lại biết bị kêu lên bảng cơ đấy)”.
Thế là tôi lóc cóc đi lên
bảng mà trong lòng tức anh ách, đúng là “thần khẩu hại xác phàm” mà, được cứ lên bảng xem “ổng” giở trò gì nào. Sinh nhìn tôi với vẻ mặt rất… đáng ghét, trông mà điên lên được, anh đẩy gọng kính hất hàm bảo tôi: “Write down one sentences have the structure of past perfect tenses (viết câu có cấu trúc của thì quá khứ hoàn thành)”, tưởng gì chứ cái này thì dễ còn hơn ăn bánh, viết thì viết. Viết xong tôi quay lưng bước xuống đưa viên phấn cho Sinh rất hồ hởi: “Finish. (Xong rồi)”, tôi nghênh mặt lên trông rất kiêu hãnh, Sinh ngó lên bảng rồi lại ngó tôi: “Are you sure?”(Chắc không đó. )”Tôi gật đầu cái rụp với vẻ cực kì tự tin, và anh cũng gật đầu cái rụp với vẻ quả quyết: “Good, get back your seat. You have an F – today. ( Tốt, đi về chỗ ngồi. Em có một điểm F- (F- tương đương với điểm 0) hôm nay)”.
“What? You’re kidding me, why…??(Gì, thầy giỡn hả, tại sao?)” – tôi gân cổ cãi, anh nhìn tôi khinh khỉnh: “You were right about it but you forgot the dot in the end, that was most important. Have you ever heard one false step leads to another? (Phải, em viết đúng nhưng thiếu mất dấu chấm cuối câu, cái đó rất quan trọng. Em đã bao giờ nghe câu sai một li đi một dặm chưa?)”. Nhìn theo cái chỉ tay của anh, tôi nhìn lên bảng đúng là không có một dấu chấm cuối câu nào cả, rồi anh quay xuống nhìn cả lớp bảo: “Class, you should learn experience from H today. The dot in the end very inportant (Cả lớp nên rút kinh nghiệm của bạn H hôm nay, dấu chấm rất quan trọng đó. )”
Tôi tiu nghỉu đi về chỗ như con mèo cúp tai. Chưa bao giờ trong cuộc đời một đứa khá Anh văn như tôi lại mắc một sai lầm nghiêm trọng như thế, và cũng chưa bao giờ tôi bị bẽ mặt trước đông người như vậy. Tôi bắt đầu ghét “ông già” này rồi nghen, hãy đợi đấy, tôi sẽ trả đũa…
Con bé My thỏ thẻ an ủi tôi: “Đừng buồn chị ơi, lần sau cẩn thận hơn là được chứ gì.”, tôi nhìn con bé cố gắng mỉm cười mà trong lòng máu sôi lên tận 100 độ C, tức quá, tức quá… tôi rủa thầm: “Ai cần mi an ủi nội nhìn thấy cái màu hồng mà mi đang mặc ta còn điên hơn ấy.”… Sau màn trả bài chúng tôi bắt đầu học bài mới, bài học của chúng tôi hôm nay là về những câu hỏi cá nhân còn gọi là Personal question, trong lớp ai cũng có đôi có cặp để luyện tập cả chỉ trừ con bé My, nó là một số lẻ duy nhất còn lại. Tôi cũng có thể trò chuyện với nó nhưng đang bực mình nên tôi đành lơ nó, quay xuống bàn dưới bàn luận với một bà cô lớn tuổi. Sinh đã thấy sự “xấu tính” của tôi nên đã lại gần bàn tôi bảo bé My: “No one practice with you, so you can practice with me, dear. (Không ai bàn luận với em hả, vậy em có thể tập với thầy. )”.
Con bé nhìn anh ngơ ngác, nó không hiểu một từ nào của anh cả, nó bẽn lẽn: “Dạ thưa thầy, em hổng hiểu thầy nói gì hết. Thầy có thể nói tiếng Việt không ạ”, tôi dỏng tai nghe cuộc trò chuyện và khẽ liếc nhìn về phía họ, con bé này “tới số” rồi nên mới bảo “ông già” đó nói tiếng Việt, rồi sẽ bị ổng chửi cho xem, thích thật, đến giờ khi nghĩ lại tôi chợt xấu hổ, sao lúc đó mình ác quá đi. Nhưng bất ngờ thay, tôi như không tin vào lỗ tai và con mắt của mình khi thấy anh nhìn nó và vuốt tóc nó nhẹ nhàng bảo: “Ừ, được rồi, không hiểu thì thầy nói tiếng Việt vậy, nhưng lần sau phải cố mà nghe cho được đó nghen”.
