nhau nghe "bình" một tiếng, hai bên đều thối lui mấy bước. Tống Chánh Khanh bị đánh bật lùi vào phòng, hổ khẩu chấn động thì vô cùng cả kinh.
"Hảo tiểu tử, mới mấy năm không gặp mà công phu đã tiến bộ dữ ha!" Thân hình Vương thị vệ xuất hiện trước mặt Tống Chánh Khanh, theo sau Vương thị vệ như hình với bóng là tên Mã thị vệ ốm như que cũi.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, việc tiền bạc còn chưa kết thúc thì lại gặp hai tên oan gia này!
Vương thị vệ xuất hiện trong trang phục của bọn thị vệ: "Tống Chánh Khanh, nguyên là ngươi trốn ở đây, năm năm trước ngươi đã đào thoát khỏi tay ta, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ bắt ngươi đến quan phủ để thỉnh công lĩnh thưởng!" Nói xong, Mã, Vương thị vệ phất tay áo một cái, bước về trước vài bước, chuẩn bị động thủ.
Vụ án ở Tam Nguyên trang sớm đã kết thúc, Tống Hàn Lâm bị sung quân ngoài biên ải nhưng được các đại học sĩ trong triều van xin hộ nên thánh thượng sớm đã miễn tội cho lão. Nhưng mà Tống Hàn Lâm do đã quá hoảng sợ nên đã lâm bệnh, năm rồi từ ngoài biên ải trở về Tam Nguyên trang đã bệnh mà mất.
Tống Chánh Khanh nào biết đến việc đó, cứ tưởng quan phủ vẫn còn tróc nã mình nên mặt tự nhiên trắng bệch, mỗ hôi trên trán tuôn rơi lã chã.
Sự thể đã như vầy thì chỉ còn nước liều mạng mà đánh, không lẽ ngồi mà chờ chết? Song chưởng Tống Chánh Khanh áp sẵn trên ngực, sẵn sàng ra chiêu ứng phó.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói: "Khoan đã!"
Mọi người nhìn sang bên trái, lão bản của Di Xuân lâu là Hoàng Chí Viễn bước nhanh tới. Lão chắp tay với Vương, Mã thị vệ: "Nhị vị thị vệ nếu bắt Tống công tử đi thì Di Xuân lâu biết tìm ai mà đòi nợ, mong nhị vị hạ thủ lưu tình."
Trưởng phòng tiên sinh đứng một bên tiếp lời: "Nếu như nhị vị thị vệ đồng ý thả Tống công tử, tệ điếm sẽ dựa theo quy định mà chia lại một phần mười số tiền của Tống công tử nợ, tức là một trăm bốn mươi hai lượng sẽ được tặng cho nhị vị đại nhân."
"Cái này..." Vương thị vệ giả vờ ra vẻ khó xử. Mã thị vệ cố ý nắm lấy áo gã, thì thầm một hơi rồi sau đó nói rằng:
"Thấy Hoàng lão bản đã ra mặt nên cũng bỏ qua cho tên Tống tiểu tử này, nhưng nếu tiểu tử này không trả nợ thì chúng ta sẽ bắt người à."
Hoàng Chí Viễn cười dài: "Chả lẽ Tiếu gia trang lại không có tiền? Trưởng phòng, mau phái người đưa Tống công tử về Tiếu gia trang, bảo Tiếu Trường Đình đưa tiển để chuộc người."
Tống Chánh Khanh nhớ tới vẻ mặt uy nghiêm của sư phụ, lại còn có Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu... Gã chạy vọt đến bên cạnh Hoàng Chí Viễn: "Hoàng lão bản, việc này không... không thể nói với sư phụ ta được..."
Hồ Trạch cũng quay qua lão nói: "Hoàng lão bản, Tiếu Trường Đình ở Tam Tương vũ quán là người đức cao vọng trọng trong võ lâm, tính cách cương trực, nếu mà biết rằng hiền chất của tại hạ đánh bạc, chơi gái thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà trục xuất khỏi sư môn, và hắn cũng chẳng thèm xuất tiền mà chuộc đâu. Lúc này Hoàng lão bản chẳng những không thu hồi được tiền mà còn làm mất đi tiền đồ xán lạn của Tống công tử, chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao?"
