* KAIO.PRO - Hệ thống Bán Vàng, Ngọc Xanh, Đồ Item Tự Động 100% của GameHub.Pro
* Shop bán Vàng, Ngọc Xanh tự động

Đọc Truyện Đêm tàn của những đau thương Full

biến động, cho đến năm tôi sinh nhật lần thứ mười ba của tôi. Tôi được mở một bữa tiệc nhỏ. Rất nhỏ, dù tôi có là con của một nhà giàu có như bố, nhưng tôi không được hưởng hạnh phúc xa hoa nào. Còn Tuyên thì khác, mọi sinh nhật của nó, đều được mở tiệc tưng bừng. Tôi rất ganh tỵ, nên đã đẩy Tuyên xuống bể bơi. Kể từ đó, tôi không bao giờ được phép về nhà nữa, chỉ có mẹ, bà thi thoảng đến thăm tôi. Mỗi lần đến đều mang tôi đi chơi. Nhưng thế là không đủ, tôi muốn có bố, tôi muốn bố chấp nhận tôi. Nhưng không thể.”
“Muốn bố chấp nhận, nhưng không thể…” – Vỹ lặp lại câu nói đó, cảm giác đó cô thấu hiểu, làm sao mà không thấu hiểu chứ, khi không bao giờ cha cô chấp nhận cô, đến gặp mặt ông, cô cũng không thể, lúc nào cũng đeo băng trắng quanh mắt, để không ai nhìn thấy đôi mắt cô, để cô cũng không thấy một ai.
“Tôi cố gắng học. Tôi học rất giỏi, tôi còn tham gia giải bóng đá toàn quốc các trường cấp II, nhưng ông không bao giờ khen tôi giỏi. Đến năm lớp 10, tôi buông bỏ. Cùng năm đó, ông bà ngoài lần lượt ra đi. Tôi mất một lúc tất cả chỗ dựa tinh thần của mình, cuộc đời tôi gần như trượt dốc. Và năm đó, tôi gặp Vũ. Anh tên là Hoàng Tuấn Vũ.”
“Hoàng Tuấn Vũ…” – Vỹ lặp lại cái tên mà anh gọi ra, bàn tay vô thức nắm chặt tay anh.
“Tôi yêu anh, anh yêu tôi, mọi chuyện đều hạnh phúc, tôi từ bỏ thói quen sạch sẽ, rũ bỏ toàn bộ vẻ ngoan ngoãn lãnh đạm cùng chỉn chu. Tham gia đánh nhau, cờ bạc, rượu chè, đua xe. Hai năm sau, Vũ mất. Em hiểu cảm giác đấy không? Những thứ mình yêu thương lần lượt ra đi, không một ai ở bên nữa. Tôi mới hiểu ra, tôi là kẻ vô dụng.”
Vô dụng, Hoàng Diên Vỹ cũng từng vô dụng.
“Em biết tôi chấp nhận cưới em là vì sao không?”
“Em không…” – Vỹ nói thật, dù cô đã lên giọng đe dọa Du vào ngày đầu gặp mặt anh, nhưng cô không nghĩ rằng anh sẽ đồng ý cưới cô, quyết định của anh là một bất ngờ tuyệt diệu.
“Vì tôi sợ tôi lại không thể bảo vệ Du. Cách tốt nhất là nắm lấy em, như nắm lấy lá bùa sinh mệnh. Em sẽ giúp tôi bảo vệ Du. Chí ít, khi bố mẹ nhìn thấy tôi cùng em bên nhau, họ sẽ không hại đến Du. Em nói đúng, chỉ cần một năm bên em, đủ để tôi giúp chính bản thân mình thoát khỏi vòng lao tù của Vũ gia.”
“Ồ… chuyện này em có thể đoán ra…” – Vỹ cười cười.
“Em biết không, tôi rất muốn yêu em. Nhưng không thể, trái tim tôi không thể rung động vì em. Không thể.”
