tình nhưng chỉ biết khóc chứ ko dám làm gì. AM đã lấy hết tuổi trẻ của
chị rồi, dứt aM ra là việc gần như chị ko thể làm nổi. Nói cách khác, chị cam chịu. Những người phụ nữ như chị đáng thương nhưng cũng thật đáng trách…)
Lúc chào chị về mình thấy mắt chị hơi ướt ướt, thật ra là chị có xúc động (ko hiểu là lần khóc thứ mấy của chị rồi)…
Về đến nhà mình đổ vật xuống giường, chán nản, mệt mỏi, khó hiểu, tức giận. Mọi thứ đổ dồn lên đầu mình khiến cho nó gần như sắp nổ tung.
Buổi trưa chị qua nhà mình, vẫn vui vẻ như mọi ngày. Nhìn chị vừa rửa chén vừa hát vu vơ mình ko thể kiềm nổi cơn giận aM. Và mình đã đi đến quyết định phải làm rõ ràng mọi chuyện, quyết định mà mình ân hận cho tới bây giờ…
Chap 11:
Ngay tối hôm đó mình gọi điện hẹn chị Thảo lần nữa, chị Thảo từ chối ko muốn gặp mình vị chị nói đã quá mệt mỏi và kiệt sức rồi, rồi chị cúp máy. Mình gọi lại cho chị liên tục, liên tục cả chục cuộc gọi, cuộc gọi này chưa kịp dứt mình đã nhấn gọi tiếp. Cuối cùng chị cũng chịu bắt máy, ngay lập tức mình xin chị đừng tắt và hãy nghe mình nói, mình lan man nhiều lắm, dồn dập và gần như van nài cầu khẩn chị. Mình nói với chị Thảo rằng chị của mình là tất cả đối với mình, rằng aM là mối tình đầu của chị, rằng chị của mình hiền lành và yếu đuối tới mức như thế nào. Và hơn hết, mình nói thật ra mình ko phải là em họ…(Sau này chị Thảo nói đã nhận ra mình yêu chị mình từ ngay buổi hẹn ở Osaka, phụ nữ họ thật nhạy cảm. )…Mình van xin chị đến gần như lạc giọng…
Cuối cùng chị Thảo cũng đồng ý gặp mình lần nữa nhưng với vô số điều kiện. Tất nhiên, mình đồng ý ngay…
Đó là một buổi chiều tối định mệnh, mình sắp xếp một buổi café cho ba người (thật ra là bốn). Chị đi học về thì aM tới trường rước chị tới quán café đợi sẵn, mình sẽ tới sau (mình dặn như vậy).
Mình đi học về thì qua chỗ hẹn, vẫn đeo balo và mặc đồng phục trường. Chị và aM đã đợi sẵn rồi, đang vui vẻ nói chuyện với nhau. Lúc đó mặt mình rất hình sự vì hồi hộp nhưng do đèn khá tối nên họ ko nhận ra, vẫn cư xử như ngày thường. Được một lúc, thấy điện thoại rung, mình biết là chị Thảo đã đến nên mình nghiêm giọng nói: “Em muốn anh chị gặp một người ‘’. Thái độ của mình rất rất khác ngày thường, giọng mình run rẩy đến ngọng…Nói rồi mình nhấc máy: “Chị lên lầu 3 bàn trong cùng nhé ‘’. Mình để thái độ aM có thay đổi, cũng đúng thôi, anh ta là thạc sĩ, đủ thông minh để hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh ta ngồi xoải ra sau, hai tay để 2 bên rất thoải mái và có vẻ thách thức. Chỉ có bà chị đáng thương của mình là ngồi ngơ ngác nhìn mình, sợ sệt nhưng ko dám hỏi. (ôi chị của tôi ơi, mình đã khóc khi type đến dòng này)
Chị Thảo vừa lên đến nơi, nhìn thấy 3 người thì giật mình hiểu ra, chị đứng im lại, cúi mặt ko bước tiếp nữa. Mình chạy lại níu tay chị Thảo và nói: “Chị ngồi vào đây, em muốn nói với mọi người vài vấn đề…”. Lúc này aM đứng dậy, nói lớn, rất dõng dạc: “Em không phải nói gì nữa, mọi chuyện chấm dứt ở đây được rồi ‘’. Rồi anh ta bỏ đi, ko thèm quay lại nhìn chị lấy một cái. Mình và chị Thảo đứng bất động, chị Thảo đang khóc, nước mắt lăn dài trên má, người đàn bà ấy cũng đáng thương như chị mình, suốt đời phải khóc vì những thằng đàn ông phụ bạc…
Một lúc sau thì chị Thảo gạt nước mắt, cố gắng cười nhắc mình: “Chị quen rồi, em xuống nhà coi bé đó sao rồi, chị phải đi đây”(hồi nãy chị mình đuổi theo gã M)…
Mình giật mình nhớ ra và phóng như bay xuống dưới. Chị đứng trong bãi gởi xe, cúi mặt, cơ thể run lẩy bẩy, hai tay như muốn vò nát lẫn nhau. Có lẽ aM vừa nói điều gì đó rất phũ phàng với chị. Và có lẽ, đó là lần đầu tiên một cô bé như chị đón nhận sự cay nghiệt của cuộc đời…Mình chạy lại thật nhanh, ôm lấy cơ thể gần như mềm nhũn của chị và nói: “Chị ơi, về nhà với em…”.
