lên.
- Nè em đi học nhờ học bổng của trường chứ đâu phải như anh.
- Anh đã bảo ở nhà là ở nhà, không đi đâu hết
Sau một hồi mè nheo cuối cùng anh đành phải chịu thua trước đôi mắt to tròn ngấn nước của cô.
- HuyềnMi!
- Dạ!
- Uhm!tối nay chính là buổi party kỉ niệm 50 năm thành lập trường đấy, em có đi không?!!!
- Uhm! không anh ạ.
- Tại sao?
- Chỉ là em không muốn.
- Cho phép anh tối nay được đi cùng
em nhé?
- Uhm! Nhưng em…
- Không nhưng nhị gì hết. Tối nay anh sẽ đi cùng em. Còn bây giờ ta tới trường nào
Lúc đó tại tập đoàn Venus
Trong phòng tổng giám đốc nơi bà Hoàng Oanh đang ngồi yên vị trên bàn làm việc, xem và kí kết các hợp đồng liên quan đến tập đoàn.
- Thưabà! Cậu Hạo Kì muốn gặp bà, bà đồng ý gặp cậu chứ ạ
- Được rồi, cho nó vào đi
Rầm!!!
Cánhcửa phòng mở tung ra, Hạo Kì bước vào, đôi mắt anh như bị bao phủ bởi tà khí, lạnh đến ghê người.
- Cóchuyện gì sao!???
- Mẹ…!???
Bà Hoàng Oanh nhớn mày lên như muốn hỏi Hạo Kì muốn nói gì?
- Nói cho con biết đi! Tiểu Mi còn sống đúng không?
- Mi!???Mi là ai!???
- Mẹ đừng như vậy nữa!??? nói cho con biết đi!!!
- …
- Nóigì đi chứ? Lừa dối bao năm nay chưa đủ sao.
- Ta không hiểu ý của con?
- TiểuMi của con…mẹ nói đi chứ?
- Hạo Kì ơi là Hạo Kì, con bình tĩnh lại đi, con đừng làm mẹ sợ. Con bé mất đã được mười năm rồi, con tỉnh lại đi, chấp nhận sự thật đi con, hãy quên nó đi – bà Oanh đau đớn nhìn đứa con đáng thương của mình.
Nghe tới đây Hạo Kì bất chợt cười lớn, nụ cười nghe sao mà chua chát.
- Đừng nói nữa, bà đóng kịch giỏi lắm, bà tạo ra một kịch bản hoàn hảo quá, còn tôi như một thằng ngu…tất cả những đau khổ của tôi đều là do bà gây ra. – Hạo Kì gào lên.
- HạoKì à! Tất cả những gì mẹ làm chỉ là muốn tốt cho con mà thôi!
- Nực cười!muốn tốt cho tôi sao? Muốn tốt mà bà đã ném tôi, đứa con trai duy nhất của bà sang Mỹ rồi bỏ rơi nó một cách không thương tiếc, bà có biết ngần ấy năm bên xứ người tôi đã phải sống một chẳng khác nào một con chó không…bây giờ bà còn muốn gì nữa đây???
- Hạo Kì, chẳng phải con và Thúy Vân rất yêu nhau sao? Vậy sao con còn nghĩ đến con bé kia nữa???
- Yêu ư! bà mà vẫn còn tư cách nhắc đến từ yêu à…
Chát…
- Mày!???uổng công bao năm nay tao nuôi nấng mày, uổng công tao mang nặng đẻ mày ra, đểđến bây giờ mày…*******!???
Bà Hoàng Oanh cúi mặt khóc nức nở. Hạo Kì cười nhạt rồi bước đi.
- Bà vẫn như vậy, chẳng thay đổi chút nào.
Tai trường Lĩnh Nam.
- Nè Ngọc Bích, em ở đây cùng Huyền Mi, coi Huyền Mi dùm anh nha- vừa nói Thanh Tùng vừa nháy đôi mắt tinh nghịch
- Dạ- mặt Ngọc Bích đỏ ửng lên như trái ớt.
Hôm nay là kỉ niệm 50 năm thành lập ra trường Lĩnh Nam, nên đêm nay sẽ có một buổi party rất lớn và thoành tráng, sẽ có rất nhiều học sinh cũ về thăm trường và không ít người trong số đó là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng.
- Uhm!bây giờ là 6: 30, còn 30 phút nữa cánh cửa thiên đường sẽ mở ra.