“Em biết” – cô gật đầu.
“Tôi thật tội nghiệp, trái tim tôi thật tội nghiệp.”
“Nó rất méo mó, anh cần Du để sửa chữa nó. Anh cần Du để làm trái tim anh liền sẹo.” – Vỹ cười, đặt tay lên ngực trái anh, cảm nhận nhịp đập đều đều ấy. Anh không hồi hộp khi đối mặt với cô, nhưng khi nhận ra nhịp đập bình thản ấy, Vỹ vẫn đau lòng.
Cô mơ hồ hiểu rằng anh nghe thấy lời cô nói, nhưng cũng không chắc chắn. Chỉ là có một điều cô biết chắc: tình yêu của cô là tột cùng vô vọng.
Tình yêu của cô, tan vỡ rồi.
Đêm tàn của những đau thương – phần 18
Diên Vỹ mông lung nhìn trời, nhìn đất, rồi thở dài. Câu nói xoa dịu của anh là nhát dao chí mạng với cô.
Cái gì mà anh rất muốn yêu cô nhưng không thể? Cái gì mà trái tim anh không thể rung động trước cô? Cô không đủ tốt, không đủ đẹp ư?
Không phải, chỉ vì cô không phải con trai. Cô luôn là con gái, luôn là phụ nữ. Hẫng một nhịp chân, Vỹ suýt ngã. Giật mình giữ lại cân bằng, cô mới ổn định nhịp thở rồi quay trở lại công việc của mình.
Tâm trí đã lãng đãng thì khó lòng mà tập trung lại được. Đóng máy, cô tha thẩn trở về nhà, trên đường về, lại ghé siêu thị mua sữa.
Sữa, cô cười, cô thích sữa, đơn thuần là vì nó không làm cô say mà thôi. Cô cần tỉnh theo một nghĩa nào đó để thoát khỏi tình yêu ngớ ngẩn ngu ngốc của mình. Và cũng theo một cách nào đó, cô chối từ việc mở lại trái tim mình để nó ngủ yên.
Thời hạn một năm hết rồi, và từ bỏ anh là điều tuyệt vời nhất cô làm cho bản thân mình. Buông tha cho bản thân, tháo mình khỏi gông cùm, cô thấy tự do nhưng trống rỗng.
Cô như sinh vật mục ruỗng. Đã xa anh gần hai tháng rồi, biết đặt bản thân mình vào đâu để khỏi lạc lõng?
—o.0.o—
Trước khi họ chia tay…
Cô đã biết tình yêu là vô vọng thì còn có thể đeo bám được bao lâu?
Ở bên anh chưa được một nửa thời gian mà cả giác bị đẩy lùi ra xa khiến cô đau đớn. Đau đớn chưa đủ, phải khiến cô dằn vặt và nguyền rủa mình. Nguyền rủa tại sao lại bắt đầu cho một mối tình độc dược như thế.
Để sau cùng, người thua thiệt là cô. Người mà trái tim chết lặng khô héo quắt lại và rúm ró cũng chỉ có cô mà thôi.
Diên Vỹ thở dài, sau đó trở về phòng của cô và anh. Căn phòng nhỏ, trống trải, chỉ có chiếc giường đôi và một tủ gỗ con con. Đơn sơ giản dị như thế nhưng cô yêu thương nó, tha thiết với nó. Căn nhà này vốn là cô mua, có điều khi li dị, cô sẽ vứt bỏ tất cả tại nơi này rời đi nơi khác.
Đâu thể sống trong một căn nhà tràn đầy kí ức. Những kí ức hạnh phúc và đau đớn suốt một cuộc đời. Không thể sống mãi trong quá khứ, không thể sống mãi ở nơi mà từng chứa bóng dáng của anh. Li dị rồi, ra đi thì ra đi thôi.
