yêu tôi nhất, chăm sóc tôi nhiều nhất. Giờ gặp lại em, em cũng chẳng khác xưa lắm. Duy chỉ có đôi mắt là không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ như ngày đầu
tôi mới gặp mà hôm nay trông nó thật buồn và mệt mỏi. Em ngồi chờ tôi từ bao giờ, hôm nay em đẹp thật, gương mặt xin xắn của em điểm xuyết thêm đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi nửa quan tâm nửa trách móc. Hôm nay, em bận một bộ đồ màu trắng, im lặng trong một góc khuất nhìn tôi từ lúc tôi mới đăt chân vào.
- Em vẫn ổn chứ- tôi nói mà nghe cổ họng mình nghẹn đắng
- Anh ác lắm, sao ra đường xe không cán chết anh đi – em vừa nói vừa quay mặt đi, nước mắt chực trào ra ngoài
- Ừ!cái gì cũng là lỗi tại anh hết – tôi vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống
Em nhìn tôi, đôi mắt thật buồn, rồi chợt nhìn xa xăm. Không gian đây yên tĩnh quá mà tôi với em lại ngồi trên một góc khuất người. Nếu bình thường thì tôi đã giở trò bói đùi ra nhưng hôm nay lại khác, tôi đến đây với tư cách là một tội nhân mong chờ sự tha thứ của em.
- Em có người khác rồi chứ? Tôi hỏi em mà không dám nhìn vào trực diện
- Anh là đồ khốn nạn! anh nghĩ ai dám đến với tôi nữa khi biết chuyện giữa tôi với anh, anh…anh
Rồi em khóc, nước mắt em chảy đầm đìa trên khuôn mặt thanh tú khiến cho người ta nao lòng. Tôi nhớ lại lúc tôi và em chia tay nhau lần đầu tiên, em đã khóc sướt mướt năn nỉ tôi hết lời nhưng vì lúc đó trường mới có em lớp mười khác rất đẹp nên tôi bỏ rơi em để chạy theo người mới và cả hơn 6 lần sau nữa, vẫn kịch bản cũ em vẫn khóc sướt mướt và tôi vẫn vui vẻ ra đi, chán rồi lại tìm về em.
- Ừ! anh đang bị như vậy mà- tôi vẫn cúi gầm mặt xuống
- Anh là đồ đểu!
- Ừ!
- Anh là thứ bỏ đi!
- Ừ
- Anh giải thích cho tôi biết đi! Tại sao?
- Em muốn hỏi về vấn đề gì cơ?
- Tại sao anh bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác? Tôi làm gì sai à?
- Không!anh sai
- Anh biết tôi yêu anh thật lòng mà!
- Anh biết.
- Vậy tại sao anh lừa tôi? giọng của em như nghẹn lại.
- Anh lừa em chuyện gì?
- Vậy anh có yêu tôi không?
Tôi không biết trả lời câu hỏi này của em như thế nào. Em đang rất đau khổ và tôi không muốn em buồn bã thêm nữa. Ba tôi là một bác sĩ tâm lý, mặc dù tôi không theo nghề của ông như phần lớn các thành viên trong gia đình nhưng tôi đặc biệt hứng thú với các cuốn sách tâm lý. Dựa theo những gì sách nói đem đối chiếu với thái độ của em mà tôi đã xâu chuỗi từ nãy giờ. Nếu không trả lời câu hỏi cuối cùng của em một cách thật rõ ràng, nguy cơ em và cũng có thể là cả tôi sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà điều này thì không ai mong muốn cả. Ba tôi cũng hay nói: ”Thà là một lời nói dối nhẹ nhàng hơn là một sự thật phủ phàng” nên tôi quyết định, nhìn vào mắt em và nói:
- Có!
- Em biết anh vẫn còn yêu em mà! ánh mắt của em long lanh lên trông thật hạnh phúc- Mình làm lại từ đầu nha anh, em hứa sẽ ngoan và nghe lời anh mà.
