truyền đến, như có ai đó đang vật lộn với nhau.
Sĩ Trung chợt bừng tỉnh. Kêu lên:
- Vân Kỳ hãy mau đi hỗ trợ Vân Dương!
- Trời đất! Thế mà tôi quên bẵng đi mất - Vân Kỳ đáp, rồi cầm kiếm chạy ngược trở lại.
Nhà sư vẫn không chịu buông Lưu Nguyên Hạc ra, cứ lôi đi cùng. Ði chừng hơn mười trượng, Lưu Nguyên Hạc thấy rã rời đôi chân, tuy đã đề khí, vẫn không sao nhanh nhẹn bằng nhà sư.
Hai tay bịnắm chặt, Nguyên Hạc gắng giằng thoát ra,song năm ngón tay gầy guộc dài thuỗn của nhà sư vẫn không hề nới lỏng chút nào.
Chạy thêm vài bước nữa, thì nhà sư vượt lên nửa bước, và thế là Nguyên Hạc chao người đi, ngã chúi về phía trước, hai cánh tay kẹp sát hai tai vươn lên qua đâu, tiếp tục bị nhà sư lôi lết trên mặt tuyết.
Hắn vừa ức vừa cuống, định co chân lên đá nhà sư, song bị nhà sư lôi đi mỗi lúc một nhanh, tự mình không đứng lên được nói gì đến co chân.
Chốc lát mọi người quay lại thấy Chu Vân Dương và Hùng Nguyên Hiến đang ôm nhau vật lộn trên mặt tuyết.
Cả hai đều văng mất khí giới, nên vật nhau tay đôi, không đấm đá gì được, chỉ huých tay, thúc đầu gối hoặc húc bằng đầu, cắn bằng răng như hai con thú, chứ chẳng hề giống các trận đấu của giới võ lâm! Thậm chí tựa như đàn bà đáo để đánh lộn nhau giữa đường phố!
Tào Vân Kỳ chống kiếm bước tới, đang rình để đâm Hùng Nguyên Hiến. Song hai người lăn lộn liên tiếp, chỉ sợ đâm nhầm vào sư đệ Vân Dương nên hắn không dám ra tay.
Nhà sư cũng bước tới, dùng tay phải túm lưng Chu Vân Dương nhấc bổng lên. Vì hai người đang gì chặt nhau, nên ông ta nhấc Chu Vân Dương thì kéo theo cả Hùng Nguyên Hiến. Hai người đang hăng máu, nên tuy người treo lơ lửng vẫn tiếp tục ẩu đả không thôi.
Nhà sư cười ha hả, rung tay một cái làm cả hai thấy chân tay tê dại rồi huỵch một tiếng.
Hùng Nguyên Hiến ngã văng ra xa năm thước.
Nhà sư đặt Chu Vân Dương xuống đất, đến lúc này mới chịu buông tay thả Lưu Nguyên Hạc ra.
Nguyên Hạc bị khoá hai tay quá lâu, nên hai cánh tay không co lại được, cứ giơ lên một hồi lâu mới từ từ hạ xuống. Hai cổ tay hằn sâu vết bầm các đầu ngón tay,trong lòng không khỏi kinh hãi.
Nhà sư nói:
- Mẹ cha nó chứ! Chúng ta mau đi thôi để còn kịp quấy quả chủ nhân một bữa sáng chứ hả?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau và cùng đi theo nhà sư. Riêng Trịnh Tam Nương bị thương nặng ở đùi, Hùng Nguyên Hiến không nề hà gì bèn cõng luôn.
Cha con họ Ðào, Chu Vân Dương cũng đều bị thương. Trên mặt tuyết, những vệt máu dỏ thành hàng hướng lên phía Bắc.
Ði được vài dặm, những người bị thưong rên rỉ, xem chừng khó có thể đi tiếp được nữa.
Ðiền Thanh Văn lấy từ túi áo ra một chiếc áo vải xé ra từng mảnh để băng cho Chu Vân Dương rồi đến cha con họ Ðào.
Tào Vân Kỳ "hừ " một tiếng, định nói câu gì đó, song Ðiền Thanh Văn đưa mắt ra hiệu.
Tuy không hiểu ý , song Tào Vân Kỳ cũng nín nhịn được câu nói đã ra tới cửa miệng.
Ði thêm chừng một dặm nữa, thì rẽ lên một dốc núi.
Lớp tuyết dưới chân càng dày thêm, ngập tới đầu gối, nên đi rất khó khăn.