Đó là một buổi đêm chuyển mùa trời se lạnh, gió bắt đầu mang theo những cơn buốt giá. Những tâm hồn cô độc sẽ làm gì? Ngoại trừ việc tự khép bản thân ôm chặt mình. Vỹ không khác biệt là mấy. Thậm chí kể từ khi anh giãi bày với cô rằng trái tim anh đã đóng băng lại, cô đã nói lời tạm biệt chân thành với căn nhà này, với anh và cảm xúc.

“Em không nằm với tôi nữa sao?” – Anh mỉm cười, một buổi sáng trong trẻo.
Cô ngồi đối diện anh, tay khuấy cốc sữa tươi rồi lắc đầu.
“Em nghĩ là không nằm với anh sẽ tốt hơn.”
“Thế à?” – Anh không biết nên tiếp tục ra sao, đã bình tĩnh đẩy cô xa khỏi mình, một khoảng cách vừa đủ để không ai cảm thấy bị tổn thương đột ngột.
“Anh ngủ ngon chứ?”
“Cũng ổn, em?”
“Vẫn như bình thường” – cô nhún vai, thong thả.
Đó là một trong những ngày đẹp đẽ mà giữa họ tồn tại thứ tình cảm hao hao như tình bạn, hoặc hao hao giống “friend with benefit” – bạn tình. Gì cũng được, nhưng quan tâm vừa đủ rồi tách nhau ra. Dường như là cách kết thúc lí tưởng cho cả hai người.
Cô sẽ thôi đau khổ vì mải miết chạy theo mối tình u uẩn đó.
Anh sẽ thôi dằn vặt giữa tình cảm với Du và không thể báo đáp được tấm chân tình của cô.
Một bữa tối sang trọng trong một nhà hàng xinh đẹp bên hồ. Đó là sự lãng mạn mà bất cứ người con gái nào cũng muốn, hoặc chí ít Hoàng đã tin là như thế. Nhưng Vỹ thì không.
Không khí lãng mạn không được tồn tại giữa hai người. Và bữa tối đó bị hủy. Anh và cô dắt tay nhau đi dạo. Giống như một sự vun vén kí ức đẹp đẽ mà chóng vánh cho một năm hôn nhân không tình yêu.
Cô không vội vã, anh cũng không ngần ngại đan tay vào nhau và sóng bước. Đây là cách lên tinh thần tốt nhất cho sự chia xa đã được báo trước.
Vỹ mỉm cười với anh. Cô không biết mình hạnh phúc hay không. Cô cũng không cần biết. Sự trống rỗng là thứ duy nhất cô cảm nhận được qua mỗi lần đối mặt với anh vì cô hiểu rằng anh đã biết tiếng nói của trái tim cô rồi.
Nhưng anh không sợ hãi bỏ chạy hay quyết liệt phản đối.
Bù lại, anh cho cô những tháng ngày tươi đẹp của một thời kết hôn rồi ly dị. Hơn ai hết, Vỹ biết, điều này không tốt. Nuôi dưỡng cô trong sự dịu dàng chính là liều thuốc độc hại nhất. Đã mớm cho cô quen với sự bao bọc này, rồi thẳng thừng đẩy cô đi chính là muốn giết chết cô. Nên với tình huống yêu đương hạnh phúc ngập tràn này, Vỹ dường như đề phòng cao nhất, tự cho mình khả năng trống rỗng. Cảm thấy đâu đó trong linh hồn phiền muộn của mình nhận ra thứ tình yêu độc hại này.

Một đêm trắng cô thức cùng anh. Vẫn nếp sống cũ, anh nằm trên giường và quay lưng về phía cô, cô ở dưới đệm nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Rồi cô bắt đầu lên giọng, kể câu chuyện về đời mình một cách chậm rãi.
