* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Bích Kiếm Kim Tiêu Cực Hay Full Chap

đã mất liên lạc với tổng đàn của Thiên Địa Hội. Vào những năm đó, sau nhiều lần nỗ lực, cuối cùng cũng đã điều tra ra người liên lạc đã bị Tần Sơn Bảo dùng Hắc Sa Chưởng đả thương chạy đến vùng Lang Khoáng. Chủ nhân của Tiếu gia trang tại Lang Khoáng là Tiếu Trường Đình, nguyên Tam Tương vũ quán quán chủ, vốn đã cùng Chu Quốc Trung bỏ qua thù oán mà kết bái đệ huynh, đột nhiên ẩn thối sơn thôn, nhất định bên trong có nguyên nhân. Thế là phân đàn ở Tứ Xuyên bèn phái Phương Chiêu Khiết đến Tiếu gia trang để liên lạc.
Tiếu Trường Đình nghe tin Chu Quốc Trung đã thọ tử, lòng chợt nhớ đến tình cảnh năm đó đã cùng Chu Quốc Trung tại TamPhật đường noi theo tiên phụ mà kết nghĩa thì lòng vô cùng đau xót, vành mắt đỏ hoe.
"Trời ơi!" Tiếu Trường Đình khẽ than thở rồi im lặng suốt cả buổi.
"Tiếu quán chủ, xin đừng quá bi thương. Chu đường chủ và chúng vị anh hùng chết vì đại nghiệp phản Thanh, khí quán trường hồng, luôn được mọi người nhắc đến." Phương Chiêu Khiết an ủi Tiếu Trường Đình.
Tiếu Trường Đình mở lấy bức tường ghép ra, lấy ra một bao vải nhỏ đưa cho Phương Chiêu Khiết: "Phương tráng sĩ, đây là bức họa mà Chu đường chủ đã giao phó cho ta."
Phương Chiêu Khiết hai tay cầm lấy bao vải nhỏ, đặt lên bàn. Gã chỉnh sửa trang phục, mặt mày nghiêm túc, mở bao vải, lấy bức họa ra rồi trải ra bàn. Đột nhiên, Phương Chiêu Khiết mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nói: "Bức hoạ này không giống nét chữ của Lôi đại hiệp."
Tiếu Trường Đình đột nhiên chụp lấy bức họa, toàn thân run rẩy, nét mặt kinh hoàng nhìn vào bức hoạ, khuôn mặt tái xanh, mồ hôi tuôn lã chã:
"Bức họa này là giả! Bức họa ở hậu các lâu đã bị người đánh tráo!"
Tiếu Trường Đình cầm lấy bức họa trên bàn quẵng đi, chạy ra cửa hậu các lâu, hô to: "Chu Tường! Chu Tường!"
Tiếng gọi chứa đầy lo lắng và phẫn nộ đã khiến Phương Cảnh Thu và Tiếu Chi ngưng tập, bọn họ bỏ cả đao và kiếm xuống, nhìn nhau không nói nên lời nhưng trong lòng lại nghĩ: chuyện gì thế?
Tống Chánh Khanh như bị sét đánh, ngây người đứng trong viện, trường kiếm trong tay rơi xuống đất.
Chu Tường không có ở trong trang viên. Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và Tiếu Chi bị Tiếu Trường Đình gọi đến hậu các lâu.
Tiếu Trường Đình nộ khí trùng trùng, chỉ bức hoạ giả trên bàn, quát hỏi: "Ba đứa con, ai đã vào hậu các lâu? Ai đã động đến bức họa này?"
"Sư phụ!" Phương Cảnh Thu đáp "Đệ tử có đi qua hậu các lâu nhưng chưa từng thấy qua bức họa này."
Tiếu Trường Đình biết nó trung hậu, quyết không nói dối, bèn quay mặt sang Tiếu Chi, chàng sợ cô tuổi nhỏ nông nổi, nóng lòng báo thù mà phạm phải việc này.
Tiếu Chi đưa mắt nhìn Tiếu Trường Đình chằm chằm, lúc này đây tâm tình của cô cũng lo lắng như chàng bởi vì cô biết tầm quan trọng của bức họa. "Phụ thân!" Tiếu Chi không đợi chàng mở miệng hỏi, mau mắn nói: "Nữ nhi tuân theo lời cha dạy, chưa bao giờ bước qua hậu các lâu, bức họa này..."