Mọi người tuy có võ công, song đều thấy mỗi lúc rút chân lên một cách vướng víu.
Ai nấy đều nghĩ thầm " Không rõ vị chủ nhân này còn xa hay không nhỉ ".
Nhà sư như cũng hiểu được lòng mọi người chỉ tay về phía ngọn núi cao vút phía bên trái:
- Sắp đến rồi! ở trên núi kia kìa!
Hồi 2: Hai Đồng tử giao chiến thơ
Mọi người đều ngước nhìn đỉnh núi, bất giác đều thở hắt ra, toàn thân ớn lạnh.
Ngọn núi đó tuy không phải là là cực cao, song dựng dứng như cây bút giữa một vùng núi non, dốc ngược khác thường, đừng nói đến con người, mà ngay loài khỉ vượn cũng khó mà leo lên được.
Ai nấy đều ngờ ngợ: "Người có bản lĩnh cao cường, cũng có thể leo lên được, thế nhưng trên đỉnh núi dựng đứng chót vót này, chẳng lẽ vẫn có người ở hay sao?".
Nhà sư tủm tỉm cười, đi trước dẫn đường. Rẽ qua hai dốc núi nữa, thì vào đến một rừng rừng rậm. Ðây là khu rừng thông già dễ có đến mấy trăm tuổi, canh cây giao nhau đan xen, trên ngọn cây là lớp tuyết dày đến vài thước nên mặt đất tuyết mỏng, đi lại được dễ dàng.
Khu rừng thông náy trải dài, mất nửa canh giờ mới đi hết. Vừa ra tới bìa rừng là đến ngay chân núi.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi. Lúc này đứng gần, nên càng cảm thấy khiếp hãi. Nếu là mùa hạ, leo lên đã khó; huống chi giờ đây tuyết phủ đầy đày,nếu mạo hiểm vin bám leo lên, thì cầm chắc chín phần mười là sẽ rơi xuống tan thây!
Một trận gió núi thổi mạnh, cành thông va đập vào nhau ầm ầm như sóng thủy triều dồn về trong đêm thu thanh vắng. Mọi người tuy đều in dấu chân khắp chốn giang hồ, từng thấy nhiều trận đánh lớn, song lúc này đứng dưới chân núi cũng đều không nén nổi nỗi khiếp đảm.
Nhà sư lấy trong người ra một ống phóng hoả tiễn, xoè lửu châm ngòi. "Xẹt" một tiếng, hỏa tiễn bay lên không trung phụt ra luồng khói xanh, hồi lâu mới tan.
Ai nấy đều hiểu đây là tín hiệu báo tin của giới giang hồ. Chỉ lạ là hỏa tiễn bay cao như vậy, mà luồng khói xanh cứ quẩn mãi rất lâu mới tan, đó cũng là điều hiếm thấy.
Tất cả đều ngẩng đầu theo dõi xem từ phía đỉnh núi có động tĩnh gì không.
Một lát sau, trên đỉnh núi thấy có một chấm đen, nhanh chóng trượt xuống mỗi lúc lớn dần. Xuống dến lưng chừng núi, thì thấy rõ là chiếc giỏ cực lớn, được treo bởi đầu dây chão bện bằng tre. Giỏ tre này này dùng để đón khách lên đỉnh núi.
Chiếc giỏ tre dừng trước mặt mọi người. Nhà sư nói:
- Giỏ này ngồi được ba người. Xin mời hai vị nữ lên trước. Có thể thêm một vị nam nữa. Vị nào đây?
Nhà sư thì không dụng được đến nữ thí chủ, nên bần tăng không ngồi rồi. Ha ha...
Mọi người đều nghĩ: "Lão hoà thượng lỗ mãng này võ nghệ cao siêu thực, mà sao ăn nói thô lỗ vô duyên thế!".
Ðiền Thanh Văn đỡ Trịnh Tam Nương ngồi vào giỏ tre, thầm nghĩ: "Nếu mình lên trước chắc Tào sư huynh sẽ thừa cơ sát hại Ðào Tử An mất. Nếu mình gọi Tử An cùng lên thì có sư thúc ở đây, e cũng bất tiện". Nghĩ rồi, bèn vẫy tay gọi Tào Vân Kỳ.
- Sư huynh! Sư huynh lên cùng muội đi!
Tào Vân Kỳ kinh ngạc qua dỗi, đưa mắt nhìn Ðào Tử An, vẻ đắc ý hiện ra trên nét mặt rồi bước vào giỏ ngồi bên cạnh Ðiền Thanh Văn. Hắn nắm chắc sợi chão giật giật mấy cái.