“Hoàng, em biết anh chưa ngủ nên hãy nghe em nhé. Em kể cho anh nghe cuộc đời em cũng không hề vui vẻ. Hay ít nhất so với anh, cũng không may mắn hơn là bao. Em sinh ra và lớn lên trong một gia tộc không nhỏ. Họ có quyền lực, có tiền tài, nhiều thứ mà người ta mơ ước. Còn em, khi sinh ra, đôi mắt khác lạ của em đã dồn mẹ em đến chỗ chết. Người ta nói em không phải con của ba. Xét nghiệm AND cũng đã chứng minh điều đó. Em rơi vào sự tuyệt vọng.”
“Tuổi thơ của em không có gì, Vỹ Thanh là nguồn sáng duy nhất. Còn mẹ em, bà mất khi em 9 tuổi. Trước đó, em và mẹ bị đuổi ra khỏi gia tộc, mẹ em mất, Vỹ Thanh đón em về, một tay bảo hộ em, giúp em trụ vững. Nghiệt ngã thay, Vỹ Thanh không đem cho em cảm giác được yêu thương một cách đầy đủ. Để bảo vệ em, chị ấy đã làm rất nhiều thứ, luôn rời xa em để bảo vệ em. Em cũng hiểu điều đó, không oán trách, không ca thán. Nỗ lực hết sức để không khiến Thanh bận lòng, nỗ lực để người trong gia tộc, cụ thể là ba – người ba duy nhất em biết ngó ngàng đến em. Giống như anh, Hoàng ạ, em cũng nỗ lực trong vô vọng. Nhưng anh may mắn hơn. Chí ít anh còn giáp mặt ba mẹ, còn em, mỗi khi đi ra khỏi phòng đều phải dùng vải xô trắng bịt mắt lại, cầm gậy dò đường rồi mới đi đâu thì đi. Nói thế, không có nghĩa em tự do đi lại. Trừ phi có Thanh đi cùng, bằng không, nơi duy nhất em đến là một cái hồ phía sau nhà.”
“Anh biết điều gì tốt đẹp nhất xảy đến trong cuộc đời của em không? Ngoại trừ Vỹ Thanh ra? Nói thế thôi, chứ em biết anh không biết mà. Cũng không cần biết. Chỉ cần anh hiểu rằng để có ngày hôm nay, em đã phải loại trừ trí nhớ của em đi rất nhiều thứ rồi. Đâu phải tự dưng em tàn nhẫn hay khắc nghiệt đâu anh. Là do bản năng tự vệ cả thôi.”
“Anh từng bị bắt nạt chưa? Bị một lũ con gái quay lại đánh đập nhưng không thể phản kháng. Nếu phản kháng anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đại loại vậy, mà cái nhà đó tuy em không thiết tha nhưng Vỹ Thanh chưa đủ khả năng cho em một căn nhà khác nên em đành chịu đựng. 12 năm học, không mấy khi em cảm thấy vui thú khi đến trường. Lên đại học, thật may là chẳng mấy ai để ý đến cuộc đời của ai.”
“Em cũng chỉ là muốn chia sẻ tuổi thơ của em thôi. Anh đừng bận lòng. Vì chúng ta có thể hiểu được nỗi đau của nhau mà. Vậy thôi… anh ngủ ngon!”
Vỹ mỉm cười, nhắm mắt lại và chìm vào mộng. Trong mộng, cô vẫn thấy bóng dáng áo sơ mi trắng xuất hiện trong đời mình, lấp lánh, sáng rỡ đến chói mắt. Anh lại đến với cô, trong giấc mơ rồi.
Hoàng mở mắt thở dài rồi quay lại nhìn cô. Xác nhận cô ngủ rồi mới bước xuống kéo lại chăn cho cô và ngắm nhìn Vỹ rất lâu. Cô và anh đều cô độc. Chỉ là anh may mắn hơn cô, có bị rũ bỏ nhưng không đến mức đoạn tuyệt quan hệ. Hay đơn thuần về mặt tình cảm, anh có Du, còn cô không có ai.