Đồ… nhỏ nhen… đẹp trai mà đi thù dai… chẳng dễ thương tí nào, tôi cũng là một đứa con nít vậy sao lại “trù dập” tôi mà đi dịu dàng với con nhỏ “cá hồng kim” kia (đó là biệt hiệu tôi đặt cho bé My, đến giờ khi đã ba năm trôi biết bao chuyện lộn xộn xảy ra, con “cá hồng kim” ngày nào đã trở thành đứa em nuôi mà tôi thương nhất), nó hơn gì tôi nào? Chỉ có xinh xẻo hơn, tài năng và đức tính độc đáo thì chưa chắc bằng tôi nhen. Hì hì lạy chúa, tôi cũng có lúc quá sức là… chảnh. Thấy họ trò chuyện tự dưng tôi thấy ghét thế nào ấy, tôi phải “phá đám” cho bõ ghét. Đặc biết là nhìn thấy sự nhí nhảnh của con bé My đã làm cho ngọn lửa bực tức trong lòng tôi cháy lớn hơn.
Tức mình tôi bảo bà cô lớn tuổi rằng cô có thể trò chuyện với người nào khác trong bàn không, tôi sẽ quay lên chỉ bảo bé My một chút, con bé đáng ghét, tôi sẽ cho nó “biết tay”. Vừa quay phắt lên, tôi mỉm cười thật tươi: “Em có thể chỉ bé My không? Để thầy rảnh rỗi soạn bài chứ, thầy thấy sao?”, Sinh dòm ngạc nhiên, anh nhìn lâu hơn soi mói hơn, nhằm tìm ra “âm mưu gì đó” của tôi, nhưng tôi đã khéo che đậy với bộ mặt “ngây thơ” chưa từng thấy. Anh gật đầu bảo tôi với bé My cứ bàn luận với nhau có gì không hiểu cứ hỏi anh, còn anh trở lại bàn soạn bài để một chút kiểm tra.
My lật sách ra nó dựa vào những câu hỏi có sẵn trong sách bê nguyên xi ra “hỏi” tôi:
“What did you do yesterday? (Chị làm gì hôm qua)”, tôi mỉm cười săm soi những móng tay đáp cộc lốc: “Sleep (ngủ).”, con bé cười lại với tôi: “Thiệt hôn? Em cũng vậy đó”.
Nó lại tiếp tục “hỏi cung” tôi: “When you free what would you do? (Khi chị rảnh, chị sẽ làm gì?)”, tôi gác chân lên đùi nhịp nhịp vẫn tiếp tục săm soi mấy móng tay: “Sleep. ( Ngủ)”, nó nhìn tôi tròn mắt nhưng vẫn tiếp tục hỏi thêm câu hỏi khác: “If you had a wish, what would you wish? (Nếu chị có một điều ước bây giờ, chị sẽ ước gì?)”, tôi gác tay lên cằm ngáp dài: “Go to bed. ( Đi ngủ)”.