Lúc bấy giờ tôi chợt nhớ ra câu nói của ba tôi còn một vế nửa: ”…Dành cho bệnh nhân sắp chết”, trông em không có vẻ gì là sắp chết cả, trông tôi thì giống hơn. Vậy là tôi trở thành một thằng “bắt cá hai tay ” sao? rồi em Hạnh sẽ nghĩ gì về tôi đây. Uyển Văn vẫn chưa hay biết điều gì cả, em nép sát vào người tôi đến nỗi tôi còn nghe tiếng tim của em đập thình thịch(điều này chứng tỏ em đang rất hưng phấn), em thấp hơn tôi 1 cái đầu nên đâu có thể nhìn lên và thấy cái mặt tôi đang méo xẹo cười buồn, lại sắp XH như mọi khi nữa đây.
Nhớ lại cách đây cũng hơn 6 năm, khi tôi còn là một thằng học sinh lớp 10 hằng ngày cặm cụi đạp xe đến trường. Tôi yêu một người con gái, một người con gái mà tôi cho rằng đẹp nhất trên cõi đời này. Tôi cũng không chắc lắm về cái lý do làm cho tôi yêu em, chỉ biết yêu là yêu thôi. Hồi đó ngây thơ thật, nắm tay thôi mà tôi còn run hơn cả em. Liều lắm mới dám hôn trộm em một cái còn ngoài ra tôi chẳng dám làm gì cả. Yến, mối tình đầu của tôi, rốt cuộc cũng đá văng tôi ra khỏi cuộc đời em sau 5 tháng yêu nhau với lý lẽ thật cao siêu:
- Sao anh không đổi xe đi, bạn em đứa nào cũng được bồ đi tay ga chở đi học còn em đi xe đạp của anh nhìn quê quá!
- Anh nghèo làm gì có tiền mua tay ga.
- Ba má anh giàu gần chết luôn mà.
- Ba má anh giàu chứ anh đâu có giàu.
- Sao anh không mua điện thoại đi, bồ bạn em đứa nào cũng sài đt xịn cả.
- Anh làm gì có bạn bè mà mua điện thoại.
Và sau đó em ra đi theo một thằng mập, bụng phệ học 12 có SH. Thế đấy, đó cũng là một trong những điều mà tôi đau đớn lắm mới nhận ra được: Không có tiền cạp đất ăn à? Tuy nhiên sau này tôi mới nhận ra được cái chân lý bất diệt ấy. Còn lúc đó thật sự tôi đau khổ suốt một thời gian dài và nhin cuộc đời thật u ám. Lại mấy thằng bạn rủ rê, tôi cũng gia nhập bọn với tụi nó phá phách điên cuồng, học lực giảm rõ rệt. Nói “rõ rệt” cho nó có vẻ văn chương chứ thật ra tôi đứng gần chót lớp. Quái thật, mình đã không thèm học mà vẫn cao hơn hai thằng
Có thể, cú sốc mang bóng dáng của một loài chim đã gây ra cho tôi những tổn thương không có gì bù đắp được. Khi tôi chia tay với lũ bạn phá phách nhưng thân thiết ở trường, về tới nhà, trong căn phòng tối chỉ còn mình tôi đang trò chuyện với bản thân mình, trách mình sao không có điện thoại xịn, sao không có xe tay ga như người…để cho tình yêu tan vỡ. Đau lắm chứ, nỗi đau này càng được nhân lên gấp bội khi mỗi lúc tôi cắm cúi đạp con xe cà tàng của mình thì bóng em lướt qua trên chiếc xe của thằng đó hay lúc 2 người ôm hôn nhau thắm thiết ở một góc khuất dưới chân cầu thang mà vô tình tôi bắt gặp được. Suốt phần thời gian còn lại của năm học, tôi vợt vờ như chiếc bóng, câm lặng thở dài mỗi lúc ngồi một mình trong thư viện. Nhắc tới thư viện mới nhớ, đó là nơi mà tôi thích thú nhất trong ngôi trường vì ít ra là chẳng bao giờ em thèm mò ra đó. Thế là tôi lại có một khoảng không gian riêng để ngồi một mình.
Nỗi buồn của tôi kết thúc hẳn vào những ngày hè khi ông anh quý hóa của tôi cũng đoán được cái lý do tôi như thằng bệnh suốt năm qua. Một bữa nọ, ổng ghé vào phòng tôi trong lúc tôi vẫn mãi miết tự trách bản thân mình. Ổng nhẹ nhàng ngồi xuống nệm, mặt ổng lúc ấy cực đểu, nhìn tôi nói:
- Bị con chó nào đá vậy mày?
- Làm gì có! – tôi vừa cúi gầm mặt xuống vừa trả lời.