“Em nói xem, tôi phải làm gì cho chúng ta không bị đau nữa?”…
Đêm tàn của những đau thương – phần 19
Không việc gì phải đau khổ khi trái tim bị bóp nát, chỉ việc lấy mảnh vỡ dưới chân mình cầm lên rồi run rẩy gắn lại mà thôi… nên Diên Vỹ tự cho mình cảm giác hưởng thụ cuộc sống.
Ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, chơi bời và mua sắm nhiều hơn… nói cách khác buông lơi mình hơn.
Cô đủ lớn để hiểu rằng việc phó mặc bản thân và nuông chiều thái quá sẽ khiến cô giống một kẻ ăn chơi hư hỏng. Nhưng cô thấy thật khốn nạn khi đã bóp chết trái tim mình. Ngay cả tim mình cô cũng không cần, Diên Vỹ có nhất thiết phải để ý đến cảm nhận của mọi người không? Chắc chắn là không.
Uể oải nhìn đồng hồ, 11h hơn. Trời sang đông, lạnh kéo về khiến Vỹ chỉ muốn trùm lấy chăn, quấn cả ngày. Một cốc sữa nóng, một bộ phim kinh dị và những hợp đồng công việc online… vậy là quá đủ cho cô rồi.
Chuông cửa vang lên. Vỹ băn khoăn có phải là người giao pizza đến rồi không, cô đi ra mở cửa rồi suýt đóng lại ngay lập tức.
Vỹ Thanh nhíu mày, lấy chân chặn cú sập cửa rồi nhìn thái độ của em gái, cảm thấy mỉa mai lặng lẽ ứ đọng nơi đáy lòng.
“Cho tôi vào!”
“Được rồi, nhưng đừng ca cẩm về thái độ sống của em. Hơn hai mươi mấy năm nay, em chưa một lần buông thả.”
“Sẽ không, cho tôi vào, tôi có chuyện cần nói.”
Vỹ mở cửa rồi lại về phòng, chui vào chăn ngô nghê mỉm cười.
“Em biết không, trên đời này bi ai nhất là hai chữ giá như.”
“Cả chữ nếu nữa” – Vỹ gật đầu hưởng ứng. “Toàn cụm từ vô nghĩa.”
“Điều buồn nhất, là cái giá của chữ giá như… Hoàng Diên Vỹ, em nói xem, hôm nay tôi đến đây là vì lý do gì?”. Vỹ Thanh chậm rãi ngồi xuống giường, cũng co chân lên và đối diện với Diên Vỹ.
Hai cô gái tự ôm lấy bản thân mình, chậm rãi nếm trải nỗi đau của bản thân, gặm nhấm những nốt tàn trong quá khứ. Vỹ Thanh vuốt mái tóc rối bù của Diên Vỹ, khóe môi bung ra một nụ cười đớn đau âm ỉ.
“Chị và Thiệu Thiên chia tay?”
“Hắn? Tôi chưa bao giờ quan tâm đến gã. Em luôn biết mối quan tâm hàng đầu của tôi là em.”
“Em biết…” – Vỹ cười, bàn tay nắm lấy tay của Thanh, không còn cảm thấy ấm áp. Nhà, chính là nơi có cô và có Thanh. “Vậy có chuyện gì thế?”
“Em nghĩ sao, nếu như tôi nói em là con gái ruột của bác trai?” – Thanh rụt tay mình khỏi tay Vỹ, mỉm cười hỏi.
Câu hỏi nhẹ nhàng, cả giọng nói của người phát ngôn cũng rất mềm mại. Là sự xoa dịu chua cay nhất mà Diên Vỹ nếm trải. Giật mình trước câu hỏi đó, Vỹ thở dài.
“Nếu em nói, việc này em đã biết từ lâu, Thanh sẽ nghĩ sao?”
“Tôi sẽ không bất ngờ.” Thanh bật cười, nắm lấy ống tay áo rồi gắt gao vò lại.