- À!Nghe nói có cả ca sĩ JK về trường mình nữa đấy.
- Thật sao! Wao…anh JK đúng là manly số một. À mà nghe nói ngày xưa anh JK là học sinh trường mình đấy!
- Đúnglà!!! Tôi chỉ nhớ tới anh Hoàng Duy thôi!anh Hoàng Duy lúc trước khi đi Mỹ du học còn nổi tiếng hơn cả JK bây giờ.
- Àmà nghe nói anh Hoàng Duy là cháu trai của ngài chủ tịch tập đoàn Venus đấy.
Những tiếng bàn tán xì xào cứ vang lên, hôm nay chính là lễ kỉ niệm 50 năm thành lậpra trường Lĩnh Nam, ngôi trường của những thiên tài, nhưng cũng không thiếu những kẻ hợm hĩnh lắm tiền nhiều của.
7: 00pm.
Cả trường rộn ràng lên bởi tiếng nhạc, tiếng cười nói vui vẻ…thật náo nhiệt, thậthoa lệ. Đó mới là cuộc sống của giới thượng lưu, toàn nam thanh, nữ tú khoác lên mình những bộ cánh hàng hiệu nổi tiếng, mùi nước hoa, mùi phấn trang điểm thật đắt tiền, nhưng cũng thật tanh tưởi khi chúng cố bôi trét thật nhiều chỉ cốtche đi cái bản chất nhơ bẩn xấu xa của lũ gái nhà giàu. < cái này tùy ngườithui nhá!>
Hôm nay TiểuMi mặc một chiếc váy màu kem nhạt, phần dưới váy xếp tầng thưa, váy khá là ngắn so với những chiếc ngày thường cô mặc, để lộ một đôi chân thon dài. Mái tóc mềm mại màu chocolate được cô xõa ra và đính thêm một chiếc kẹp tóc nhỏ hình ngôi sao, gương mặt tuy trang điểm nhẹ nhàng, nhưng đẹp rạng ngời, vẻ đẹp trong
sáng ngây ngô thuần khiết.Giờ đây ai có thể nhận ra đây là con bé Hà Huyền Mi nghèo xác xơ nữa.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là ThanhTùng.
- Dạ em nghe.
- Em đang ở đâu vậy?
- Em đang ở hành lang phía tây.
- Uhm đứng yên đó nhá.
Rồi anh đột ngột tắt điện thoại đi, hành động đó của anh khiến cô phì cười. Sao dạo này anh lạ vậy nhỉ?
ThanhTùng hôm nay thật chẳng khác nào một vương tử, sự quyền quý và giàu có. Bộ ves tanh đang mặc hôm nay có thiết kế khá đặc biệt rất ấn tượng với phần cách điệu của hai gam màu đen và trắng. Nhưng đặc biệt nhất đó là kiểu tóc, nó cực hợp với khuôn mặt anh tuấn của Thanh Tùng. Anh bước đến hành lang phía tây, nhìn đi ngó lại, không thấy cô đâu cả. Thật là! Lại chạy đi lung tung rồi. Anh cầm lấy điện thoại.
- Em đang ở đâu thế!???
- Dạ hành lang phía tây.
- Nè anh đang ở đó đây, sao không thấy em.
- Uhm…anh quay người lại, rẽ sang phải, nhắm mắt bước năm bước chân.
- Lại còn vậy nữa.
Giọngtuy nhăn nhó nhưng như một tên ngốc anh vẫn cứ làm theo, qua dãy hành lang, nhắm mắt
1bước
2bước
3bước
Những cơn gió lạnh cứ hắt vào mặt anh khiến anh lạnh sống lưng. Anh tưởng tượng ra những thước phim kinh dị thường có khung cảnh hành lang hiu hắt, có một cô gái đứng gầnđó, với khuôn mặt biến dạng và đôi mắt chỉ là hai hốc máu…
Nghĩ đến đây anh bất giác giật mình, rồi mở mắt ra. Trước mặt anh là một hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Một cô gái, có mãi tóc xõa dài, mặc bộ váy màu trắng đang đứng trước mặt anh rồi bất ngờ quay lại khiến tim anh thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài.
- Haha…ha ha…! – TiểuMi bật cười ha hả.
- Emđùa kiểu gì vậy?!!! – Thanh Tùng nhăn nhó.
- Tưởnganh gan lì lắm, hóa ra…! – cô bỏ lửng câu nói.
- Làm sao!???
- Không, không có gì! – Tiểu Mi cười trừ.