Chiếc giỏ chao đi, rồi được kéo thẳng lên đỉnh núi. Cả ba người thấy mình lơ lửng như đang cưỡi mây vượt gió, ruột gan nôn nao khó ở. Ðến lưng chừng núi,Ðiền Thanh Văn nhìn xuống, chỉ thấy đám người bé tẹo như những chấm đen. Thì ra nếu nhìn từ xa, ngọn núi này có vẻ không cao lắm. Kỳ thực, vách dựng đứng hơn nghìn trượng, kỳ vĩ khác thường. Ðiền Thanh Văn thấy sa sẩm mặt mày, nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn nữa!
Chừng thắp xong chén trà, chiếc giỏ được kéo lên đỉnh núi. Tào Vân Kỳ bước ra,Thanh Văn và Tam Nương theo sau. Mọi người quan sát thấy ở mỗi bên đỉnh núi có ba cái trục cuốn lớn cùng luồn sợi chão mà quay, để nâng hoặc hạ giỏ tre. Có hơn chục người vạm vỡ chuyên quay trục và cái giỏ lại được thả xuống. Sau vài lần thả rồi kéo lên, nhà sư và tất cả mọi người đều đã lên hết. Có hai gã mặc áo xám thấy nhóm Tào Vân Kỳ lên đỉnh núi không để ý gì hết, cho tới khi nhà sư lên đến nơi, chúng mới khom lưng cúi chào.
Nhà sư cười nói:
- Bần tăng không báo trước với chủ nhân mà đã dẫn thêm mấy người bạn lên xin ăn ké bữa cơm đây! Ha ha!
Một người trạc tuổi trung niên, cổ cao, trán rộng, cúi người đáp:
- Các vị ấy đã là bạn của Bảo Thụ đại sư thì chủ nhân chúng tôi rất vui mừng đón tiếp!
Mọi người nghĩ thầm: "Thì ra nhà sư tên là Bảo Thụ". Người ấy lại vái chào khắp lượt:
- Chủ nhân của chúng tôi đi vắng nên không có mặt để cung kính đón tiếp các khách quý, mong các vị anh hùng tha lỗi cho.
Ai nấy vội vàng đáp lễ. và cùng lấy làm lạ: "Người này ở tận trên đỉnh núi tuyết,ăn mặc phong phanh như thế mà vẫn không có vẻ sợ lạnh, hẳn là nội công phải cừ lắm. Nhưng qua cách nói năng, chứng tỏ là kẻ bề dưới, vậy không biết chủ nhân của hắn là bậc anh hùng như thế nào?"
Bảo Thụ tỏ ra hơi ngạc nhiên:
- Chủ nhân của ngươi đi vắng ư? Tại sao vào lúc này mà lại vắng nhà?
- Chủ nhân chúng tôi đã đi Ninh Cổ Tháp từ bảy hôm trước ạ.
- Ði Ninh Cổ Tháp à? Có việc gì vậy? - Bảo Thụ lại hỏi tiếp.
Người này nhìn cả bọn Nguyễn Sĩ Trung có ý ngần ngại không trả lời.
Bảo Thụ nói:
- Cứ nói đi, đừng ngại.
- Chủ nhân chúng tôi có đối thủ lợi hại lắm, e rằng lúc lâm sự không địch nổi,nên phải đi Ninh Cổ Tháp để mời Kim Diện Phật trợ giúp.
Mọi người nghe nói đến ba chữ "Kim Diện Phật"đều giật mình! Ðó là một bậc tiền bối trong giới võ lâm, từ hai chục năm nay lấy hiệu là "Ði khắp thiên hạ,không địch thủ". Vì bảy chữ này, ông ta đã chuốc bao nhiêu kẻ thù và tình địch.
Song vì võ công cao siêu, nên bất cứ kẻ thù nào ở môn nào, phái nào, ông ta cũng lần lượt đánh bại. Chừng mười năm nay ông ta mai danh ẩn tích, không ai trong giới võ lâm biết tin tức gì. Có người đồn rằng ông ta đã ốm chết ở bên Tây Vực,song chẳng ai được chứng kiến, nên vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Lúc này bỗng nghe tin không những Kim Diện Phật vẫn còn sống, mà vị chủ nhân ở đây đang đi mời ông ta lên núi thì mọi người đều thấp thỏm không yên.