Tiếu Chi cho dù có vào hậu các lâu để nhìn trộm bí họa thì cũng không có lí do gì để đánh tráo bức họa, nhãn quang Tiếu Trường Đình dời sang Tống Chánh Khanh.
Tống Chánh Khanh như bị kim đâm, lòng vô cùng lo lắng, không rét mà run. Hắn cố định thần, lắc đầu đáp: "Sư phụ, đệ tử cẩn tuân sư mệnh, luyện công đọc sách, chưa từng bước qua hậu các lâu một bước."
Tiếu Trường Đình mắt sáng như đuốc: "Chu Tường nói có người trước đây đã từng thấy con ban đêm ở hậu các lâu, chuyện gì đã xảy ra?"
Tống Chánh Khanh hết hồn, nghĩ rằng lần đầu vào hậu các lâu trộm nhìn bức họa đã bị Chu Tường phát hiện. Hắn cố gắng trấn định, nói:
"À, có một đêm nọ, con phát giác có một bóng nhân ảnh bèn theo dõi, khi đến hậu các lâu thì bóng nhân ảnh kia không thấy đâu nữa, con tìm kiếm ngoài hậu các lâu một hồi, kết quả chẳng phát hiện được gì bèn trở về phòng. Con cứ tưởng mình bị hoa mắt nữa chứ."
Nguyên lai, Tiếu Trường Đình sau khi nghe Chu Tường báo cáo rằng sau khi kiểm tra hậu các lâu thì phát hiện bức hoạ đã bị nhích động, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Về sau có tặc tử vào hậu các lâu thì mới cho làm bức vách đôi cất bức họa vào trong. Tiếu Trường Đình hối hận là mình đã quá sơ ý khiến bức hoạ trong tình trạng vàng thau lẫn lộn, bị người đánh tráo mà không hề hay biết. Nhãn quang sắc nhọn của chàng nhìn chòng chọc vào Tống Chánh Khanh.
Tống Chánh Khanh quỳ bịch xuống đất, kêu lên ầm ĩ: "Sư phụ! Lão nhân gia người hoài nghi đệ tử sao? Ân cứu mệnh và giúp đỡ của sư phụ đệ tử nguyện kết cỏ ngậm vành, kiếp này khó mà đền đáp thì sao mà dám làm chuyện như vậy? Nếu đệ tử từng động qua bức họa, ngày sau xin chết dưới Hưởng Kim Tiêu của sư phụ đi!"
Tiếu Trường Đình thấy Tống Chánh Khanh lập thệ như vậy thì tin chắc rằng hắn có đánh tráo bức họa thì cũng vô dụng nên bèn kêu hắn đứng dậy. Phương Chiêu Khiết đứng bên cạnh không hé lấy một lời, bây giờ mới lên tiếng: "Tiếu trang chủ bất tất động nộ, đây chẳng phải là bức họa hay sao? Nó có đáng bao tiền đâu, mất rồi thì thôi!"
Tiếu Trường Đình minh bạch hàm ý trong lời nói của Phương Chiêu Khiết. Chàng bèn phất tay áo nói: "Mất bức họa chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thanh danh lại là chuyện lớn. Tiếu mỗ đã nhận sự uỷ thác của người thì sao có thể thất tín cho được?"
"Lời của phụ thân thật là hữu lí." Tiếu Chi hất mái tóc rồi nói: "Nữ nhi nhất định sẽ tìm lại bức họa này."
"Đạo tặc đã dám đột nhập vào Tiếu gia trang để trộm họa, rõ là lớn mật! Chúng ta nhất định bắt cho được tên đạo tặc này để thu hồi bức họa và để thanh danh của sư phụ không bị tổn thương. Nếu đồ nhi không thay sư phụ tìm lại bức họa này thì thề chẳng làm người!" Tống Chánh Khanh giả bộ nói những lời này như thật.
"Các con không cần đa sự, ta tự có chủ trương." Tiếu Trường Đình cầm lấy bức họa giả nhét vào trong ngực.
"Sư phụ..." Phương Cảnh Thu ngập ngừng ấp úng như muốn nói gì đó. Tiếu Trường Đình phát phát tay: "Đi đi!"
Ba người lĩnh mệnh, nhất tề rời khỏi hậu các lâu.