Con bé nhìn tôi nhăn mặt, nhưng nó vẫn kiên nhẫn đặt câu hỏi với tôi: “After class will you got home? (Sau giờ học chị sẽ về nhà chứ)”, tôi gật gù: “Sure. (Chắc rồi)”, mặt My giãn ra vì nó thấy dường như là sẽ có câu trả lời khác thay cho chữ “Ngủ” từ nãy đến giờ. Chưa đâu trò chơi vẫn chưa kết thúc, đây chỉ là hiệp giải lao năm giây thôi đấy. Sau khi liếc mắt vào sách nó vẫn tiếp tục với trò chơi “những câu hỏi bất tận”: “When you get home, what is your first action? (Khi chị về nhà hành động đầu tiên là gì?)”, tôi nhướn mày: “Finds mother to say hello… ( tìm mẹ và chào)”, con bé có vẻ rất vui vì nó thấy tôi có “thiện chí”, nó hỏi tiếp: “So, then? (thế còn sau đó. )” – tôi mỉm cười ranh ma chốt lại câu chuyện không đi đến đâu cả: “Go to sleep. ( Đi ngủ)”… Đến đây, bé Mi dường như đã mất kiên nhẫn thật sự, nó tru tréo lên làm cả Sinh ngồi trên kia cũng phải giật mình: “Không chịu đâu, em không chơi với chị nữa…hu hu hu. Chị là “bà phù thủy” độc ác…”
Cả lớp lẫn Sinh đều dồn mắt về phía tôi và bé My, nó ngồi đó nức nở, tôi thì trở nên bối rối. Sinh bước xuống kêu tôi và bé My đi ra ngoài lớp tránh khỏi những ánh mắt tò mò, ra tới hành lang, Sinh ngay lập tức hỏi với vẻ khiển trách tôi: “Sao, có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”, bé My nức nở vì tức nó trả lời Sinh với giọng nhừa nhựa kèm theo nước mắt nước mũi ràn rụa và tiếng nấc cụt của nó khiến tôi cảm thấy buồn cười: “Dạ… hic… chẳng có gì … hic… chị ấy chỉ trả lời toàn chữ sleep và sleep thôi ạ… hic… em cảm thấy tức… hic nên khóc vậy thôi”. Tôi muốn cười nhưng không dám nên đành bậm đưa tay lên che miệng khẽ nhếch mép cười để giải tỏa nỗi “khoái chí” trong bụng một chốc rồi nghiêm mặt lại. Sinh thì vẫn dịu dàng dỗ con bé nín, xong Sinh bảo chúng tôi đi vào lớp và anh đi sau tôi buông một câu: “Em làm ơn đàng hoàng giùm đi, nếu có tức tôi thì đợi một lát ra về ở lại nói chuyện với tôi, đừng có trút giận vào người khác như vậy.”
Ơ hay, “ông già” này, sao lại nói đâu trúng đó như thế, đánh một phát trúng ngay “tim đen”, quỷ tha ma bắt “ổng” đi, tôi đành phải làm bộ thôi, làm bộ “tỉnh”. Tôi chẳng thèm nói gì đưa mắt quay lại nhìn anh làm ra vẻ thờ ơ lãnh đạm rồi cất bước vào lớp, con nhỏ quỷ quái, người đâu mà mau nước mắt quá vậy, tôi chỉ muốn đùa một chút cho bõ ghét thế mà nó nhạy cảm thấy sợ… chợt tiếng đồng hồ tít tít…
Khỏe quá, thế là đã đến giờ kiểm tra rồi đấy, thời khắc sung sướng, tôi không phải lo nơm nớp bị kêu lên làm hình nhân thế mạng nữa và mai lại là chủ nhật, sẽ có dịp trút giận vào đám bạn học cùng lớp võ Judo. Horray… ngày chủ nhật sung sướng…
Cả lớp im phăng phắc như tờ, ai nấy tự làm bài kiểm tra của mình, học với người lớn là sướng như vậy đó, không ai hỏi bài mình, kêu mình chỉ gì cả, chao ôi là phiền phức, chả như bọn bạn lớp 12 hở tí là “H ơi, chỉ tao với. Cái này khó quá” hoặc “Mày làm bài xong chưa, hé tí tao coi với”…bla. . bla… Ai cũng im lặng cả duy chỉ có một nhân vật mãi loay hoay đó là con bé My, nó cứ nhìn tôi thì thào: “Chị ơi… chị… nè…”, tôi liếc lên xong lại cụp mắt xuống tờ bài của mình, hỏi: “Gì?”, con bé My cuối thật thấp xuống huých tay tôi: “Chị ơi… chỉ em với… đừng giận… em xin lỗi. Em không biết mấy bài này… lát em sẽ bao chị ăn cái gì đó…”. Tôi ngẩng lên nhìn nó mỉm cười chua chát: “Thật sự là không biết làm à?”, con bé lắc đầu đung đưa hai mớ tóc kẹp cả đống mấy con cánh cam hồng đốm trắng trên ấy: “Không, em chưa học bài này. Em mới vào mà…”, tôi nghiêm mặt lại đưa tay chỉ về phía Sinh biểu nó: “Không hiểu thì đi hỏi cái người nào được gọi là “thầy” ấy, còn không cứ việc để giấy trắng đi, cũng chả sao đâu. “Người ta” thương em mới vào không biết gì không nỡ nặng tay đánh điểm F đâu…đây bận…đừng làm phiền”, tôi trả lời xong gục đầu cắm cúi làm một mạch bài của mình mặc cho con bé tội nghiệp với bộ mặt thểu não ngồi bặm môi lo lắng.