Kim Diện Phật vốn là người có võ công cao siêu, căm ghét những kẻ làm điều ác như kẻ thù. Nếu không biết thì thôi, chứ nếu biết có kẻ làm điều bất chính, thì thế nào ông ta cũng đến tận nơi để hỏi tội. Nhẹ thì kẻ đó cũng bị bẻ một chân hoặc một tay; nặng thì mất mạng không sao trốn được! Cả nhóm người lên đỉnh núi này ít nhiều cũng đã từng làm những việc lương tâm cắn rứt nên bỗng nhiên nghe thấy ba chữ "Kim Diện Phật" sao lại chẳng giật mình thấp thỏm được?
Bảo Thụ mỉm cười:
- Chủ nhân các ngươi cũng cẩn thận quá đấy thôi. Gã Tuyết Sơn Phi Hồ có tài cán gì ghê gớm đâu mà cần phải tốn công thế?
Người trung niên:
- Có thêm đại sư tới giúp một tay, thì chúng tôi yên tâm chắc thắng rồi, nhưng nghe nói gã Tuyết Sơn Phi Hồ đó vô cùng hung hãn xảo quyệt, chủ nhân tôi nói cứ phòng bị kỹ thì hơn. Có thêm người giúp sức, con chồn bay đó khó mà thoát được.
Tât cả đều trầm ngâm: "Không rõ gã đó là kẻ nào mà ghê gớm thế?".
Bảo Thụ và người trung niên kia nói chuyện xong, cũng bước về phía trước. Ði vòng qua mấy cây thông phủ đầy tuyết, thì thấy nột toà nhà đá năm gian rất lớn,tuyết dầy đặc chất quanh ngôi nhà.
Mọi người cùng bước vào cổng, đi qua một dãy hành lang, thì vào tiền sảnh.
Tiền sảnh cực rộng, bốn góc có 4 lò thanh hồng, chính giữa sảnh có treo một câu đối trên ván gỗ, có hai mươi chữ đại tự ( dịch nghĩa ):
"Chưa đến Liêu Ðông, nói liều "Thế gian không đối thủ "
Gặp nơi Dực Bắc, mới tin thiên hạ có anh hùng."
Dòng chữ nhỏ phía trên, đề "Hi Mạnh nhân huynh chỉ bảo", phía dưới đề "Kẻ càn rỡ Miêu Nhân Phượng hổ thẹn năm xưa nói ngông sau khi say đánh bạo viết".
Mọi người đều là dân giang hồ, không hiểu rõ ý nghĩa của câu đối. Hình như nhân vật Miêu Nhân Phượng này cảm thấy hổ thẹn vì biệt hiệu của mình. Mỗi chữ đều được khắc sâu vào mặt ván gỗ, hình như được khắc bởi một vật rất sắc.
Bảo Thụ hơi đổi nét mặt:
- Tình bạn giữa chủ nhân ngươi và Kim Diện Phật sâu sắc đấy nhỉ!
Người trung niên đáp:
- Vâng! Chủ nhân chúng tôi đã quen biết Miêu đại hiệp mấy chục năm nay rồi ạ!
Bảo Thụ "ồ" một tiếng. Còn Lưu Nguyên Hạc thì tim đập thìnhthịch, thầm nghĩ: "Thế là cánh ta đến nhà bạn của Miêu Nhân Phượng rồi đây. Có lẽ phen này ta đi đời đến chín phần mười rồi".
Chỉ trong ít phút, hai bàn tay Nguyên Hạc mồ hôi ướt đẫm.
Mọi người lần lượt ngồi xuống. Người trung niên kia gọi người mang trà lên, và đứng ở phía dưới tiếp chuyện.
Bảo Thụ nói:
- Cái biệt hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ" của Kim Diện Phật năm xưa kể ra cũng ngông quá! Xem câu đối này, thì biết rằng ông ta nhận sai đấy!
Người trung niên đáp:
- Không phải thế dâu. Chủ nhân chúng tôi nói rằng, đó là Miêu đại hiệp khiêm tốn đó thôi. Thực ra nếu không ngại rườm rà, thì biệt hiệu của Miêu đại hiệp nên thêm vào bốn chữ nữa là "từ xưa tới nay" ạ.
Bảo Thụ "hừ" một tiếng, cười nhạt:
- Hừm! Kinh Phật có nói, năm Phật tổ Thích Ca Mâu Nhi giáng thế, vừa chào đời đã tự xưng là "Trên trời dưới đất chỉ một mình ta là dộc tôn". Vậy thì câu này sánh đôi được với biệt hiệu "Ði khắp thiên hạ không địch thủ" cũng nên!