Trước cửa các lâu, bọn họ gặp Chu Tường đang hớt ha hớt hãi chạy vào. Tống Chánh Khanh vội bước lên trước một bước, hỏi: "Chu đại gia, người tới rồi!"
Chu Tường tùy ý gật đầu, chẳng hề lên tiếng, chạy thẳng đến hậu các lâu.
Nhìn theo bộ dạng hấp tấp của Chu Tường, rồi lại nghĩ đến thần tình của Tiếu Trường Đình khi nãy, trong tâm của Tống Chánh Khanh lại dâng lên nghi vấn: "Cuối cùng thì bức họa đó ẩn chứa điều gì mà sư phụ coi trọng và bọn thị vệ thiên phương bách kế tìm cho ra nó?"
Về chuyện bức họa, Tiếu Trường Đình chưa từng nói cho Chu Tường hay. Chu Tường và Chu Mục hai người theo Tiếu gia trang đã nhiều năm nên biết cha con Tiếu Cốc Hoa là người ngay thẳng chính trực nên quyết chẳng làm những chuyện trái với lương tâm. Tiếu Trường Đình không nói cho lão biết việc này, lão cũng giả vờ như chưa hề biết đến.
Vào lúc này đây, Chu Tường nhìn thấy bức họa giả được trải ra trên bàn, lại nghe Tiếu Trường Đình gọi lão về chuyện bức họa, lập tức ý thức được tầm quan trọng của sự việc. Bức họa này nhất định có quan hệ đến sự an nguy của chủ nhân Tiếu Trường Đình và vận mệnh của toàn trang.
"Chu quản gia, ông có phát hiện được manh mối gì chưa?" Tiếu Trường Đình lại hỏi, chàng biết Chu Tường lão thành già dặn, ở phương diện này lào có kinh nghiệm phong phú.
Chu Tường suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng sắc mặt trầm xuống nói: "Dường như bức họa này đã rơi vào tay của bọn thị vệ do triều đình phái đến."
"Cái gì? Bức họa ở trong tay cùa bọn thị vệ?" Phương Chiêu Khiết nhảy cẳng lên. "Làm sao mà bức họa lại ở trong tay bọn thị vệ?" Tiếu Trường Đình nắm chặt lấy vai của Chu Tường. Chu Tường nói: "Bức họa làm sao mà lọt vào tay bọn thị vệ tôi cũng chẳng biết. Nhưng tôi có nghe được tin, Từ Ân tự bị La Hán Trùng và một nhóm thị vệ đến đó ba ngày, nghe đồn là nhờ Ấn Thiện đại sư vốn tinh thông Phạn văn kinh học giúp bọn hắn giải cái gì đó bí mật trong bức họa. Tôi đã từng nhìn thấy những Phạn văn trên bức họa đó một lần nên đoán rằng bức họa có Phạn văn hai bên tả hữu này đã rơi vào tay của bọn thị vệ!"
Tiếu Trường Đình nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn nói: "La Hán Trùng! Nguyên lai là bọn tặc tử này, ta sẽ lập tức đến Từ Ân tự đoạt lấy bức họa về!"
Chu Tường nắm tay Tiếu Trường Đình lại, trầm giọng nói: "Trang chủ ngàn vạn lần không được hấp tấp. La Hán Trùng thế mạnh người đông, lại mới điều thêm một đội quan binh đến dưới chân núi, trang chủ một mình đến đó khó mà đoạt được bức họa, trái lại sẽ đả thảo kinh xà, mà sẽ còn bị La Hán Trùng gán thêm tội danh làm phản mà liên luỵ đến trang viên."
"Vậy phải làm sao?"
"Theo ý của lão, chi bằng dựa vào lý do Tam Tương cửu quán thập tam bang thỉnh trang chủ xuất sơn tiêu diệt Thanh Ưng bang mà phát thiếp võ lâm để mời quần hùng tiến sơn, coi tình hình mà hành sự...
Phương Chiêu Khiết nói: "Lời của Chu quản gia thật chí lí. Thiết nghĩ Ấn Thiện đại sư ở Từ Ân tự vốn là một cao tăng đức hạnh, tại hạ cũng có gặp qua người, giả sử Ấn Thiện đại sư có giải được bí mật trên bức họa thì ông cũng quyết không nối giáo cho giặc mà nói rõ cho bọn thị vệ biết, trước mắt chưa có chuyện gì đâu. Tại hạ sẽ xuống núi thám thính tình hình, đợi quần hùng tề tựu, chúng ta sẽ nghĩ cách."