- Mẹ! ngất cái mặt l` mày lên coi,
Tôi im lặng không trả lời ổng. Trong nhà, nếu như tôi là niềm tự hào của ba má, hiện thân cho thiên thần thì ông anh tôi lại chính là con quỷ dữ Satan đại diện cho mọi cái xấu xa. Ổng lớn hơn tôi chừng 10 tuổi, và nhỏ hơn 2 người anh của tôi chừng 3, 4 tuổi. Nhưng khác với 2 anh lớn, ổng thích chơi hơn học: Ổng bắt đầu lớp sáu tại một trường chuyên của thành phố và kết thúc năm 12 lúc 21 tuổi(bị đuổi) tại trường bổ túc văn hóa và hiện tại sũng theo nghề y(dược sỹ). Giờ đây con quỷ Satan ấy nhìn tôi, ánh mắt vô cùng đểu giả và nói:
- Theo tao
Ngắn gọn nhưng rõ ràng, tôi cũng không thích đi theo ổng lắm, nhưng giờ ở nhà cũng không có gì để làm cả, theo ổng coi sao, lúc ấy trời vẫn còn chiều. Tôi với ổng ngồi ở một quán cafe. Trong lúc tôi đang mân mê ly coca, ổng nhìn tôi, nở một nụ cười thật nham hiểm, thả một làn khói thuốc và nói:
- Tay tốt! sờ vếu sờ đùi ngon lành! – rồi ổng lướt qua mặt tôi- nhìn mặt có năng khiếu, còn vụ kia chút nữa test, dm trong nhà này mày giống tao nhất
Hai anh em chúng tôi ngồi uống cafe nói chuyện với nhau tới hơn 7 h. Mà thật sự chỉ có ổng nói, tôi một phần vì đói, một phần vì mệt, một phần vì nếu ba má tôi mà biết tôi đi ăn chơi với ổng thì chết nên tôi nghe có tiếng được tiếng mất. Chỉ nghe loáng thoáng ổng nói:
- Gái cũng như chó, mày phải biết nó thích cái loz gì rồi cho nó cái đó.
Rồi ổng bắt điện thoại ra gọi. 10p sau, một chị chắc lớn tuổi hơn ổng, mặc áo hai dây, quần short tới quán. Lúc đầu tui nhìn bả tưởng bồ ổng nên chào:
- Dạ! em chào chị
- Em lo cho thằng em của anh đêm nay được không?
Bà chị kia nhìn tôi cũng đểu cáng không kém:
- Nhìn mặt vậy thôi chứ chút hồi nữa có khi em ói ngược tiền ra trả quá! – rồi 2 người cùng cười
Tiền gì cơ?Tôi tự hỏi trong đầu và dường như lúc ấy tôi cũng không có lời giải đáp cho cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của hai người đấy. Ông anh tôi đứng dậy kêu tính tiền không quên vổ mông chị phục vụ một cái, mà lạ thật sao chị ấy không phản ứng gì mà còn cười tươi nữa. Khi tôi rục rịt chuẩn bị ra xe thì ông anh tôi đè vai tôi xuống
- Mày ở lại đi, tối tao đón
Không kịp trả lời, ổng đã lững thững bước ra khỏi quán và phi một mạch đi rồi. Chỉ còn tôi và bà chị kia. Bây giờ mới có dịp nhìn kỹ lại bà chị, cũng khá đẹp và biết ăn mặc chải chuốt với lớp phấn dày cộp và bộ đồ bó sát cả cơ thể với chiếc áo hai dây cỗ trễ để lộ một phần nội y màu đỏ và 2/3 cặp vếu. Cái quần short ngắn cũn cỡn không thể nào che hết được cả đôi chân của chị, nó ngắn đên nỗi chỉ cần một cử động nhỏ thôi là tôi có thể thấy hết những gì mà chiếc quần ấy được thiết kế để che đậy. Chị nhìn tôi, ngồi sát lại tôi, sờ vào đùi tôi, kê sát miệng vào tai tôi và nói thầm:
- Đi đi anh.
- Đi đâu vậy chị.
- Tới đi rôi biết.