Tào Vân Kỳ hiểu ngay ý châm biếm trong lời của Bảo Thụ, nên bật cười. Người trung niên tức giận nhìn hắn:
- Xin quí khách hãy tỏ ra tôn trọng cho!
Vân Kỳ ngạc nhiên:
- Sao?
Người trung niên nói tiếp:
- Nếu Kim Diện Phật biết ông diễu cợt, e rằng quí khách không được yên thân đâu!
Vân Kỳ đáp:
- Võ học rộng lớn vô cùng, nên biết là ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác,người tài còn có người tài hơn. Ông ta cũng là người bằng xương bằng thịt thôi, dù bản lĩnh cao cường đến mấy, sao đã vội xưng là "Ði khắp thiên hạ không địch thủ"?
Người trung niên đáp:
- Tiểu nhân kiến thức còn nông cạn, không thấu mọi lẽ đời. Chỉ biết chủ nhân tại hạ nói là xứng đáng, thì hẳn là xứng đáng!
Tào Vân Kỳ thấy người này nói năng khiêm tốn, song vẻ mặt rất ngạo mạn, thì cơn giận bốc lên, nghĩ bụng: "Ta là chưởng môn của một phái, sao chịu nổi sự khiêu khích của tên đầy tớ thấp hèn này được?" bèn cười nhạt:
- Chắc hẳn ngoài Kim Diện Phật ra, chủ nhân của nhà ngươi là số một trong thiên hạ chứ gì?
Ha ha . Thật tức cười!
Người trung niên đáp:
- Không dám đâu ạ.
Và giơ tay vỗ nhẹ vào lưng ghế Vân Kỳ đang ngồi. Vân Kỳ thấy lưng ghế chấn động, người giật nảy lên. Hắn đang cầm chén trà, trong lúc bất ngờ, chén trà tuộc khỏi tay rơi xuống, chắc hẳn phải vỡ tan dưới đát. Song người trung niên nọ cúi người quơ tay đỡ luôn được cái chén, nói:
- Quí khách hãy cẩn thận!
Vân Kỳ đỏ mặt, nghoảnh mặt đi không đáp. Người trung niên tự tay đặt lại chén trà lên bàn.
Bảo Thụ hình như không thấy sự việc trên, nói với người trung niên cổ dài nọ:
- Ngoài Kim Diện Phật ra, chủ nhân của ngươi còn hẹn ai tới giúp sức nữa?
Người ấy đáp:
- Trước lúc đi, chủ nhân tôi có dặn là trong ngày hôm nay, sẽ có các vị Ðạo trưởng Huyền Minh Tử của phái Thanh Tạng, Linh Thanh Cư Sĩ núi Côn Lôn,
Trưởng lão quyền sư môn Thái Cực ở Hà Nam tới đây chúng tôi phải tiếp đón chu tất. Ðại sư là người đến đầu tiên, đủ thấy thịnh tình của ngài. Nếu chủ nhân tôi biết được, hẳn sẽ rất cảm kích.
Bảo Thụ được chủ nhân nơi đây mời chỉ nghĩ hễ mình đến thì dẫu việc khó khăn đến đâu cũng giải quyết dễ như trở bàn tay. Không ngờ ngoài ta ra chủ nhân còn mời thêm khá nhiều nhân vật có tên tuổi khác nữa. Tuy hầu chưa gặp mặt họ bao giờ, song ta cũng đã từng nghe tên tuổi, tất cả đều là những cao thủ hàng đầu. Nếu sớm biết thế này thì ta chẳng đến làm gì. Cái tay Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng lánh cho xa thế mà hay! Vả lại, ta lặn lội đến đây mà chủ nhân lại không ở nhà tiếp, thật là thiếu tôn trọng quá đỗi.
Bảo Thụ không vui, bèn nói:
- Bần tăng cố nhiên không đắc dụnh rồi, nhưng Kim Diện Phật đến, có việc gì không giải quyết nổi đâu? Hà tất phải mời thêm ai nữa?
Người trung niên đáp:
- Chủ nhân chúng tôi nói muốn nhân dịp này để cùng họp mặt với các anh hùng,Phạm bang chủ ở Hưng Hán Cái Bang cũng sẽ đến nữa đấy ạ!