Bấtngờ anh xô cô vào tường, dùng hai tay ép chặt vào vai cô. Mấy vài giây để lấy lạibình tĩnh, cô ngước lên nhìn anh
.
- Anhlàm gì vậy. Em không thích đùa kiểu này đâu.
Ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, hai người nhìn nhau rồi im lặng 1s…30s.
- Buông em ra đi, anh sao vậy???- …
- Anh muốn gì? – Cô hỏi sau khi đã thu hết can đảm nhìn vào mắt anh.
Anh không nói gì, môi anh khẽ nở một nụ cười ranh mãnh. Thanh Tùng cúi người xuống, càng ngày càng gần. Sao cô chỉ biết đứng bất động thế này làm gì đi chứ Tiểu Mi. Anh cúi sát hơn, gần hơn.
1s…3s
- Từsau mà còn đùa kiểu này là chết với anh đấy! – Thanh Tùng thì thào vào tai cô.Anhbuông cô ra, Tiểu Mi mở mắt.
TiểuMi pov: Aish…làm người ta hết hồn- end Tiểu Mi pov.
TiểuMi và Thanh Tùng bước xuống sân trường hòa mình vào dòng người đông đúc.
- Hóara bao lâu nay anh quen với một mĩ nhân mà không biết- vừa nói Thanh Tùng vừa nởmột nụ cười rất là đểu.
- Ý anh là sao!???- Tiểu Mi giả vờ ngây ngô- À anh có nghe bản nhạc đang phát không?
- Uhm…hình như đó là bài ” Listen to you heart”.
“Listen to your heart when he’s calling for you
Listento your heart
There’snothing else you can do
Idon’t know where are you going, and I don’t know why
Butlisten to your heart before
Youtell him goodbye”
- Em thích bài hát ấy à?
Cô khẽ rướn người lên một chút như thể hiện sự đồng ý. Đang cao hứng định nói tiếpvới anh về các thể loại nhạc thì bỗng bản nhạc vụt tắt, một bản Van nhẹ khác ngân lên.
Vàngười ta lũ lượt kéo nhau ra. Các cô gái trong những chiếc váy dạ hội, còn nhữngchàng trai lịch lãm hào hoa trong những bộ vest đắt tiền. Cứ hai người một cầmtay nhau, di chuyển những bước nhảy điệu nghệ.
Em muốn khiêu vũ không?
- …lắcđầu
- Khôngthích hả?- Thanh Tùng cúi xuống hỏi
- …gậtgật
- Nhưng không thích không được!
Và thế là anh lôi cô ra ngoài đó hòa mình vào đám đông đang tình tứ trước mặt.Một tay anh ôm nhẹ eo cô, tay còn lại nắm chặt đôi bàn tay mảnh khảnh của cô, hai người cùng bước những bước thật chậm rãi. Tất cả vẫn diễn ra yên bình như thế cho đến khi.
Phụt!!!
Ánhđèn vụt tắt, mọi thứ xung quanh ngập chìm trong bóng đêm. Ở đây, mấy trăm con người đang nhốn nháo lên vì điện cúp bất ngờ, thoáng chốc cảm giác sợ và bối rốibủa vây tất cả.
- Thưaquý vị, thời điểm đặc biệt của buổi tối ngày hôm nay đã tới. Chúng ta sẽ sống trong tình yêu với tất cả sự nồng cháy và cũng xin lỗi vì đã làm mọi người hốt hoảng. Nhưng vì tình yêu, hãy thử dùng trái tim để tìm kiếm một nửa của mình trong bóng tối. Còn nếu nhầm thì cứ coi đó là cách thể hiện sự thân thiện đi, cũng chẳng mất gì mà. Nào! Bắt đầu đi, giờ phút KISS TIME!!!< trờiơi! Lễ kỉ niệm thành lập trường đây sao, trường này lạ nhỉ?>
TiểuMi rùng mình. Hôn ư??? Thanh Tùng ư??? Không thể được.
TiểuMi đi giật lùi dần về phía sau, trong bóng tối mọi, xô đẩy, náo loạn…những cặp tình nhân bị đẩy xa nhau. Tất cả chìm trong mịt mù, TiểuMi bị đẩy về phía bên trái, cho dù đã cố trụ vững chân. Cô lo lắng nhìn xung quanh, moi thứ đều là bóng đêm, Thanh Tùng ở đâu trong đám đông trước mặt???