Mình dìu chị vào nhà, để chị nằm xuống và vội vàng chạy đi mua nước và thuốc an thần cho chị. Chị nằm im, mắt mở trừng trừng, gần như không nói gì hay làm gì cả, chị chỉ còn là một cái xác ko hồn…
Mình phóng ra ngoài, mua thuốc, mua nước, mua đồ ăn cho chị. Gấp gáp đến từng giây từng phút. Về đến nhà, chưa kịp khóa xe, khóa cổng, mình chạy vào ngay với chị.
Nhưng trời ơi, chị của tôi đã đi đâu rồi, phòng tắm, ban công, nhà bếp…không có chị, ko thấy chị đâu cả. Gần như một thằng tâm thần mình bay ra ngoài cổng gào thảm thiết: “chị ơi, chị ơi…”
Mặc cho hàng xóm nhòm ngó, mình vò đầu bứt tai cố gắng nghĩ xem chị sẽ đi đâu trong lúc này, điện thoại chị đã tắt nguồn.
Tin nhắn đến, mình vồ lấy đọc ngay. Tin của lão M: ” Em hèn lắm H ạ, ko đáng mặt đàn ông, chào em!”. Mình không còn quan tâm đến lão nữa, từ lâu lão ko còn là người mình từng kính trọng rồi, đã hết sạch rồi. Giờ mình chỉ cần chị mình thôi, mình phải tìm chị ở đâu giữa Sài Gòn đông đúc bây giờ…
Mình chạy qua nhà chị, ko có. Lên những quán café quen, ko có. Nhà thờ đức bà, nhà hát thành phố, những chỗ mà bọn mình hay lui tới, cũng ko có. Mình chạy xe mà gần như ko còn để ý xung quanh có những gì, đèn vàng đèn đỏ mình cũng vượt hết, bị chửi, bị hò hét, mặc kệ…Chị đang ở đâu, chị ơi…
Điện thoại rung!!! của chị, trời ạ, mình gần như bóp nát cái nút accept: “Chị đang ở đâu, chị đang ở đâu, chị…”. ‘’Sao chị ko nói gì, chị nói đi, nói đi chị, em xin chị…chị đang ở đâu…”. Mặc cho mình nói, mình xin xỏ, mình năn nỉ, một lúc lâu sau chị mới nói: “Chị…chị…xin lỗi em…”. Rồi tắt máy, tiếng ò ý e nghe thật khủng khiếp, nó cướp mất gần như hết đi sự bình tĩnh của mình, mặt mình tái ko còn giọt máu…
Chị đang ở đâu hả chị ơi, chị đừng làm em sợ…Thằng đàn bà như mình cúi gục và khóc, khóc thành tiếng. Sao chị không nói gì, chị ở đâu mà nhiều gió vậy, em chỉ nghe tiếng gió thôi, không nghe chị nói j cả…
Mình nghĩ đến đây thì bừng tỉnh, có cái gì đó chạy dọc sống lưng, lạnh lắm. Chẳng lẽ, chẳng lẽ chị đang ở…Cầu Phú Mỹ. Trước đây bọn mình hay ra chỗ này hóng gió, chị nói chị thích đứng ở đây, cảm giác tự do và thoải mái…
Không kịp nghĩ gì thêm mình lên xe chạy ra cầu Phú Mỹ ngay, vừa đi vừa lạy trời là ko có chị ở đó. Nhớ lại mặt chị lúc nãy, mắt mở trừng và ứa nước, mình ko dám nghĩ tiếp nữa…
Chị đứng trên cầu, đứng một mình…Vừa thấy chị mình quăng cái xe ko kịp dựng chạy lại nắm tay kéo chị: “Chị, về nhà, về nhà với em, về nhà…”. Chị giằng tay mình: “Em đi đi, chị ko về đâu, chị xin em, hãy cho chị ở một mình”. Mình gào lên: “Chị ơi em xin chị, chị còn thương em thì về nhà, chị đừng hủy hoại mình như vậy, chị có biết là em sợ hãi như thế nào ko?? ‘’. Chị nhìn mình, cố gắng cười: ‘’Ngoan, nghe lời chị, về đi cu, đừng lo cho chị nữa, chị ko xứng đâu…”. ‘’Chị, chị về ngay, em yêu chị, em yêu chị, chị có biết không, em yêu chị đấy, em không muốn mất chị. “.