Cảm giác đau đến quằn quại lại dấy lên. Không phải vì bóng ma quá khứ, mà là vì những thứ mà thời gian đã đánh rơi, mà tuổi thơ đã bỏ sót. Diên Vỹ thở dài, ôm lấy Vỹ Thanh rồi khóc.
Trời ảm đạm như lòng người toàn âu lo.
******
Đó là những tháng ngày cuối đời của Hoàng Thúy Linh.
Bà ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, khát khao cháy bỏng muốn thoát khỏi nợ nần với tử thần. Miệng luôn gọi tên người đàn ông đã rũ bỏ bà. Rũ bỏ vì không thể bảo vệ bà. Ông không đủ quyền lực để bảo vệ bà, nên mới nhắm mắt làm ngơ việc bà bị vu oan, làm ngơ việc đứa con ruột thịt của ông bị đày đọa.
Diên Vỹ đã nghĩ sẽ tha thứ cho ông, vì trái tim khô cằn của ông cũng đã nứt nẻ quá nhiều. Nhưng cô luôn căm hận, vì sao cô lại mãi mãi phải làm ông vui lòng, trong khi trái tim ông không chứa chấp cô, cũng không công nhận cô.
Rồi cô lại nghĩ, có lẽ ông hận cô vì cô được sinh ra là cái cớ để người ta vu oán lên mẹ cô. Nếu như mắt cô là màu xanh lam, không phải xanh lục thì thật tốt biết bao.
Vỹ đồng ý bịt mắt cũng là cách để cô bưng bít tâm hồn mình. Thản nhiên sống, mà không lo bị lật tẩy bởi đôi mắt chất đầy đau đớn.
“Mẹ yêu ông ấy nên con hãy thay mẹ yêu ông ấy.”
“Mẹ yêu con nên con hãy yêu lấy chính mình.”
Cô đã làm rất tốt. Và cái kí ức bị rũ bỏ vì người cha thiếu quyền lực năm xưa khiến cô không nỡ để Hoàng và Du đến với nhau khi Hoàng chưa đủ sức.
Cái đó, có được gọi là lòng tốt không?
*****
“Chị biết định lý tình yêu Platon không? Thực chất, em mới chỉ nghe đến nó qua bộ phim Tình trong biển tình thôi.”
“À… chị nhớ bộ phim đó, kết thúc thật ngu xuẩn.”
“Trao tim cho người mình yêu, người còn sống mãi mãi nhớ về người chết, sự ràng buộc lớn lao quá, có lẽ cô gái ấy không thể từ bỏ xiềng xích của mình được.”
“Đó là lời nguyền rồi, lời nguyền không thể yêu rồi.” Thanh cười – “Em cũng sẽ tự nguyền rủa chính mình như thế sao?”
“Có sao đâu? Chỉ là… một chút mất mát thôi. Thanh à, em đặt toàn bộ hạnh phúc của em vào tay chị.”
“Ý em là gì?”
“Em từng nói là nếu sau một năm em không có được tình yêu của Hoàng, chị dâng em lên cho ai cũng được mà. Thanh à, giúp em…”
Giúp em quên đi!
….
Hoảng thả điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi đứng dậy. Vén rèm cửa, khi nhìn ra ngoài lại cảm thấy xa lạ. Kể từ khi anh và cô thôi sống chung, cô ra đi, anh cũng dọn nhà, chuyển về sống cùng với Du. Căn nhà này anh mua cho cả hai người, để sau này có thể trốn chạy. Và nay thì anh ở đây, mỗi ngày đều chạm vào hạnh phúc của mình, có điều anh chưa thể thích nghi được.
Thói quen là một thứ tệ hại, đã quen rồi thì khó mà buông bỏ. Ví như việc tận hưởng việc một người con gái lúc nào cũng thoảng mùi giấy sách, bình tĩnh uống sữa, tay sột soạt ghi chép.