Tiếu Trường Đình gật đầu nói: "Chu quản gia, ông lập tức phát võ lâm đại thiếp, trong vòng ba ngày sẽ tập hợp tại Tuyết Phong sơn, cùng nhau tìm kế tiêu diệt 'Thanh Ưng'."
Chu Tường vội vã ra đến tiền đình, kêu tráng đinh chuẩn bị khoái mã để phát võ lâm đại thiếp. Tiếu Trường Đình và Phương Chiêu Khiết vẫn còn lại ở hậu các lâu thương nghị để tìm ra hành động cụ thể. Hoàng hôn đã buông xuống, đến lúc thắp đèn, Phương Chiêu Khiết đang định cáo từ tiến sơn, đột nhiên Chu Tường chạy nhanh lên các lâu: "Trang chủ, không ổn rồi."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Tường giậm chân nói: "Ba người Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và Tiếu Chi đã lên Từ Ân tự để cướp bức họa về!".
Hồi 18
Tam tiểu hiệp tự trung ngộ cường địch
Phi hoàng thạch sơn đạo kích "Phong ma"
Đêm. Trăng sáng, sao lấp kín cả bầu trời. Các khối đá đen kịt đứng sừng sững, trông giống như một thanh bảo kiếm chọc thẳng vào đám mây trên trời cao.
Phương Cảnh Thu, Tống Chánh Khanh và Tiếu Chi cùng vỗ tay ra hiệu leo lên các khối đá, sau đó phân ra ba hướng tiến về Từ Ân tự.
Có câu "Nghé con không sợ cọp" thật chẳng sai. Phương Cảnh Thu và Tiếu Chi từ hậu các lâu đi ra, nhất tề tiến đến phòng của Tống Chánh Khanh. Ba người bàn về việc bức họa ở hậu các lâu bị mất. Phương Cảnh Thu cho hai người bọn họ hay rằng ngày hôm qua gã và Chu quản gia định lên Từ Ân tự để thắp hương thì hay được những ngày gần đây Từ Ân tự đã đóng cửa, nghe nói là để sửa chữa điện đường, tạm thời không tiếp hương khách nhưng mà chẳng thấy thợ đâu cả, miếu đường thật vắng lặng, chỉ thấy một ít kẻ mặt mày dữ dằn mang kiếm vác đao đi qua đi lại mà thôi.
Biết rõ bọn đó là thị vệ ở kinh đô đến, nhưng bọn họ chẳng biết là chúng đến vì bức họa và đang ép Ấn Thiện đại sư giải Phạn văn trong bí họa. Nghe đồn nếu Ấn Thiện đại sư không giải được bí họa thì bọn quan quân đang ở trên núi sẽ thông đồng buộc tội mà tẩy kiếp tự viện. Sau khi nhận được tin từ Chu quản gia thám thính, ba người kết luận rằng bức họa mà bọn thị vệ mang đến chùa nhờ giải đáp chính là bức họa bị thất lạc ở hậu các lâu. Tống Chánh Khanh lập tức cho rằng việc chẳng được chậm trễ, phải lập tức đến Từ Ân tự để đoạt lạibức họa, một là để phân ưu giải sầu cho sư phụ, hai là cảnh cáo bọn thị vệ tặc tử, Tiếu gia trang nào phải dễ khinh hiếp, cả ba đã theo sư phụ học nghệ nhiều năm cũng nên thử thân thủ một lần cho biết. Phương Cảnh Thu, Tiếu Chi tuổi đều còn trẻ, huyết khí phương cương, lòng vô cùng tức giận. Ba người mặc đồ dạ hành vào, ngoài khoác trường sam 1, mang theo binh khí, li khai trang viên, tiến về Tuyết Phong sơn.
Tiếu Chi mình vận áo đen, mặt che vải đen, nhảy vù lên cổng tường của Từ Ân tự.
Vầng trăng non cùng mây lững lờ trôi trên bầu trời. Ánh trăng chiếu xuống đại điện trông giống như đầu của một con quái thú khổng lồ tạo nên một bầu không khí tuy vắng lặng nhưng lại có ẩn chứa một chút gì đó khủng bố.