Hoàng Chí Viễn cười lạnh: "Nợ Di Xuân lâu cũng như nợ Diêm Vương, nếu Tiếu Trường Đình không chịu xuất tiền chuộc thì Tống công tử sẽ ở tù mười năm. Sau khi ra tù thì giấy nợ vẫn còn đây, chẳng lẽ ta sợ không đòi được nợ hay sao?" Nói xong, lão kẹp hai ngón tay lên góc bàn, nghe "rốp" một tiếng, góc bàn đã bị gãy lìa.
"Kim Cương chỉ" của Thiếu Lâm thật lợi hại! Tống Chánh Khanh cảm thấy máu như bị đông lại, hai mắt hoa đi. Hai tay gã buông thỏng xuống, hai chân run lên, vừa rồi lòng gã đã quyết chí sẽ liều mạng nhưng nay thì đã bay đi đâu mất. Gã đâu biết rằng Hoàng Chí Viễn sớm đã cưa sẵn một góc bàn, sau đó bí mật dán vào mặt bàn.
Hồ Trạch thè lưỡi, tấm tắc khen: "Hảo công phu! Hiền chất trốn không nổi đâu, chỉ mong Hoàng lão bản mở lượng hải hà..."
Nhà cái nói: "Vừa rồi Tống công tử cũng hiển lộ rõ một thân công phu. Gã đã đánh bạc, chơi gái nhưng lại không hề trộm cắp, giờ hãy tìm món gì có giá trị đến để thay thế cũng được."
Tống Chánh Khanh tức tối nhìn gã chỉ bằng nửa con mắt, rồi nhìn Hoàng Chí Viễn nói: "Hoàng lão bản nếu giúp đượcTống mỗ vượt qua nguy nan này, đại ân đại đức đó Tống mỗ nguyện nghi nhớ suốt đời."
Hoàng Chí Viễn vuốt râu suy nghĩ giây lát rồi nói: "Biện pháp thì chỉ có một."
"Biện pháp gì?" Tống Chánh Khanh vội vàng hỏi.
Hoàng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào Tống Chánh Khanh nói: "Nghe đồn rằng hậu các của Tiếu gia trang có cất giấu một bức hoạ, nếu Tống công tử có thể mang bức họa đó đến đây, một ngàn với mấy trăm lượng bạc coi như xóa hết."
"Bức hoạ ư? Không được đâu!" Tống Chánh Khanh liên tục lắc đầu. Sắc mặt Hoàng Chí Viễn chợt trầm hẳn xuống: "Nếu Tống công tử không chịu thì mau trả nợ đi."
"Ôi chao..." Hồ Trạch nhìn sang Tống Chánh Khanh nói: "Trên đời chẳng có chuyện nào tốt hơn chuyện này, một bức họa lại tới một ngàn mấy trăm lượng, Hoàng lão bản thật là coi trọng hiền chất đó nha. Trong trang viên dù có nhiều người nhưng nếu cháu hành động mau lẹ và sạch sẽ thì biết ai lấy mà phải sợ? Còn cái chuyện đánh bạc ở Di Xuân lâu thì nếu sư phụ con biết được thì cũng sẽ bỏ qua cho. Vả lại, nợ của Di Xuân lâu dù tốt hay xấu thì cũng phải trả."
Âm thanh quái khí của Mã thị vệ vang lên: "Gã tiểu tử này có đường sống mà không chịu đi, huynh đệ bọn ta thật chưa từng thấy qua."
Nhà cái: "Bây giờ, tổng quản của đại nội tứ khố vẫn còn muốn thừa gió bẻ măng, ơn cứu mạng này sao còn chưa chịu nhận?"
Tống Chánh Khanh mặt mũi trắng bệch, mồ hôi trên mặt tuôn như nước chảy. Các bắp thịt trên người gã co giật liên hồi, giống như một côn trùng nhỏ mắc vào mạng nhện, cảm thấy hoạ sát thân đã kề sát bên mình.
"Tống công tử" Hoàng Chí Viễn lại nói: "Nếu ngài đáp ứng, tối nay hãy nghỉ lại Diễm Xuân viên, Liên Hoa cô nương vẫn đợi chờ ngài!" Lão dừng lại một chút, thấy Tống Chánh Khanh vẫn còn do dự bèn vung tay: "Trưởng phòng, lập tức đưa tin cho Tiếu gia trang. Mã, Vương nhị vị thị vệ! Tống công tử sẽ giao cho hai người." Nói xong, bước ra khỏi cửa.