Công nhận là lúc ấy tôi thật sự có cả một tấm lòng tàn nhẫn, thấy “chết mà không cứu”, với lại con người ta thật sự ích kỉ nhỏ nhen khi có ác cảm với người nào đó mà người đó lại cầu xin lòng giúp đỡ của mình.
Sinh ngồi trên kia chứng kiến tất cả, tôi thấy anh lắc đầu thở dài. Tôi đong đưa đôi mắt đầy giễu cợt, nghĩ: “Làm gì, thương con bé đó quá thì xuống mà giúp nó đi, nhìn kiểu ấy rồi lắc đầu, quởn nhỉ.”
Chuông reng giờ học cũng đã chấm dứt, cả lớp nộp bài rồi ào ra như ong vỡ tổ, tôi cũng sửa soạn ra về vừa lúi húi quay lại thì thấy con bé My vừa đứng dậy gạt nước mắt đi ra khỏi cửa, cái dáng bé nhỏ thon thon, bờ vai run run cùng với chùm tóc đong đưa nhạt dần trong bóng tối làm trong tôi dấy lên một cảm xúc là lạ chợt thấy tội nghiệp con bé, và cũng thấy mình hơi quá đáng nhưng thôi chuyện gì làm thì cũng đã làm rồi…
Tôi vừa dợm bước đi ra cửa thì Sinh đã đưa tay chặn ngang cửa lớp, anh ra lệnh: “Đứng lại cho tôi!”, tôi chẳng thèm ngước lên nhìn anh lấy một cái lạnh lùng đáp: “Em phải về, có gì thứ tư hẵng nói.”
Chẳng mấy chốc đã đến thứ tư, cái ngày tôi khá là mong chờ và cũng sợ nữa, tôi luôn là người bốc đồng đôi khi đi quá trớn mà không màng đến hậu quả, tôi không biết là cái chuyện bốc đồng kì này của tôi sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa…
Khi tôi vào lớp con bé My đã ngồi đó sẵn, thấy tôi nó có vẻ ngán, tội nghiệp con bé, ấn tượng quả là xấu, tôi bước đến gần thảy cho nó một một đôi kẹp hình bướm, con bé trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên lắm, tôi ngồi phịch xuống bên cạnh nó trổng không:
- “Xin lỗi… đây không cố ý trút giận vào em… quà để xin lỗi đấy”.
Ngay lập tức trên khuôn mặt của My xuất hiện một nụ cười tươi tắn, nó bá cổ tôi:
- “Hổng sao đâu, em cũng biết chị đang bực mà, em cũng bậy quá trời, chị có bị thầy la hông?”.
Nhắc tới chữ “thầy” lập tức tôi phừng phừng trong óc: “Nhắc tới “thằng cha” đó mới nhớ, hổng biết lát sao đây. Mình nên chuẩn bị tinh thần đây là vừa”, suy nghĩ trong đầu tôi vừa thoáng qua thì lớp trưởng đã phát lệnh chào giáo viên, nhưng… bước vào là một bà cô rất đẹp… nhưng lạ hoắc. Trời hỡi… vậy là điều này thành sự thật rồi hả trời, ông thầy “yêu dấu” của tôi biến mất… không dạy nữa… không điều này đừng thành sự thật nha, hôm qua tôi đã cầu trời khẩn phật và hứa cho nguyên nải chuối nữa mà nỡ nào làm thế với tôi… kể cả con bé My cũng ngạc nhiên, nó xoay sang hỏi tôi:
- “Chị ơi, thầy đâu rồi, hôm nay thầy nghỉ rồi, em không thích đâu… không chịu học cô này đâu, nhìn mặt dữ quá đi.”