Tiếu Chi ném một viên đá nhỏ vào trong viện nội để dò đường. Chẳng thấy có một chút chi phản ứng, Tiếu Chi sử chiêu "Bình sa lạc nhạn", thân người từ từ lướt vào viện nội. Tiếu Chi nghiêng tai lắng nghe, tuyệt chẳng có lấy một tiếng động nhỏ nào, cô bất giác sanh nghi: "Kỳ quái, tại sao trong chùa lại không có một người đi tuần? Những tên thị vệ đâu hết rồi?"
Tiếu Chi vô cùng sốt ruột, cầm lấy trường kiếm phóng vào đại điện. Đại điện tối đen như mịt, giơ tay không thấy ngón. Tiếu Chi nhẹ nhàng bước vào trong điện, đột nhiên dưới chân đạp phải vật chi mềm mềm thì vô cùng sợ hãi. Cô bật lửa lên, cúi đầu nhìn xuống, ánh sáng yếu ớt rọi xuống thi thể của một hoà thượng tuổi còn trẻ, miệng khép chặt lại, mắt lộ vẻ hoảng sợ, thiên linh cái bị hõm xuống, khóe miệng và mắt đều rỉ máu, hiển nhiên bị chưởng đánh trúng thiên linh cái mà tử vong.
Tiếu Chi đưa ngọn lửa đi qua đi lại bốn phía để xem coi thì thấy năm sáu thi thể nằm cách đó không xa. Tiếu Chi dằn sự sợ hãi trong lòng xuống, tiếp tục tiến về trước. Đột nhiên, một đạo nhân ảnh nhanh như điện từ trong bóng tối bay thẳng về phía cô. Tiếu Chi hơi hoảng, vội dùng ngọn lửa trong tay đâm thẳng về bóng nhân ảnh, trường kiếm đột ngột sử chiêu "Bạch xà thổ tín" đâm vào Khí Hải huyệt của người mới đến. Người mới đến bị Tiếu Chi công tới đành phải thủ, nếu mà còn công tới thì sẽ không kịp ứng phó, chỉ thấy thân hình vọt lên nhưng dù thân thủ của y khá nhanh nhưng y phục đã bị kiếm của Tiếu Chi đâm toạc một lổ lớn.
Người mới đến kêu lên một tiếng, như cảm thấy kỳ quái đối với võ công của Tiếu Chi. Chỉ thấy chân hắn điểm xuống đất, thân người quay tròn, thanh đao nơi hông đã được rút ra, bất ngờ sử chiêu "Tuyết hoa cái đính" tạo ra một luồng hàn quang chém thẳng vào mặt. Tiếu Chi không kịp lui tránh, đành phải tận lực sử chiêu "Bạch hồng quán nhật" đón đỡ.
"Keng!" Tay cô chấn động, trường kiếm bị gãy hết nửa đoạn. Đao quang của người đó lại tiếp tục chuyển động, hàn quang tứ phía, lại hướng về đầu của Tiếu Chi mà bổ tới...
"Sư thúc, hãy bắt sống hắn!" Một đạo nhân ảnh từ phía ngoài bay vọt vào trong điện la lớn rồi biến mất như chớp.
Người nọ nghe tiếng kêu bèn vội vàng thu đao lại, đao phong lướt qua trước ngực của Tiếu Chi. Tiếu Chi có được cơ hội, hữu thủ bèn vung lên, cầm đoạn kiếm đâm vào người nọ, cứ tưởng người nọ kiên dè đoạn kiếm thì mình sẽ đào thoát khỏi hiểm cảnh. Nào hay người nọ sử chiêu "Sư tử diêu đầu" tránh khỏi đoạn kiếm, chân không ngừng lại, thân hình lướt qua nhanh như quỷ mị đến sát bên mình cô rồi nhanh chóng xuất thủ điểm vào Thiên Phủ huyệt của Tiếu Chi. Lập tức toàn thân bên phải của Tiếu Chi đau nhói lên, té quặp xuống đất.
Phương Cảnh Thu tiến về Từ Ân tự theo hướng hậu viện, mắt thấy một vài thi thể nằm trước nhà bếp thì cảm thấy không ổn liền chạy vào huyền phòng 2. Gã đã cùng Chu Tường đến Từ Ân tự được vài lần nên biết đây là nơi ở của Ấn Thiện đại sư.