"Hoàng lão bản!" Tống Chánh Khanh vội nhảy người chặn ngay trước mặt Hoàng Chí Viễn: "Ta... ta đáp ứng..."
Hồi 14
Tống chánh khanh thâu đạo ti quyên họa
Lí thần long thệ diệt thanh ưng bang
Tống Chánh Khanh trở về Tiếu gia trang.
Gã mang lễ vật tặng cho sư phụ, sư nương, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và Chu Tường. Trong trang viên không ai là không tán dương vị thiếu niên công tử thật anh tuấn, sống có tình có nghĩa. Tiếu Trường Đình đặc biệt vô cùng cao hứng. Từ lúc từ Thái Bình phố trở về, Tống Chánh Khanh đã trở thành một người khác hẳn. Gã không hề xao nhãng luyện tập võ công, luôn tập trung ý chí để có thể vượt mọi gian khổ, đối với Tiếu Chi và những người khác thì vô cùng trân trọng, ăn nói có chừng có mực.
Sau khi luyện công xong thì gã ở suốt trong phòng ra sức học kinh thư, tuyệt không ra cửa. Thật đúng là "Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi."
Tống Chánh Khanh đang giả vờ để che mắt sư phụ. Gã đang ngấm ngầm chuẩn bị cho việc trộm bức họa. Vào ngày này, sau khi luyện công xong, gã trở về phòng, cẩn thận đóng cửa lại, lấy từ đáy rương ra một bức hoạ rồi trải ra bàn. Gã đã ước hẹn với Hoàng Chí Viễn sẽ mang bức họa đến Di Xuân lâu. Thật lòng mà nói, gã chẳng muốn phản bội mà làm cái chuyện khi sư diệt tổ, nhưng hiện đã ở bước đường cùng, bí quá hóa liều nên đành phải sử đến hạ sách này. Để lừa dối và qua mặt sư phụ, gã quyết định làm một bức họa giả để đánh tráo với bức họa thật.
Gã cắn lấy đầu bút, suy nghĩ trong chốc lát, cẩn thận nhớ lại hình sơn thuỷ trên bức hoạ bằng lụa, sau đó nhớ đến những phạn văn ở hai bên tả hữu bức họa. Gã thông minh nhạy bén, nhớ rất dai, lại thêm có thiên phú về hội họa, về điểm này thì không một ai trong Tiếu gia trang biết được. Vào đêm hôm đó, gã lén nhìn qua bức họa ở hậu các lâu nên có thể phác thảo lại. Hiện tại gã đang nhớ lại những phạn văn trên bức hoạ.
Gã rất nhẫn nại, hết ngồi lên rồi ngồi xuống để bổ sung thêm mấy chữ Phạn văn.
Cuối cùng thì bức họa cũng ngụy tạo thành công, gã cẩn thận treo bức họa lên, nhìn tới nhìn lui thì thấy khác với bức họa thật xa lắm, nhưng nhất thời vẫn có thể lừa gạt được.
"Hoàng Chí Viễn đòi bức họa này để làm gì? Có thật bức họa có giá trị hơn một ngàn lượng bạc?Tối hôm đó dường như bọn chúng đã hùa với nhau để buộc ta trộm bức họa..." Tống Chánh Khanh lại nghĩ đến những sự tình phát sinh tại Di Xuân lâu. Gã lo lắng về cái bẫy mà "Bùi cữu" dựng nên, nhưng mà hiện bọn họ đang nắm đằng chuôi thì mình cũng đành chịu. Gã thở dài một hơi, tháo bức họa xuống, rồi cẩn thận giấu vào trong rương.
"Cốc! Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Tống Chánh Khanh vội vàng vụt rương xuống gầm giường, xề đến cạnh bàn mở sách ra, rồi hỏi: "Ai vậy?"
"Tống ca ca, là muội"
"Tiếu Chi?" Tống Chánh Khanh hấp tấp chạy mở cửa phòng.
Tiếu Chi mặt lộ vẻ tươi cười, duyên dáng đứng trước cửa, hai tay cầm một phong thư màu vàng.