Tôi vốn ngây thơ nên tin lời chị ấy liền, leo lên chiếc tay ga. Chị chạy miết rồi đi xe vào một nhà nghỉ nọ. Tới đó làm gì vậy?tôi tự hỏi trong đầu, vì từ nhỏ tôi chỉ biết cái công năng duy nhất của nhà nghỉ là dùng để ngủ. Chị lấy chìa khóa phòng, dẫn tôi lên, khóa cửa phòng lại. Chị nói tôi chờ chị một chút, chị đi tắm cái đã. Tôi cũng ngoan ngoãn ngồi chờ. 15 p sau, chị bước ra với một tấm khăn trắng quàng trên người. Lần lượt vứt từng thứ chị mặc trên người lúc ở quán cafe từng cái, từng cái bay tới tấp vào tôi làm cho tôi chống đỡ vô cùng mệt mỏi. Chị lao vào tôi, đè tôi xuống giường, bộ ngực to tròn của chị ép sát vào cuốn họng tôi khiến cho tôi không thể nào la lên được. chị từ từ cởi hết cúc áo của tôi ra, mân mê trên bộ ngực của tôi và nhẹ nhàng tiến xuống phấn dưới. Một cảm giác vừa lạ vừa thích, chị nhẹ nhàng mút tôi. Chị bắt đầu từ từ ngồi lên người tôi vừa nhún vừa rên nhè nhẹ. Tiếng rên của chị thật sự kích thích trí tò mò của tôi, tôi vật chỉ xuống, ngấu nghiến sờ soạn thân hình phổng phao của chị. Đánh vật hồi lâu, chị nằm ra thở dốc và cả tôi cũng vậy, chúng tôi làm thế đến hơn hai tiếng đồng hồ.
*****
Nỗi sợ hãi của con người rất đa dạng, người sợ ma kẻ thì sợ chuột, còn riêng tôi, nỗi sợ lớn nhất mà tôi luôn phải đối diện hằng đêm là sự cô đơn. Thử tưởng tượng rằng, ban ngày bạn hoát bát bao nhiêu, mồm miệng bạn liến bao nhiêu thì khi bạn một mình bạn sẽ cô đơn đến nhường nào. Ngồi thừ người trong căn phòng nhỏ, điếu thuốc cháy liên tục trên môi tỏa vào không khí những hình thù quái lạ. Tôi lặng im suy nghĩ về cuộc đời mình, liệu những gì tôi làm có đúng hay không?Liệu những người con gái đi qua đời tôi có tha thứ về nhựng việc tôi làm.
Tôi nhớ về một thời xa xưa, mỗi đêm khi học bài xong tôi chỉ có việc là lăn ra ngủ, thậm chí đến sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức đã kêu inh ỏi thì tôi còn cố nướng thêm một chút nữa rồi mới chịu ra khỏi giường. Giờ đây đó lại là một thứ xa sỉ với bản thân mình, tôi thức khuya nhiều hơn, dậy muộn hơn. Tôi sợ mình đặt lưng xuống thì ánh mắt trách móc của các em quấy phá giấc ngủ của mình, tôi cố gắng chạy trốn những suy nghĩ ấy. Mệt mỏi thật. Điện thoại lại vang lên, mẹ kiếp, khi con người ta đang cô đơn tột độ thì họ rất ghét bị làm phiền mà chỉ muốn một mình gậm nhầm nỗi đau ấy. Số em Văn
- Anh ngủ chưa?
- Chưa! em gọi anh có việc gì không?
- Không!em nhớ nên gọi thôi
- Mới gặp hồi nãy mà!
- Thì sao?nhớ không gọi được à?