Hay ví như việc nghe thấy tiếng ai lạnh lùng châm chọc, phũ phàng với anh.
Như thế sẽ quen hơn là nước mắt của cô trong cái ngày cô quay lưng bước đi đấy.
“Anh nghĩ về Diên Vỹ à?”
“Hả?” – Anh quay lại nhìn Du rồi tiến đến ôm cậu vào lòng, ngọt ngào đáp lại “Ừ, anh nghĩ đến cô ấy.”
“Có ai như anh không? Nói đến vợ cũ trước mặt người yêu mà lại ngọt ngào.”
“Thì có anh được rồi, hôm nay của em thế nào?”
“Tốt, giáo sư có lời khen em. Anh nghỉ đi, em nấu cơm cho.”
“O.k!”
Anh gật đầu, rồi đặt tay lên trái tim mình. Phải rồi, xúc cảm yêu đương còn đây, vẫn đong đầy. Nhưng sao cần phải xác định lại? Anh thật là… có lẽ, đã có lỗi với Du rồi.
Bữa tối dọn ra, một bữa ăn lặng lẽ. Không khí vẫn như thế, y nguyên cảm giác lúc ở cạnh cô. Tĩnh tại, chậm chạp, và trên tất cả là sự dễ chịu. Từ bao giờ? Anh bắt đầu hồ nghi, từ bao giờ anh lại đặt cảm giác của mình với Du vào trường hợp của anh với cô?
“Hoàng…!” – cậu lên tiếng, thở dài.
“Sao em?”
“Anh biết về định lý tình yêu Platon không?”
Hoàng giật mình, anh nhìn lên, thấy môi Du mím lại thành một đường thẳng băng trên gương mặt cậu. Đây là lần thứ hai anh nghe câu hỏi này. Platon và định lý tình yêu… lập tức, anh nhớ về cô, về nụ cười nhạt nhẽo của mình ngày hôm ấy.
Anh thở dài, gật đầu với Du, để xem cậu sẽ nói gì.
“Thế thì anh nên biết thêm một việc nữa, Diên Vỹ gửi cho anh một lá thư.”
Đêm tàn của những đau thương – phần 20
Cô chống tay ngồi dậy, dáo dác nhìn quanh căn phòng. Là một phòng bệnh, lại còn phòng VIP. Cau mày, cô nhấn nút gọi y tá.
“Chị tỉnh rồi à?” – nữ y tá nhìn cô, thở phào.
“Vâng, xin hỏi ai đưa tôi vào đây vậy? Người đó đâu rồi?”
“À, cô ấy tên là Vỹ Thanh, mới đi cách đây không lâu. Chị đỡ chưa?”
“Cảm ơn, tôi đỡ rồi.” Vỹ gật đầu.
Y tá rời đi, cô mang máng nhớ lại hôm qua, nhưng hình ảnh chỉ loáng thoáng mờ mờ trong kí ức của cô. Đan tay vào nhau, Vỹ thở dài. Tại sao cô lại mong chờ người đưa cô đến viện là anh nhỉ?
Là cô chưa quên được, không phải sao?
Là cả đời không quên được, chỉ có thể quen dần với trơ trọi mà

...

<< 1 ... 6 7 8 9 >>

Facebook Google Plus

• Bài Viết Cùng Chủ Đề
Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197 Truyện Năm Ký Tự - Cậu Đừng Bỏ Tớ Nhé Jun197
Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197 Truyện Niềm Hạnh Phúc Của Một Thằng Nghèo - Jun197
Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap) Truyện Dòng Đời Xô Đẩy - Hiếu Sky (Full Chap)
Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx Yêu Người IQ Cao - Tác Giả DoiThayxx
Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full Truyện Say Nắng Cô Em – Tán Cô Chị Full

Quy định sử dụng | Thông tin liên hệ
Thế Giới Giải Trí Di Động
© 2017 Tai Game Java DMCA.com Protection Status