"Sư muội, mời vào phòng ngồi." Tống Chánh Khanh nói chuyện với Tiếu Chi hết sức hòa nhã. Tiếu Chi bước vào phòng, đi đến cạnh bàn. Cô bước đi thật uyển chuyển, vóc người thon thả, yêu kiều, vẻ xinh đẹp thật dễ động lòng người. Tống Chánh Khanh cảm thấy lòng mình rung động.
Tiếu Chi nhìn thấy bút pháp của Tống Chánh Khanh thì bất giác khen lên: "Sư ca! Hảo thư pháp!" Lôi Chấn Hoàn không những võ công giỏi mà còn là bậc thầy về thư pháp. Tiếu Chi từ nhỏ đã cùng ông tập luyện viết chữ nên đối với thư pháp cũng biết một chút út. Nhìn thư pháp của Tống Chánh Khanh mà lòng cô vô cùng ngưỡng mộ.
"Sư muội quá khen. Huynh chỉ mới luyện sơ qua Nhan thể nên còn kém lắm. Á, hôm nay sư muội đến đây có việc gì không?" Tống Chánh Khanh nhìn cô dè dặt hỏi.
Tiếu Chi tâm địa thiện lương, thuần khiết. Từ lúc bị Tiếu Trường Đình qưở trách tại hậu sơn, cô rất ít quan tâm đến Tống Chánh Khanh. Nhiều lúc cô cảm thấy xấu hổ nên một mình đứng bên vách núi. Nhưng khi thấy vẻ thống khổ và buồn rười rượi của Tống Chánh Khanh thì lòng lại cảm thấy vô cùng bất an.
Con người nào phải là cây cỏ nên sao có thể vô tình cho được? Cô thấy sư phụ Tiếu Trường Đình cái gì cũng tốt nhưng hình như không thấu hiểu được tình cảm. Sư mẫu Trương Ngọc Mai đối xử với người tốt như vậy mà người vẫn để cho bà phải phòng không chiếc bóng suốt hai mươi mốt năm trường. Cô đã từng hỏi Tiếu Trường Đình về vấn đề này, kết quả hứng lấy một tràng qưở trách, từ đó cô không dám đề cập đến vấn đề đó nữa. Sau khi Tống Chánh Khanh từ Thái Bình phố trở về thì trở nên rất ư là phép tắc. Hôm nay Tiếu Trường Đình sai cô mang thư đến cho gã, trong thư nói rằng Tống Chánh Khanh đã có chuyển biến rất tốt, tự nhiên Tiếu Chi lòng cảm thấy thật là cao hứng.
Cô đưa thư cho Tống Chánh Khanh: "Phụ thân nói nếu huynh chuyên tâm luyện tập thì sẽ có nhiều lợi ích cho huynh lắm đó."
Tống Chánh Khanh cúi đầu xuống nhìn, trên mặt phong thư màu vàng viết: "Nội khí công pháp". Gã bất giác nhíu mày, trong luyện võ thì gã sợ nhất là luyện nội công, suốt ngày cứ phải thổ khí, nạp khí, vận khí, rồi phải bài trừ tạp niệm, gã làm sao có thể ngồi yên cho được. Cái gã thích chính là tuyệt chiêu, quái chiêu, nhưng mà trước mặt Tiếu Chi thì không dám bộc lộ sự tình, gã kính cẩn đón lấy phong thư, nói: "Đa tạ sư phụ, huynh nhất định chuyên tâm luyện tập."
Tống Chánh Khanh treo quyển sách mới lên trên tường, trên đó có viết tám chữ lớn: "Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp." Tiếu Chi thầm tán thưởng, cảm thấy nét chữ đúng là của danh gia, nét bút cứng cáp rất có lực, bút phong sắc nhọn. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì bắt chước cũng chưa giống lắm, bút phong chẳng thu liễm mà lộ ra rất nhiều, chỉ được cái bề nổi mà thôi. Cô nghĩ cái này chắc có lẽ là do nội công chưa được thâm sâu, chả trách phụ thân lại đưa "Nội khí công pháp" cho Tống Chánh Khanh tu luyện. Tiếu Chi không thể không bội phục nhãn lực của Tiếu Trường Đình. Nhưng mà Tống Chánh Khanh có thể mô phỏng thư pháp của danh gia như vậy thật đâu phải dễ.