Chị nhìn mình, vuốt tóc mình chống chế: “uh, yêu chị thì về đi, chị cũng yêu em lắm”. Mình gào lên: ‘’Không phải, chị ơi…Anh yêu em, yêu em đấy, yêu như thế này này ‘’.
Mình cầm cái chai Sting gần đấy phang mạnh vào đầu, máu tóe ra, chảy xuống mặt, đỏ lòm cái áo trắng đi học. Mình hét lớn lần nữa: “Chị đi về, về với em ‘’. Đến lúc này thì chị hoảng thật sự, nắm chặt tay mình sợ hãi, gỡ cái cuống chai trên tay mình ra, lẩy bẩy: “Chị về, về mà, em ngồi xuống để chị lau máu”. Mình nói như ra lệnh: “Xíu nữa lau sau, chị đi với em…”
Chị sợ hãi nghe lệnh mình, luống cuống lên xe ngồi sau ôm chặt mình, chặt lắm. Mình phóng như bay, theo hướng đi Vũng Tàu…
Chap 12:
Hình như con người khi đã đạt đến một cảnh giới vô thức nào đó, thì sẽ không cảm nhận mọi thứ như đau đớn, mùi vị, sợ hãi…Tất cả hành động dường như không phải được điều khiển bằng bộ não, nó gần như là bản năng.
Mình chạy xe rất nhanh, kéo hết tốc lực của chiếc sirius cha truyền con nối. Chị ngồi sau ôm mình chặt cứng, van xin mình để chị xuống, để chị lau máu và đưa mình vào bệnh viện, mình biết là chị đang cảm thấy rất hoảng loạn, bình thường chạy xe có hơi nhanh một xíu là chị ngồi sau nhéo hoạc đấm bộp bộp vô lưng mình rồi, chị nhát lắm…
Gần đến thành phố vũng tàu thì cơ thể mình gần như kiệt sức, đầu óc như có hàng ngàn con ong vo ve ở phía trong. Mình dừng xe lại vì biết là ko thể chạy xe đc nữa, hơn hết là mình bắt đầu cảm thấy sự ngu dốt khi mạo hiểm tính mạng của chị như vậy. Mình ko còn nhớ lúc đó như thế nào nữa, hình như là mình rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, sáng ngủ dậy thì thấy đang nằm trong bệnh viện. Chị ngủ gục ở dưới chân, tội nghiệp chị quá…
Mình nằm im nhìn chị ngủ, đầu mình đã bị cắt đi một chỏm tóc và băng kín mít, hơi ê ẩm nhưng ko đau. Nói thật là nhiều khi xem phim thấy cái cảnh này, mình ngồi thẫn thờ mất mấy phút vì đồng cảm…
Một lúc thì chị tỉnh, mắt chị không đỏ mà gần như hai quầng mắt thâm đen, chắc chị vừa ngủ ngục, chưa bao giờ mình thấy chị như vậy. Chị hỏi han mình đủ kiểu, mang đồ ăn nước uống cho mình, nắm tay mình. Thấy chị lại sắp khóc, mình nói ngay: “chị ko đc khóc, em có chết đâu mà”. Chị bặm môi nín. Mình cầm tay chị, nói với thái độ chân thành và tình cảm nhất mà mình có thể: “chị quên chuyện hôm đi nha, quên hết đi, ko đáng để nhớ đâu…”. Chị bảo: “Hôm qua có chuyện gì vậy em?”. Mình bật cười, lần đầu thấy chị trả lời thông minh quá…
Buổi trưa đó, dù chị nằng nặc đòi ở lại nhưng mình ko chịu, nhất định bắt chị phải về đi học, phải về nhà. Mình biết ba chị là người ntn, tối qua mình đã ko nhớ tới điều này, cứ vô tâm nghĩ chị cũng tự do như mình…
Nằm viện 3 ngày thì mình xuất viện, thằng bạn mình đi xe đò xuống rồi chở mình về, chị nhờ nó thế.
