của Vĩnh Phong.
- Nếu em bỏ đi lần nữa, anh sẽ hận em suốt đời. – Vĩnh Phong nghiến răng gằn từng chữ nói.
Hiểu Đồng ánh mắt đã nhạt nhòa nhìn Vĩnh Phong, môi run run không nói được lời nào.
- Nếu muốn đi thì hãy trả tim lại cho anh. – Vĩnh Phong khẽ khàng nói tiếp: – Em đã để nó ở đâu?
- Trái tim của anh, em đã giấu vào một góc tận cùng rồi. – Hiểu Đồng hít một hơi, đau đớn đáp.
- Nếu muốn ra đi thì cứ bóp nát nó để nhẹ lòng hơn. – Vĩnh Phong mỉa mai nói.
- Sẽ có cô gái tốt hơn em ở bên cạnh anh. Anh Kỳ, cô ấy rất yêu anh, huống chi cô ấy vì anh mà phải chịu nỗi đau quá lớn. Anh nên ở cạnh chăm sóc cho cô ấy và quên em đi. Em đã hứa sẽ trả anh lại cho cô ấy. – Hiểu Đồng vẫn kiên quyết nói.
- Được, nếu đó là điều em muốn. – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng giận dữ nói, sau đó móc trong túi ra một tờ giấy nhét vào tay Hiểu Đồng rồi bình thản nói: – Vĩnh biệt!
Cậu quay lưng bỏ đi trong tiếng gọi nhỏ của bé Đường. Tim Hiểu Đồng đau nhức vô cùng, cô nức nở mở tờ giấy trong tay ra, đó là thư của Anh Kỳ gửi cho cô.
“Gửi Hiểu Đồng!
Tôi muốn nói với cô nhưng không biết phải đối mặt với cô thế nào. Tôi thành thật xin lỗi, nếu như tôi không xen vào giữa cô và Vĩnh Phong thì có lẽ hai người đã hạnh phúc bên nhau rồi.
Thật ra tôi đã gạt cô và Vĩnh Phong. Năm đó, Vĩnh Phong vì say rượu nên ngủ ngay bên cạnh tôi, giữa chúng tôi không hề xảy ra chuyện gì cả. Sáng hôm đó Vĩnh Phong tưởng rằng giữa tôi và anh ấy đã xảy ra chuyện bởi vì tôi đã đến kỳ ngay đêm đó. Còn cái thai là tôi gạt anh ấy vì muốn giữ chân anh ấy, chuyện sảy thai rồi mất khả năng sinh
đẻ cũng là do tôi bịa ra.
Vì vậy, Hiểu Đồng, cô không cần áy náy gì cả mà hãy hạnh phúc bên cạnh Vĩnh Phong. Sóng gió giữa hai người đã kết thúc rồi, hãy cho mình và Vĩnh Phong một cơ hội để nắm bắt hạnh phúc. Tôi ở chân trời khác cũng sẽ chúc phúc cho hai người.
Thân!
Anh Kỳ.”
Hiểu Đồng buông tờ giấy trong tay mình, ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Vĩnh Phong, cô nấc nghẹn một cái rồi lao đến ôm chặt Vĩnh Phong từ sau lưng, thều thào:
- Em xin lỗi, Vĩnh Phong em xin lỗi!
Vĩnh Phong đứng im một lúc cảm nhận vòng tay ấm áp của Hiểu Đồng, muốn rút người ra nhưng bị cô ôm chặt, cậu ngửa mặt nhìn lên thở dài.
- Vĩnh Phong! – Tiếng Hiểu Đồng khẽ gọi.
Vĩnh Phong không dằn được quay lại kéo Hiểu Đồng vào lòng mình ôm chặt, khẽ thì thầm bên tai cô:
- Đừng đi có được không, nếu em rời xa anh, anh sợ mình sẽ không sống nổi bởi vì cùng trời cuối đất, anh chỉ yêu một người là em thôi. Còn con chúng ta, em nỡ để cho nó không có cha sao? – Vĩnh Phong thì thầm những lời tha thiết bên tai Hiểu Đồng.
Đôi mắt Hiểu Đồng rưng rưng, bị cái ôm của Vĩnh Phong làm vỡ òa. Hiểu Đồng nức nở gục trên vai Vĩnh Phong khóc.
Từ lúc Vĩnh Phong xuất hiện, cô đã biết mình sẽ không thể nào rời đi được nữa.
Xung quanh họ, những người bạn thân thương đã bao bọc.
Mọi người trong sân bay đều nhìn họ vỗ tay vui mừng hò reo vì cuối cùng hai người yêu nhau đã có thể sum họp bên nhau.
Tuấn Kiệt khẽ mỉm cười chuyền tay cho Quốc Bảo chiếc va ly của Hiểu Đồng, Minh Thùy nắm tay bé Đường. Tuấn Kiệt chào mọi người rồi một mình bước lên máy bay, một mình cậu lại tiếp tục bước đi con đường chu du tìm những phong cảnh đẹp.
Đột nhiên bên cạnh Tuấn Kiệt có một bóng hình ngồi xuống.
- Cùng nhau đi, có được không? – Anh Kỳ nhìn Tuấn Kiệt mỉm cười rạng rỡ.
Tuấn Kiệt không trả lời khẽ nắm lấy tay cô, cậu sẽ không cô độc nữa.
Cũng cùng lúc đó, mọi người nhận được hai tin nhắn, Vĩnh Thành và Hạ Khanh sẽ bay sang Mỹ tiến hành điều trị bàn tay của cậu, Đại Bình thì đưa Vũ Quỳnh rời đi, rời khỏi nơi kinh hoàng này, quên đi ký ức giết người của cô.
Tất cả mọi đau đớn khổ sở cuối cùng cũng kết thúc. Họ bắt đầu một cuộc sống mới. Có thể nói, nỗi đau nào, sóng gió nào cũng có thể vượt qua. Điều quan trọng là mọi người có biết nắm tay nhau cùng vượt qua hay không!
****** Hết ******