Thật sự là cái câu hỏi con bé My nó hỏi tôi thì tôi cũng đang hỏi đúng câu đó đấy “Ổng đâu rồi??” Tốt nhất tôi cứ việc giữ vững lòng tin là tiết sau ổng sẽ vô…hy vọng là vậy…
Nhắc lại chuyện về giáo viên dạy thế, bà cô xinh đẹp nhưng lạ hoắc này là cô An, nổi tiếng dữ nhất trường, sao cái trường này cho toàn giáo viên khủng bố không hà, không được một lúc an bình nữa. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì cô An đập cây thước xuống bàn tôi cái cộp làm tôi lẫn con bé My đều giật mình, cô đến gần bảo tôi:
- “Đứng lên đọc chapter 13 cho tôi, nãy giờ thả hồn đi đâu vậy?”.
Tôi luống cuống cầm sách đứng lên, trời, hôm nay tôi sao vậy lại còn cầm ngược sách nữa, tôi bèn lật đật quay sách lại mà hổng biết nãy giờ có theo dõi đâu mà biết phần nào để đọc cơ chứ.
Tôi gãi đầu gãi tai:
- “Ơ… dạ thưa cô, xin lỗi vì em chểnh mảng nhưng chúng ta đang học đoạn nào cơ ạ”
Cô An đập thước xuống bàn cái rầm lần nữa quạu quọ: “Đi học mà vậy đó hả, đang nghĩ tới “anh” nào nên mới vậy, đoạn 13 b đó. Đọc sai chữ nào là chết với tôi”. Hic hic… bà cô này dữ quá… tôi thà bị “ông già” kia đì còn hơn, mà ổng nỡ nào ổng biến mất thế… thầy ơi là thầy… đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. . .
- “Đọc sai rồi, tối về chép phạt…mai nộp…”.
Một tiếng gõ chát chúa vào bàn một lần nữa, tôi thất kinh đánh rớt cuốn sách, cô An lừ mắt nhìn và bảo tôi ngồi xuống rồi rảo bước qua bên dãy mới tìm một nạn nhân xấu số khác… hôm nay đâu phải ngày 13 đâu mà xui dữ, chắc trời đang phạt tôi đó, đúng là có “đồ quý mà không biết giữ mất mới thấy tiếc”. À trong trường hợp này phải là có “người quý mà không biết giữ”…Tôi thở dài liếc qua con bé My lúc này cũng đang ngồi run cầm cập, nó nắm chặt cánh tay tôi thều thào:
- “Em sợ… bà này quá… em không chịu đâu, Sinh trở lại đi, em thích mỗi thầy thôi”, con này nó làm như có mình nó “nóng ruột” vậy, tôi cũng “nóng ruột” vậy, giờ mà có cách nào biết ổng đang làm gì, ở đâu tôi tình nguyện ăn chay một ngày… tiếng chuông hết tiết vang lên, tôi khấp khởi mừng trong bụng thế là thoát được bà cô này một lúc rồi khoẻ quá.
Tôi nhanh chân chạy vội xuống hành lang tranh thủ hít thở chút khí trời, nãy giờ trong lớp ngột ngạt chết được. Khi đi ngang phòng giáo vụ tôi thấy cô Duyên dạy tôi môn Words đang nói chuyện với ai đó, chuông reng… cũng đã đến giờ phải lên lớp tôi định bước đi nhưng lời cô Duyên đã níu chân tôi lại: “Hôm nay Sinh bệnh à, có lên lớp dạy tiết cuối được không, sao mà bệnh? Giận con bé kia quá hoá bệnh à, chuyện lớn nghen… mà con bé đó cũng cá tính dữ hen”, là anh à, hôm nay anh bị bệnh sao, ôi tội nghiệp!
Tôi nghe căng tai lắng nghe loáng thoáng tiếng anh:
- “Trời, nghĩ sao vậy? Ai thèm bệnh vì giận nó, chỉ là cảm nắng thôi mà… Cá tính hả? Ai nói, tính của chim đúng hơn… lóc cha lóc chóc. Tui trị tới nơi luôn cho coi”.
Tôi nghe tiếng cô Duyên cười: “Sinh làm như tôi không biết tính Sinh vậy, đã bao giờ tôi thấy Sinh cay cú thế đâu… mà làm gì đì con người ta dữ vậy, tha nó đi… con nít mà”
- “Con nít gì…con nít quỷ…dám tán tỉnh thầy cơ chứ…” anh hậm hực, tiếng cô Duyên lại cười rúc rích: “Có tờ giấy thôi mà… Sinh cũng trẻ con quá đi”
- “Không biết tui ghét con gái quậy lắm, tui trị cho hết quậy luôn.” tiếng anh lại dấm dẳng…vừa lúc đó cô Duyên bước ra bậc cửa đụng phải tôi đang đứng ngay góc tường.