Tống Chánh Khanh ngắm nhìn Tiếu Chi đang hân thưởng thư pháp của mình, lòng bỗng dâng lên một luồng hơi nóng. Dáng vóc cô thật là đẹp, cái cổ cao và thật trắng, ngực thật đầy đặn, môi ươn ướt đỏ, mắt sáng, thật khiến người ta phải động lòng.
Tiếu Chi xoay người lại thì thấy mặt Tống Chánh Khanh đỏ bừng, cặp mắt ngây dại thì lòng hơi rung động. Cô cảm thấy có một luồng nhiệt khí vô hình từ gã truyền tới. mặt cô đỏ lên, cúi đầu xuống nói: "Huynh cố luyện công nha, mụi đi à." Không một tiếng hồi đáp, cô vội bước nhanh ra cửa phòng.
Tống Chánh Khanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Tiếu Chi, nghiến răng nói: "Huynh nhất định lấy muội làm vợ!"
Hạn kì một tháng nhanh chóng đến, Tống Chánh Khanh đang tìm cơ hội. Lòng gã không ngừng lo lắng, tự nhủ rằng: "Ta phải bình tĩnh, không được phép sai sót."
Cơ hội cuối cùng cũng đã đến. Chu Tường dẫn Phương Cảnh Thu đến "Tam tương vũ quán" cũ ở Trường Sa phủ. Tiếu Trường Đình thì đang ở phòng ngoài tiếp đón đại diện của cửu quán, thập tam bang nhằm để đối phó Thanh Ưng Bang Tống Phúc. Tiếu Chi học thêu thùa tại phòng của Trương Ngọc Mai. Giờ này không hạ thủ thì còn chờ đến khi nào nữa? Xuất kỳ bắc ý mà thực hiện vào ban ngày biết đâu sẽ dễ dàng đắc thủ. Tống Chánh Khanh quyết định lập tức hành động.
Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng mang cái bao có chứa bức họa giả làm bằng tơ lụa ra khỏi cửa phòng. Gã băng qua phòng khách, chạy trên con đường nhỏ được lát bằng đá, đi thẳng về hậu các lâu.
Bên hành lang hậu các lâu, Bát Quái Tác được bố trí ẩn ở trong bãi cỏ, ban ngày thì cơ quan thường được đóng lại vì thường thì bọn đạo tặc vào giữa thanh thiên bạch nhật chẳng hề dám mò đến hậu các lâu. Ban đêm dù cho có vượt qua được Bát Quái Tác thì vẫn còn cơ quan được giấu tại bậc thềm bốn góc hành lang. Tiểu đạo đi thẳng vào cổng chính của hậu các lâu thì chẳng hề bố trí cơ quan bởi vì bọn đạo tặc chẳng thể nào dám nghênh ngang đi theo cổng chính vào ban đêm. Tiếu Trường Đình bố trí như vậy rất có đạo lý, tự mình có thể ra vào dễ dàng mà không cần mở đóng cơ quan, rất ư là phiền toái, với lại nếu có phát hiện được bọn đạo tặc thì cũng có thể tróc nã thẳng. Nhưng mà chàng chỉ nghĩ đến bọn đạo tặc bên ngoài mà chẳng hề nghĩ rằng đã tạo phương tiện tác án cho "gia tặc".
Tống Chánh Khanh lần thứ nhất đột nhập vào hậu các lâu lúc ban đêm thì cứ theo lối từ tiểu đạo đi vào. Hôm nay, ban ngày ban mặt, gã lại càng trắng trợn hơn, giả bộ đi loanh quanh, rồi nghênh ngang tiến vào hậu các lâu.
Tống Chánh Khanh chuồn lên lâu phòng, mở tủ, kéo ra một chiếc rương, bức họa chính là nằm trong chiếc rương này. Gã lấy một sợi dây thép từ trong túi ra nhẹ nhàng mở cái ổ khóa bằng đồng rồi đẩy lên, ổ khóa kêu "ren rét" rồi bật ra. Công phu này gã đã có từ lúc còn ở Tam Nguyên trang, chủ yếu lúc đó là học để cho vui, đâu ngờ rằng tại Tiếu gia trang lại có việc dùng đến nó. Gã mở rương ra, tay thò vào bên trong, nhưng thật bất ngờ là trong rương chẳng có một vật chi cả!