Bảo Thụ thấy ớn lạnh hỏi:
- Phạm bang chúa cũng đến à? Còn Tuyết SơnPhi Hồ hẹn bao nhiêu người đến giúp?
Người ấy đáp:
- Tiểu nhân nghe nói anh ta không mời ai, chỉ có một mình thôi.
Bọn Nguyễn Sĩ Trung, Ân Cát, Ðào Bách Tuế đều là người từng trải trên chốn giang hồ, nghe nói chỉ có một mình Tuyết Sơn Phi Hồ đến gây sự, mà chủ nhân ở đây ngoài việc phải bố trí bao nhiêu cao thủ hàng đâu, còn mời thêm Kim Diện Phật và Phạm bang chủ của Cái Bang thì đều nghĩ rằng Tuyết Sơn Phi Hồ dầu có ba đầu sáu tay thì cũng chẳng cần nhiều người đối phó với y đến thế. Riêng một mình nhà sư Bảo Thụ với võ công thượng thặng như thế cũng đủ cầm chắc đối phó dược y rồi, huống hồ còn có chúng ta trên đỉnh núi này, khi lâm sự cố nhiên không khoanh tay đứng xem. Chẳng qua chủ nhân lúc trước không nhờ có thêm nhiều khách không mời mà đến như thế.
Trong số đó có Lưu Nguyên Hạc là thấp tha thấp thỏm trong lòng. Hoá ra Cái Bang xưa nay đấu tranh dữ dội với triều đình, bọn họ dùng thêm hai chữ "Hưng Hán" vào tên bang mình thành "Hưng Hán Cái Bang", rõ ràng là có ý chống nhà Thanh.
Tháng trước, Tại tổng quản là quan Tổng Quản Ngự Tiền Thị vệ đã đích thân chỉ huy mười tám cao thủ thị vệ của Ðại Nội để bắt sống Phạm bang chủ vào đại lao.
Việc làm này rất bí mật, rất ít kẻ giang hồ biết được. Lưu Nguyên Hạc chính là một trong mười tám cao thủ đó. Thế mà hôm nay ngờ nghệch làm sao lão lại vào ngay hang hùm, ắt hẳn là lành ít dữ nhiều rồi.
Bảo Thụ thấy Nguyên Hạc mặt biến sắc khi nghe nói đến Phạm bang chủ, bèn hỏi:
- Lưu đại nhân quen biết Phạm bang chủ à?
- Không phải là quen - Nguyên Hạc đáp - Tại hạ chỉ biết Phạm bang chủ là một bậc anh hùng hảo hán lừng danh ở miền Bắc, năm xưa đã dùng chiêu "Long trảo cầm nã thủ", tay không hạ được hai mãnh hổ.
Bảo Thụ tủm tỉm cười, không hỏi thêm gì nữa, quay sang hỏi người trung niên nọ:
- Tuyết Sơn Phi Hồ là người như thế nào? Hắn ta với chủ nhân của ngươi có thù oán gì với nhau?
- Chủ nhân của tại hạ chưa bao giờ nói ra, tại hạ cũng không dám hỏi nhiều - Người ấy đáp.
Trong khi chuyện trò, người hầu đã bưng cơm rượu lên. Trên đỉnh núi tuyết cao chót vót này mà vẫn có đủ rượu ngon, thức nhắm tốt, làm cho mọi người hết sức bất ngờ. Người trung niên cổ cao lại nói:
- Phu nhân của chúng tôi rất cảm ơn các vị đã hạ cố, mời các vị uống thêm một chén ạ.
Mọi người cùng tỏ lời cảm ơn.
Trong bữa ăn, Tào Vân Kỳ và Ðào Tử An gườm gườm nhìn nhau. Hùng Nguyên Hiến và Chu Vân Dương thì xoa nắm đấm gầm ghè, còn Ðào Bách Tuế chỉ muốn vụt cho Trịnh Tam Nương một roi.
Tuy ngồi ăn cùng bàn, song mỗi người đều có tâm trạnh riêng, chỉ có Bảo Thụ là vẫn cười nói như thường, ăn miếng thịt lớn,uống rượu bát to, nói năng bỗ bã thô tục chẳng giống một nhà tu hành chút nào!
Ðược vài tuần rượu, kẻ hầu bưng lên một mâm bánh bao nóng hổi. Mọi người đã nhọc mệt suốt nửa ngày trời, bụng đói mèm, trông thấy bánh bao là hớn hở. Ðang định cầm bánh ăn thì bỗng nghe một tiếng nổ...