Về đến nhà thì mình nhận được tin của chị, ba chị bắt chị phải về nhà ăn cơm trưa và phải có mặt ở nhà trước 9: 15pm, đúng 15 phút khi tan học AV. Hình phạt sau một tối đi đêm mặc dù chị có nhắn tin về nhà xin phép, nhắn tin rồi tắt nguồn ngay…
Lúc đó mình cũng khá bình tĩnh vì đã lờ mờ cảm nhận đc qua những lần nói chuyện đt với chị. Với lại mình chủ quan nghĩ: “chắc vài ngày nữa đc tha, chị lại qua nhà mình, lại ăn cơm trưa, lại hát hò, sẽ không phải sợ xuất hiện của aM nữa, nó khiến mình lạc quan lên hẳn…”. Nhưng mình đã lầm, lầm to.
Một tuần trôi qua, sốt ruột và lo lắng. Mình vẫn dành chở chị về nhà lúc học Av, vẫn thỉnh thoảng chờ chị trước cổng trường để đưa chị chai nước, hộp bánh. Nhưng thời gian của chị quá gấp gáp, lại đúng mùa thi cử nên gần như mình ko nói gì với chị được nhiều. Tối về chỉ biết gọi điện thoại, nhắn tin cho chị, chúc chị ngủ ngon qua FB, yahoo…
Hai tuần trôi quá, chán nản thật sự. Lúc đó cảm giác gần như là thèm khát chị, tay chân bấn loạn muốn đấm đá cấu xé, chị chờ đến ngày chị qua nhà là sẽ bay thật chặt đến ôm chị, ôm cho chị nghẹt thở, ko cho chị thoát luôn. Sẽ nói với chị tất cả tình cảm chất chứa trong lòng bấy lâu nay, nói thật rõ ràng và rành mạch, ko thì thầm, thủ thỉ…
Sáng ngày thứ 16 thì nhận đc tin nhắn của chị: “chắc từ nay chị không qua ăn trưa với em đc rồi cu ơi, ba chị nói nếu còn nhắc đến chuyện này một lần nữa thì…Với lại H ơi, đừng yêu chị nha, chị sợ lắm, mình là chị em mà…”
Mình gọi lại ngay cho chị, tiếng nhạc chuông”mèo con rửa mặt”mà nghe sao nặng nề đến thế. Mình biết chị ngồi ngay đó mà ko nghe máy, chị đang sợ mình, sợ yêu, sợ đàn ông, sợ tất cả, mình vô tâm chỉ nghĩ đến bản thân mình mà dường như quá nóng vội và nông nổi, khiến chị khó xử. Tối qua mình đã nhắn một tin chúc ngủ ngon cho chị kèm theo ba chữ”anh yêu em”ở cuối, điều mà mình chưa bao giờ làm, và tin nhắn vừa rồi của chị gần như là tin reply của chị…
Chiều hôm đó mình chờ chị trước cổng trường. Chị thấy mình thì đi chậm lại, khác hẳn với vẻ tung tăng như bố đón trước đây. Chị hỏi trước: “hôm nay em ko đi học hả?”. Mình nói luôn: “Hôm nay em nghỉ, chị cũng nghỉ hôm nay nhé, em muốn nói chuyện với chị…”. Không kịp để chị trả lời, mình với tay lấy balo của chị bỏ lên phía trước. Chị ngoan ngoãn ngồi lên sau xe mình, ngoan ngoãn một cách tội nghiệp. Mình đang ép chị, đang làm chị sợ, mình…
Chap 13:
Chẳng đi đâu xa, mình chở chị đến chỗ câu cá quen thuộc của 2 đứa mỗi lần rủ nhau trốn học. Dự định ban đầu của mình là muốn xin lỗi chị về chuyện đi Vũng Tàu, về cái chai, về việc có mặt của chị Thảo trong buổi cafe hôm đó. Mình định nói với chị mình đã hiểu lầm tình cảm chứ thật ra mình ko yêu chị, mình muốn trở lại là chị em như xưa, mình muốn níu kéo một cái gì đó, vô hình…