'Sư phụ giấu bức họa ở đâu?" Tống Chánh Khanh nghĩ nát óc: "Sư phụ sẽ không mang bức họa bên người vì rất phiền phức và dễ bị người phát giác. Cũng không có khả năng là sư phụ giao cho sư nương vì không tin tưởng, hiện tại cũng không ăn ở với bà. Tiếu Chi? Không... cũng không phải. Hôm đó, tại sườn núi Tiếu Chi đòi vào hậu các lâu để xem thì sư phụ chẳng đáp ứng. Phương Cảnh Thu tuy rằng sư phụ tin tưởng hắn, nhưng xem ra gã lại quá thẳng thắn và cục mịch nên cũng không có khả năng là giao cho gã. Chu Tường..." Tống Chánh Khanh đột nhiên chấn động, sau cái đêm phát hiện đạo tặc đó, ngày hôm sau Chu Tường đã mang theo mộc tượng tiến về hậu các lâu... bức họa nhất định được giấu trong vách gỗ.
Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng khẽ vào vách gỗ, vừa gõ vừa lặng lẽ van vái: "Bồ tát đại từ đại bi phù hộ Tống mỗ vượt qua được cửa ải khó khăn này..." Vách gỗ vang lên "Két... két" Tống Chánh Khanh vui mừng, lấy một thanh chủy thủ từ trong ngực ra chọc vào vách gỗ rồi nhẹ nhàng mở lên, một cái cửa bằng đá nhỏ lộ ra. Tống Chánh Khanh chui vào, tay chạm vào một cái bao nhỏ. Mắt gã sáng lên, toàn thân run rẩy. Tống Chánh Khanh mở cái bao ra rồi nhìn vào, quả nhiên chính là bức họa bằng lụa.
Hai mắt gã sáng bừng lên, kêu lên một tiếng, lập tức lấy bức họa giả từ trong ngực ra bỏ vào bọc, sau đó gói lại.
Sau nửa thời thần, Tống Chánh Khanh li khai hậu các lâu, lòng chỉ muốn nhảy cẳng lên, nhưng sợ gặp phải sư phụ.
Tuy nhiên, Tống Chánh Khanh chỉ lo lắng thừa. Vào lúc này đây, Tiếu Trường Đình đang phải tiếp đãi các đại biểu của cửu quán thập tam bang là Tổng phiêu sư của Kim Long tiêu cục Trương Thiên Kiếm, bang chủ Thanh Trúc bang Sa Long, Vu Sơn đường chủ Lý Thần Long của Võ Đang tại tiền sảnh: "Tiếu Trường Đình mỗ chỉ là mãng phu, chỉ có hư danh trên chốn giang hồ, làm sao có thể đứng đầu liên minh "Quán Bang" của cửu quán thập tam bang? Huồng hồ năm đó tại hạ đã có hứa với Tống Phúc của Thanh Ưng bang là nước sông không phạm nước giếng, kính mong các vị anh hùng thứ lỗi."
Trương Thiên Kiếm và Sa Long đưa mắt nhìn nhau, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Lần này cửu quán thập tam bang đến đây thỉnh Tiếu Trường Đình phục xuất sơn lâm là chủ ý của hai người bọn họ. Kể từ lúc Tống Phúc đào thoát tại Thạch Tuyền động, quần hùng đều cho rằng Tống Phúc bị hao tổn nguyên khí, không thể nào trở lại giang hồ trong một thời gian ngắn, nhưng nào ngờ đâu Tống Phúc chạy đến vùng duyên hải, tìm sư thúc của hắn là "Hắc phong ma" Triệu Chấn Vũ. Triệu Chấn Vũ nguyên là một tên độc cước đại đạo trên chốn giang hồ, do cướp mười vạn bạc vận chuyển bằng đường thuỷ mà bị quan phủ tróc nã và áp giải đến Cửu Giang để xử trảm. Trước giờ hành quyết, Triệu Chấn Vũ đã dùng một số tiền lớn mua chuộc tên quan trông coi việc hành quyết tìm người thế thân rồi bỏ trốn đến vùng duyên hải ở Phúc Kiến. Hắn ỷ mình có một thân công...