Phương Cảnh Thu vừa mới bước lên bậc thềm của huyền phòng thì nghe tiếng hét vang lên, hai đạo nhân ảnh từ trong bóng tối vọt ra đến bên cạnh gã. Một tên trong đó sử chiêu "Hoàng anh liêu thối", cước quét vào hai chân gã, buộc gã phải né người về tên đứng bên cạnh. Tên nọ sớm đã âm thầm chờ đợi, cánh tay trái vung lên hướng về nách gã, cánh tay phải vặn lên nhằm để chế trụ tay của Phương Cảnh Thu. Đây chính là chiêu "Đảo quyển liêm" của "Thập bát cầm nã thủ pháp" trong "Tiểu cầm nã pháp" dùng để khóa và tóm lấy địch nhân. Loại thủ pháp này sử dụng khi người sát nhau thì nhanh, chuẩn và độc. Phương Cảnh Thu thấy đối thủ xuất thủ bất phàm thì nào dám xem thường, cánh tay trái vội vàng hạ thấp xuống rồi quét lên, cánh tay phải dùng "Tiểu đảo trửu" đốn về phía sau, ngay lập tức giải tỏa được "Tiểu cầm nã pháp". Gã tung ra một chưởng, hô lên một tiếng rồi lập tức đứng tấn, hữu thủ rút cương đao giắt trên vai ra.
Hai kẻ nọ thấy tập kích Phương Cảnh Thu như vậy mà vẫn không đắc thủ thì cũng biết không phải là dễ nuốt, nhất tề bạt xuất đao đánh vào hai bên tả hữu. Phương Cảnh Thu múa cương đao một vòng, đao quang chằng chịt bảo về lấy cả thân người. Ba người đánh nhau kịch liệt trên mảnh đất phẳng của chùa.
Đấu có hơn mười hiệp, Phương Cảnh Thu thấy hai người không có vẻ gì là bọn thị vệ cả thì lòng sinh nghi: "Đây là bọn tặc tử nào?" Lúc này đây, phía ngoài cổng sau của hậu viện vang lên tiếng vũ khí chạm nhau kịch liệt. Phương Cảnh Thu vô cùng sốt ruột: "Không ổn rồi, Tống Chánh Khanh ở phía ngoài cổng cũng gặp phải bọn tặc tử, chẳng biết tình hình của sư muội ở ngoài tiền viện như thế nào rồi?" Nghĩ đến đây, gã chẳng còn lòng dạ nào chiến đấu nữa nên vận động nội công, dồn tất cả lực vào đao phong, ra chiêu "Lực tảo kiền quân", đao của song phương chạm vào nhau bắn lửa tung tóe, hai người nọ chịu không nổi nội lực của Phương Cảnh Thu nên bị đẩy lùi ra ngoài vài thước. Phương Cảnh Thu hét lớn một tiếng, người và đao cùng tiến tới, sử chiêu "Thuận thuỷ hành chu". Chỉ nghe "xoạc" một tiếng, áo ngoài của tên nằm bên phải đã bị tét ra, lộ rõ hình một con ngột ưng được thêu bằng chỉ trắng, Phương Cảnh Thu thất thanh la lớn: "Thanh Ưng tặc tử!"
Nguyên lai, trên chốn giang hồ phao tin rằng Tiếu Trường Đình nhận được tàng bảo bí họa, Thanh Ưng bang lại nghe tin La Hán Trùng đang tại Từ Ân tự bức bách Ấn Thiện đại sư giải bí mật trong bức họa cho nên bọn Tống Phúc vội vã đến đây để đoạt bí họa. Lúc này đây, một tràng cười sắc nhọn từ phía ngoài cửa chùa vang lên.
Trước khi vào chùa, Phương Cảnh Thu cùng Tống Chánh Khanh và Tiếu Chi đã ước định lần này vì bức họa mà đến nơi này tuyệt đối không được để thương vong, tránh gây ưu phiền thêm cho sư phụ. Trước mắt gặp phải bọn Thanh Ưng bang tặc tử, tất nhiên là chẳng thể nào hạ thủ lưu tình cho được. Phương Cảnh Thu giấu kim tiêu trong tay, chạy đến...

<< 1 ... 17 18 19 20 21 ... 31 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử Truyện kiếm hiệp - Ác Thủ Tiểu Tử
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Mã Khiếu Tây Phong
Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh Truyện Kiếm Hiệp - Bạch Cốt U Linh
Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh Truyện Kiếm Hiệp - Bách Bộ Ma Ảnh
Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương Thất Chủng Võ Khí 5 - Bá Vương Thương

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status