- Ừ! Em muốn gọi anh lúc nào cũng được
- Mà thôi! không thèm gọi anh đâu, em đi ngủ trước đây
- Ừ! em ngủ ngon em nhé
Tôi tiếp tục chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Uyển Văn đối với tôi tốt thật. Bây giờ đối với tôi Uyển Văn không còn là một bóng hình thoáng qua mà tôi có thể muốn quên là quên ngay được. Tôi nợ em nhiều lắm, tôi nợ cả một thời ngây thơ của em, bây giờ có lẽ chỉ còn lại mình em là vẫn còn bên tôi. Em là bến đỗ, con thuyền dù có đi đâu chăng nữa thì cũng cần một nơi yên bình để quay về nhất là khi trời nỗi dông tố. Cả mẹ em cũng thế, cô chủ nhiệm như là một người mẹ quan tâm cho tôi đến từng chút một, thằng học sinh quậy phá nhưng lễ phép của cô ngày nào giờ đây không chỉ nợ cô công ơn dìu dắt mà còn mang nợ với cuộc đời của con gái cô. Có lẽ, tôi chưa từng yêu em, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ phải có trách nhiệm đối với cuộc đời em, một cuộc đời mà trong chốc lát nông nỗi tôi đã phá hoại nó. Giá như tôi đừng bồng bột, giá như tôi có thể kiềm chế được nỗi đau của riêng mình mà không biến nó thành một cái gì đó quá khủng khiếp để để lại những nỗi đau cho những người con gái mà tôi tán tỉnh họ. Nhưng còn Hạnh, người con gái cũng đã trao cho tôi tất cả những gì quý báu nhất của mình, tôi biết phải làm sao đây? Hạnh cũng đâu có tội gì trong chuyện này. Tất cả là do lỗi ở tôi, nếu như có một người đáng phải chịu trách nhiệm trong việc này, ngưởi đó chính là tôi, tôi là một thăng khốn nạn. Hình bóng người yêu cũ của tôi đang hiện về trong tâm trí, tôi muốn quên cái hình ảnh đó ngay được, nhưng không thể nào, nó cứ bám díu lấy tôi, cấu xé tôi, tôi mệt mỏi quá chợt thiếp đi.
Sáng sớm, uể oải đi đánh răng súc miệng, Uyển Văn vừa nhắn tin cho tôi:
Anh dậy sớm đi học nhé! chúc anh yêu một ngày thật đẹp, hôm nay chỉ được phép nhớ về em thôi nhé!
Tôi chợt bật cười, lời lẽ của em thật ngây thơ, cả như cái tên của em cũng vậy, nó thật đẹp, đẹp nhưng chính con người của em. Thật may mắn cho kẻ nào có được một tình yêu thánh thiện như vậy, một thiên thần không lấm bụi.
Tôi dắt chiếc motor ra khỏi nhà lúc hơn 7h30 sáng, chậc trễ một tiết rôi. Bà giảng viên này khó tính lắm, chắc đợi ra chơi rồi vào thôi. Biết làm gì bây giờ, Uyển Văn đang học và tôi chẳng muốn làm phiền em. 1 tiếng rưỡi đồng hồ nữa, quá ngắn cho một chuyến picnic nhưng cũng quá dài cho một buổi cafe ngồi lẽ loi chờ thời. Tụi bạn thân đang học, tụi bạn không thân thì tôi chả hứng thú gì để gặp. Cũng đành ngồi cafe thôi chứ biết sao bây giờ
- 1 đen đá không đường như cũ nha anh Long – tên ông chủ quán cafe đối diện trường
Ngồi thừ ra đó, cafe quán không ngon nhưng rẻ, đúng chất sinh viên chỉ có 5 ngàn là có thể uống cafe đã đời khuyến mãi bình trà tỉ lệ vàng: 1 trà: 9 nước. Ngồi một lúc. Nhỏ Thanh, bồ của thằng bạn xuống ngồi kế bên tôi.
- Anh đang làm gì vậy?
- Uống cafe!
- Ngồi có một mình à?
- Bộ đui hay sao không thấy!
Cuộc hội thoại kết thúc nhanh chóng khi em ấy đứng dậy, hầm hầm bỏ đi sau khi chửi tôi 1 câu
- Mẹ! làm như mình ngon lắm vậy
Tôi cũng chả buồn cải, vì tôi đã có một cái quy tắc bất di bất dịch: ”không bao giờ đụng vào bồ thằng bạn”, bạn bè kiếm mới khó và tôi cũng chẳng có ngu gì mà phá hỏng tình bạn. Một cô gái khác bươc vào quán, nhìn xung quanh như thể nơi đây đầy cạm bẫy như phim “Thập diện mai phục” vậy. Cô gái ấy tiến lại tôi và hỏi:
- Chú ơi cho con hỏi?
- Có gì không ngoại?
Cả quán cười rầm trong cái vẻ mặt gượng gạo của cô bé. Cô bé lạ thật, hinh như mới lần đầu lên thành phố. Tôi cũng chỉ chọc một chút thôi chứ cũng không có ý gì khác, liền nói:
- Có gì bạn cứ hỏi! hồi nãy mình giỡn thôi
- Chú ơi…
- Có gì không ngoại?
