuấn Hạc ở Kim Lăng hay sao?
Hoắc Cừu gật đầu. Khúc lão gật gù:
- Hay lắm! Hay lắm! Để lão phu cho người đi Kim Lăng tìm ngay"
Tuấn Hạc ngạc nhiên, không hiểu vì sao lão lại quan tâm đến mình như vậy?
Mọi người đi hết đoạn đường hẹp, lại đến một phòng bát giác khác. Lần này cửa Sinh lại ở hướng Tây. Qua bốn lần như vậy Trại Phương SỒ buột miệng:
- Tại hạ cho rằng chúng ta đã ra khỏi phạm vi Hoàng Thổ Thành và tiến về phía rừng Tần Lĩnh"
Luân Hồi Đế Quân thở dài:
- Nãy giờ chúng ta đã đi hơn một đoạn đường dài đến hơn dặm, công trình quả là vĩ đại"
Dưới ánh đuốc chập chờn, chiếc mặt nạ vàng trông rất quái dị. Trương giáo chủ cười bảo :
- Sao Tần huynh không bỏ mặt nạ ra?
Đã là dòng dõi công thần, sao còn phải giấu mặt làm gì?
Đ ế Quân gượng cười :
- Dung mạo lão phu rất xấu xí nên chẳng dám chườm ra.
HỌ đi tiếp và đến một hang động thiên nhiên rất rộng rãi, trần hang đầy thạch nhũ rõ nước liên tục. Giữa nền hang là một hồ nước tròn rộng ba trượng, nước đen ngòm dưới ánh đuốc.
Chung quanh vách không hề có một khe cửa nào cả. Trại Phương SỒ chỉ vào hồ nước:
- CÓ lẽ đây chính là cửa vào duy nhất.
Mọi người đều chán nản nhìn nhau. HỌ xúm lại dơ đuốc sát mặt nước để quan sát nhưng...