Chợtcảm giác có người đang tiến về phía mình, cô giật mình hốt hoảng quay người lại…Chỉlà một màu đen xám xịt, một người con trai rất cao, mùi hương nồng nàn, và ánhmắt đượm buồn.
Imlặng…Tiểu Mi nghe thấy từng hơi thở của người đó.
1s
2s
3s
Một bàn tay ấm…rất ấm chạm vào tay cô…một cảm giác vô cùng quen thuộc.
***
Phụp!!!
Bóng tối bị đuổi đi, ánh sáng xuất hiện, những tiếng la hét gào lên thảm thiết.
- Trời ơi! Tôi xinh đẹp thế này mà phải hôn cái thằng nhóc đeo niềng răng này sao. – một cô gái xinh đẹp ré lên và chỉ tay về phía người đối diện, công nhận cậu ta xấu thật.
Cậu con trai khác cũng bức xúc không kém.
- Còn tôi đẹp trai thế này mà phải hôn con PIG…
Chát…
Chưa kịp nói hết câu, cậu ta đã hứng trọn một cái tát giáng trời của Ngọc Bích, rồi cô ôm mặt chạy đi
Tiểu Mi bối rối ngước lên nhìn cái con người đang đứng trước mặt mình
Và…
Kẻ đứng trước mặt cô là Vương Hạo Kì, những kí ức đau thương ùa ề trong tâm trí Tiểu Mi, một Hạo Kì tần nhẫn độc ác. Tiểu Mi hốt hoảng quay lưng đi nhưng một lần nữa cái nắm tay đã chặn đường cô.
- Chúng ta cùng đếm nào…10, 9, 8…
Tất cả nhìn nhau bối rối, Tiểu Mi lúng túng nhìn Hạo Kì rồi quay sang nhìn Thanh Tùng.
Thanh Tùng giờ cũng khó xử chẳng kém, khi ” nửa kia” mà anh may mắn tìm được lại chính là Thúy Vân.
Những cặp đôi dần thực hiện hết. Chỉ còn trơ lại mình Hạo Kì và Tiểu Mi đang đứng im lặng nhìn nhau trân trân
- Tiểu Mi!!!
- … – cô trợn tròn mắt.
- Em nhớ anh chứ ” nụ hôn của biển”.
Flash back:
- Anh Pi…em xin lỗi!
- Đừng khóc! Nhỡ mai này anh không ở bên cạnh em nữa thì lúc đó em làm sao đây?
- Anh đi đâu, cho dù anh ở đâu em cũng tìm ra anh.
- Nhưng anh đến một nơi xa lắm, cách đây nửa vòng trái đất cơ! Ba mẹ đều muốn anh tới đó nên anh không thể không đi được.
- Vậy bao giờ anh trở lại???
- Anh…anh sẽ trở lại vào một ngày mưa.
Cậu bé khẽ hôn nhẹ vào mái tóc cô nhóc.nụ hôn của biển là nụ hôn ngọt ngào nhất thế gian này.
- Tiểu Mi à! anh đi rồi em có nhớ anh không?
Tiểu Mi khẽ gật đầu . Cậu nhóc khẽ rút từ trong túi ra hai sợi dây chuyền được lồng vào nhau, ngôi sao nhỏ ở phía trong, vầng trăng ở ngoài
- Em sẽ mãi là ngôi sao của anh, ngôi sao gần mặt trăng nhất.Em sẽ mãi là em gái của anh chứ!???
- Uhm!!! – cô bé gật đầu
Nét mặt cậu bé thoáng buồn
- Nhưng anh không muốn làm anh trai của em đâu, vì thật sự thứ tình cảm mà anh dành cho em, có lẽ là…
End fashback
- Anh là ai?!!! – Tiểu Mi sững sờ.
- Tiểu Mi…!???- giọng anh tha thiết.
Tiểu Mi run rẩy đan hai tay vào nhau, bấm mạnh mà không hay tay mình đã ứa máu từ khi nào.Câu nói anh vừa phát ra khiến mọi giác quan của cô gần như tê liệt. Có nằm mơ cô cũng không thể ngờ rằng Hạo Kì lại chính là…
Sợi dây chuyền mặt trăng…
Mối tình đầu…
Thiếu gia tập đoàn Venus…
Tất cả giờ đã có một câu trả lời…
Biết được sự thật là một hạnh phúc…Nhưng đây là một sự thật quá thật…Thật đến mức trần trụi…
Tiểu Mi ngước mặt lên, nhìn sâu vào đôi mắt Hạo Kì. Có cái gì đó uất ức chợt dâng lên trong lòng, cô bật khóc ôm mặt rồi chạy đi. Để lại ánh mắt buồn thăm thẳm đang thở dài đau khổ…
Tiểu Mi chạy đến khu hành lang của trường, cô bật khóc, khóc nức nở. Ở dưới đó mọi người vẫn vui vẻ nói cười thật hạnh phúc…
.