Nhưng không hiểu sao đến phút cuối mình lại thay đổi ý định, dường như tình cảm chất chứa kìm nén trong lòng mình bấy lâu nay nó bùng phát một cách bất ngờ khi mình ngồi đối diện chị, nhìn chị hiền lành ngồi co ro chờ nghe mình nói. Như một cây kim đâm vào chiếc lốp xe đang căng mọng, mình túm chặt lấy tay chị nói như chưa bao giờ đc nói, nói lan man và rất dài dòng, tung tóe và thật dữ dội…
Chị ngồi im re, thỉnh thoảng chị nói rất lí nhí: “mình là chị em mà, mình là chị em mà…đừng làm chị sợ mà…”. Mình đứng bật dậy, ôm chặt chị và quát rất to”Chị nói dối, chị cũng yêu em, chị nói là chị thương em lắm mà, sao chị ko dám nhận chứ…chị nói đi, nói yêu em đi…”. Ôi cái thằng H điên này, mày chỉ là thằng ngộ nhận ngu ngốc thôi, ai mà thèm yêu một thằng điên như mày chứ, mày điên rồi H ạ, mày thật sự điên mất rồi…
Nhân viên của chỗ câu cá thấy ồn ào nên chạy lại xem, chị thấy thế nên đầy mình ra. Mình vẫn giữ chặt lấy chị, tưởng như khi thả chị ra rồi, chị sẽ chạy mất, mất hút như chú cá giật sẩy, sẽ ko bao giờ còn câu lại được nữa…
Thấy chị khóc, mình mới chịu bỏ chị ra. Chị vừa khóc vừa nói: “H ơi đừng làm chị sợ mà, chị chỉ muốn mình là chị em thôi, chị ko muốn yêu ai nữa hết, hứa với chị đi H ơi…”. Mình rất sợ nước mắt, đặc biệt là của chị. Mình ngồi thần một lúc không nói đc gì, ko dám hứa gì cả. Mình muốn kết thúc thật rồi, mình đã suy nghĩ rất nhiều và mình ko muốn làm chị em nữa. Chị em để rồi một ngày nào đó có người khác cướp chị đi mất như lão M, lúc đấy làm sao mình sống nổi, làm sao mình có thể dành lại chị, sẽ ko có một chị Thảo thứ 2 nào hết…
Một tuần sau đó chị ko nghe máy của mình, tìm mọi cách trốn tránh mình, chị đang sợ phải đối mặt với mình. Những tin nhắn yêu đương nhớ nhung của mình gởi đến chị luôn nhận đc những tin reply rất ngắn gọn và giống nhau: “Mình là chị em mà H ơi, chị không xứng đâu em ơi…”. Mình cảm giác như chị nói câu này bằng hơi thở, nói đi nói lại đến lạc giọng. Mình thì cứng đầu nghĩ sẽ làm chị thay đổi, sẽ ko nhượng bộ chị một lần nữa. Sẽ không làm chị em nữa, chị sẽ thuộc về mình, sẽ là cô gái của mình, mình sẽ làm được…
Mình còn nhớ như in vào lúc 9am ngày 27/2. Chị bất ngờ gọi cho mình nhờ mình làm một việc (việc này mình xin giữ bí mật). Có lý do gì để mình từ chối chứ, mình đóng cửa đi ngay mặc dù còn cả tiếng nửa chị mới cần.
Mình đến điểm hẹn (nhà hát Thành Phố) chờ chị, nửa tiếng sau thì chị ra. Chị cười với mình, nụ cười đầy mệt mỏi. Chị bảo là chị không nhờ đc ai nên mới nhờ đến mình, chị xin lỗi, nói chung là chị nói rất khách sáo, mặc dù đây chỉ là việc cỏn con và 2 chị em đã thân thiết đến dường nào. Mình gắt chị: “Chị nói kiểu gì vậy, xin lỗi là sao, sao chị nói có vẻ xa cách quá vậy, chị coi em như người lạ ấy…”. Chị lại cười chống chế: “uh, chị quên…hì”.