Chẳng mấy chốc đã đến thứ tư, cái ngày tôi khá là mong chờ và cũng sợ nữa, tôi luôn là người bốc đồng đôi khi đi quá trớn mà không màng đến hậu quả, tôi không biết là cái chuyện bốc đồng kì này của tôi sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa…
Khi tôi vào lớp con bé My đã ngồi đó sẵn, thấy tôi nó có vẻ ngán, tội nghiệp con bé, ấn tượng quả là xấu, tôi bước đến gần thảy cho nó một một đôi kẹp hình bướm, con bé trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên lắm, tôi ngồi phịch xuống bên cạnh nó trổng không:
- “Xin lỗi… đây không cố ý trút giận vào em… quà để xin lỗi đấy”.
Ngay lập tức trên khuôn mặt của My xuất hiện một nụ cười tươi tắn, nó bá cổ tôi:
- “Hổng sao đâu, em cũng biết chị đang bực mà, em cũng bậy quá trời, chị có bị thầy la hông?”.
Nhắc tới chữ “thầy” lập tức tôi phừng phừng trong óc: “Nhắc tới “thằng cha” đó mới nhớ, hổng biết lát sao đây. Mình nên chuẩn bị tinh thần đây là vừa”, suy nghĩ trong đầu tôi vừa thoáng qua thì lớp trưởng đã phát lệnh chào giáo viên, nhưng… bước vào là một bà cô rất đẹp… nhưng lạ hoắc. Trời hỡi… vậy là điều này thành sự thật rồi hả trời, ông thầy “yêu dấu” của tôi biến mất… không dạy nữa… không điều này đừng thành sự thật nha, hôm qua tôi đã cầu trời khẩn phật và hứa cho nguyên nải chuối nữa mà nỡ nào làm thế với tôi… kể cả con bé My cũng ngạc nhiên, nó xoay sang hỏi tôi:
- “Chị ơi, thầy đâu rồi, hôm nay thầy nghỉ rồi, em không thích đâu… không chịu học cô này đâu, nhìn mặt dữ quá đi.”
Thật sự là cái câu hỏi con bé My nó hỏi tôi thì tôi cũng đang hỏi đúng câu đó đấy “Ổng đâu rồi??” Tốt nhất tôi cứ việc giữ vững lòng tin là tiết sau ổng sẽ vô…hy vọng là vậy…
Nhắc lại chuyện về giáo viên dạy thế, bà cô xinh đẹp nhưng lạ hoắc này là cô An, nổi tiếng dữ nhất trường, sao cái trường này cho toàn giáo viên khủng bố không hà, không được một lúc an bình nữa. Đang suy nghĩ vớ vẩn thì cô An đập cây thước xuống bàn tôi cái cộp làm tôi lẫn con bé My đều giật mình, cô đến gần bảo tôi:
- “Đứng lên đọc chapter 13 cho tôi, nãy giờ thả hồn đi đâu vậy?”.
Tôi luống cuống cầm sách đứng lên, trời, hôm nay tôi sao vậy lại còn cầm ngược sách nữa, tôi bèn lật đật quay sách lại mà hổng biết nãy giờ có theo dõi đâu mà biết phần nào để đọc cơ chứ.
Tôi gãi đầu gãi tai:
- “Ơ… dạ thưa cô, xin lỗi vì em chểnh mảng nhưng chúng ta đang học đoạn nào cơ ạ”
Cô An đập thước xuống bàn cái rầm lần nữa quạu quọ: “Đi học mà vậy đó hả, đang nghĩ tới “anh” nào nên mới vậy, đoạn 13 b đó. Đọc sai chữ nào là chết với tôi”. Hic hic… bà cô này dữ quá… tôi thà bị “ông già” kia đì còn hơn, mà ổng nỡ nào ổng biến mất thế… thầy ơi là thầy… đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. . .
- “Đọc sai rồi, tối về chép phạt…mai nộp…”.
Một tiếng gõ chát chúa vào bàn một lần nữa, tôi thất kinh đánh rớt cuốn sách, cô An lừ mắt nhìn và bảo tôi ngồi xuống rồi rảo bước qua bên dãy mới tìm một nạn nhân xấu số khác… hôm nay đâu...