.
.
Cô chợt thấy xung quanh mờ đi và tất cả chìm vào trong bóng tối…
…
Choàng mở mắt tỉnh dậy, Tiểu Mi hoảng hốt khi thấy mình đang bị trói trên một cái ghế gỗ trong một không gian ẩm thấp và bụi bặm, xung quanh là những gương mặt kì lạ và đáng sợ…
***
- Alo- Thằng ranh, biết anh mày là ai rồi chứ?
- Ray! thì ra là mày…mày chưa chết sao!???
- Sao tao có thể chết nhanh như thế được, tao phải sống để gặp mày chứ! Có người mày cần gặp đấy thằng ranh.
Nói rồi hắn cầm chiếc điện thoại đưa ra phía Tiểu Mi quát lớn:
- Nói đi! Nói cho nó biết mày đang được tụi này chăm sóc đi! Ha ha.
- Anh…hưc…anh…Pi…hưc…
- Mày đang ở đâu!???- Hạo Kì gào lên.
- Được thôi! trong vòng 15 phút nũa đến khu nghỉ mát bên bờ biển đi. Khu SECRET. – …Tút tút
Hắn mỉm cười tà mị rồi bước về phía cô.
- Ta sắp có kịch hay để xem rồi!!!???
Trong đầu Hạo Kì lúc này chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Cứu sống Tiểu Mi! Anh vội đến tay chân bấn loạn không biết làm gì…Chạy thẳng ra bãi đậu xe, anh gấp gáp đạp phanh nhấn ga lao về phía công trình xây dựng khu nghỉ mát bên bờ biển…khu nghỉ mát đó vốn của tập đoàn nhà anh và quản gia Kim là người biết rõ về nó nhất.Bíp!
- Chú Kim! Thằng Ray bắt cóc Tiểu Mi rồi, chú nói cho cháu biết cấu trúc thiết kế của khu nghỉ mát bên bờ biển đi.Khu SECRET đang đình công vì mùa đông này ấy
- Ở đó, vào cổng sẽ chia thành 7 khu: hồ bơi, khu nghỉ dưỡng, khu vui chơi…Các lối cầu thang lên xuống bố trí mép phải mỗi khu thi công. Khu hồ bơi nằm gần trung tâm, đang đào rất nguy hiểm…Đặc biệt phía bên trái hướng ra bờ biển, mặt phía Đông là vách đá vực chưa được xây bao lại. Gần đó sẽ có một nhà kho chứa vật liệu xây dựng, rất rộng. Đấy là nơi có khả năng nhốt Tiểu Mi nhất. Cửa sau nhà kho nối ra công trình phụ. Nhưng thiếu gia, cậu nghe tôi này, tôi sẽ đến ngay, cậu đừng manh động! Bọn chúng chưa làm gì được cô ấy đâu, bây giờ nghe tôi. Ngăn tủ bên trái gần máy định vị đường đi, mở ra. Thiếu gia thấy súng chứ? Tôi đã bỏ đạn vào lúc chiều, 12 viên. Tôi biết cậu bắn súng rất chuẩn nhưng đừng nổ súng nếu không cần thiết.
- Cảm ơn chú, con thấy rồiCạch! Tút…tút…
Khu công trình nghỉ mát đồ sộ đang thi công dần hiện ra bên bờ biển Mùa Đông. Hạo Kì dắt súng vào đi quần cẩn thận xuống xe quan sát…Anh đi theo chỉ dẫn của chú Kim lần lượt đi kiểm tra từng khu. Đúng là hồ bơi không có người canh, từ hồ bơi thông qua lối công trình phụ ngày càng nhiều bọn ” chó giữ nhà”. Nhờ chú Kim đã chỉ sẵn cho vài lối đi an toàn mà Hạo Kì trót lọt áp sát nhà kho.Áp người sát vách tường nhìn qua khe cửa, anh mở bừng mắt khi thấy thân hình nhỏ bé gục ở góc. Áo cô dính máu…MÁU? Mái tóc màu chocolate hơi đỏ hồng vùng gần trán. Cơn giận giữ bốc lên như thiêu đốt lí trí, anh nghiến răng quan sát, xung quanh Tiểu Mi không có người! Chúng không sợ cô chạy sao? Hay đây là cái bẫy? Mặc kệ bẫy thú bẫy người hay bẫy cái quỷ gì, đợi nữa chắc anh phát điên!Đẩy cửa vào chạy thẳng tới chỗ cô, Hạo Kì lo lắng lay vai Tiểu Mi.