Lúc chia tay chị, mình thấy trong mắt chị có cái j đó rất lạ, rất hoang mang và mơ hồ. Mình vốn là người nhạy cảm và hay để ý thái độ, chị lại là người cực kém giấu cảm xúc. Bản năng của thằng đàn ông cũng như việc xâu chuỗi những việc xảy ra trong những ngày vừa qua, những tin nhắn, cuộc gọi, thái độ và sự ấp úng trong câu trả lời của chị vừa nãy. Nó khiến cho mình quyết định…đi theo chị. . Lần đầu tiên kể từ khi quen chị, mình nghi ngờ chị, nghi ngờ người không bao giờ biết nói dối, người mà mình tin tưởng hơn cả chính bản thân…
Sau một hồi lòng vòng thì chị dừng xe lại trước…BV Từ Dũ. Điều này khiến mình shock nặng. Nếu như là trước đây thì mình sẽ ko mảy may nghi ngờ, thậm chí còn chạy lại hỏi xem chị đi thăm ai. Nhưng lần này thì khác, nó có có cái j đó rất khó hiểu, cố vứt bỏ những nghi ngờ kinh tởm nhất trong đầu ra, mình cố gắng chờ chị, chờ chị. Cầu mong chị sẽ rời khỏi đó sau khi đã gặp ai, sau khi đã làm j đó, hoạc chị chỉ vô tình đi ngang qua.
Nhưng mà ko phải, chị ko đi đâu hết mà đi thẳng vào dãy nhà đối diện phía khu BV Lớn, chỗ dành cho người ta nạo hút thai…
Chap 14:
Lúc này thì cơ thể mình thật sự nóng bừng rồi, mình muốn xông vào hỏi chị, tra vấn chị, lôi chị đi ngay khỏi cái chỗ kinh tởm đấy (lúc đấy 1 thằng con trai chưa nếm trải j nhiều như mình quan niệm như thế) nhưng chút tỉnh táo còn lại khiến mình đứng chờ khoảng 30 phút trong tình trạng cực kì hồi hộp và chỉ còn biết cầu trời khấn phật cho chị mau chóng ra khỏi đó. Thời gian càng trôi qua sự nghi ngờ trong đầu mình càng lớn, lớn đến muốn nổ tung đầu óc, chị vào đó làm gì vậy chị ơi, thăm ai vậy chị ơi, sao chị không ra đi, trẽ rồi chị ơi, hay là chị vào đó để…Nghĩ tới đó thì mình tự tay tát vào mặt mấy cái liền, tát rất mạnh, có lẽ đỏ hết 2 má vì tát đến rát tay, tự chửi mình khốn nạn khi đã nghi ngờ chị, với ai thì có thể chứ chị thì tuyệt đối không thể nào, ko bao giờ, mình tin là như thế mà…
Có lẽ nếu tiếp tục đứng ở ngoài, mình sẽ chết vì đau tim hay ức chế mất. Bản chất tò mò của con người mình bộc lộ một cách rõ ràng hơn bao giờ hết. Trước đây mình thuộc dạng vô tâm, lúc nào cũng có thể whatever và”chắc ko có gì đâu”…Nhưng lần này thì mình không thể, không thể!!!
Cuối cùng mình quyết định gởi xe rồi đi vào trong, bãi gởi xe hết chỗ nên mình phải đi vòng xuống phía nhà thuốc gởi rồi đi lên. Vào đến khu nạo phá thai (đối diện cổng chính Từ Dũ) thì mình bắt đầu dáo dác tìm chị, mình chỉ cầu mong chị ngồi đâu đó với một cô bạn, nắm tay an ủi người đó, thấy mình thì sẽ chạy lại ngạc nhiên hỏi mình sao lại vào đây? Mình đang cố gắng gạt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu để nghĩ tới những điều tích cực nhất…
Bệnh viện đông quá, mình không nghĩ là nó lại đông đến mức ngồi la liệt cả những dãy chờ như thế. Trước đây mình tượng tượng những chỗ ntn thường rất u...