- à! chú à! không bạn ơi cho mình hỏi phòng ghi danh ở đâu vậy! – sinh viên mới trúng tuyển vào động đây, cũng sắp tới ngày khai giảng rồi
- Tơi cha bảo vệ, nhìn xéo 45 độ, tầng 2 khu C chỗ có mấy cây phát tài trước cửa ấy- nói tới đây cả quán đều cười vì cái sự liên quan giữa cái cây phát tài và cái phòng ghi danh- Thấy cái bà mập mập mặt dữ dữ ngồi trong đó là tới rồi. Mà giờ này chưa làm việc đâu, vào đó mắc công
- Vậy chừng nào người ta mới làm việc
- Ra chơi! mà ngành gì thế
- Dạ! kế toán ạ!
Nói xong cô bé đi ra, dắt chếc xe đạp cà tàng đạp vào trường. Tôi nhìn theo bóng dáng ấy, có cái gì đó thật quen thuộc mà tạm thời tôi không thể nào giải thích được, mặt bằng chung cô bé cũng khá đẹp: da trắng, miệng có duyên và nhất là đôi mắt, đẹp đến mê hồn. Điện thoại reo, số của của thằng bạn:
- Vào điểm danh
Thế là tôi kêu tính tiền và kiếm cách chuồn vào giảng đường, tên tôi xếp cuối nên hi vọng lúc điểm danh lộn xộn nên có thể lẻn vào được
*****
Bà giảng viên vừa gấp cuốn sách lại sau gần 2 tiếng rưởi tra tấn lỗ tai, đứng lên chào một cái rồi đủng đỉnh đi ra, tạm biệt chim én. Kiếm cái gì bỏ bụng đã, cũng đói lắm rồi. Con lớp trưởng mặt mụn kêu cả lớp lại thông báo:
- Sắp tới ngày khai giảng, chuẩn bị văn nghệ. Phần này chú Bí lo
- Lo gì?
- Đàn ca hát xướng là nghề chú mà!
- Ừ- tôi đáp mà ngán ngẩm
Nói chung là vậy, thời sinh viên mà không đàn đúm ăn chơi thì đâu có gọi là sinh viên được. Tôi lên làm bí thư lớp cũng chính vì thế, tuy nhiên giờ đây tôi ngán cái công việc này tới tận cổ. Một phần là cũng ngán chơi rồi, phần nữa, nếu ai là bí thư như tôi thì sẽ hiểu: mấy thằng trên đoàn nói chuyện ngu bỏ mẹ! Lại hay tỏ vẻ ta đây cái mặt lúc nào cũng kênh kênh cứ như là ba cái chức: chi hội trưởng, bí thư đoàn khoa là cái gì nó to lắm vậy. Tôi ghét tụi nó cực và tụi nó cũng chả ưa gì mình, họp lúc nào cũng “đồng trí “này “đồng trí” nọ nghe nó giả tạo vê lù. Nhưng phải tới qua tết mới bầu lại bí thư và tới đó thì tôi vẫn còn làm, mà làm thì ráng làm cho xong vậy. Cũng đành phải đi la liếm mấy thằng nghệ sĩ ba xu tập tọe chơi đàn với lòng tự ái vĩ đại của một siêu sao thôi, một mình tôi chả làm cách nào mà nhạc nhẽo mấy tiếng đồng hồ được. Kiếm mấy em chân dài, eo thon lớp khác nữa chứ, mấy ma mới cũng cần cái gì đó rửa mắt ngày đầu nhập học.
- Kiếm ăn mày!
- Ừ tao cũng đói rồi, sáng uống cafe mà chưa ăn gì hết
Tôi với thằng bạn lết ra khỏi trường tới quán bà năm ăn cơm để chiều còn học nữa, trưa nắng về nhà ăn cơm ngán quá mà mẹ tôi lại đang ở bệnh viện, ăn cơm nguội tối qua cũng không ngon tí nào. Hạnh gọi
- Anh qua đón em được không?
- Ừ! chờ anh chút
Vậy là phải chạy bộ ngược về trường, coi như là tập thể dục buổi trưa. Quên nữa, chôm thằng bạn cái gáo đã, chút về trả nó, hi vọng đầu thằng này không có ghẻ.
Hạnh đang đứng...