- Tiểu Mi! Tiểu Mi! tỉnh lại đii
Tiểu MI lờ mờ mở mắt nhìn thấy Hạo Kì cô ôm chầm lấy anh
- Hạo Kì? Là anh? Là anh thật sao? Hu hu …em sợ lắm, rất sợ…cuối cùng anh cũng tới rồi
Hạo Kì ôm cô vào lòng khẽ hỏi cô có bị thương không .cô nhịn đau chấn an Hạo Kì, nhưng sau chiếc áo khoác là viên đạn dày găm sâu vào tay Tiểu Mi
. – Bọn chúng vừa ra ngoài bảo gọi cho ai đó, em bị ngất nên chúng hơi mất đề phòng
- Theo anh! Chúng ta trốn. Em đi được chứ?- Hạo Kì liếc nhanh xung quanh, chỉ có cửa ra phía vực biển là có thể đi. Hôn lên trán cô cái hôn xót xa, giọng anh trầm nghẽn lại
- Em phải ráng chịu đựng, em làm được chứ?”
- Được- Tiểu Mi cười yếu ớt trả lời
Vừa ra ngoài Hạo Kì vừa hỏi
- Có bao nhiêu tên
- Tầm 12- 13 nhưng canh chừng em chỉ có 5 tên và 1 ngã thủ lĩnh
12 viên đạn xem ra không đủ rồi, Hạo Kì thở dài trong lòng…Đoàng! Tiếng súng nổ chấn động khắp khu nhà, viên đạn sượt qua áo Hạo Kì. Cả hai đứng tim quay lạiBị phát hiện rồi…Hạo Kì vội chắn trước Tiểu Mi, mặt cô xanh mét vì kinh hoàng, linh cảm chẳng lành…Cô sắp xảy ra chuyện gì? Sẽ phải xa Hạo Kì một lần nữa sao…Phía sau có 3 tên gần cửa cũng bắt đầu rút súngĐoàng! Đoàng! Đoàng!3 phát bắn dứt khoát, đường đạn sắc bén chính xác hạ gục ba tên. Hạo Kì kéo Tiểu Mi chạy xa khỏi khu nhà kho, 4 phía đều có người…Chỉ cần gắng trụ 15 phút nữa quản gia Kim sẽ tới, không thể sao?Tiếng súng thu hút bọn tay chân đổ xô lại phía vực biển. Còn 9 tênGió gào giữ dội, ào ạt thổi thốc từng đợt cuốn cát bụi bay mù trời. Màn đêm nặng nề phủ trùm cảnh vật, lúc nãy vì 3 tên đứng cạnh cửa nhà kho có ánh sáng nên mới bắn trúng. Giờ tối quá làm thế nào đây…Có ánh đèn pin!Đoàng!Thêm 1 tên gục ngã. Còn 7 viên đạn…Lập lòe!
Đoàng!Lại ánh sáng quét qua, Hạo Kì ôm Tiểu Mi lăn ra cát. Suýt chết! Anh lật người nổ thêm phát súng
Đoàng! Tiêu đời bọn khốn!Dường như nhận ra Hạo Kì là một tay thiện xạ ” khó nuốt”, 7 tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá ánh đèn pin.
Đoàng! Viên đạn lạc trong không trung.Chỉ còn 5 viên cùng hơn 7 tên nữa.Xột xoạt…
Đoàng! đoàng! Đoàng!Đang khuyên Tiểu Mi lại nghe tiếng bước chân người đến. Hạo Kì vội bắn, chính xác 3 tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ hai người nữa, mắt cũng đã quen dần với bóng tối, anh kéo Tiểu Mi sang một góc.Rầm rập! xột xoạt, những tiếng bước chân lại tới gần, rõ lắm rồi.Chưa kịp định thần, Hạo Kì đã biến mất. Tiểu Mi hoảng loạn khi có một tên bất chợt bổ nhào ra.
Vút! Xoạt!Rầm!Bốp!
Đai đen...